ZingTruyen.Xyz

[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

🎧[STREAMER GIỌNG HAY].kết

AndrewPastel

Chương 20

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

"Kẹo Dẻo, cuối cùng cậu cũng stream rồii!!"

"Giọng bà xã sao khàn thế này? Đừng buồn, tên ác ôn Du Tử Chanh đã đền tội của mình rồi. Hôm qua còn bị anti tạt sơn vào người"

"Tôi nghe nói Vân Đậu dường như đã chấm dứt hợp đồng với cậu ta. Tập đoàn Hạ đang chuẩn bị kiện cậu ta nữa. Fan thì thành anti hết rồi."

Đường Đường mặc một chiếc áo len đơn giản, cổ rộng không che được gì bên trong, trên chiếc cổ trắng nõn thanh tú in vài quả dâu tây đỏ tươi.

Trong khoảng thời gian này, cậu được mấy con sói cho ăn, mập mạp lên, không còn là một đứa nhỏ suy dinh dưỡng đáng thương nữa.

Một khuôn mặt nhỏ tuấn tú trắng nõn non nớt, môi đỏ răng trắng, khóe mắt đuôi mày chứa đựng vị ngọt của trái chín, thiếu niên tựa hồ một đêm đã trưởng thành, được người đàn ông nuông chiều, thậm chí tóc tai cũng lộ ra sự tự phụ đắc ý.

Thấy người ta nói mình khàn giọng, Đường Đường không kìm được mà đá vào bắp chân của Hạ Bác Duyên đang làm việc bên cạnh, chiếc quần tây lụa đen đắt tiền của người đàn ông này trong nháy mắt để lại một vệt bụi.

Chủ tịch Hạ từ bàn làm việc ngẩng đầu lên, thấy Đường Đường đang oán hận nhìn mình, liền bất đắc dĩ nắm lấy tay cậu, đặt lên môi khẽ chạm.

Người đàn ông mặc vest đi giày da chững chạc mà vững vàng, cầm bàn tay mềm mại và thanh tú của thiếu niên vừa xử lý tài liệu, vừa chia cho đối phương một nửa chiếc bàn lớn.

Họ dường như không cùng thế giới, nhưng bầu không khí cực kỳ hòa thuận, giống như một người đàn ông thành đạt trong sự nghiệp và vợ nhỏ còn đang đi học.

Sau giờ học, vợ nhỏ hoạt bát mang giày thể thao xách cặp đến công ty thăm người đàn ông.

Người đàn ông cúi đầu xử lý văn kiện, thiếu niên ồn ào bên cạnh, khi mệt mỏi sẽ dựa vào người hắn, mà hắn cho dù bị quấy rầy cũng không tức giận, bởi vì hắn bao dung và yêu thương tất cả tính khí khó chiều của thiếu niên.

Sự si mê trong im lặng rõ mồn một, Đường Đường nào đó có thể cảm nhận được từ trong cảm xúc của mình rằng mình được người này yêu đến tận đáy lòng, trong lòng chợt cảm thấy ngọt ngào, nhưng cậu vẫn chưa quên hôm qua người đàn ông thối tha này uống say, đè cậu vào ván cửa địt suýt chết....Tồi.

Suy nghĩ của Đường Đường dần dần trôi đi, vài giây sau, cậu vứt hình ảnh ngày hôm qua đi, ậm ừ nói: "Ừm... chẳng lẽ bị cảm ta."

Cậu đảo khách thành chủ, khi người đàn ông dùng đôi tay to lớn nắm lấy tay cậu, cậu nhéo nhẹ vào đầu ngón tay chai sạn của người đàn ông, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia gian xảo, hắng giọng: "Để tôi kể cả nhà nghe một câu chuyện mới."

"OK, chốt luôn, Kẹo Dẻo nói gì cũng được / ôm ôm"

"Nghe nói cậu Du X bị giang cư mận chửi thảm lắm, còn không dám ló mặt ra khỏi nhà, nghe đồn có khi còn bị ngồi tù. Kẹo Dẻo đừng buồn nhé."

"Này, đừng nhắc đến con bò sát đó"

Khu bình luận đầy những lời xin lỗi và an ủi, cậu không để ý đến những dòng đó, cậu đang có tâm trạng tốt viết một câu chuyện, nghĩ đến vẻ mặt chờ đợi của người đàn ông lại không nén được cong khóe môi cười, đuôi cáo sắp lộ ra, giọng nói mềm mại hơi khàn, âm điệu kéo dài mang theo nụ cười.

"Ngày xửa ngày xưa, có một vị chủ tịch. Vị chủ tịch trầm tĩnh này luôn bày mưu lập kế với khuôn mặt lạnh lùng, ai cũng sợ, nhưng một ngày..."

Hạ Bác Duyên rời mắt khỏi máy tính, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, còn chưa kịp làm gì, đã nghe thiếu niên cười nói.

Một ngày nọ, có vị chủ tịch chiêu đãi công ty trong một bữa tiệc, anh ta tự rót cho mình một ly rượu. Ngờ đâu chủ tịch một ly đã say, chủ tịch làm mặt lạnh ra lệnh cho mọi người không được rời đi. Cả đám nhân viên tây trang giày da chăm chú nghe chủ tịch diễn thuyết sự nguy hại của tiểu thuyết cẩu huyết, nhất định phải bài trừ văn hóa phẩm vô tri, còn ghi ghi chép chép lại.

Cấp dưới ngày hôm sau nộp bài thu hoạch, chủ tịch tỉnh táo lại nhìn thấy phân tích nghiêm túc, cả người như nhũn ra ngay tại chỗ.

Chuyện vừa xấu hổ vừa buồn cười, khu bình luận không ngừng cười to, Hạ Bác Duyên lỗ tai đỏ bừng, vươn tay muốn bịt miệng Đường Đường lại không nỡ, vừa giận vừa buồn cười, búng Đường Đường trán, làm khẩu hình miệng nói: "Oắt con."

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phát sóng trực tiếp, Đường Đường đến phòng thu âm, Hạ Bác Duyên đưa cậu xuống lầu, cậu lên xe của Phàn Tử Tấn, vẫy tay với chủ tịch rồi rời đi, xe vừa đến nơi cậu lao vào phòng thu âm để bù đắp lại những gì cậu chưa thu.

Ba tiếng đồng hồ sau, Đường Đường mệt đến mức ngây người, hai mắt thất thần bước đi, đến sô pha thì thả người cái bịch xuống nằm bẹp thành một vũng bùn nhão.

Nghỉ ngơi một hồi, cậu mới miễn cưỡng ngồi dậy, cầm bản thảo còn nét đỏ, cau mày cắn nắp bút, cẩn thận cố gắng tìm hiểu cảm xúc của các nhân vật.

"Sếp ơii!!" Mập Mạp cũng đang xem bản thảo, nhìn thấy Phàn Tử Tấn mặc áo khoác, xách túi kẹo quen thuộc, trong nháy mắt hai mắt sáng lên, ném bản thảo đi, muốn nhào tới: " Các đồng chí!! Sếp mua kẹo, tới lấy kẹo đi!!"

Trời đã về chiều, mọi người đã lồng tiếng mấy tiếng đồng hồ, đầu óc mụ mị như xác sống,nghe nhắc đã đến giờ ăn, mọi người vốn nghiện đồ ngọt lần lượt đứng dậy lao về phía Phàn Tử Tấn.

"Nào!! Lãnh kẹo từ sếp nào."

Họ hớn hở reo vang, giật lấy một bao rồi, một bàn tay mũm mĩm còn định vươn móng vuốt đến chiếc túi còn lại.

Phàn Tử Tấn mặc một chiếc áo gió đi ủng cổ ngắn, cao 1 mét 93, phong độ đẹp trai, hắn lập tức giơ tay nhấc cao chiếc túi, nhướng mày cười nói: "Bấm nút đê, thứ này không dành cho cậu."

Những người khác đều đã ăn no rồi, nhưng Mập Mạp không chịu buông tha, nhảy cẫng lên hét: "Sếp ơi ăn cả bịch một mình nhiều lắm, sốc đường á, để em ăn phụ cho!"

Cậu ta thuyết phục khô cả lưỡi, nhưng Phàn Tử Tấn vẫn đẩy cậu ta ra, đi đến bên cạnh sô pha, nhét túi vào trong lòng Đường Đường, tức giận cười: "Cậu cút đi, cái này cho cục cưng của tôi."

"Phụt—"

"Khụ khụ khụ khụ!"

Mấy ngày này, studio của Phàn Tử Tấn la liệt xác sống, các CV ôm cổ ho khan, Đường Đường cúi đầu ăn hai viên kẹo, khuôn mặt trắng nõn sưng lên, trông có vẻ bình tĩnh nhưng cổ và tai lại dần đỏ bừng lên.

Người đàn ông là nguồn cơn của hàng loạt sự kiện mang nụ cười trên môi đứng bên cạnh nhìn thiếu niên, ánh mắt lướt qua đôi tai đỏ ửng rồi dừng lại ở bịch kẹo thỏ trắng Khai Phong, không khỏi suy nghĩ.

Thật tốt.

......

Sau khi Đường Đường lồng tiếng, cậu định về nhà nghỉ ngơi trước, công việc của Phàn Tử Tấn vẫn chưa kết thúc, vì vậy anh ấy phải nhờ Hướng Thương đến đón Đường Đường.

Hắn mặc áo gió đưa thiếu niên bưng bát đường lên chiếc xe địa hình màu đen của Hướng Thương, nhìn một con sói nào đó đắc thắng dắt cừu non của mình về tổ, khóe môi dần thẳng lại.

Phàn Tử Tấn cuối cùng cũng hiểu rằng vừa rồi ở dưới lầu Tập đoàn Hạ chờ đón Đường Đường đến trường quay, Hạ Bác Duyên nhìn hắn thật sâu, khi đó hắn còn tự mãn lại còn đi khiêu khích, bây giờ hắn đã hiểu được tâm trạng của ai kia.

Mẹ kiếp, thật muốn cho hai tên đó đi gặp ông bà.

Hai người rốt cuộc cũng xong việc vội vàng trở về, gặp nhau dưới lầu nhìn nhau không nói lời nào, vừa mở cửa liền nghe thấy bên trong hai người đang cãi nhau.

"Lúc nãy thằng kia nhìn em dê xồm anh còn không được ngăn à? Đường Đường, em thật là quá đáng."

"Anh nói xàm cái gì đâu không á, anh tưởng ai cũng như anh hả, người ta muốn chụp hình chung thôi mà."

"Em mới xàm đó, thằng đó cứ nhìn chằm chằm em."

"Anh...anh...anh tự nhiên kiếm chuyện!"

"Em còn ngang ngược vô lý, nó nhìn em như sói đói! Ai biết tên khốn đó đang suy nghĩ cái gì."

Hạ Bác Duyên và Phàn Tử Tấn: "..."

Họ treo áo khoác ở lối vào, lần lượt bước vào phòng khách, nhìn thấy rõ ràng cảnh hai người đang cãi nhau.

Đường Đường vẫn mặc một chiếc áo khoác phao, một chiếc áo khoác màu trắng, khiến cậu trông nhỏ nhắn, đứng trên chiếc ghế đẩu tròn nhỏ, giận dữ tranh luận với Hướng Thương, có vẻ rất oai vệ.

...Tất nhiên, nếu bỏ qua chiếc ghế đẩu dưới chân thì trông sẽ oai hơn.

Hướng Thương cũng chưa cởi áo khoác, hình như bọn họ đi mua sắm, bên cạnh có một túi đồ ăn vặt không đầy lắm, nhìn Đường Đường đứng trên ghế đẩu, cau mày không vui.

"Các người tranh cãi cái gì?" Hạ Bác Duyên hỏi.

Hướng Thương nhìn thấy hai người bọn họ trở về, có lẽ cũng đang tức cành hông, than thở với hai con sói còn lại: "Vừa rồi tôi với cục cưng ra ngoài mua đồ ăn vặt, thật quá tình cờ gặp phải cái tên streamer mảng game của Vân Đậu kia, cứ một hai chụp ảnh chung, hai tay đặt trên vai cục cưng nữa!"

Hắn giật giật khóe miệng, lộ ra ba phần mềm mỏng, ba phần giễu cợt, bốn phần bất cần, nhưng fan tổng tài bá đạo nhìn thấu hết thảy.

"A... cái tên này."

Đường Đường nhẫn nhịn hồi lâu, nhịn không được đá vào chân kẻ đang giả làm bá đạo tổng tài, hung dữ nói: "Đừng nói nhảm, bất ngờ gặp mặt thì chụp ảnh chung thôi, anh. . . anh còn không cho người khác nhìn em, anh thật là vô lý!"

"Anh thế đó thì sao? Anh cấm hắn nhìn đấy. Tự nhiên đi nhìn vợ người khác làm gì?"

Hắn nói đúng lý hợp tình, thiếu niên mặt đỏ bừng, muốn xông qua giết chết tên này, nhưng giọng nói cáu kỉnh thế mà dễ nghe: "Ai là vợ anh. . . Em là con trai! Con trai đó !"

"

Chiếc ghế tròn dưới chân nghiêng nghiêng, suýt nữa thì ngã xuống, Phàn Tử Tấn bước tới vài bước, đỡ lấy thiếu niên đang liều mạng đá người nọ.

Thấy thiếu niên xấu hổ, mặt đỏ như cà chua chín, hung hăng xù lông nhím, hắn không còn cách nào khác, đành phải vòng tay qua eo cậu: "Được rồi, được rồi... Em đang định đi mua đồ đúng không? Cục cưng để anh chở đi nhé, anh Phàn mua đồ ăn vặt cho?"

Hạ Bác Duyên cũng đi tới, xoa nhẹ đầu thiếu niên rồi an ủi: "Đừng giận nữa".

Hai người nhìn như là giúp Đường Đường nói chuyện, nhưng thực ra là nhìn Hướng Thương một cái, tỏ rõ hắn làm rất đúng, không thể để tên kia tới gần cục cưng,Hừ... nhất định không được.

Thậm chí liếc một cái cũng không được.

Cừu hoàng đế không hiểu lòng dạ quanh co của Lang sủng phi, tâm lớn không quá đầu kim, bị ba con sói dỗ dành hồi lâu, cậu cũng không như vậy giận nữa, cậy sủng mà kiêu nhận lời rủ rê đi siêu thị.

......

Chưa đến giờ tan sở, trong siêu thị cũng không có nhiều người, nhưng người qua đường dù có cố ý hay không, đều nhìn những người đàn ông đang mua sắm ở khu khoai tây chiên.

Hạ Bác Duyên mặc một bộ vest ba mảnh và một chiếc áo khoác ngoài, đang đẩy một chiếc xe đẩy đựng đồ ăn nhẹ, Phàn Tử Tấn càng phóng khoáng hơn một chút, mặc một chiếc áo gió và đi ủng Martin, khiến hắn mặc dù đã cao nhưng trông càng cao hơn.

Bọn họ đi sau một bước, Hướng Thương ôm một túi khoai tây chiên ở phía trước, cúi đầu nhìn cái gì đó, hắn đội mũ bóng chày màu đen, áo khoác ngắn bằng vải bông cùng quần túi hộp, nhìn rất đẹp trai.

Những người đàn ông đều cao 1,9 mét, cao lớn và đẹp trai, có khí chất mạnh mẽ như ba con sói, nhưng trong số ba con sói, có một con cừu bối rối.

Thiếu niên mặc một chiếc áo len cổ lọ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác phao, mái tóc đen hơi dài ngoan ngoãn xõa xuống, đứng trước một giá chở hàng, chán nản ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: "Lại đặt cao như vậy, không hề nghĩ đến cảm giác của tôi à?"

Cậu âm thầm lên án cái siêu thị này!

Ba người đàn ông chú ý tới, không khỏi nở nụ cười, Phàn Tử Tấn đi đầu giúp thiếu niên có chiều cao khiên tốn lấy khoai tây chiên xuống, sau đó xoa đầu đối phương, cười trêu chọc nói: "Cục cưng à, em lùn thế này, không có bọn anh em phải sống sao?"

"Vậy em có muốn yêu đương không?" Khoai tây chiên đung đưa trước mắt cậu, giọng nói lười biếng tràn ngập ý cười: "Anh Phàn cả đời lấy khoai tây chiên cho em."

"..." Đường Đường không hoảng, cậu một chút cũng không hoảng... Chết tiệt! U huhuhuhu, mấy tên chó này toàn tật xấu, hở một chút là nhe răng hấp diêm cậu, ai thèm yêu đương với họ.

Giả vờ bình tĩnh, cậu liếc nhìn khuôn mặt của họ, thấy đám đàn ông nhìn mình với ánh mắt rực lửa, cậu không thể không nuốt nước bọt, giả vờ dè dặt và đi ngang qua Phàn Tử Tấn.

"không muốn."

"Này, thật sự không muốn à?"

Giọng điệu tiếc nuối của Hướng Thương hiện rõ, hắn và Hạ Bác Duyên đi theo Đường Đường, Phàn Tử Tấn cũng cười đặt khoai tây chiên vào xe hàng, những người đàn ông trưởng thành đi theo phía sau, và thiếu niên đi phía trước.

"Cục cưng, em đang cân nhắc à?"

"không muốn."

"Đường Đường..."

Chủ tịch không còn cách nào khác đành gọi cậu, thiếu niên run lẩy bẩy, quay lưng về phía họ, rên rỉ một lúc lâu rồi mới chịu phun ra một câu..

"Còn phải xem thái độ của các anh nữa."

Cừu bối rối nhỏ giọng nói chuyện với bầy sói, bầy sói mừng như điên, ngậm lấy gáy cừu nhỏ quay lại hang sói cọ sát, nhân tiện ... liếm láp cẩn thận cả bộ lông cừu.

-

Mới ngày nào còn mạnh mồm cuối năm nay hoàn mà giờ xem này ha..ha...ha.........

./.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz