ZingTruyen.Xyz

Cortis The Gioi Chi Co Hai Ta


Ngày Keonho trở lại trường, bầu trời Seoul sầm sì như mang nặng nỗi niềm không thể gọi tên, rồi trút xuống một cơn mưa rào dữ dội. Từng hạt mưa nặng trĩu, không phải là mưa rào mát mẻ cuối hạ, mà là nước mắt của thiên nhiên, gột rửa một cách tàn nhẫn và đột ngột. Màn mưa dày đặc như muốn xóa nhòa mọi dấu vết của quá khứ, cố gắng thanh tẩy không chỉ không khí mà còn là nỗi trống rỗng thăm thẳm đang ngự trị trong tâm hồn Keonho. Cơn mưa dường như đồng điệu với sự chênh vênh của cậu, một sự giằng xé giữa thế giới quen thuộc mà cậu không thể nhớ và một trái tim đang đau nhói vì những cảm xúc không thể gọi tên.

Seonghyeon đã đón Keonho từ bệnh viện và kiên quyết đi cùng cậu đến trường. Anh muốn đảm bảo Keonho không cảm thấy lạc lõng hay lo sợ. Chiếc ô lớn của Seonghyeon che kín hai người, bước chân họ chậm rãi trên sân trường ướt át. Keonho cảm nhận được hơi ấm và sự vững chãi từ cánh tay Seonghyeon đang khoác nhẹ vai cậu. Nỗi trống rỗng vẫn còn đó, nhưng không còn đáng sợ như trước.
"Cậu không cần phải lo lắng," Seonghyeon nói, giọng trấn an. "Mọi người đều nhớ cậu và rất mừng khi thấy cậu trở lại."

Keonho khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt cậu vẫn chứa đựng một nỗi hoài nghi. Cậu đang bước vào một thế giới xa lạ, nơi mọi người biết rõ về cậu hơn chính cậu biết về mình.
Vừa bước chân vào lớp học, một sự im lặng gần như tuyệt đối bao trùm. Hơn hai mươi cặp mắt quay lại nhìn Keonho và Seonghyeon. Keonho cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại, giống như một con thú bị dồn vào góc.
"Ôi, Keonho!"

Một giọng nói cao vút, đầy vẻ vui mừng vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. Một cậu con trai có mái tóc màu hạt dẻ, gương mặt thanh tú và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, bật dậy từ bàn cuối và chạy nhanh về phía Keonho. Cậu ta lập tức bỏ qua sự hiện diện của Seonghyeon, vòng tay qua vai Keonho một cách thân mật.
"Mừng quá, cuối cùng cậu cũng trở lại! Cậu biết không, tớ lo cho cậu muốn chết!"
Keonho cứng đờ người. Hơi ấm bất ngờ và sự thân mật này hoàn toàn không quen thuộc. Cậu lùi lại một bước theo phản xạ, thoát khỏi vòng tay của cậu bạn.

Seonghyeon đứng bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh, nụ cười trên môi đã vụt tắt. Anh nhẹ nhàng kéo Keonho về phía mình, tạo ra một khoảng cách vô hình giữa Keonho và người kia.
"Cảm ơn sự quan tâm của cậu, Hyunjin," Seonghyeon lạnh nhạt nói, nhấn mạnh từng chữ. "Nhưng Keonho vừa xuất viện, cậu ấy cần giữ khoảng cách."
Cậu bạn tên Hyunjin dường như không để ý đến thái độ của Seonghyeon. Cậu ta chỉ mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý, rồi quay sang Keonho.
"Cậu ấy là Seonghyeon, một người bạn của chúng ta," Hyunjin nói với Keonho, giọng điệu nghe có vẻ như đang giải thích về một người không quan trọng. "Còn tớ là Choi Hyunjin. Cậu không nhớ tớ ư? Thôi, không sao. Tớ sẽ giúp cậu nhớ lại tất cả. Chúng ta đã thân nhau từ hồi mẫu giáo mà!"

Câu nói này của Hyunjin như một nhát dao nữa cứa vào nỗi đau của Seonghyeon. Seonghyeon đã dành cả tuần lễ để kể lại những kỷ niệm từ thời mẫu giáo, và giờ đây, một người khác cũng nói điều tương tự.
Keonho nhìn vào Hyunjin, rồi lại nhìn sang Seonghyeon. Khuôn mặt Hyunjin rạng rỡ, tràn đầy sức sống; còn khuôn mặt Seonghyeon lại chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm, dai dẳng. Keonho cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ từ Hyunjin, nhưng lại cảm thấy sự an toàn tuyệt đối khi ở bên Seonghyeon.
"Chúng ta... thân nhau?" Keonho hỏi Hyunjin, giọng nói đầy sự ngờ vực.
"Tất nhiên rồi!" Hyunjin reo lên, không hề giấu diếm niềm vui. "Cậu và tớ là 'bộ đôi hoàn hảo' trong lớp, nhớ không? Seonghyeon thì lúc nào cũng lầm lì, cậu ấy ít khi tham gia vào những trò vui của chúng ta."
Câu nói của Hyunjin đã đẩy mọi thứ lên cao trào. Seonghyeon nắm chặt bàn tay, các khớp ngón tay trắng bệch.
"Đủ rồi, Hyunjin," Seonghyeon gằn giọng, đôi mắt ánh lên sự tức giận. "Đừng nói những điều không đúng sự thật."
"À, tớ chỉ nói sự thật thôi," Hyunjin nhún vai, điềm tĩnh đến đáng sợ. "Hơn nữa, tớ là bạn cùng bàn cũ của Keonho, tớ là người thân nhất với cậu ấy trong lớp này, điều đó là không thể chối cãi. Cậu biết đấy, một người bạn thực sự sẽ không để cho người mình yêu quý bị tổn thương. Keonho bị tai nạn, cậu ấy không nhớ bất cứ ai, và đó là một bi kịch lớn của cậu ấy."
Hyunjin dừng lại một lát, ánh mắt liếc nhanh sang Seonghyeon, rồi quay lại nhìn Keonho với vẻ mặt đầy xót xa.
"Keonho, cậu đã bao giờ nghe nói về 'ký ức giả' chưa? Đôi khi, khi một người mất đi ký ức, người khác có thể tạo ra những câu chuyện để lấp đầy khoảng trống đó. Cậu cần phải cẩn thận. Cậu chỉ nên tin vào những gì trái tim cậu mách bảo."

Câu nói này của Hyunjin gieo một hạt giống nghi ngờ vào lòng Keonho. Cậu cảm nhận được tình yêu của Seonghyeon, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận sự thân mật tự nhiên toát ra từ Hyunjin. Keonho nhớ lại những cơn đau buốt mỗi lần cố gắng nhớ lại, nhớ lại nỗi trống rỗng mà không một câu chuyện nào của Seonghyeon có thể lấp đầy. Phải chăng, những câu chuyện đó không phải là toàn bộ sự thật?
"Cậu ấy nói gì vậy, Seonghyeon?" Keonho khẽ hỏi, ánh mắt bối rối nhìn người bên cạnh.
Seonghyeon quay sang Keonho, vẻ mặt anh đau đớn như thể vừa bị phản bội.
"Keonho, đừng tin cậu ta. Tất cả những gì tớ kể cho cậu... là sự thật. Chúng ta..." Seonghyeon nghẹn lại, không thể nói thành lời. Anh không thể tìm được từ ngữ nào để mô tả mối quan hệ của họ, một mối quan hệ vượt trên tình bạn và bị lãng quên bởi thời gian.
"Đừng làm cậu ấy bối rối nữa, Seonghyeon," Hyunjin chen vào, giọng nói đầy vẻ quan tâm giả tạo. "Keonho cần một môi trường yên tĩnh. Tớ sẽ là người giúp cậu ấy. Dù sao, tớ là người bạn đồng hành của cậu ấy lâu nhất."

Hyunjin nhẹ nhàng đặt tay lên vai Keonho một lần nữa. Lần này, Keonho không lùi lại. Cậu cảm thấy bị giằng xé giữa hai người. Một bên là sự an toàn và chân thành đau khổ của Seonghyeon; một bên là sự tự tin và thân thiết quen thuộc của Hyunjin.
Seonghyeon nhận ra mình đang mất đi lợi thế.
Ký ức không còn là vũ khí của anh nữa, mà là một bức tường cản trở. Anh đã không thể chữa lành nỗi đau của Keonho, và giờ đây, một người khác đang lợi dụng sự trống rỗng đó để tạo ra bi kịch mới.
Anh buông tay Keonho ra, một sự buông bỏ đầy cay đắng.
"Được rồi. Tùy cậu," Seonghyeon nói với một sự thất vọng tột cùng. "Keonho, cậu cứ nghỉ ngơi đi. Tớ sẽ... quay lại sau."

Seonghyeon quay lưng bước đi, bước chân nặng trịch. Tiếng đóng cửa lớp học không còn là sự tĩnh lặng ngột ngạt như ở bệnh viện, mà là một tiếng nổ lớn trong lòng Keonho. Nó như tuyên bố về một khoảng cách mới, một sự chia ly chưa từng có.

Keonho nhìn theo bóng Seonghyeon, cảm thấy trái tim mình lại đau nhói. Nỗi đau ấy, lần này, không phải là nỗi đau vô hình không tên, mà là nỗi đau của sự mất mát. Cậu biết mình đã để mất đi một thứ vô cùng quan trọng.
Hyunjin mỉm cười chiến thắng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Keonho, chiếc ghế mà ngày xưa Seonghyeon vẫn thường ngồi.
"Đừng bận tâm về cậu ta," Hyunjin thì thầm, giọng nói ngọt ngào như mật. "Tớ ở đây rồi. Tớ sẽ là ký ức của cậu, Keonho. Tớ sẽ kể cho cậu nghe về chúng ta."

Keonho không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi Seonghyeon vừa đứng. Bi kịch của Keonho không phải là mất đi ký ức, mà là phải đứng giữa hai người, và không thể nhớ ai mới là người thật sự nắm giữ trái tim cậu.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Keonho biết rằng, nỗi đau mang tên ký ức đã chính thức mở ra một chương mới, tàn khốc và không lối thoát. Bi kịch giờ đây không chỉ là sự lãng quên, mà là sự giằng xé tột độ, một cuộc chiến thầm lặng diễn ra trong sâu thẳm tâm hồn cậu. Cậu trôi dạt vô định trong biển cả ngờ vực và nỗi trống rỗng vô tận. Seonghyeon đã là chiếc phao cứu sinh, là ngọn hải đăng duy nhất trong cơn bão quên lãng, nhưng giờ đây, sự xuất hiện của Hyunjin lại như một dòng xoáy cuốn cậu đi. Hai bàn tay đang đưa ra, nhưng Keonho không thể phân định được: bàn tay nào thực sự là sự cứu rỗi để dẫn cậu về ánh sáng của sự thật, và bàn tay nào chỉ là ảo ảnh ngọt ngào, hứa hẹn một sự an ủi nhất thời rồi đẩy cậu xuống vực sâu của sự lãng quên vĩnh viễn. Cậu đứng đó, một linh hồn bị xé đôi, bị giam cầm giữa hai thế lực của quá khứ, không biết nên tin vào tình yêu đã từng tồn tại hay vào sự thân mật vừa mới nảy sinh.

--------------------------//---------------------------
End chap 3.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz