Co Vo Nu Quai Cua Thieu Bang Chu Tre Con Version Dachuu
8h tối hôm đó
"Bịch....bịch....bịch"
(Quần áo vẫn chơi hệ của trụ sở thám tử vũ trang, băng gạc vẫn được quấn,...v...v.... )mà thôi nói chung là đẹp như cái bánh kẹp rồi đó. Hắn lon ton đi xuống cầu thang và tiến đến cái bàn cạnh tivi lấy chìa khóa xe. Cậu đang ngồi xem tivi thì lên tiếng hỏi bâng quơ
- Đi đâu?
Hắn hí hửng cười cười trông cực kì đáng yêu
- Sakura nhờ anh chở cậu ấy đi mua chút đồ!
Cậu nghe mà tức tối kinh khủng, tuy vậy nhưng ngoài mặt vẫn lạnh te. Cậu chăm chú vào cái tivi nhưng miệng vẫn nói đều đều
- Đúng 11 giờ khóa cửa!
Hắn mở to hai mắt, kể cả ông quản gia đứng gần đấy cũng vô cùng ngạc nhiên.- Vợ yêu đùa với anh à? Nhà mình có luật đó bao giờ thế nhỉ? - hắn cứ tưởng cậu đùa nên nhìn cậu cười cười ra vẻ không tin.
- Thì em nói như thế đấy! Anh về trễ thì tự biết hậu quả! - cậu tắt tivi rồi đứng dậy đi thẳng lên lầu trước bộ mặt ngơ ngác của hắn và ông quản gia.
Hắn nhìn ông quarn gia rồi nhún vai, có lẽ nó đùa chăng? Hắn nghĩ vậy rồi xách chìa khóa xe đi ra bãi đỗ.
Chiếc Bugatti Veyron quen thuộc lướt đi trên đường. Cuối cùng cũng dừng trước cổng nhà Sakura. Hôm nay cô mặc váy đơn giản, tóc tết thành bím để sang một bên trông dễ thương vô cùng.- Sakura đợi tớ lâu không?
Hắn ga lăng mở cửa giúp cô, bộ dáng ân cần khiến cô đơ ra trong phút chốc. Hai má Sakura ửng hồng, sao lại có người đẹp như thiên thần thế kia? Cô nói khẽ
- Cám ơn cậu!
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đến trung tâm thành phố, hắn và Sakura dạo đủ mọi nơi.
- Mấy cái này chắc hợp với Dazai nè!Sakura lấy mấy cái áo sơ mi hàng cao cấp ướm thử cho hắn. Trông cô có vẻ rất chu đáo và tinh tế trong việc lựa chọn trang phục. Hắn nhìn rồi gật gật đầu
- Ừm. Công nhận Sakura-san có mắt thẩm mĩ thiệt! Nhưng áo sơ mi tớ có nhiều quá rồi!
- Mua thêm chắc không sao đâu. Cậu thử cho Sakura coi đi mà!
Cô đẩy hắn vào trong phòng thay đồ. Mỗi lần hắn bước ra là cô lại bị run chân, đẹp trai thì thôi khỏi nói. Lại có dáng người chuẩn nữa chứ. Mấy cô phục vụ đứng gần đấy bắt đầu chú ý đến hắn. Họ nhìn hắn rồi xì xầm, ai cũng ngưỡng mộ ra mặt.
- Ê nhìn anh ấy kìa! Đẹp trai quá!
- Đúng vậy! Thuộc tuýp người có dáng chuẩn nên mặc mấy cái áo đó trông đẹp không chê vào đâu được!
- Trông anh ta cứ như sao Hàn ấy! Cô gái ấy quả thật rất có phước!
Sakura thấy vui vô đối vì nghe những cô gái đó đang ghen tị với mình. Hắn thay áo ra xong đưa cho Sakura
- Nếu Sakura-san thích thì tớ lấy hết chỗ này!
- Ý kiến hay! Ta đi thanh toán thôi!
Sakura trở nên vui vẻ lạ lùng kéo tay hắn đi. Cả hai bắt đầu dạo bước trong khu thực phẩm. Từ lúc bước vào đây trông hắn chăm chú đến kì lạ. Hai tay cứ liên tục lựa lựa chọn chọn.
- Dazai đang tìm cái gì đấy? Cần tớ giúp không?
Hắn gãi đầu cười khì khì
- Nếu thế thì tốt quá!Cậu lựa dùm tớ vài loại thực phẩm dinh dưỡng nha!
Yuko đưa tay lựa lựa rồi quay sang hỏi
- Cậu mua cho ai thế? Bác gái à?
- Không. Tớ mua cho Chuuya, cậu ấy kén ăn lắm! Lại hay bỏ bữa nữa nên tớ lo Chuuya bệnh. - hắn vô tư nói. Hai mắt vẫn cứ dán vào mấy bịch thực phẩm trên tay.
Sakura khựng lại, trong vô thức không nói được gì. Hắn cứ chăm chú vào mấy gói bánh nên không hề biết Sakura đang chết điếng bên cạnh mình. Hai tay cô siết chặt lại, lòng nhói lên một cơn đau kì lạ.
Phải cố gắng lắm cô mới giữ được hai hàng nước mắt để chúng không rơi xuống. Cô nén tiếng nấc giả vờ hỏi
- Dazai có vẻ quan tâm Nakahara-san quá nhỉ?
Hắn nhìn mấy túi đồ trên tay rồi bật cười, có lẽ hắn vẫn chưa nhìn thấy gương mặt khổ sở của Sakura
- Hihi.... Thì tại Chuuya là...... - định nói nó là vợ mình nhưng nhớ lại đã giao kèo không được công khai quan hệ vợ chồng nên hắn lập tức sửa lại - .... là người tớ thích!
Sakura nghe mà hai tay trở nên lạnh buốt, tim còn thấy lạnh hơn. Cảm giác yêu thầm nó khổ thế đấy, trông khi người ta vô tư cười nói thì nước mắt của bản thân lại chảy ngược vào trong.
Cứ mãi trông mong, đặt hết hy vọng vào mối tình đầu. Ai ngờ khi đối diện, người đó lại luôn miệng nhắc đến tên người khác. Bộ dạng còn cười tươi, quan tâm như thế kia nữa.
Có lẽ Sakura quá giỏi trong việc chịu đựng, cô vẫn cố tỏ ra bình thường
- Cậu dùng thử những loại này xem sao.....
- Cám ơnSakura-san nhé! - nụ cười ấy lại một lần nữa khiến tim của cô vỡ ra từng mảng.
Mình không thân không phận thì nên im lặng là tốt nhất. Con đường phía trước sao hôm nay dài quá, cô bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Nếu là trước đây cùng hắn đi học mỗi ngày, cô chỉ ước cho ngôi trường đừng bao giờ hiện ra để có thể cùng hắn đi bên nhau mãi như vậy.Bây giờ thì hết rồi, hắn đã có người mình thích. Cô biết bản thân sẽ không là gì để có thể níu giữ trái tim của hắn. Đời thật lắm chuyện hài!
Hắn và cô đi ngang qua khu đồ dùng trẻ em, hắn cứ chăm chú đứng ngắm mấy cái nôi rồi mỉm cười. Nụ cười mà Sakura cho là hắn cảm thấy rất hạnh phúc.
- Oa! Không ngờ lại dễ thương đến như vậy! - hắn thích thú lẩm bẩm, hai mắt sáng lên như trẻ con.
Sakura khều vai hắn, cô mỉm cười nhẹ
- Hai là mình đi ăn gì nhé!
- Ok ta đi thôi!
Mải mê mua sắm không ngó ngàng gì đến thời gian, đồng hồ thấm thoát đã 10h. Hắn và Sakura cũng vừa ghé vào một quán kem bên đường.
Sakura thấy hắn cứ ngắm nghía mấy túi thực phẩm dinh dưỡng mua cho cậu mà không khỏi đau lòng. Cô ước gì bây giờ có thể tìm thấy một nơi nào đó để có thể khóc thật to. Cảm giác kìm nén quả thật không hề dễ chịu chút nào.
- Sakura! Sao mắt cậu đỏ hoe thế?
Cô giật mình đưa tay lên lau vội
- À tại lúc nãy gió làm mình cay mắt!
Hắn ân cần đưa cho cô miếng khăn giấy
- Cậu lau đi! Tớ gọi gì cho cậu uống nha!
Hắn chu đáo dặn dò phục vụ loại cacao nóng mà Yuko yêu thích. Bản thân cô lại một lần nữa bị vẻ ân cần của hắn làm cho mê muội. Có lẽ cô yêu hắn quá sâu đậm rồi chăng?
Nhưng cô vẫn không thể nào sánh bằng vị trí của cậu trong lòng hắn. Có lẽ cô nên im lặng và chôn giấu bí mật đó suốt đời thì tốt hơn. Hắn ngồi xuống bàn nhìn cô
- Cậu mệt chưa? Hay tớ lấy xe đưa Sakura về nha!
Cô vội xua xua tay
- Không cần đâu. Tớ muốn trò chuyện cùng cậu thêm một lát nữa! - dù biết người con trai trước mặt không thuộc về mình nhưng cô vẫn muốn được nhìn người ấy lâu hơn.
Cả hai bắt đầu trò chuyện với nhau, những câu hỏi thăm hay an ủi. Lâu lâu là những nụ cười vui vẻ cùng nhìn nhau. Thời gian cứ thế trôi đi mà chính hắn cũng không hay biết.
"Bịch....bịch....bịch"
(Quần áo vẫn chơi hệ của trụ sở thám tử vũ trang, băng gạc vẫn được quấn,...v...v.... )mà thôi nói chung là đẹp như cái bánh kẹp rồi đó. Hắn lon ton đi xuống cầu thang và tiến đến cái bàn cạnh tivi lấy chìa khóa xe. Cậu đang ngồi xem tivi thì lên tiếng hỏi bâng quơ
- Đi đâu?
Hắn hí hửng cười cười trông cực kì đáng yêu
- Sakura nhờ anh chở cậu ấy đi mua chút đồ!
Cậu nghe mà tức tối kinh khủng, tuy vậy nhưng ngoài mặt vẫn lạnh te. Cậu chăm chú vào cái tivi nhưng miệng vẫn nói đều đều
- Đúng 11 giờ khóa cửa!
Hắn mở to hai mắt, kể cả ông quản gia đứng gần đấy cũng vô cùng ngạc nhiên.- Vợ yêu đùa với anh à? Nhà mình có luật đó bao giờ thế nhỉ? - hắn cứ tưởng cậu đùa nên nhìn cậu cười cười ra vẻ không tin.
- Thì em nói như thế đấy! Anh về trễ thì tự biết hậu quả! - cậu tắt tivi rồi đứng dậy đi thẳng lên lầu trước bộ mặt ngơ ngác của hắn và ông quản gia.
Hắn nhìn ông quarn gia rồi nhún vai, có lẽ nó đùa chăng? Hắn nghĩ vậy rồi xách chìa khóa xe đi ra bãi đỗ.
Chiếc Bugatti Veyron quen thuộc lướt đi trên đường. Cuối cùng cũng dừng trước cổng nhà Sakura. Hôm nay cô mặc váy đơn giản, tóc tết thành bím để sang một bên trông dễ thương vô cùng.- Sakura đợi tớ lâu không?
Hắn ga lăng mở cửa giúp cô, bộ dáng ân cần khiến cô đơ ra trong phút chốc. Hai má Sakura ửng hồng, sao lại có người đẹp như thiên thần thế kia? Cô nói khẽ
- Cám ơn cậu!
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đến trung tâm thành phố, hắn và Sakura dạo đủ mọi nơi.
- Mấy cái này chắc hợp với Dazai nè!Sakura lấy mấy cái áo sơ mi hàng cao cấp ướm thử cho hắn. Trông cô có vẻ rất chu đáo và tinh tế trong việc lựa chọn trang phục. Hắn nhìn rồi gật gật đầu
- Ừm. Công nhận Sakura-san có mắt thẩm mĩ thiệt! Nhưng áo sơ mi tớ có nhiều quá rồi!
- Mua thêm chắc không sao đâu. Cậu thử cho Sakura coi đi mà!
Cô đẩy hắn vào trong phòng thay đồ. Mỗi lần hắn bước ra là cô lại bị run chân, đẹp trai thì thôi khỏi nói. Lại có dáng người chuẩn nữa chứ. Mấy cô phục vụ đứng gần đấy bắt đầu chú ý đến hắn. Họ nhìn hắn rồi xì xầm, ai cũng ngưỡng mộ ra mặt.
- Ê nhìn anh ấy kìa! Đẹp trai quá!
- Đúng vậy! Thuộc tuýp người có dáng chuẩn nên mặc mấy cái áo đó trông đẹp không chê vào đâu được!
- Trông anh ta cứ như sao Hàn ấy! Cô gái ấy quả thật rất có phước!
Sakura thấy vui vô đối vì nghe những cô gái đó đang ghen tị với mình. Hắn thay áo ra xong đưa cho Sakura
- Nếu Sakura-san thích thì tớ lấy hết chỗ này!
- Ý kiến hay! Ta đi thanh toán thôi!
Sakura trở nên vui vẻ lạ lùng kéo tay hắn đi. Cả hai bắt đầu dạo bước trong khu thực phẩm. Từ lúc bước vào đây trông hắn chăm chú đến kì lạ. Hai tay cứ liên tục lựa lựa chọn chọn.
- Dazai đang tìm cái gì đấy? Cần tớ giúp không?
Hắn gãi đầu cười khì khì
- Nếu thế thì tốt quá!Cậu lựa dùm tớ vài loại thực phẩm dinh dưỡng nha!
Yuko đưa tay lựa lựa rồi quay sang hỏi
- Cậu mua cho ai thế? Bác gái à?
- Không. Tớ mua cho Chuuya, cậu ấy kén ăn lắm! Lại hay bỏ bữa nữa nên tớ lo Chuuya bệnh. - hắn vô tư nói. Hai mắt vẫn cứ dán vào mấy bịch thực phẩm trên tay.
Sakura khựng lại, trong vô thức không nói được gì. Hắn cứ chăm chú vào mấy gói bánh nên không hề biết Sakura đang chết điếng bên cạnh mình. Hai tay cô siết chặt lại, lòng nhói lên một cơn đau kì lạ.
Phải cố gắng lắm cô mới giữ được hai hàng nước mắt để chúng không rơi xuống. Cô nén tiếng nấc giả vờ hỏi
- Dazai có vẻ quan tâm Nakahara-san quá nhỉ?
Hắn nhìn mấy túi đồ trên tay rồi bật cười, có lẽ hắn vẫn chưa nhìn thấy gương mặt khổ sở của Sakura
- Hihi.... Thì tại Chuuya là...... - định nói nó là vợ mình nhưng nhớ lại đã giao kèo không được công khai quan hệ vợ chồng nên hắn lập tức sửa lại - .... là người tớ thích!
Sakura nghe mà hai tay trở nên lạnh buốt, tim còn thấy lạnh hơn. Cảm giác yêu thầm nó khổ thế đấy, trông khi người ta vô tư cười nói thì nước mắt của bản thân lại chảy ngược vào trong.
Cứ mãi trông mong, đặt hết hy vọng vào mối tình đầu. Ai ngờ khi đối diện, người đó lại luôn miệng nhắc đến tên người khác. Bộ dạng còn cười tươi, quan tâm như thế kia nữa.
Có lẽ Sakura quá giỏi trong việc chịu đựng, cô vẫn cố tỏ ra bình thường
- Cậu dùng thử những loại này xem sao.....
- Cám ơnSakura-san nhé! - nụ cười ấy lại một lần nữa khiến tim của cô vỡ ra từng mảng.
Mình không thân không phận thì nên im lặng là tốt nhất. Con đường phía trước sao hôm nay dài quá, cô bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Nếu là trước đây cùng hắn đi học mỗi ngày, cô chỉ ước cho ngôi trường đừng bao giờ hiện ra để có thể cùng hắn đi bên nhau mãi như vậy.Bây giờ thì hết rồi, hắn đã có người mình thích. Cô biết bản thân sẽ không là gì để có thể níu giữ trái tim của hắn. Đời thật lắm chuyện hài!
Hắn và cô đi ngang qua khu đồ dùng trẻ em, hắn cứ chăm chú đứng ngắm mấy cái nôi rồi mỉm cười. Nụ cười mà Sakura cho là hắn cảm thấy rất hạnh phúc.
- Oa! Không ngờ lại dễ thương đến như vậy! - hắn thích thú lẩm bẩm, hai mắt sáng lên như trẻ con.
Sakura khều vai hắn, cô mỉm cười nhẹ
- Hai là mình đi ăn gì nhé!
- Ok ta đi thôi!
Mải mê mua sắm không ngó ngàng gì đến thời gian, đồng hồ thấm thoát đã 10h. Hắn và Sakura cũng vừa ghé vào một quán kem bên đường.
Sakura thấy hắn cứ ngắm nghía mấy túi thực phẩm dinh dưỡng mua cho cậu mà không khỏi đau lòng. Cô ước gì bây giờ có thể tìm thấy một nơi nào đó để có thể khóc thật to. Cảm giác kìm nén quả thật không hề dễ chịu chút nào.
- Sakura! Sao mắt cậu đỏ hoe thế?
Cô giật mình đưa tay lên lau vội
- À tại lúc nãy gió làm mình cay mắt!
Hắn ân cần đưa cho cô miếng khăn giấy
- Cậu lau đi! Tớ gọi gì cho cậu uống nha!
Hắn chu đáo dặn dò phục vụ loại cacao nóng mà Yuko yêu thích. Bản thân cô lại một lần nữa bị vẻ ân cần của hắn làm cho mê muội. Có lẽ cô yêu hắn quá sâu đậm rồi chăng?
Nhưng cô vẫn không thể nào sánh bằng vị trí của cậu trong lòng hắn. Có lẽ cô nên im lặng và chôn giấu bí mật đó suốt đời thì tốt hơn. Hắn ngồi xuống bàn nhìn cô
- Cậu mệt chưa? Hay tớ lấy xe đưa Sakura về nha!
Cô vội xua xua tay
- Không cần đâu. Tớ muốn trò chuyện cùng cậu thêm một lát nữa! - dù biết người con trai trước mặt không thuộc về mình nhưng cô vẫn muốn được nhìn người ấy lâu hơn.
Cả hai bắt đầu trò chuyện với nhau, những câu hỏi thăm hay an ủi. Lâu lâu là những nụ cười vui vẻ cùng nhìn nhau. Thời gian cứ thế trôi đi mà chính hắn cũng không hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz