Chương 17: Sư Phụ Cầu Xin
Chương 17: Sư Phụ Cầu Ta Khi Hắn Đồ Đệ
Thiên Ngự Phong sau cơn náo loạn đã trở lại vẻ tĩnh lặng thường ngày, nhưng tâm trí Tiêu Y vẫn còn vương vấn sự kinh ngạc từ màn giao dịch "không tưởng" của hai vị sư huynh. Giờ đây, theo "lệnh" của Nhị sư huynh (và món nợ hai bữa cơm), nàng lại một lần nữa theo Lữ Thiếu Khanh xuống núi, hướng thẳng đến Tụ Tiên Lâu quen thuộc.
Vừa bước chân vào tửu lâu, không khí náo nhiệt của Lăng Tiêu Thành lập tức ập đến. Khác với lần trước, lần này Vương Nghiêu, đệ tử ngoại môn Lăng Tiêu Phái kiêm nhân viên Tụ Tiên Lâu, đã chờ sẵn ở cửa ra vào.
"Lữ sư huynh! Tiêu sư tỷ! Hai vị đã đến!" Vương Nghiêu bước tới đón, thái độ cung kính khác hẳn lần đầu gặp. Nét mặt hắn rạng rỡ, trên người mặc bộ đồng phục quản sự tề chỉnh của Tụ Tiên Lâu.
Lữ Thiếu Khanh quét mắt nhìn Vương Nghiêu từ trên xuống dưới. Hắn vẫn giữ vẻ lười biếng thường ngày, nhưng ánh mắt hơi lóe lên vẻ sắc sảo. "Ồ? Lên chức rồi sao?"
Vương Nghiêu gãi gãi đầu, vẻ mặt hơi ngượng ngùng nhưng không giấu được sự vui mừng. "Bẩm Lữ sư huynh, cũng không rõ duyên cớ thế nào... Lão bản Phương Hiểu tiểu thư... sau hôm đó đã cho Chương quản sự về lại Phương gia, rồi... đề bạt đệ tử lên làm quản sự tửu lâu này ạ."
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, khẽ vỗ vỗ vai Vương Nghiêu, vẻ tán thưởng hiếm thấy: "Không tệ lắm."
Hắn lập tức chuyển sang vấn đề chính, giọng điệu thẳng thắn, đúng chuẩn "tham tài": "À này, ngươi giờ là quản sự rồi, cái quyền hạn quản sự của ngươi... có thể cho ta giảm giá bao nhiêu phần trăm?"
Đúng lúc này, một thân ảnh thanh lịch xuất hiện từ bên trong tửu lâu. Phương Hiểu, lão bản của Tụ Tiên Lâu, tiến tới. Nàng vẫn giữ dáng vẻ đoan trang, nhưng khi nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y, ánh mắt nàng thoáng qua một tia phức tạp (kính nể, e dè, tò mò) mà Lữ Thiếu Khanh không hề bỏ sót. Nàng nhanh chóng che giấu, nở nụ cười chuyên nghiệp.
"Gặp qua Lữ công tử, Tiêu tiểu thư." Phương Hiểu cung kính khách khí hành lễ.
Lữ Thiếu Khanh nhìn nàng. "Lão bản," Hắn lặp lại câu hỏi vừa rồi với Vương Nghiêu. "Ngươi vừa nói gì cơ?"
Phương Hiểu cười duyên dáng, giọng điệu mềm mỏng: "Lữ công tử và Tiêu tiểu thư đã hạ cố ghé thăm... Tại hạ Tụ Tiên Lâu... vinh hạnh khôn xiết. Hôm nay, tất cả chi phí của Lữ công tử tại đây... tại hạ xin được toàn quyền chi trả. Toàn bộ... miễn phí!"
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, vẻ mặt lập tức chuyển sang cảnh giác tột độ. Hắn nhìn Phương Hiểu, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, như thể đang nhìn một kẻ lừa đảo.
"Lão bản... ngươi... ngươi muốn làm gì đây?" Giọng hắn pha lẫn cảnh giác và một chút... "kinh nghiệm".
Hắn thêm vào một câu khiến Phương Hiểu muốn thổ huyết: "Nói trước nhé... Ta... ta không b·án t·hân đâu đấy!"
Phương Hiểu: !!!
Ai mẹ nó... muốn cái thân thể của ngươi chứ! Nàng thật sự muốn phun ra một ngụm máu già. Cái tên này... thực sự quá "vô sỉ" và "có kinh nghiệm" rồi!
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng giữ nụ cười. Nhưng... nếu ngươi đã khẳng định lời đó rồi... thì... ờ... cũng không phải không được...?
Phương Hiểu lén lút đánh giá Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới một lượt. Hắn quả thực rất đẹp trai. Mày kiếm mắt sáng, ánh mắt ẩn chứa sự sâu sắc khó lường. Khuôn mặt tuấn tú, hình dáng rõ ràng, toát lên một khí chất riêng biệt. Nếu không có cái tính cách trời đánh và sự lười biếng kia... hắn chắc chắn sẽ là đối tượng được vô số nữ tử xinh đẹp trong các môn phái và thế gia ưu ái.
Phương Hiểu cười khan, cố gắng giải thích, giọng điệu pha lẫn bất lực và hài hước: "Lữ công tử... Ngươi... ngươi là đệ tử thân truyền Lăng Tiêu Phái... là sư đệ của Kế Ngôn công tử lẫy lừng danh tiếng... Sư Phụ của ngươi là Thiều Thừa chân nhân, vị Nguyên Anh kỳ cao thủ..."
Nàng đưa ra những lý do chính đáng và hợp lý nhất trong giới tu chân: "Những thân phận này... đủ để cho rất nhiều người trong giới tu chân... nịnh bợ Lữ công tử ngươi rồi. Ta đây... cũng coi như... muốn mượn cơ hội này... cùng Lữ công tử... giữ quan hệ tốt... kéo kéo giao tình mà thôi."
Trong lòng Phương Hiểu thì thầm: Quan trọng hơn... là cái tiềm lực khủng khiếp... và sự nguy hiểm khó lường của ngươi!
Nghĩ đến cảnh đêm hôm đó, khi nàng ẩn mình trong bóng tối, chứng kiến màn hắn nghiền nát cường giả Kết Đan chỉ bằng một chiêu Kiếm Ý Hóa Hình, rồi sự cẩn trọng đáng sợ của hắn khi kiểm tra đi kiểm tra lại... Phương Hiểu vẫn nhịn không được run lên.
Thực lực vô địch ẩn giấu, tâm tư kín đáo khó dò, thủ đoạn xử sự tàn nhẫn (với kẻ địch) và "vô sỉ" (với Trương Chính)... Tất cả đều cho Phương Hiểu biết Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không phải là một "phế vật" như lời đồn, hay đơn giản như vẻ ngoài lười biếng của hắn. Nếu đêm hôm đó nàng không có món đồ phụ thân cho để ẩn nấp, nàng đã sớm bị hắn phát hiện. Món đồ mà phụ thân nàng (một Nguyên Anh kỳ cường giả) dày công luyện chế... thế mà suýt chút nữa bị một Kết Đan kỳ (theo lý thuyết) như Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra! Điều đó đủ thấy Lữ Thiếu Khanh đáng sợ đến mức nào!
Một tuấn tài vừa có thiên phú, vừa có thực lực, lại xử sự khó lường như vậy... tự nhiên phải tìm cách lôi kéo. Thêm một phần giao tình với hắn... chính là thêm một phần chỗ tốt, thêm một phần an toàn cho bản thân và sự nghiệp sau này.
Lữ Thiếu Khanh nghe Phương Hiểu giải thích, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng một cái. Ánh mắt đó như muốn nhìn thấu tâm can nàng. Nàng... chắc chắn đã biết được ít nhiều về thực lực của mình sau đêm đó rồi.
Hắn chợt nghĩ: Lần đầu tiên mình đến đây... mình cũng đã dùng tấm thẻ giảm giá 50%. Lúc đó mình cũng đã nói thân phận... vì sao lúc đó nàng không miễn phí cho mình nhỉ? Là chưa đủ "ấn tượng" sao? Hay là... lúc đó Chương Cẩm chưa gây chuyện lớn?
Tuy nhiên, Lữ Thiếu Khanh không có ý định... chấp nhận hoàn toàn lời mời miễn phí này.
Hắn cười khẽ. "Nói đùa thôi lão bản, ngươi khách khí quá rồi, không cần thiết đâu."
Hắn nói ra lý do từ chối, mang đậm phong cách "khôn ngoan" của riêng hắn: "Dù sao... ngươi đã nói qua rồi mà... ta tới đây tiêu phí... giảm 50% là đủ rồi."
Phương Hiểu nghe vậy, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ. Cái giá miễn phí hoàn toàn, một món hời lớn, hắn lại từ chối? Tính cảnh giác cao đến mức này sao?! Nàng trong lòng đối với Lữ Thiếu Khanh đánh giá lại lần nữa cao thêm mấy phần. Quả nhiên lợi hại! Không chỉ mạnh mẽ mà còn cẩn trọng bất thường!
Phương Hiểu vẫn cố gắng mời: "Lữ công tử không cần khách khí như vậy... Cứ coi như là kết thêm một người bằng hữu đi."
Nàng thêm vào một câu mang tính "thử": "Hay... Lữ công tử... xem thường... ta đây... một nữ tử yếu đuối sao?"
"Nào dám nào dám," Lữ Thiếu Khanh xua tay. "Tại hạ không dám."
Hắn nhìn Phương Hiểu, vẻ mặt hơi nghiêm túc hơn một chút, lời nói lại khiến nàng hơi bất ngờ: "Chỉ là... tại hạ... không muốn chiếm tiện nghi của lão bản ngươi mà thôi. Dù sao... ngươi một nữ hài tử... mở căn tửu lâu lớn như thế này... cũng... không dễ dàng đâu."
Phương Hiểu lần nữa nhìn thật sâu Lữ Thiếu Khanh một cái. Vẻ mặt hắn thành thật, không có vẻ giễu cợt. Từ chối một món hời (dù không lớn) chỉ vì "không muốn chiếm tiện nghi" của một "nữ hài tử mở quán vất vả"? Điều này càng khiến Phương Hiểu cảm thấy Lữ Thiếu Khanh không đơn giản. Hắn vừa vô sỉ, vừa tham tài, vừa mạnh mẽ, vừa đáng sợ... lại vừa có lúc nói những lời kỳ quặc như thế này?
Lữ Thiếu Khanh thấy Phương Hiểu nhìn mình chằm chằm, hắn không thoải mái lắm. Hắn đối với Phương Hiểu nói, giọng điệu đã trở lại vẻ lười biếng thường ngày: "Lão bản à, ngươi làm việc của ngươi đi thôi. Cũng không cần ở chỗ này... bồi ta lãng phí thời gian nữa."
Hắn chỉ Vương Nghiêu: "Có Vương sư đệ... giúp ta là được rồi."
"Vương sư đệ!" Hắn gọi Vương Nghiêu. "Mang chúng ta... đi phòng đi."
Vương Nghiêu nhìn Phương Hiểu một cái, thấy nàng khẽ gật đầu đồng ý, liền cung kính nói: "Vâng! Lữ sư huynh, Tiêu sư tỷ, bên này ạ!"
Phương Hiểu đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người rời đi, không biết rõ đang suy nghĩ gì. Ánh mắt nàng vẫn vương vấn vẻ phức tạp.
...
Trong phòng riêng, Lữ Thiếu Khanh vẫn như cũ chọn một bàn đầy các món ăn.
Tiêu Y lúc này hữu khí vô lực, nằm sấp trên mặt bàn, vẻ mặt phờ phạc, không có chút nào hứng thú với đồ ăn.
Theo lý mà nói, một tháng khổ tu đối với tu sĩ sơ kỳ không phải là thời gian quá dài, không nên mệt mỏi đến mức này. Cho dù tu luyện liên tục một năm cũng sẽ không như vậy. Nhưng có Đại sư huynh Kế Ngôn "trực tiếp tọa trấn", "tự mình giá·m s·át", sự nghiêm khắc và áp lực vô hình mà Kế Ngôn tạo ra... đã cho Tiêu Y áp lực cực lớn. Khiến cho nàng tinh thần căng thẳng tột độ, thể xác và tinh thần mỏi mệt rã rời.
"Nhị sư huynh... con mệt mỏi quá đi mất..." Tiêu Y yếu ớt nói, giọng mềm nhũn như bún, nằm dài trên mặt bàn.
Chú chim Tiểu Hồng, ngược lại, đầy năng lượng, đang vui vẻ mổ thức ăn trên đĩa trước mặt nàng.
"Quen dần đi là tốt rồi," Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đáp, vừa nói vừa gắp đồ ăn cho mình. Hắn đương nhiên biết Tiêu Y vì sao mệt mỏi đến mức này. Đó là "bệnh nghề nghiệp" của Thiên Ngự Phong.
"Sư Phụ trước đây... cũng kém chút sụp đổ vì Đại sư huynh đó. Muội... muội cứ từ từ mà quen dần đi là tốt rồi."
Tiêu Y nghe đến đó, mệt mỏi đến mấy cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lữ Thiếu Khanh, đôi mắt vốn mờ đi vì mệt bỗng sáng lên, lộ rõ vẻ "bát quái chi hỏa".
"Thật sao ạ?!" Nàng cố gắng lấy lại chút sức lực, vẻ mặt tràn đầy sự tò mò.
"Đúng vậy a," Lữ Thiếu Khanh xác nhận. "Bằng không... muội cho rằng Sư Phụ dựa vào cái gì... trong vòng mười năm ngắn ngủi... có thể từ Kết Đan kỳ đột phá lên Nguyên Anh kỳ chứ?"
Hắn cười cười, đầy vẻ "vạch trần": "Đại sư huynh nhà ta... có ít nhất một nửa công lao trong đó đấy."
"Đáng sợ!" Tiêu Y tắc lưỡi, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khâm phục (và cả sợ hãi).
"Vậy... vậy còn huynh?" Tiêu Y lại hỏi, tò mò. "Đại sư huynh... có đối đãi với huynh... như vậy bao giờ chưa ạ?"
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, bật cười ha hả. Hắn nói với vẻ cực kỳ tự phụ (và hơi lố bịch): "Không có."
"Sư huynh muội đây... là ngút trời kỳ tài! Thiên phú hơn người! Đại sư huynh... ở trước mặt ta... cũng phải ảm đạm phai mờ đi ba phần!"
Hắn nhìn Tiêu Y, vẻ mặt tự tin: "Huynh ấy... có ý tốt... đến 'đốc thúc' ta sao? Ha ha ha!"
Lời này Tiêu Y tự nhiên không tin. Nàng bĩu môi: "Con mới không tin đâu!"
Nàng phản bác, dựa trên lời đồn và quan sát của mình: "Mọi người trong môn phái... đều nói thiên phú của Đại sư huynh... là lợi hại nhất! Nhị sư huynh... huynh làm sao có thể hơn được Đại sư huynh chứ!"
Nàng nhìn hắn, đoán trúng tim đen: "Khẳng định là... huynh lười đến cực điểm! Đại sư huynh... cũng không làm gì được huynh... nên mới bỏ qua!"
Lữ Thiếu Khanh chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
Tiêu Y thấy hắn không trả lời, ngồi thẳng dậy một chút. Sự mệt mỏi tạm thời tan biến, trong mắt "bát quái chi hỏa" càng tăng lên. Nàng rất hiếu kỳ về nguồn gốc của hai vị sư huynh "kỳ lạ" này.
"Nhị sư huynh," Nàng hạ giọng, vẻ mặt đầy sự dò hỏi. "Huynh... huynh có thể nói một chút... Sư Phụ... là thế nào thu nhận huynh... và Đại sư huynh... làm đồ đệ không ạ?"
Theo lẽ thường, Kế Ngôn (nghiêm túc, cuồng tu luyện, thiên tài kiếm đạo) và Lữ Thiếu Khanh (lười biếng, vô sỉ, "tham tài") có tính cách gần như trái ngược. Rất khó tin rằng hai người này lại là đồng môn, cùng bái một sư phụ. Nhưng Thiều Thừa lại đồng thời có được cả hai vị đệ tử "độc nhất vô nhị" này.
Tiêu Y thực sự rất hiếu kỳ, hai vị sư huynh của mình đã gia nhập Thiên Ngự Phong và trở thành đồ đệ của Thiều Thừa như thế nào.
Lữ Thiếu Khanh gắp một miếng thức ăn, từ từ nhai. Hắn bắt đầu kể, giọng điệu pha lẫn sự thật và "phóng đại" theo phong cách riêng: "À... Đại sư huynh ấy à..."
"Lúc huynh ấy đến Lăng Tiêu Phái bái sư ấy..." Lữ Thiếu Khanh cười. "... huynh ấy 'khẩu xuất cuồng ngôn', nói thẳng với tất cả mọi người ở đó rằng... ai thu hắn làm đồ đệ... chính là phúc khí lớn nhất của người đó!"
Hắn thêm vào lời "tiên tri" của Kế Ngôn ngày xưa: "Ngày sau... hắn... sẽ mang theo vị sư phụ đó... cùng một chỗ... phi thăng thành tiên!"
Tiêu Y nghe vậy, trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc tột độ. "Ách! Đại... Đại sư huynh lúc ấy... 'cuồng' đến mức đó sao?!"
"Đúng vậy a," Lữ Thiếu Khanh xác nhận. "Cho nên... huynh ấy kém chút bị những người khác... đ·ánh c·hết ngay tại chỗ rồi."
Hắn tiếp tục kể, giọng điệu chuyển sang bình phẩm Sư Phụ: "Mà Sư Phụ của chúng ta ấy... lúc đó tuy là Phong Chủ... nhưng thực lực... cũng rất 'phổ thông'... ở Lăng Tiêu Phái không nổi bật lắm... không ai nguyện ý bái Người làm thầy cả."
"Sư Phụ thấy Đại sư huynh kém chút bị đ·ánh c·hết... mới ra tay cứu huynh ấy. Rồi... thừa cơ nói thu huynh ấy làm đồ đệ!" Lữ Thiếu Khanh kết luận. "Thế là... hai người họ... 'ngưu tầm ngưu, mã tầm mã'... 'tâm đầu ý hợp'... liền dính lấy nhau từ đó!"
Tiêu Y nghe cái cách Lữ Thiếu Khanh hình dung mối quan hệ thầy trò của Kế Ngôn và Thiều Thừa, vẻ mặt dở khóc dở cười. "Huynh... huynh dùng cái hình dung từ gì thế hả?!"
"Vậy... vậy còn huynh?" Nàng lập tức hỏi, tò mò không kém. "Huynh... là thế nào bái nhập môn hạ của Sư Phụ vậy?"
Lữ Thiếu Khanh nghe câu hỏi này, vẻ mặt lập tức chuyển sang cực kỳ nghiêm túc (giả vờ). Hắn hắng giọng, bắt đầu kể câu chuyện "vĩ đại" về sự nhập môn của chính mình.
"Ta ấy à..."
"Lúc Sư Phụ nhìn thấy ta ấy..." Hắn nói, giọng điệu chậm rãi, đầy vẻ tự phụ. "... Người... Người... kinh động như gặp thiên nhân!"
Hắn nhìn Tiêu Y, ánh mắt đầy vẻ "nói sự thật": "Sư Phụ... Người... Người lập tức... cầu xin ta... cầu xin ta... làm đồ đệ của Người!"
Hắn thở dài, vẻ mặt "từ bi": "Muội cũng biết rồi đấy... Con người của ta... mềm lòng lắm... không biết cách từ chối người khác đâu."
Lữ Thiếu Khanh kết thúc câu chuyện "huyền thoại" của mình, vẻ mặt "bất đắc dĩ". "Tại Sư Phụ liên tục khẩn cầu... khẩn cầu không ngừng... Ta... Ta... chỉ đành cố mà làm... cố mà làm đồng ý... trở thành đồ đệ của Người..."
------------------------------------------------------Hết chương 17----------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz