Chap 4.1: Bức tranh dang dở
Lee Minho dừng bước, nhìn tới vài chậu tiểu quỳnh màu đỏ thẫm được bày ở ven đường. Vốn dĩ hoa mùa đông thường nhạt màu, cánh hoa tiểu quỳnh nổi bật một góc. Lee Minho hơi cúi người, chạm tay vào cánh hoa.- Đẹp quá.Chủ quán nhìn thấy cậu khen, cũng vội vàng hồ hởi chào hàng.- Cậu thanh niên này thật có mắt nhìn, chỉ hai nghìn won một chậu thôi.Lee Minho ngẩng đầu nhìn Bang Chan, cong cong mắt cười.- Mua cho em đi.Nụ cười của cậu, giống như đôi mắt của người thương đang đòi một món quà nhỏ ven đường. Mà Bang Chan nhận ra, mỗi khi đối diện đôi mắt cười đó của cậu hắn đều không thể cự tuyệt. - Ừ.Chủ quán đem gói lại cẩn thận, vài chậu tiểu quỳnh nhỏ nhỏ xinh xinh. Hai người ra khỏi phố hoa, Bang Chan cẩn thận để chúng ở sau cốp.- Mong là sẽ không bị hỏng.Lee Minho cho tay vào trong túi áo cúi đầu nhìn, trên môi vương một nụ cười nhè nhẹ.Bang Chan đóng cốp xe, nhìn cậu hỏi.- Em muốn đi đâu nữa không? Lee Minho ngẩng đầu nhìn hắn, không mặn không nhạt cười.- Anh định dành cả ngày chủ nhật này cho em sao?Bang Chan im lặng, tất nhiên là không thể. Lee Minho cũng không làm khó hắn, cũng chẳng định bỡn cợt trêu đùa, chỉ gạt đi lời mình vừa nói bước về phía cửa xe.- Đưa em về nhà là được rồi.Bang Chan nhìn bóng lưng cậu, bóng lưng bình thản không gượng ép. Năm năm trước bọn họ bên nhau, chính là có thể quang minh chính đại cạnh nhau mỗi ngày. Nhưng hiện tại, Lee Mimho phải chấp nhận san sẻ Bang Chan cho người phụ nữ khác.À không, chính xác là cậu đang cố gắng giành giật từng chút thời gian quý báu của người đàn ông này với vợ của anh ta.Hiện tại, cô ấy mới là vợ của hắn. Một người vợ hợp pháp được cả gia đình và xã hội công nhận. Còn cậu, chỉ là một thứ tình nhân đáng ghét, một con người xấu xa chen chân vào hạnh phúc của gia đình họ.Cậu,Là thứ bị người đời nguyền rủa khinh chê.Lee Minho tựa đầu ra sau ghế, nhắm mắt lại bình tĩnh ngủ. Bang Chan lái xe đưa cậu về nhà, Minho đi vào trước mở cửa nhà, còn hắn mang mấy chậu tiểu quỳnh theo sau, liếc mắt nhìn thấy trước bậc hiên cũng có vài chậu tiểu quỳnh.- Ở đây cũng có hoa rồi? Lee Minho quay đầu, nhìn Bang Chan đang đứng gần mấy chậu hoa đặt ở bên hiên. Không có vẻ gì tỏ ra như đang lúng túng, chỉ khe khẽ mỉm cười. - Em muốn mua hoa cùng anh.Lee Minho nói xong, một khắc cũng không lưu lại quay đầu mở cửa bước vào. Bang Chan theo vào sau, mang mấy chậu hoa đặt lên bậc cửa sổ phòng ngủ của câu.- Để đây nhé?Lee Minho tùy ý gật đầu.- Ừ.Lee Minho thả người nằm xuống giường, nệm êm ái ở sau lưng. Bang Chan vẫn còn đang đứng ở bậc cửa sổ,Minho nhắm mắt lại, không mặn không nhạt nói.- Anh về đi.Bang Chan quay đầu nhìn cậu, Lee Minho chậm rãi mở mắt ra ngước lên nhìn hắn.- Cũng sắp tới trưa rồi, anh phải về cùng cô ấy ăn cơm chứ?Bang Chan hơi chần chừ, mất một hồi sau mới nhấc người khỏi bậc cửa sổ gượng gạo nói.- Được rồi, anh về đây.Lee Minho lại nhắm mắt, nằm ở trên giường.- Ừ.Thanh âm phát ra trong cổ họng có chút nhỏ, giống như là tiếng gió.Bang Chan quay người bước về phía cửa, bóng lưng khuất sau cánh cửa gỗ dày.
—————————————-
ngược hay hong thì tui hong có biết🙄
—————————————-
ngược hay hong thì tui hong có biết🙄
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz