Da Sac Thuong Thien Sac Mau Phao Hoa Nhan Gian
Nằm khuất phía sau cánh rừng phong bạt ngàn nơi hạ lưu sông Tần Lạc là một cánh đồng hoa cải dầu vàng óng ánh. Mùa hoa cải dầu bắt đầu từ cuối tháng ba và đầu tháng tư hằng năm, do vậy thời điểm này chính là lúc mà mùa hoa nở rộ và vô cùng rực rỡ. Đầu xuân, thời tiết nơi núi rừng Tần Lĩnh vẫn còn khá lạnh với những cơn gió run người kèm mưa rào đổ xuống, và thời điểm hoa cải dầu nở rộ chính là lúc xuân ấm áp thực sự đã về. Hoa cải dầu ở phía nam hạ lưu sông Tần Lạc hòa cùng cảnh sông nước làm thành một bức tranh tươi tắn vô cùng. Phía xa xa kia là một cây cầu treo thật dài bắc ngang giữa sườn phía nam Tần Lĩnh và đỉnh Thanh Loan – tương truyền rằng khi xưa, từ thuở hồng hoang, đỉnh Thanh Loan là nơi trú ngụ của loài chim chỉ có ở trong truyền thuyết này, do đó mới được gọi là Thanh Loan. Thanh Loan vào dễ khó ra, là nơi tràn đầy tiên khí nhưng cũng đầy rẫy những cạm bẫy, được đồn đại là nơi ở của tiên nhân, người phàm một đi không trở lại. Cứ thế, một truyền mười, mười đồn trăm, đỉnh Thanh Loan trở thành nơi chỉ có thể xuất hiện trên những trang sách, không một ai dám đủ can đảm để có thể bước vào, dù rằng nơi đây vốn nổi tiếng về thuật trường sinh. Nếu như đứng dưới cánh đồng hoa cải dầu, người ta chỉ có thể thấy được sương khói lượn lờ trên đỉnh Thanh Loan, chiếc cầu treo kia lại thoắt ẩn thoắt hiện từ trong màn sương, càng tô đậm thêm nét huyền ảo và kỳ bí nơi đây.Trong Diệp cùng Chẻo Chẻo và Bạch Bạch băng qua cánh đồng hoa cải dầu, tiến thẳng về phía ngôi nhà tranh nằm ở rìa thượng nguồn Tần Lạc. Trừ bỏ chút sợ hãi cùng băn khoăn ban đầu, Trọng Diệp hầu như rất kiên định mang theo Chẻo Chẻo đang hôn mê, bất tỉnh về nhà mình, không phải là hắn không nghi ngờ và lo lắng về thân thế của đứa bé này. Nơi núi rừng hoang vắng lại đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ bị thương, nhìn dáng vẻ trắng trẻo, mi thanh dục tú của thằng bé, dù cho thằng bé còn đang hôn mê bất tỉnh và chỉ đang khoác lên người bộ y phục vải thô tầm thường, thậm chí còn không được tính là loại vải bình dân hắn thường thấy ở chợ thì loại khí chất cao quý đã ngấm tận sâu từ trong xương tuỷ phát ra không thể nào bị che lấp đi được, do đó hắn có thể chắc chắn thân phận của đứa bé này không hề đơn giản, thằng bé xuất hiện ở đây với tình trạng này có thể là tranh đấu nội bộ gia tộc, dẫn đến hoạ sát thân, cũng không biết phụ mẫu của nó còn sống hay là đã bị hại rồi...Dù xuất phát từ bản năng của một vị đại phu hay là người có cùng cảnh ngộ với thằng bé thì hắn cũng nhất định sẽ cứu thằng bé. Hơn nữa, hắn cũng là một người phụ thân, nhìn thằng bé, hắn liền nhớ đến nữ nhi của mình, nếu bé cũng gặp phải cảnh ngộ như đứa bé này, hắn hẳn là sẽ phát điên lên mất.Không lâu sau đó, bọn họ đã đến được ngôi nhà tranh, một phụ nhân trẻ tuổi, thanh tú nghe tiếng động từ bên ngoài liền từ gian nhà bước ra, vừa nhìn thấy bóng dáng nam nhân từ bên ngoài bờ rào liền vui vẻ mà tiến đến đón. Khi đến gần, nàng ta mới bất ngờ phát hiện phu quân nàng còn đang ôm theo một đứa bé, có vẻ như bé con đã bị thương rồi, nàng ta nhìn thấy máu thấm qua lớp băng gạc trên đầu thằng bé. Ánh mắt nàng ta ban đầu từ thản nhiên, dần có chút xót thương.- Phu quân, chàng đã về rồi, chàng có mệt không...Ah đứa bé này là ai thế, lại còn bị thương nữa.- Bích Nhi, ta không sao, trên đường từ Tần Lĩnh quay về, ta bắt gặp thằng bé nằm bất động trong rừng cùng với con hổ này. Ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với nó, liền mang nó về đây trị thương.- Vậy chàng mau đưa nó vào trong, thiếp sẽ đi lấy một ít thảo dược trị thương. Thật tội nghiệp, đứa bé này vừa nhìn là đã biết không lớn hơn Ngôi Sao Nhỏ của chúng ta bao nhiêu, mà đã phải một mình bên ngoài thế này. - Thuỷ Bích có chút thương xót thở dài.- Được, nương tử, nàng giúp ta trị thương và băng bó cho con hổ này trước. Chân sau của nó bị thương có chút nghiêm trọng, nếu không mau chữa trị có thể sẽ phải phế bỏ.Sau khi hắn an bài xong cho Bạch Bạch liền cẩn thận ôm bé trai trong lòng vào phòng trong và đặt thằng bé nằm xuống giường nhỏ. Nghe được động tĩnh trong phòng ngủ của cha mẹ, một cô bé con tầm khoảng hai đến ba tuổi mặc bộ y phục hồng phấn xinh xắn, bé lật đật buông con sâu xanh biếc thả vào trong chum nhỏ treo bên người, sau đó lon ton chạy đến gần giường rồi xà vào lòng Trọng Diệp.- Cha... cha đã về, cha ôm ôm con.- Ngôi Sao Nhỏ, đợi lát nữa cha sẽ ôm con nhé. Tiểu ca ca bị thương, cha phải cứu chữa cho tiểu ca ca trước đã.Ngôi Sao Nhỏ từ trong lòng cha mình mà ngẩng đầu lên, tiểu cô nương hiếu kỳ nhìn tiểu ca ca đang nằm trên giường ah, tiểu ca ca này thật trắng, thật xinh đẹp nha, mấy vị ca ca nhỏ ở thôn lân cận còn không có đẹp bằng hắn đâu. Lại nói, bé từ nhỏ có chút cô đơn, dù bé từng theo cha đi đến thôn lân cận để trị bệnh cứu người, nhưng mấy tiểu ca ca ở đó không những không xinh xắn, mà còn hay bắt nạt bé, bọn họ nói rằng bé là đứa quái dị, suốt ngày chỉ thích chơi với sâu bọ, rắn rết, nữ nhi của đại phu thì sao, chơi với độc vật thì tính tình cũng âm độc không kém. Bọn họ mới không chơi với người quái dị như bé. Dù Ngôi Sao Nhỏ chỉ mới vài tuổi, nhưng bé nghe hiểu được những lời châm biếm cùng ghét bỏ kia. Bé thật sự rất buồn, bé chỉ muốn kết bạn thôi mà, sâu nhỏ kia chính là lễ vật mà bé muốn tặng cho bằng hữu của mình.Ngôi Sao Nhỏ à, bé là một cô gái tốt, trên đời này cuối cùng rồi cũng sẽ có một người ngoài phụ mẫu xem bé như trân bảo mà nâng niu trong tay, tình nguyện bảo vệ bé, yêu thương bé, người đó sẽ toàn tâm toàn ý mà dùng tất cả mọi thứ người đó có được, thậm chí là cả tính mạng để hoàn thành tất cả nguyện vọng của bé, người đó sẽ cùng bé sóng vai vượt qua những tháng ngày dông bão và đen tới nhất cuộc đời, cuối cùng có thể cùng nhau nhìn ngắm hết phồn hoa của nhân gian. Mà bé, cũng sẽ vì người đó mà thu hết lại gai nhọn của mình, nỗ lực bảo vệ người đó, cùng tiến, cùng lùi, bất chấp hiểm nguy. Có lẽ, thật lâu thật lâu về trước, định mệnh đã bắt đầu sắp đặt tất cả nhân duyên của con người...Đợi Trọng Diệp thăm khám xong cho Chẻo Chẻo đã là gần đến bữa trưa, ngoại trừ phần đầu của bé va đập khá mạnh ra thì thân thể chỉ bị trầy xước nhẹ, hoàn toàn không có bất kỳ nội thương nào, còn may là vết thương trên đầu không nặng, nghỉ ngơi một thời gian là có thể khoẻ lại như cũ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến trí não của bé. Hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho đứa bé trên giường, nhẹ giọng dặn dò con gái không làm ồn, tránh ảnh hưởng đến ca ca nghỉ ngơi, sau đó mới yên tâm rời đi, định bụng sẽ ra ngoài sắc thuốc cho thằng bé. Tầm khoảng hai khắc sau, Trọng Diệp mang một chén thuốc tiến vào, tiểu cô nương đang ngồi chơi bên bàn nhỏ liền nhăn mày, chun mũi khó chịu, bé liền cất giọng lo lắng.- Cha... cha mùi thuốc nồng quá, sẽ đắng lắm.Ngôi sao nhỏ đang lo lắng tiểu ca ca kia sẽ không chịu nổi đâu. Bản lĩnh bốc thuốc đắng của cha bé thế nào, bé hiểu rõ mà, dù là phong hàn hay cảm mạo, cuối cùng vào tay cha bé cũng sẽ thành một bài thuốc vô cùng đắng chát. Tương lai bé cũng muốn trở thành một nữ đại phu trị bệnh cứu người như cha bé, nhưng chắc chắn bé sẽ không kê thuốc đắng như vậy đâu a, nếu quá khó uống, lỡ bệnh nhân của bé chạy mất thì phải làm sao. Thật ra thì Ngôi Sao Nhỏ à, dù bé có kê thuốc đắng đến mấy, cũng sẽ có duy nhất một người cam tâm tình nguyện uống hết số thuốc đó, thậm chí đôi mày cũng không hề nhíu lấy một lần. Bây giờ bé cũng chẳng thể đoán được, bé chỉ cần chữa trị cho duy nhất một bệnh nhân mà thôi, người khác sống chết thế nào bé cũng chẳng quan tâm ấy chứ. Tuy nhiên, đây là chuyện của nhiều năm về sau...- Thuốc đắng dã tật, cục cưng, tiểu ca ca phải uống thuốc thì mới mau khỏi bệnh được.Nói rồi, Trọng Diệp liền tiến tới bên giường, động tác nhẹ nhàng mà nâng đầu đứa trẻ lên, cẩn thận đút từng ngụm thuốc. Đợi đến lúc thuốc được đút xong, hai cha con Trọng Diệp đều đã ngửi được mùi khói bếp truyền đến, bèn đứng thu dọn một chút rồi xuống bếp phụ giúp thê tử nấu cơm trưa. Ngôi sao nhỏ ngồi bên bàn nhỏ có chút buồn chán, tiểu Trùng Tử của bé đã lăn ra ngủ rồi, không còn ai để bé chơi đùa nữa, bỗng Ngôi Sao Nhỏ đưa mắt nhìn sang giường nhỏ, bé quyết định gíup cha trông nom tiểu ca ca một chút. Nghĩ là làm, Ngôi sao nhỏ bèn chạy đến ngồi quỳ trên bậc thấp trước giường, bé gối đầu lên hai cánh tay búp sen trắng nõn đang khoanh lại đặt trên mép giường, nghiêng đầu, có chút đăm chiêu quan sát tiểu ca ca trước mặt. Không biết qua bao lâu, Chẻo Chẻo nặng nề từ cơn mê man tỉnh dậy, bé hơi mở mắt, có chút choáng đầu, nhất thời chưa phản ứng kịp mình đang ở đâu. Bé vội đưa tầm mắt nhìn sang mép giường, bỗng nhiên sửng sốt thấy một tiểu cô nương có hai búi tóc nhỏ xinh, đang trân trối nhìn mình. Hai đứa bé cứ như vậy mà nghiên cứu đối phương, hai đôi mắt tròn xoe tràn đầy những câu hỏi. Cuối cùng, tiểu cô nương lên tiếng mở miệng trước, dù sao định lực của trẻ nhỏ cũng không được bao lâu. E hèm, dù bạn học Chẻo Chẻo cũng chỉ vừa mới đón sinh nhật năm tuổi không lâu, nhưng với tính khí ông cụ non từ tấm bé, lại thêm bé cũng lớn hơn tiểu cô nương trước mắt vài tuổi, tất nhiên là sẽ kiên nhẫn hơn tiểu cô nương kia rồi.- Tiểu ca ca, huynh tỉnh rồi sao? Cha ơi, ca ca nhỏ tỉnh rồi.Trọng Diệp nghe thấy tiếng gọi của con gái cưng, liền lật đật chạy vào trong, hắn ngồi xuống bên giường hỏi han tình hình của bé trai. Sau khi đã xác định được bé con đã không sao, mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn dịu dàng đỡ bé trai ngồi lên như thỉnh cầu của Chẻo Chẻo, sau đó căn dặn hai đứa trẻ trông nom lẫn nhau rồi mới bước ra bên ngoài tiếp tục công việc còn dang dở.- Tiểu ca ca, huynh bao nhiêu tuổi? – Tiểu cô nương nghiêng nghiêng chiếc đầu, hỏi nhỏ.- Ta... ta... vừa tròn năm tuổi không lâu – Chẻo Chẻo có chút không biết làm sao với tiểu cô nương trước mắt, đột nhiên có một cô bé vừa nhìn đã biết nhỏ hơn bé hỏi tuổi, bé có chút mất tự nhiên.- Ah, còn muội ba tuổi rồi, cha mẹ muội gọi muội là Ngôi Sao Nhỏ, huynh có thể làm bạn với muội được không? – Tiểu cô nương từ đang vui vẻ hoạt bát, nhỏ giọng, hơi chút tự ti hỏi bé. Chẻo Chẻo từ nhỏ đến lớn, ngoài nương của bé ra, bé chỉ có Bạch Bạch làm bạn, do vậy bé cũng muốn có thêm bằng hữu. Tuy nhiên, bé biết cuộc sống của mẫu tử bé đặc thù, không thể khiến bé có thêm bạn cùng chơi được. Bây giờ có người nguyện ý làm bạn với bé, trong lòng Chẻo Chẻo tất nhiên là vô cùng vui vẻ, huống hồ tiểu cô nương trước mắt còn là nữ nhi của ân nhân đã cứu mạng bé. Chỉ là bé còn chút thắc mắc, vì cớ gì một tiểu cô nương xinh xắn hoạt bát thế kia, lại mang theo vẻ hèn mọn tự ti khi nhắc đến bằng hữu như thế. Nhìn dáng vẻ của Diệp thúc thúc lúc nãy, chắc là không biết dáng vẻ này của nữ nhi nhà mình.- Tại sao muội lại muốn kết bạn với ta? Chúng ta chỉ vừa mới gặp mặt mà thôi.- Tiểu ca ca, muội... muội...Ngôi Sao Nhỏ có chút gấp gáp muốn khóc, bé mân mê đôi tay bé xíu của mình, nếu bé nói ra, có phải tiểu ca ca sẽ giống như những người khác, sẽ sợ hãi sâu bọ bé nuôi mà ghét bỏ bé hay không. Ngôi Sao Nhỏ cẩn thận mở chiếc hộp nhỏ bên hông, từ từ mở nắp hộp, đưa tới trước mặt Chẻo Chẻo, ánh mắt bé rụt rè, sợ hãi Chẻo Chẻo sẽ ghét bỏ bé. Bạn nhỏ Chẻo Chẻo cũng phối hợp đưa tầm mắt đến bên trong chiếc hộp. Một con sâu xanh biếc béo múp đang uốn éo thân hình tròn trĩnh của mình bên trong. Dù bé không biết loại sâu này tên gì, nhưng bé biết với màu sắc đó thì nó có độc. Chẻo Chẻo có chút ngoài ý muốn, thì ra tiểu cô nương này nuôi sâu độc, muốn kết bạn với bé nhưng lại sợ bé bị sâu độc doạ sợ mà ghét bỏ tiểu cô nương. Thật là một bé con đơn thuần, Chẻo Chẻo từ nhỏ đã đi theo nương bé băng rừng vượt suối hái dược thảo, độc vật mà bé từng thấy qua còn ít sao, con sâu nhỏ xíu này thì làm sao có thể làm cho bé sợ chứ. Bé quyết định lên tiếng trấn an tiểu cô nương trước mắt mình.- Oa thật đẹp nha, muội nuôi nó sao? Có thể cho ta sờ thử được không? – Chẻo Chẻo nở nụ cười nhỏ, hỏi ý tiểu cô nương.- Huynh thấy nó đẹp sao, nó có độc đó, huynh không sợ nó thật sao? – Ngôi sao nhỏ ngạc nhiên.- Ta không sợ, không phải đã có muội sao, muội sẽ để cho nó cắn ta à?- Sẽ không đâu, vậy huynh đồng ý làm bạn với muội sao, những người khác đều sợ sâu nhỏ mà ghét bỏ muội. – Tâm trạng Ngôi Sao Nhỏ chùng xuống khi nghĩ về những lời nói tàn nhẫn kia.- Muội đừng buồn, bọn họ không chơi với muội không phải vì muội lập dị, bọn họ chỉ là không hiểu muội thôi. Ta sẽ trở thành bằng hữu của muội, ngoài ta cũng sẽ bảo vệ muội nữa.- Ngao ô... - Bạch Bạch nằm kế dưới chân giường đã tỉnh từ lâu cũng gầm một tiếng nhẹ, nó cũng đồng ý nha, nó cũng thật thích tiểu cô nương mềm mềm thơm thơm trước mắt. Ngoài Chẻo Chẻo và ma nữ nhà nó ra, còn chưa có ai được nó bảo vệ đâu, tiểu cô nương này là ngoại lệ.- Tiểu ca ca, huynh sẽ bảo vệ ta thật sao? Huynh nguyện ý trở thành bằng hữu của muội sao? Sẽ không ghét bỏ muội vì muội chơi với độc vật – Tiểu cô nương kinh hỉ reo lên, sau đó bắt lấy tay Chẻo Chẻo phấn khích lắc lắc – Tiểu ca ca, bạn nhỏ này tên là Trùng Tử, muội còn vài người bạn nhỏ nữa, sẽ lần lượt giới thiệu cho huynh nhé.- Tất nhiên là thật rồi, Ngôi Sao Nhỏ đáng yêu như vậy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy muội, ta đã muốn kết bạn với muội rồi, ta nào nỡ lừa muội chứ. Ta tin tưởng, mấy người bạn nhỏ mang độc kia của muội rất nghe lời muội, muội không cho phép thì chúng sẽ không là gì ta, phải không nào.- Vậy chúng ta ngoéo tay, một trăm năm không đổi, ai nuốt lời người đó sẽ là con chó nhỏ.- Được, chúng ta ngoéo tay, một trăm năm không đổi. Cung Thâm ta nguyện ý trở thành bằng hữu của Ngôi Sao Nhỏ từ bây giờ và mãi về sau này.Hai ngón tay út bé xíu, mũm mỉm móc lấy nhau, hoàn thành lời ước hẹn vĩnh hằng, sau đó Bạch Bạch cũng không chịu thua kém, nó nhanh chóng đặt bàn chân trước lên tay hai đứa bé mà hứa hẹn.- Cung Thâm, thì ra tên của ca là Cung Thâm sao, nghe thật hay nha.- Suỵt, đây là bí mật nhỏ của ta và muội, muội không thể kể với ai, kể cả cha mẹ của muội.- Cả cha mẹ của muội cũng không được kể sao?- Phải, nếu như người khác biết được, sẽ bắt ta rời đi, không thể tiếp tục làm bạn với muội nữa.- Không, muội không muốn ca ca bị bắt đâu, muội hứa mà – Ngôi Sao Nhỏ có chút sợ hãi, bé quay sang ôm chặt lấy tiểu ca ca, khó khăn lắm bé mới có thể có người chơi cùng, bé không muốn tiểu ca ca rời đi.Chẻo Chẻo đã suy nghĩ kỹ, bé không nỡ nói dối tiểu cô nương đơn thuần trước mắt, nhưng bé cũng không thể để người khác biết thân phận thật sự của mình được, ít nhất là trước khi nương tìm thấy bé. Bé không biết phía sau mình sẽ còn có ai truy đuổi bé hay không, bọn chúng đã có ý định dùng bé để uy hiếp cha, nhất định sẽ không từ bỏ mục đích dễ dàng như vậy, nếu thân phận của bé bị bại lộ ra, không những bé sẽ gặp phải nguy hiểm mà chỉ sợ sẽ liên luỵ đến phu thê Diệp thúc thúc và Ngôi Sao Nhỏ. Họ là ân nhân cứu mạng của bé, bé không thể liên luỵ đến họ được. Hiện tại bé đã lạc xa so với kế hoạch ban đầu, bé chỉ có thể cầu nguyện cho nương không sao, sau đó mẫu tử bé mới có thể đoàn tụ được, bé thật sự rất nhớ, rất nhớ nương, bé còn mong ngóng người cha mà bé chưa từng được gặp mặt kia nữa.Chỉ là Chẻo Chẻo bé nhỏ à, bé không biết được đường về nhà của bé càng ngày càng xa....Hết chương 14P/S: Hôm nay bù cho mọi người chương ngọt ngào nhé
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz