Co Gai Cam Completed
Cô gái câm (26) ‘ Cá cắn câu rồi, cá cắn câu rồi!’, Tuyết Y chỉ vào cái phao đang động đậy. “ Ừhm, cắn câu rồi, để ta!”, Hình Hạo giật cái cần câu ở dưới nước lên, kết quả là có một con cá ăn mồi câu, hai người vội vàng tháo con cá ra khỏi lưỡi câu rồi thả vào vũng nước bên cạnh. Chuyện này cũng thật kỳ lạ nha, đường đường là một Thành chủ mà lại nguyện ý cùng cô tới đây câu cá. Haha! Tuyết Y cúi người, đưa tay ra nhẹ nhẹ chạm vào bụng con cá để nó bơi: trông mày chẳng vui vẻ gì nhỉ, đúng rồi, bị nhốt ở đây sao có thể vui được? Thò cả tay kia vào, bắt con cá lên, con cá này không to, chỉ to bằng khoảng 2 ngón tay của Tuyết Y, đưa nó đến gần miệng: Cá ơi, ngươi đi đi, ngươi vẫn còn nhỏ, sau này phải sống vui vẻ đấy, lần sau cần cẩn thận nha, đừng có tham ăn như vậy nữa đấy! Cô cười, cười đến thật ngọt ngào, giống như chính bản thân mình là người được thả vậy. Đi đến bên dòng nước, cô thả tay ra, để cho con cá bơi ra, cô đưa tay vẫy con cá: Cá ơi, phải sống vui vẻ đấy nha! Hình Hạo ở một bên nhìn thấy hành động của cô cũng mỉm cười: nàng ấy hiện giờ chắc rất vui vẻ đây! Con cá dần bơi xa, cô quay người lại, cô cũng thả hai tay xuống, nhún nhún vai: ‘ Cá chạy mất rồi, không được ăn rồi!’, cả khuôn mặt tràn ngập ý không vui, cứ như không phải chính mình vừa thả nó ra vậy. “ Cá chạy mất rồi, sau này chắc nó sẽ rất vui vẻ, còn nàng thì sao?”, Hình Hạo đi đến bên cạnh ôm lấy cô. Nhẹ nhàng đẩy người y ra: ‘ Sau này ta cũng sẽ rất vui vẻ!’, nói xong còn bật cười: ‘ Hạo, chàng nói xem cứ chạy dọc theo con sông này thì sẽ đến đâu?’ Y chỉ lắc đầu. ‘ Vậy chúng ta thử nhé!’, nói rồi cô bật cười, sau đó hướng dọc theo con sông mà chạy. Y đuổi theo cô, chầm chậm chạy theo sau cô: Nàng là của ta, mãi mãi là của ta! Nếu như mình và Hạo có thể mãi mãi như thế này thì tốt biết bao. Tuyết Y vẫn hướng về trước mà chạy.Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng cũng mệt, cô dừng lại, ngồi xuống, dùng hai tay chống xuống đất, ngửa mặt nhìn lên bầu trời: trời xanh quá, mây thật đẹp! Y cũng dừng lại, ngồi xuống bên cạnh cô, cũng học theo cô mà nhìn bầu trời. Hai con chim sẻ bay đến đậu trên cái cây bên cạnh. Chíu chít kêu mãi không ngừng, cứ như đang cãi nhau vậy, hay là chúng đang tán tỉnh nhau? ‘ Hạo, chàng nói xem tại sao chúng lại cãi nhau vậy?’, Tuyết Y quay sang nhìn Hình Hạo. “ Không phải chúng cãi nhau đâu, nàng xem, con bên trái chỉ đang hỏi con bên phải xem có mệt không thôi?” ‘ Đâu có, chúng rõ ràng là đang cãi nhau mà!’, nhìn thế nào cũng thấy chúng giống như đang cãi nhau. “ Không phải, nàng nhìn nhầm rồi, con bên trái rất tốt với con bên phải nha, còn hỏi con bên phải có khát không kìa. Nó thật quan tâm đến con kia nha!” ‘ Chàng xem, chàng nhìn kìa, nó đang đánh con kia!’, Tuyết Y nhìn thấy con chim sẻ bên trái dùng cánh vỗ vỗ vào con bên phải. “ Là nó đang lau mồ hôi cho con kia đấy. Giống như vậy nè!”, y đưa tay ra, lau mồ hôi trên trán cô. Cô gái câm (27) Thất thần nhìn y, mình có thể như thế với y không? Không chừng chỉ cần thật lòng cầu xin y thì y sẽ thả Phấn Nguyệt ra. “ Tuyết Nhi, nàng sao vậy, đang nghĩ gì vậy?”, Hình Hạo nhìn cô một chút phản ứng cũng không có, còn tưởng cô bị làm sao rồi. ‘ Không, không có gì, ta cũng lau mồ hôi cho Hạo!’, nói rồi đưa tay ra lau mồ hôi trên trán cho y. Bắt lấy tay cô, đưa đến trước ngực mình: “ Đáp ứng ta, cả đời này ở bên cạnh ta!” ‘Ừhm!’, cô gật mạnh đầu, rồi mỉm cười, lần này là nụ cười của tình yêu, cười ngọt ngào! Cứ như vậy mà dựa vào người y, không biết từ lúc nào đã ngủ rồi. Y nhìn cô, chỉ ôm chặt cô vào lòng, để cho cô ngủ: “ Ta sẽ bảo vệ nàng cả đời này!” Trong giấc mơ lại một lần nữa xuất hiện thân ảnh của Thiệu Minh, trông anh ấy vẫn buồn bã như trước lúc đi lần trước. “ Tuyết Nhi, em thay đổi rồi, em đã thay đổi rồi!”, vẫn là câu nói này.“ Thiệu Minh, em xin lỗi!”, lần này cô không trốn tránh nữa, cô đã thay đổi rồi, trong tim cô bây giờ chỉ có Hạo: “ Đừng hận em có được không?” “ Không, tôi hận cô, tôi hận cô…”, Thiệu Minh cứ lặpđi lặp lại câu nói này, sau đó người cũng dần dần biến mất, không thấy đâu nữa, chỉ còn thanh âm vẫn còn văng vẳng bên tai: “ Tôi hận cô, tôi hận cô...” “ Không, đừng mà, đừng mà!”, cô gào to lên, tay cũng vô thức mà cào loạn, móng tay cô cào xước cả mặt y. Nhưng y không hề để ý, vẫn ôm chặt lấy cô: “ Đừng sợ, đừng sợ, Tuyết Nhi, ta ở đây, đừng sợ!”, cô ấy từ trước tới giờ đều nằm mộng thấy gì vậy, tại sao lần nào cũng đau khổ vậy? Từ từ mở mắt ra, cô ngồi dậy mới phát hiện ra trời đã tối rồi, bản thân cũng ngủ cả buổi chiều rồi, cô nhẹ nhàng cười, đứng dậy: Oa, thật ra cảnh đêm ở cổ đại rất đẹp nha, không những không khí trong lành, còn có thể nhìn thấy các vì sao ở trên trời nha, còn có cả vầng trăng nữa, mình sống ở trong thành phố lớn thật đã lâu lắm rồi không được ngắm sao đêm. Cô kéo y vẫn đang nằm trên mặt đất dậy, cứ đi vòng vòng quanh người y. Một vòng rồi hai vòng... nhìn thấy cô có vẻ như không thể đứng vững được, y vội vàng kéo cô lại: “ Thôi được rồi, nàng không xỉu nhưng ta sắp xỉu rồi đấy!” ‘Aaaaaaaaaaaa!’ Đúng lúc này bỗng xuất hiện vài hắc y nhân chạy đến bao vậy hai người họ ở giữa. Hình Hạo ôm chặt lấy Tuyết Y: “ Tuyết Nhi, đừng sợ, có ta ở đây!” ‘Ừhm!’, cô gật đầu, có y ở đây cô thấy không còn sợ hãi điều gì! “ Lên.”, hắc y nhân trước mặt hét lên một tiếng, vung thanh kiếm trên tay lên ra lệnh cho đám hắc y nhân động thủ, những tên hắc y nhân ở bốn phía nghe thấy hiệu lệnh liền nhất tề xông thắng vào hai người đứng trong vòng vây. Hình Hạo một tay ôm Tuyết Nhi, một tay giao đấu với đám hắc y nhân. Bọn chúng người đông như vậy trong khi y chỉ đánh bằng một tay, sao có thể đánh lại chúng đây. Một tên hắc y nhân ở phía sau tận dụng khoảng trống, đâm thẳng kiếm vào giữa hai người bọn họ, Hình Hạo vội vàng đẩy Tuyết Y bên cạnh ra ngoài, có thể do quá nóng vội, Tuyết Y bị ngã nằm sõng xoài trên mặt đất. Một tên hắc y nhân nhìn thấy Tuyết Y ngã trên mặt đất liền lập tức chạy đến, nâng cô dậy: “ Y Nhi, không sao chứ?”, là hắn ta, Thiệu Vũ. Tuyết Y vừa nghe thấy thanh âm liền nhận ra hắn là ai. Cô gái câm (28)Đẩy hắn ra, cô chạy về hướng Hình Hạo, nhưng bọn hắc y nhân kia không biết cô, một tên cầm kiếm lao thẳng về phía cô mà đâm. “ Tuyết Nhi, cẩn thận!”, Hình Hạo đang đánh nhau với đám hắc y nhân bên này vẫn luôn quan sát Tuyết Y, vừa nhìn thấy tình huống này bèn bị dọa cho khiếp sợ, không thèm quan tâm đến người đằng sau, cũng không quan tâm đến những mũi kiếm đang nhằm thẳng y mà đâm tới, y chỉ còn biết đến sự an nguy của Tuyết Y, cứ thế vội vàng chạy về phía cô. “ Y Nhi, cẩn thận!”, Thiệu Vũ bên này cũng nhìn thấy, hắn cũng hướng về phía Tuyết Y mà chạy. Thật may là hắn đến kịp lúc, khi mũi kiếm sắp đâm vào người cô, thanh kiếm trong tay y đánh bay thanh kiếm của tên hắc y nhân kia. Sau đó hắn xoay thân ôm lấy cô: “ Y Nhi, không sao chứ?” Hình Hạo chạy đến nơi, thấy cô không sao thì trong mắt lộ ra sự yên tâm, y quên mất cả việc phía sau còn một đám hắc y nhân. Cô lại một lần nữa đẩy Thiệu Vũ ra, chạy về phía y, nhưng không phải cô muốn ôm y mà lại một lần nữa đẩy y ra vì đằng sau y có một tên hắc y nhân đang đâm kiếm tới. Y mặc dù được Tuyết Y đẩy ra nhưng vẫn bị hắc y nhân kia đâm bị thương ở tay. Nhìn vào vết thương ở tay, y đứng dậy tiếp tục lao vào đám hắc y nhân mà đánh. Tuyết Y đứng một bên nhìn mà thập phần lo lắng, vì Thiệu Vũ đang đứng cạnh cô nên những hắc y nhân khác không dám động thủ với cô, ngược lại, Hình Hạo nhìn thấy vậy lại vô cùng tức giận. Tuyết Y nhìn thấy Hình Hạo đã bị đâm vài nhát đao, trong lòng vô cùng đau đớn như thể chính cô là người bị thương vậy: Mình nên làm thế nào bây giờ, mình nên làm thế nào mới có thể cứu y đây, mình nên làm thế nào đây? ‘ Vũ, đừng đánh nữa!’, Tuyết Y đột nhiên nhớ ra Thiệu Vũđang đứng cạnh, hắn chắc hẳn là thủ lĩnh của đám người này. “ Y Nhi, y chính là hung thủ đã sát hại sư phụ đấy!”, hiểu được ý tứ của Tuyết Y, hắn cũng không muốn cô đau lòng, nhưng mối thù lớn của sư phụ lẽ nào không báo sao? ‘ Huynh tha cho y đi, muội cầu xin huynh đấy!’, Tuyết Y định quỳ xuống trước mặt hắn nhưng lại bị hắn giữ chặt lại: “ Y Nhi, muội đang làm cái gì vậy? Nhanh đứng dậy!” ‘ Đại sư huynh, huynh thương Y Nhi nhất mà, không phải sao? Huynh tha cho Hạo đi, muội cầu xin huynh mà!’, không biết tại sao bản thân cô lại nói ra những lời này, càng không biết tại sao lại gọi y là đại sư huynh, chỉ là dường như có ai đó từ sâu thẳm trong lòng cô đang dậy cô nói vậy. “ Tuyết Nhi, nàng đứng dậy đi, không cần quỳ trước mặt hắn!”, nhìn thấy TuyếtYđang muốn quỳ trước mặt tên hắc y nhân kia, y nóng lòng lên tiếng: Nữ nhân của y sao có thể chịu những loại ủy khuất này. Lại không chú ý đến mũi kiếm ở sau lưng nên y lại bị đâm thêm lần nữa. Nhưng Thiệu Vũ lại như có trái tim sắt đá: “ Lý Dương, ngươi mau đến đây bảo vệ tiểu thư!” “ Rõ!”, một tên hắc y nhân chạy đến bên cô, kéo chặt lấy tay cô, Thiệu Vũ vung kiếm lao thẳng vào cuộc giao chiến.( Còn nữa...)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz