Countryhumans One Short
Tiếng đập vỡ vang lên, Puerto tức giận.- Cút, cút hết ra ngoài đi, tôi không cần mấy người!!!!!Người trong kia sợ hãi, chạy vội ra đúng lúc vị quản gia dẫn Mặt Trận tới để gặp Puerto. Puerto Rico, 28t, là một người đàn ông phải nói là chuẩn lý tưởng, vừa biết nấu ăn, dịu dàng lại ân cần, anh còn là một chủ tịch của một công ty về máy móc y dược. Anh rất nổi tiếng nên có nhiều cô gái muốn theo đuổi anh và cũng có người muốn hãm hại anh và cuối cùng, anh bị tai nạn xe, may mắn sống sót nhưng nó khiến đôi tai của anh không thể nghe thấy gì được nữa, đôi chân cũng vì thế mà bị liệt , lúc nào cũng phải dự vào máy trợ thính và xe lăn khiến anh trở nên cọc cằn, khó gần, đã không biết bao lần đuổi đánh người chăm sóc mình. Mặt Trận nhìn Puerto, nhíu mày. Anh cũng nhìn cậu, ấn tượng đầu tiên của anh với Mặt Trận là một người rất cao nhưng chỉ lùn hơn anh, một bên mắt đen ngòm còn có vết sẹo, mắt còn lại màu vàng kim như mắt của anh. Puerto hừ lạnh, quay đầu đi.Puerto: tôi không cần, kêu cậu ta đi đi!! Tôi sẽ chết không lâu nữa đâu!!Mặt tức giận, đấm Puerto. Anh ngạc nhiên, nhìn Mặt Trận.Mặt Trận: Đừng nói cái chết trước mặt tôi!! Cuộc đời anh còn dài mà!! Anh vẫn có thể làm vì đầu anh đâu có bị úng nước, đúng chứ?? Bác quản gia, từ giờ... tôi sẽ chăm sóc cho tên điên này nên bác đừng lo!!Đầu tiên chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ??Quản gia: đ... đi tắm!!^^"Mặt Trận: vâng, cảm ơn bác!!Mặt Trận không nói không rằng, vác cái con người cao và nặng hơn mình lên như một cái bao cát, đi đến phòng tắm. Bác Quản gia lấy khăn chấm nước mắt.Quản gia:" cuối cùng... cũng có người trị được ngài ấy rồi!!"Mặt Trận cởi đồ Puerto ra nhưng đột nhiên, cậu ngạc nhiên vì anh không còn ồn ào nhưng lúc trước, ngẩn đầu lên thì ánh mắt anh va chạm đôi mắt đỏ rực như máu, miệng nở một nụ cười ngây thơ nhìn cậu chằm chằm, Mặt Trận không ngần ngại thẳng tay cốc đầu Rico.Rico: AU!!!!XPRico nhìn Mặt Trận trừng mắt nhưng bị cậu trừng lại, tưởng cậu sẽ sợ mà không nhưng ai nghĩ Rico dính bà luôn mũi tên tình yêu thể là yêu thích Mặt Trận luôn, đời trớ trêu thật!Mặt Trận xắn tay áo lên, tắm cho Rico. Rico đỏ mặt khi tay cậu sắp chạm vào phần dưới lập tức đẩy cậu ra, tự làm, mặt đỏ bừng. Sau khi xong thì cậu bắt đầu hỏi.Mặt Trận: cậu không phải ngài Puerto đúng không??Rico nhìn Mặt Trận, giọng trẻ con: Sao cậu biết tôi không phải Puerto??Mặt Trận: vì Puerto có đôi mắt vàng kim còn của cậu là màu của máu!Rico cười: Vậy... anh kết hôn với tôi nhé!!~Mặt Trận: tôi từ chối!!Rico: tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!!Mặt Trận: ờ!!Mặt Trận đẩy xe lăn của Rico đến chỗ tập đi vì hắn vẫn có thể đi lại nếu như thường xuyên luyện tập. Rico vì muốn chứng minh bản thân của mình mà cố gắng bám vào xà để tập đi, dù rất khó khăn, suýt ngã mấy lần nhưng Mặt Trận vẫn ở bên cạnh đỡ hắn. Rico rất vui vì khi có Mặt Trận bên cạnh. Đến giờ đi ngủ, Mặt Trận chỉnh lại chăn cho Rico. Hắn nhìn cậu, nắm lấy tay cậu hỏi.
Rico: cậu sẽ ở bên tôi mãi mãi, đúng không??
Mặt Trận: ngủ đi!!
Rico: ứ chịu, trả lời tôi đi đã!!
Mặt Trận: rồi, rồi tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi, được chưa??
Rico cười rồi nhắm mắt ngủ, Mặt Trận cũng đi ra khỏi phòng, Puerto kéo chăn ra, nhìn thấy bên dưới đang dựng đứng, đỏ mặt.
Puerto: tên khốn Rico, đừng có suy nghĩ bậy bạ như thế chứ!!
Rico: em ấy không phải rất dễ thươngsao?? Ngươi cũng thích em ấy mà!!~
Puerto: ta... không có!!
Rico: vậy để xem!!~
Rico lập tức đưa Puerto vào mộng cảnh. Trong giấc mơ, xung quanh là những dải vải màu đỏ cùng với chút ánh hồng ám mụi, ở giữa là một chiếc giường lớn. Rico khoác vai Puerto, kéo anh lại gần chiếc giường, trên giường là Mặt Trận với vòng thú cưng có gắn dây xích, mặc bộ đồ trong khá gợi dục, Puerto đỏ mặt, dùng tay che miệng lại. Rico cười, lại gần Mặt Trận ôm lấy, dụi dụi.
Rico: hihi, mùi cam tươi, rất thoải mái a, nào, sao không tham gia cùng đi nào!!~
Puerto nhìn Rico, ngao ngán.
Puerto: bộ ngươi không bớt bớt được hả??
Rico: sao?? Em ấy không phải rất dễ thương sao??~
Rico xoa nhũ hoa của Mặt Trận. Mặt Trận rên rỉ, run lên. Puerto cố gắng kìm chế. Rico cười.
Rico: vậy ta làm trước đây, cứ ở đó mà kìm chế đi nhé!!
Rico bắt đầu cuộc vui của mình. Puerto nhìn cảnh xuân trước mặt, thanh âm của Mặt Trận không ngừng vang lên bên tai anh, sợi dây lí trí lập tức đứt, cuối cùng anh gia nhập cuộc vui cùng Rico. Sáng sớm hôm sau, Mặt Trận đánh tức Puerto dậy.
Mặt Trận nhìn thấy dưới chăn có gì cộm lên, kéo chăn ra hóa ra Puerto đang "chào cờ". Cậu lập tức đánh thức anh dậy.
Mặt Trận: Puerto, dậy đi, trời sáng rồi đó!!
Puerto nhíu mày, từ từ mở mắt ra, thấy Mặt Trận. mặt anh trở nên nóng lên, đỏ bừng như trái cà.
Puerto: cậu có thể ra ngoài một chút không??
Mặt Trận: được thôi, nhưng đừng trốn buổi trị liệu hôm nay đấy!!
Puerto: biết rồi!!
Mặt Trận đi ra, để Puerto trong phòng. Puerto xấu hổ, cố tìm cách hạ hỏa. Anh kêu quản gia.
Quản gia: ngài cho gọi tôi!!
Puerto: đuổi việc Mặt Trận và gọi cho người đó đi!!
Quản gia: sao thế ạ?? Mặt Trận làm gì sai sao ạ??
Puerto: không, đuổi việc em ấy đi!!
Quản gia: dạ vâng!!
Quản gia lui ra, nhìn Mặt Trận đang làm đồ ăn, thở dài.
Quản gia: Mặt Trận, từ hôm nay...
Mặt Trận thẫn thờ, ngồi ngoài công viên, nhìn vào sấp tiền lương cậu được trả, có chút tiếc nuối. Mặt Trận: haizzz... tiền lương này đủ để mình sống 5 năm nhưng... mình vừa bị đuổi lần thứ 1000 rồi....
Puerto đang mặc đồ, chuẩn bị đi ngủ. Khi anh chiềm vào giấc ngủ, đón chào anh là một cú đấm thân thiện của Rico.Rico: thằng khốn, mang em ấy về lại đây!!!Puerto nhìn Rico đang phát điên, cáu.Puerto: bỏ ra, cậu ta chỉ khiến tôi thấy ngứa mắt nên tôi đuổi đi thôi... hự!!!Rico: câm miệng đi, từ bây giờ, tôi sẽ chiếm lấy quyền điều hành, ở đây đi tên kia!!!Rico biến mất, Puerto hừ lạnh, tính tỉnh dậy nhưng phát hiện ra bản thân bị kẹt, hét lớn.Puerto: tên khốn!!!Rico tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn làm là sai người đi tìm cậu. Mặt Trận lúc này đã lên sân bay và đã bay trở về Việt Nam để sinh sống. Rico gần như phát điên, liên tục luyện tập và vẫn cố gắng tìm kiếm tung tích của cậu. Sau 2 năm, cuối cùng Rico cũng được phục hồi và hắn cũng nhận được tin rằng Mặt Trận đang sống ở Việt Nam, thế là hắn tức tốc bay sang Việt Nam và lên kế hoạch bắt cóc Mặt Trận. Còn cậu lúc này đang nhìn Vietnam với ánh mắt... "thâm tình", hai tay thì đang kéo căng cặp má bánh bao của y.Mặt Trận: tên nhóc này, em lại ăn vụng??Vietnam: Em xin lỗi, em xin lỗi!! Nhưng... nó ngon quá em không cưỡng lại được!! đau đau!!Vietnam vùng vẫy, Mặt Trận thả ra rồi phạt y quỳ cho đến giờ ăn trưa. Mặt Trận tiếp tục nấu ăn, nhận ra hết muối, lấy áo khoác mặc vào, nhìn y.Mặt Trận: anh đi mua đồ, ở nhà trông nhà, anh về mà thấy em đứng thì em chết với anh!!Mặt Trận lập tức đi mua đồ để Vietnam ở nhà. Đang đi Mặt Trận cảm thấy rằng có ai đó đang theo dõi, bèn tìm cách lẫn vào dòng người nhưng không thể, dù cho có phản kháng cuối cùng cậu vẫn bị bắt và được đưa đến trước mặt Rico. Mặt Trận ngẩn đầu lên, mở to mắt, bất ngờ. Rico cười, nâng cằm cậu lên, nói nhỏ.Rico: Mặt Trận, tình yêu của anh!!~ Cuối cùng... anh cũng tìm được em rồi, chú mèo con!!~ Em trốn kỹ thật đó!!~Mặt Trận: Rico!! Thả tôi ra, bắt cóc trong nước tôi là phạm pháp đấy!!!Mặt Trận hét lớn, vùng vẫy. Rico cười, bóp mạnh cằm của Mặt Trận, kéo cậu lại giường rồi xích lại.Rico: anh biết chứ!!~ Nhưng... nếu anh nói chính em là người tự nguyện thì sao??~Mặt Trận: ngươi nói vậy là sao??Rico: cậu bé thông minh!!~
Và mọi thứ xung quanh Mặt Trận trở nên tối đen lại. Và Rico từng bước từng bước... xâm chiếm lấy cậu, không khoan nhượng, thích thú khi thấy cậu trở nên dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Còn Vietnam thì...
Vietnam: anh hai à... khi nào anh mới về vậy?? Quỳ đau chân quá!! Cíu bé!! Em biết lỗi rồi mà, anh mau về đi!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Cái kết có phần hơi lãng xẹt vì tác giả bí ý tưởng, sorry vì đã để mọi người chờ lâu!!TwT Vote để giải cíu bé vietnam và mặt trận nào mọi người.Cảm ơn đã ủng hộ.
Rico: cậu sẽ ở bên tôi mãi mãi, đúng không??
Mặt Trận: ngủ đi!!
Rico: ứ chịu, trả lời tôi đi đã!!
Mặt Trận: rồi, rồi tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi, được chưa??
Rico cười rồi nhắm mắt ngủ, Mặt Trận cũng đi ra khỏi phòng, Puerto kéo chăn ra, nhìn thấy bên dưới đang dựng đứng, đỏ mặt.
Puerto: tên khốn Rico, đừng có suy nghĩ bậy bạ như thế chứ!!
Rico: em ấy không phải rất dễ thươngsao?? Ngươi cũng thích em ấy mà!!~
Puerto: ta... không có!!
Rico: vậy để xem!!~
Rico lập tức đưa Puerto vào mộng cảnh. Trong giấc mơ, xung quanh là những dải vải màu đỏ cùng với chút ánh hồng ám mụi, ở giữa là một chiếc giường lớn. Rico khoác vai Puerto, kéo anh lại gần chiếc giường, trên giường là Mặt Trận với vòng thú cưng có gắn dây xích, mặc bộ đồ trong khá gợi dục, Puerto đỏ mặt, dùng tay che miệng lại. Rico cười, lại gần Mặt Trận ôm lấy, dụi dụi.
Rico: hihi, mùi cam tươi, rất thoải mái a, nào, sao không tham gia cùng đi nào!!~
Puerto nhìn Rico, ngao ngán.
Puerto: bộ ngươi không bớt bớt được hả??
Rico: sao?? Em ấy không phải rất dễ thương sao??~
Rico xoa nhũ hoa của Mặt Trận. Mặt Trận rên rỉ, run lên. Puerto cố gắng kìm chế. Rico cười.
Rico: vậy ta làm trước đây, cứ ở đó mà kìm chế đi nhé!!
Rico bắt đầu cuộc vui của mình. Puerto nhìn cảnh xuân trước mặt, thanh âm của Mặt Trận không ngừng vang lên bên tai anh, sợi dây lí trí lập tức đứt, cuối cùng anh gia nhập cuộc vui cùng Rico. Sáng sớm hôm sau, Mặt Trận đánh tức Puerto dậy.
Mặt Trận nhìn thấy dưới chăn có gì cộm lên, kéo chăn ra hóa ra Puerto đang "chào cờ". Cậu lập tức đánh thức anh dậy.
Mặt Trận: Puerto, dậy đi, trời sáng rồi đó!!
Puerto nhíu mày, từ từ mở mắt ra, thấy Mặt Trận. mặt anh trở nên nóng lên, đỏ bừng như trái cà.
Puerto: cậu có thể ra ngoài một chút không??
Mặt Trận: được thôi, nhưng đừng trốn buổi trị liệu hôm nay đấy!!
Puerto: biết rồi!!
Mặt Trận đi ra, để Puerto trong phòng. Puerto xấu hổ, cố tìm cách hạ hỏa. Anh kêu quản gia.
Quản gia: ngài cho gọi tôi!!
Puerto: đuổi việc Mặt Trận và gọi cho người đó đi!!
Quản gia: sao thế ạ?? Mặt Trận làm gì sai sao ạ??
Puerto: không, đuổi việc em ấy đi!!
Quản gia: dạ vâng!!
Quản gia lui ra, nhìn Mặt Trận đang làm đồ ăn, thở dài.
Quản gia: Mặt Trận, từ hôm nay...
Mặt Trận thẫn thờ, ngồi ngoài công viên, nhìn vào sấp tiền lương cậu được trả, có chút tiếc nuối. Mặt Trận: haizzz... tiền lương này đủ để mình sống 5 năm nhưng... mình vừa bị đuổi lần thứ 1000 rồi....
Puerto đang mặc đồ, chuẩn bị đi ngủ. Khi anh chiềm vào giấc ngủ, đón chào anh là một cú đấm thân thiện của Rico.Rico: thằng khốn, mang em ấy về lại đây!!!Puerto nhìn Rico đang phát điên, cáu.Puerto: bỏ ra, cậu ta chỉ khiến tôi thấy ngứa mắt nên tôi đuổi đi thôi... hự!!!Rico: câm miệng đi, từ bây giờ, tôi sẽ chiếm lấy quyền điều hành, ở đây đi tên kia!!!Rico biến mất, Puerto hừ lạnh, tính tỉnh dậy nhưng phát hiện ra bản thân bị kẹt, hét lớn.Puerto: tên khốn!!!Rico tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn làm là sai người đi tìm cậu. Mặt Trận lúc này đã lên sân bay và đã bay trở về Việt Nam để sinh sống. Rico gần như phát điên, liên tục luyện tập và vẫn cố gắng tìm kiếm tung tích của cậu. Sau 2 năm, cuối cùng Rico cũng được phục hồi và hắn cũng nhận được tin rằng Mặt Trận đang sống ở Việt Nam, thế là hắn tức tốc bay sang Việt Nam và lên kế hoạch bắt cóc Mặt Trận. Còn cậu lúc này đang nhìn Vietnam với ánh mắt... "thâm tình", hai tay thì đang kéo căng cặp má bánh bao của y.Mặt Trận: tên nhóc này, em lại ăn vụng??Vietnam: Em xin lỗi, em xin lỗi!! Nhưng... nó ngon quá em không cưỡng lại được!! đau đau!!Vietnam vùng vẫy, Mặt Trận thả ra rồi phạt y quỳ cho đến giờ ăn trưa. Mặt Trận tiếp tục nấu ăn, nhận ra hết muối, lấy áo khoác mặc vào, nhìn y.Mặt Trận: anh đi mua đồ, ở nhà trông nhà, anh về mà thấy em đứng thì em chết với anh!!Mặt Trận lập tức đi mua đồ để Vietnam ở nhà. Đang đi Mặt Trận cảm thấy rằng có ai đó đang theo dõi, bèn tìm cách lẫn vào dòng người nhưng không thể, dù cho có phản kháng cuối cùng cậu vẫn bị bắt và được đưa đến trước mặt Rico. Mặt Trận ngẩn đầu lên, mở to mắt, bất ngờ. Rico cười, nâng cằm cậu lên, nói nhỏ.Rico: Mặt Trận, tình yêu của anh!!~ Cuối cùng... anh cũng tìm được em rồi, chú mèo con!!~ Em trốn kỹ thật đó!!~Mặt Trận: Rico!! Thả tôi ra, bắt cóc trong nước tôi là phạm pháp đấy!!!Mặt Trận hét lớn, vùng vẫy. Rico cười, bóp mạnh cằm của Mặt Trận, kéo cậu lại giường rồi xích lại.Rico: anh biết chứ!!~ Nhưng... nếu anh nói chính em là người tự nguyện thì sao??~Mặt Trận: ngươi nói vậy là sao??Rico: cậu bé thông minh!!~
Và mọi thứ xung quanh Mặt Trận trở nên tối đen lại. Và Rico từng bước từng bước... xâm chiếm lấy cậu, không khoan nhượng, thích thú khi thấy cậu trở nên dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Còn Vietnam thì...
Vietnam: anh hai à... khi nào anh mới về vậy?? Quỳ đau chân quá!! Cíu bé!! Em biết lỗi rồi mà, anh mau về đi!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Cái kết có phần hơi lãng xẹt vì tác giả bí ý tưởng, sorry vì đã để mọi người chờ lâu!!TwT Vote để giải cíu bé vietnam và mặt trận nào mọi người.Cảm ơn đã ủng hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz