ZingTruyen.Xyz

[DaChuu FANFIC] Nếu tôi còn sống,hẹn gặp lại ngày mai.

CHƯƠNG 3

NguynWisshy

Thời gian rảnh luôn là thời gian tuyệt vời nhất trong ngày.

Cái cơ sở này thích giả vờ rằng nó không chỉ là một nhà tù được xây dựng để đảm bảo bạn không làm hại bản thân hoặc người khác bằng cách thêm vào "giờ học" và "giờ thể dục" vào một số thời điểm nhất định trong ngày. Những khoảng thời gian đó về cơ bản cũng là thời gian rảnh rỗi, ngoại trừ việc bạn phải giả vờ làm gì đó, chẳng hạn như chơi sudoku, chơi bóng rổ hay bất cứ trò vô bổ nào. Thời gian rảnh chính thức thì tự do hơn thế . Họ chiếu một bộ phim ngẫu nhiên trên TV chung và cho phép mọi người làm bất cứ điều gì họ có thể để giết thời gian.

Dĩ nhiên, Dazai tranh thủ thời gian này để trêu chọc các bệnh nhân khác và nói chuyện với bất cứ ai chịu lắng nghe. Thỉnh thoảng, nếu quá mệt, cậu ta sẽ ngủ gục trên bàn. Tuy nhiên, phần lớn thời gian, cậu ta tìm sự giải trí từ người khác.

Một số bệnh nhân tẻ nhạt hơn thích ở một mình trong thời gian này, chẳng hạn như Akutagawa, người thích đọc sách hơn là giao tiếp với bất kỳ ai. Tuy nhiên, hầu hết, bất kể họ mắc bệnh tâm thần gì, những bệnh nhân khác đều khao khát được giao lưu với người khác, nên họ vừa trò chuyện vừa vẽ vời hoặc chơi trò chơi với nhau, để phim chạy nền.

Dazai đặc biệt luôn mang theo một bộ bài để lúc rảnh rỗi có thể lừa người khác chơi cùng. Lần nào cậu cũng gian lận để tcậug, thực ra chỉ là để bí mật thẩm vấn những người chơi cùng, nhưng họ không cần biết điều đó. Dazai nổi giận khi được đưa thẳng từ bệnh viện đến đây mà không mang theo bộ bài thường dùng. Hy vọng Mori sẽ mang quần áo và bộ bài đến vào lúc nào đó hôm nay. Cho đến lúc đó, cậu đành phải ngồi vẽ vời với mọi người.

Cậu ngồi cùng bàn với Akutagawa, Atsushi và Chuuya, mặc dù Akutagawa đang đọc sách và rõ ràng là đang cố tránh nói chuyện.

"Vậy Atsushi-kun, cậu định làm gì?" Dazai đan chặt các ngón tay vào nhau, chống tay lên bàn tay khi cậu nhìn xuống cậu thiếu niên kia.

"Em á, em...em.." Atsushi lắp bắp, tránh nhìn vào mắt Dazai khi mắt cậu đảo quanh phòng.

Chuuya vỗ nhẹ vào cánh tay Dazai, trừng mắt nhìn cậu ta trước khi quay lại nhìn cậu bé kia.

"Cậu không cần phải trả lời nếu cậu không muốn, Atsushi." Cậu trấn an, khiến Dazai đảo mắt một cách kịch tính.

"Được rồi, sao cũng được. Chúng ta hãy nói về lý do tại sao cậu lại ở đây." Dazai nhanh chóng chuyển ánh mắt sang cậu trai kia với nụ cười toe toét trên môi.

Chuuya không mấy ấn tượng, "Cậu đã biết lý do tôi ở đây rồi mà."

"Chi tiết nào Chibi !" Cậu bé băng bó ríu rít, không kém phần háo hức, "Cậu làm ai bị thương vậy? Cậu đưa họ đến bệnh viện chưa? Nó có cảm thấy tốt chứ?"

Ánh mắt tràn ngập cơn thịnh nộ, và Dazai mơ hồ cảm thấy như mình đang nhìn một con bò tót đang chuẩn bị lao vào một lá cờ đỏ, nhưng Dazai mới là lá cờ đỏ. Thay vì đầu hàng cơn giận như dự đoán, Chuuya nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Rồi, khi mí mắt cậu lại hé lộ đôi mắt xanh biếc ấy, ngọn lửa bùng cháy trong đó lại đổi hướng. Cơn giận dữ nóng bỏng nhanh chóng chuyển thành hận thù lạnh lùng đến nỗi Dazai gần như tự hỏi liệu ngọn lửa đó có thực sự tồn tại hay không. Không kém phần cuồng nhiệt, nhưng cơn thịnh nộ mới được kiềm chế này đáng sợ hơn nhiều so với năng lượng liều lĩnh trước đây.

Dazai mỉm cười, một lời cảnh báo nữa rằng Chuuya không nên bị trêu chọc lúc này, nhưng cậu cố gắng kìm nén bầu không khí căng thẳng đột ngột trong phòng và nhìn lại không chớp mắt. Thực tế, nụ cười của cậu ta càng thêm sắc bén.

Cuối cùng cũng có người sẵn sàng phản kháng.

"Còn cậu thì sao Dazai?" Chuuya gần như gầm gừ, "Đã bao nhiêu lần mày không thể làm được điều mày muốn rồi?"

Họ nhìn chằm chằm vào nhau, không ai chịu lùi bước.

Được rồi.

Cậu rút lại mọi suy nghĩ về Chuuya. Cậu bé kia chẳng thú vị gì; cậu ta là một mối đe dọa.

"Xấu tính!" Dazai than vãn, "Chuuya xấu tính quá!"

Và đúng vậy, cậu ta đã đưa ra một luận điểm vững chắc. Nếu Dazai thực sự muốn tự tử đến vậy, thì tại sao mọi nỗ lực ám sát cậu đều thất bại thảm hại như vậy? Đó là một câu hỏi mà cậu ta không bao giờ muốn đào sâu tìm hiểu, mà chỉ muốn tin rằng mình quá mạnh để bị giết.

"Ồ, tao là người xấu tính sao?" Chuuya nhướn mày tỏ vẻ không tin, "Mày mới là thằng làm mọi người ở đây cảm thấy không thoải mái." Cậu chỉ vào Atsushi, người đang theo dõi cuộc trao đổi với đôi mắt mở to và lo lắng.

Cậu bé tóc trắng tái mặt khi bị lôi vào cuộc trò chuyện, nhìn Akutagawa cầu cứu, nhưng cậu bé goth chỉ đơn giản là nâng cuốn sách lên cao hơn để che mặt nhiều hơn, để cậu tự lo liệu.

"Tôi chỉ tò mò thôi." Dazai tự bào chữa, không hề khó chịu khi bị gọi ra.

"Vớ vẩn."

"Thật sự! Tôi sẽ không bao giờ nói dối."

Trước sự giả dối trắng trợn này, Akutagawa hạ cuốn sách xuống với vẻ mặt ngạc nhiên, vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện.

"Dazai-san... anh lúc nào cũng nói dối." Akutagawa nói với vẻ nghiêm túc tột độ, như thể đó là sự thật hiển nhiên mà Dazai phải biết.

Cậu thiếu niên lớn tuổi hơn thở dài, "Ryuunosuke... đó chỉ là một trò đùa thôi."

"Nhưng nó không buồn cười sao?" Cậu thiếu niên tóc đen, thật tội nghiệp, trông vô cùng bối rối.

Nghe vậy, Chuuya bật cười, tay vịn vào bàn và ngả người ra sau vì cười quá nhiều. Atsushi cũng cười khúc khích, mặc dù cậu đã cố gắng giấu nụ cười đó sau tay. Akutagawa chỉ nhìn quanh với vẻ bối rối ngày càng tăng.

"Chuyện đó cũng không buồn cười sao?" Cậu cau mày, dừng giả vờ đọc sách để hiểu tại sao những các cậu thiếu niên khác thích thú đến thế.

Câu nói đó chỉ khiến họ lại cười phá lên. Lần này ngay cả Dazai cũng nở một nụ cười, phần nào nhẹ nhõm vì sự thiếu hiểu biết xã hội của cậu khiến những người ngồi cùng bàn cũng mỉm cười.

Nhất là tiếng cười của Chuuya. Nó thật rộn ràng và vui tươi! Dazai chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười nào khiến ngực cậu nhẹ nhõm như thế này. Thật kỳ lạ.

Nụ cười lặng lẽ trên khuôn mặt cậu vụt tắt ngay khi cậu nhìn thấy động tĩnh bên ngoài phòng sinh hoạt. Yosano đang chào đón một người đàn ông vào phòng thăm, quay lại nhìn Dazai với vẻ mặt khó chịu. Khi họ chạm mắt nhau, cô nhanh chóng chuyển nét mặt sang một biểu cảm khó hiểu, mặc dù đã hơi muộn.

Ánh sáng lọt vào mắt Dazai vụt tắt khi cậu đứng dậy trước khi cô quay trở lại phòng.

Có vẻ như Mori cuối cùng cũng xuất hiện.

"Hình như tôi có người ghé thăm." Dazai bắt đầu nói một cách nhẹ nhàng, cắt ngang tiếng cười của cả nhóm để tạm biệt, "Tôi sẽ quay lại sớm thôi. Đừng nhớ tôi quá nhé !"

Cậu gặp Yosano ở ngoài cửa, không để ý đến những lời người khác nói để đáp lại.

Tâm trạng cậu hôm nay cứ rối bời, lên xuống thất thường trước khi kịp ổn định lại cảm xúc. Cảm xúc lý tưởng nhất của cậu là không có cảm xúc nào cả, nên cậu cho rằng thật may mắn khi cha mình đến, bởi vì mỗi lần Dazai bị ép phải nói chuyện với người đàn ông kia, cậu lại cảm thấy tê liệt đến đau đớn hơn trước rất nhiều.

Cô không nói gì ngoài việc nhắc nhở cậu về quy tắc giao tiếp với người đến thăm, biết rõ cảm giác của Dazai mỗi khi cha cậu đến thăm. Yosano, biết rõ quá khứ của Dazai, không mấy tôn trọng người đàn ông bất hạnh đã nuôi nấng cậu. Cậu khinh thường việc vị bác sĩ hiểu rõ mình đến vậy, nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi vì ông ta thường xuyên ở lại cơ sở này.

Mori không hề bạo hành thể xác một cách trắng trợn, và cũng chẳng phải là người cha tệ nhất mà bất kỳ ai ở nơi này từng có, nên họ không thể đuổi ông ta ra khỏi cửa. Hơn nữa, với lượng lời nói dối mà Dazai đã nói, và vì cậu ta là một thiếu niên rắc rối, mọi điều xấu xa cậu ta nói về Mori đều bị coi nhẹ.

Tuy nhiên, nếu Mori đến thăm thì chắc chắn ông ta đã mang theo đồ của Dazai. Hy vọng cậu ta sẽ được thay quần áo và biểu diễn một trò ảo thuật bài với mọi người.

Một y tá phải có mặt trong phòng khi người đến thăm tương tác với bệnh nhân, nhưng Dazai thở phào nhẹ nhõm khi thấy Fukuzawa sẽ là người đứng ở góc phòng thay vì Yosano. Vị bác sĩ có xu hướng lườm hai người họ khi họ nói chuyện. Fukuzawa có vẻ không phải kiểu người như vậy.

Dazai ngồi xuống đối diện cha mình, tại một trong số rất nhiều chiếc bàn trống trong phòng, phớt lờ hai bệnh nhân duy nhất khác đang có khách đến thăm: Kenji và Lucy. Cậu nhìn thẳng vào mắt Mori bằng đôi mắt lạnh lùng, hờ hững, chờ đợi ông lên tiếng trước, như thường lệ.

"Osamu." Mori chào và cố gắng mỉm cười.

Trông ông ta kiệt sức, quầng thâm dưới đôi mắt già nua và nếp nhăn hằn sâu trên trán hơn trước. Vẫn đôi mắt đờ đẫn mà ông ta thừa hưởng, trông như kiệt quệ sức sống. Mặc dù Dazai không biết điều gì có thể khiến Mori tóc bạc. Cậu nghĩ ngay từ đầu ông ta đã chẳng có tâm hồn, nên chẳng có lý do gì để trông chán chường đến thế.

"Mori." Dazai đáp lại, giữ vẻ mặt vô cảm khi cậu cảm thấy mình đang tách khỏi tình huống này.

Cứ như thể Mori có thể thấy rõ mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình, dù Dazai chắc chắn rằng cậu ta không hề biểu lộ ra ngoài. Nụ cười trên mặt cậu ta vụt tắt và Mori hít một hơi thật sâu.

"Con ngủ ngon chứ?" Mori hỏi với giọng điệu cho thấy rõ ràng là cậu không thực sự quan tâm đến câu trả lời.

"Như một đứa bé."

"Và con vẫn chưa gây rắc rối gì cho nhân viên phải không?"

"Không thưa cha." Dazai chậm rãi nói, thể hiện sự nhàm chán của mình với câu hỏi này.

Mori chắp hai tay lại trên bàn, cố tỏ ra như một bậc phụ huynh đang lo lắng.

"Dạo này con thấy thế nào? Vẫn còn những suy nghĩ đó à?"

Dazai không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước. Mori lại thở dài khi thấy con trai mình không phản ứng gì.

Không phải là cậu không cảm thấy thoải mái khi trả lời những câu hỏi đó, chỉ là cậu không thực sự muốn trả lời khi cả hai đều biết rằng Mori đã biết câu trả lời.

Theo góc nhìn từ bên ngoài, Mori không phải là một người cha tồi.

Chắc hẳn ông ấy quan tâm đến con trai mình phần nào nên mới đưa cậu bé đi khám bệnh để nhận được sự giúp đỡ mà cậu bé rõ ràng đang rất cần. Cậu bé đâu có bị ngược đãi đến mức người khác có thể nhận ra. Mori có mức lương hậu hĩnh của một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, nên Dazai chưa bao giờ lớn lên trong cảnh thiếu thốn thức ăn và chỗ ở.

Cậu được cho mọi thứ cậu có thể mong muốn về mặt vật chất. Đồ chơi, quần áo, tất cả những trò chơi cậu có thể muốn. Cậu lớn lên trong một dinh thự lớn, được người hầu cưng chiều và được hưởng nền giáo dục tốt nhất mà tiền bạc có thể chi trả. Mori không ở bên cạnh nhiều, nhưng điều đó cũng chẳng sao cả, vì dù sao thì họ cũng chẳng hợp nhau.

So với những hậu chuyện của một số người đã kết thúc ở đây, sự nuôi dạy của Dazai là đặc quyền và là thứ mà cậu ta đã cho là điều hiển nhiên.

Làm sao cậu dám có mối quan hệ không tốt với cha mình, ít nhất thì cậu cũng từng có. Làm sao cậu dám than phiền về việc bị bỏ rơi, khi cậu luôn được người hầu vây quanh. Làm sao cậu dám muốn chết, khi biết bao người sẵn sàng giết người để có được địa vị của cậu.

Mọi người sẽ nói rằng điều đó thật không công bằng . Cậu ấy nhận được tất cả những món quà này mà thậm chí còn không trân trọng chúng.

Nhưng dù mọi người có nói gì về nó thì cũng chẳng quan trọng. Họ không phải là người đang sống trong hoàn cảnh đó.

Họ thực sự không biết.

Mori nhìn con trai mình một cách mệt mỏi, "Bố mong con sẽ cố gắng hơn nữa, Osamu."

Ông nói như thể những lần tự sát bất thành của con trai mình thật đáng thất vọng. Có lẽ ông đang nói về sự thiếu nỗ lực của Dazai trong quá trình hồi phục, nhưng tất cả những gì cậu bé nghe được là cậu cần phải ngừng trêu ngươi Mori bằng những nỗ lực tự tử và thực sự thành công, dù chỉ một lần.

"Tôi đang cố."

Cả hai người đều thấy điều đó không đáng tin.

Mori nhìn xuống bàn, "Đêm qua Elise đánh thức cha dậy, khóc lóc, lo lắng rằng con đã tìm được đường ra khỏi bệnh viện và chết. Con bé sợ con sẽ ám lấy nó vì đã không giúp con đủ nhiều."

Dazai khịt mũi, lờ đi sinh vật trong lồng ngực đang dần gặm nhấm trái tim lạnh lẽo, đen tối của cậu. Việc khiến cậu cảm thấy tội lỗi để hồi phục đã không hiệu quả trong quá khứ, và bây giờ cũng vậy.

"Thật ngu ngốc. Nếu tôi có chết thì cũng chẳng đời nào hồn tôi ở lại. Hơn nữa,con bé cũng chẳng thể làm gì được tôi."

"Con bé không hiểu điều đó đâu, Osamu. Nó chỉ là một đứa trẻ. Nó chỉ biết rằng anh trai nó cứ phải vào viện liên tục và một ngày nào đó có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa."

" Tôi không phải anh ruột của nó. Con bé không nên quan tâm nhiều đến thế."

Lần này, Mori trông có vẻ bực bội, như thể mọi năng lượng thường dùng để tỏ ra lạnh lùng và vô cảm đã đột nhiên biến mất khỏi cậu.

"Không đúng." Người đàn ông lại thở dài, "Tất nhiên là em con lo lắng cho người anh trai duy nhất của mình, ngay cả khi hai người không thân thiết."

Dazai không trả lời nữa. Chẳng có lời nào cậu có thể nói ra đủ để xoa dịu sự căng thẳng. Ngay cả lời xin lỗi vì đã gây rắc rối cũng chỉ khiến tình hình tệ hơn.

Cậu ta xin lỗi vì điều gì? Bộ não bị hỏng của cậu ta ư? Hay vì đã gây ra rắc rối như vậy? Dù thế nào đi nữa, lời xin lỗi đó cũng không chân thành.

Cậu ấy không hề hối hận.

Điều duy nhất khiến cậu hối tiếc là mình vẫn còn sống. Mọi thứ khác đều không liên quan gì đến cậu.

"Cha có mang đồ của tôi theo không?" Dazai đổi chủ đề trước khi cảm thấy tội lỗi thêm nữa. Không phải lỗi của cậu khi thằng nhãi nhà Mori lại quyết định quan tâm đến một chuyện thật vô vọng.

"Cha có," Mori tỏ vẻ không hài lòng với sự né tránh của con trai nhưng vẫn chiều theo ý con. Làm vậy dễ hơn là thúc ép. "Mặc dù cha thực sự hy vọng đây là lần cuối cha phải chuẩn bị hành lý cho con ở một nơi như thế này."

"Tôi cũng vậy," Dazai cười toe toét không cảm xúc, hoàn toàn nhận thức được ý nghĩa tương phản của họ về lý do tại sao cậu không nên tiếp tục quay lại đây; dù còn sống hay đã chết.

Họ ngồi im lặng thêm một lúc nữa.

Mori nhìn thẳng vào mặt Dazai, cố gắng đọc vị con trai mình, nhưng Dazai đã học được cách che giấu cảm xúc trước những người giỏi nhất. Người ta vẫn nói, trò giỏi vượt qua cả bậc thầy. Không gì có thể phản bội những gì cậu ta đang nghĩ. Dù sao thì cũng vô ích, bởi vì cậu ta chẳng suy nghĩ gì cả.

Cậu ta đờ đẫn, vô cảm. Mori sẽ không tìm thấy bất kỳ sự hối tiếc hay lý do nào trong ánh mắt Dazai, vì chẳng có gì ở đó cả.

Hoàn toàn không có gì cả.

"Osamu, con có thể hứa với cha một điều không?" Mori hỏi, đây là nỗ lực cuối cùng để hòa giải.

"Tùy thuộc vào nó là gì." Dazai đáp.

Mori không phản ứng ra bên ngoài trước sự không muốn tuân thủ của cậu, nhưng Dazai đã biết cậu đủ lâu để biết rằng cha cậu không hài lòng với cậu.

Nhưng một trong những điều may mắn khi nằm viện là Mori không thể làm gì được cậu ở đây. Dù có bực mình với Dazai đến đâu, ông cũng không thể chạm vào cậu.

"Lần này con có thực sự thử không? Cha biết cha chưa phải là người cha tốt-"

Dazai bật cười tỏ vẻ không tin.

"Không phải 'người cha tốt-' Mori sao? Cha thực sự nghĩ vậy sao?"

Cậu ta không nên trêu ngươi con gấu một cách trắng trợn như vậy, nhưng khi cậu ta đang trong tâm trạng thờ ơ như vậy, cậu ta thực sự không quan tâm đến hậu quả của những gì mình nói hoặc làm.

"Thực ra, bản thân con cũng không phải là người con lý tưởng." Mori đáp trả, bỏ đi vẻ mặt của một người cha quan tâm.

"Và lỗi tại ai?"

"Đừng đổ lỗi cho cha vì những thiếu sót của con."

"Cha đã nuôi dạy tôi thành người như thế này."

"Theo những gì con kể với bác sĩ trị liệu và bất kỳ ai quan tâm đến con rằng cha không hề nuôi dạy con."

"Vậy ra cha quan tâm đến những gì tôi nói về cha à?" Dazai cười nhếch mép, tin rằng mình đã chiến thắng ván cờ tâm lý này.

Mori véo sống mũi, một lần nữa thở dài như thể nói chuyện với đứa con trai duy nhất của mình là phần khó khăn nhất trong ngày.

Nếu ông không muốn dính líu đến Dazai thì ông không nên làm mẹ cậu mang thai. Mọi người hẳn sẽ vui hơn nếu ông dùng bao cao su vào đêm đó.

"Tất nhiên là có. Cha chỉ muốn con được ổn thôi, Osamu."

À, thì ra ông ta lại giả vờ quan tâm đến cậu.

"Hãy thử chút đi con," Mori lại nhìn thẳng vào mắt cậu, "Nếu không phải vì cha hay Elise thì cũng là vì chính bản thân con. Con xứng đáng được sống một cuộc đời trọn vẹn. Một cuộc đời mà con cảm thấy hạnh phúc khi được sống."

Hơi thở của Dazai nghẹn lại trong cổ họng.

Cha cậu chưa bao giờ tỏ ra chân thành hay mệt mỏi đến thế . Nếu không hiểu rõ cha mình hơn, có lẽ cậu đã tin điều đó. Rằng có lẽ Mori đã thay đổi từ khi cậu còn nhỏ, và rằng ông thực lòng muốn con trai mình được hạnh phúc.

Nhưng ông hiểu cậu ta, và ông biết rằng lý do duy nhất Mori muốn cậu ta hồi phục là để ông không phải trả tiền viện phí, tiền thuốc men và che đậy lời cáo buộc của con trai mình cũng như dọn dẹp sau những lần tự sát bất thành của cậu và-

Mori đang chơi trò chơi gì ?

"Cả cha và con đều biết rằng những gì tôi có hay không xứng đáng đều không quan trọng." Dazai lạnh lùng đáp lại.

Sự thật là sau tất cả những gì Dazai đã làm trong cuộc đời này, có lẽ cậu không xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Công lý duy nhất cho sự tồn tại của cậu chính là cái chết của chính cậu.

Nhưng cuộc sống vốn không công bằng.

Đôi khi những người tốt đáng được sống lại chết quá sớm, và đôi khi những kẻ xấu xa đáng lẽ không bao giờ được sinh ra lại bị buộc phải sống tiếp. Thần chết không cho người tốt sống, và cũng không cho phép cậu ta chết.

"Osamu." Mori nói nhỏ, gần như cầu xin.

"Mori." Dazai không thay đổi giọng điệu.

Cha cậu chỉ nhắm mắt giả vờ thất bại, lắc đầu thất vọng.

Cũng ổn thôi. Dazai đã làm Mori thất vọng từ khi còn trong trứng.

Họ không nói gì thêm nữa. Mori rời đi chỉ với một câu "hẹn gặp lại" khe khẽ và một cái vẫy tay hờ hững, không một cái ôm. Dazai rời khỏi phòng, cảm thấy tê liệt hơn hẳn lúc mới vào, nhưng vẫn quay lại phòng sinh hoạt với nụ cười trên môi.

Chiếc bàn vẫn y nguyên như lúc cậu rời đi, mặc dù giờ Ranpo và Poe đang ngồi cùng những người khác và trò chuyện rôm rả. Chuuya tò mò nhìn cậu khi cậu quay lại, cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người để chào đón cậu.

"Kẻ khốn khổ nào lại nghĩ đến việc đến thăm ngươi chứ?" Chuuya cười khẩy khi ngồi xuống cạnh cậu.

"Người cha yêu quý của tôi đó," Dazai cười toe toét không cảm xúc, "Ông đến để nhắc nhở tôi rằng tôi là một nỗi ô nhục."

Chuuya cau mày, nhìn vào hành lang nơi Kenji đang tạm biệt gia đình mình, "Cậu ấy trông có vẻ buồn."

"Tao cũng sẽ làm thế nếu ta có một đứa con trai tệ hại như vậy." Dazai chớp mắt vẻ bối rối, tự hỏi tại sao Chuuya lại quan tâm đến tâm trạng tồi tệ của cha mình. Cậu nghiêng đầu nhìn cậu bé kia, người cũng đang nhìn cậu với ánh mắt dò xét.

"Cậu không phải là đứa con tồi tệ."

Dazai cố gắng bật cười, tiếng cười khiến ngay cả tai cậu cũng phải khó chịu.

Cái quái gì thế này?

"Cậu không biết đâu, Chuuya-kun. Cậu không phải cha tôi, và tôi từ chối gọi cậu như thế. Cậu lùn quá." Cậu trêu chọc, cố gắng lờ đi phần bụng đang quặn lên vì cậu trai ngẫu nhiên này nói về cậu với vẻ tự tin không đáng có, một niềm tin mù quáng.

Khuôn mặt Chuuya đỏ bừng như mái tóc của cậu và cậu lắp bắp trả lời bằng giọng hơi cao hơn bình thường.

"Tao không muốn mày gọi tao là bố, đồ quái dị!"

"Ồ?" Cậu bé băng bó không thể không trêu chọc cậu thêm, thích thú trước sự xấu hổ của cậu bé kia, "Cậu muốn gọi tôidaddy không?"

"Tôi không gọi ai là daddy cả!" Chuuya lấy tay che khuôn mặt nóng bừng, nhìn Dazai bằng ánh mắt như một con mèo hoang giận dữ.

Lúc này cậu ấy gần như hét lên và những người còn lại trong bàn đã kết thúc cuộc trò chuyện để lắng nghe.

"Không có gì sai khi có daddy kink*, Nakahara ạ." Ranpo nói một cách khôn ngoan.

"Tôi không!" Chuuya hét lên, gần như hét lên để phản bác.

"Tôi nghe nói đó là chuyện bình thường. Cậu không cần phải xấu hổ về bất cứ điều gì ở đây cả. Đây là một nơi an toàn." Atsushi trông không thoải mái nhưng vẫn nở một nụ cười trấn an.

"Tôi chẳng có cái sở thích chết tiệt đó. Thằng khốn Dazai chỉ là một nỗi phiền phức thôi."

Nếu Dazai vui vẻ hơn, chắc giờ này cậu ta đang cười ngặt nghẽo cùng đám kia rồi. Tuy nhiên, cậu ta vẫn thấy chán nản vì chuyến thăm của Mori. Dù sao thì cậu ta cũng giả vờ thấy mọi chuyện buồn cười, cười gượng gạo trong khi cả nhóm tiếp tục trêu đùa Chuuya.

Cuộc trò chuyện lại tiếp tục sau đó, mặc dù Chuuya đã chửi thề ầm ĩ và đưa ra vài lời đe dọa mà Dazai không hề nghi ngờ liệu cậu ta có giữ lời hay không. Dazai chẳng đóng góp gì ngoài vài câu đùa cợt thỉnh thoảng, hoàn toàn không có tâm trạng để thân thiết với một đám người điên khùng.

Thay vào đó, tâm trí cậu lại chạy qua hàng triệu suy nghĩ như thường lệ, ám ảnh từng phút giây tỉnh táo của cậu bằng những ký ức, suy nghĩ quá mức và những ý tưởng mới về một kỹ thuật tự tử.

Cậu ta thực sự không thể thử ở đây trừ khi muốn ở lại lâu hơn. Họ gần như bị giám sát 24/7, và nếu họ nghĩ bạn vẫn còn nguy hiểm thì họ sẽ giữ bạn lâu hơn mức tối thiểu một tuần. Cậu ta chỉ cần kiên nhẫn và đợi đến khi được thả ra mới có thể thử lại.

Mọi lần tự tử của cậu đều vô ích, tất cả đều có một chút cơ hội sống sót, nhưng dù sao vẫn còn cơ hội. Cậu cần vượt qua bản thân và chỉ cần làm theo cách đơn giản nhất thì sẽ không có chỗ cho sai lầm.

Cậu ta sẽ phải tự bắn vào đầu mình. Nhưng ngay cả như vậy cũng có khả năng cậu ta có thể sống sót, nên cậu ta phải đi xa hơn nữa.

Cần phải lên kế hoạch nhiều hơn, nhưng may mắn thay cậu có nhiều thời gian khi bị mắc kẹt ở đây chỉ với những suy nghĩ của mình và một nhóm người kỳ quặc.

Cậu đã cố gắng bao nhiêu lần rồi mà vẫn ở đây. Chẳng lẽ cậu thực sự thất bại đến mức không thể làm đúng việc này sao? Không, chắc hẳn có điều gì đó đã ngăn cản cậu. Có lẽ cậu có một thiên thần hộ mệnh đang cố gắng giành giải nhân viên của năm. Hoặc có lẽ Akutagawa đã đúng và cậu bất tử. Đến lúc này, Dazai gần như sẵn sàng tin vào bất cứ điều gì.

Chắc chắn là do bất cứ điều gì, ngoài bản thân cậu. Bất cứ điều gì ngoại trừ sự do dự của chính cậu vì một lý do ngớ ngẩn nào đó.

Phải như vậy thôi.

"-Này, Dazai. Này, dừng lại đi."

Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu và cậu giật mình trở về hiện tại, chỉ nhận thức được xung quanh nhờ sự tiếp xúc vật lý và đôi mắt mở to, lo lắng của Chuuya Nakahara.

Cậu nhìn xuống và nhận ra mình đã gãi mu bàn tay mà không hề hay biết, từ từ kéo da ra cho đến khi một mảng thịt đỏ, thô ráp lộ ra. May mắn thay, Chuuya đã kịp ngăn cậu lại trước khi máu bắt đầu chảy. Vết thương chỉ nhói và dính dưới móng tay.

"Ôi." Dazai kêu lên, mặt không chút cảm xúc. Cậu ta rụt tay lại, che đi vết thương, rồi khẽ liếc quanh phòng để chắc chắn rằng y tá không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.

Nếu họ nghĩ cậu ấy đang tự làm mình bị thương, họ sẽ cử một nhân viên đi theo cậu ấy khắp nơi. Thật tệ khi phải có một y tá riêng để theo dõi cậu ấy nhiều hơn bình thường.

"Đừng có ngốc thế chứ." Giọng nói nhẹ nhàng của Chuuya lại một lần nữa thu hút sự chú ý của cậu. Cậu nói nhỏ để không làm ai khác chú ý đến chuyện vừa xảy ra, nhưng một cơn giận khó hiểu vẫn còn vương vấn trong lời nói của cậu.

Chuuya lại xuất hiện, một lần nữa phá vỡ mọi kỳ vọng.

Khi hầu hết mọi người đối mặt với hành vi tự làm hại bản thân của cậu ấy, họ thường chỉ ra theo cách mà họ cho là thận trọng.

''Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy'' Bạn biết chuyện gì đã xảy ra mà.

'Đừng làm thế nữa!' Bạn là ai mà có quyền bảo tôi phải làm gì?

'Bạn lấy những thứ này ở đâu?' Bạn nghĩ là ở đâu? Đừng giả vờ không biết chính xác tôi lấy chúng bằng cách nào nhé.

Nhưng Chuuya không làm bất cứ điều gì như thế.

"Đừng có ngốc thế."

Đó chính là những gì cậu ấy đã nói.

Chuuya quả thực là một chàng trai kỳ lạ.

Dazai không nói gì thêm với Chuuya, phớt lờ cái nhíu mày và cái ánh mắt cần lời giải thích cho hành động của cậu. Cậu quay lưng lại với cậu thiếu niên, đứng dậy và bước ra khỏi phòng đến chỗ Yosano đang đứng ở cửa. Chuuya không đi theo.

"Này Akiko, tôi có thể đi vệ sinh một lát được không?" Cậu ngước nhìn cô một cách ngây thơ, chắp tay sau lưng như thể cậu đang tỏ ra ngại ngùng thay vì che giấu lỗi lầm nhỏ của mình.

Bác sĩ nheo mắt nhìn cậu, đảo mắt nhìn quanh phòng để chắc chắn rằng cô có thể ra ngoài .

"Là bác sĩ Yosano, Dazai." Nhưng cô gật đầu, cho rằng cũng ổn nếu đi ra ngoài một lát.

Cậu mỉm cười đầy thuyết phục với cô rồi quay trở lại phòng tắm trong phòng mình với những bước chân bình tĩnh, thong thả.

Chỉ khi vào phòng tắm, nhìn chằm chằm vào tấm kim loại phản chiếu mà họ gắn trên tường thay vì gương, cậu mới hết cười.

Hình ảnh phản chiếu của cậu nhìn lại cậu với đôi mắt trống rỗng đến nỗi trong một giây cậu cảm thấy mình thậm chí không phải là thật. Thứ đang nhìn chằm chằm vào cậu không phải là thật. Nó không phải là người . Đôi mắt của nó là hai hố sâu vô hồn của hư vô.

Cậu ta cố gắng mỉm cười lần nữa, gần như lo lắng rằng sinh vật trong gương giả cũng cười lại.

Trông thật không tự nhiên. Cảm giác thật không tự nhiên. Mọi thứ về cậu bé ngồi đối diện đều sai trái theo đúng nghĩa đen.

Có lẽ khi còn nhỏ, cậu đã là một con người, nhưng có điều gì đó đã xảy ra với cậu trên suốt chặng đường đó. Một điều gì đó đã hủy hoại chính con người cậu, lật ngược cậu từ trong ra ngoài và cho thấy cậu thực sự không còn là con người nữa. Có lẽ cậu chưa bao giờ là con người cả.

"Ngươi là ai?"

Cậu thì thầm với hình ảnh phản chiếu, lơ đãng gỡ vài miếng băng ở cánh tay trên để quấn quanh bàn tay. Vết thương chưa đủ để lộ ra vết sẹo vẫn đang lành từ lần thử nghiệm gần đây nhất, nhưng đủ để che đi những vết thương mới trên cơ thể.

Ngay cả khi có thứ gì đó không thể nhận ra đang giả dạng cậu trong gương, ngay cả khi các y tá có thể phát hiện ra cậu đã tự làm mình bị thương và bắt cậu phải ở lại lâu hơn, ngay cả khi cảm giác tội lỗi vẫn giày vò cậu sau cuộc nói chuyện với Mori, ngay cả sau mọi chuyện; cậu không hề cảm thấy sợ hãi, lo lắng hay oán giận.

Cậu ấy không cảm thấy gì cả.

Đó là cảm giác mà thật không may là cậu lại rất quen thuộc vì đã trải qua phần lớn thời thơ ấu mắc kẹt trong khoảng không hư vô đó.

Cậu ấy chỉ thấy trống rỗng. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Daddy kink* :là 1 loại xu hướng tình dục trong đó một người (thường là bot) có xu hướng bị cuốn hút bởi người khác (thường là top) mà họ coi như "cha" hoặc có tính chất bảo vệ. Mối quan hệ này có thể mang yếu tố tình cảm, nuôi dưỡng, và đôi khi là sự phục tùng.

Notes từ tác giả:  Nếu bạn thắc mắc tại sao tôi viết theo kiểu Mori thực sự đang lừa dối về việc ông ấy quan tâm đến Dazai nhiều đến thế, thì đó là vì tôi đang viết theo góc nhìn của Dazai. Có vẻ như nó giả tạo và châm biếm nhưng chỉ với Dazai thôi. Tôi nghĩ trong fic này Mori thực sự muốn Dazai ngừng tự tử và được hạnh phúc, nhưng tôi sẽ nói về điều đó trong các chương khác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz