[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính
🌺[CON RỂ MÙ LÒA].2
Chương 2Chuyển ngữ: Andrew PastelLiễu Phùng Bạch nhìn khối ngọc xinh đẹp sạch sẽ chưa được chạm khắc này, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, cong môi nói: "Chào."Đường Đường nghe được thanh âm của y, chỉ lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó trong nháy mắt biến mất.Giọng nói của Liễu Phùng Bạch ôn hòa, âm sắc có chút tương tự với Liễu Khê, nhưng Liễu Khê luôn được cưng chiều, giọng luôn mang theo kiêu ngạo, sau khi nghe kỹ, cậu cảm thấy giữa hai người có sự khác biệt rất lớn.Với cả ... có vẻ còn rất trẻ?Đường Đường tự cắt đứt suy nghĩ vẩn vơ của mình, dùng một đôi mắt vô thần nhìn vị trí của Liễu Phùng Bạch, phảng phất hắn không phải người mù, khéo léo giới thiệu: "Chú, cháu tên Đường Đường, cháu là người yêu của Liễu Khê. Xin lỗi vì trước đây đã không đến thăm chú." Nói đến đây cậu khựng lại một chút.Đường đại học thần luôn luôn bình tĩnh, nhưng bây giờ đang lộ ra một chút bối rối, Liễu Phùng Bạch thấy rất ngạc nhiên.Thanh niên ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Lần đầu tiên gặp chú, cũng không biết chú thích cái gì nên mới mua một ít thuốc bổ, hi vọng chú thích.""Ồ?" Liễu Phùng Bạch nhìn thấy cậu lúng túng, nụ cười dịu dàng càng sâu: "Mua quà cho tôi à?" Y cầm khăn tay trên bàn lau tay, nghĩ đến bộ dạng của người thanh niên này, trong lòng có chút hiếu kỳ không biết quà là món gì.Trùng hợp thay, vừa dứt lời, Phù Triết Mậu mang theo những túi thuốc bổ lớn nhỏ trong cốp xe bước vào phòng trà, người đàn ông ngẩng đầu nhìn họ, đặt đồ đạc trước mặt Liễu Phùng Bạch rồi cúi đầu."Nhị gia."Liễu Phùng Bạch ừ một tiếng, ngước mắt nhìn rõ ràng quà tặng, động tác lau tay dừng lại... Lần lượt quét qua mấy món nhân sâm, nhung hươu, máy xoa bóp thắt lưng, gối kê cổ được đóng gói đẹp mắt trên bàn. "......"Trong không khí yên lặng đến khó tả, Đường Đường mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng không khỏi nắm chặt cây gậy dẫn đường trong tay.Từ khi cậu mất đi thị lực, thái độ của Liễu Khê đối với cậu càng ngày càng lãnh đạm, lần này biết bố cậu ta muốn gặp mình, mới tiện miệng nói cho cậu biết, rồi lại tót đi ra ngoài chơi bời với bạn bè.Đường Đường đành phải gọi đàn em khóa dưới giúp mình mua ít lễ vật, đàn em nghe nói là cho bố vợ nên hứa sẽ làm thật tốt.Kết quả là... bố vợ vừa lên tiếng, Đường Đường liền nhận ra mình mua nhầm đồ rồi, giọng nói của bố vợ này lại trẻ đến không ngờ.Liễu Phùng Bạch đặt khăn tay xuống, nhìn đống đồ đạc, nhớ tới từ "chú" của người thanh niên kia, Nhị gia cảm thấy mình không già chợt không nói nên lời.Nhưng mà y cũng thông cảm thanh niên đã không còn thị lực, cũng không làm cậu cảm thấy quá xấu hổ, buồn cười thở dài một hơi, nho nhã dễ gần: "Có tâm rồi."Nghe được lời của y, Đường Đường không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Liễu Khê miễn cưỡng tiến lên tham gia cuộc vui, hai lần ngắt lời Đường Đường, Đường Đường thấy thế không nói nữa, Trong giọng nói huyên thuyên của Liễu Khê, thanh niên mặc áo trắng lặng lẽ đứng đó.Liễu Phùng Bạch ngẩng đầu nhìn cậu, rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống...............Hai người ở lại nhà họ Liễu, đồng sàng dị mộng cả đêm, ngày hôm sau Liễu Khê hẹn mấy bạn học ra ngoài chơi, Liễu Phùng Bạch không có ở nhà.Nhà họ Liễu buổi tối không giữ bất kỳ người hầu nào vào ban đêm, cả biệt thự chỉ còn lại Đường Đường.Đường Đường cũng vui vẻ ung dung, ôm một quyển sách mù dày cộp, ngồi trên trường kỷ mềm mại cẩn thận đọc..............Chiếc xe sang trọng đỗ ở cổng, Phù Triết Mậu xuống xe, mở cửa sau, hơi cung kính cúi đầu, Liễu Phùng Bạch từ bên trong đi ra, lúc này, một người đàn ông mặc vest từ bên ngoài chạy tới. Phù Triết Mậu lập tức đưa tay vào trong áo vest, như muốn rút ra thứ gì đó, thương nhân sa cơ khuỵu gối ngồi phịch xuống trước mặt Liễu Phùng Bạch, run rẩy cầu xin tha thứ: "Nhị gia, nhị gia, xin ngài tha cho tôi," Anh ta tuyệt vọng tự tát mình đến khóe miệng chảy máu: "Tôi miệng bẩn, tôi không nên đắc tội với Nhị gia, xin Nhị gia, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ không sống nổi mất!"Cầm báng súng, Phù Triết Mậu nhìn kỹ người đàn ông gầy gò và rụt rè đang quỳ trên mặt đất, khó khăn lắm có thể phát hiện ra đây là tên "nhà giàu mới nổi" trong bữa tiệc trước đó, mặt ngoài thì đằng đằng sát khí, trong bụng thầm bĩu môi nghĩ đáng đời.Liễu Phùng Bạch dừng bước, cụp mắt xuống, nhìn người đàn ông nước mắt nước mũi đầy mặt dưới chân mình, ân cần nói: "Giám đốc Lý đang làm gì vậy?"Nhị gia mặc một bộ Đường phục tiên hạc màu trắng, cổ tay đeo chuỗi hạt đàn hương, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, khí chất ôn nhu hòa nhã khiến cho tuổi tác hiện tại của y mơ hồ bị mờ đi.Trông hiền lành và khiêm tốn, nhưng làm Giám đốc Lý không khỏi rùng mình, anh ta chưa đầy 30 tuổi, còn trẻ và tràn đầy năng lượng, vài ngày trước đã giành được dự án của chính phủ, công khai chế nhạo Liễu Phùng Bạch trong bữa tiệc là già rồi, nên nhường đường lại cho lớp trẻ.Liễu Phùng Bạch chỉ mỉm cười, điều này khiến Giám đốc Lý càng khinh thường hơn, ai có thể ngờ rằng chỉ trong nửa tháng, dự án bị chặn, tất cả tài sản trong nhà xóa sạch, nợ nần chồng chất, cuối cùng chật vật nhờ người hỏi cấp trên mới nhận được câu trả lời là do đã đắc tội với người ta.Giám đốc Lý ước gì mình có thể quay lại và tự đánh mình đến chết, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, anh ta cúi xuống, tự tát vào miệng mình đến rướm máu, cầu xin người đàn ông khủng khiếp này thương xót với khuôn mặt sưng tấy."Nhị gia, Nhị gia, tôi thật sự biết sai rồi, xin... xin tha mạng."Liễu Phùng Bạch nhẹ nhàng xoay chuỗi hạt trên cổ tay, giọng ôn hòa nhất: "Giám đốc Lý nói đùa, Liễu mỗ tuổi lớn rồi, có lẽ dương vật không cương cứng được, thế giới này nên thuộc về người trẻ tuổi các cậu, cớ sao lại nói... tôi tha cho cậu?"Từng chữ lặp lại những gì trước đó Giám đốc Lý đã nói làm anh ta ngã quỵ xuống đất, anh ta sững sờ nhìn người đàn ông nói lời "tạm biệt" rồi bỏ đi, cười khổ.Anh ta mới phát hiện ra vài ngày trước, tất cả những gì dịu dàng và dịu dàng đều là giả, Liễu Phùng Bạch, Liễu Nhị gia, là một thương nhân nổi tiếng giấu kim trong bông, có thù tất báo.............Liễu Phùng Bạch vừa vào cửa liền nhìn thấy một thanh niên tuấn tú như ngọc ngồi trên một chiếc trường kỷ bằng gỗ lót đệm mềm mại, tay cầm một quyển sách, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chữ nổi trên sách, không biết đang đọc gì mà khóe miệng hơi nhếch lên. Đường Đường khi cười rất xinh đẹp, đôi mắt đờ đẫn như rơi vào các vì sao, khiến y ngẩn người trong giây lát, nhịn không được mà đi tới.Nghe thấy tiếng bước chân, thanh niên đang đọc chữ nổi dừng lại, hơi nghiêng đầu nghiền ngẫm, sau đó mỉm cười vừa phải: "Chú."Liễu Phùng Bạch dừng bước, nhìn nụ cười lễ độ của thiếu niên, trong lòng cảm thấy một tia không vui. Y cất giọng nói tò mò dịu dàng: "Hả? Làm sao cậu biết là tôi mà không phải Tiểu Khê?"Đường Đường khép sách lại, xấu hổ cười, ánh mắt vô thần nhìn Liễu Phùng Bạch nói: "Chú có mùi trà rất nhàn nhạt, Tiểu Khê chưa bao giờ uống trà, càng không thích mùi nước hoa, thân thể em ấy lúc nào cũng có mùi sữa tắm.""..." Liễu Phùng Bạch đứng ở trước mặt thanh niên, không khỏi vân vê chuỗi hạt, từ trên cao chăm chú nhìn thanh niên, cười nói với cậu: "Cậu rất hiểu Tiểu Khê."Không, tôi muốn biết chú nhiều hơn.Đôi môi thư thái và dịu dàng của Đường Đường cong lên, chiếc đèn chùm kiểu Trung Quốc trên đầu phát ra ánh sáng dịu nhẹ, chiếu vào người chàng trai trẻ, khiến cậu mỉm cười cực kỳ động lòng người.Liễu Phùng Bạch đang nghịch hạt châu dừng lại, y không biết Đường Đường đang nghĩ gì, nhưng thấy thiếu niên cười với mình hoàn toàn khác với vừa rồi, bất giác... nụ cười trong mắt nhạt đi.............Trong giỏ đựng quần áo trong phòng tắm công cộng của biệt thự, ném vài bộ quần áo, một trong số đó là bộ đồ Đường trang tiên hạc màu trắng, trông rất quen mắt.Liễu Phùng Bạch xử lý xong tài liệu, đang định tắm rửa đi ngủ thì phát hiện máy nước nóng trong phòng bị hỏng, định vào phòng vệ sinh chung ở lầu một xử lý. Dù gì cũng chỉ có Liễu Khê và Đường Đường sử dụng phòng tắm này.Y cởi bỏ quần áo, để lộ một thân hình vừa vặn, cơ bắp săn chắc, không hề có sự "phì nhiêu" của một người đàn ông sắp tứ tuần.Chưa kịp bật công tắc vòi hoa sen, y đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng tắm, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng của thiếu niên xuyên qua cửa phòng tắm vọng đến."Có ai bên trong không?"Liễu Phùng Bạch sửng sốt một chút, không biết đang suy nghĩ cái gì, chần chừ không lập tức nói có, đến lúc sực tỉnh lại đã thấy thanh niên đi vào.Đường Đường ngập ngừng bước vào phòng tắm, đặt cây gậy dò đường sang một bên, chạm vào những viên gạch từng bước tiến lại gần......Buổi tối mà làm ầm ĩ thì xấu hổ lắm, Liễu Phùng Bạch nhịn không được đành phải nhẹ nhàng lui về phía sau, tránh ra dưới vòi hoa sen, mãi cho đến khi lưng chạm vào vách tường đá cẩm thạch của bồn tắm mới dừng lại.Đường Đường đi tới nơi, quay lưng về phía Liễu Phùng Bạch, cởi từng cúc áo sơ mi, cúi đầu, khóe môi chậm rãi nở nụ cười ranh mãnh, một giây sau liền biến mất không thấy tăm hơi, cậu cởi bỏ áo sơ mi trắng, ném nó vào giỏ giặt bên cạnh.Một nửa chiếc áo sơ mi trắng phủ lên bộ Đường trang, nửa còn lại được đặt xiêu vẹo trên giỏ quần áo. Liễu Phùng Bạch thu hồi ánh mắt, dùng đôi mắt đen nhìn thanh niên trần nửa thân trên hơi cong người cởi thắt lưng...Làn da trắng nõn như ngọc khiến người ta muốn chạm vào, tấm lưng cong với đường nét uyển chuyển nhưng không quá gầy yếu, hai hõm eo nhỏ xinh, ngây thơ không biết gì cởi tiếp quần, lộ ra cặp mông đầy đặn bất ngờ, hai chân thon và thẳng tắp —— Liễu Phùng Bạch không khỏi thở nặng.Cậu trần như nhộng quay lưng lại với người đàn ông, bật công tắc vòi hoa sen, để nước xối lên người. Nước tí tách rơi xuống tấm thảm chống trượt, nghịch ngợm bắn tung tóe lên người Liễu Phùng Bạch, nước không quá nóng nhưng phảng phất như làm y bị phỏng, yết hầu của người đàn ông hơi cuộn lại, bóng tối trong mắt hắn càng sâu hơn.Tiếng nước chảy ào ào, trong phòng tắm tràn ngập không khí nóng ẩm, người thanh niên thở ra một hơi thoải mái, từng giọt nước nhỏ xuống từ bờ mông căng mọng.Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng sau lưng, Đường Đường bình tĩnh cong môi, tắt công tắc đầu vòi hoa sen, dòng nước ngừng chảy. Cậu ấn sữa tắm hai lần, thoa lên từng tấc da thịt, giống như đang đùa giỡn vuốt ve cẩn thận, để người đàn ông tưởng tượng, sau đó hơi cúi người xuống, thoa bọt lên hai chân, ưỡn ra cặp mông đầy đặn ra trước mặt Liễu Phùng Bạch. Y còn chưa kịp nhìn rõ lỗ nhỏ ngây ngô, cậu lại thẳng người lên, làm người nuối tiếc.Lại nhịn không được tò mò.Hô hấp của Liễu Phùng Bạch trở nên rối loạn, con mãng xà đang ngủ từ lâu đã sung huyết sưng tấy, nhìn xuống hạ bộ của mình, y đành phải thừa nhận mình có... ham muốn tình dục với chồng của con trai mình.Sau khi Đường Đường tắm xong, mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm, Liễu Phùng Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, cùng với cái thứ dữ tợn làm người ta sợ hãi giữa háng kia mà đi tới vòi sen mở nước lạnh, đứng ở đó để nước lạnh gột rửa cái nóng.Không khí nóng bức trong phòng tắm dần dần bị hơi lạnh cuốn đi, lửa nóng không dễ dàng tiêu tan, Liễu Phùng Bạch xối nước lạnh vào người, nhẫn nhịn chịu đựng cho đến khi dương vật khó khăn lắm mới chịu mềm lại. Y đứng dưới vòi hoa sen phun nước lạnh, vuốt mái tóc đen ướt ra phía sau, vô thức thoa sữa tắm, nhưng không biết vì sao lại dừng lại.Nước bắn tung tóe, khi trượt xuống cơ bắp của người đàn ông, y để nước lạnh rơi xuống rồi dừng lại vài giây, cúi đầu nhìn chai sữa tắm bên cạnh, đưa tay ra ấn xuống..../.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz