Co Gai Trong Long Trang Toi Suong Mu Can Than Voi Ngon Nen
7Theo một ít máu từ đầu ngón tay của tôi, sương đen từ khe tủ quần áo lập tức lan tỏa ra ngoài.Một tay kéo Trần Phi Phi, một tay ôm Cục Than, tôi đạp mở tủ quần áo, bước vào trong sương mù."Cục Than, dẫn đường đi." Tôi nói với Cục Than.Cục Than kêu meo meo, sau đó kéo sợi dây thừng trong tay tôi, cứ đi rồi dừng lại trong làn sương mù. Qua một lát, sương mù trước mặt tan đi, một con phố vắng vẻ xuất hiện.Đường phố cực kỳ im ắng, loáng thoáng có bóng người qua lại.Thấy tôi, bọn họ đều tò mò nhìn chằm chằm.Tôi mặc kệ, tiếp tục cùng Cục Than kéo Trần Phi Phi đến trước một căn nhà nhỏ treo lồng đèn trắng.Kẹt.Cánh cửa đang đóng tự động mở ra.Tôi kéo Trần Phi Phi vào trong.Trong sảnh căn nhà, một người đàn ông tuấn tú mặc bộ đồ trắng xuất hiện.Anh ta tươi cười chào đón: "Chào mừng đến thương hội Thiên Địa. Cô bé lại tới nữa, vẫn bán âm khí à?"Tôi gật đầu, đưa gương đồng cho anh ta: "Quy tắc cũ, 80% trả nguyên chủ, 20% là thù lao của tôi."Người đàn ông áo trắng thoáng nhìn qua gương đồng, cao giọng nói vào bên trong: "Âm khí 62, âm khí 3 tệ, tương đương mười tám năm dương thọ, 80% về nguyên chủ, 20% về thương nhân."Trong cửa hàng đột nhiên có một bàn tay vươn tới cầm lấy gương đồng.Một nguồn năng lượng màu đen bay ra lập tức bị bàn tay đó tóm lại, sau đó ném vào cái lò đồng khổng lồ giữa đại sảnh.Người đàn ông tuấn tú mặc áo trắng biến ra một cuốn sổ, trong tay còn lại xuất hiện một cây bút dính máu, bắt đầu tính toán rồi ghi chép vào.Thanh toán xong.Anh ta cười nói: "Cô bé, cô có 120 đồng thiên địa, muốn mua gì không?""Không cần." Tôi lắc đầu.Thấy vậy, người đàn ông cầm cây bút chậm nhẹ lên giữa trán Trần Phi Phi, gương mặt tái nhợt của cô ta lập tức trở nên hồng hào.Mọi việc đã kết thúc.Tôi dắt Cục Than, kéo Trần Phi Phi rời khỏi thành phố ma.Được Cục Than dẫn đường, chúng tôi xuyên qua sương mù về lại phòng.Nhưng khi cửa tủ đóng lại, ngọn nến trắng trong góc đã cháy hơn một nửa.Tôi bước tới thổi tắt nến, làn sương đèn từ bên trong lập tức tan biến.Lúc này, Cục Than nằm bệt xuống đất, chẳng còn chút sức lực nào.Tôi bế Cục Than lên, đút cho nó miếng cá khô nhỏ: "Mày vất vả rồi, về nhà tao sẽ nấu mấy món ngon cho mày ăn."Cục Than kêu meo, cọ đầu vào lòng tôi.Tôi cho Cục Than vào túi rồi cởi trói cho Trần Phi Phi, sau đó thu dọn gương đồng.Ngay khi tôi xóa dấu vết giữa hai trán cô ta, Trần Phi Phi liền lấy lại ý thức, nhưng cô ta chỉ kịp nhìn tôi một cái rồi ngất đi.Việc ngất xỉu là hết sức bình thường.Chịu giày vò lâu như vậy, giờ phút này tuy Trần Phi Phi đã khôi phục rất nhiều dương thọ, nhưng đồng thời cô ta cũng mất đi không ít, cơ thể suy kiệt, những ngày kế tiếp đương nhiên sẽ bệnh nặng một trận, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới từ từ khỏe hẳn.Tôi đi mở cửa phòng.Vợ chồng nhà họ Trần đang ngồi bệt bên ngoài, vừa thấy tôi liền vội đứng dậy."Xong rồi, không sao." Tôi nói với họ, "Trần Phi Phi sẽ bệnh nặng một trận nhưng ông bà không cần lo, điều trị từ từ là được. Lần này cô ta mất năm năm dương thọ, sau này nếu không sự cố gì xảy ra thì sống đến bảy tám mươi tuổi hoàn toàn không thành vấn đề."Trần Hướng Đông mừng đến bật khóc, cuống quýt quỳ xuống dập đầu với tôi.Bà Trần cũng quỳ xuống."Không cần dập đầu. Trương Chu đâu? Tôi muốn biết tung tích của trường minh đăng." Tôi hỏi.Trần Hướng Đông lập tức đi gọi điện thoại.Nhưng Trương Chu có vẻ không nghe máy, Trần Hướng Đông cứ nhìn chằm chằm di động của mình.Mà lúc này, di động của tôi lại đổ chuông.Tôi mở điện thoại thì thấy có dòng tin nhắn: [Trường minh đăng đang ở tiệm cầm đồ Thiên Bảo.]Tiệm cầm đồ Thiên Bảo?Tôi giật mình.Trước đây tôi từng đến tiệm cầm đồ Thiên Bảo nhờ ông chủ ở đó giúp đỡ nhưng chưa từng có tin tức về trường minh đăng.Bây giờ, Trương Chu lại nhắn tin nói với tôi trường minh đăng đang ở tiệm cầm đồ Thiên Bảo.Trần Hướng Đông sắp xếp xe đưa tôi về nhà.Sau khi nấu canh gà bí đỏ cho Cục Than, một mình tôi lấy xe tới tiệm cầm đồ Thiên Bảo.Thấy tôi, ông chủ vội dẫn tôi vào nhà kho.Có một ngọn đèn đặt trên bàn, đó chính là trường minh đăng mà tôi tìm kiếm bấy lâu."Ông chủ Dương, ai đưa ngọn đèn này tới đây vậy?" Tôi hỏi.Ông chủ Dương đáp: "Là anh Trương. Chị Hứa à, sao chị quen cậu ấy thế? Cậu ấy là thần trong nghề của chúng ta, cái gì cũng tìm được. Nếu nhờ cậu ta sớm hơn thì chị đã tìm được thứ này lâu rồi."Tôi nghi ngờ: "Có phải ông nói với cậu ta tôi đang tìm trường minh đăng không?""Tôi?" Ông chủ Dương ngập ngừng, "Chắc là vậy. Tôi giúp chị tìm nó suốt hai năm nay nên chắc có ai đó nói cậu ta biết. Đúng rồi, cậu Trương nói chị chỉ cần trả 500.000 tệ là được."500.000 tệ?Không nhiều lắm.Tôi và Trương Chu đã giao kèo, cậu ta phải nói cho tôi biết tung tích của trường minh đăng.Bây giờ tôi bỏ tiền ra mua cũng là việc nên làm.Trả tiền xong, tôi mang trường minh đăng về nhà mình.8Nửa tháng sau.Sau khi sức khỏe của Cục Than hồi phục, tôi cầm trường minh đăng đến thành phố ma, có điều thời gian đã qua quá lâu, tôi chỉ lấy lại được mười chín năm dương thọ.Trong một đêm, tôi trẻ ra gần hai mươi tuổi.Khuôn mặt không còn là dáng vẻ của năm mươi tuổi mà đã khôi phục về thời điểm hơn ba mươi tuổi.Tôi soi mình trong gương đồng tứ ngư bàn cẩm, chiếc gương này không còn âm khí nhưng vẫn có thể soi được khuôn mặt thật của tôi, tôi ở trong đó vẫn xinh đẹp ở năm hơn hai mươi tuổi.Lại vào một đêm khuya.Tôi dẫn mèo đen của mình đến cửa hàng.Vừa mở cửa không lâu, cửa hàng tôi đã tiếp đón hai vị khách.Tôi đứng dậy thì thấy Trần Hướng Đông dẫn Trần Phi Phi tới."Ông chủ Trần muốn mua đồ cổ hả?" Tôi cười hỏi.Trần Hướng Đông vội lắc đầu, xua tay: "Không không, nhà tôi không chơi mấy thứ này. Hôm nay tôi dẫn Phi Phi tới là để xin lỗi cô."Trần Phi Phi lúc này đã e thẹn hơn nhiều, không còn kiêu ngạo như trước."Xin lỗi... Chị Hứa." Trần Phi Phi tỏ ra nghi ngờ, "Hình như chị Hứa trẻ ra thì phải."Tôi cười gật đầu: "Tôi vốn đâu phải bà già. Được rồi, gặp hai người coi như duyên phận, chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa.""Xin lỗi chị Hứa." Trần Phi Phi cúi người, sau đó hai tay đưa ra một chiếc hộp, "Đây là món quà tự em chuẩn bị, chị nhất định phải nhận đấy."Quà?Tôi mở hộp ra mới thấy bên trong có một chiếc chìa khóa xe, tôi lại theo phản xạ nhìn chiếc xe thể thao màu đen bên ngoài.Tính ra từ lúc trở nên già đi, đã mấy năm rồi tôi không lái xe."Thế thì cảm ơn cô." Tôi không từ chối.Trần Phi Phi chần chờ: "Chị Hứa, sau này em có thể tới chơi với chị không?""Chơi? Thế thì cô chỉ có thể tới cửa hàng tìm tôi lúc nửa đêm rồi."Trần Phi Phi nhìn những món đồ cổ trong cửa tiệm, vội rụt cổ về: "Việc này... Để sau rồi tính. Chị Hứa, em với bố về trước, không làm phiền chị buôn bán nữa."Thấy bố con họ chuẩn bị ra về, tôi do dự vài giây, vẫn hỏi: "Ông chủ Trần, Trương Chu và ông có quan hệ gì?""Trương Chu?" Trần Hướng Đông giật mình, "Thật ra không có quan hệ gì cả. Mấy ngày đó tôi tìm cô ở Phan Gia Viên nên vô tình quen được cậu ta. Ban đầu cậu ta nói có thể giúp tôi giải quyết chuyện của Phi Phi nhưng cuối cùng lại không được, vì thế tôi mới dẫn cậu ta cùng tới gặp cô."Tôi gật đầu, tiễn hai người họ lên xe.Người đi rồi, tôi về lại cửa tiệm xoa cằm Cục Than, không khỏi nhớ đến ngọn nến trắng còn dư được đốt ngày hôm đó.Xem ra tôi và Trương Chu sẽ còn gặp lại.
[Hết bộ 13]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz