ZingTruyen.Xyz

Cuoc Song Khoa Cu Thoi Co Dai Cua Nong Gia Tu Edit

   "Nhiều tiền như vậy  chắc là cũng đủ rồi.” Cố Đại Hà trầm tư một lát, đi đến mép giường, nói, “Đến lúc đó nàng nhớ không cần lộ ra dấu vết đấy. Chúng ta nằm nghỉ một lát đi, đầu giờ chiều ta còn phải lên núi đốn củi.”
   “Vâng, ta cũng muốn đến nhà Miêu Đại Lãng trong thôn mua chút chỉ gai trở về dệt vải, trong nhà chỉ gai đã dùng hết rồi.” Tiểu Trần thị ngáp một cái, đấm đấm cái eo của mình, cũng nằm xuống.
   Hiện tại dệt vải muốn gieo trồng sợi gai, nhà bọn họ không tự trồng được , đành phải mua trực tiếp của người trong thôn. Như vậy bán đi cũng có lãi, chỉ là lãi không cao mà thôi, bất quá người trong nhà có thể không cần bỏ tiền mua vải bố để làm quần áo chính là kiếm được rồi.
     Sau khi hai người nằm xuống, Cố Thanh Vân lúc này mới thật sự yên tâm nằm ngủ.
    Ngủ một giấc dậy, trong nhà rất an tĩnh, chỉ có tiếng “quang quang” dễ nghe vang lên, hẳn là mẫu thân của hắn đang ngồi dệt vải.
    Cố Thanh Vân vào phòng bếp, cầm gáo hồ lô múc một gáo nước trong lu, đổ vào cái ly trúc của mình, dùng để súc miệng, cảm giác miệng sạch sẽ,  mới uống nước ấm trong nồi. Hắn không bao giờ uống nước lạnh, dù trời có nóng cũng là uống nước sôi để nguội.
      Quay về phòng nhỏ nhà mình, góc nhỏ bên phải cửa ra vào là chỗ đặt khung cửi, lúc này Tiểu Trần thị đang ngồi trước khung cửi, múa thoi, chân dẫm bàn đạp, thuần thục dệt vải bố.
        Nàng động tác nhanh mà không loạn, người nhìn cảnh đẹp ý vui.
        Đại tỷ Đại Nha đứng nhìn bên, Tiểu Trần thị ngẫu nhiên dừng lại giảng giải cho nàng.
       Nhị tỷ Nhị Nha ngồi trên ghế học thắt dây đeo, tuy rằng nàng mới 6 tuổi, đã bắt đầu học những công việc mà nữ hài phải làm. Giống như đại tỷ
Đại Nha mới 9 tuổi đã giống người lớn làm được đủ việc, nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo bình thường đều là nàng làm, rãnh rỗi lại ngồi thắt dây đeo, thời gian nhàn rỗi của Triệu thị chủ yếu dùng để dệt vải kiếm tiền.
    Nhị thẩm Lý thị trước khi mang thai  cũng có dệt vải, hai người sẽ chia nhau luân phiên dệt, khung cửi rất ít khi nghỉ.
     Ở nhà hắn, chỉ gai linh tinh các loại chính là mua từ nhà khác trong thôn, sau khi dệt thành một cây vải , bán đi có thể kiếm được lợi nhuận là 10-15 văn tiền, mỗi người mỗi ngày đại khái chỉ có thể dệt trên dưới một cuộn, đấy là thành phẩm hoàn hảo, trên bề mặt vải không thể bị lỗi, vừa dệt sai liền phải dừng lại một lần nữa sửa đúng, rất mất thời gian.
    Cho nên dệt vải cũng là nguồn thu quan trọng của gia đình.
    Ở trong thôn, dệt vải cũng là kỹ năng quan trọng của các dân phụ, thao tác dệt vải không chỉ đơn giản là một việc tốn sức, càng là một việc hàm chứa kỹ thuật sống, yêu cầu nhanh tay nhanh mắt, phản ứng lanh lẹ. Bởi vì dệt vải có yêu cầu cao nên không phải mỗi nông phụ đều có thể học được.
    Tiểu Trần thị thời điểm nghỉ uống nước liền nhìn thấy Cố Thanh Vân dựa cửa quan khán, trên mặt tức khắc lộ ra tươi cười từ ái, hướng hắn vẫy tay.
   ( Quan khán: coi xem,  thưởng thức)
  “Xuyên Tử đã dậy rồi à? Ngủ ngon không con?”
    Cố Thanh Vân gật gật đầu, đi tới cửa chào hỏi hai vị tỷ tỷ sau đó liền tùy ý Tiểu Trần thị dùng tay vuốt ve đỉnh đầu hắn.

   Đại Nha đứng một bên nhìn cái đầu tóc ngắn ngủn của đệ đệ, cười nói: “Nương, xem ra phương pháp của bà nội rất hữu dụng, bây giờ đệ đệ tóc đã mọc dài ra nhiều.”
      Thân thể Cố Thanh Vân trước đâye  vẫn luôn không tốt, biểu hiện bề ngoài chính là tóc hắn thưa thớt, vàng hoe khô khốc, da đầu đều lộ ra tới. Làm một người trái tim đã từng là một nữ hài tới nói, quả thực là không thể chịu được. Tưởng tượng đến bộ dáng sau khi hắn lớn tóc đều buộc không nổi một nhúm, lại nghĩ đến hắn về sau còn muốn đọc sách giao tế, vạn nhất có thể ra làm quan, kia dáng vẻ cũng là vô cùng quan trọng, thậm chí có triều đại biến thái tới mức, lớn lên xấu đều không thể làm quan.

       Lúc hắn tròn ba tuổi liền vuốt cái đầu của mình, yêu cầu tóc muốn đen đen giống nương của hắn.
      Tiểu Trần thị cực kỳ yêu thương hắn, nói chuyện cùng lão Trần thị , hai người có chung một suy nghĩ muốn cho nhi tử ( tôn tử ) mình mọc ra tóc mới được. Vì thế vài lần cạo đầu Cố Thanh Vân,thời điểm gội đầu sát gừng lên da đầu, lại trồng một cây hạt mè để giành cho hắn ăn, như vậy qua nửa năm, tóc của hắn liền dài ra không ít,hiệu quả phi thường tốt, hiện tại còn muốn tiếp tục kiên trì thực hiện.
     Mới đầu khi nãi nãi cạo tóc hắn, hắn còn rất kinh ngạc cơ, không phải có câu cổ nhân không thể tùy tiện cạo đầu sao? Sau này tìm hiểu mới hay, thời đại này, tiểu hài tử sau mười hai tuổi mới dừng lại việc cạo đầu, nhưng vẫn cắt tóc bình thường, bằng không tóc cả đời không cắt thì sẽ rất dài chăm sóc kiểu gì! Cạo đầu cũng rất hiếm, chủ yếu là cạo đầu không dễ nhìn. Nói là cạo, kỳ thật chính là cắt sát chân tóc thôi.
      Sau này được đi học hắn sau lại biết một câu hiếu kinh "Thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ, không dám làm tổn thương, đó cũng như là bắt đầu của lòng hiếu thảo vậy.” Hắn được lão sư giảng giải, mới hiểu được ý tứ những lời này là hiếu thuận cha mẹ muốn bắt đầu từ yêu quý thân thể của mình, cũng không phải nói là tóc đều không thể cắt. Tới hiện đại lại xuyên tạc những lời này thành cổ nhân hoàn toàn không thể gội đầu cắt tóc linh tinh, hiểu sai hết ý nghĩa ban đầu.
       Tốt nghiệp đại học xong Cố Thanh Vân đỡ đi một phần gánh nặng, cũng có thời gian lướt web xem qua mấy quyển tiểu thuyết, vai chính nam nữ trong truyện đều có thể thực nhanh thích ứng hoàn cảnh sinh hoạt thời cổ đại, cũng có thể nhanh chóng mà nắm chắc cơ hội làm giàu hoặc thăng chức vù vù, nhưng còn hắn? Hiện tại vẫn còn đang thật cẩn thận mà thăm dò thế giới xa lạ này đâu.
     Quan niệm sống bất đồng có đôi khi sẽ hại chết người a, cho nên Cố Thanh Vân cho rằng trước hết chính mình nhất định muốn hiểu biết rõ phong tục tập quán nơi này mới có thể chậm rãi hành động.
       “Ừ, cũng là do thân thể của đệ đệ con khá hơn nhiều.” Tiểu Trần thị vẻ mặt tràn ý cười.
       “Nương, sao nương không lên trấn mua thuốc nhuộm trở về nhuộm vải a? Mấy ngày trước con còn thấy nãi nãi mua một khối vải bố màu đỏ  muốn thật nhiều thật nhiều tiền đâu.” Cố Thanh Vân ôm chân nàng, nãi thanh nãi khí hỏi.
   Vải mà các nàng dệt ra đều là màu cơ bản nên giá không tăng lên. Nếu nhuộm màu giá sẽ cao gấp đôi.
   “Con cho rằng chúng ta không nghĩ đến sao?  Việc nhuộm vải này cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, nếu không nắm vững thời gian và tập trung, hoặc chà xát không đều, vải nhuộm bị lem ra ngoài thành các vệt lốm đốm, như vậy nhìn khó coi. Cho nên ở phường nhuộm, có đại sư phụ   chuyên môn đảm nhận công việc này, phải bỏ tiền thuê họ”

   Tiểu Trần thị biết từ nhỏ con trai cô đã thích đặt câu hỏi, mới đầu nàng còn cảm thấy nhi tử nói nhiều quá, có chút không kiên nhẫn, nhưng thấy hắn nho nhỏ, đa số thời gian đều bị nhốt ở trong phòng không được đi đâu, liền vô cùng đau lòng, mặc kệ chuyện khác, vội tinh tế giảng giải cho hắn hiểu, thời gian qua đi, nàng phát hiện làm như vậy, nhi tử nàng hiểu chuyện hơn nhiều, nói chung, vấn đề hắn đã hỏi qua, liền sẽ không hỏi lại lần thứ hai.
   Cho nên lần này nàng cũng  cẩn thận giải thích một lần.

    Cố Thanh Vân vì thế bừng tỉnh ngộ, hiển nhiên là chuyện hắn nghĩ đến thì  cha nương hắn khẳng định cũng sẽ nghĩ đến.
      “Nhị Nha, con mang đệ đệ đi ra ngoài chơi.” Tiểu Trần thị sờ sờ đầu của hắn, nói, “Cùng nhị tỷ con đi chơi, nương muốn bắt đầu dệt vải.”

    “Vâng ạ.” Cố Thanh Vân tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn là đồng ý.
      Nhị Nha Vẫn luôn ở bên cạnh thắt dây đeo cao hứng nhấp miệng cười, nhảy xuống ghế, nắm tay Cố Thanh Vân đi ra ngoài.
       Hai người ra cổng bắt đầu ở trong thôn dạo chơi, con chó con Tiểu Hắc ở phía sau hưng phấn bám đuôi, chạy trước rồi lại chạy sau.

       Thôn Lâm Khê không lớn, nhưng người ở tương đối phân tán, chủ yếu là sân nhà mỗi hộ nhân gia đều rất lớn, cơ hồ từng nhà đều nuôi, một đường đi tới đều có thể nghe được âm thanh gà gáy chó sủa, hơn nữa ven đường hoa đào trong sân nhà nào vượt rào tre dò ra tới bên ngoài, gió ấm chiều thổi về, làng quê tỏa hương thơm say lòng.

    Đi được một lúc, Nhị Nha cũng chưa mở miệng nói chuyện, nàng là một tiểu nha đầu hướng nội.

    Cố Thanh Vân lặng lẽ lắng nghe âm thanh “quang quang” vui tai, tận mắt chứng kiến cảnh tượng chân thật “Ngoài trời chim hót líu lo, trong nhà nương dệt thanh thanh nhịp nhàng”, không khỏi bồi hồi xúc động.

    Đây mới là cuộc sống thực của hắn a, cuộc sống sinh hoạt hiện đại ở kiếp trước phảng phất chính là một giấc mơ mà hắn đã mơ, có vẻ phá lệ không chân thật.

   Nghe được bên dòng suối nhỏ truyền đến rất nhiều tiếng cười trẻ con, Cố Thanh Vân vội nói: “Nhị tỷ, tỷ trở về lấy lưới đánh cá cùng thùng tới, ta đứng chờ bên dòng suối.”

“Vậy đệ không được nghịch nước nhé” Nhị Nha cũng có chút nóng lòng muốn thử, dù sao nàng vẫn là tiểu hài tử.

    Cố Thanh Vân đáp ứng, nhìn thân ảnh nàng nhảy nhót xa dần, lòng ngũ vị tạp trần.
  
    Kỳ thật, hiện tại trong nhà hắn là nam oa duy nhất, cũng là đứa cháu được đối xử tốt nhất, Tam Nha hiện tại mới 2 tuổi, là nữ nhi của nhị thúc nhị thẩm thì không cần nói, nhưng mà hai tỷ tỷ của hắn, đại tỷ cũng liền thôi, đối với hắn vô cùng yêu thương, có chút gì ăn ngon đều sẽ để lại cho hắn.

    Còn Nhị Nha? Sở dĩ lần đó hắn  phát sốt lợi hại đến như vậy chính là bởi vì nàng.

    Đại khái là hắn sinh ra cha mẹ đều đặt hết tâm lực ở trên người hắn, Nhị Nha lúc ấy làm hài tử bé nhất khẳng định cũng có một khoảng thời gian được sủng ái, sau lại là ca ca của hắn sinh ra, khả năng hai người ở chung  có cảm tình thâm hậu.

    Lần kia thời điểm hắn không thoải mái, toàn thân yếu ớt, mắt không mở được, không còn sức mà khóc, liền thấy người nhẹ bẫng, phát lạnh, bên tai còn nghe thấy được thanh âm non nớt, “Đều là do ngươi, cha mẹ đều không cần ta, cũng không cần Đại Oa Tử, nếu không phải ngươi, Đại Oa Tử cũng sẽ không chết.” Đại Oa Tử là nhũ danh ca ca chết non của hắn.

    Đó là tháng mười hai âm lịch, thời điểm mùa đông khắc nghiệt nhất, Cố Thanh Vân lạnh đến lợi hại, cũng bất chấp cha nương vì cái gì không ở bên cạnh mình, dùng hết sức bình sinh,  rốt cuộc phát ra tiếng khóc nhỏ như tiếng mèo.

    Lại sau này hắn mới biết được, hắn cùng nhi tử nhà nhị thúc đồng thời bị bệnh, cha hắn phải đi thỉnh đại phu, nương hắn đi phòng bếp ngao dược, đại tỷ thì đi nhà xí, cho nên lúc ấy là Nhị Nha ở bên cạnh trông hắn.

   Lúc ấy hắn khóc đến tê thanh kiệt lực, cuối cùng chỉ nghe được thanh âm lộc cộc dần dần đi xa.
       "khóc tê thanh kiệt lực: khóc tới kiệt sức"
  
   Chờ mãi cho tới khi nương hắn trở lại, tiểu thân mình nặng nề, cảm giác thân thể ấm hơn, biết chính mình trên người đã được đắp chăn, hắn mới ngừng khóc.

   “Nương, đệ đệ làm sao mà luôn  khóc vậy a ?” Thanh âm non nớt của Nhị Nha làm hắn cảm thấy tràn ngập hàn ý.

    Lúc ấy nàng mới 4 tuổi a, thế nhưng đã biết làm loại chuyện này, cái này làm cho hắn vừa nhớ tới liền không rét mà run.

    Tiểu hài tử cổ đại thật là đáng sợ!       Nhà của hắn lại không phải nhà cao cửa rộng, thế nhưng còn có trạch đấu!

    Từ đó về sau, hắn nghĩ mình sẽ không bao giờ xem thường bất kỳ ai. .

    Nhìn xem, sự ghen tuông của một đứa con nít thiếu chút nữa làm hắn đến địa phủ báo danh, còn người lớn thì sao?

   Sự tình lần đó hắn không nói ra, xem như không biết, lúc ấy hắn còn không được hai tuổi đâu, điều kiện thân thể có hạn, mới vừa nghe hiểu phương ngôn nơi này,nói chuyện còn nói rất chậm, hơn nữa khả năng nói ra đại nhân cũng sẽ không tin, dù sao cũng là con chính mình mang nặng đẻ đau. Cho dù vậy thì đến tận bây giờ, cho dù sự kiện kia chỉ là ở thời điểm Nhị Nha không hiểu chuyện làm, Cố Thanh Vân vẫn đối với nàng nhàn nhạt đề phòng.

    Đương nhiên, hắn không biểu hiện ra ngoài.

     Khả năng Nhị Nha cũng bị sự tình lần đó dọa tới rồi, tính cách từ hoạt bát trở nên nội hướng, có chút khiếp đảm, đối với hắn vô cùng tốt, chắc là tâm lý bồi thường.







Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz