ZingTruyen.Xyz

Conan Giua Lan Ranh Su That Va Niem Tin


08:15 sáng – Phòng họp tổ trọng án tỉnh Nagano

Một buổi sáng đặc biệt tĩnh lặng.

Căn phòng họp như đọng lại trong không khí đặc quánh của thuốc súng chưa bắn — một sự im lặng chuẩn bị vỡ òa. Tất cả đang chờ câu trả lời từ tập hồ sơ được đặt ngay chính giữa bàn, bọc ni-lông, niêm phong đỏ: “Vụ Tokushige – Giao dịch mờ ám và đường tiền rửa trắng.”

Y/N ngồi bên phải Takaaki. Yamato thì khoanh tay ở cuối bàn, ánh mắt sắc như dao. Yui lật từng trang ảnh chụp giám định dấu vết, thỉnh thoảng cau mày.

Takaaki đan hai tay lại, ánh mắt không rời bảng phân tích.

— Tổng cộng ba công ty ma, 11 giao dịch mờ ám. Tất cả liên kết về một địa chỉ cũ: Tòa nhà Narukami, từng là trụ sở của công ty “Enmei Holdings” — đã tuyên bố phá sản năm năm trước.

Y/N ngẩng lên.

— Em đã tra thử. Chủ tịch “Enmei” từng là đối tác thân cận của Tokushige. Và lạ nhất là… người đại diện pháp lý của họ từng bị điều tra. Nhưng hồ sơ bị đình chỉ giữa chừng.

Takaaki gật nhẹ, giọng trầm:

— “Địch lùi một bước không phải vì yếu, mà vì muốn dụ ta tiến sâu vào bẫy. Lùi để tạo thế. Tấn công để giấu lộ.”

Yamato khịt mũi:

— Lại Tôn Tử?

— Lần này thì đúng, — Takaaki đáp, không quay đầu lại. Giọng đều và sắc lạnh.

Yui nhìn cả hai, khẽ lắc đầu, rồi mở lời:

— Nhưng vẫn có một điểm mù lớn. Mọi manh mối đều dẫn đến Tokushige là mục tiêu bị bịt miệng. Nhưng ai là người có khả năng dập lửa, di chuyển bí mật, xóa dấu vết, và rút êm sau khi gây án?

Y/N ngẩng đầu, nhẹ nhàng:

— Em nghĩ… là một người mà nạn nhân không hề nghi ngờ khi gặp giữa đêm.

— Một người… quen mặt.

---

10:37 sáng – Cà phê ven hồ Nagano

Y/N cùng Yui đi thẩm vấn lại các nhân chứng lân cận biệt thự. Trong đó có một người phụ nữ trung niên tên Kazama Shiori, sống cách biệt thự chưa đến 300 mét. Bà là người duy nhất khẳng định “đã thấy một bóng người quen xuất hiện vào đêm hôm đó, gần 1h sáng.”

— Tôi thấy anh ta từ phía sau hàng cây. Râu quai nón, cao, dáng đi hơi lệch. Tôi chắc chắn đã từng gặp anh ấy rồi…

Yui xen vào:

— Ở đâu?

— Hình như là trong một buổi lễ giỗ của nhà Tokushige… hai, ba năm trước?

Y/N ghi lại. Ánh mắt cô thoáng chùng xuống.

— Bà có thể mô tả gì thêm không? Quần áo? Màu sắc?

— Áo khoác xám, mũ rộng, bước chân hơi tập tễnh.

Y/N liếc sang Yui. Đó không trùng khớp với ai trong số người bị nghi ngờ trước đây.

— Có khả năng hắn từng thân với Tokushige, rồi bị gạt ra sau một sự kiện nào đó? — Yui hỏi nhỏ khi cả hai bước ra ngoài.

— Hoặc là… — Y/N thì thầm. — Một con tốt đã từng bị thí — giờ quay lại làm người cầm quân.

---

13:20 – Phòng điều tra

Takaaki lật qua bản vẽ khuôn mặt từ lời khai bà Kazama. Y/N đứng bên, vừa đưa thêm hồ sơ hỗ trợ.

Bỗng, một trang giấy rơi khỏi tập tài liệu.

Takaaki cúi xuống nhặt, ngón tay anh thoáng chạm vào tay cô.

Y/N định rụt lại, nhưng anh giữ nhẹ — không chặt, không buông. Một giây. Rồi anh rút tay trước.

— Xin lỗi, — anh nói khẽ.

— …Không sao.

Cô nhìn anh. Ánh mắt ấy không còn dửng dưng như những lần trước. Không ấm, không gần… nhưng đã khác. Như thể trong im lặng, đã có một vết rạn nhỏ nơi bức tường vô hình giữa họ.

Takaaki cất lời sau một lúc:

— “Có những người không phải là địch, cũng chẳng là bạn. Chỉ là những kẻ từng đứng cạnh mình trong chiến trường, rồi biến mất khi tiếng trống ngừng vang.”

— Câu đó… không phải Tôn Tử?

— Không. Là tôi nghĩ khi em rời đi.

Y/N không đáp.

Im lặng lại phủ xuống. Nhưng lần này… không còn nặng nề. Mà như một dấu chấm lửng. Một khoảng đợi chưa thành lời.

---

15:00 – Phòng họp tổ trọng án

Tập hồ sơ đối chiếu bắt đầu cho thấy một cái tên: Higuchi Renji — cựu giám đốc phụ trách pháp lý của Enmei Holdings, từng biến mất khỏi radar 3 năm sau khi vụ án bị đình chỉ. Râu quai nón, dáng người trùng khớp lời bà Kazama. Và đáng chú ý nhất: hắn từng được Tokushige gọi là "em kết nghĩa."

Yamato đập bàn:

— Chính là hắn! Hắn quay lại để xóa hết dấu vết.

Takaaki gật đầu, mắt tối lại.

— Đội trưởng Yamato, triển khai đội truy lùng khu vực rừng phía bắc. Renji từng có nhà nghỉ cũ bỏ hoang ở đó.

— Rõ. Tôi sẽ đi ngay.

Yui nói nhỏ với Y/N:

— Đi thôi, chúng ta chuẩn bị y tế dự phòng. Có thể sẽ nguy hiểm.

Takaaki chặn lại, mắt vẫn nhìn hồ sơ:

— Không. Y/N đi cùng tôi.

Cả phòng im bặt.

Y/N thoáng ngẩng đầu. Yui nhìn cô, không nói. Rồi nhẹ gật.

17:00 – Đường rừng phía Bắc

Takaaki và Y/N bước vào khu rừng thưa, ánh nắng cuối ngày đổ xuống tạo thành một bức tranh u ám giữa sắc lá hanh vàng. Trước mặt họ là bóng nhà nghỉ hoang cũ nát — nơi Renji từng biến mất.

Y/N đặt tay lên súng.

— Anh có nghĩ hắn đang ở đó?

Takaaki trầm giọng:

— Hắn muốn đốt hết chứng cứ. Nhưng lại để lại đúng thứ quan trọng nhất… ký ức của người nhìn thấy.

— “Ký ức, nếu không bị giết, sẽ là mũi tên bắn xuyên bóng tối.”

Y/N khẽ nói:

— Gia Cát Lượng?

Anh cười nhẹ, không xác nhận. Chỉ khẽ liếc cô:

— Câu đó… là em.

Họ bước đến trước cửa nhà hoang.

Không ai nói thêm.

Nhưng lòng bàn tay họ – dù chưa nắm – cũng đã cùng siết chặt.

---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz