Cuc Dai Ngay He
Hôm nay mới buồn làm sao, chẳng biết từ khi nào, trời lại trở nên buồn bã tựa như cô gái mỏng manh nhạy cảm. Khuôn mặt bác xám xịt lại, tái nhợt đi. Màn mây trắng bông của ngày hôm trước chợt biến mất, thay vào là một vòng "khói nhà máy" đen kịt chiếm cả bầu trời. Chẳng trách, trời lại buồn như thế. Tức giận, buồn bã, mệt mỏi - đó là những gì có trong đầu của trời lúc bấy giờ. Nó nhớ đến mấy ngày hè oi ả bức bối mà vui tươi với mặt trời, thà rằng nó chịu nóng, chịu chói bù được niềm vui, hi vọng còn hơn mấy buổi buồn thiu chẳng thèm rớt lấy một giọt nước mắt. Ấy, mùa hạ mà. Dù có buồn, trời vẫn xanh, dù có "ranh", thì trời vẫn nắng.Nhưng rồi, như giọt nước tràn ly - trời đã khóc. "Tí tách, tí tách..." Ồ, chào em, những giọt mưa nhỏ bé trông thật yếu ớt làm sao! Cứ nghe thêm những tiếng thút thít không ngớt của trời, mưa càng nhiều và chào đón đến nhân gian. Chúng nhỏ bé, nhưng nhiều vô kể. Trước, mưa mùa hè oi ơi là oi, với những làn "gió bụi" thì chẳng thể nào dám chắc rằng những giọt nước mắt của trời là tinh khiết. Ấy là những dòng lệ nặng trĩu, mang theo không biết bao nhiêu cảm xúc hiu hắt giữa mùa hạ. Gần đây, mưa xuất hiện thường xuyên và liên tục đến lạ, phải chăng bầu trời đã trở nên nhảy cảm hơn qua những "sóng gió"? Nhìn đám mây cố gắng vắt kiệt những giọt nước đục ngầu vì bụi mịn, mặn chát vì làn khói trông khổ sở đến tột cùng. Nhưng trái lại, được sinh ra và lớn lên dần lại là niềm vui của em - mưa.Nắng vàng len lỏi qua màn mây u sầu, hòa quyền vào với dòng mưa đang đua nhau rơi xuống. Những hạt mưa như từng hạt thóc vàng ươm mùa lúa chín, rơi bộp lên từng chiếc lá, từng khe cây, từng mái nhà. Chúng như hạt vàng hạt bạc, vì đứa thì xam xát mà óng ánh, đứa thì vàng nhạt mà óng ả. Có lẽ, nỗi buồn của người này lại là niềm vui của người khác. Mưa chẳng mang khí sắc buồn tủi, mệt nhọc của bầu trời, mà thay vào là niềm hi vọng, tươi mới mà nóng ran của Hạ, nghe tiếng cười khanh khách mà giòn giã cả tai...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz