collide
Lời nói của hắn vang lên, trầm đục và đầy khiêu khích, như một lời tuyên bố chủ quyền không thể chối cãi. Quang Hùng mở to mắt, cơ thể anh cứng đờ sau đó dâng lên một cỗ run rẩy kịch liệt. Sự sỗ sàng trong câu nói ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lý trí đang mơ hồ của anh, đánh thức nỗi sợ hãi và tội lỗi đã bị dục vọng tạm thời che lấp.
"Không... Dương, dừng lại!"
Quang Hùng gằn giọng, giọng nói run rẩy pha lẫn hoảng loạn. Anh giãy giụa dữ dội, hai tay đẩy mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Đăng Dương, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm. Đôi chân quẫy đạp nhưng sức mạnh áp đảo của Đăng Dương khiến mọi nỗ lực trở nên vô ích
"Cậu điên rồi! Dừng lại đi!"
Đăng Dương không đáp. Ánh mắt hắn tối sầm lại, lóe lên một tia điên cuồng đầy chiếm hữu. Sự vùng vẫy của Quang Hùng chỉ càng kích thích ngọn lửa hận thù, khao khát thiêu đốt hắn. Không một lời cảnh báo, hắn cúi xuống, răng nanh sắc nhọn cắn mạnh vào xương quai xanh đáng thương. Một cú cắn tàn nhẫn, không khoan nhượng, viết lên một bản tuyên ngôn tuyên bố chủ quyền về thể xác
"Aaaah!"
Quang Hùng bật ra tiếng rên đau đớn, cơ thể cong lên vì cơn đau nhói buốt từ xương quai xanh. Máu tươi rỉ ra từ vết cắn, đỏ thẫm trên làn da trắng, tạo thành một vệt dài đầy ám ảnh. Đau đớn lan tỏa nhưng kỳ lạ thay, nó lại hòa làm một với dòng điện kích thích đang chạy dọc sống lưng khiến anh run rẩy không kiểm soát
"Dương... đau... dừng lại đi..."
Đối mặt với lời cầu xin khẩn thiết Đăng Dương như bỏ ngoài tai, hắn liếm láp vết cắn ấy, tận hướng vị máu tanh ngọt nơi đầu lưỡi, hương da thịt quen thuộc, thứ khiến hắn say mê đằm chìm
"Đau? Đây chỉ là khởi đầu thôi Lê Quang Hùng"
Hắn thì thầm bên tai anh, chất giọng khàn đục chứa đầy dục vọng. Tay hắn siết chặt eo nhỏ, kéo anh áp sát vào cơ thể mình, để người nhỏ cảm nhận rõ ràng sự cương cứng đang căng tức qua lớp vải quần tây. Quang Hùng thở hổn hển, đầu óc quay cuồng giữa đau đớn và khoái lạc. Anh muốn dừng lại, muốn chạy trốn khỏi cơn ác mộng này nhưng cơ thể anh lại phản bội, phản ứng mãnh liệt với từng cử chỉ thô bạo của Đăng Dương
"Không... chúng ta không thể..."
Khi câu nói còn vương trên cánh môi, đôi mắt hắn lập tức tối sầm, dự đoán một cơn bão chuẩn bị ập đến. Bàn tay to lớn bất ngờ vung lên, bóp mạnh lấy má Quang Hùng, ngón cái và ngón trỏ siết chặt hai gò má mềm mại đến mức hằn đỏ, ép miệng anh hé mở
“Không thể?”
Giọng hắn trầm xuống, khàn đặc, mỗi từ đều như lưỡi dao sắc lạnh
“Anh còn dám nói không thể với tôi?”
Quang Hùng cố lắc đầu nhưng khuôn mặt bị bóp chặt đến mức má lún sâu, đỏ ửng dưới sức ép. Đôi mắt anh long lanh nước, vừa sợ hãi vừa bất lực. Đăng Dương không cho anh cơ hội đáp lại. Hắn cúi xuống, một lần nữa môi đè mạnh lên môi anh, hung bạo như muốn nghiền nát
Nụ hôn là một trận cuồng phong. Môi hắn đè ép môi anh như muốn nghiền nát, răng cắn mạnh vào môi dưới của Quang Hùng, kéo ra rồi lại cắn, máu tươi rỉ ra, vị mặn chát lan trên đầu lưỡi
“Ưm…!”
Quang Hùng rên đau nhưng âm thanh nhanh chóng bị nuốt chửng trong khoang miệng. Lưỡi Đăng Dương hung hăng xông vào, càn quét, quấn lấy lưỡi anh, ép buộc anh phải đáp lại. Hắn mút mạnh đầu lưỡi đỏ hỏn, lực hút mạnh đến độ cảm tưởng như đang hút lấy cả linh hồn, không để lại một khe hở nào cho sự kháng cự
Tiếng môi lưỡi ướt át vang lên dồn dập, xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào của Quang Hùng. Dịch vị trong lúc giao hợp không kịp nuốt xuống cứ thế tràn ra khóe miệng, chảy dài xuống cằm, lấp lánh dưới ánh đèn. Đăng Dương nghiêng đầu, cắn mạnh vào lưỡi anh, rồi lại mút, lại quấn, như muốn khắc sâu dấu ấn của mình vào từng tế bào
Toàn thân Quang Hùng run rẩy, hai tay vô thức bấu chặt vào bắp tay Đăng Dương nhưng không còn sức đẩy ra. Cơ thể anh dần mềm nhũn, đầu óc quay cuồng trong cơn bạo liệt. Lưỡi anh bất giác quấn theo, đáp lại, dù lý trí vẫn gào thét phản kháng
Đăng Dương buông tha gò má đáng thương, lưỡi men theo vệt nước ướt át liếm một đường dài từ cằm lên môi, tay thô bạo xé toạc phần còn lại của chiếc áo sơ mi, tiếng vải rách vang lên khô khốc trong không gian im lặng của phòng họp. Da thịt Quang Hùng hoàn toàn phơi bày dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, những thớ cơ dẻo dai run rẩy dưới cái nhìn hau háu của Đăng Dương. Hắn đẩy anh nằm ngửa xuống sofa, quỳ gối giữa hai chân anh, tay nhanh chóng mở khóa thắt lưng của Quang Hùng
"Nhìn anh xem, vẫn đẹp như ngày xưa"
Đăng Dương lẩm bẩm, giọng đầy mỉa mai nhưng ánh mắt lại cháy bỏng. Hắn kéo tụt quần anh xuống, để lộ phần thân dưới trắng mịn, và thứ đang cương cứng ngạo nghễ giữa hai chân. Quang Hùng đỏ mặt, cố gắng khép chân lại nhưng Đăng Dương giữ chặt đùi anh, ép chúng dang rộng. Quang Hùng cắn môi, nước mắt lăn dài trên má vì xấu hổ và bất lực
"Nghh..Dương... đừng..."
Nhưng lời van xin chỉ khiến Đăng Dương cười khẩy. Hắn cúi xuống, miệng ngậm lấy đầu nhũ hồng hào trên ngực anh, cắn nhẹ rồi mút mạnh, lưỡi xoáy quanh như đang tra tấn
"Umm~ ah..ức.. đừng mà!"
Quang Hùng rên rỉ, lưng cong lên, bàn tay vô thức nắm chặt tóc Đăng Dương. Tiếng mút ướt át vang lên, hòa cùng tiếng thở dốc của cả hai. Đăng Dương chuyển sang bên kia, để lại những dấu răng đỏ tươi trên làn da anh. Tay hắn lướt xuống dưới nắm lấy hạ thế của Quang Hùng, vuốt ve mạnh bạo từ gốc đến đỉnh.
"Cứng thế này rồi, còn giả vờ kháng cự?"
Hắn thì thầm, ngón tay cái xoa quanh đầu khấc nhạy cảm khiến Quang Hùng giật nảy vì va chạm. Đăng Dương bắt đầu kích thích điểm nhạy cảm nhất của Quang Hùng, anh khẽ rên lên, cảm nhận một dòng nhiệt nóng rẫy lan tỏa khắp cơ thể
"Arghh- đừng... Dương.. ơi!"
Quang Hùng hét lên nhưng giọng đã lạc đi vì khoái cảm. Hắn cười khẩy, ánh mắt lóe lên tia đắc thắng khi nhìn thấy dịch trắng rỉ ra từ đỉnh khấc hồng hào của Quang Hùng. Bàn tay hắn siết chặt lấy hạ thể anh, vuốt ve dọc theo chiều dài một cách chậm rãi nhưng đầy chủ đích, ngón cái xoa mạnh quanh đầu khấc nhạy cảm, ép buộc từng giọt dịch rỉ ra thêm. Quang Hùng cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén tiếng rên đang dâng trào trong cổ họng nhưng lại bị cơ thể phản bội, hông vô thức nhích lên đón nhận sự kích thích thô bạo ấy
"Hmm... k-không... ah... em dừng lại đi, Đăng Dương..."
Quang Hùng thì thầm, giọng run rẩy pha lẫn sợ hãi, hai tay yếu ớt cố gắng đẩy lồng ngực Đăng Dương. Anh dùng sức khép chặt đôi chân nhưng đầu gối người kia đã nhanh hơn ép mạnh, giữ chúng dang rộng một cách không khoan nhượng
"Dừng? Anh chắc chứ?"
Đăng Dương thì thào bên tai anh, chất giọng khàn đục đầy mỉa mai. Hắn cúi xuống, lưỡi rê một đường dài từ xương quai xanh xuống bụng dưới, để lại vệt nước bóng loáng trên làn da trắng sứ. Rồi bất ngờ, miệng hắn ngậm lấy vật nhỏ của Quang Hùng, mút mạnh từ gốc đến đỉnh
"Hức.. Dương... aa.. đừng... ưm."
Quang Hùng bật ra tiếng rên đau đớn xen lẫn khoái lạc, lưng cong lên như cung tên bị kéo căng. Đầu anh ngửa ra sau, nước mắt lăn dài trên má vì sự xấu hổ và bất lực. Hắn mút mạnh, lưỡi xoáy quanh đầu khấc như đang dày vò, răng cắn nhẹ vào lớp da mỏng manh, khiến Quang Hùng giật nảy mình. Thanh âm ái muội vang lên dồn dập, từng tiếng như dội thẳng vào nơ ron thần kinh. Dịch thể tràn ra, Đăng Dương tham lam nuốt lấy, tựa như đang thưởng thức chiến lợi phẩm.
Quang Hùng vẫn cố chống cự, hai tay nắm chặt tóc Đăng Dương, kéo mạnh để đẩy ra.
"Buông... buông ra... em điên rồi!"
Anh gằn giọng nhưng sức lực dần yếu đi, toàn thân nóng rẫy như bị thiêu đốt. Đăng Dương không dừng lại, một tay hắn luồn xuống dưới, ngón trỏ xoa quanh hậu huyệt chặt khít của Quang Hùng, ép buộc nó giãn ra dưới sức ép
"Điên? Vì anh đấy, Quang Hùng"
Đăng Dương ngẩng lên, môi bóng loáng dịch thể, ánh mắt tối sầm đầy chiếm hữu. Hắn cởi phăng quần mình, để lộ vật to lớn đứng sững ngạo nghễ, đầu khấc đỏ au vì bị kìm hãm. Không một lời cảnh báo, hắn nâng hông Quang Hùng lên, đặt đầu khấc trước cửa huyệt, đẩy mạnh một nhịp
"Ahhh! Đau quá- hức..Đăng Dương, dừng lại... làm ơn!"
Cự vật thô to không một bước dạo đầu cứ thế tiến vào, xé toạt hoa huyệt đáng thương, Quang Hùng không chịu nổi sự thô bạo, nước mắt lập tức tuôn trào
"Hức..đau anh mà.."
"Đ-Đăng Dương..ức..đáng ghét..toàn làm đau anh!"
Đối mặt với một Quang Hùng mắt ướt long lanh, Đăng Dương không khỏi mềm lòng. Lập tức dừng lại, cuối xuống vòng tay ôm lấy tấm lưng gầy, mấy cái ý định trả thù ban đầu sớm đã vứt ra sau đầu
Thôi thì phép vua thua lệ chàng
"Em xin lỗi Hùng, là em không đúng"
Đợi khi Quang Hùng đã thích ứng, hắn nhanh chóng đẩy sâu vào, từng centimet một, cảm nhận hậu huyệt nóng bỏng siết chặt quang dương vật mình như muốn nghiền nát. Dịch trơn rỉ ra từ nơi giao nhau, tạo nên sự trơn tru đầy tội lỗi.
"Hùng ngoan, thả lỏng nào"
Đăng Dương thở hổn hển, bắt đầu chuyển động, rút ra rồi đâm mạnh vào, mỗi cú thúc sâu hoắm liên tục chà đạp thịt huyệt đỏ âu. Ban đầu là đau đớn, nhưng dần dần, khoái lạc len lỏi, đánh thức những kích thích đơn thuần. Hông Quang Hùng vô thức nhích theo nhịp, hậu huyệt co thắt mút chặt cự vật thô to
"Ưm... ah... Dương... ch-chậm thôi...hah"
Quang Hùng rên rỉ, đầu óc quay cuồng, tuyến tiền liệt bị đâm trúng liên hồi khiến khoái cảm bùng nổ như điện giật. Hắn cúi xuống, cắn mạnh vào phần đùi non mịn của anh, để lại dấu răng mới hài lòng rời đi, tay kia vuốt ve hạ thể Quang Hùng, đồng bộ với nhịp ra vào. Sự chiếm hữu của Đăng Dương như lửa dục mãnh liệt thiêu đốt mọi tuyến phòng vệ của Quang Hùng. Anh uốn cong người, cảm nhận khoái cảm vỡ òa, tan chảy hoàn toàn trong cơn sóng tình của đối phương
"Ah...sâu quá..ưm..chết mất- ah.."
Tiếng rên của anh vang vọng, cơ thể run rẩy kịch liệt. Dục vọng dần xâm chiếm, lý trí theo đó vỡ tan. Quang Hùng đầu hàng, phía dưới chủ động nâng lên, đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ
"Dương..ức... m-mạnh hơn...hah.."
Đăng Dương cười khẩy, nắm lấy đứa nhỏ của Quang Hùng vuốt ve đồng bộ với nhịp luân động, đẩy mạnh một cú khiến Quang Hùng hét lên trong nhục dục. Đăng Dương tăng nhịp độ, rồi bắt đầu nhịp đẩy dồn dập hơn, như một cỗ máy không ngừng nghỉ. Mỗi cú đều đâm vào sâu tận gốc, rút ra rồi lại lao tới nghiền nát điểm nhạy cảm của Quang Hùng
Đóa hoa nhỏ ấm nóng gắt gao siết chặt lấy dương vật cường tráng, vách nội bích mềm mại co thắt theo từng nhịp ra vào. Đứng trước bản năng nguyên thủy Quang Hùng hoàn toàn buông thả, tuyến phòng bị anh dày công xây nên cũng theo những cú thúc mãnh liệt của đối phương nhanh chóng đổ sập
"Ư..hah..Dương..ah..chậm thôi..a-aa"
Tiếng rên rỉ đứt quãng hòa cùng thanh âm va chạm ướt át khiến ai nghe xong không khỏi đỏ mặt. Bàn tay to lớn siết chặt eo Quang Hùng, kéo anh sát hơn vào mình, khiến anh không thể trốn tránh mà chỉ có thể đón nhận sự xâm nhập này
Đăng Dương cúi xuống, hé miệng ngậm lấy hầu kết của Quang Hùng mút mạnh rồi cắn nhẹ, sau đó hút lấy phần da thịt nơi đó khiến nó bắt đầu xuất hiện dấu vết đỏ ửng.
"Lê Quang Hùng...em yêu anh..yêu đến phát điên!"
Hắn thì thầm khàn đục, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt nhạy cảm. Tay kia của hắn vẫn nắm chặt hạ thể Quang Hùng, vuốt ve dọc chiều dài một cách thô bạo, ngón cái xoa mạnh quanh đầu khấc nhạy cảm, ép buộc dịch trắng rỉ ra thêm nhiều hơn. Quang Hùng cắn chặt môi dưới, cố kìm nén nhưng thất bại
"Mmph... ah... a-anh cũng... ưm... yêu... em"
Đối diện với lời tự bạch của Quang Hùng, trong mắt Đăng Dương lóe lên một tia chiến thắng. Hắn chuyển tư thế, nhấc một chân Quang Hùng lên vai mình để góc độ sâu hơn. Rồi hắn dập liên hồi, nhanh và mạnh, mỗi cú thúc đều chạm đến điểm chết người, khiến hậu huyệt đỏ au run rẩy, dịch thể tràn ra nơi giao nhau, nhỏ giọt xuống sofa
"Argg- Dương... anh... sắp... hah... không chịu nổi!"
Quang Hùng hét lên, cơ thể anh co giật, khoái cảm ồ ạt bùng nổ như thủy triều. Đăng Dương không chậm lại, hắn cúi xuống cắn mạnh vào cổ anh, liếm láp vết cắn cũ để khẳng định chủ quyền, trong khi tay hắn vuốt ve hạ thể Quang Hùng nhanh hơn, đồng bộ với nhịp đẩy. Tiếng da thịt va chạm vang lên liên hồi. Cuối cùng, Quang Hùng đạt đến đỉnh điểm, cơ thể anh căng cứng, lỗ huyệt siết chặt lấy cự vật gân guốc như muốn giam chặt nó
"Ahh! Dương..hah..a-anh ra..nghh..aaah"
Dịch trắng bắn ra tung tóe văng lên khắp bụng và ngực, cơ thể run rẩy trong cơn cực khoái kéo dài. Đăng Dương cảm nhận được sự co thắt ấy, hắn đẩy thêm vài nhịp mạnh mẽ nữa trước khi bản thân phóng thích
"Anh là của em, của em, của em!"
Hắn gầm gừ trong mê man, tinh dịch nóng hổi phun trào lấp đầy sâu vào trong tận gốc, lấp đầy từng ngóc ngách, rồi tràn ra ngoài theo nhịp rút ra cuối cùng
Sau cơn khoái lạc, Đăng Dương cúi xuống thật chậm, như muốn kéo dài khoảnh khắc. Hắn không vội chạm môi ngay. Chỉ đưa mũi mình lướt nhẹ dọc theo sống mũi cao của Quang Hùng, rồi dừng lại cách môi anh chưa đầy một phân, để anh cảm nhận rõ hơi thở gấp gáp của hắn phả lên da thịt nhạy cảm
“Nhìn em đây”
Đăng Dương thì thào, giọng khàn đến mức gần như vỡ vụn
“Nhìn em và nhớ rằng anh là của em”
Quang Hùng chưa kịp đáp, môi Đăng Dương đã ập xuống, không nhẹ nhàng, không dò xét, mà là sự chiếm đoạt trong một khắc. Môi hắn đè ép môi anh mạnh mẽ, ép buộc đôi môi mềm của Quang Hùng phải hé mở. Lưỡi hắn lập tức xông vào, không chút do dự, cuốn lấy lưỡi anh trong một vòng xoáy dữ dội
Hắn nghiêng đầu sâu hơn, môi dính chặt không còn một khe hở. Lưỡi hắn quét sạch mọi ngóc ngách trong miệng anh, cọ xát, quấn quýt, rồi lại đè lưỡi anh xuống, ép anh phải đáp lại. Nước bọt tràn ra theo khóe miệng, kéo thành những sợi bạc mỏng lấp lánh dưới ánh đèn vàng nhạt
“Ưm…hức…Dương”
Quang Hùng cố rên lên, nhưng âm thanh chỉ biến thành những tiếng ú ớ nghẹn lại trong cổ họng. Lưỡi anh bất giác quấn theo lưỡi hắn, yếu ớt ban đầu, rồi dần dần mãnh liệt hơn, cuối cùng cũng buông bỏ mọi phòng bị
Đăng Dương cuối cùng cũng buông tha một chút, chỉ để lại môi hắn còn dán chặt môi anh, lưỡi nhẹ nhàng liếm láp môi dưới sưng mọng rồi mút mạnh. Sau đó rời ra vài centimet, thỏa mãn ngắm nhìn đôi môi sưng đỏ, lấp lánh ánh nước đang run rẩy không ngừng.
“Giờ thì hôn em lại đi. Để em biết anh vẫn còn yêu em đến phát điên”
Quang Hùng run rẩy, mắt vẫn còn ngân ngấn nước nhưng ánh nhìn đã không còn là né tránh. Anh hít một hơi thật sâu, như thể đang gom hết can đảm cuối cùng, rồi chủ động nhích người lên, hai tay yếu ớt vòng qua cổ Đăng Dương, kéo hắn xuống
Môi anh chạm môi hắn trước. Lần này là Quang Hùng hôn Đăng Dương
Ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, run rẩy, như sợ hắn sẽ lại vồ lấy. Nhưng Đăng Dương không phản kháng, chỉ khẽ hé môi chờ đợi, Quang Hùng mới dám lún sâu hơn. Môi anh cọ xát môi hắn, chậm rãi, vụng về, rồi lưỡi anh rụt rè thò ra, chỉ dám liếm nhẹ lên môi dưới của Đăng Dương, cẩn thận nếm lại hương vị của nỗi nhớ năm xưa
“Ưm…”
Đăng Dương khẽ rên trong cổ họng, âm thanh trầm đục đầy thỏa mãn. Tiếng rên ấy như một mệnh lệnh vô hình khiến Quang Hùng lập tức trở nên táo bạo hơn. Lưỡi anh luồn vào miệng Đăng Dương, quấn lấy lưỡi hắn, ban đầu còn rụt rè, sau đó lại bắt đầu mạnh mẽ đáp trả. Anh mút lấy lưỡi hắn, kéo vào miệng mình, rồi lại đẩy ra, để rồi lại cuốn lấy, như muốn bù đắp cho năm năm chóng vánh
Đăng Dương để mặc anh chi phối, chỉ khẽ cười trong cổ họng, hai tay ôm lấy eo Quang Hùng thật chặt. Khi anh cắn nhẹ vào môi dưới hắn để trả thù cú cắn ban nãy, Đăng Dương mới bật ra một tiếng rên khàn
“Aa.… Hùng…”
Nghe thấy tên mình được gọi như thế, Quang Hùng như bị kích thích đến cực điểm. Anh hôn hắn điên cuồng hơn, lưỡi quấn quýt không rời, mút mạnh đến mức phát ra những âm thanh ám muội ướt át không thể kiểm soát
Trong một thoáng, Quang Hùng rời môi, khoảng cách chỉ đủ để thì thầm giữa những nụ hôn
“Em… là của anh… mãi mãi…”
Rồi lại lao vào như con thiêu thân, lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau, không còn phân biệt được ai đang chiếm đoạt ai nữa, chỉ còn lại sự hòa quyện điên dại. Mãi đến khi cả hai gần như không còn dưỡng khí, Quang Hùng mới luyến tiếc buông ra. Anh thở hổn hển, mắt long lanh mỉm cười
“Giờ thì… em tin chưa?”
Đăng Dương không trả lời bằng lời. Hắn chỉ cười, nụ cười đầu tiên sau những năm tháng vắng bóng người thương, rồi lại cúi xuống, hôn anh một lần nữa, nhẹ nhàng, nâng niu, như muốn khắc mãi lời thú nhận ấy vào tận xương tủy
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz