Cut Nhung Doan Tinh Cam Doc Tham Priest Lac Phi Chu Do Chieu To
 Lạc Văn Chu đang đạp xe trên đường, rẽ phải, qua bãi đậu xe ở cửa trung tâm thương mại, anh chợt cảm thấy gì đó, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, sau đó chợt nhận ra chiếc xe mình vừa vượt qua hơi quen mắt.Lạc Văn Chu vội vã dùng chân thắng xe, quay đầu nhìn lại, đột nhiên đối mặt với xe của chính mình.Anh đội băng tuyết li ti, trợn mắt nhìn "tọa kỵ" của mình. Động cơ xe đang nổ, phát ra tiếng "ù ù", bông tuyết lả tả xoay tròn rơi xuống dưới đèn chiếu gần ấm áp.Phí Độ lại tới đón anh?Tim Lạc Văn Chu khi nãy chùng xuống như lắp thiết bị giảm trọng lực, lơ lửng giữa trời, bơi chó một vòng quanh biên giới ngực. Anh định thần lại, ra vẻ điềm nhiên đi đến trước cửa sổ xe, khom lưng đang định gõ cửa sổ, niềm vui bỗng nhiên biến thành nỗi sợ-Phí Độ không biết đợi anh bao lâu rồi, đã co ro ngủ trong tư thế lái, trong xe hiển nhiên mở hệ thống sưởi ấm, mà hắn chẳng rõ là sợ lạnh hay là thế nào, lại đi đóng chặt cửa sổ!Một luồng hơi lạnh chảy ngược vào ngực Lạc Văn Chu, gan suýt nứt ra, anh đập cửa kính: "Phí Độ, Phí Độ!"Đương khi anh đã định phá cửa, Phí Độ rốt cuộc tỉnh dậy, hắn hơi mơ màng cựa cựa, giống như quên mất mình đang ở đâu, sau đó mới chú ý tới động tĩnh bên cạnh.Phí Độ dùng ngón tay dụi mắt, mở cửa xe: "Anh tan tầm..."Một câu hỏi han còn chưa kịp nói xong, Lạc Văn Chu đã xách cổ áo lôi hắn ra khỏi xe, quát vào tai hắn một câu: "Mẹ kiếp cậu muốn chết hay thiếu thường thức vậy!"Phí Độ lảo đảo, từ trong xe hơi ấm áp như mùa xuân chợt rơi vào đất trời lạnh giá, hắn rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, bấy giờ hắn mới ý thức được mình vừa rồi đã làm gì – không phải Phí Độ cố ý muốn làm mình chết ngộp, lúc chờ Lạc Văn Chu hắn xuống xe đi bộ vài vòng, thật sự không chịu được lạnh, thế là tính toán chạy về xe ngồi một lúc cho ấm. Nhưng không ngờ nằm viện một lần làm cơ thể bị thương tận gốc, chỉ một lúc, máu tay chân còn chưa tuần hoàn, thì hắn đã không cẩn thận ngủ thiếp đi.Phí Độ rất ít làm chuyện ngu ngốc như vậy trước mặt người khác, ít nhiều ảo não: "Kỳ thực tôi..."
 Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz