ZingTruyen.Xyz

Conan Edit Bhtt Mori Ty Ty


Movie 1: Quả Bom Chọc Trời (4)

Chị em nhà Mori đang vui vẻ xem hình ảnh ở bên này, thì Moriya Teiji bước đến, cười nói:
"À đúng rồi, Yui, Ran, hai người quen biết Kudo-kun rất rõ đúng không?"

"Hả?" Yui nhướng mày nhìn ông ta.

Ran cười đáp:
"Đúng vậy, bọn cháu đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ! Thậm chí còn học chung cấp ba nữa, nhưng đã lâu rồi cháu không gặp lại cậu ấy!" Ran cúi đầu, vẻ mặt có chút buồn bã. Hiển nhiên, cô vẫn chưa quên được việc Kudo Shinichi đã "mất tích" từ lâu trong mắt người ngoài.

Thấy vậy, Yui có vẻ khá hài lòng.

"Ồ, ra là thế à!" Moriya Teiji hỏi tiếp.

Ran lại phấn khích nói:
"Nhưng mà, chủ nhật này là Shinichi, à không, sinh nhật của cậu ấy, nên bọn em đã hẹn nhau đi xem phim."

"Hẹn nhau?"

"Ừm, chỉ có em, chị gái, và Kudo-kun thôi." Ran nói, khuôn mặt hơi đỏ lên.

"Ba người à?" Moriya Teiji nhìn chị em nhà Mori đánh giá.

"Đúng vậy!" Ran vui vẻ gật đầu.

Còn Yui thì trông có vẻ chán nản, cô ngáp dài một cái đầy lười biếng.

Thái độ này khiến Moriya Teiji bất giác cảm thấy thoải mái, liền nói:
"Ồ, vậy sao? Chắc chắn là đáng mong đợi lắm đây. Hai người chuẩn bị quà cho cậu ấy rồi chứ?"

Ran đáp:
"Chưa đâu! Em dự định thứ bảy sẽ đi mua. Vì Shinichi cũng thích màu đỏ giống em, mà màu đỏ cũng là màu may mắn của bọn em trong tháng 5, nên em tính mua một chiếc áo khoác màu đỏ cho cậu ấy. Chị gái em cũng đồng ý với ý tưởng này đấy!"

Conan chợt hiểu ra. Hóa ra hôm trước Ran hỏi cậu về việc thích màu đỏ hay màu xanh là vì lý do này!

"Ha ha, món quà này quả thật rất tuyệt! Tôi nghĩ Kudo-kun sẽ rất vui," Moriya Teiji cười, rồi quay sang hỏi:
"Thế còn Yui thì sao?"

Yui mặt không cảm xúc trả lời:
"Tôi định tự làm một chiếc bánh nho khô thật to."

"Hả?" Moriya Teiji ngạc nhiên.

Conan thì khóe miệng giật giật. Trời ạ, cậu biết ngay Yui sẽ tặng món quà này mà.

"Chị ~~" Ran vừa buồn cười vừa bất lực.

"Sao? Tôi tặng món quà này, cậu ấy sẽ không thích sao?" Yui tiếp tục với vẻ mặt thản nhiên.

Moriya Teiji tò mò hỏi:
"Sao thế? Cậu ấy không thích bánh nho khô à?"

Ran hơi ngượng ngùng trả lời:
"Ừm... thật ra thì Kudo-kun không thích món này lắm."

Không thích lắm á? Phải nói là ghét nhất mới đúng! Conan thầm than trong lòng. Mỗi khi Yui giận cậu, cô đều làm món bánh này để "trả đũa", nhưng dạo gần đây cô đâu có giận gì cậu đâu!

"Ha ha, ra là vậy!" Moriya Teiji ánh mắt lóe lên một tia tinh quái, rõ ràng là ông ta vừa xác nhận được điều gì đó. Anh nói tiếp:
"Mà thật thú vị nhỉ! Rõ ràng là chị em sinh đôi, nhưng Yui và Ran thực sự không giống nhau chút nào!"

Ran cười tươi, vòng tay ôm vai Yui rồi nói:
"Đúng vậy đó! Sở thích của bọn em cũng rất khác nhau, ví dụ như em thích màu đỏ, còn chị gái em thì thích màu đen. Nhưng mà tình cảm của bọn em vẫn rất tốt!"

Yui nhẹ nhàng vỗ vai Ran, vẻ mặt đầy thân thiết.

Đột nhiên, Ran chú ý đến một bức ảnh treo trên tường, liền kinh ngạc nói:
"Ơ? Kia chẳng phải là tòa nhà Meiwa ở khu đô thị sao?"

"Đúng vậy, sao thế?" Moriya Teiji ngạc nhiên hỏi.

Ran chỉ vào bức ảnh, cười nói:
"Bọn em dự định sẽ đến rạp chiếu phim số 1 ở Beika để xem phim vào tối chủ nhật, đã hẹn gặp nhau ở sảnh lớn lúc 10 giờ. Không ngờ tòa nhà Beika cũng là do giáo sư Moriya thiết kế đấy!"

"À, đúng thế! Tòa nhà đó là một trong những tác phẩm đắc ý nhất của tôi. Không có nơi nào phù hợp hơn để chúc mừng sinh nhật đâu!" Moriya Teiji cười nói.

Ran cũng cười vui vẻ.

Sau khi tham quan xong triển lãm, mọi người chuẩn bị trở về hoa viên.

Yui bỗng nhiên lên tiếng:
"Nhưng mà, qua đêm ở bên ngoài thì không hợp lắm đâu!"

"Chị ~~" Ran ôm vai Yui, làm nũng:
"Chị đã đồng ý rồi mà!"

Yui khẽ lắc đầu, thở dài:
"Đúng là kiếp trước nợ em mà! Thôi được, đi thì đi!"

"Vâng, đi thôi nào, Conan!"

"Đến ngay!"

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến ngày 3 tháng 5.

Mori Kogoro ngồi chăm chú đọc tạp chí, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn hai chị em nhà Mori.

Cô chị mặc áo khoác nhẹ màu xanh nhạt phối với quần trắng, cô em diện áo đỏ kết hợp với váy ngắn trắng. Cả hai đều ăn mặc chỉnh chu, trông rất xinh đẹp.

"Hai người định ra ngoài à?" Conan ngẩng đầu nhìn họ đã ăn diện tươm tất. Cậu liếc đồng hồ thấy mới chỉ 12 giờ trưa, rõ ràng là hai chị em chuẩn bị đi dạo phố.

Yui nhìn Conan thoáng qua, bình thản nói:
"Nếu có thể không đi thì chị vui lắm."

"Chị ~~" Ran lại làm nũng lần nữa.

Yui thở dài, không nói thêm gì.

Ran quay sang Conan hỏi:
"Conan, em không muốn đi dạo phố với bọn chị sao?"

"Không, tiến sĩ Agasa có việc tìm em." Conan cười gượng, trong lòng thầm nghĩ: Đi dạo phố với phụ nữ đúng là ác mộng, mà con gái thì cũng chẳng khác gì.

"Vậy cũng được! Tối nay nhớ đến đúng giờ nhé!"

"Ừ, tạm biệt." Conan vẫy tay chào, nụ cười trên mặt cậu biến mất ngay khi chị em nhà Mori đi khuất.

Trời ạ, tối nay lại phải xem cái bộ phim dành cho thiếu nữ ấy sao? Không đời nào, mình chẳng hứng thú chút nào cả! Nhưng nhìn vẻ phấn khích của Ran, mình đúng là không thể từ chối. Haizz, ước gì mình giống Yui, không phải đi xem phim tối nay!

Tại nhà tiến sĩ Agasa.

"Yui và Ran ra ngoài rồi à?" Tiến sĩ Agasa vừa rót cà phê vừa hỏi.

"Vâng! Mới đầu giờ chiều thôi! Phim tận 10 giờ tối cơ. May mà cháu viện cớ sang đây để trốn!" Conan thở dài, chỉ cần nghĩ đến hai tiếng "tra tấn" sắp tới là đã cảm thấy đau đầu.

Tiến sĩ Agasa bật cười:
"Nhưng đúng là bất ngờ thật! Không ngờ Yui lại đồng ý với yêu cầu của Ran!"

Conan cười gượng, mặt càng u ám hơn:
"Cậu ấy trước giờ chưa bao giờ từ chối Ran cả, đúng không?"

Tiến sĩ Agasa cười lớn, khiến Conan càng khó chịu, bực bội vặn lớn âm lượng TV.

"... Gần đây, một lượng lớn thuốc nổ HMK bị đánh cắp từ công ty Tokyo. Hiện tại, cảnh sát đã điều động hơn 100 nhân viên để điều tra, nhưng vẫn chưa tìm ra được kẻ tình nghi..."

Nghe bản tin, tiến sĩ Agasa cầm tách cà phê đến gần Conan, nghiêm túc nói:
"Vụ này không nhỏ đâu!"

"Đúng vậy, nếu trộn HMX với nhựa plastic, sẽ có thể chế tạo thành thuốc nổ dẻo ngay." Conan cũng cau mày suy nghĩ.

Ngay lúc đó, TV chuyển sang một bản tin khác.

"... Đêm qua, một căn nhà của gia đình họ Kurozawa tại quận Haido đã xảy ra hỏa hoạn. Nhiều nhà dân lân cận cũng bị ảnh hưởng..."

Conan kinh ngạc nhìn hình ảnh trên màn hình:
"Đây chẳng phải là căn nhà họ Kurozawa lần trước sao?"

"Đúng vậy, chính là nơi xảy ra vụ án mạng lần trước." Tiến sĩ Agasa gật đầu, rồi cau mày nói:
"Nhưng gần đây số vụ phóng hỏa tăng lên nhiều thật!"

"... Vì thủ pháp phạm tội tương tự, cảnh sát phỏng đoán đây rất có thể là một chuỗi vụ phóng hỏa liên hoàn..."

"Reng... reng... reng..."

Điện thoại bất ngờ reo vang, Conan lập tức giảm âm lượng TV.

Tiến sĩ Agasa bước tới nhấc máy:
"Alo, cho hỏi ai vậy."

"Xin hỏi, Kudo Shinichi có ở đó không?" Một giọng nói kỳ lạ vang lên từ đầu dây bên kia.

Tiến sĩ Agasa sững người, sau đó vội đáp:
"A, xin chờ một chút," rồi che điện thoại lại, quay sang Conan:
"Shinichi, người ta tìm cháu."

Conan ngơ ngác:
"Ai thế? Sao họ biết cháu ở đây?"

Tiến sĩ Agasa thở dài, có chút bực bội:
"Cháu quên rồi à? Chúng ta đã chuyển tất cả các cuộc gọi từ nhà cháu sang đây rồi!"

"À... đúng rồi!" Conan lúc này mới nhớ ra, liền lấy nơ bướm thay đổi giọng nói ra đeo lên. Cậu lẩm bẩm:
"Gần đây không ai gọi tìm cháu, nên quên mất vụ này luôn."

Tiến sĩ Agasa nghiêm túc nói:
"Người bên kia hình như cũng dùng thiết bị thay đổi giọng nói, nghe giọng rất kỳ lạ."

"Vậy sao?" Conan nhận điện thoại, trả lời:
"Alo, tôi là Kudo Shinichi."

"Cậu là Kudo Shinichi?" Giọng nói đầu dây bên kia quả nhiên nghe rất quái dị.

"Đúng vậy," Conan đáp, nhưng cậu không để tâm quá nhiều tới giọng nói mà tập trung vào những gì đối phương sắp nói tiếp.

"Cậu đã đọc tin tức chưa? Tôi chính là người đã đánh cắp lượng lớn thuốc nổ từ công ty Tokyo!"

"Cái gì?" Conan kinh ngạc.

"Cho tôi số điện thoại di động của cậu," giọng nói lạnh lùng yêu cầu.

"Tôi không có nghĩa vụ phải đưa số của mình cho loại người như ông!" Conan nghiêm giọng đáp.

"Vậy cậu định từ bỏ các liên lạc duy nhất sao?" Giọng nói bên kia trở nên âm trầm, đầy mưu mô.

Conan giật mình, tim như ngừng đập. Sau một lúc do dự, cậu buộc phải đọc số điện thoại của mình:
"Được thôi, số của tôi là..."

Người kia ghi lại số, lạnh lùng nói tiếp:
"Tốt lắm. Bây giờ lập tức mang điện thoại tới công viên Ryokuchi. Tôi sẽ cho cậu xem một thứ thú vị."

"Công viên Ryokuchi?" Conan hỏi lại đầy nghi ngờ.

"Nếu không mau đến, bọn trẻ kia sẽ mất mạng."

"Cái gì?" Conan rùng mình, cảm thấy vô cùng bất an.

Đầu dây bên kia đột ngột cúp máy.

Conan lập tức nhảy khỏi sofa.

"Shinichi, có chuyện gì vậy?" Tiến sĩ Agasa lo lắng hỏi.

"Dù sao thì cháu cũng phải đến đó xem thế nào đã," Conan trả lời, tay ôm chặt ván trượt.

"Có khi nào chỉ là trò đùa không?" Tiến sĩ Agasa vẫn bán tín bán nghi.

Conan nghiêm nghị đáp:
"Nếu đối phương còn dùng cả thiết bị thay đổi giọng nói, thì chắc chắn có vấn đề. Tiến sĩ, hãy giúp cháu liên lạc với thanh tra Megure!"

"Được, nhưng cháu phải cẩn thận đấy!"

"Cháu biết rồi!" Conan nói, rồi nhanh chóng lao ra khỏi cửa.

Lúc này, chị em nhà Mori đã đến điểm hẹn gặp Sonoko.

Từ xa, Sonoko đã vẫy tay hớn hở:
"Yui! Ran!"

Sonoko chạy lại ôm lấy hai người, rõ ràng rất phấn khích vì biết lý do hiếm hoi Yui cũng chịu đi dạo phố.

"Sonoko!" Ran tươi cười vẫy tay.

Yui cũng khẽ mỉm cười. Khi vừa định nói gì đó, điện thoại cô bất ngờ reo lên.

Ra hiệu cho Ran và Sonoko đợi một lát, Yui bước sang một bên và bắt máy:
"Alo? Tin tức tôi cần đã có chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz