ZingTruyen.Xyz

[ĐÃ BETA] Đừng vờ ngoan ngoãn [E-sport] - Lộ Hồi Thanh Dã

Chương 6

NgaH20

Beta: Hy thienhy_1220

Ở vòng này, đường dưới đã có lợi thế ngay từ đầu, các đường khác cũng khá ổn, sau khi hơn 30 phút, việc chiến thắng đã thành chuyện đương nhiên.

Dường như là lấy phương thức nghiền ép để chiến thắng.

Tháo tai nghe ra, Tả Đào theo bản năng nhéo đôi tai đỏ ửng của mình, vừa định hỏi Tống Thời Hàn muốn chơi nữa không, bỗng nhiên phát hiện phía sau không biết từ khi nào đã có rất nhiều người.

Tả Đào: "......?"

Đang nhìn cái gì vậy.

"Chơi tốt lắm!" Trên mặt Khương Minh chứa đầy tươi cười, dùng ánh mắt 'xem xem tôi nhặt được bảo bối gì này' nhìn Tả Đào: "Ngày thường dì nhỏ của em cũng hay dạy em chơi sao?"

Tả Đào nghĩ thầm rốt cuộc là phế đến mức nào mà chơi game còn cần người dạy, nhưng trên mặt đương nhiên không có biểu hiện ra, cậu lắc lắc đầu, nói: "Không có, rất ít khi hai dì cháu chơi cùng nhau."

Tả Đào nói thật, kỳ thật Tô Nguyệt Yểu không muốn cho cậu chơi, từ nhỏ liền dặn dò cậu phải học tập cho giỏi. Lần này chủ yếu là do đã thi đại học xong, hơn nữa lại cậu năn nỉ ỉ ôi mấy tháng, bằng không hiện tại căn bản không có cơ hội xuất hiện tại căn cứ Wildfire, cũng càng không có khả năng ngồi bên cạnh Tống Thời Hàn, đánh hỗ trợ cho anh.

Suy nghĩ một hồi, Tả Đào lại nhịn không được nghĩ đến lúc nãy Tống Thời Hàn vừa cứu cậu. Quả thực là ngoài dự kiến, cậu không nghĩ tới Tống Thời Hàn sẽ xuất thủ cứu mình, trong lòng cảm thấy mỹ mãn vui vẻ hơn rất nhiều, xong lại như trút được gánh nặng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu đã xuất thủ cứu cậu, vậy có phải chuyện cậu là ác bá hồng nhạt đã được bỏ qua?

Cái này càng làm cho cả người Tả Đào cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Có thể thấy rằng giả vờ ngoan ngoãn rất hữu ích.

Vương Thu chậc lưỡi: "Vậy thì cả nhà các em thật sự rất có thiên phú về thể thao điện tử đó." Lại nhìn chữ 'Victory' thật lớn trên màn hình, cậu ta có chút tò mò hỏi: "Nhưng mà sao em có thể tính toán mức thương tổn chuẩn đến như vậy?"

Tuy rằng Vương Thu đã thi đấu mấy năm, nhưng công bằng mà nói, cậu ta cảm thấy mình không cách nào tính toán mức độ thương tổn gần như chính xác như Tả Đào.

Điểm này quả thật khó làm được, cho dù có phóng mắt toàn liên minh cũng ít người có thể tính chuẩn đến vậy, mà người Vương Thu biết được, ngoại trừ đội trưởng nhà mình ra, cậu ta không tìm thấy người thứ hai.

Hai người này quả thực chính là ma quỷ, trận quan chiến vừa rồi, cậu ta đều thay Star da đầu tê dại.

Lần đầu tiên chiến đấu tuy không có chút ăn ý nào, nhưng bọn họ dựa vào tính toán chuẩn xác để đền bù vào điểm này, nếu về sau độ phối hợp ngày càng thuần thục thì sẽ thế nào đây?

"Cũng không tính là chuẩn."

Tả Đào ngượng ngùng mà cười cười, nói: "Em học khoa tự nhiên, lại vừa mới thi đại học xong, cho nên đối với mấy con số tương đối mẫn cảm chút." Tuy nói như vậy nhưng trong lòng cậu vẫn có chút đắc ý, cậu đương nhiên biết cái này không phải người thường có thể làm được, nhưng vẫn cứ phải thu đầu khiêm tốn một chút: "Hẳn là mỗi một học sinh mới thi đại học xong đều có thể làm được."

Tống Thời Hàn ngồi bên cạnh đang cúi đầu điều chỉnh trang bị, nghe thấy vậy liền liếc mắt nhìn Tả Đào một cái, đáy mắt nhiều thêm một tia ý cười nghiền ngẫm không rõ ràng.

Vương Thu thì lại rất tin chuyện ma quỷ của Tả Đào: "Thôi đi, em trai của anh năm nay cũng mới thi đại học xong, lúc trước khi anh dẫn nó chơi đều gà đến mức anh tức muốn khóc."

"Đúng vậy Tiểu Đào." Tư Tranh nói: "Em quá khiêm tốn rồi."

Cat từ trước đến nay luôn ít nói, lại vào lúc này nói một câu: "Đợi lát nữa tìm thời gian, cũng cùng nhau chơi một ván."

Vương Thu: "Chơi 5v5 đi!"

Đều là một đám người đam mê thể thao điện tử, cũng không nhiều tâm tư lòng vòng, quản người có phải nhảy dù hay không, chỉ cần mạnh là xong việc.

Khương Minh vốn đang còn có chút lo lắng mấy người này khả năng còn phải tiếp xúc một đoạn thời gian, nhưng bây giờ xem ra là do y lo lắng thừa rồi. Y từ ghế dựa đứng lên, nói: "Chơi 5 với 5 thì cứ từ từ đã, giám đốc vừa mới chuyển tin tức, nói là kết thúc trận đấu liền mở họp."

Nói tới đây, y nhìn về phía Tả Đào: "Tả Đào cũng đi."

Tả Đào có chút ngoài ý muốn: "Dạ, được ạ."

Giám đốc 'Wildfire' gọi là Khê Linh.

Tả Đào cũng biết cô ấy, cô và Tô Nguyệt Yểu là chị em khuê mật, là một cô gái vô cùng giỏi giang, cậu có thể thuận lợi gia nhập 'Wildfire' cũng là do Khê Linh bỏ không ít công sức, lại nói tiếp Tả Đào còn chưa tìm được thời gian đến cảm ơn cô.

Đứng dậy khỏi ghế game, Tả Đào theo những người khác ra khỏi phòng huấn luyện, vừa bước ra khỏi cửa, bụng cậu đột nhiên kêu lên "ọc ọc" một tiếng, không biết có người nghe thấy hay không, nhưng ít nhất Tồng Thời Hàn đi trước cậu khẳng định nghe thấy được.

Bước chân Tống Thời Hàn hơi dừng lại, Tả Đào không nghĩ tới anh dừng lại đột ngột như vậy nên thiếu chút nữa đã đụng phải.

"Chưa ăn sáng sao?" Tống Thời Hàn rũ mắt nhìn cậu.

Tống Thời Hàn so với Tả Đào cao hơn không ít, khi bị bóng của anh bao trùm xuống mang theo một chút áp bách, Tả Đào theo bản năng lùi lại nửa bước, áp lưng vào cửa kính của phòng huấn luyện.

"Dạ." Cậu gật gật đầu, xoa nhẹ cái bụng không biết cố gắng của mình: "Buổi sáng ra cửa chưa kịp ăn."

Buổi sáng lúc vừa mới thức dậy, cậu chỉ lo dọn dẹp một chút liền đi thẳng đến căn cứ, trên đường đi cũng không tìm được hàng quán bán đồ ăn sáng, cho nên định cố gắng nhịn đến giữa trưa, ai biết vừa bước một bước bụng mình liền kêu vang vạch trần sự thật.

Khương Minh nghe thấy động tĩnh, cũng quay đầu lại nhìn: "Sao không nói sớm, vừa nãy có thể đi ăn cùng mọi người luôn." Lại nhìn thời gian: "Hay là em cứ đi ăn trước đi."

Bởi vì chuyện này mà bị mọi người nhìn chằm chằm, Tả Đào thật sự cảm thấy rất mất mặt, cậu ho nhẹ một tiếng, dịch sang phía bên cạnh: "Không sao đâu ạ, chờ họp xong rồi em lại đi ăn cũng được."

Phòng họp nằm ở ngay bên cạnh cách nơi này không xa, khi mọi người đi vào, Khê Linh đã tới. Cô mặc một bộ váy công sở màu vàng nhạt trông vô cùng cao cấp, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen, trên môi là một lớp son lì màu đỏ, nhìn qua vô cùng trẻ trung không hề có một chút dấu hiệu của người đã vào tuổi 40.

Cô không lập tức chào hỏi với Tả Đào, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt, rồi sau đó hướng mọi người nói: "Một hồi nữa tôi còn có việc, cho nên sẽ nói thẳng vào vấn đề chính."

Khê Linh vỗ vỗ tay: "Tuần sau chính là vòng bảng của giải đấu mùa hè, dựa theo quy tắc của liên minh, đội có điểm tích lũy không đủ hoặc chiến đội mới thành lập, đều phải trải qua vòng bảng, mới có tư cách tham gia giải đấu mùa hè. Chiến đội của chúng ta thuộc về vế sau, chờ đến chiều, chiến đội sẽ thống nhất báo danh thay các cậu, hai ngày sau bắt đầu nhanh chóng huấn luyện."

Vương Thu cười hì hì nói: "Giám đốc yên tâm, chúng tôi nhất định thành công mang tư cách thi đấu trở về!"

"Thế nào, cậu còn dám thất bại?" Khê Linh liếc mắt nhìn cậu ta, nói: "Tư cách chắc chắn phải lấy được. Nhưng mục đích lần này của chúng ta chính là quán quân, đây sẽ là chiến thắng mở đầu cho chiến đội 'Wildfire' của chúng ta, cho nên phải thắng thật xinh đẹp."

Tả Đào ở bên cạnh nghe, trong lòng cảm thấy lấy chức quán quân hẳn không phải vấn đề lớn. Những vòng đấu bảng như này độ khó không cao, hơn nữa chỉ mang tính giải trí, những chiến đội TOP đầu phần lớn đều đã đủ điểm tích luỹ, cũng không cần lãng phí thời gian tham gia trận vòng bảng.

Cũng không phải là cậu ăn nói hồ đồ tự tin thái quá, mà là ăn ngay nói thật, cho dù chỉ cần có một mình Tống Thời Hàn thôi, cũng có thể giành được chiến thắng.

Khê Linh: "Chuyện thứ hai là." Cô nói rồi lấy ra một xấp hợp đồng chuyển qua: "Đây là hợp đồng của chúng ta với bên Tiểu Hùng TV, về khoản thù lao, tôi đã cố gắng hết sức để đạt được mức cao nhất. Khác với những tuyển thủ chuyên nghiệp khác, một tháng ít nhất phải phát sóng trực tiếp 30 tiếng...... Ừ, Tả Đào không cần nhìn, không có của cháu."

Tả Đào vốn đang có chút tò mò mà thò đầu qua ngó, nghe vậy, lại yên lặng mà thu đầu về, sau đó bụng lại ' ọc ọc ' kêu lên một tiếng.

Tả Đào: "......"

Mấy thứ như hợp đồng đều là chuyện riêng tư, tuy rằng nội dung đều không khác mấy, nhưng căn cứ giá trị thương mại giữa các tuyển thủ, hẳn là đãi ngộ của mỗi người cũng khác nhau một chút. Mà giống như Tống Thời Hàn, thì chính bản thân anh đã tự mang lưu lượng, chẳng sợ thay đổi chiến đội bắt đầu lại lần nữa, thì giá trị của anh đều thuộc về nhóm đứng đầu.

Ý thức được đây là chuyện riêng tư, Tả Đào rất nhanh rời ánh mắt.

Tống Thời Hàn nhìn thấy một đám hồng nhạt từ phía bên cạnh mình rời đi, thấy vẻ mặt tò mò vừa rồi của cậu, chỉ nhìn thoáng qua liền đem hợp đồng đặt ở trên bàn, cũng không có tránh Tả Đào. Tay anh bỏ vào trong túi, lưng dựa vào ghế ngồi, thần sắc có chút rời rạc, như thể sờ được thứ gì đó trong túi, liền tiện tay đưa tới trước mặt Tả Đào.

Là một gói kẹo trong suốt bên trong có một cây kẹo bông gòn nhỏ vị dâu tây, ở trong phòng họp dưới ánh đèn ấm áp, trình diện ra màu hồng nhạt của mình.

Tả Đào sửng sốt một chút, ghé mắt nhìn Tống Thời Hàn, dừng khoảng 2 giây, mới ý thức được đây là cho mình.

"Cảm ơn."

Tả Đào nhỏ giọng nói cảm ơn. Cậu cầm kẹo bông gòn còn mang theo chút hơi ấm từ trên bàn lên.

Chú ý tới động tác nhỏ của hai người, Khê Linh nhướng mày, mới tiếp tục nói: "Còn có một chuyện cuối cùng. Mọi người cũng thấy được, trong khoảng thời gian tới đây, bạn nhỏ này sẽ gia nhập 'Wildfire', trở thành hỗ trợ tạm thời của chúng ta." Dứt lời, cô nhìn về phía Tả Đào: "Tự giới thiệu một chút đi, bé Tả Đào."

Vẫn còn đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên khi Tống Thời Hàn cho cậu kẹo, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị điểm danh, Tả Đào theo bản năng đứng lên.

Ánh mắt mọi người trong chiến đội đều dừng ở trên người cậu.

Bao gồm cả Tống Thời Hàn.

Tả Đào chưa bao giờ biết khẩn trương là gì, trong nháy mắt này, bỗng nhiên có chút khẩn trương, trong tay còn bóp bóp cây kẹo bông gòn nhỏ kia, vừa mở miệng liền ' A ' một tiếng.

"Em......" May mắn đã có chuẩn bị, Tả Đào lập tức đọc theo lời kịch đã được chuẩn bị trước: "Chào mọi người, em tên là Tả Đào. Ưm, sắp tới em sẽ tròn 18 tuổi, vừa mới thi đại học xong, am hiểu nhất là vị trí hỗ trợ."

"Thường ngày em thích đọc sách, nghe nhạc, xem phim, là một người thích yên tĩnh. "

Khê Linh: "......?"

Cô càng nghe càng thấy là lạ, thậm chí có chút buồn cười. Nếu không phải quá hiểu rõ tên nhóc này thực chất là Đại Ma Vương, thì thiếu chút nữa cô cũng bị lừa gạt rồi.

Thằng nhóc này là đứa không sợ chuyện xấu không xảy ra, thế mà cuối cùng nói là người thích yên tĩnh là thế nào?

"Sau đó em chơi game cũng rất giỏi, nhưng mà khẳng định không so được với các anh trai, chị gái ở đây, nhưng trong thời gian sắp tới đây, vẫn mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn."

Nói xong, cậu bỗng nhiên nhìn về phía cặp mắt dường như chứa chút ý cười của Tống Thời Hàn, trong lúc nhất thời không biết sao lại quên mất bản thảo đã chuẩn bị sẵn, thanh âm nghẹn trong cổ họng, mới buột miệng nói: "Đúng rồi. Em rất ngoan, an tĩnh lại ít nói."

Ngữ khí của cậu rất nghiêm túc, giống như đang đảm bảo chuyện gì đó.

Sau đó Tả Đào liền thấy ý cười trên mặt Tống Thời Hàn càng ngày càng rõ ràng hơn.

Tống Thời Hàn nói: "Bạn nhỏ, lúc tự giới thiệu không cần nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như vậy đâu."

Tả Đào: "......"

Cho nên rốt cuộc là cậu đang làm cái gì?!!

Khê Linh rốt cuộc nhịn không được nữa bật cười thành tiếng, nhưng mà cô cũng không phá cái thang của Tả Đào đi, dùng ngón tay xoa xoa thái dương: "Được rồi, cháu ngồi xuống đi."

Tả Đào đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đứng dậy, lại hốt hoảng mà ngồi xuống, thật vất vả mới làm vành tai đang đỏ lên nguội bớt, lại bắt đầu có xu hướng phiếm hồng.

Khê Linh cuối cùng nói một số điều cần chú ý trong quá trình phát sóng trực tiếp, rồi yêu cầu Tống Thời Hàn ở lại.

"Trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn luôn liên hệ với bên phía Hàn Quốc." Khê Linh đi thẳng vào vấn đề: "Có tiếng gió nói hỗ trợ bên VVG sắp đến hạn hợp đồng, gần đây các câu lạc bộ trong nước đều đang tranh thủ, chúng ta cũng thử một chút."

Tống Thời Hàn hơi hơi nhíu mày: "VVG?"

"Ừ." Khi Linh nói: "Nhưng hạn hợp đồng của đối phương phải tới sau giải đấu mùa hè mới coi như kết thúc. Nếu có thể tranh thủ, chúng ta càng có khuynh hướng ký với người này."

"Đương nhiên. Trừ người này ra, chúng ta còn có mấy cái lựa chọn khác, lát nữa chị sẽ chia sẻ sang cho cậu."

Khê Linh: "Chủ yếu thời gian quá gấp, trước khi giải mùa hè bắt đầu, chắc hẳn vẫn chưa ký được ai đâu. Chị chỉ nói việc trước cho cậu, dù sao hỗ trợ giỏi cũng rất khan hiếm, chúng ta không thể không thận trọng."

"Không cần vội." Tống Thời Hàn nói: "Trước cứ đánh xong giải đấu mùa hè đã."

"Đúng rồi, nghe Khương Minh nói, vừa nãy hai người mới đánh thử?"

Khi linh hỏi: "Cảm thấy thế nào."

Tống Thời Hàn biết Khê Linh đang nói tới Tả Đào: "Khá tốt."

"Kỹ thuật của bé Tả Đào quả thực không tồi, ít nhất so với đám đang huấn luyện kia không ai so được với nó. Mấy ngày nay hai người tiếp xúc nhiều một chút, trong mấy tháng tới để nó tạm thời tham gia thi đấu hẳn không có gì vấn đề." Khê Linh kéo một chiếc ghế ngồi xuống, từ hộp thuốc gõ ra hai điếu, một điếu đưa qua cho Tống Thời Hàn: "Nó cũng coi như do chị nhìn lớn lên, ngoại trừ tính tình quá...... Mềm yếu, cũng không có tật xấu nào khác."

"Được."

Tống Thời Hàn lên tiếng, anh cong khóe miệng, cúi đầu châm thuốc: "Thoạt nhìn đúng là rất ngoan."

------------------

Kẹo bông gòn:

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz