ZingTruyen.Xyz

Có một người khiến tôi phải cười | Quang Thời [ Lục Quang x Trình Tiểu Thời]

chương 5

Sayanhmaithoi

"Không thể tin được!" Trình Tiểu Thời dụi mắt, liệu cậu có nhìn nhầm không?

Giáo viên chủ nhiệm dịu dàng cất tiếng: "Bạn nào muốn ngồi cùng bàn với bạn học Lục Quang nào?"

Sự mê trai không phân biệt tuổi tác, lời cô vừa dứt, hầu hết các bé gái trong lớp đều đồng loạt giơ tay, ai nấy đều khao khát được ngồi cạnh Lục Quang.

Trình Tiểu Thời nhanh hơn một bước, bật dậy khỏi ghế, nhón chân cao nhất có thể: "Cô ơi! Em! Em đây ạ!"

Cô giáo mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Được rồi, Lục Quang, con ngồi cạnh bạn ấy nhé. Trình Tiểu Thời, không được bắt nạt bạn đấy!"

Bắt nạt ư? Chuyện nực cười! Cậu lấy đâu ra gan đó? Nhìn vẻ mặt của Lục Quang lúc này, Trình Tiểu Thời cảm thấy mình không chết cũng lột da vài lớp.

Cậu đã kéo Lục Quang xuống hồ, khiến cả hai cùng trở về quá khứ. Giờ Lục Quang lại tìm đến tận trường học của cậu, chuyện này làm sao có thể ổn thỏa đây!

Trình Tiểu Thời chột dạ gãi đầu.
Lục Quang không biểu lộ cảm xúc gì, tiến đến chỗ ngồi cạnh cậu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Trình Tiểu Thời.
Hóa ra... lúc nhỏ Trình Tiểu Thời trông như thế này sao? Cái đầu tròn xoe, đôi mắt to tròn long lanh, nhìn là biết không phải đứa trẻ ngoan ngoãn.
Trình Tiểu Thời nhìn khuôn mặt lạnh băng của Lục Quang, đây là do cậu ấy vẫn còn giận, hay vốn dĩ lúc nhỏ đã mang vẻ mặt lạnh lùng như vậy?
Thật thú vị. Khi mười bảy tuổi, Lục Quang giận dỗi với khuôn mặt băng giá, Trình Tiểu Thời sẽ cảm thấy tim gan run rẩy. Nhưng khi Lục Quang bảy tuổi làm mặt lạnh, chẳng có chút đe dọa nào.

Bỏ qua sự ồn ào của lớp học, Trình Tiểu Thời thử chạm khuỷu tay vào Lục Quang, nhưng cậu ấy né tránh.
Một lát sau, Trình Tiểu Thời đưa quyển sách cho cậu, lén lút quan sát phản ứng của Lục Quang.

Kết quả là, Lục Quang thậm chí không thèm liếc nhìn, đẩy trả lại.

Các bạn nhỏ trong lớp đều chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều nghĩ cậu bạn mới chuyển đến thật khó gần, thầm thương cảm cho Trình Tiểu Thời.

Rõ ràng Trình Tiểu Thời rất hào hứng khi được ngồi cùng bàn với Lục Quang, vậy mà Lục Quang lại chẳng thèm để ý đến cậu ấy! Thật đáng thương!

Nhưng thực ra, lúc này Trình Tiểu Thời không hề cảm thấy đáng thương, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Tiêu rồi! Lục Quang lần này thực sự giận cậu rồi!

Cả ngày hôm đó, dù Trình Tiểu Thời có làm gì, Lục Quang vẫn không nói một lời, thậm chí không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái.

Ban đầu, Trình Tiểu Thời còn hoảng hốt, nhưng sau đó, cậu nảy ra một ý tưởng táo bạo: Lục Quang đã đến tìm cậu, chắc chắn vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế!

Thế là, tan học, Lục Quang vẫn ngồi yên vị, Trình Tiểu Thời cũng không rời đi. Hai người khoanh tay, im lặng nhìn nhau.

Từng học sinh một rời khỏi lớp, Trình Tiểu Thời liếc mắt nhìn Lục Quang, thấy cậu ấy vẫn không có ý định để ý đến mình, cuối cùng đành lên tiếng trước:

"Khụ... Ờm... Lục Quang..."

"Tôi biết tớ sai rồi, cậu đừng giận nữa được không?" Trình Tiểu Thời vô cùng chột dạ.

"Lúc đó, tôi chỉ nghe vài lời đồn nên mới kéo cậu đi dạo ở Vân Đề Sơn thôi, tôi thực sự không biết chuyện sau đó sẽ xảy ra như vậy! Nếu biết trước, dù tôi có điên cũng không kéo cậu theo đâu."

"Lục Quang, cậu nói gì đi chứ."

"Cậu đánh tôi một trận cũng được, đừng im lặng như thế mà!"

"Tôi liên lụy đến cậu là tôi sai, nếu tôi biết trước thì tuyệt đối sẽ không..."

"Đủ rồi."

Lục Quang cuối cùng cũng quay mặt sang, nhìn thẳng vào Trình Tiểu Thời.

"Tôi không giận vì cậu kéo tôi đi, tôi giận vì... nếu chúng ta thực sự chìm xuống hồ thì sao? Nếu chúng ta không thể quay lại thì sao?"

Nghe vậy, Trình Tiểu Thời cúi đầu, bờ vai nhỏ bé run rẩy, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Tôi... xin lỗi mà."

Thấy đôi mắt cậu ấy đỏ hoe, Lục Quang cúi đầu thở dài, cuối cùng vẫn mềm lòng, đưa đôi tay ngắn ngủn ra ôm lấy Trình Tiểu Thời. "Thôi nào, không sao rồi."

Giọng nói của Lục Quang vang lên bên tai Trình Tiểu Thời, không còn trầm thấp như lúc trưởng thành, mà vẫn mang âm sắc trong trẻo non nớt. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu ấy vẫn luôn đáng tin cậy như vậy, khiến người ta nghe thấy liền cảm thấy an lòng.

Trình Tiểu Thời ôm chặt Lục Quang. Từ lúc trở về quá khứ, điều cậu luôn canh cánh trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa.

Lần đầu tiên nhìn thấy bố mẹ, cậu vui mừng khôn xiết, suốt mấy tháng trời vẫn không thể tin được mình thực sự đã gặp lại họ.

Nhưng khi thấy Lục Quang cũng bình an vô sự đứng bên cạnh mình, cảm giác lúc này lại hoàn toàn khác biệt.
Trình Tiểu Thời nên vui mừng mới đúng, nhưng cậu lại muốn khóc.

Bởi vì Lục Quang vẫn còn ở đây.

Lục Quang ôm lấy Trình Tiểu Thời, để cậu khóc nức nở trong lớp học vắng lặng. Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn dần tắt, sắc cam rực rỡ bị màn đêm nuốt chửng.

Trình Tiểu Thời như một con thú nhỏ lạc đàn đã lâu, cuối cùng cũng tìm thấy người chủ của mình. Chỉ khi ôm lấy Lục Quang, cậu mới có thể xác nhận rằng tất cả những điều tốt đẹp này là thật, mới có thể thả lỏng bản thân sau bao ngày căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz