Coutryhumans X Vietnamxall Nhung Cuoc Phieu Luu Cua Viet Nam
-" "-Là lời nói
-' '-Là suy nghĩ
-/ /-Là giấc mơ (có thể) hoặc cũng có thể là nguyên chủ
-[ ]-Là tiếng hệ thống
-* *-Là tiếng động
-| |-Tiếng điện thoại
-_ _-Là tin nhắn
-• chữ in nghiêng •-Là hồi ức
Lưu ý( có bổ sung):
-Truyện táu rất nhạt đề nghị mấy bác uống một thùng Nam ngư trước khi đọc
-Truyện không liên quan về yếu tố chính trị
-truyện không có ý xúc phạm một quốc gia nào
-Nếu truyện không hay thì mong mấy bác góp ý
-Vì táu đánh máy tình nên thường bị sai chính tả.
______Zô! Zô! Zô truyện:))__________-"Dậy rồi à"- Việt Hòa đang đọc báo thì thấy Việt Nam từ trên tầng đi xuống-"Ừ..."- Việt Nam nhạn nhạt đáp-"..."- Việt Hòa -"Chào buổi sáng chị Việt Nam!"- Đông Lào vừa mới thấy người chị song sinh liền chạy đến ôm cổ cô-"Buổi sáng tốt lành Đông Lào"- Việt Nam cười nhẹ với cậu-"..."- Việt Hòa-' Tự nhiên cảm thấy mình đang bị phân biệt đối xử ;-;...'(Kin: Vì anh xứng đáng:)))Việt Nam ngồi xuống bàn ăn và vẫn là ngồi cạnh Đông Lào:))-"Mời mọi người ăn sáng"- Việt Nam nói rồi bắt đầu bữa ăn của mình.Bữa ăn cứ thế chìm vào im lặng nếu như Việt Hòa không cảm thấy khó chịu với không khí này mà mở miệng trước.-"Việt Nam "- Việt Hòa ngẫm nghĩ cái gì đó rồi mở lời-"Hả?"- Việt Nam bị điểm tên thì cũng dừng lại, đưa mắt lên nhìn người anh trai-"Anh mày nghe nói dạo này mày bị bắt nạt?"- Việt Hòa ngước mặt lên nhìn em gái, anh thầm dò biểu cảm của cô.Việt Nam có chút khựng lại khi nói về vấn đề này.-"Ừ, thì sao?"- Cô hững hờ đáp, không biểu lộ ra biểu cảm gì khác.-"Sao mày không nói cho anh?"- Việt Hòa -"..."- Việt Nam -"...Nói cho anh thì được cái gì? Anh sẽ giúp tôi à?"-"Đương nhiên là anh mày sẽ giúp rồi, dù sao tao cũng là anh mày để im thế mà được à? "- Việt Hòa-"Ha ha..."- Việt Nam vô thức bật cười-"?"- Việt Hòa nhướng mày khó hiểu, có gì buồn cười sao?-"Ha...thế mếu tôi nói rằng Tuyết Nhi của anh là người chủ mưu bắt nạt và hãm hại tôi thì anh có tin tôi không?"- Việt Nam nhàn nhạt nói, môi vẫn nở một nụ cười lạnh không rõ tư vị-"..."- Việt Hòa sắc mặt hơi sa sầm xuống-" Mày đừng cố đổ tội hay nói xấu Tuyết Nhi nữa em ạ..."-"...pfff..hahahahaha!"- Việt Nam bật cười-"..."- Việt Hòa -"ha...đừng quá tin tưởng và hi vọng vào một thứ gì đó quá anh trai ạ...vì đến lúc bị phản bội anh sẽ thấy hối hận và thất vọng nặng nề đến rộ suy sụp đấy anh trai à..."- Việt Nam thở hắt một hơi rồi đứng dậy xách cặp rời khỏi bàn ăn-"Chị Nam, chị đi đâu"- Đông Lào im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng khi thấy cô đứng dậy-"Chị đi trường, em cứ ngồi ăn nốt bữa sáng đi. Chị no rồi"- Việt Nam nói rồi quay lưng bỏ đi-"Ấy đợi em với!"- Đông Lào nghe vậy thì cũng vội vàng xách cặp chạy theo cô chị, để lại ông anh của mình ngồi lại ở phòng ăn.-"..."- Việt Hòa im lặng, trầm ngâm suy nghĩ...Liệu hắn có sai?........-----Tua túa tùa và tua:)))------Chiếc xe trở Việt Nam và Đông Lào dừng ở trước cổng trường, cả hai xuống xe và bước vào trong trường với ánh nhìn và lời bàn tán của các học sinh.Đông Lào khẽ liếc mắt sang nhìn người chị song sinh của mình, từ sau khi cô ra khỏi cửa đến bây giờ cô không hề nói gì cả.-" Chị Nam Nam"- Đông Lào gọi chị mình-"Hửm?"- Cô cũng đáp lại -"...Chị ổn chứ?"- Đông Lào hỏi cô, anh thấy chị anh dạo này lạ lắm...Quá mức kì lạ...-"Chị ổn mà, rất ổn là đằng khác"- Việt Nam cười nhẹ nói với người em trai song sinh-" Thế thì tốt rồi, em cứ sợ chị buồn thôi"- Đông Lào -"Buồn gì chứ thằng nhóc này! Chị đây không buồn đâu!"- Việt Nam cười nhe răng vỗ lưng thằng em trai song sinh bôm bốp.-" Ấy! Đau đau chị oi!"- Đông Lào la oai oái. Việt Nam thấy như thế thì cũng dừng tay. Cô chắp hai tay lại sau lưng, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ.(Kin:Hô biến!Hiệu ứng blink blink bắt đầu xuất hiện!>:D)Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hắt lên khuôn mặt cô khiến cho nụ cười của cô càng thêm phần rực rỡ và ấm áp. Đôi đồng tử màu hoàng kim đầy ý cười khẽ híp lại tạo thêm cho khuôn mặt cô thêm phần cuốn hút.Đông Lào sững người nhìn cảnh người chị song sinh của mình hòa vào với thiên nhiên, trái tim có chút loạn nhịp.Thịch thịch!Mà khoan...
.
.
.
.
.
.
.
Đã bao lâu rồi anh mới thấy cô cười nhỉ?...-"Chị đến lớp trước đây Đông Lào!"- Cô nói rồi tung tăng nhảy chân sáo về phía lớp của mình.-"Đợi em với chị Nam Nam!"- Đông Lào bừng tỉnh, vội vàng chạy theo người chị.Cả hai người cứ thế về lớp mà không biết rằng có người đang nhìn mình từ phía xa.-"..."- -"Cậu thay đổi nhiều quá Nam Nam à..."-Người đó đứng đấy thêm một chút nữa, rồi cũng bỏ đi...
.
.
.
.
.
.
.
-"[Zè...zè...Errol..]"-
.
.
.
.
.
.
.
__Chuyển cảnh anh Cameramen oi__-* Cạch*- Cánh cửa lớp được mở ra thành công thu hít được sự chú ý của những người trong lớp.Việt Nam và Đông Lào về chỗ ngồi của mình mặc kệ những ánh mắt cũng như lời bàn tán ác ý của bọn học sinh về mình.-"Nhìn cái đéo gì?! Tin tao móc mắt bọn mày ra không?"- Đông Lào có chút khó chịu khi thấy cảnh này, anh gằn giọng quát những kẻ dám dùng ánh mắt khinh thường để nhìn chị anh.Chị anh nhịn chứ đừng nghĩ rằng anh cũng thế nhá!Bọn học sinh trong lớp sau khi bị quát thì cũng rén mà yên phận ngồi im ở chỗ của mình.Tên Đông Lào này nói là làm đấy! Không đùa với hắn được đâu!-*Cạch*- Cánh cửa lớp một lần nữa mở ra, Tuyết Nhi và dàn harem hùng hậu của ả bước vào trong lớp.-"Nữ thần đến rồi kìa bọn mày!"--"Chào buổi sàng tốt lành nữ thần của lòng em!"- &√~¥¢π¢°...(Đã lược bỏ đi 7749 từ)-"Chào buổi sáng tốt lành mọi người!!"- Tuyết Nhi nở nụ cười nhẹ, thân thiện nói-"Ôi nụ cười của thiên thần!!!"- -"Nữ thần ơi, cưới tôi đi!!"--"..."- Đông Lào và Việt Nam ngồi một góc im lặng nhìn lũ người ngu dốt bị tẩy não kia. Nhìn cả cái lớp đéo khác gì cái chợ! (Kin: Có bác nào thấy câu này quen không? Chứ với táu là quá là quen rùi đóa :))))-"Chào buổi sáng tốt lành chị Nam Nam"- Tuyết Nhi thấy Việt Nam nhìn mình thì mỉm cười chào cô-' Ghen tị chứ gì hả con chó! Sao nào? Thấy khó chịu vì tao được mọi người chú ý đúng không?' Việt Nam nếu nghe thấy tiếng lòng của "Bạch Liên Hoa" Tuyết Nhi thì kiểu: :))Ừ, bạn là nhất, bạn là nhất. Nhất bạn rồi, bạn điên thứ hai không ai chủ nhật:))) Đó, mình đang khen bạn đó, vừa lòng bạn chưa?:)))-" Tôi với cô không thân đến mức phải gọi bằng biệt danh đâu"- Việt Nam nhạn nhạt nói, mắt không thèm nhìn Tuyết Nhi.-"Em..."- Tuyết Nhi -"Kệ con nhỏ đó đi Tuyết Nhi, em không nên thân thiết với nó đâu"- Malaysia liếc nhìn Việt Nam với ánh mắt khinh bỉ. Thế nhưng Việt Nam cũng không vừa, cô trực tiếp đối mắt Malaysia với thái độ không chút kiêng dè.-*Reng reng*- Tiếng chuông vào lớp vang lên-"Đến giờ học rồi, chúng ta về chỗ thôi mấy anh"- Tuyết Nhi lên tiếng phá tam bầu không khí căng thẳng.-"Ừm..."- Malaysia nói với Tuyết Nhi một cái không quên trừng mắt Việt Nam.Còn Việt Nam á?Có cái lờ cô sợ nè :))Việt Nam cũng nhìn lại Malaysia, không nói gì chỉ lẳng lặng dơ ngón giữa lên. Biển hiện kiểu:Việt Nam: Liếc liếc cái con cặc!!>:))Tầm một lúc sau, cánh cửa lại thêm một lần nữa được mở ra. Thầy Asean bước vào lớp.-" Cả lớp đứng lên!"- Lớp trưởng-" Chúng em chào thầy ạ!"- Học sinh-"Được rồi cả lớp ngồi xuống"- Sau câu nói của Asean các học sinh liền ngồi xuống.-"Hôm nay thầy có thông báo cho các em. Tuần sau cả trường chúng ta sẽ tổ chức đi biển, nên các em về nhớ chuẩn bị đồ dầy đủ. Thứ hai tuần sau xe của nhà trường sẽ đến đón, điểm tập trung là ở trường học."- Asean-" Yeah!!"--"Đi biển bây ơi!!!"--"Trật tự!"- Asean lạnh giọng nói, cả cái lớp ồn ào như cái chợ lập tức nín bặt.-"Nói đến đấy thôi, bây giờ chúng ta vào học. Các em mở sách trang 127"- Asean -"Nè chị hai, chị nghĩ sao về chuyến đi này?"- Đông Lào nói thầm với chị mình.-"Ừm...chuyến đi này có lẽ sẽ vui? Mà có khi..."- Việt Nam đang nói thì dừng lại, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười không rõ ý vị.-"Có khi gì ạ?"- Đông Lào -"Có khi sẽ có rất nhiều chuyện sẽ diễn ra..."- Việt Nam thì thào.-"Là sao ạ?"- Đông Lào nhướng mày, ý của chị anh là gì đây?-" Không có gì, đừng để ý. Chị chỉ nói bâng quơ thôi"- Việt Nam cười dịu dàng, thu lại cái nụ cười đầy ẩn ý kia đi một cách nhanh chóng như là nó chưa từng xuất hiện vậy.-"..."- Đông Lào -" Thôi, nói thế đủ rồi. Chú ý học thôi em"- Việt Nam -"Vâng..."- Đông Lào Chị hai của anh...Dạo này lạ quá.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
___Ở nơi nào đó___Trên một đồi núi nhỏ ở vùng ngoại ô.Dưới cái nắng ấm của thời tiết đẹp trời ngày hôm nay, trời xanh, mây trắng, bãi cỏ xanh như một thảm lụa được trải trên mặt đất. Những bông hoa đang đung đưa theo làn gió nhẹ tưởng chừng như đang khiêu vũ , tiếng gió vi vu, tiếng vỗ cánh của những chú chim. Mọi thứ của thiên nhiên tạo nên hòa lại với nhau như một bản giao hưởng tuyệt vời, một cậu trai nằm trên bãi cỏ thưởng thức bản giao hưởng đấyCậu nằm đó, mặt hướng lên bầu trời nhưng ánh mắt như đang nhìn đến một nơi nào đó xa xôi...Cậu đang nhìn về quá khứQuá khứ từng một thời tươi đẹp khi còn ở bên cạnh côBầu bạn cùng Tâm sự cùng côNhưng giờ thì không còn rồi...Và chính cậu đã phá vỡ hạnh phúc của chính mìnhHạnh phúc của cậu là gì?Là khi còn có cô ở bên cạnh...-"..."-Cậu lặng thinh, đắm chìm bản thân trong hồi ức.-"Việt Nam..."-Cậu khẽ gọi tên cô-" Không biết cậu ấy còn nhớ mình không nhỉ?"--"Hay..."--"Là đã quên mình rồi?"-
.
.
.
.
.
.
.
.
(Đố các bác đó là ai nèo:33)---Quay lại chỗ chị Nam nhà ta nèo----"!"- Việt Nam đang nghe giảng thì đột nhiên rùng mình.-"Chị sao thế?"- Đông Lào thấy chị mình thế thì quay sang hỏi-"Chị không sao..."- Việt Nam cười nhẹ xua tay đáp lại.-"Nếu không khỏe thì chị phải xuống phòng y tế nha"- Đông Lào -"Ừm..."- Việt Nam -'Sao mình lại cảm thấy bất an vậy nhỉ...'- Việt Nam nghĩ thầm.
.
.
.
.
.
.
.
Liệu mình không có quên mất điều gì chứ?...____Tua akakaka:)))____-*Reng reng*- Chuông hết giờ học vang lên, bọn học sinh như được bơm thêm tiết gà mà chạy ào ra.-"..." Việt Nam khi nhìn thấy cảnh này-' Amen...'-"Đi ăn không chị?"- Đông Lào mở lời.-"Có chứ!"- Việt Nam đồng ý vì cô đang cảm thấy đói vl.Biết vậy sáng nay ăn xong hãy đi, tự dưng nổi hứng nói rồi chẳng buồn ăn..Tất cả là tại Việt Hòa!Việt Hòa: :'))-"Cho em đi với nha~"- Tuyết Nhi từ đâu đó chen vào, nói với chất giọng nũng nịu và dẹo đến phát ớn.Nhưng quan trọng là...Nó đang ôm tay Đông Lào :)))Lộ đuôi rồi ha?:)Bình thường nó dính lấy cô vì Đông Lào lúc nào cũng ở bên cạnh cô thôi, chứ mục đích chính của nó vẫn là thuần phục Đông Lào.Tưởng cô không biết à?Tất nhiên là biết chứ:)Nghĩ là cô cho con Tuyết Nhi lộng hành lừa tình em trai song sinh ngay trước mắt à?Đương nhiên là cô sẽ say đéo:))Mày thích đi lừa tình thằng nào thì bà cũng đếch thèm quan tâm.Nhưng tốt nhất là đừng nên động vào em trai bàBà vả vỡ mỏ mày đấy:)) -"Cho em đi với nha~"- Tuyết Nhi hình như cảm thấy chưa đủ, ả còn cọ ngực mình vào tay Đông Lào.-":)))"- Việt NamNhìn hướng nào cũng ra một con chó lên cơn hứng tìnhCòn Đông Lào?Đếch có cảm giác gì luôn:)-"Tự mà đi với dàn harem của cô ý, tôi không rảnh"- Đông Lào mặt không tí cảm xúc, gỡ tay Tuyết Nhi ra rồi cầm tay Việt Nam kéo đi ra khỏi lớp.-"Đi thôi chị, ở đây ô nhiễm không khí quá"- Đông Lào -"Ừ, công nhận"- Việt Nam :))-'Hừ, con chó!'- Tuyết Nhi cay đắng liếc nhìn Việt Nam đang tay trong tay với Đông Lào. Tại sao ả không thể tạo điểm tốt trước mắt Đông Lào cơ chứ!-' Mày đợi đấy Việt Nam, tao sẽ khiến cho mày phải sống không bằng chết!'- Tuyết Nhi __Chỗ chị Nam nhà ta __Đông Lào vẫn nắm tay Việt Nam, dắt cô đến căn tin. Việt Nam im lặng để mặc cho Đông Lào kéo mình đi, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nhìn vào bàn tay mình đang được Đông Lào nắm lấy. Chím vào dòng suy nghĩ một lúc lâu, cô lên tiếng gọi người em trai-"Nè Đông Lào..."- Việt Nam -"Dạ?"- Vì Việt Nam đột nhiên lên tiếng nên Đông Lào có chút giật mình.-"Em..."- Việt Nam ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp-"Em sẽ không quay lưng với chị đúng không?"Việt Nam ngước mặt lên, đôi đồng tử hoàng kim nhìn sâu vào đôi mắt màu ruby đỏ sắc của Đông Lào. Mang theo chút ưu phiền, cùng bi thương...Đông Lào hơn sững người, đối mặt với đôi mắt màu hoàng kim đó anh bỗng chốc trở nên lặng đi. Tại sao chị anh từ khi tỉnh dậy lại thay đổi nhiều như thế?Nếu mấy phút trước cô nở nụ cười rạng rỡ thù chỉ vài phút sau thôi cô sẽ lại mang khuôn mặt u buồn, trầm lắng và bi thương.Biểu cảm của cô cứ thế thay đổi trong chốc lát, có khi sẽ là một nụ cười nham hiểm, có khi sẽ là một nụ cười rạng rỡ, có khi sẽ là sự tức giận...MàTừ khi nào mà đôi mắt màu hoàng kim luôn mang đến cho anh cảm giác ấm áp và an toàn...Giờ lại mang vẻ u sầu đến thế?...Tại sao khi đối mặt với người chị sinh đôi thì những nỗi phiền lòng hay khó chịu của anh như hoá tan thành hư vô?
.
.
.
Thịch thịch
.
.
.
A...Lại nữa rồiTại sao tim anh lại cứ loạn nhịp khi ở cùng cô, đứng cạnh cô?-"Đông Lào?"- Việt Nam thấy Đông Lào cứ đứng sững thì lên tiếng gọi.-"Em không sao chứ?"-"Dạ...em ổn..."-Tiếng gọi của Việt Nam đã thành công kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.-"Còn nữa..."- Đông Lào -"Chị đừng lo lắng, em sẽ không quay lưng với chị như "những kẻ kia" từng làm đâu"- Đông Lào mỉm cười nhẹ, xoa dịu cô.-" Thế thì tốt quá..."- Việt Nam nghe thấy câu trả lời mình mong muốn thì cũng nhẹ lòng hơn, khóe môi nhếch lên cười nhẹ.-"Thôi được rồi, đi ăn thôi chị. Không tí là vào lớp đấy"- Đông Lào tiếp tục kéo cô về phía phòng ăn-"Ừm"- Việt Nam Cả hai cứ vậy mà cười nói dắt tay nhau về phía nhà ăn, không hề biết có người đứng từ xa nhìn họNgười đó là...
.
.
.
.
.
.
Việt Hòa...-"..."- Việt Hòa ___Việt Hòa pov:___Sao hắn lại cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy ánh mắt đó của em nhỉ?...Khó chịu thật...Sao em lại thay đổi nhiều đến thế? Sao em lại chẳng thể nói chuyện với hắn một cách bình thường? Sao em lại cứ nhìn hắn với ánh mắt như thể không quen biết?...Và hắn với em lại trở nên xa cách như thế này?..."Thấy người ngay trước mắt nhưng lại chẳng thể chạm tới..."A...Hắn trợt nhận ra...Có lẽ cũng là do hắn...Từ khi quen biết Tuyết Nhi hắn gần như chẳng còn để tâm đến em...Hắn và em bắt đầu xa cách nhau từ khi đó...Cái khoảng thời gian hắn quen Tuyết Nhi...Cũng chính là khoảng thời gian mà những tin đồn xấu về em xuất hiện...Bỗng có một đoạn kí ức xoẹt qua đầu hắn.-• Việt Hòa, hãy nghe lời anh. Dù thế nào cũng phải tránh xa con bé tên Tuyết Nhi kia ra! Và đừng tin lời nó nói, đặc biệt là những lời đồn về em gái cưng của chúng ta- Việt Nam! Em phải bảo vệ con bé bằng bất cứ giá nào!•-Đó...Chính là lời nhắn nhủ của anh cả trước khi đi du học...Anh ấy đã nói với hắn phải tránh xa Tuyết Nhi và phải bảo vệ Việt Nam...Thế màHắn lại làm điều ngược lại...Lời nhắn nhủ của anh...Hắn lại vô tình chôn vùi nó trong tiềm thức...Thật đáng trách
.
.
.
.
.
.
.
-----End pov------*Tinh!*-Tiếng hệ thống lại một lần nữa vang lên-'[Thông báo:Điểm thiện cảm của Việt Hòa hiện tại là:-75℅. Đã tăng lên: 25℅]'-"..."- Việt Nam vẫn không tỏ ra ngạc nhiên gì.Hiện tại cô đang ngồi ở trong căn tin và đợi Đông Lào đi lấy đồ ăn.-'[Kí chủ không ngạc nhiên gì à?]'- Hệ thống thắc mắc -/Tính toán cả rồi thì có gì mà phải ngạc nhiên đúng không nhỉ Việt Nam?/- Nguyên chủ liếc nhìn cô-'Ha, sao biết hay thế?'- Việt Nam -/Tck, tính cô tôi còn lạ gì nữa? Vừa nãy cô nói câu đấy với Đông Lào vì biết Việt Hòa đi theo sau. Để tăng được độ tin tưởng ở Đông Lào và thiện cảm ở Việt Hòa thì cách đơn giản nhất chỉ có thể là gợi lại quá khứ, lấy lời của Mặt Trận làm chủ, thành công thay đổi được suy nghĩ của Việt Hòa./- Nguyên chủ-'Thế là được lắm rồi còn gì nữa? Một mũi tên trúng hai con nhạch'- Việt Nam -'[...]'- Hệ thống.Quả là những con người siêu phàmĐáng sợ vãi...-'[Ai mà đắc tội với kí chủ thì chắc là sẽ được hưởng một cuộc đời đầy chống gai á...]'- Hệ thống-'Ôi, hai người cứ nói quá! Tôi hiền mà, có biết là khó ai bao giờ đâu:))'- Việt Nam -/Ừ thì hiền:))/- Nguyên chủ-':))'- Việt Nam -"Chị ngồi đây nha, em đi lấy đồ ăn cho. Vẫn như cũ đúng không?"- Đông Lào -"Ừ, cảm ơn em nha"- Việt Nam cười nhẹ với Đông Lào -"Vâng"- Đông Lào nói rồi đi đến quầy bán đồ ănViệt Nam ngồi ở bàn ăn, nhàn chán liếc nhìn một lượt toàn thể phòng ăn. Bây giờ cô mới để ý, ở đây cũng được gắn nhiều thiết bị hiện đại thậtMà quan trọng là...Có camera:)))Vì quá mải mê nhìn ngắm xung quanh nên cô đã không hề để ý có người đang đến gần bàn của mình-"Eto..."- Người kia mở lời-"Hử?!"- Lúc này Việt Nam mới giật mình nhìn về phía người kia.Người kia có đôi mắt ruby đỏ, da trắng, trên khuôn mặt còn có một hình tròn màu đỏ, mái tóc màu trắng. Ngoài ra còn có tai và đuôi mèo. Tay đang cầm khẩu phần ăn của mình, người vận bộ đồ đồng phục giản dị.Là Japan!Cô khá hoang mang, sao có người đến gần mà cô lại không biết vậy. Quả thật là cô đã không cảm nhận được có người đến chỗ mìnhÀ cô quên mất, cậu ta là một nhân thúKhông hề tầm thường...-"Có chuyện gì à, tớ có thể giúp gì cho cậu?"- Việt Nam nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày. Cô cười nhẹ nói.-"Không, ý tớ là liệu tớ có thể ngồi cùng bàn với cậu không?"- Japan hơi bối rối Việt Nam chưa nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát thêm một vòng xung quanh nhà ăn. -'Có thiếu ghế méo đâu mà cậu ta mở lời ngồi với mình nhỉ? Hay là có mưu đồ?'- Việt Nam -"..."- Việt Nam-" Cậu cứ ngồi đi"Cô nở một nụ cười công nghiệp đáp lại, nhanh chóng thu lại ánh mắt vừa nãy của mình.Mà không hề hay biết tất cả những hành động của cô đều đã được thu lại vào trong đôi mắt ruby đỏ kia. Trong một khắc khóe môi hắn khẽ nhếch lênQuả là không tồi...-"Cảm ơn cậu!"- Japan cười nói rồi ngồi xuống cái ghế đối diện với cô.Cả hai cứ ngồi đó, một người ăn một người ngồi ngắm cảnh. Lâu lâu Japan có liếc nhìn cô bằng đôi mắt khó đoán và đầy gian xảo của cậu ta.-"..."-Việt Nam im lặng, cậu ta tính làm gì đây...Sao mới có mấy phút thôi mà cô lại có cảm giác như là mấy chục phút trôi qua vậy?! Đông Lào ơi! Em đâu rồi!Bầu không khí sẽ cứ im lặng như thế cho đến khi Japan không nhịn được nữa mà mở lời trước.-" Tớ tên là Japan, cậu tên là gì?"- Japan.-"Tớ tên là Việt Nam, rất vui được gặp cậu"- Việt Nam cười nhẹ đáp lại.-"Tớ lớp 10B còn cậu lớp nào thế?"- Japan -"Tớ lớp 10A"- Việt Nam-' Cậu ta chuyển sang lớp 10B học sao? Thấy có điểm bất thường rồi đấy...'Cả hai ngồi nói chuyện được một lúc,thì Đông Lào đi về phía bàn ăn tay cần đồ mới lấy được.-"Sao lâu thế Đông Lào? Mà có chuyện gì à?"- Thấy mặt người em trai sinh đôi có chút khó chịu, cô đành hỏi.-"À, em gặp một chút phiền phức ấy mà..."- Đông Lào càng khó chịu hơn khi nghĩ lại.Đang yên đang lành đi lấy đồ ăn, ông trời dường như muốn trêu đùa cậu. Éo hiểu kiểu gì, oan gia ngõ hẹp gặp ngay con ả Tuyết Nhi với harem của chúng.Có trời mới biết cậu phải cực thế nào để thoát khỏi cái móng lợn cứ bấu vào người cậu của con ả Tuyết Nhi.Khó chịu vãi cứt! Bám dai hơn đỉa là có thật!-"À...ra là thế..."- Thôi không cần phải nói đâu, nhòn biểu cảm khó ở của Đông Lào là cô hiểu rồi.Cô dám cá là thằng bé vừa mới đụng mặt với Tuyết Nhi và dàm harem hùng hậu của cô ả đây:)Haizzz...Đúng là oan gian ngõ hẹp, chạy trời không khỏi nắng...-"Mà ai đây chị?"- Đến lúc này Đông Lào mới để ý đến người ngồi cùng bàn với chị mình.-"Đây là Japan, bạn (chắc thế) chị mới quen"- Việt Nam giới thiệu Japan cho em mình-"Tớ tên là Japan rất vui được gặp cậu"- Japan cười nói với Đông Lào, cánh vẻ rất là thân thiện.-"Đông Lào"- Trái với sự thân thiện của Japan, Đông Lào chỉ đáp lại ngắn gọn.Sao mà chỉ vừa mới gặp mà cậu đã cảm thấy ghét tên này thế nhỉ?Hắn khiến cho cậu cảm thấy khó chịu và cảnh giácTên này không tầm thường...-"Đông Lào, em thật là..."- Việt Nam thở dài, em trai cô cục súc ghê.Mà quan trọng là...Không thể có việc tự dưng nó sử sự như thế này, cô hiểu rất rõ Đông Lào dù cho có khó chịu thế nào nhưng em trai sinh đôi của cô vẫn sẽ luôn giữ thái độ lịch sự.Thế mà lấn này vừa mới gặp Japan lần đầu tiên mà đã thấy ghét ra mặt thế này rồi...Quả là có chút lạHay là Đông Lào cũng như cô?Cảm thấy bản thân nên cảnh giác với kẻ trước mắt, hắn rất nguy hiểm...Sau khi ăn xong cả Việt Nam và Đông Lào đi về lớp, Japan cũng chào tạm biệt Việt Nam rồi đi về lớp-*Tinh*- Tiếng thông báo của hệ thống vang lên.-'[Thông báo:Nhiệm vụ đã hoàn thành đúng thời hạn! Chúc mừng kí chủ đã nhận được 1500 điểm. Điểm thiện cảm của Japan hiện tại là:12℅]'-/Chúc mừng, chúc mừng! Cảm giác hoàn thành suất sắc nhiệm vụ đầu tiên như thế nào? Xin hãy nêu cảm nghĩ?/- Nguyên chủ vỗ tay bôm bốp rồi hỏi Việt Nam -'Cảm thấy á? Cảm thấy trong tương lai tôi sẽ có thật nhiều mỗi lo ngại'- Việt Nam cười nhạt-/ Cái đấy thì vốn là lẽ đương nhiên rồi.../- Nguyên chủ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
__end chap 15__Chào các bác, chỗ các bác chuẩn bị thi chưa? Chứ chỗ táy là mùng 3 tháng 3 thi rùi đóa:'))Khóc rớt nước mắt:'))Quả này táu hátmột con vịt xòe ra hai cái cánh. Nó kêu là toán, lí, hóa tạch tạch tạch..:'))Cầu trời cho con qua kiếp nạn amen...Chap này tận 4444 chữ đóa, thấy táu thương mấy bác chưa?Vậy nên, xin đó làm ơn đừng xem chùa nữa a. Không táu khóc á (▰˘︹˘▰)Ừm..mà thui, táu,quyết định rồi. Từ bây giờ mà mỗi chap không hơn 30 đến 40 bình chọn trở lên thì táu hông viết nữa. Muahaha>:D Là do mấy bác em chùa chứ không phải do táu lười đâu nhoa>:33-3-2022
-' '-Là suy nghĩ
-/ /-Là giấc mơ (có thể) hoặc cũng có thể là nguyên chủ
-[ ]-Là tiếng hệ thống
-* *-Là tiếng động
-| |-Tiếng điện thoại
-_ _-Là tin nhắn
-• chữ in nghiêng •-Là hồi ức
Lưu ý( có bổ sung):
-Truyện táu rất nhạt đề nghị mấy bác uống một thùng Nam ngư trước khi đọc
-Truyện không liên quan về yếu tố chính trị
-truyện không có ý xúc phạm một quốc gia nào
-Nếu truyện không hay thì mong mấy bác góp ý
-Vì táu đánh máy tình nên thường bị sai chính tả.
______Zô! Zô! Zô truyện:))__________-"Dậy rồi à"- Việt Hòa đang đọc báo thì thấy Việt Nam từ trên tầng đi xuống-"Ừ..."- Việt Nam nhạn nhạt đáp-"..."- Việt Hòa -"Chào buổi sáng chị Việt Nam!"- Đông Lào vừa mới thấy người chị song sinh liền chạy đến ôm cổ cô-"Buổi sáng tốt lành Đông Lào"- Việt Nam cười nhẹ với cậu-"..."- Việt Hòa-' Tự nhiên cảm thấy mình đang bị phân biệt đối xử ;-;...'(Kin: Vì anh xứng đáng:)))Việt Nam ngồi xuống bàn ăn và vẫn là ngồi cạnh Đông Lào:))-"Mời mọi người ăn sáng"- Việt Nam nói rồi bắt đầu bữa ăn của mình.Bữa ăn cứ thế chìm vào im lặng nếu như Việt Hòa không cảm thấy khó chịu với không khí này mà mở miệng trước.-"Việt Nam "- Việt Hòa ngẫm nghĩ cái gì đó rồi mở lời-"Hả?"- Việt Nam bị điểm tên thì cũng dừng lại, đưa mắt lên nhìn người anh trai-"Anh mày nghe nói dạo này mày bị bắt nạt?"- Việt Hòa ngước mặt lên nhìn em gái, anh thầm dò biểu cảm của cô.Việt Nam có chút khựng lại khi nói về vấn đề này.-"Ừ, thì sao?"- Cô hững hờ đáp, không biểu lộ ra biểu cảm gì khác.-"Sao mày không nói cho anh?"- Việt Hòa -"..."- Việt Nam -"...Nói cho anh thì được cái gì? Anh sẽ giúp tôi à?"-"Đương nhiên là anh mày sẽ giúp rồi, dù sao tao cũng là anh mày để im thế mà được à? "- Việt Hòa-"Ha ha..."- Việt Nam vô thức bật cười-"?"- Việt Hòa nhướng mày khó hiểu, có gì buồn cười sao?-"Ha...thế mếu tôi nói rằng Tuyết Nhi của anh là người chủ mưu bắt nạt và hãm hại tôi thì anh có tin tôi không?"- Việt Nam nhàn nhạt nói, môi vẫn nở một nụ cười lạnh không rõ tư vị-"..."- Việt Hòa sắc mặt hơi sa sầm xuống-" Mày đừng cố đổ tội hay nói xấu Tuyết Nhi nữa em ạ..."-"...pfff..hahahahaha!"- Việt Nam bật cười-"..."- Việt Hòa -"ha...đừng quá tin tưởng và hi vọng vào một thứ gì đó quá anh trai ạ...vì đến lúc bị phản bội anh sẽ thấy hối hận và thất vọng nặng nề đến rộ suy sụp đấy anh trai à..."- Việt Nam thở hắt một hơi rồi đứng dậy xách cặp rời khỏi bàn ăn-"Chị Nam, chị đi đâu"- Đông Lào im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng khi thấy cô đứng dậy-"Chị đi trường, em cứ ngồi ăn nốt bữa sáng đi. Chị no rồi"- Việt Nam nói rồi quay lưng bỏ đi-"Ấy đợi em với!"- Đông Lào nghe vậy thì cũng vội vàng xách cặp chạy theo cô chị, để lại ông anh của mình ngồi lại ở phòng ăn.-"..."- Việt Hòa im lặng, trầm ngâm suy nghĩ...Liệu hắn có sai?........-----Tua túa tùa và tua:)))------Chiếc xe trở Việt Nam và Đông Lào dừng ở trước cổng trường, cả hai xuống xe và bước vào trong trường với ánh nhìn và lời bàn tán của các học sinh.Đông Lào khẽ liếc mắt sang nhìn người chị song sinh của mình, từ sau khi cô ra khỏi cửa đến bây giờ cô không hề nói gì cả.-" Chị Nam Nam"- Đông Lào gọi chị mình-"Hửm?"- Cô cũng đáp lại -"...Chị ổn chứ?"- Đông Lào hỏi cô, anh thấy chị anh dạo này lạ lắm...Quá mức kì lạ...-"Chị ổn mà, rất ổn là đằng khác"- Việt Nam cười nhẹ nói với người em trai song sinh-" Thế thì tốt rồi, em cứ sợ chị buồn thôi"- Đông Lào -"Buồn gì chứ thằng nhóc này! Chị đây không buồn đâu!"- Việt Nam cười nhe răng vỗ lưng thằng em trai song sinh bôm bốp.-" Ấy! Đau đau chị oi!"- Đông Lào la oai oái. Việt Nam thấy như thế thì cũng dừng tay. Cô chắp hai tay lại sau lưng, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ.(Kin:Hô biến!Hiệu ứng blink blink bắt đầu xuất hiện!>:D)Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hắt lên khuôn mặt cô khiến cho nụ cười của cô càng thêm phần rực rỡ và ấm áp. Đôi đồng tử màu hoàng kim đầy ý cười khẽ híp lại tạo thêm cho khuôn mặt cô thêm phần cuốn hút.Đông Lào sững người nhìn cảnh người chị song sinh của mình hòa vào với thiên nhiên, trái tim có chút loạn nhịp.Thịch thịch!Mà khoan...
.
.
.
.
.
.
.
Đã bao lâu rồi anh mới thấy cô cười nhỉ?...-"Chị đến lớp trước đây Đông Lào!"- Cô nói rồi tung tăng nhảy chân sáo về phía lớp của mình.-"Đợi em với chị Nam Nam!"- Đông Lào bừng tỉnh, vội vàng chạy theo người chị.Cả hai người cứ thế về lớp mà không biết rằng có người đang nhìn mình từ phía xa.-"..."- -"Cậu thay đổi nhiều quá Nam Nam à..."-Người đó đứng đấy thêm một chút nữa, rồi cũng bỏ đi...
.
.
.
.
.
.
.
-"[Zè...zè...Errol..]"-
.
.
.
.
.
.
.
__Chuyển cảnh anh Cameramen oi__-* Cạch*- Cánh cửa lớp được mở ra thành công thu hít được sự chú ý của những người trong lớp.Việt Nam và Đông Lào về chỗ ngồi của mình mặc kệ những ánh mắt cũng như lời bàn tán ác ý của bọn học sinh về mình.-"Nhìn cái đéo gì?! Tin tao móc mắt bọn mày ra không?"- Đông Lào có chút khó chịu khi thấy cảnh này, anh gằn giọng quát những kẻ dám dùng ánh mắt khinh thường để nhìn chị anh.Chị anh nhịn chứ đừng nghĩ rằng anh cũng thế nhá!Bọn học sinh trong lớp sau khi bị quát thì cũng rén mà yên phận ngồi im ở chỗ của mình.Tên Đông Lào này nói là làm đấy! Không đùa với hắn được đâu!-*Cạch*- Cánh cửa lớp một lần nữa mở ra, Tuyết Nhi và dàn harem hùng hậu của ả bước vào trong lớp.-"Nữ thần đến rồi kìa bọn mày!"--"Chào buổi sàng tốt lành nữ thần của lòng em!"- &√~¥¢π¢°...(Đã lược bỏ đi 7749 từ)-"Chào buổi sáng tốt lành mọi người!!"- Tuyết Nhi nở nụ cười nhẹ, thân thiện nói-"Ôi nụ cười của thiên thần!!!"- -"Nữ thần ơi, cưới tôi đi!!"--"..."- Đông Lào và Việt Nam ngồi một góc im lặng nhìn lũ người ngu dốt bị tẩy não kia. Nhìn cả cái lớp đéo khác gì cái chợ! (Kin: Có bác nào thấy câu này quen không? Chứ với táu là quá là quen rùi đóa :))))-"Chào buổi sáng tốt lành chị Nam Nam"- Tuyết Nhi thấy Việt Nam nhìn mình thì mỉm cười chào cô-' Ghen tị chứ gì hả con chó! Sao nào? Thấy khó chịu vì tao được mọi người chú ý đúng không?' Việt Nam nếu nghe thấy tiếng lòng của "Bạch Liên Hoa" Tuyết Nhi thì kiểu: :))Ừ, bạn là nhất, bạn là nhất. Nhất bạn rồi, bạn điên thứ hai không ai chủ nhật:))) Đó, mình đang khen bạn đó, vừa lòng bạn chưa?:)))-" Tôi với cô không thân đến mức phải gọi bằng biệt danh đâu"- Việt Nam nhạn nhạt nói, mắt không thèm nhìn Tuyết Nhi.-"Em..."- Tuyết Nhi -"Kệ con nhỏ đó đi Tuyết Nhi, em không nên thân thiết với nó đâu"- Malaysia liếc nhìn Việt Nam với ánh mắt khinh bỉ. Thế nhưng Việt Nam cũng không vừa, cô trực tiếp đối mắt Malaysia với thái độ không chút kiêng dè.-*Reng reng*- Tiếng chuông vào lớp vang lên-"Đến giờ học rồi, chúng ta về chỗ thôi mấy anh"- Tuyết Nhi lên tiếng phá tam bầu không khí căng thẳng.-"Ừm..."- Malaysia nói với Tuyết Nhi một cái không quên trừng mắt Việt Nam.Còn Việt Nam á?Có cái lờ cô sợ nè :))Việt Nam cũng nhìn lại Malaysia, không nói gì chỉ lẳng lặng dơ ngón giữa lên. Biển hiện kiểu:Việt Nam: Liếc liếc cái con cặc!!>:))Tầm một lúc sau, cánh cửa lại thêm một lần nữa được mở ra. Thầy Asean bước vào lớp.-" Cả lớp đứng lên!"- Lớp trưởng-" Chúng em chào thầy ạ!"- Học sinh-"Được rồi cả lớp ngồi xuống"- Sau câu nói của Asean các học sinh liền ngồi xuống.-"Hôm nay thầy có thông báo cho các em. Tuần sau cả trường chúng ta sẽ tổ chức đi biển, nên các em về nhớ chuẩn bị đồ dầy đủ. Thứ hai tuần sau xe của nhà trường sẽ đến đón, điểm tập trung là ở trường học."- Asean-" Yeah!!"--"Đi biển bây ơi!!!"--"Trật tự!"- Asean lạnh giọng nói, cả cái lớp ồn ào như cái chợ lập tức nín bặt.-"Nói đến đấy thôi, bây giờ chúng ta vào học. Các em mở sách trang 127"- Asean -"Nè chị hai, chị nghĩ sao về chuyến đi này?"- Đông Lào nói thầm với chị mình.-"Ừm...chuyến đi này có lẽ sẽ vui? Mà có khi..."- Việt Nam đang nói thì dừng lại, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười không rõ ý vị.-"Có khi gì ạ?"- Đông Lào -"Có khi sẽ có rất nhiều chuyện sẽ diễn ra..."- Việt Nam thì thào.-"Là sao ạ?"- Đông Lào nhướng mày, ý của chị anh là gì đây?-" Không có gì, đừng để ý. Chị chỉ nói bâng quơ thôi"- Việt Nam cười dịu dàng, thu lại cái nụ cười đầy ẩn ý kia đi một cách nhanh chóng như là nó chưa từng xuất hiện vậy.-"..."- Đông Lào -" Thôi, nói thế đủ rồi. Chú ý học thôi em"- Việt Nam -"Vâng..."- Đông Lào Chị hai của anh...Dạo này lạ quá.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
___Ở nơi nào đó___Trên một đồi núi nhỏ ở vùng ngoại ô.Dưới cái nắng ấm của thời tiết đẹp trời ngày hôm nay, trời xanh, mây trắng, bãi cỏ xanh như một thảm lụa được trải trên mặt đất. Những bông hoa đang đung đưa theo làn gió nhẹ tưởng chừng như đang khiêu vũ , tiếng gió vi vu, tiếng vỗ cánh của những chú chim. Mọi thứ của thiên nhiên tạo nên hòa lại với nhau như một bản giao hưởng tuyệt vời, một cậu trai nằm trên bãi cỏ thưởng thức bản giao hưởng đấyCậu nằm đó, mặt hướng lên bầu trời nhưng ánh mắt như đang nhìn đến một nơi nào đó xa xôi...Cậu đang nhìn về quá khứQuá khứ từng một thời tươi đẹp khi còn ở bên cạnh côBầu bạn cùng Tâm sự cùng côNhưng giờ thì không còn rồi...Và chính cậu đã phá vỡ hạnh phúc của chính mìnhHạnh phúc của cậu là gì?Là khi còn có cô ở bên cạnh...-"..."-Cậu lặng thinh, đắm chìm bản thân trong hồi ức.-"Việt Nam..."-Cậu khẽ gọi tên cô-" Không biết cậu ấy còn nhớ mình không nhỉ?"--"Hay..."--"Là đã quên mình rồi?"-
.
.
.
.
.
.
.
.
(Đố các bác đó là ai nèo:33)---Quay lại chỗ chị Nam nhà ta nèo----"!"- Việt Nam đang nghe giảng thì đột nhiên rùng mình.-"Chị sao thế?"- Đông Lào thấy chị mình thế thì quay sang hỏi-"Chị không sao..."- Việt Nam cười nhẹ xua tay đáp lại.-"Nếu không khỏe thì chị phải xuống phòng y tế nha"- Đông Lào -"Ừm..."- Việt Nam -'Sao mình lại cảm thấy bất an vậy nhỉ...'- Việt Nam nghĩ thầm.
.
.
.
.
.
.
.
Liệu mình không có quên mất điều gì chứ?...____Tua akakaka:)))____-*Reng reng*- Chuông hết giờ học vang lên, bọn học sinh như được bơm thêm tiết gà mà chạy ào ra.-"..." Việt Nam khi nhìn thấy cảnh này-' Amen...'-"Đi ăn không chị?"- Đông Lào mở lời.-"Có chứ!"- Việt Nam đồng ý vì cô đang cảm thấy đói vl.Biết vậy sáng nay ăn xong hãy đi, tự dưng nổi hứng nói rồi chẳng buồn ăn..Tất cả là tại Việt Hòa!Việt Hòa: :'))-"Cho em đi với nha~"- Tuyết Nhi từ đâu đó chen vào, nói với chất giọng nũng nịu và dẹo đến phát ớn.Nhưng quan trọng là...Nó đang ôm tay Đông Lào :)))Lộ đuôi rồi ha?:)Bình thường nó dính lấy cô vì Đông Lào lúc nào cũng ở bên cạnh cô thôi, chứ mục đích chính của nó vẫn là thuần phục Đông Lào.Tưởng cô không biết à?Tất nhiên là biết chứ:)Nghĩ là cô cho con Tuyết Nhi lộng hành lừa tình em trai song sinh ngay trước mắt à?Đương nhiên là cô sẽ say đéo:))Mày thích đi lừa tình thằng nào thì bà cũng đếch thèm quan tâm.Nhưng tốt nhất là đừng nên động vào em trai bàBà vả vỡ mỏ mày đấy:)) -"Cho em đi với nha~"- Tuyết Nhi hình như cảm thấy chưa đủ, ả còn cọ ngực mình vào tay Đông Lào.-":)))"- Việt NamNhìn hướng nào cũng ra một con chó lên cơn hứng tìnhCòn Đông Lào?Đếch có cảm giác gì luôn:)-"Tự mà đi với dàn harem của cô ý, tôi không rảnh"- Đông Lào mặt không tí cảm xúc, gỡ tay Tuyết Nhi ra rồi cầm tay Việt Nam kéo đi ra khỏi lớp.-"Đi thôi chị, ở đây ô nhiễm không khí quá"- Đông Lào -"Ừ, công nhận"- Việt Nam :))-'Hừ, con chó!'- Tuyết Nhi cay đắng liếc nhìn Việt Nam đang tay trong tay với Đông Lào. Tại sao ả không thể tạo điểm tốt trước mắt Đông Lào cơ chứ!-' Mày đợi đấy Việt Nam, tao sẽ khiến cho mày phải sống không bằng chết!'- Tuyết Nhi __Chỗ chị Nam nhà ta __Đông Lào vẫn nắm tay Việt Nam, dắt cô đến căn tin. Việt Nam im lặng để mặc cho Đông Lào kéo mình đi, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nhìn vào bàn tay mình đang được Đông Lào nắm lấy. Chím vào dòng suy nghĩ một lúc lâu, cô lên tiếng gọi người em trai-"Nè Đông Lào..."- Việt Nam -"Dạ?"- Vì Việt Nam đột nhiên lên tiếng nên Đông Lào có chút giật mình.-"Em..."- Việt Nam ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp-"Em sẽ không quay lưng với chị đúng không?"Việt Nam ngước mặt lên, đôi đồng tử hoàng kim nhìn sâu vào đôi mắt màu ruby đỏ sắc của Đông Lào. Mang theo chút ưu phiền, cùng bi thương...Đông Lào hơn sững người, đối mặt với đôi mắt màu hoàng kim đó anh bỗng chốc trở nên lặng đi. Tại sao chị anh từ khi tỉnh dậy lại thay đổi nhiều như thế?Nếu mấy phút trước cô nở nụ cười rạng rỡ thù chỉ vài phút sau thôi cô sẽ lại mang khuôn mặt u buồn, trầm lắng và bi thương.Biểu cảm của cô cứ thế thay đổi trong chốc lát, có khi sẽ là một nụ cười nham hiểm, có khi sẽ là một nụ cười rạng rỡ, có khi sẽ là sự tức giận...MàTừ khi nào mà đôi mắt màu hoàng kim luôn mang đến cho anh cảm giác ấm áp và an toàn...Giờ lại mang vẻ u sầu đến thế?...Tại sao khi đối mặt với người chị sinh đôi thì những nỗi phiền lòng hay khó chịu của anh như hoá tan thành hư vô?
.
.
.
Thịch thịch
.
.
.
A...Lại nữa rồiTại sao tim anh lại cứ loạn nhịp khi ở cùng cô, đứng cạnh cô?-"Đông Lào?"- Việt Nam thấy Đông Lào cứ đứng sững thì lên tiếng gọi.-"Em không sao chứ?"-"Dạ...em ổn..."-Tiếng gọi của Việt Nam đã thành công kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.-"Còn nữa..."- Đông Lào -"Chị đừng lo lắng, em sẽ không quay lưng với chị như "những kẻ kia" từng làm đâu"- Đông Lào mỉm cười nhẹ, xoa dịu cô.-" Thế thì tốt quá..."- Việt Nam nghe thấy câu trả lời mình mong muốn thì cũng nhẹ lòng hơn, khóe môi nhếch lên cười nhẹ.-"Thôi được rồi, đi ăn thôi chị. Không tí là vào lớp đấy"- Đông Lào tiếp tục kéo cô về phía phòng ăn-"Ừm"- Việt Nam Cả hai cứ vậy mà cười nói dắt tay nhau về phía nhà ăn, không hề biết có người đứng từ xa nhìn họNgười đó là...
.
.
.
.
.
.
Việt Hòa...-"..."- Việt Hòa ___Việt Hòa pov:___Sao hắn lại cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy ánh mắt đó của em nhỉ?...Khó chịu thật...Sao em lại thay đổi nhiều đến thế? Sao em lại chẳng thể nói chuyện với hắn một cách bình thường? Sao em lại cứ nhìn hắn với ánh mắt như thể không quen biết?...Và hắn với em lại trở nên xa cách như thế này?..."Thấy người ngay trước mắt nhưng lại chẳng thể chạm tới..."A...Hắn trợt nhận ra...Có lẽ cũng là do hắn...Từ khi quen biết Tuyết Nhi hắn gần như chẳng còn để tâm đến em...Hắn và em bắt đầu xa cách nhau từ khi đó...Cái khoảng thời gian hắn quen Tuyết Nhi...Cũng chính là khoảng thời gian mà những tin đồn xấu về em xuất hiện...Bỗng có một đoạn kí ức xoẹt qua đầu hắn.-• Việt Hòa, hãy nghe lời anh. Dù thế nào cũng phải tránh xa con bé tên Tuyết Nhi kia ra! Và đừng tin lời nó nói, đặc biệt là những lời đồn về em gái cưng của chúng ta- Việt Nam! Em phải bảo vệ con bé bằng bất cứ giá nào!•-Đó...Chính là lời nhắn nhủ của anh cả trước khi đi du học...Anh ấy đã nói với hắn phải tránh xa Tuyết Nhi và phải bảo vệ Việt Nam...Thế màHắn lại làm điều ngược lại...Lời nhắn nhủ của anh...Hắn lại vô tình chôn vùi nó trong tiềm thức...Thật đáng trách
.
.
.
.
.
.
.
-----End pov------*Tinh!*-Tiếng hệ thống lại một lần nữa vang lên-'[Thông báo:Điểm thiện cảm của Việt Hòa hiện tại là:-75℅. Đã tăng lên: 25℅]'-"..."- Việt Nam vẫn không tỏ ra ngạc nhiên gì.Hiện tại cô đang ngồi ở trong căn tin và đợi Đông Lào đi lấy đồ ăn.-'[Kí chủ không ngạc nhiên gì à?]'- Hệ thống thắc mắc -/Tính toán cả rồi thì có gì mà phải ngạc nhiên đúng không nhỉ Việt Nam?/- Nguyên chủ liếc nhìn cô-'Ha, sao biết hay thế?'- Việt Nam -/Tck, tính cô tôi còn lạ gì nữa? Vừa nãy cô nói câu đấy với Đông Lào vì biết Việt Hòa đi theo sau. Để tăng được độ tin tưởng ở Đông Lào và thiện cảm ở Việt Hòa thì cách đơn giản nhất chỉ có thể là gợi lại quá khứ, lấy lời của Mặt Trận làm chủ, thành công thay đổi được suy nghĩ của Việt Hòa./- Nguyên chủ-'Thế là được lắm rồi còn gì nữa? Một mũi tên trúng hai con nhạch'- Việt Nam -'[...]'- Hệ thống.Quả là những con người siêu phàmĐáng sợ vãi...-'[Ai mà đắc tội với kí chủ thì chắc là sẽ được hưởng một cuộc đời đầy chống gai á...]'- Hệ thống-'Ôi, hai người cứ nói quá! Tôi hiền mà, có biết là khó ai bao giờ đâu:))'- Việt Nam -/Ừ thì hiền:))/- Nguyên chủ-':))'- Việt Nam -"Chị ngồi đây nha, em đi lấy đồ ăn cho. Vẫn như cũ đúng không?"- Đông Lào -"Ừ, cảm ơn em nha"- Việt Nam cười nhẹ với Đông Lào -"Vâng"- Đông Lào nói rồi đi đến quầy bán đồ ănViệt Nam ngồi ở bàn ăn, nhàn chán liếc nhìn một lượt toàn thể phòng ăn. Bây giờ cô mới để ý, ở đây cũng được gắn nhiều thiết bị hiện đại thậtMà quan trọng là...Có camera:)))Vì quá mải mê nhìn ngắm xung quanh nên cô đã không hề để ý có người đang đến gần bàn của mình-"Eto..."- Người kia mở lời-"Hử?!"- Lúc này Việt Nam mới giật mình nhìn về phía người kia.Người kia có đôi mắt ruby đỏ, da trắng, trên khuôn mặt còn có một hình tròn màu đỏ, mái tóc màu trắng. Ngoài ra còn có tai và đuôi mèo. Tay đang cầm khẩu phần ăn của mình, người vận bộ đồ đồng phục giản dị.Là Japan!Cô khá hoang mang, sao có người đến gần mà cô lại không biết vậy. Quả thật là cô đã không cảm nhận được có người đến chỗ mìnhÀ cô quên mất, cậu ta là một nhân thúKhông hề tầm thường...-"Có chuyện gì à, tớ có thể giúp gì cho cậu?"- Việt Nam nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày. Cô cười nhẹ nói.-"Không, ý tớ là liệu tớ có thể ngồi cùng bàn với cậu không?"- Japan hơi bối rối Việt Nam chưa nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát thêm một vòng xung quanh nhà ăn. -'Có thiếu ghế méo đâu mà cậu ta mở lời ngồi với mình nhỉ? Hay là có mưu đồ?'- Việt Nam -"..."- Việt Nam-" Cậu cứ ngồi đi"Cô nở một nụ cười công nghiệp đáp lại, nhanh chóng thu lại ánh mắt vừa nãy của mình.Mà không hề hay biết tất cả những hành động của cô đều đã được thu lại vào trong đôi mắt ruby đỏ kia. Trong một khắc khóe môi hắn khẽ nhếch lênQuả là không tồi...-"Cảm ơn cậu!"- Japan cười nói rồi ngồi xuống cái ghế đối diện với cô.Cả hai cứ ngồi đó, một người ăn một người ngồi ngắm cảnh. Lâu lâu Japan có liếc nhìn cô bằng đôi mắt khó đoán và đầy gian xảo của cậu ta.-"..."-Việt Nam im lặng, cậu ta tính làm gì đây...Sao mới có mấy phút thôi mà cô lại có cảm giác như là mấy chục phút trôi qua vậy?! Đông Lào ơi! Em đâu rồi!Bầu không khí sẽ cứ im lặng như thế cho đến khi Japan không nhịn được nữa mà mở lời trước.-" Tớ tên là Japan, cậu tên là gì?"- Japan.-"Tớ tên là Việt Nam, rất vui được gặp cậu"- Việt Nam cười nhẹ đáp lại.-"Tớ lớp 10B còn cậu lớp nào thế?"- Japan -"Tớ lớp 10A"- Việt Nam-' Cậu ta chuyển sang lớp 10B học sao? Thấy có điểm bất thường rồi đấy...'Cả hai ngồi nói chuyện được một lúc,thì Đông Lào đi về phía bàn ăn tay cần đồ mới lấy được.-"Sao lâu thế Đông Lào? Mà có chuyện gì à?"- Thấy mặt người em trai sinh đôi có chút khó chịu, cô đành hỏi.-"À, em gặp một chút phiền phức ấy mà..."- Đông Lào càng khó chịu hơn khi nghĩ lại.Đang yên đang lành đi lấy đồ ăn, ông trời dường như muốn trêu đùa cậu. Éo hiểu kiểu gì, oan gia ngõ hẹp gặp ngay con ả Tuyết Nhi với harem của chúng.Có trời mới biết cậu phải cực thế nào để thoát khỏi cái móng lợn cứ bấu vào người cậu của con ả Tuyết Nhi.Khó chịu vãi cứt! Bám dai hơn đỉa là có thật!-"À...ra là thế..."- Thôi không cần phải nói đâu, nhòn biểu cảm khó ở của Đông Lào là cô hiểu rồi.Cô dám cá là thằng bé vừa mới đụng mặt với Tuyết Nhi và dàm harem hùng hậu của cô ả đây:)Haizzz...Đúng là oan gian ngõ hẹp, chạy trời không khỏi nắng...-"Mà ai đây chị?"- Đến lúc này Đông Lào mới để ý đến người ngồi cùng bàn với chị mình.-"Đây là Japan, bạn (chắc thế) chị mới quen"- Việt Nam giới thiệu Japan cho em mình-"Tớ tên là Japan rất vui được gặp cậu"- Japan cười nói với Đông Lào, cánh vẻ rất là thân thiện.-"Đông Lào"- Trái với sự thân thiện của Japan, Đông Lào chỉ đáp lại ngắn gọn.Sao mà chỉ vừa mới gặp mà cậu đã cảm thấy ghét tên này thế nhỉ?Hắn khiến cho cậu cảm thấy khó chịu và cảnh giácTên này không tầm thường...-"Đông Lào, em thật là..."- Việt Nam thở dài, em trai cô cục súc ghê.Mà quan trọng là...Không thể có việc tự dưng nó sử sự như thế này, cô hiểu rất rõ Đông Lào dù cho có khó chịu thế nào nhưng em trai sinh đôi của cô vẫn sẽ luôn giữ thái độ lịch sự.Thế mà lấn này vừa mới gặp Japan lần đầu tiên mà đã thấy ghét ra mặt thế này rồi...Quả là có chút lạHay là Đông Lào cũng như cô?Cảm thấy bản thân nên cảnh giác với kẻ trước mắt, hắn rất nguy hiểm...Sau khi ăn xong cả Việt Nam và Đông Lào đi về lớp, Japan cũng chào tạm biệt Việt Nam rồi đi về lớp-*Tinh*- Tiếng thông báo của hệ thống vang lên.-'[Thông báo:Nhiệm vụ đã hoàn thành đúng thời hạn! Chúc mừng kí chủ đã nhận được 1500 điểm. Điểm thiện cảm của Japan hiện tại là:12℅]'-/Chúc mừng, chúc mừng! Cảm giác hoàn thành suất sắc nhiệm vụ đầu tiên như thế nào? Xin hãy nêu cảm nghĩ?/- Nguyên chủ vỗ tay bôm bốp rồi hỏi Việt Nam -'Cảm thấy á? Cảm thấy trong tương lai tôi sẽ có thật nhiều mỗi lo ngại'- Việt Nam cười nhạt-/ Cái đấy thì vốn là lẽ đương nhiên rồi.../- Nguyên chủ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
__end chap 15__Chào các bác, chỗ các bác chuẩn bị thi chưa? Chứ chỗ táy là mùng 3 tháng 3 thi rùi đóa:'))Khóc rớt nước mắt:'))Quả này táu hátmột con vịt xòe ra hai cái cánh. Nó kêu là toán, lí, hóa tạch tạch tạch..:'))Cầu trời cho con qua kiếp nạn amen...Chap này tận 4444 chữ đóa, thấy táu thương mấy bác chưa?Vậy nên, xin đó làm ơn đừng xem chùa nữa a. Không táu khóc á (▰˘︹˘▰)Ừm..mà thui, táu,quyết định rồi. Từ bây giờ mà mỗi chap không hơn 30 đến 40 bình chọn trở lên thì táu hông viết nữa. Muahaha>:D Là do mấy bác em chùa chứ không phải do táu lười đâu nhoa>:33-3-2022
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz