Collection Seventeen Nhu Ngay Dau Tuong Tu
Ju.B | WonSol | T | Fin.
Đưa ta lạc lối...
A/N: Thật ra fic chỉ là một cái drab dài quá khổ. Tôi đã bắt tay vào viết nó sau khi một lần nữa nghiền ngẫm lại bộ manga thần thánh của mình là "Uzumaki". Đó là một manga kinh dị rất nổi tiếng, nếu là tín đồ của horror, tôi nghĩ chắc bạn sẽ biết nó. Và dù fic được truyền cảm hứng bởi Uzumaki của họa sĩ ITOU Junji thật đấy, nhưng nội dung fic không có liên quan tí xíu nào đến manga đâu =)))))
.U Z U M A K I.
1. Mối quan hệ giữa WonWoo và HanSol có thể định nghĩa đơn giản bằng hai chữ "người tình". Không phải người yêu, họ chưa bao giờ nói yêu nhau cả. Chỉ là đến bên nhau khi cảm thấy cần nhau. Biến chính bản thân trở thành một món đồ chơi mỗi khi đối phương buồn chán.Họ thả nhau nơi lối mòn xoắn ốc vô tận, bước đi theo quy luật vòng vèo mãi chẳng thấy điểm dừng chân.Xoay tròn.Xoay tròn.Vòng xoắn ốc thật rộng nhưng cũng vô cùng chật hẹp, ép chặt những suy tư vụn vỡ, cuốn phăng cả những mảng kí ức đã úa tàn theo tháng năm.HanSol đang bị lạc trong mê cung được tạo ra từ chính những tình cảm rối ren của mình. Cậu chấp nhận dấn thân vào cuộc chơi nơi vòng xoắn ốc quẩn quanh đầy bế tắc cũng chỉ vì một chữ "tình". Kiếp đời của một kẻ đơn phương chưa bao giờ phai nhạt đi cái éo le vốn có.HanSol yêu WonWoo. Rất nhiều. Không thể đếm hết được số lần cậu buông tiếng thở dài thay cho những dòng suy nghĩ về mất mát và tổn thương. Cậu đã hy vọng điều gì? Mong được gần hắn hơn? Chờ đợi một ngày hắn sẽ quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt dấu yêu đong đầy? Thật quá ngu ngốc và viển vông. Mãi chỉ có một mình cậu tự ôm mối tình, huyễn hoặc bản thân khi môi kề môi, tay chạm tay trong những đêm ân ái thỏa mãn những dục vọng tầm thường của ai kia. Để rồi cho đến sáng hôm sau, lệ lại tuôn rơi từ khóe mắt vô hồn phủ kín sự tuyệt vọng.Vẫn cứ thế... kịch bản cũ rích tiếp diễn và ngày một khôi hài.Xoay tròn.Xoay tròn.Vòng xoắn ốc tiếp tục chiếm hữu không gian, loang lổ một cách nham nhở. Vẫn là những đường nét uốn cong nối tiếp, chỉ có điều vòng quay của nó đã lớn hơn rất nhiều, đến mức không thể kiểm soát được nữa. Mê cung nắm thế thượng phong, giành lấy quyền làm chủ. Những kẻ lạc lối đáng thương đành khuất phục trước uy quyền của bậc đế vương vô hình. Người vô hướng mãi không thể thoát khỏi ảo tưởng, tựa như hoa vô thường chỉ biết nương theo gió bay đi bốn phương.Với WonWoo, hắn chỉ đơn thuần là lưu luyến một bờ môi mềm mại, vòng tay ôm siết chặt ấm áp và cả những cử chỉ dịu dàng, quan tâm từ đối phương. Ở hắn không có cái gọi là "yêu"! Quá xa xỉ và hoang phí! Hắn coi cậu là niềm vui mỗi khi buồn, nơi hắn tìm thấy sự bình yên giữa cuộc sống xô bồ chứa đầy những toan tính.WonWoo nghiện thuốc lá. Sẽ là một con số khổng lồ nếu tính từng bao hắn hút mỗi tuần. Thế nhưng hắn chẳng bao giờ hút cho đến hết, thay vào đó luôn ngừng lại giữa điếu thuốc đang cháy dở dang, tàn vương đầy, khói lan tỏa.Và HanSol cũng chỉ giống như một điếu thuốc cháy dở mà thôi!2.
Tựa như loài thiêu thân lạc lối trong bóng tối, mong một ngày tìm thấy tia sáng dù là nhỏ nhoi. Vác nặng trên vai những yêu thương thừa thãi, biết nhường cho ai khi nỗi nhớ chất chồng dông dài?
- Cậu ấy tên là SiYeon đúng không?HanSol hướng đôi mắt đen huyền u uất nhìn WonWoo. Hắn gật đầu, không chút ngần ngại.- Người thứ tư trong quý.Cậu tiếp tục độc thoại, đầu hơi gật gù khi tính nhẩm trên từng đốt ngón tay. WonWoo không nói gì. Hắn im lặng châm thuốc, rít một hơi thật dài. Khói thuốc bay ra từ phiến môi bạc thếch. HanSol nhăn mặt, gập người xuống ho khan, cậu sẽ chẳng bao giờ quen nổi cái mùi ngai ngái, cay cay của thuốc lá.- WonWoo, tắt thuốc đi.- ... – Hắn nhướn mày ngạc nhiên. HanSol chưa từng yêu cầu hắn làm bất cứ việc gì. Trước giờ cậu luôn nhu nhược và biết vâng lời. Dường như có điều gì đó đã thay đổi.- Nó không tốt. Em ghét nó.WonWoo lặng người trong giây lát, hắn quét ánh mắt nhìn khắp cơ thể cậu. Hơi nhếch môi cười, hắn trả lời cậu bằng vẻ bỡn cợt.- Em có vẻ thích điếu thuốc cháy dở hơn cả tôi.- À phải. Nửa vời. Và bị bỏ rơi.Nơi mê cung xoắn ốc, cậu lạc lối chơi vơi với những bước chân cố níu giữ yêu thương chưa bao giờ trọn vẹn. Vắt tay lên trán cố tìm lối thoát ra. Cảm xúc nhạt nhòa hệt như bức tranh chắp vá. HanSol ngây ngốc bật cười khô khốc. Cậu đã quen với phản ứng hời hợt, thờ ơ của hắn nên chẳng còn hụt hẫng. Chỉ đơn giản là thêm một lần mài dũa cho con tim trở nên chai lì mà thôi. Thực sự quá tẻ nhạt.- Hôm nay... anh MinGyu đã tỏ tình với em.Cậu cố tình ngưng lại, chờ đợi phản ứng của người kia. Căn phòng lạnh lẽo càng thêm ảm đạm, có thể nghe rõ mồn một tiếng thở của WonWoo bỗng nhiên gấp gáp, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức muốn nổ tung. Tắt thuốc, hắn quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt nhuốm màu độc đoán. Một thứ gì đó nhanh chóng bùng lên, dù không hiện hữu nhưng cũng đủ để nhem nhuốc sự lạnh lùng, băng giá phủ lên WonWoo bấy lâu nay.- Bằng một cách nào đó... MinGyu biết chuyện giữa em và anh.- ...- Và anh ấy nói em nên làm người yêu của anh ấy thay vì làm người tình của anh.- ...- Anh ấy nói, anh ấy sẽ cho em tận hưởng cảm giác yên bình và an lòng.HanSol đã quá mệt mỏi trong mối đơn phương vụng dại. Không một ai cưỡng ép, tự cậu đã lưu đày bản thân trong một mảnh tình riêng trăn trở. Đôi lúc tưởng gần, mà xa lắm. Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông. "Người tình"? Không trói buộc lẫn nhau? Sự thật đâu phải vậy! Những sợi thừng vô hình từ lâu đã thít chặt lấy cậu, giam giữ cậu trong bóng tối không cùng. Cậu chìm đắm trong thứ tình yêu giả tưởng mà không hay biết mình đang dần ngoi ngóp bởi hoang mang.- Em muốn rời bỏ tôi?Tông giọng WonWoo cất lên trầm khàn. Từng lời của HanSol như quất vào mặt hắn bỏng rát. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi viễn cảnh hoang đường này. Không giống như cậu nghĩ, WonWoo biết rằng cậu yêu hắn. Biết rất rõ. Hắn đâu phải một thằng ngu mà không nhận ra ánh mắt cậu dành cho hắn hoàn toàn không giống những người khác. WonWoo chưa từng bỏ qua khoảnh khắc gò má cậu ửng hồng e ngại sau những nụ hôn dài, hay niềm hạnh phúc nhỏ bé thoáng vụt qua trước khi cử chỉ ân ái hời hợt hắn thường trao. WonWoo đã vin vào đó để khẳng định HanSol không bao giờ có đủ bản lĩnh để rời xa hắn. Dù không yêu, nhưng hắn cần cậu, cần một bờ vai gầy làm chỗ dựa cho hắn mỗi khi mệt mỏi, không ai khác, chỉ có cậu mà thôi! Trong trái tim mục ruỗng vữa nát của WonWoo, HanSol đặc biệt theo một cách riêng. Không phải yêu nhưng còn cuồng dại hơn cả yêu!- Sao anh lại nghĩ rằng em muốn rời bỏ anh? Anh vẫn qua lại với những người khác trong khi là người tình của em mà.- HanSol!- Sinh nhật em, anh quẳng sang một bên chỉ vì bận đi ăn tối với JoonJu.- ...- Anh để em chờ trước cửa rạp chiếu phim hai tiếng đồng hồ vì đi dạo phố với SaeMi.- ...- Hay đêm giáng sinh một mình em đứng đợi tại chỗ hẹn còn anh thì chìm trong hoang lạc trên giường với SoAh?- HANSOL!- HÃY BUÔNG THA CHO EM ĐI!Bao cảm xúc đã vỡ òa khiến HanSol không thể kiềm chế nổi. Yêu? Không đơn thuần chỉ là cho và nhận. Nó còn tiềm ẩn cả hận và đau. Không yêu không thể cưỡng cầu. Yêu thương một đời, đau thương một đời. Đã quá lâu để tự biến chính mình thành con tin của cõi lòng điên dại. Vứt bỏ kiêu hãnh và tự trọng hóa bẩn tanh nơi đầy rẫy đớn đau. Tình vội vàng, chóng vánh trắc trở. Lòng ưu phiền, tim mỏi mệt. Thôi thì hãy dừng lại đi.- WonWoo à, quan hệ giữa chúng ta chỉ là "người tình". Không gò ép, không ràng buộc. Anh có quyền thất hứa, nói dối, thay đổi, lãng quên. Đương nhiên em cũng có quyền chấm dứt, cắt đứt, từ bỏ và ra đi.- ...- Xin anh, hãy buông tha cho em. Đừng tiếp tục dày vò. Anh hạnh phúc bên người ta, xin hãy để em được bình yên.- ...- Vì em chẳng là gì của anh, nên xin anh, hãy để em được là gì đó của ai khác.Phũ phàng. Và chợt tỉnh cơn mê.Vội xa. Vội nhạt nhòa.HanSol bỏ đi rồi. Không một lần ngoái đầu lại. Cậu di dời từ bao giờ? WonWoo không hề hay biết. Chỉ có thể thẫn thờ buông lơi rồi hóa điên khi bừng tỉnh mộng. Bóng lưng gầy của cậu biến mất như tan vào hư vô. Sự yếu đuối trong hắn bị bóc trần chỉ trong thoáng chốc.3.
Tâm ta loạn.Loạn do ai?Vì sao lại loạn?Người hắn cần... Người cho hắn cảm giác yên bình... Người yêu hắn nhiều hơn bất cứ ai... Đã đi rồi. Xa hắn rồi. Mãi mãi không trở về. Sẽ chẳng bao giờ hắn được ôm cậu trong vòng tay, vùi mặt vào mái tóc đen óng phảng phất hương thảo mộc. WonWoo không yêu HanSol. Nhưng hắn cần cậu! Không thể... Kim MinGyu tuyệt đối không được phép cướp mất cậu! HanSol là của hắn! WonWoo sẽ phát điên nếu nghĩ đến viễn cảnh cậu thuộc về bất cứ ai. Đôi môi ấy chỉ duy nhất mình hắn được hôn, cơ thể ấy mãi riêng hắn có quyền chiếm hữu!4.
- MinGyu chết rồi?HanSol bàng hoàng đứng bật dậy, đôi mắt trợn tròn như thể không tin vào tai mình. JiSoo gật đầu xác nhận, gương mặt thống khổ của anh cũng đầy ắp vẻ hoang mang.- Phải. Là tai nạn giao thông. Hiện tại vẫn chưa tìm được kẻ gây án. Theo như cảnh sát nhận định thì đây rõ ràng là một vụ tai nạn cố ý.- Tại sao? MinGyu rất hiền lành. Anh ấy luôn đối xử tốt với tất cả mọi người. Ai lại muốn hại anh ấy chứ?- Chuyện này... anh cũng đang thắc mắc.Đất trời chao đảo trong màn mưa bất chợt đổ xuống. Hình như bầu trời đang nổi giông, giận dữ cuốn phăng tất cả mọi thứ bằng lưỡi gió xoáy vô tình.Vòng xoắn ốc...Vẫn xoay tròn...Xoay tròn...5.
Bóng đêm kiêu hãnh bước qua màn trời. Mưa vẫn rơi mãi.HanSol mệt mỏi lê thân trở về nhà sau một chiều đưa viếng. Sắc trắng tang thương cứ bủa vây lấy tâm trí cậu khôn nguôi. Không hiểu vì sao cậu lại bất giác cảm thấy sợ hãi và tội lỗi vô cùng, như thể MinGyu chết là do cậu vậy.Cạch một tiếng. Cửa không khóa, nó bật mở ngay cả khi HanSol chưa tra chìa. Cậu sững sờ ngay trước căn hộ bé nhỏ của mình. Chuyện gì thế này? Rõ ràng trước khi ra ngoài cậu đã khóa cửa rất cẩn thận. Tại sao?Theo phản xạ, ngay lập tức HanSol mở công tắc đèn. Không sáng. Mọi thứ vẫn tối om. Cậu sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng. Và rồi bất chợt, mùi khói thuốc ngai ngái khiến cậu bừng tỉnh, không mất quá nhiều thời gian khiến cậu nhớ đến một cái tên.- WonWoo...? – HanSol lên tiếng trong vô thức. Ruột gan cậu nóng như lửa đốt, bùng lên một cảm giác bất an.Cắn chặt lấy môi, cậu đánh bạo bước vào. Căn nhà chật hẹp của cậu như đang bồng bềnh trong khói trắng. Mùi vị cay cay xộc vào mắt, vào mũi, luồn lách khéo léo, lướt nhanh qua khóe môi.- Hóa ra cảm giác chờ đợi một người là như vậy.Bóng tối cuồng quay. Thanh âm cất lên không thể xác định nổi phương hướng. Cánh cửa ngay sau lưng HanSol đột nhiên đóng sập. Cậu giật nảy mình, hẫng một nhịp chông chênh.- Lâu quá. – Vòng tay quen thuộc ôm chặt lấy cậu từ phía sau. Hơi thở ấm nóng phả vào tai, mơn trớn trên từng tấc da thịt cậu. – Tôi đã từng bắt em phải chờ đợi như vậy. Em đã rất nóng lòng. Đúng không?Vòng xoắn ốc... Một sự lặp lại gây nhàm chán. Nếu cứ đi mãi theo một hình xoắn xoay tròn, ta chỉ có thể vào sâu hơn chứ vô phương thoát ra. Sự kết thúc cũng là bắt đầu. Ám ảnh là tên gọi người ta đặt cho một thứ cứ trở đi trở lại trong tâm thức u mê.Đêm từ giã những trầm lặng cuối cùng.Co rút thân xác. Giãy dụa hồn. Cắn. Thét. Vẫy vùng. Ép buộc.Thời gian cắn nát.Đau rát ái ân.6.Ngày hôm sau, HanSol mất tích. JiSoo đã tìm cậu khắp nơi nhưng vô vọng. Tất cả những gì anh nhận được qua mọi nguồn tin của cảnh sát, thám tử chỉ là "bặt vô âm tín."Và nếu còn tiếp tục cố gắng, rất có thể, anh sẽ là người biến mất tiếp theo.End.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz