ZingTruyen.Xyz

Cover Dua Tre Ngoc Trieu Duyen

Dường như muốn né tránh chủ đề trọng tâm, Vĩnh Khoa nói sang chuyện khác.

"Đừng nói những chuyện không vui nữa, em xem, cô gái phía sau kia cứ một mực nhìn chúng ta, khẳng định nếu chúng ta cùng một chỗ sẽ rất xứng"

Vẫn bị Vĩnh Khoa tiếp tục truy cầu, Minh Triệu khóe mắt hơi động, không muốn phản ứng lại hành động tự biên tự diễn của Vĩnh Khoa, hơi nghiêng người để nhìn về phía sau, lại nhìn thấy người khi nãy, rốt cuộc là vì cái gì ở nhà hàng có cần phải ăn mặc kín đáo đến như vậy?

Bị Minh Triệu nhãn thần nghi hoặc đánh giá, người nọ đột nhiên thân thể run một chút, toàn bộ gương mặt như muốn chôn vùi vào mặt bàn, tựa hồ như vậy sẽ không ai nhìn thấy mình.

Nhìn thấy người kia phản ứng rất dễ thương, Minh Triệu trong lòng không khỏi cười, không hiểu từ đâu trổi lên cảm giác quen thuộc, là ai vậy? Một thân ảnh quen thuộc hiện lên đáy mắt, Kỳ Duyên?

Bất quá vẫn là không có khả năng, em ấy vẫn còn ở trường quay. Tự giểu chính mình cười cười, Minh Triệu nghĩ bản thân có đúng hay không quá thương nhớ, thấy người nào liền nghỉ đến tên ngốc kia.

Lắc đầu thu hồi tư lự của bản thân, Minh Triệu vẫn nhìn chằm chằm Vĩnh Khoa đang kiên trì nói.

''Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói, anh Hồ, tôi đi trước"

Cước bộ thật nhanh, không để cho Vĩnh Khoa chút thời gian kịp phản ứng, Minh Triệu đã đi xa, đang muốn rời khỏi thì chợt nghe tiếng cãi cọ nhau truyền đến.

"Thưa cô, cô là muốn ăn quỵt sao?"

Một phục vụ tay cầm biên lai tính tiền nhìn người trước mặt bằng ánh mắt hèn mọn. Cô gái xấu hổ gãi gãi đầu.

"Xin lỗi, tôi không có mang theo tiền"

Cô gái này dĩ nhiên chính là Kỳ Duyên. Lúc trước mua đồ cũng đều do Minh Triệu trả tiền, về sau này ra ngoài quay phim thì có Minh Tú lo phần đó, chính vì thế mà Kỳ Duyên không có thói quen mang tiền cho nên ngày hôm nay cũng không có một xu dính túi, Kỳ Duyên không thể làm gì khác hơn.

Khẩu trang cũng đã được tháo xuống, khéo léo đôi môi đỏ mọng cùng gương mặt nhỏ nhắn lộ ra, hơn nữa âm thanh quen thuộc này làm Minh Triệu dừng cước bộ, híp mắt, lòng liền nghĩ đến tuyệt đối không thể nào sai.

Ngay lúc Minh Triệu còn đang mơ hồ do dự, Vĩnh Khoa cũng kịp đi ra, nhìn thấy Minh Triệu đứng đó, lòng có chút vui sướng muốn tiếp cận.

"Triệu, em là đang chờ anh sao?"

Minh Triệu né tránh động tác của Vĩnh Khoa, không để ý đến hắn tự mình đa tình, Minh Triệu trực tiếp đi về hướng phục vụ đang mặc kimono đang cải cọ với một nữ nhân khác. Đến càng gần, Minh Triệu thanh âm ôn nhu gọi.

"Duyên...''

Người đưa lưng về phí Minh Triệu thân thể nhỏ bé đột nhiên cứng đờ, len lén quay lại nhìn Minh Triệu một chút sau đó nhanh chóng quay lại, lừa gạt nói.

"Chị nhận sai người rồi, tôi không phải Kỳ Duyên"

"Haha, thế nào trở về rồi? Lại còn chạy đến đây?"

Khuôn mặt lạnh lùng lúc này lại lộ ra nụ cười duyên dáng đến mê người, Vĩnh Khoa một phen nhìn thấy cũng bắt đầu đố kỵ

Nhớ đến Kỳ Duyên, Vĩnh Khoa cũng nở nụ cười tươi nhưng giọng điệu giễu cợt chen vào nói.

"Vị này không phải là cô Nguyễn sao? Xem ra Minh Triệu chăm sóc cô thật tốt nhỉ?'

Ý tứ câu này như muốn nói Minh Triệu có thể chỉ dạy người si ngốc như Kỳ Duyên mà có thể tự mình đến nơi sang trọng ăn, đúng thật không dễ dàng.

Kỳ Duyên vốn cũng không hiểu mấy ý tứ này, cơ bản chỉ cần nhìn thấy Vĩnh Khoa thì nhãn thần đã tràn ngập địch ý, sai lệch quay đầu phát ra ngữ khí bực dọc.

"Này"

Cau mày, Kỳ Duyên không hiểu, nhưng Minh Triệu thì sao lại không rõ cách giễu cợt nghe đầy chói tai của Vĩnh Khoa? Minh Triệu tiến lên nắm lấy tay Kỳ Duyên, nắm thật chặt nói.

"Anh Hồ, việc của chúng tôi, không cần thiết anh xen vào"

"Đúng, chị Triệu với tôi..."

Kỳ Duyên tựa hồ muốn nói cái gì, lại bị ánh mắt của Minh Triệu ngăn lại.

Thanh toán xong, Minh Triệu nắm tay Kỳ Duyên cùng rời khỏi nhà hàng, để lại Vĩnh Khoa vẫn còn chôn chân đứng tại chỗ.

"Khốn kiếp"

Âm thanh va chạm với mặt bàn cho thấy đầy tức giận, Vĩnh Khoa nắm chặt tay, khuôn mặt dữ tợn, trong lòng âm thầm nghĩ Minh Triệu, nếu cô chọn như thế thì đừng trách tôi không từ thủ đoạn. Lấy ra điện thoại thực hiện cuộc gọi, chỉ nghe Vĩnh Khoa nói.

"Về việc hợp tác, tôi đồng ý, tôi muốn Minh Triệu, cô muốn Nguyễn thị, cứ như vậy đi"

Minh Triệu lúc này làm gì biết, sóng gió cũng bắt đầu ngắm ngầm kéo tới.

Minh Triệu vội vã kéo Kỳ Duyên ra bãi đổ xe, để Kỳ Duyên lên xe, Minh Triệu khóe miệng tươi cười tựa hồ đã không thể tự ngăn lại, nhẹ nhàng tháo bỏ những ngụy trang của Kỳ Duyên, yêu thương nhìn Kỳ Duyên chảy đầy mồ hôi, lấy ra khăn tay ôn nhu lau cho tên ngốc nhà mình. Hai người từ khi vào xe cũng chưa nói câu nào, chỉ có ánh mắt là giao nhao cũng đủ nói lên tất cả.

"Duyên"

Bỏ ra khăn tay, Minh Triệu không chần chừ mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của Kỳ Duyên, từ từ cho đến cuồng nhiệt, hai cái lưỡi quấn quýt lấy nhau sau bao ngày xa cách. Hai người dây dưa không biết bao lâu, chỉ đến khi Minh Triệu cảm thấy không thể thở nửa đành đẩy Kỳ Duyên ra, mà Kỳ Duyên tựa hồ còn chưa thoả mãn, liếm liếm môi còn muốn tiếp tục.

Minh Triệu sắc mặt đỏ ửng, đánh yêu vào cái đầu nhỏ của Kỳ Duyên.

"Tiểu sắc lang, thế nào đột nhiên trở về?"

Lời này cơ bản cũng rất bình thường, nhưng đối với Vĩnh Khoa lúc nảy và những lời nhân viên Nguyễn thị nói, không tránh khỏi làm Kỳ Duyên miên man bất định, dáng tươi cười lập túc suy sụp, trở nên trầm mặt không trả lời.

Tiếp theo chính là dọc đường về Kỳ Duyên vẫn không nói bất cứ gì, Minh Triệu cũng cảm giác có gì đó không đúng, chỉ là vừa gặp lại Minh Triệu vui đến mức cũng không mấy tìm hiểu lý do làm gì.

Thật vất vả về đến nhà, Minh Triệu còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, lại không nghĩ đến tất cả nghi hoặc đều bị một câu đơn giản của Kỳ Duyên ngăn chặn.

"Em muốn đi tắm"

Vì vậy Minh Triệu chỉ có thể lần thứ hai cố kiên nhẫn đợi Kỳ Duyên.

Thế nhưng, đợi đến khi tắm rửa xong, Kỳ Duyên vẫn chỉ một câu.

''Em muốn ngủ''

Kỳ Duyên bỏ qua vẻ kinh ngạc của Minh Triệu mà trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ, đem chăn chùm kín toàn thân. Minh Triệu trong lòng chán nản, thực sự không nghĩ ra bản thân đã làm gì chọc giận đến tiểu tử nhà mình.

Nhìn bóng lưng Kỳ Duyên, Minh Triệu nhãn thần chợt lóe ra, sau đó rơi vào trầm tư, nhớ đến những chuyện vừa phát sinh khi nảy, Minh Triệu ngẩng đầu, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tên ngốc này là đang ghen sao?

Kỳ Duyên trốn ở trong chăn, tiểu não trước sau như một vẫn nhớ đến những lời nhân viên kia nói, mặc dù Kỳ Duyên cũng chưa hoàn toàn hiểu hết được những hàm ý trong đó nhưng không có nghĩa Kỳ Duyên không hiểu. Cứ như vậy mà miên man suy nghĩ một trận, loáng thoáng nghe được tiếng bước chân, còn tưởng rằng Minh Triệu sẽ vì thế mà đến hỏi han mình, thế nhưng đợi nửa ngày, một chút động tĩnh cũng không có.

Kỳ Duyên có chút mất kiên nhẫn tại trên giường lăn qua lăn lại vài vòng, do dự một lúc, cuối cùng chính là bản thân nhịn không được, lén lút đem chăn hé ra một cái khe.

Phòng ngủ yên ắng, không nhìn thấy Minh Triệu đâu, chỉ nghe phòng tắm truyền ra tiếng nước tí tách làm Kỳ Duyên cũng hiểu Minh Triệu hiện ở nơi nào.

Phiền muộn gương mặt nhỏ nhắn càng lộ rõ thất vọng, buồn bã nghĩ đến có đúng hay không nhân viên kia nói đều là sự thật? Vợ không cần đến mình rồi, muốn đi tìm cái tên Hồ gì kia làm chồng sao?

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz