ZingTruyen.Xyz

Cuong X Quang Giup Ke Thu Quay Dau Ve Bo

FRIENDLY WARNING:

Đây là fanfic, nó là ảo và nhân vật cũng ảo. Nghiêm cấm hành vi vô nói này nói nọ, t biết đâu là đúng là đâu sai và t biết phân biệt thực và ảo.
Tụi bây đã vô đây, chắc chắn tự mò đến đây để mà vô xả cái mồm thối của tụi bây bởi nếu không thích thì đã biến mẹ đi rồi chứ đâu mò vô chi rồi la oai oản lên?

Vì thế con nào thằng nào vào chửi và cap rồi cầm đi lung tung thì cứ làm, điều đó chỉ chứng minh tụi bây là một lũ kích đểu, chỉ thích đi gây sự.

T cũng chẳng giấu diếm cái mẹ gì, t đã để thẳng tên và cảnh báo rồi, mà chúng m vẫn vô thì là do chúng m nứng đấy nhé. Đừng có buông lời nhục mạ hay hạ thấp ai khác chỉ vì họ vẽ và viết những điều không có thật ( đặc biệt còn liên quan đến nhân vật ko có thật nữa ), đây chỉ là thoả sở thích cá nhân và t cũng không có nhu cầu lan truyền mấy cái này làm gì nên không tới lượt tụi bây lên mõm nói

Cuối cùng, đây là ảo và nhân vật cũng ảo, tụi bây đừng vô mà cấp cccd cho nhân vật ảo làm gì, phí thời gian lắm nhé.

À và một lưu ý nữa là nội dung của fic này nó khá tục, có xúc phạm lẫn nhau nữa nên mọi người cân nhắc nhá!!!!

————————————————

Tóm tắt các diễn biến trước ( t lười ghi, t chỉ muốn tập trung vô sếch thôi ):

Cường với Quang đang vật lộn trong một căn nhà xập xệ có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào. Sau hàng giờ hàng phút liền đấm đá lẫn nhau, Cường đã áp chế được Quang từ phía sau và gì hắn lên một chiếc bàn gỗ ẩm ướt.

Và vì phải gì thật mạnh từ phía sau để anh dễ dàng trói hắn lại, vô tình khiến "đũng quần" của anh cạ vô mông của Quang. Cường vẫn tập trung cao độ để trói hắn một cách kỹ càng dẫu Quang đang cự quậy rất hung hãn. Nhưng sau khi cảm nhận ở mông mình có cái gì kì kì, đã khiến Quang loé lên một suy nghĩ đầy táo bạo...

—————————————

Từng hạt mưa nặng trĩu rơi ngoài mái hiên, tạo nên một nhịp trống liên hồi trên mái nhà tôn cũ kĩ. Tuy tiếng động "lách tách" của từng giọt mưa lên mái nhà rất to, thế nhưng vẫn phải chịu thua với những tiếng đập đồ, vật lộn, chửi bới,... của hai kẻ sớm đã nhuốm đầy máu trong căn nhà xập xệ này.

Quang tuy có sức khoẻ vượt trội hơn Cường, nhưng trong một phút giây bất ngờ đã bị Cường gạt chân cho té. Nhưng cũng phải thôi, tầm nhìn của hắn đã bị che mờ bởi máu của chính bản thân mình, điều đó khiến hắn bắt đầu bị mất cảnh giác mà dẫn đến sơ suất này.

Trong khi Cường đang cố gắng trói tay hắn lại bằng chính khăn rằn mà người hắn thầm yêu tặng, thì Quang đã cảm thấy nhồn nhột ở chính "quả đào" của mình. Hắn vừa giãy dụa vừa cố quay đầu ra sau nhìn cho rõ "dị vật" kia. Chà, hắn biết ngay mà, thằng lính Cộng đấy đang cương lên một cách dữ dội. Vì phải ngăn cho hắn không ngọ nguậy mạnh nên cả hai vô tình đã "di chuyển lên xuống" với nhau, tạo ra ma sát giữa mông của hắn và hạ bộ của Cường.

Có lẽ do sự nóng rát tạo ra giữa hai người đã làm con thú trong Cường sống dậy. Nhưng hẳn đánh nhau nhiều quá nên thân dưới của anh bị tê liệt nhỉ? Nó cửng to vậy mà anh vẫn không phản ứng gì, chỉ chăm chăm trói hắn cho chặt mà thôi.

Điều này làm hắn loé lên một suy nghĩ đầy táo bạo. Bản thân hắn nhào vô chiến trường này không phải vì muốn cống hết sức mình cho lý tưởng của bọn Huê Kỳ, hắn chỉ muốn thoả mãn bản tính khốn nạn trong hắn, sự thèm khát máu và nắm đấm đã dẫn dắt vào bùn lầy của chết chốc.

Nhưng hắn không hối hận, thay vào đó, hắn còn được gặp anh — thằng lính Cộng đẹp mã trắng trẻo, đã gần như làm hắn xao xuyến. Không phải kiểu thiếu nữ mới lớn, mà là nỗi ám ảnh da diết không dứt. Chẳng hiểu vì sao ánh mắt căm hận của anh lại hút hồn gã đến mê muội như vậy, như những yêu ma vẩn vơ đang lôi kéo hắn ngày một gần hơn với cửa tử. Vì muốn gặp anh là phải ra chiến trường, mà liệu ra chiến trường rồi có may mắn gặp được anh không, hay hắn sẽ gặp thần chết đang chờ đón mình.

Vậy hắn sẽ đánh liều thử xem sao, dẫu sao thì bây giờ hắn còn gì để mất đâu chứ. Lũ Huê Kỳ cũng không thể giữ chân hắn được lâu. Mỗi lần ra chiến trường thì mùi máu tanh nồng, thịt đã nhão nhuyễn, từng nắm đấm nhuốm đậm đỏ tươi,...luôn len lỏi qua từng tế bào của hắn. Đó mới chính là những gì hắn hướng đến chớ phải lý tưởng của tụi Huê Kỳ-VNCH thường rao giảng.

Vì vậy nếu có bị tên lính Cộng kia giết đầy tàn bạo, bị tra tấn nhằm tra khảo hay bị nó đụ như gái điếm, thì hắn không hề cảm thấy nhục nhã tí nào, ngược lại, còn khá hứng thú? Bị hành hạ cũng là một sở thích khổ dâm của hắn, bởi hắn quá mạnh nên từ lâu vẫn chưa gặp được đối thủ đáng gờm phù hợp với hắn. Để hắn được cảm nhận từng tớ thịt rít lên vì đau đớn, làn da sưng tấy sau mỗi cú đá mãnh liệt, hay máu chảy từng đợt dài che khuất cả gương mặt điển trai của hắn,... tất cả đều khiến hắn phấn khích cả lên, hắn khao khát cảm giác nửa sống nửa chết này lắm rồi.

Cho tới khi hắn gặp anh-tên kính Cộng phong độ đó. Từng cú đá bật ra sắc lạnh như lưỡi kiếm, vừa nhanh vừa gọn, quét mạnh đến mức không khí phải tách thành nhiều mảng. Hay nắm đấm gân xanh nổi rõ mồn một trên mu bàn tay chai sần, chúng lao ra nhanh chóng xé toạc cả không trung. Và đặc biệt, là gương mặt căm hận đến tận xương tuỷ của anh, điểm trên đó là cái nhìn tia lửa tựa đang soi cả tâm can hắn.

Chỉ nhiêu đó thôi đã làm hắn trằn trọc nhớ nhung hằng đêm, mỗi khi nghĩ đến diện mạo tuấn tú của anh, hắn lại càng dồi dào hưng phấn.

Hắn cố quay mặt lại và đã tạm dừng giãy dụa. Cất lên lời nói khinh khỉnh đầu tiên sau những giây phút gầm gừ vật lộn:

"Tao thật không ngờ mày lại dễ nứng vậy đấy thằng lính Cộng"

Vừa nói, ánh mắt sắc sảo của hắn liếc xuống nơi đũng quần cương cứng của Cường, dần dần di chuyển đôi mắt nặng trĩu lên gương mặt đang đần ra kia.

Xoẹt, cuối cùng Cường đã trói tay hắn xong.

Anh bắt đầu ngẫm nghĩ lại lời tên kia vừa nói, rồi anh nhìn xuống đũng quần mình... ôi trời, nó thật sự cửng lên ư?! Có lẽ vì đấm đá đến tê người, anh đã không còn chú ý hay mất cảm giác với phần thân dưới phản chủ này rồi. Rồi mặt anh lại bừng đỏ lên như cà chua chín mùa, không vội vàng lấy tay che lại, bởi nếu làm vậy anh sợ rằng hắn sẽ dồn hết sức xé toạc cái khăn rằn anh mới cột ở tay hắn.

Anh nhìn thẳng vào mắt hắn đầy run rẩy, môi lắp bắp do chưa biết trả lời sao, vừa tức giận nhưng lại thật xấu hổ.

"Sao, nứng quá nên ngu mẹ đầu chứ gì? Trả lời tao đi, trong tình cảnh thế này mà mày cũng cửng được lên sao. Mày khổ dâm thật đấy"

Hồn của Cường quay lại, não bắt đầu hoạt động để rặn ra một câu trả lời thích đáng. Nhưng anh thật sự không biết phải nói làm sao, mọi thứ rõ ràng vậy rồi, mọi người sẽ biết anh khổ dâm mất thôi.

"Nếu mày đã thèm tao tới vậy rồi, sao không tới luôn nhỉ. Tao cũng chẳng còn gì để mất, trước khi bị chúng mày tra tấn để hỏi dò thì tao cũng muốn được thoả mãn chút. Coi như bữa ăn cuối cùng vậy"

Hắn nói đầy dõng dạc mà không một chút e dè. Cường bất ngờ trước lời nói đó, bởi một tên cấp cao của bên nguỵ lại kêu gọi anh "chơi đùa" với hắn ư, chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ.

Liệu đây có phải là một cách phục kích hay tấn công mới của lũ nguỵ không? Những gì hắn thốt ra, không chỉ sỉ nhục bản thân anh mà còn cả chính bản thân hắn. Đây là một cách đánh đòn tâm lý mới sao? Để trong một giây phút nào đó, hắn sẽ lật kèo anh ư?

Cường nghiến răng nhìn hắn trong căm phẫn. Hắn đang nói chuyện với ai vậy chứ. Máu loang lổ khiến hắn tê dại đầu rồi hay sao mà "mời gọi" cả chính phe địch của hắn vậy. Cường vẫn chăm chú nhìn hắn, cố gắng tập trung cao độ, để lỡ đó là cạm bẫy thì anh vẫn có thể đối phó kịp thời.

"Mày giả điếc hay do tao đấm cho ù tai vậy hả? Có trả lời lẹ không, hay mày không thích nói mà tiến hành làm luôn?"

"Bớt nói nhảm, đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như ngươi mà vẫn để ham dục lấn át lý trí sao?"

"Là ai để ham dục lấn át trước?"

Cường chột dạ trước lời nói đó của hắn, anh thật sự đã quên mất ai mới là người "cứng" đầu tiên...

"Nói mau lên nào, là ai đấy nhỉ thằng đần"

Mỗi câu mỗi từ hắn thốt tựa hàng ngàn cây kim lao đến đâm anh thật mạnh. Anh hiện không biết mặt bản thân đỏ hừng hực lên như nào, nếu đói chắc chỉ cần tìm đại quả trứng rồi đập ra lên mặt anh là được, "khói" ngun ngút lận cơ mà.

"Tô-tôi..."

"Lẹ đi trước khi bị phát hiện, đến lúc đó có muốn cũng không được đâu"

Quang bỗng nhúc nhích nhẹ, không phải thân trên di chuyển, mà là cái thân dưới hư hỏng đó. Chúng đang chà xát lên dị vật đang xấu hổ e ấp kia.

Quần của cả hai chẳng phải lớp vải mỏng nhẹ gì, cũng dày dặn lắm đấy, nhưng càng dày thì mỗi lần cạ vào lại thêm nóng rát. Chỉ cần bạn không biết giữ mình là có thể dựng lên vô cùng nhanh chóng rồi.

Và rồi trong sự hổ thẹn đang bao vây tâm trí Cường, Quang đã lập tức đẩy anh ra xuống sàn đầy mạnh bạo. Anh mất cảnh giác, lòng đầy lo sợ, anh sợ hắn lần này sẽ phản công. Mắt anh mở to, nhìn gương mặt góc cạnh kia đang nở một nụ cười nham hiểm, tựa con sói đang cồn cào bụng đói đứng trước con thỏ non mọng nước vậy.

"A!"

Quang lập tức ngồi hẳn lên hạ bộ của anh, không thương xót, không ngượng ngùng nào biểu lộ trên gương mặt hắn, cứ thế lao xuống đầy dửng dưng như đôi uyên ương đang dan díu vậy. Nhưng sự đột ngột này thật sự khiến Cường đau nhức nhối đấy.

"Tay tao bị thằng nào trói mất rồi, còn lại mày tự xử lý đi"

"Trừ khi mày gỡ ra hộ tao thì tao sẽ chủ động, thế nhưng, trông mày vẫn run cầm cập như chó dội mưa thế kia, chắc không dám đâu nhỉ"

Ánh mắt Quang vẫn đầy lạnh lùng, sắc sảo, pha chút sự... ham muốn trong con ngươi đục ngầu đấy. Mắt hắn dò xét Cường, chậm rãi nhìn từng giọt mồ hôi tuốt ra trên gương mặt mất hồn đấy. Đúng là lũ trẻ ranh đáng thương, chưa kịp nếm mùi đời mà phải lao ra chiến trường rồi, chắc anh mày đây phải "giúp" nó chút thôi.

"Mau chóng cởi đồ đi, chỗ này nóng điên hết người"

Cất lời, hắn liếc thấy đôi bàn tay thô ráp đầy gân xanh của Cường di chuyển từ từ lên cặp đùi đang dang rộng của hắn. Tay anh run rẩy hết cả lên, giống như mấy đứa nhóc nhỏ đang nhận lấy một món quà đặc biệt từ mẹ chúng vậy.

Quang dõi theo anh, đang lột đồ của bản thân và hắn đầy chậm rãi. Hắn chán chết với mấy tên trai tân như thằng này quá, mất thời gian vô cùng. Thật ra hắn thật sự khoẻ mạnh lại rồi và có thể xé rách cái khăn rằn đang quấn quanh tay hắn bất cứ lúc nào. Nhưng một trò chơi vui nhất là khi lúc đầu cứ tỏ ra khổ sở, yếu đuối rồi từ từ khi trò chơi gần đến hồi kết, bản thân hắn sẽ tức khắc bóp cổ kẻ nằm dưới kia đến chết.

bịch

Lớp vải cuối cùng đã rớt xuống. Hắn phải xuyết xa khen thằng nhóc này, nó cẩn thận đến mức vì sợ hắn phản đòn nên đã tận dụng luôn chính cái áo của hắn để trói hắn lại thêm một lần nữa.

Cường mở to đôi mắt tròn xoe, khung cảnh trước mắt thật không thể tin được. Bộ ngực của hắn thật sự... rất to lớn, làm anh liên tưởng đến đầu của chỉ huy Tạ. Nó bự ngang ngửa vậy đấy! Điểm trên bộ ngực khủng đấy là vài dấu vết đỏ li ti trải dọc từ xương quai xanh đến trung tâm "tâm hồn". Anh biết là do ai gây ra, anh chứ ai vào đây, đấm đá hắn nhiều quá mà.

Trong khi Cường còn tập trung vào bộ ngực khủng đấy, Quang chỉ nhìn và cười khẩy. Đúng là mấy thằng còn tem, ngực đàn bà không được thấy nên giờ mới nhìn ngực đàn ông thôi mà cứng đờ vậy rồi, coi có nhục nhã không chứ.

"Nhìn cái quái gì nữa, làm đi"

Cường ngẩng mặt lên nhìn hắn. Tư thế của cả hai đang là ngồi dưới nền đất lạnh, chỉ có Quang là ngồi trên nền ấm, cụ thể là dị vật của Cường.

Góc độ này khi Quang nhìn xuống Cường, như một con cún ngượng ngùng vậy, nó chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, nó hẳn đang chờ đợi lệnh của chủ nhân. Quang khẽ cười mỉm, giả bộ "ngã gục" lên người Cường, để áp sát bộ ngực căng tròn lên gương mặt anh.

Cường với sự bất ngờ của Quang, chưa kịp nghĩ gì liền dùng một tay chống đỡ, tay còn lại ôm lấy eo hắn. Không biết là sợ hắn ngã thật hay muốn cảm nhận lại "hơi ấm của mẹ" đây nữa.

"Mày phản ứng nhanh nhỉ, tốt, lúc làm cũng nhớ nhanh nhẹn như vậy đi"

Hắn vừa nói vừa di chuyển bộ ngực lên mặt anh, sóng mũi cao của anh cạ cạ vào phần ngực hắn, tạo ra cảm giác nhồn nhột nhưng thật phấn khích làm sao.

Quang bỗng chống chân ngồi bật dậy trước sự ngỡ ngàng của Cường.

"Sao, nhìn gì? Mày cởi đồ tao mà quên cởi quần của bản thân đấy. Lột chúng ra mau nào"

Cường chợt nhớ ra, ngại ngùng, bỏ tay ra khỏi eo hắn mà cởi quần bản thân ra. Bật lên một con cặc cương cứng đầy gân guốc, nó bật ra rất nhanh, đập hẳn lên bụng dưới của hắn, làm hắn đau nhẹ trong sự bất ngờ. Bất ngờ vì đau và bất ngờ vì sự to lớn của cậu trai trẻ kia.

Nhìn lại bản thân, thật sự hắn vẫn chưa cảm thấy đủ "hứng" từ nãy tới giờ nên con cặc hắn chưa hề cương cứng như ai kia. Hắn thích gợi dục Cường nhưng bản thân lại không thật sự quá ham muốn vào lúc này đây. Có lẽ hắn thích dụ người ta đến cửng cả lên rồi bỏ mặc đấy mà thôi. Một kẻ ác độc từ ngoài vào trong.

Và rồi chẳng hiểu điều gì thôi thúc Cường, anh chẳng buồn dạo đầu gì hết, cứ thế nắm lấy cái eo săn chắc kia mà đặt lên dương vật của mình. Quang ngỡ ngàng trước những gì đang diễn ra, thằng này ngu thật hay nó cố tình vậy? Và rồi...

Bạch

"Á!"

Quang ngước cổ lên cao, mở to mắt nhìn trần nhà ẩm ướt kia. Hắn không thể tin được thằng lính Cộng này bỏ qua màn dạo đầu, nó thẳng tiến đâm vào bên trong hắn đầy dục vọng và ham muốn. Là nó không biết thật hay là cố tình đây chứ?!  Những gì Quang có thể cảm nhận lúc này đây chỉ còn là nỗi đau bứt rứt như ngọn lửa thiêu ở lỗ nhị của hắn. Suy cho cùng, Quang chưa từng trao "trinh đàn ông" của mình cho ai cả, đây đồng thời là lần đầu của hắn với trải nghiệm kỳ lạ này.

Cường thì không biết mà cũng chẳng buồn quan tâm tên nguỵ này đã trao trinh mông cho ai chưa, anh chỉ biết cứ thế lao tới như một con thú hoang dã đói khát, anh không biết chờ đợi là gì nữa, thời gian bây giờ là rất quý báu lấy đâu ra tâm trạng cho "màn dạo đầu" chứ.

Lắng nghe tiếng rên rỉ của người ở trên, anh biết hắn đau và đó là những gì anh muốn hắn cảm nhận ngay lúc này đây. Có thể hắn đúng là một con sói tàn độc chuyên dụ dỗ những con thú bé nhỏ, Cường cũng có thể là một con thỏ non nớt thật sự, nhưng con thỏ này lại động dục quanh năm, ham muốn của nó to lớn đến nỗi có thể giết chết một con sói ngu xuẩn.

Nhưng Cường cũng có chút khó chịu thiệt, tên này siết mông mạnh quá làm dương vật của anh cũng nhức nhói theo. Mà... nó lại khiến Cường càng thêm phấn khích, bởi sự siết chặt của lớp thịt ấm áp bên trong hắn, làm não anh bỗng tê dại trong cơn mê muội của tình dục khó cưỡng.

Chát

Cường đánh mạnh tay vào mông hắn

Quang sững sốt đến điếng cả người. Chậm rãi ngước xuống nhìn vẻ mặt khó chịu của Cường, vẻ mặt của anh khiến hắn bỗng biến thành kẻ có lỗi trong câu chuyện này. Chẳng phải hắn siết chặt mông là do ai đó không "khởi động" sao? Giờ nó còn dám nhìn hắn bằng đôi mắt đáng thương đấy, thật gian xảo.

"Mày...ah...nhìn cái...c-chó gì?"

"Nhìn con chó của tôi"

Anh đột ngột áp gương mặt của mình lên bộ ngực đang phập phồng kia, bàn tay rảnh rỗi ôm chặt lấy mông của hắn, tựa muốn xé toạc quả đào căng mọng này vậy.

Trước câu trả lời nhanh chóng và đầy sự sỉ nhục kia của Cường, Quang nhìn anh đầy căm phẫn, hắn muốn cào rách gương mặt điển trai toát lên vẻ trẻ trung của người kia ra, hắn muốn moi cả đôi mắt sáng rực của anh, càng nhìn chúng hắn càng trở nên khó chịu hên bao giờ hết.

Và ngay khi hắn định chửi anh, Cường đã vội nhấc một bàn ta ra khỏi mông hắn, hướng đến mái tóc rối bù kia mà giật ra sau một cách mạnh bạo. Không để hắn kịp phản ứng, anh đồng thời dùng tay còn lại nhấn mông hắn chôn sâu dương vật anh hơn. Cảm nhận hơi ấm lan toả khắp con cặc đang cứng lên của mình và nghe tiếng rên rỉ nỉ non của kẻ thù, cứ như đang thưởng thức miếng bánh ngọt trong khúc giao hưởng buổi sáng vậy.

Quang há hốc mồm, nước mắt tuôn ra vì sự mạnh bạo thô thiển của anh. Khung cảnh hiện giờ thật mất vẻ oai phong lúc nãy hắn còn trưng diện, cứ tưởng là một tên đàn ông ăn chơi lêu lỏng, hoá ra chỉ là một thằng biết đụ người ta chứ nào để ai đụ cái lỗ hồng mơn mởn của mình. Lại còn trao lần đầu này cho kẻ thù, quả thật không biết tên này đầu óc thật sự có vấn đề không nữa.

"Đừng có kìm nén, anh rên rõ hơn cho tôi nghe coi nào"

Tay anh ngày càng nhấn mạnh bờ mông ấy xuống sâu hơn nữa, anh muốn hắn thật sự ngồi lên mình, cảm nhận sự nóng rát ở quả đào đang chín của hắn.

"Ức...mày...d-dám"

"Ah!"

Tóc của hắn bị giật ra sau mạnh hơn nữa, thân hình hắn vì thế mà bị uốn cong, ưỡn vòng một lên một cách đầy khiêu gợi người đối diện. Cường thấy hắn vẫn thật ngông cuồng, quyết cho hắn một trận thật sự.

Anh lao tới mút lấy núm ti hồng phơn phớt kia không thương tiếc, cắn rồi lại mút, như mấy đứa nhỏ mới mọc răng mà vẫn chưa cai sữa mẹ vậy. Cứ thế mà bú đẫm dẫu "mẹ" chúng đang đau hết cả lên. Anh mơn man tìm dòng ngọt ẩn sâu, mặc cho kẻ kia đang ú ớ đến bật khóc cả lên. Nhưng cứ mút và nhai mãi vẫn chưa ra dòng sữa ngon anh muốn, chỉ còn lại vết hằn răng đỏ rực lên nhũ hoa thê thảm đấy.

Sau một khoảng thời gian ngắn cho hắn làm quen với con cặc gân guốc của mình. Cường thả bàn tay đang nắm ở tóc hắn ra, nhưng nào đâu tha hắn dễ dàng như vậy, anh nhanh chóng đưa tay đến quả đào đầy sức sống của hắn, nhấc hắn lên rồi di chuyển lên xuống liên hồi.

Quang chỉ mới thả lỏng vài phút ngắn ngủi thì đã phải căng cứng lên trước sự dồn dập như vũ bão của anh. Cổ họng khô khốc lại phải thốt lên tiếng rên đứt quãng đầy đau đớn. Nó không êm dịu mà thô ráp, giống như tiếng gỗ khô nghiến vào nhau hay hơi thở gấp gáp của người sắp kiệt sức. Âm sắc đứt đoạn, khàn đặc, có chút nặng nề, vừa gợi sự đau đớn vừa tạo cảm giác rờn rợn khó chịu.

Nghe thấy tiếng rên đáng thương của hắn, anh lại rủ lòng thương cho tên Trung uý ngu muội này. Vì vậy, anh sẽ giúp hắn truyền nước theo cách của những cặp tình nhân thường làm, coi như hôm nay hắn gặp may vì đã có anh giúp đỡ.

Cơ mà những kẻ ác như Quang đâu thể nhận được sự giúp đỡ "ngọt ngào", đổi lại, hắn phải nhận lấy sự thô bạo như những gì hắn thầm khát khao mong muốn.

Quang nấc lên một tiếng rõ to, hắn cảm nhận được bàn tay nóng và thô bóp lấy cổ hắn, mang theo hơi ấm gắt gao như vừa từ lò than đỏ rực mà ra. Từng đường gân xanh bự nổi lên, báo hiệu cho một cái siết cổ thô bạo sắp đến. Cái chạm ấy hầm hập, rắn rỏi, cố gắng bóp nghẹn lấy sinh khí của hắn, buộc hắn phải ngất hoặc chết tại cái nghĩa địa trá hình này.

Nhưng rồi, Cường siết mạnh tay hơn ở cổ hắn, kéo lấy cái đầu mơ màng kia lại gần anh hơn. Bởi vì nỗi đau ở họng, hắn đã phải luôn há miệng liên tục để hớp lấy hớp để không khí, không để lãng phí một ngụm nào. Nhờ đó, Cường dễ dàng áp môi mình vào bờ môi khô khan đấy mà không có một chướng ngại vật nào. Chúng va vào nhau đầy gấp gáp, vừa nghiến ngấu vừa chiếm đoạt, để lại dư vị rát bỏng như bị lửa liếm qua. Hơi thở hòa quyện nhưng dồn dập, nặng nề, không phải sự dịu dàng mơn trớn mà là khao khát thô bạo muốn nuốt chửng tất cả. Cảm giác ấy như bị cuốn vào một vòng xoáy, vừa nghẹt thở vừa run rẩy trong men say dữ dội.

Cường thấy như vậy là chưa đủ, anh liền cắn nhẹ lên môi dưới của hắn. Thế nhưng vì cơ thể hắn lúc này đây rất nhạy cảm, một cái chạm nhẹ thôi đã đủ khiến hắn phải rít lên đau đớn. Giờ lại còn là một nhát cắn ngay môi hắn, điều đó làm Quang giật nảy mình mà theo phản xạ lùi về phía sau một chút. Tiếc cho hắn, Cường giữ môi hắn rất chặt, ngay khi hắn vừa nhúc nhích nhẹ thôi là anh đã kéo hắn quay về, "tặng" thêm một nhát cắn mạnh hơn nữa ở vị trí cũ. Bởi sự bồng bột của hắn, mà giờ đây, môi dưới của hắn đã bật ra máu đỏ tươi. Chúng chảy ròng ròng xuống cằm hắn như là một lời nhắn nhở rằng: "mọi sai lầm đều có cái giá của nó".

Dẫu đã cắn muốn nát cả môi hắn rồi, nhưng Cường vẫn không buông bỏ hắn ra. Ngược lại, còn quấn quýt hôn lấy hôn để hắn thêm nữa. Tạo ra sự ẩm ướt, dây dưa đến mức hơi thở lẫn vị nóng hổi tràn ra khỏi khuôn miệng. Đầu lưỡi của anh đang cố lần mò mọi ngóc ngách trong khoang miệng nóng bỏng đấy một lần nữa. Từng làn nước mỏng vương vất nơi khóe môi, căng bóng, kéo thành sợi mảnh khi tách ra, vừa gợi cảm vừa hỗn loạn, để lại dư vị mằn mặn, rối ren và nhòe nhoẹt không cách nào giấu giếm.

Nụ hôn đi, để lại hai gương mặt đỏ bừng bực lên nhìn nhau. Trong mắt Cường, Quang hiện lên thật diễm lệ làm sao. Gò má ửng đỏ ngượng ngùng xấu hổ, bị che đi bởi mái tóc ủ rũ ướt đẫm mồ hôi. Tô vẽ trên dung nhan bảnh bao đấy là đôi mắt ấy ngập tràn buồn bã, hằn rõ vết sưng đỏ sau những trận khóc dài. Hàng mi thì dính chặt bởi những giọt nước mắt chưa kịp khô, trĩu xuống như gánh cả nỗi u sầu. Ánh nhìn mờ đục, long lanh ẩm ướt, vừa yếu ớt vừa run rẩy, như thể chỉ một cử động nhẹ cũng có thể vỡ òa thêm lần nữa.

Mắt Cường thì mải mê ngắm, nhưng tay thì vẫn di chuyển liên tục không nguôi. Anh muốn nhìn thấy gương mặt ngập đầy nước của hắn phải cau mày nhăn nhó thêm một... nhiều lần nữa. Đây chắc chắn là những gì hắn phải nhận lấy, dù sao hắn cũng là người chủ động, hắn phải chịu hậu quả do mình gây ra.

Mỗi lần chạm là một tiếng dội mạnh mẽ, dồn dập, thô bạo đến mức không cho ai kịp lấy hơi. Nhịp điệu gấp gáp, tàn nhẫn, như hai khối lực va vào nhau muốn nghiền nát tất cả, để lại dư âm rát bỏng, dồn ép và choáng váng. Quang vẫn thế, ánh mắt vô hồn bị bao phủ bởi làn sương mờ ảo, đan xen là đôi môi run rẩy bấp bấy không rõ thành lời. Hắn giờ chỉ muốn ngã sõng soài ra nền đất ẩm kia, bởi từng cú dập tàn bạo của Cường đã làm đầu gối hắn đỏ rát tê dại. Hắn không thể trụ vững được thêm phút giây nào nữa, trừ khi Cường cố gắng bấu víu lấy hắn.

Quang thật sự đã sai khi đã đánh giá lầm tên trai trẻ này. Cứ ngỡ nó là trai tân non nớt, ai ngờ đâu, nó non nớt thiệc. Mà cái non nớt này chứa đựng sự sung sức mạnh mẽ, nó có thể xấu hổ ngay lúc đầu, nhưng một khi đã quen dần là như vũ bão ập đến. Không biết nghĩ, không biết lo cho đối phương, nó chỉ muốn thoả mãn sự tò mò và hứng thú của nó mà thôi.

"Mỗi lần ra chiến trường là anh luôn tìm tôi phải chứ?"

"Nói thật đi, anh tìm kiếm gì ở tôi?"

Tai Quang giờ chỉ còn tiếng ù ù vang vọng, một từ thôi mà nghe thành hai đến ba nghĩa thì làm sao nắm bắt được nguyên cả một câu chứ.

"Nếu có cơ hội, anh muốn quay đầu không?"

Cường liền đổi tư thế cho cả hai, lần này anh đặt hắn nằm lên cái bàn cũ kỹ lúc nãy. Không chỉ muốn ngắm tấm lưng vạm vỡ của hắn, mà ở tư thế hắn nằm khoe lưng này, thì anh có thể dí sát tai hắn nói rõ hơn và còn vừa chôn sâu dương vật của mình hơn vào hắn.

"Anh có muốn quay đầu không?"

Lần này anh nhấn mạnh rõ hơn về dòng chữ "quay đầu" nhằm để hắn chỉ tập trung vào một ý chính. Anh cũng không quên nâng đầu hắn ra sau để hắn nghe rõ hơn. Nhưng những gì hắn đáp lại vẫn là tiếng rên không rõ chữ nghĩa pha lẫn tiếng khóc thút thít do đau đớn.

Cường không vui trước sự hồi đáp nỉ non đó. Anh liền tạo một cú thúc mạnh hơn nữa. Răng thì nghiến, tay thì bấu chặt vào bờ mông tội nghiệp, xúc cảm trong anh giờ đây dồi dào hơn bao giờ hết, có lẽ anh đang đến giới hạn của bản thân mình rồi.

Nhịp điệu ngày một gấp gáp, như cơn sóng dữ liên tiếp dồn vào bờ không cho ai kịp thở. Tiếng thở hòa lẫn, khàn đặc, dồn dập như sắp xé nát cả căn nhà. Mỗi cú va chạm nặng nề khiến không gian chao đảo, như thể cả hai đang bị cuốn vào vòng xoáy không lối thoát. Cơ thể run lên từng đợt, căng cứng, chực chờ một điểm vỡ òa.

Và rồi cao trào dồn dập kết thúc như một cơn bão vừa quét qua, để lại hơi thở rối loạn và cơ thể rã rời trong bóng tối. Tiếng va đập thô bạo dừng lại đột ngột, chỉ còn lại âm vang dội trong lồng ngực và mùi da thịt nóng hổi lẫn mặn chát của mồ hôi. Cường mệt nhoài rút "vũ khí" ra khỏi hắn. Nghe rõ một tiếng "bốp" ẩm ướt phát ra. Điều đó khiến anh chăm chú nhìn vào từng dòng "kem" mà anh đã tạo ra. Nó ồ ạt rơi xuống như một cuộc thi marathon vậy. Chảy dài từ háng, xuống bắp đùi mềm nhũn, và rồi kết thúc ở mặt sàn ẩm thấp.

Anh ngước nhìn kẻ kia. Đang nằm thở gấp gáp trông tội làm sao. Ánh mắt lơ đãng mộng mị, tựa mấy cô nàng xanh mơn mởn vừa mất lần đầu vậy. Càng nhìn lâu chỉ càng khiến anh ngập tràn cảm xúc trở lại.

Cường cúi xuống để nhìn gương mặt hắn, tay đồng thời lại mân mê tìm "sữa mẹ". Anh cười nhẹ, nụ cười thoả mãn, và còn là nụ cười của kẻ thắng cuộc trước đối thủ của mình.

Tay anh kéo mạnh đầu ti hắn ra, xoa nắn, ấn nhẹ đỉnh hoa xuống. Anh thoải mái chơi đùa chúng vì nhờ anh mà chúng đã mềm nhũn cả ra, dễ dàng làm bất cứ thứ gì anh muốn lên nó.

"Im lặng vậy là không đồng ý đúng không"

Nói rồi anh kéo căng đầu ti đó thêm một lần nữa, tựa muốn lấy luôn hòn ngọc kia ra khỏi người hắn. Quang với sự mạnh tay của Cường liền rên lên một tiếng kêu thảm thương, nhưng vẫn không hề trả lời anh. Cường thấy vậy liền dùng bàn tay thô sạn của mình mà "ôm" lấy bầu sữa kia. Nhào nặn chúng như mèo con nhào bột, không quên nghịch tiếp đầu hoa đỏ sưng của hắn.

"Nếu không trả lời thì cũng được thôi, tôi sẽ cho anh thêm cơ hội"

Quang khẽ liếc nhẹ Cường, đầu óc anh giờ đã tỉnh hơn một chút nhưng miệng đã chẳng buồn nói năng gì rồi.

"Anh cứ ở trong phòng giam nghỉ ngơi, tôi sẽ đến thăm anh thường xuyên. Giúp anh thoả mãn... đến khi nào anh mở lời nói chuyện với tôi... một lần nữa... được chứ?"

Cứ thế Quang nhắm chặt mắt lại, hắn chấp nhận thua cuộc dưới tên lính Cộng này rồi. Còn muốn quay đầu như những gì nó nói không... hắn nghĩ hắn cần thời gian... để chuẩn bị chết trước khi kịp nói gì.

———————————————

Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây nha, mọi lời khen của mọi người đều là nguồn động lực quý báu cho mình ạ<3

Và fic hôm nay khá dài, mình đã check lại vài ba lần nhưng chắc vẫn có đôi chút lỗi ( mong mọi người bỏ qua nha ). Dẫu sao thì cảm ơn mọi người nhiều nhé

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz