Chương 2: Gặp gỡ
Sáu giờ tối, ánh đèn vàng ấm của Swan Garden đổ xuống như phủ một tấm lụa mỏng lên toàn bộ không gian sang trọng.
Nhã Uyên bước vào đại sảnh cùng bố và mẹ kế, chiếc váy lụa hồng ngọc trai khẽ lay động theo từng nhịp bước của cô. Kiểu tóc búi lơi dịu dàng cùng lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến vẻ đẹp của cô vừa thanh lệ vừa kiêu sa—một dáng vẻ khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải ngoái lại.
Cả ba tiến vào phòng VIP. Khi cánh cửa mở ra, tiếng cười lớn của một người đàn ông trung niên trạc tuổi bố cô vang lên:
— Anh Vạn! Lâu ngày không gặp rồi!
Chung Vạn cười, đôi mắt nheo lại đầy thân mật:
— Đúng vậy, hôm nay phải uống thật đã nhé!
Tiếng cười vang lên hòa cùng âm thanh ly rượu chạm nhau.
— Chào chị Viên!
— Chào anh!
— Hôm nay Cố phu nhân không đi à?
Cố Thế Yên lắc đầu, giữ phong thái điềm tĩnh:
— Vợ tôi đi du lịch Tân Cương vài ngày. Thất lễ với anh chị rồi.
Ánh mắt ông khựng lại khi nhìn Nhã Uyên.
— À, quên, cháu là...
— Dạ, cháu là Chung Nhã Uyên ạ.
— À, nhớ rồi. Trước kia ta còn bế cháu cơ đấy... giờ đã thành thiếu nữ xinh đẹp như thế này sao.
Chưa kịp đáp lời, cánh cửa mở ra, một người đàn ông trẻ cao lớn bước vào. Không khí như lập tức lắng xuống. Gió lạnh theo anh tràn vào, khiến cả phòng như chùng lại một nhịp.
— Cháu chào hai bác, cháu là Cố Phong.
Nhã Uyên ngước mắt nhìn, trái tim chợt đập nhanh. Gương mặt anh sắc sảo, phong thái cao ngạo, vừa gần gũi vừa khó nắm bắt. Trong đầu cô thoáng hiện những tin đồn trên báo chí, nhưng nhìn anh ở hiện tại, cô chỉ thầm thở dài.
Mâm tiệc trải đầy sơn hào hải vị, rượu vang Jeroboam of Château Mouton-Rothschild 1945 óng ánh dưới ánh đèn, thứ rượu mà Cố Thế Yên từng đấu giá ở London chỉ để sở hữu một chai. Ly rượu chạm nhau, lời chúc vang lên:
— Cạn ly!
— Cạn ly!
Câu chuyện dần chuyển từ việc làm ăn sang chủ đề cưới hỏi. Cố Thế Yên nhìn Chung Vạn, giọng điềm tĩnh nhưng có sức nặng:
— Anh Vạn, tôi thấy Nhã Uyên và Phong rất xứng đôi. Đang tuổi cập kê, việc cưới xin phải tính sớm thôi, anh thấy sao?
Chung Vạn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc pha chút kiêu hãnh:
— Tôi đã nói chuyện với cháu rồi, nó đồng ý. Gả cho Cố gia là vinh hạnh của chúng tôi.
— Anh Chung thật khách sáo. Cháu Nhã Uyên nết na dịu dàng, vợ tôi cũng đồng ý. Nếu được, chúng ta có thể tổ chức lễ cưới vào tháng tới.
Lan Viên đá lông mày nhẹ với Nhã Uyên. Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt nhanh chóng rời đi, không hề quan tâm đến cuộc hôn nhân đang được sắp đặt.
Cố Phong nhếch môi cười khẩy, giọng vừa trêu vừa khó đoán:
— Có được cô vợ xinh đẹp như tiểu thư Chung đây thì còn gì bằng ạ.
Nhã Uyên cảm nhận được trong nụ cười ấy có thứ gì đó không thể đoán trước, vừa gần gũi vừa xa cách, khiến cô không khỏi bâng khuâng.
— Ha ha, được lắm, rất dẻo mồm! — Chung Vạn cười lớn.
Nhưng trong lòng cô, câu chuyện về cuộc hôn nhân này chỉ là những âm thanh xa xăm.
Cuộc trò chuyện sôi nổi trong phòng VIP khiến Nhã Uyên cảm thấy ngột ngạt. Cô khẽ hắng giọng:
— Cháu... cháu đi rửa tay một chút, lát quay lại.
Chung Vạn gật đầu, còn Cố Thế Yên chỉ mỉm cười. Nhã Uyên bước ra khỏi phòng, dáng bước uyển chuyển như một đóa hoa giữa ánh đèn vàng lộng lẫy của Swan Garden.
Tại phòng vệ sinh, cô rửa tay, khẽ chỉnh tóc và trang điểm. Gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to long lanh như chứa cả bầu trời cảm xúc, đôi môi chúm chím hồng nhẹ, làn da trắng hồng mịn màng như sứ, ánh lên vẻ đẹp vừa thanh lịch vừa kiêu sa. Nhìn mình trong gương, cô thầm mỉm cười với chính bản thân: cô sẽ không dễ dàng bị khuất phục bởi bất cứ ai.
Khi bước ra, tình cờ gặp Cố Phong đứng trước cửa Anh cao lớn, phong thái kiêu ngạo, đôi mắt sắc lạnh đang đút tay vào túi quần dựa lưng vào tường đá nhìn cô như muốn đoán hết tâm tư.
— Ồ, Lại gặp đại tiểu thư nhà họ Chung rồi... — Anh khẽ cười, giọng vừa trêu cợt vừa uy quyền. — Chỉ đi rửa tay thôi sao, hay đang tránh né vài câu hỏi khó nhằn?
Nhã Uyên nhún vai, nụ cười mỉm nhưng sắc bén:
— Nếu tôi muốn tránh ai đó, chắc chắn không phải là anh.
Cố Phong tiến lại gần, giọng trầm trầm đầy uy lực:
— Cẩn thận đấy, trong trò chơi này, cô cũng chỉ là một con cờ mà thôi.
Nhã Uyên nhếch môi, ánh mắt sắc sảo, giọng vừa nữ tính vừa kiêu hãnh:
— Nếu tôi là con cờ, tôi cũng biết cách đi nước cờ của riêng mình. Còn anh... chắc anh sẽ phải đoán xem tôi sẽ phản ứng ra sao.
Một thoáng im lặng trôi qua, Cố Phong khẽ cười, ánh mắt vẫn khó đoán.
Nhã Uyên hít một hơi, vẻ mặt lạnh lùng như băng
— Cô im lặng không nói gì xoay người bước đi, bỏ lại Cố Phong đứng đó, một nụ cười khó hiểu chợt lóe trên môi anh.
Mỗi bước của cô đều đầy uyển chuyển, vừa thanh tao vừa kiêu hãnh, như muốn nói rõ: không ai có thể chi phối cô, càng không phải anh.
Trở lại bàn tiệc, cô không ngẩng nhìn Cố Phong lần nào nữa, nhưng trong lòng vẫn còn vương lại chút tò mò, xen lẫn cái ghét bỏ và sự thách thức lặng lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz