áp lực vô hình
sự im lặng trong phòng làm việc của haerin bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa dồn dập. yoonji bước vào, ánh mắt sắc lạnh, như thể đang tìm kiếm một lý do để chất vấn. cô ấy không chỉ là một đồng nghiệp, cô ấy là người từng gần gũi với haerin, nhưng giờ đây, ánh mắt đầy nghi ngờ của cô đã chuyển thành sự nghi kỵ rõ rệt.
"haerin." yoonji bắt đầu, giọng nói chậm rãi nhưng cương quyết "tôi cần biết rõ về danielle. cô ấy có mặt ở đâu trong khoảng thời gian xảy ra vụ án seongjun?"haerin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. em không thể để yoonji nắm được điểm yếu của mình. "tôi không chắc cô ấy liên quan đến vụ án." em trả lời với giọng điệu bình thản. "danielle chỉ là một người mẫu, cô ấy không có liên quan đến tội phạm."yoonji nhướn mày, không bị thuyết phục bởi những lời nói của haerin "nhưng cô ấy ở bên cô suốt thời gian đó, phải không? tôi đã nghe những điều kỳ lạ xung quanh cô ấy. có vẻ như cô ấy đang là mục tiêu điều tra của chúng ta."haerin siết chặt tay, cảm giác mồ hôi lạnh lướt qua lưng, nhưng em không để sự lo lắng chiếm lấy mình. "đó chỉ là tin đồn. chúng ta không thể chỉ dựa vào những lời đồn thổi để xác định ai là kẻ có tội."yoonji tiến lại gần, ánh mắt của cô như muốn xuyên thấu tâm hồn haerin. "nhưng có gì đó không ổn. những vụ giết người gần đây đều có điểm chung. và danielle có thể là một trong những đầu mối mà chúng ta cần kiểm tra.""yoonji." haerin lên tiếng, âm thanh của em vang vọng trong căn phòng "nếu cô thực sự là một điều tra viên giỏi, cô nên biết cách phân biệt giữa sự nghi ngờ và sự thật.""nếu cô ấy không có gì đáng ngờ, tại sao cô lại phải lo lắng?" yoonji đáp lại, giọng điệu kiên định không hề thay đổi. "tôi sẽ tiếp tục điều tra, và nếu có bằng chứng nào, tôi sẽ không ngần ngại mà đưa ra."câu nói ấy như một lời hứa, nhưng cũng như một lời đe dọa. haerin cảm thấy mình bị đẩy vào thế khó. em đã từng sống trong sự bảo vệ của quyền lực, nhưng giờ đây, chính quyền lực ấy lại trở thành một con dao hai lưỡi."cô không phải là người duy nhất có quyền trong cuộc chơi này." haerin nói, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào yoonji.khi yoonji rời khỏi phòng, haerin cảm thấy mồ hôi rịn ra trên trán. cảm giác nặng nề bao trùm, em biết rằng yoonji sẽ không từ bỏ dễ dàng, và điều đó chỉ làm cho áp lực đè nặng lên em thêm nhiều lần.
"cô ta vẫn chưa từ bỏ." haerin nói, đặt chiếc áo khoác lên ghế và ngồi xuống bên cạnh danielle "yoonji đang nghi ngờ chị."
danielle không nhìn em, chỉ khẽ cười."chúng ta đã đoán trước chuyện này mà." nàng nghiêng người lại gần, ngón tay lướt nhẹ lên gò má haerin.;bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lưỡi liềm nhạt nhòa xuyên qua lớp rèm dày, phủ lên căn phòng một sắc xám lạnh. những âm thanh của thành phố như bị tách biệt khỏi nơi này – chỉ còn lại hai cơ thể quấn lấy nhau trong sự tĩnh lặng đầy ngột ngạt và điên loạn.danielle kéo haerin lại gần, đôi mắt đen thẳm chứa đựng một thứ gì đó cuồng dại và chiếm hữu.ngón tay nàng lướt nhẹ trên làn da trắng mịn của em, như thể muốn khắc ghi từng đường nét lên tâm trí mình. những cái chạm ban đầu mềm mại, rồi nhanh chóng trở nên mạnh mẽ và đầy ám ảnh.nàng muốn nhấn chìm haerin trong thế giới của riêng mình, muốn em không còn đường thoát."em là của chị." danielle thì thầm, hơi thở nóng rực lướt qua tai haerin.nàng nghiêng đầu, ngón tay luồn vào tóc em, giật nhẹ để buộc haerin ngẩng mặt lên "không ai ngoài chị được chạm vào em... không ai."
môi nàng khóa chặt lấy môi haerin, nụ hôn không còn đơn thuần là sự yêu thương, mà giống như một lời tuyên bố chủ quyền. bàn tay nàng lướt xuống, nắm chặt lấy cổ tay haerin, ghìm em xuống giường như một con thú săn đã tóm được con mồi.móng tay của danielle cào mạnh lên da em, để lại những vệt đỏ tấy, như muốn khắc ghi dấu ấn của mình trên từng thớ thịt. haerin không tránh né mà chỉ rên khẽ, giữa nỗi đau và khoái cảm, cả hai hòa lẫn vào nhau đến không còn phân biệt được.
"nói rằng em là của chị." danielle ra lệnh, hơi thở của nàng phả lên môi haerin, đôi mắt ánh lên sự điên cuồng.
"em là của chị..." haerin thở dốc đáp lại, một lời thề không còn đường rút.
danielle mỉm cười thỏa mãn trước sự khuất phục ấy.nàng cúi xuống, cắn nhẹ vào bờ môi em.
từng lớp quần áo bị lột bỏ một cách vội vã và tàn nhẫn, như thể thời gian không còn đủ để kìm nén những ham muốn đang thiêu đốt bên trong danielle.
bàn tay nàng vuốt ve khắp cơ thể haerin, từng cử động mang theo sự chiếm đoạt tuyệt đối. haerin nằm bên dưới, cơ thể nóng bỏng và run rẩy nhưng không có ý định kháng cự.nàng muốn xé nát mọi ký ức mà seongjun đã để lại trên người haerin, muốn xóa bỏ sự tồn tại của bất kỳ kẻ nào từng đến gần em.
"chị sẽ xóa hết tất cả... chỉ còn lại chị thôi." danielle thì thầm, đôi mắt sáng rực trong cơn mê man ái tình.
nàng cúi xuống, cắn vào vai haerin, để lại dấu răng sâu trên làn da trắng ngần. haerin rùng mình, nhưng không phải vì đau đớn, mà là vì cơn đam mê méo mó và sự phụ thuộc độc hại vào người tình của mình. từng đợt khoái cảm dâng lên, từng cú va chạm mạnh bạo như muốn nghiền nát cả hai trong cơn hoan lạc đen tối.
cơ thể danielle ướt đẫm mồ hôi, bàn tay ghì chặt lấy hông haerin, đẩy sâu vào từng chuyển động điên loạn. những tiếng rên rỉ và thở dốc vang vọng trong căn phòng, hoà lẫn cùng tiếng va đập của cơ thể. không còn ranh giới giữa yêu và hận, giữa ám ảnh và đam mê, tất cả đều cuộn lại thành một cơn lốc không lối thoát.
"đừng bao giờ rời xa chị." giọng danielle khản đặc, nàng van xin và ra lệnh cùng lúc "nếu em thuộc về ai khác... chị sẽ giết hắn. giết tất cả bọn chúng."
haerin không trả lời. em chỉ kéo danielle lại gần, siết chặt nàng như thể chính bản thân em cũng đang chìm dần vào sự điên rồ ấy.giữa đau đớn và khoái cảm, giữa tình yêu và sự hủy hoại, cả hai tìm thấy nhau trong thứ cảm xúc méo mó không thể nào cứu rỗi.
cơn mê đắm kéo dài như bất tận, và khi mọi thứ kết thúc, cả hai nằm bên nhau, hơi thở còn chưa kịp bình ổn. danielle vuốt nhẹ tóc haerin, nụ cười của nàng giờ đây không còn là sự chiếm hữu, mà là thỏa mãn điên loạn vì biết rằng dù cho thế giới này có sụp đổ, haerin vẫn sẽ thuộc về nàng, mãi mãi.
bên dưới tấm ga giường hỗn loạn, những vết cào, vết cắn, và những dấu ấn của tình yêu bệnh hoạn trải dài trên cơ thể haerin như minh chứng cho một đêm của tình yêu.
"haerin." yoonji bắt đầu, giọng nói chậm rãi nhưng cương quyết "tôi cần biết rõ về danielle. cô ấy có mặt ở đâu trong khoảng thời gian xảy ra vụ án seongjun?"haerin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. em không thể để yoonji nắm được điểm yếu của mình. "tôi không chắc cô ấy liên quan đến vụ án." em trả lời với giọng điệu bình thản. "danielle chỉ là một người mẫu, cô ấy không có liên quan đến tội phạm."yoonji nhướn mày, không bị thuyết phục bởi những lời nói của haerin "nhưng cô ấy ở bên cô suốt thời gian đó, phải không? tôi đã nghe những điều kỳ lạ xung quanh cô ấy. có vẻ như cô ấy đang là mục tiêu điều tra của chúng ta."haerin siết chặt tay, cảm giác mồ hôi lạnh lướt qua lưng, nhưng em không để sự lo lắng chiếm lấy mình. "đó chỉ là tin đồn. chúng ta không thể chỉ dựa vào những lời đồn thổi để xác định ai là kẻ có tội."yoonji tiến lại gần, ánh mắt của cô như muốn xuyên thấu tâm hồn haerin. "nhưng có gì đó không ổn. những vụ giết người gần đây đều có điểm chung. và danielle có thể là một trong những đầu mối mà chúng ta cần kiểm tra.""yoonji." haerin lên tiếng, âm thanh của em vang vọng trong căn phòng "nếu cô thực sự là một điều tra viên giỏi, cô nên biết cách phân biệt giữa sự nghi ngờ và sự thật.""nếu cô ấy không có gì đáng ngờ, tại sao cô lại phải lo lắng?" yoonji đáp lại, giọng điệu kiên định không hề thay đổi. "tôi sẽ tiếp tục điều tra, và nếu có bằng chứng nào, tôi sẽ không ngần ngại mà đưa ra."câu nói ấy như một lời hứa, nhưng cũng như một lời đe dọa. haerin cảm thấy mình bị đẩy vào thế khó. em đã từng sống trong sự bảo vệ của quyền lực, nhưng giờ đây, chính quyền lực ấy lại trở thành một con dao hai lưỡi."cô không phải là người duy nhất có quyền trong cuộc chơi này." haerin nói, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào yoonji.khi yoonji rời khỏi phòng, haerin cảm thấy mồ hôi rịn ra trên trán. cảm giác nặng nề bao trùm, em biết rằng yoonji sẽ không từ bỏ dễ dàng, và điều đó chỉ làm cho áp lực đè nặng lên em thêm nhiều lần.
────୨ৎ────
"cô ta vẫn chưa từ bỏ." haerin nói, đặt chiếc áo khoác lên ghế và ngồi xuống bên cạnh danielle "yoonji đang nghi ngờ chị."
danielle không nhìn em, chỉ khẽ cười."chúng ta đã đoán trước chuyện này mà." nàng nghiêng người lại gần, ngón tay lướt nhẹ lên gò má haerin.;bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lưỡi liềm nhạt nhòa xuyên qua lớp rèm dày, phủ lên căn phòng một sắc xám lạnh. những âm thanh của thành phố như bị tách biệt khỏi nơi này – chỉ còn lại hai cơ thể quấn lấy nhau trong sự tĩnh lặng đầy ngột ngạt và điên loạn.danielle kéo haerin lại gần, đôi mắt đen thẳm chứa đựng một thứ gì đó cuồng dại và chiếm hữu.ngón tay nàng lướt nhẹ trên làn da trắng mịn của em, như thể muốn khắc ghi từng đường nét lên tâm trí mình. những cái chạm ban đầu mềm mại, rồi nhanh chóng trở nên mạnh mẽ và đầy ám ảnh.nàng muốn nhấn chìm haerin trong thế giới của riêng mình, muốn em không còn đường thoát."em là của chị." danielle thì thầm, hơi thở nóng rực lướt qua tai haerin.nàng nghiêng đầu, ngón tay luồn vào tóc em, giật nhẹ để buộc haerin ngẩng mặt lên "không ai ngoài chị được chạm vào em... không ai."
môi nàng khóa chặt lấy môi haerin, nụ hôn không còn đơn thuần là sự yêu thương, mà giống như một lời tuyên bố chủ quyền. bàn tay nàng lướt xuống, nắm chặt lấy cổ tay haerin, ghìm em xuống giường như một con thú săn đã tóm được con mồi.móng tay của danielle cào mạnh lên da em, để lại những vệt đỏ tấy, như muốn khắc ghi dấu ấn của mình trên từng thớ thịt. haerin không tránh né mà chỉ rên khẽ, giữa nỗi đau và khoái cảm, cả hai hòa lẫn vào nhau đến không còn phân biệt được.
"nói rằng em là của chị." danielle ra lệnh, hơi thở của nàng phả lên môi haerin, đôi mắt ánh lên sự điên cuồng.
"em là của chị..." haerin thở dốc đáp lại, một lời thề không còn đường rút.
danielle mỉm cười thỏa mãn trước sự khuất phục ấy.nàng cúi xuống, cắn nhẹ vào bờ môi em.
từng lớp quần áo bị lột bỏ một cách vội vã và tàn nhẫn, như thể thời gian không còn đủ để kìm nén những ham muốn đang thiêu đốt bên trong danielle.
bàn tay nàng vuốt ve khắp cơ thể haerin, từng cử động mang theo sự chiếm đoạt tuyệt đối. haerin nằm bên dưới, cơ thể nóng bỏng và run rẩy nhưng không có ý định kháng cự.nàng muốn xé nát mọi ký ức mà seongjun đã để lại trên người haerin, muốn xóa bỏ sự tồn tại của bất kỳ kẻ nào từng đến gần em.
"chị sẽ xóa hết tất cả... chỉ còn lại chị thôi." danielle thì thầm, đôi mắt sáng rực trong cơn mê man ái tình.
nàng cúi xuống, cắn vào vai haerin, để lại dấu răng sâu trên làn da trắng ngần. haerin rùng mình, nhưng không phải vì đau đớn, mà là vì cơn đam mê méo mó và sự phụ thuộc độc hại vào người tình của mình. từng đợt khoái cảm dâng lên, từng cú va chạm mạnh bạo như muốn nghiền nát cả hai trong cơn hoan lạc đen tối.
cơ thể danielle ướt đẫm mồ hôi, bàn tay ghì chặt lấy hông haerin, đẩy sâu vào từng chuyển động điên loạn. những tiếng rên rỉ và thở dốc vang vọng trong căn phòng, hoà lẫn cùng tiếng va đập của cơ thể. không còn ranh giới giữa yêu và hận, giữa ám ảnh và đam mê, tất cả đều cuộn lại thành một cơn lốc không lối thoát.
"đừng bao giờ rời xa chị." giọng danielle khản đặc, nàng van xin và ra lệnh cùng lúc "nếu em thuộc về ai khác... chị sẽ giết hắn. giết tất cả bọn chúng."
haerin không trả lời. em chỉ kéo danielle lại gần, siết chặt nàng như thể chính bản thân em cũng đang chìm dần vào sự điên rồ ấy.giữa đau đớn và khoái cảm, giữa tình yêu và sự hủy hoại, cả hai tìm thấy nhau trong thứ cảm xúc méo mó không thể nào cứu rỗi.
cơn mê đắm kéo dài như bất tận, và khi mọi thứ kết thúc, cả hai nằm bên nhau, hơi thở còn chưa kịp bình ổn. danielle vuốt nhẹ tóc haerin, nụ cười của nàng giờ đây không còn là sự chiếm hữu, mà là thỏa mãn điên loạn vì biết rằng dù cho thế giới này có sụp đổ, haerin vẫn sẽ thuộc về nàng, mãi mãi.
bên dưới tấm ga giường hỗn loạn, những vết cào, vết cắn, và những dấu ấn của tình yêu bệnh hoạn trải dài trên cơ thể haerin như minh chứng cho một đêm của tình yêu.
────୨ৎ────
sau đêm hoan ái đầy cuồng loạn, haerin nằm thiếp đi trong vòng tay của danielle. không khí trong phòng nặng nề, còn hơi thở của cả hai vẫn chưa kịp lắng lại. cơ thể em mệt nhoài, nhưng tâm trí không thực sự an yên. trong giấc ngủ chập chờn ấy, một ký ức kỳ lạ bắt đầu len lỏi.
trong giấc mơ, haerin nhìn thấy một con phố vắng vẻ, nơi ánh sáng rọi xuống những vệt nhựa đường tối sẫm. âm thanh ầm ầm của động cơ xe vang lên từ xa, mỗi lúc một lớn, giống như tiếng gào rú của cơn bão đang kéo đến. rồi, một người phụ nữ bước ra từ bên lề đường, chính là selena. bà bước ngang qua với những bước chân nhẹ nhàng nhưng lại lúng túng, như đang phân vân không biết có nên tiếp tục.bất ngờ, tiếng phanh rít vang lên, kéo dài một cách khủng khiếp, nhưng nó không kịp cứu vãn điều gì. chiếc ô tô lao đến với tốc độ kinh hoàng. selena ngoảnh mặt lại, đôi mắt bà mở to, ngập tràn sự hoảng hốt. bóng người bà bị hất mạnh xuống đường, va đập vào mặt đất với âm thanh nặng nề, máu nhuộm đỏ vỉa hè.khung cảnh ấy trở nên méo mó, như bị phủ trong lớp sương đục mờ. những tiếng la hét của người xung quanh vang lên xa xăm.bất ngờ, trên đường, một chiếc xe khác cũng lao tới, với tốc độ không tưởng. tiếng động cơ gầm rú như muốn nuốt chửng tất cả, và giữa không gian hỗn loạn ấy, một gương mặt xuất hiện.trong cơn hoảng loạn, haerin không thể nhìn rõ khuôn mặt người đó. chỉ biết rằng, bóng dáng ấy lướt qua selena, rồi dừng lại ngay trước chiếc xe đang lao tới.khung cảnh tiếp tục mờ dần, nhưng hình ảnh người đó như in sâu vào tâm trí haerin. rồi tất cả trở nên tối tăm.haerin choàng tỉnh, toàn thân đẫm mồ hôi. căn phòng vẫn còn đượm lại hơi ấm sau đêm dài, nhưng em cảm thấy lạnh toát từ trong tâm can. ánh sáng nhợt nhạt của buổi sáng chiếu qua khe rèm, nhưng nó không đủ để xua tan cơn ác mộng vừa rồi.danielle vẫn còn ngủ say bên cạnh, cánh tay của nàng vắt ngang eo em, giữ chặt như một chiếc xiềng không thể tháo bỏ. haerin nhìn xuống người tình của mình, đôi mắt trống rỗng, còn đầu óc em thì xoay vần với những hình ảnh trong mơ. một phần nào đó trong em muốn tin rằng đó chỉ là một giấc mơ vô nghĩa... nhưng cảm giác bất an trong lồng ngực lại nói rằng có gì đó không đúng."không thể nào." haerin thì thầm, giọng em khàn đặc. bàn tay của em vô thức siết chặt tấm chăn bên dưới, như cố tìm chút bình tĩnh giữa cơn hỗn loạn đang bủa vây tâm trí. giấc mơ đó không chỉ là ám ảnh, nó giống như một mảnh ký ức bị che giấu lâu ngày, bất chợt trồi lên từ trong vô thức, đòi hỏi em phải đối diện.những kí ức về ngày mẹ em bị tông chết ùa về trong tâm trí. buổi chiều hôm đó, em vẫn còn nhớ rõ cái không khí nặng nề, sự hối hả của mọi người, những tiếng la hét và sự hoảng loạn lấp đầy khung cảnh. selena, người phụ nữ xinh đẹp, đã bị cướp đi mà không ai kịp phản ứng.trong giấc mơ, gương mặt người phụ nữ nọ mờ ảo, nhưng em cảm nhận được rõ ràng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong ánh mắt bà. "tại sao mình không thể làm gì?"giấc mơ như một cú tát vào tâm trí haerin, khiến em nhớ lại cái ngày định mệnh ấy, ngày mà cuộc sống em thay đổi mãi mãi.nhưng điều khiến em không thể hiểu nổi là bóng hình ấy, người mà em không thấy rõ trong giấc mơ. họ đã là ai?những hình ảnh đó bám lấy tâm trí haerin như những cái bóng không chịu rời đi. em không thể lý giải được, nhưng một cảm giác khó chịu chợt ùa về, có điều gì đó không đúng, có điều gì đó đang bị giấu kín."mình cần phải tìm ra sự thật." haerin tự nhủ với chính mình, đôi mắt nhìn chăm chú vào trần nhà.em không thể ngồi im và chờ đợi những điều mơ hồ dày vò mình mãi. đã đến lúc phải đối diện với quá khứ - và để tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối đang bao trùm.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz