ZingTruyen.Xyz

Cuoc Song Khoa Cu Thoi Co Dai Cua Nong Gia Tu Edit

"Tốt, tốt, tốt, ăn được là tốt, Xuyên tử của chúng ta là đứa bé có phúc". Nãi nãi lão Trần thị sờ sờ đầu hắn, mặt hiền hoà.

Cố Thanh Vân ra vẻ ngây thơ gật gật đầu.

Trong nhà chỉ có mình hắn mỗi buổi sáng hàng ngày được ăn một bát canh trứng, đây là cho hắn bổ sung dinh dưỡng.

"Gia, nãi, con mời hai người vào ăn cơm ạ". Đúng lúc này, giọng nói thành thúy của Đại Nha 9 tuổi truyền đến, tướng mạo nàng thanh tú, nhưng sắc mặt hơi hơi vàng. Kỳ thật không chỉ mình nàng, người trong thôn đều như vậy, xanh xao vàng vọt.

Cố Thanh Vân tới đây mới phát hiện cổ đại rất khác với những gì diễn ra trên phim ảnh, bên trong không có người mặc áo dài quần dài thướt tha đẹp đẽ. Mà thực tế hắn thấy dân chúng bình dân mặc quần áo vải ngắn thôi. Nếu không phải kiểu dáng quần áo khác nhau, hắn đều cảm thấy cùng hiện đại không sai biệt lắm. Nữ tử mặc áo váy cũng không kéo trên mặt đất, chỉ vừa che hết mặt giày, thời điểm đi đường cũng lộ giày.

Hắn nghĩ, dân chúng phải thường xuyên ra đồng làm việc, ăn mặc quần áo dài rộng không phù hợp, cho nên loại trang phục bó và ngắn hẳn là phù hợp nhất giành cho tầng lớp lao động, dệt từ vải bố.

Ở nhà họ Cố, dệt vải cũng là một nguồn thu rất quan trọng. Vải bố có ưu điểm là cô dãn, thấm hút, dẫn nhiệt, thông khí tốt. Khuyết điểm là mặc không thoải mái, hơi thô ráp.

Người lớn trong nhà đều mặc vải bố, chỉ có trẻ con, đặc biệt là Cố Thanh Vân mới được mặc vải bông mềm mại. Ba vị tỷ muội đều chỉ có nội y được làm bằng vải bông, còn váy ngoài vẫn được dệt từ vải bố.

Trong thôn chỉ có duy nhất một người mặc áo dài là đại gia gia Cố Bá Sơn.

Cả nhà lau rửa xong tập trung ngồi vào một cái bàn dài, trước mặt mỗi người đều có hai cái bát lớn, một bát cơm và một bát thức ăn.

Lúc này, tiểu Trần thị cùng đại tỷ Đại nha ôm ba cái chậu to như chậu rửa mặt tới, đựng khoai lang đỏ trộn cơm, giấm lươn nấu cùng rau dại.

Lão trần thị họ nhẹ một tiếng, cầm cái muôi bắt đầu chia đồ ăn.

Đúng vậy, Cố gia duy trì chế độ phân chia đồ ăn, theo như lão Trần thị, cả nhà ăn chung mâm thức ăn giống như một đám ong đang lấy mật vậy, người tranh ta đoạt, nhìn không có giáo dưỡng. Cứ phân chia đồ ăn ra, ai ăn thế nào thì ăn.

Còn Cố Thanh Vân thì lại thấy, đây là bà nội đang hưởng thụ cảm giác nắm quyền lực, nghe lời thì được chia nhiều thức ăn, không nghe lời thì phải chịu ăn ít. Đương nhiên, ở tình huống bình thường, được chia cho thức ăn tốt nhất là ba nguồn lao động chủ lực, gia gia, cha, nhị thúc. Phía nữ quyến được chia ít hơn nhiều, đặc biệt ba tỷ muội được chia càng thiếu, chỉ gọi là ăn đủ no.

Đợi mọi người đều được chia, cả nhà bắt đầu từ từ ăn, lúc này, một đũa thịt lươn hướng tới bát của Cố Thanh Van

" Cha, mẹ, cha mẹ tự ăn đi, hai người vất vả, con không vất vả"

Cố Thanh Vân lắc lắc đầu nhỏ, dùng tay che lấy miệng bát. Thực ra, bát của hắn phần nhiều là thịt lươn, rau ít hơn, đây là bà nội thiên vị hắn.

"Con thích ăn rau xanh, cho con ăn rau xanh là được"

Hiện tại là tháng ba thời kì giáp hạt, rau xanh không mọc tốt, người trong thôn chủ yếu ăn hỗn hợp các loại rau dại, tuy rằng hương vị không ngôn, nhưng nhiều dinh dưỡng ( mình lại thích ăn nhất canh hỗn hợp rau dại hai ngoài ruộng, vị đặc biệt lắm mn ạ.)

Mọi người có chung một biểu cảm tràn đầy vui mừng" sao đứa bé này lại hiểu chuyện như vậy".

Bình thường Cố Thanh Vân sẽ không nhận đồ ăn cha mẹ gắp cho, bọn họ làm nhiều, nhỡ như ăn không đủ no làm mệt rồi bị bệnh, hắn phải làm sao bây giờ. Ở cái nhà này, khi hắn còn chưa trưởng thành, vẫn phải dựa vào bọn họ che chở.

Đến nỗi ba vị tỷ muội thỉnh thoảng quăng cho hắn ánh mắt hâm mộ, hắn liền làm lơ.

Cơm nước xong xuôi, lão Trần thị tuyên bố đến chiều nhị thẩm Lý thị không cần phải đi làm đồng, ở nhà nấu cơm là được.

Những người khác đều không có ý kiến, dù sao Lý thị đã hoài thai ba tháng, lần mang thai này cũng không ăn ổn, sáng nay khom lưng nhổ cỏ liền không thoải mái.

Làm việc cả buổi sáng, ăn cơm no mọi người đều quay về phòng nghỉ ngơi.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz