ZingTruyen.Xyz

[Conan] Hai Số Phận, Một Vòng Tròn GINxSHERRY

Độc Dược của Kẻ Thay Thế (H+)

zxhio_kun123

POV(*) (ngôi thứ ba)

(*)POV: viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Point of View", dịch ra tiếng Việt nghĩa là "quan điểm" hoặc "góc nhìn" chỉ cách kể chuyện từ góc nhìn của nhân vật.

Ánh đèn đỏ mờ hắt xuống căn phòng hẹp, phủ lên mọi thứ một gam màu nửa ma mị, nửa ngột ngạt. Không gian ám đặc mùi rượu mạnh hòa cùng khói thuốc, quyện lẫn như một tấm màn che kín lối thoát.

Gin ngồi trên chiếc ghế bành, áo sơ mi mở bung vài cúc, chiếc ly thủy tinh nặng mùi vodka lăn qua lại trong tay. Hơi men quẩn quanh huyết quản, khiến đôi mắt bạc của hắn ánh lên vẻ mệt mỏi hiếm thấy. Nhưng sự mệt mỏi ấy chỉ tồn tại trong một thoáng ngắn ngủi—bởi ngay lập tức, cánh cửa phòng bật mở.

Vermouth bước vào. Gót giày cao nhấn xuống nền gỗ, từng tiếng cộc cộc vang như nhịp đếm của một trò chơi nguy hiểm. Mái tóc vàng buông xõa, thân hình ẩn hiện trong lớp váy satin màu đen ôm sát. Đôi mắt xanh lấp lánh dưới ánh đỏ, vừa sắc như dao, vừa mềm như rượu.

Trên khay bạc trong tay cô là một chai rượu đã khui sẵn.

"Anh say rồi sao, Gin?" – Vermouth hỏi, giọng khẽ kéo dài, vừa trêu chọc vừa gợi mở.

Gin không trả lời, chỉ xoay ly rượu, hờ hững ngẩng nhìn cô. Trong thoáng ấy, đôi mắt hắn không phải nhìn Vermouth—mà như xuyên qua bóng hình cô để tìm kiếm một ai khác. Một cái tên hiện ra trong tiềm thức: Sherry.

Vermouth nhận ra. Nụ cười cô cong lên, nhưng đáy mắt giấu một đốm tối không thể xóa. Cô đặt khay rượu xuống, bước đến gần, hơi thở quyện hương men và một thứ gì nồng nàn hơn.

Chai rượu được rót đầy. Gin nâng lên uống cạn, cổ họng chuyển động theo từng ngụm. Vermouth ngồi xuống cạnh, một bàn tay lặng lẽ lướt qua cánh tay hắn. Thứ chạm khẽ ấy vừa như thăm dò, vừa như khiêu khích.

Hơi men bỗng dưng nặng hơn thường lệ. Một luồng nhiệt lạ chạy dọc sống lưng Gin. Hắn cau mày, bàn tay siết chặt chiếc ly—vỡ choang. Mảnh thủy tinh rơi xuống, vỡ tan thành từng tia sáng nhọn.

Hơi thở hắn gấp hơn. Trong đáy mắt bạc, men say pha trộn cùng cơn cuồng nộ đang bị dồn nén.

"Cô đã làm gì trong rượu?" – Giọng hắn khàn, trầm, như tiếng kim loại cọ sát.

Vermouth khẽ nghiêng đầu, nụ cười sắc lẹm:

"Chỉ một chút chất xúc tác. Anh đâu phải thánh nhân, Gin."

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đẩy cô ép vào tường. Bàn tay to lớn siết chặt cổ tay cô, ghì lên cao. Ánh mắt bạc lóe sáng như lưỡi dao chực kề cổ.

"Cô nghĩ ta không dám bóp nát cổ cô ngay bây giờ?" – Hơi thở hắn rít qua kẽ răng.

Nhưng Vermouth không sợ. Cô cười khẽ, đôi môi sát ngay bên tai hắn, thì thầm:

"Anh không ghét... mà chỉ đang sợ hãi chính ham muốn của mình."

Gin khựng lại. Một khoảng lặng chớp nhoáng, rồi... hắn không ghì chặt nữa, mà bấu tay kéo mạnh cô xoay ngược, dồn xuống chiếc giường trong góc phòng.

Vermouth bật cười, tiếng cười khàn đục nhưng cũng run rẩy trong nhục cảm. Áo váy bị xé phanh từng mảng, rơi xuống nền. Thân thể trắng ngần phơi ra dưới ánh đỏ, lấp lóa như một thách thức.

Hơi men cộng hưởng với thứ thuốc đang chảy loạn trong máu, cuốn Gin vào cơn lốc mà hắn vốn khinh thường. Hắn lao xuống, chiếm đoạt đôi môi ướt át ấy bằng sự dữ dội, cắn xé hơn là hôn.

Mỗi nhịp cử động, mỗi va chạm da thịt, đều là một trận chiến. Vermouth ôm ghì lấy hắn, đôi móng tay sắc nhọn rạch những đường đỏ trên lưng hắn. Đau đớn, nhưng cũng là chất kích thích khiến hắn càng dấn sâu.

Thân thể họ quấn vào nhau, nóng bỏng, ướt đẫm, nhịp đưa đẩy càng lúc càng cuồng bạo. Tiếng thở, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt chạm vào nhau hòa cùng nhịp đập cuồng loạn của căn phòng.

Nhưng trong khoảnh khắc sát cận cực điểm, trong đầu Gin lại vang lên một tiếng gọi khác—không phải Vermouth.

Mà là Sherry.

Tên cô vụt qua như lưỡi dao, cắt ngang dòng ham muốn. Tim hắn thắt lại, cảm giác cực khoái chồng lấn cùng sự trống rỗng. Bản năng thì chiếm hữu, nhưng tâm trí lại phủ đầy một cái tên khác.

Vermouth nhận ra. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đôi mắt hắn trống rỗng—không nhìn cô, mà nhìn xuyên qua cô, về một hình bóng nhỏ bé xa xôi.

Nụ cười cô cứng lại. Nhưng rồi, cô lại cười, khẽ thì thầm vào tai hắn trong lúc cơ thể vẫn run rẩy theo nhịp cuối:

"Dù là ai trong tim anh... nhưng cơ thể này, khoái cảm này... là của tôi."

Sau cùng, hơi thở lắng xuống. Gin ngồi bật dậy, đôi mắt bạc phủ khói thuốc, lạnh lùng đến tàn nhẫn. Hắn không nhìn Vermouth thêm một lần nào nữa, chỉ vươn tay lấy điếu thuốc, châm lửa.

Khói trắng cuộn lên, tan dần trong ánh đỏ.

Vermouth nằm nghiêng, thân thể còn phập phồng, nhưng nụ cười trở lại cong cong nơi khóe môi. Trong đáy mắt xanh ấy là sự chiến thắng... xen lẫn một nỗi cay đắng không tên.

Căn phòng chìm vào yên lặng. Chỉ còn lại mùi rượu, mùi khói, và dư âm của một cơn bão xác thịt—một cơn bão không thể nào xóa nhòa cái tên Sherry đã khắc sâu trong tâm trí Gin.

______

Vermouth's POV

Ánh đèn đỏ từ chiếc đèn ngủ phủ lên căn phòng một sắc u ám, nửa gợi tình, nửa như báo hiệu tai ương. Vermouth thong thả xoay ly rượu trong tay, chất lỏng sóng sánh ánh hổ phách như đang mỉm cười với ả. Cái hương đắng dịu, ngọt ngào đến lạ... chẳng khác nào chính ả, quyến rũ và nguy hiểm, nhưng luôn biết mình đang tự chuốc độc.

Ả ngồi xuống cạnh Gin, kẻ đã quá quen với men rượu và những đêm dài không kết thúc. Làn khói thuốc lượn lờ quanh mái tóc bạch kim, ánh mắt hắn vô hồn, lạnh như băng tan trên ly rượu. Vermouth khẽ nghiêng người, ngón tay thon dài lướt qua cổ áo da đen của hắn, thì thầm:

"Gin... đêm nay, để em sưởi ấm cho anh."

Hắn chẳng trả lời, chỉ gằn một tiếng hừ mơ hồ. Nhưng khi môi rượu hòa vào môi thịt, khi mùi thuốc súng hòa vào mùi nước hoa ngọt ngào, căn phòng trở thành một trận chiến âm thầm.

Vermouth biết rõ, không cần thuốc, Gin cũng sẽ không chống cự. Hắn khát, không phải khát ả, mà khát một hình bóng khác. Nhưng ả vẫn đổ thứ thuốc vô hình vào rượu, không phải để ép, mà để tự trói buộc chính mình vào vòng xoáy mà ả biết chắc sẽ không có lối ra.

Thân thể hắn nóng dần lên, từng động tác thô bạo, nặng nề, như trút xuống mọi nỗi ám ảnh dồn nén. Mỗi lần hắn siết chặt eo ả, Vermouth lại thấy mình như một con rối, vừa sướng, vừa đau, vừa hả hê, vừa nhục nhã.

"Gin... mạnh hơn nữa..." – ả rên rỉ, nửa thật, nửa gượng ép. Trong tiếng thở dốc và những nhịp va chạm điên loạn, ả khát khao một điều duy nhất: hắn hãy nhìn thấy mình, dù chỉ một giây thôi.

Nhưng rồi, đúng vào khoảnh khắc ấy, hắn nghiến răng, khàn giọng bật ra một cái tên:

"Sherry..."

Âm thanh ấy lạnh lẽo hơn bất kỳ phát súng nào. Toàn thân Vermouth đông cứng lại, mắt ả mở to, trái tim bị xé ra từng mảnh. Nhưng ngay lập tức, ả siết chặt hắn hơn, môi mấp máy rên rỉ át đi sự thật, như thể có thể nuốt trọn cả bóng hình Sherry mà Gin vừa gọi.

Trong mắt ả, hắn càng cuồng bạo, càng đau đớn, thì ả càng cảm thấy bản thân tồn tại. Từng đợt sóng khoái cảm tràn qua, nhưng đọng lại chỉ là vị đắng của tro tàn.

Thân thể họ va vào nhau không chỉ như hai kẻ say, mà như hai ngọn lửa bị nhốt trong cùng một lồng sắt, bùng lên đến tận cùng rồi tự thiêu đốt chính mình. Mỗi cú siết chặt của Gin chẳng khác nào muốn nghiền nát cả bóng ma trong trí óc, nhưng càng dữ dội, hình ảnh Sherry lại càng hiện lên rõ rệt, như vết nứt trên mặt gương: càng đập vỡ, càng soi ra nhiều mảnh.

Vermouth nhận ra. Ả cười, nhưng nụ cười ấy run rẩy trong tuyệt vọng. Với ả, khoái cảm chẳng phải cứu rỗi, mà chỉ là một cách níu kéo: mỗi vết cào, mỗi tiếng rên đều là dấu ấn tuyệt vọng muốn khắc lên cơ thể hắn.

Khi tất cả lắng xuống, Gin buông ả ra như một cái xác rỗng. Hắn ngồi dậy, châm một điếu thuốc khác, ánh lửa bật lên soi rõ gương mặt lạnh tanh không chút dư vị.

Vermouth nằm trên tấm drap nhàu nát, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn, đôi môi còn run rẩy. Ả khẽ cười, một nụ cười chua chát hơn cả cái chết:

Dù sao... cũng chỉ là một cái bóng thay thế.

Trong khoảnh khắc ánh khói cuộn tròn quanh thân thể gầy guộc, ả hiểu rõ hơn ai hết: kẻ đàn ông trước mặt sẽ mãi mãi không thuộc về ả.

———

Gin's POV

Khói thuốc cay xộc vào cổ họng, nhưng Gin nhận ra thứ làm hắn nghẹn lại không phải là khói, mà là thứ khác — cơn nóng bỏng đang dâng tràn từ tận sâu bên trong cơ thể. Đầu óc hắn chao đảo, hơi thở gấp gáp bất thường.

Hắn biết rõ Vermouth đã làm gì.

"Mẹ kiếp..." — Gin gầm khẽ, bàn tay siết chặt bật lửa đến mức kêu rắc. Thứ thuốc khốn kiếp này chảy cuồn cuộn trong máu, đốt cháy từng thớ cơ, từng mạch máu. Thân thể hắn, vốn lạnh như thép, giờ lại run rẩy, đòi hỏi.

Hắn ghét cảm giác bị điều khiển. Ghét việc để bất kỳ ai nhìn thấy một Gin mất kiểm soát. Nhưng Vermouth lại đang đứng trước mặt hắn, nụ cười mơ hồ, ánh mắt lấp lánh sự thách thức.

Trong khoảnh khắc, hắn đã định rút súng, kết liễu tất cả. Nhưng bàn tay hắn run lên. Hắn tự khinh bỉ chính mình: run rẩy vì ham muốn.

"Khốn kiếp."

Khi Vermouth tiến lại gần, ngón tay lướt nhẹ qua cằm hắn, Gin gần như bật dậy để phản kháng. Nhưng thay vì đẩy ả ra, hắn lại đè mạnh xuống, cướp đoạt. Mỗi nhịp va chạm thô bạo không phải để hưởng thụ, mà như để trừng phạt.

Mỗi lần thân thể hắn hòa vào thân thể ả, đôi mắt hắn lại nhòe đi bởi một hình ảnh khác — mái tóc nâu đỏ mềm rũ, đôi mắt sắc lạnh của Sherry. Hắn ghì chặt hơn, thở gấp hơn, như thể muốn chôn vùi ảo ảnh ấy bằng thực tại này. Nhưng càng cố, ảo ảnh lại càng hiện rõ.

"Sherry..." — cái tên bật ra giữa cơn thở dồn dập, hắn cắn chặt răng, nguyền rủa bản thân vì lỡ thốt thành tiếng.

Vermouth nghe thấy. Ả mỉm cười trong bóng tối miệng lẩm bẩm thứ gì đó, nhưng Gin không quan tâm. Hắn chìm trong cơn dục vọng bị thuốc điều khiển, càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng tuyệt vọng.

Đến khi khoái cảm bùng nổ, Gin gần như gầm lên, như một con thú bị dồn đến đường cùng. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hắn chỉ thấy lạnh. Rỗng. Không còn gì ngoài khoảng trống xám xịt bóp nghẹt lồng ngực.

Hắn rút người khỏi Vermouth, ngồi bật dậy, bật lửa châm một điếu thuốc khác. Bàn tay vẫn còn run. Hắn hít sâu, nhả khói ra, nhưng khói thuốc không át nổi mùi nồng đọng lại trong căn phòng.

Hắn biết rõ mình vừa phạm sai lầm. Không phải vì đã để Vermouth kéo vào trò chơi bẩn thỉu này — mà vì hắn đã để bản thân gọi tên Sherry, để lộ thứ tình cảm mà lẽ ra hắn không được phép có.

Mỗi hơi thuốc như cắt vào cổ họng, nhưng Gin vẫn hít, vẫn nhả khói, như một cách tự trừng phạt. Hối hận tràn lên như bùn lầy: hắn đã để thân thể phản bội ý chí. Hắn đã để Vermouth chạm vào một phần mà chỉ Sherry mới nên giữ.

Trong bóng tối, hình bóng Sherry lại hiện lên, xa vời nhưng ám ảnh, đứng giữa làn khói thuốc dày đặc. Gin siết chặt điếu thuốc đến tàn rơi lả tả, tự hỏi mình còn có quyền gì để nhớ đến cô nữa — khi chính đôi bàn tay này vừa chạm vào một người đàn bà khác.

Và hắn biết, nỗi hối hận này sẽ còn bám lấy hắn rất lâu, như mùi thuốc cháy khét len lỏi vào từng sợi vải, không bao giờ tẩy sạch.

----------------

Ghi chú từ tác giả: Chap H+ đầu tiên!! Mình muốn nghe cảm nhận của mọi người: cảnh này có quá tay, hay còn thiếu gì? Có bị nhàm hay lặp không? Mình muốn xây dựng nội tâm cả 3 phía nên dùng POV á:)). Cơ mà thấy mỗi POV là mỗi lần lặp lại, hơi chán?! À lần đầu tiên mình viết H+, có gì thì mọi người nhớ góp ý nhe.  (Ai ship ginsherry thì cứ từ từ bình tĩnh. Chill đi mọi người, tác giả ship cp này mà. Hứa luôn ă).

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz