Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Chương 136-140
Quan hệ thật vất vả hòa hoãn lại lập tức hạ xuống điểm đóng băng, Lãnh An Thần biết nếu chuyện lần này không làm rõ ràng, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không có thời gian xoay chuyển, sau lúc hốt hoảng ngắn ngủi cuối cùng anh trở nên trấn định, anh để Đỗ Vấn đi thăm dò chuyện Lam Y Nhiên mang thai, chắc hẳn rất nhanh sẽ có kết quả.
Một buổi sáng tách ra, Lãnh An Thần cũng không yên lòng, điện thoại đánh tới bệnh viện, bên kia nói Đoan Mộc Mộc đã xuất viện.
Cô lại muốn trở về cái nhà rách nát đó sao? Lại muốn một mình ngã bệnh sao? Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lãnh An Thần như có vô số cái tay nhỏ bé bẻ cong.
Nhanh chóng rút ra một điếu thuốc, châm mấy cái mới được, anh mãnh liệt hút vài hơi, mới cảm giác khó chịu bị đè nén thoải mái hơn một chút.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng gõ cửa có tiết tấu, anh cũng không muốn để ý tới, nhưng có thể là Đỗ Vấn, nửa ngày, anh mới cho một chữ, "Vào!"
Đỗ Vấn đẩy cửa phòng ra, sặc mùi thuốc lá làm anh nhăn đầu lông mày, "Tổng tài, ngài hút thuốc lá chút."
Nghe được giọng Đỗ Vấn, Lãnh An Thần quay đầu lại, một đôi tròng mắt đen thẳng tắp nhìn vào túi văn kiện trong tay của anh, "Kết quả ra sao?"
Có lẽ là hút quá nhiều thuốc, giọng nói của anh hơi khàn khàn, nhưng cũng không mất lực.
Đỗ Vấn gật đầu một cái, đi tới đẩy cửa sổ ra, không khí trong sạch tiến vào, xua tan không sạch sẽ bên trong phòng.
"Nói!" Lãnh An Thần nhìn, như không chút để ý hút một hơi thuốc, nhưng một chữ, vẫn bán đứng Lãnh An Thần khẩn trương.
"Lam tiểu thư không có mang thai, mang thai chính là em gái của cô ta – Lam Thiên Nhiên, ngày đó cô ta chỉ cùng đi khám thai..." Đỗ Vấn còn nói cái gì, Lãnh An Thần đã không nghe được, bên tai chỉ có câu Lam Y Nhiên không có mang thai.
Cô ta không có mang thai, hiện tại anh có thể nói rõ ràng rồi.
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy tảng đá đè ở bộ ngực anh mấy ngày nay lập tức rơi xuống đất, anh cơ hồ không kịp chờ đợi muốn đi ra ngoài, muốn đem tin tức này nói cho Đoan Mộc Mộc, cũng nghe được Đỗ Vấn lại nói câu, "Thiếu phu nhân đem thỏa thuận li hôn gửi đến đây rồi."
"Cái gì?" Anh không ngờ tới cô lại nhanh như vậy, tròng mắt Lãnh An Thần trong nháy mắt híp lại thành một đường thẳng, "Cô ấy đừng mơ tưởng."
Ba chữ cuối cùng rống tựa như khạc ra, Đỗ Vấn cũng bị sợ hết hồn, "Tổng tài..."
"Hẹn Lam Y Nhiên, hẹn Đoan Mộc Mộc..." Lãnh An Thần trầm giọng ra lệnh, "Chuyện này tôi muốn chính miệng Lam Y Nhiên nói rõ ràng."
Đỗ Vấn há lớn miệng, hình như không thể lý giải cách làm của Lãnh An Thần, "Tổng tài như vậy không tốt đâu!"
"Không có gì không được, không phải cô ấy không tin sao? Vậy giải quyết một lần trước mặt cô ấy" Lãnh An Thần nói lời này có chút ý vị đập nồi dìm thuyền.
Đoan Mộc Mộc nhận được điện thoại của Đỗ Vấn, cho là Lãnh An Thần hẹn mình nói thỏa thuận li hôn, không hề nghĩ ngợi liền đi, tuy nhiên cô không ngờ tới người chờ hẳn là Lam Y Nhiên.
Trên ghế ngồi màu đỏ, Lam Y Nhiên một thân váy dài màu xanh dương giống như yêu quái màu lam nở rộ, bắt mắt như vậy, ngay cả phục vụ cũng vụng trộm cắn lỗ tai mà nhìn hướng Lam Y Nhiên, đáy mắt đều là thần thái kinh ngạc.
Cô ta thật rất đẹp, mặt mày như vẽ, ngũ quan tinh sảo như mài dũa, tóc dài sóng lớn xõa xuống, dù là ngồi bất động, cũng làm cho người ta cảm thấy sống động mười phần, đôi con ngươi càng nhìn càng tốt, có loại cảm giác ngay cả kim cương ở trước mắt cô cũng mất sáng rỡ.
Đoan Mộc Mộc không có chút nào ngoài ý muốn Lãnh An Thần sẽ thích cùng cô gái như vậy ở chung một chỗ, nếu như cô là đàn ông, chắc hẳn cũng sẽ thích Lam Y Nhiên.
"Ngồi đi!" Lam Y Nhiên cũng không ngoài ý muốn đối với sự xuất hiện của Đoan Mộc Mộc, thậm chí còn hơi hào phóng kêu cô, Đoan Mộc Mộc ngược lại có vẻ không lưu loát, giống như thằng hề chưa từng thấy qua cảnh đời.
"Hôm nay khí sắc của cô xem ra không quá tốt" Lam Y Nhiên lại mở miệng, Đoan Mộc Mộc cơ hồ muốn đưa tay sờ mặt của mình, cô gái xinh đẹp trước mặt, coi như cô khí sắc tốt thì có ích lợi gì?
Giờ phút này, Đoan Mộc Mộc thậm chí cảm thấy lời này của Lam Y Nhiên mang theo ý vị châm chọc.
"Uống sữa tươi hay cà phê?" Lam Y Nhiên nhìn cô, vừa hỏi thăm, giống như là nữ chủ nhân.
Đoan Mộc Mộc hít một hơi, lãnh đạm khạc ra hai chữ, "Cà phê."
Rất lâu không có uống cà phê rồi, nhưng hôm nay cô muốn uống một ly, muốn dùng cà phê đắng để che giấu khổ sở trong lòng mình.
Cà phê bưng lên, mùi thơm ngào ngạt quanh quẩn chóp mũi, chẳng biết tại sao, mùi thơm này lại làm lòng cô chua xót, thiếu chút nữa không nhịn được rơi nước mắt.
"Thêm đường sao?" Lam Y Nhiên lại hỏi.
Đoan Mộc Mộc đã nói không ra lời, lắc đầu một cái, bưng cà phê lên thổi mạnh một hớp, quá nhanh, cà phê nóng đến cô, lần này thật nóng ra nước mắt.
Lam Y Nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô, giống như là muốn nhìn ra tâm tư của cô.
Cà phê thật rất đắng, từ cổ họng đắng đến đáy lòng, một hồi lâu Đoan Mộc Mộc mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào Lam Y Nhiên trước mặt, chỉ thấy là cùng cà phê giống như mình, đáy lòng bật thốt lên, "Cô có con, tại sao lại uống cà phê?"
Cà phê không tốt với thai nhi, Đoan Mộc Mộc quyết định sau này sinh em bé, đều phải rất chú ý.
Lời nói vừa dứt, liền nghe phía đối diện cười khanh khách lên, giọng nói kia động lòng người, thanh thúy giống như chuông gió ở cửa phòng cà phê.
Đoan Mộc Mộc không hiểu ra sao, ánh mắt ngây ngốc nhìn Lam Y Nhiên, cho đến khi cô ta rốt cuộc dừng lại tiếng cười, sau đó nghe cô ta nói, "Cô thật là khờ, đáng yêu."
Đây là khen cô sao? Hay đang giễu cợt cô?
Ngón tay Lam Y Nhiên như ngọc cầm muỗng bạc lên, nhẹ nhàng khuấy động cà phê trước mặt, sau đó ưu nhã uống một hớp, "Tôi không có mang thai."
Đùng!
Những lời này giống như cục đá hướng trong đầu Đoan Mộc Mộc Tâm, thẳng tắp trầm xuống, cô nhìn Lam Y Nhiên, trong tròng mắt hiện lên nghi ngờ, lại nghe cô còn nói, "Ngày đó kiểm tra thai không phải của tôi."
Đoan Mộc Mộc sững sờ, rốt cuộc hiểu rõ.
Thì ra là, cô và Lãnh An Thần cũng bị cô gái này đùa bỡn!
"Thật bất ngờ hay rất thất vọng?" Lam Y Nhiên hỏi cô.
Đoan Mộc Mộc không nói được cảm giác của mình, dù sao không có một chút vui mừng hoặc vui vẻ.
"Nghe nói hai người vì vậy lại ầm ĩ, không vui?" Lam Y Nhiên thủy chung phong độ cực tốt, Đoan Mộc Mộc lúng túng khắp nơi có vẻ nghèo rớt mồng tơi.
"Ha ha" Lam Y Nhiên cười, "Tôi còn tưởng rằng tình cảm của hai người thật rất tốt, xem ra ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được."
Hàm răng như ngọc của Đoan Mộc Mộc cắn môi, cũng nói không ra một chữ, cô cảm giác mình giống như khỉ ở đoàn xiếc, bị người đùa bỡn.
"Lam Y Nhiên, cô cười giỡn rất đáng ghét" Giọng nam đột ngột vang ở đỉnh đầu, chẳng biết lúc nào, Lãnh An Thần đã tới.
Thật ra thì anh đã sớm tới, nhưng không có nói trước đi vào, chính là hi vọng Đoan Mộc Mộc cùng Lam Y Nhiên có thể đơn độc nói chuyện một chút, Lãnh An Thần hiểu rõ Lam Y Nhiên, anh biết cô ta nhất định sẽ chính miệng nói ra.
Khóe môi Lam Y Nhiên còn mang theo nụ cười nháy mắt thấy Lãnh An Thần, nụ cười rõ ràng cứng đờ, giống như là hoa mùa hè mở đang tươi đẹp đột nhiên gặp phải không khí lạnh lẽo.
Cô để ý người đàn ông này, bằng không sẽ không luống cuống.
Lãnh An Thần ngồi bên cạnh Đoan Mộc Mộc, hai chân vén ở chung một chỗ, ánh mắt thẳng tắp lạnh lùng nhìn Lam Y Nhiên, "Nói đi, cô đến tột cùng nghĩ muốn cái gì?"
Anh rất trực tiếp, đây cũng là mục đích hôm nay của anh, hi vọng lần này giải quyết ngay trước mặt Đoan Mộc Mộc, cười giỡn hoặc là hiểu lầm, anh không muốn xảy ra nữa.
Trì hoãn một lúc. Lam Y Nhiên vẫn duyên dáng sang trọng nghe được câu nói vô tình của Lãnh An Thần, cả người cứng đờ, một đôi tròng mắt đen có chất lỏng óng ánh tràn ra ngoài, cuối cùng là một mảnh dồn dập, cô hình như không ngờ tới anh sẽ nói như vậy?
"An Thần..."
"Muốn bao nhiêu? Ra cái giá!" Lãnh An Thần cắt đứt cô, lại ném ra một câu lạnh lẽo như vậy, tác động qua lại giống như là ở chợ mua bán thức ăn, có hai bên thoả thuận xong giao dịch.
Một hồi lâu, tròng mắt Lam Y Nhiên như bị cố định mới giật giật, nhưng bên trong không còn lệ, chỉ có một loại bị thương sau là đau đớn, "Nếu như mà em nói em muốn anh yêu em!"
Trả lời như vậy cũng làm cho Lãnh An Thần ngoài ý muốn, anh sững sờ mất mấy giây, khóe môi liền cong, "Cô chết cái ý niệm này đi!"
"Tại sao muốn em chết tâm?" Đột nhiên, Lam Y Nhiên lớn tiếng, thậm chí kinh động những khách hàng trong quán cà phê, nhưng giờ phút này cô tựa như không ngoảnh lại nhìn, "Em theo anh nhiều năm như vậy, tất cả thanh xuân của em đều cho anh, bây giờ anh lại nói muốn em chết tâm? Lãnh An Thần, anh có một chút lương tâm hay không? Anh cho em tiền, tốt, vậy anh có thể đem tất cả thanh xuân của em cũng mua về giá..."
Căn bản là không thể làm được, có chút cố tình gây sự, nhưng Đoan Mộc Mộc lại cảm thấy Lam Y Nhiên nói rất có đạo lý.
Tại sao anh tiêu xài thanh xuân của Đoan Mộc Mộc, lại chiếm đoạt thân thể của cô xong, cũng là muốn dùng tiền kết thúc quan hệ như thế?
Anh có biết trên đời này tiền là thứ băng lãnh nhất hay không?
"Lãnh An Thần, anh cho rằng phủi sạch quan hệ với em, cô ta có thể cùng anh thiên trường địa cửu sao? Anh không cần tiếp tục nằm mơ, tình cảm của các người căn bản là yếu ớt không chịu nổi một kích, thậm chí ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được, như vậy thì làm sao chống lại những người nhà tính toán với các người chứ?" Lúc Lam Y Nhiên nói lời này nhìn Đoan Mộc Mộc, lại làm cô không khỏi hoảng hốt, khiến Đoan Mộc Mộc nhớ lại Lãnh An Đằng, còn có Lãnh Chấn Nghiệp.
Chẳng lẽ Lam Y Nhiên cũng biết?
Nhưng muốn suy đoán lại không thể...
"Đây là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm" Giọng Lãnh An Thần lạnh lùng như cũ, nói xong từ trong túi móc ra một tờ chi phiếu, cư nhiên thật không viết.
"Muốn bao nhiêu tự cô điền" Lãnh An Thần còn nói.
Lam Y Nhiên liếc mắt nhìn, chân tình trong ánh mắt dần dần phai nhạt đi, cuối cùng giống như chi phiếu trống không, "Lãnh An Thần, một ngày nào đó anh cũng sẽ mất toàn bộ, sớm muộn cũng có."
Nói xong, cô đứng dậy, lần này lại mang chi phiếu đi, cô không có lý do gì mà không cầm, đó là dùng tuổi thanh xuân của cô, dùng thân thể của cô, còn có tình yêu không thể thu về để đổi về.
Vị trí đối diện trống không, nhưng ánh mắt Đoan Mộc Mộc vẫn không thu hồi, cho đến khi tay của cô bị một bàn tay nắm lấy, "Bà xã, chúng ta về nhà đi!"
Ấm áp nóng bỏng khiến cô như bị đốt, Đoan Mộc Mộc nhanh chóng rút tay, đôi tay bưng lấy ly cà phê truớc mặt, "Thỏa thuận li hôn anh đã được chưa?"
"Không thể nào" Anh lạnh lùng cắt đứt.
Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Nếu như anh cảm thấy có hứng thú dây dưa, cứ dây dưa tiếp tục như vậy đi, tôi đã mời luật sư nghĩ thỏa thuận, tôi sẽ không mang đi 60% cổ phần, hơn nữa tôi cũng được tư vấn, thừa kế hạn chế chỉ cần tôi không đồng ý, cũng là vô hiệu..."
"Em đến tột cùng còn muốn cái gì?" giọng nói của anh đột nhiên trở nên to lớn.
"Tôi muốn rời đi" Đoan Mộc Mộc thở dài, "Anh biết không? Kể từ lúc cùng anh kết hôn, tôi vô cùng mệt mỏi, mệt chết đi, hiện tại tôi chống đỡ không nổi nữa rồi."
Bả vai Đoan Mộc Mộc lập tức bị nắm, "Bây giờ em muốn rời khỏi rồi hả? Làm sao em có thể..."
Lời của anh chưa nói xong, tựa hồ đang đè nén...
Anh cách cô gần, gần đến mức toàn bộ hô hấp của anh cũng phun vào chóp mũi cô, cô ngay cả cự tuyệt cũng không thể.
Đoan Mộc Mộc không chịu nổi mập mờ như vậy, tay gạt anh, nhưng anh cũng chưa buông ra, "Bà xã..."
"Buông tay!" giọng nói của cô cũng đè nén, không muốn lớn tiếng ầm ĩ với anh, không muốn lại trở thành tiêu điểm chú ý của khách hàng khác.
"Em đồng ý cùng anh về nhà, anh liền buông tay" Anh hình như có chút chơi xỏ lá.
"Tôi không, tôi không..." Đời này, Đoan Mộc Mộc cũng sẽ không bước vào nơi đó nữa, cô không cần phải nhìn Lãnh An Đằng nữa, không cần đối mặt với Lãnh Chấn Nghiệp.
Tâm tình của cô lập tức kích động, Lãnh An Thần bất ngờ, chỉ có thể vội vàng buông tay, Đoan Mộc Mộc đẩy anh ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Lãnh An Thần sợ run mấy giây, móc ra hai tờ giấy lớn vung hướng trên bàn, sau đó cấp tốc cùng đi ra ngoài, cửa quán cà phê, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy thiên địa bỗng nhiên xoay tròn 360 độ, ngẩng đầu, cô đã bị anh đè ép ở cạnh tường...
Hô hấp anh mang theo mùi thuốc lá dâng lên trên mặt cô, lúc nhanh lúc chậm.
"Buông tay!" Đoan Mộc Mộc đẩy anh, ngực bởi vì kích động mà phập phồng.
"Tại sao không cùng anh trở về? Tại sao?" Lãnh An Thần ép hỏi, ngón tay thon dài vuốt ve mặt cô, mới mấy ngày mà thôi, cô lại gầy, gầy đến chính anh đau lòng.
Đoan Mộc Mộc cắn môi lắc đầu, muốn tách khỏi đụng chạm của anh, nhưng anh căn bản không cho phép, cuối cùng cô buông tha, mở miệng nói, "Anh không nghe thấy Lam Y Nhiên nói sao? Giữa chúng ta quá yếu đuối, yếu ớt ngay cả đùa giỡn cũng không chịu nổi, chúng ta như vậy thì có thể ở chung một chỗ như thế nào?"
"Em không cần nghe cô ta nói bậy, anh tin em, nhưng em vẫn không tin anh" Lãnh An Thần cầm lấy tay cô đặt trên lồng ngực mình, như muốn sờ tới trái tim của anh.
Nhịp tim đập thình thịch chạm vào lòng bàn tay cô, một nháy mắt kia, Đoan Mộc Mộc thật rất muốn cho anh thêm một cơ hội, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó, cô lại không dám.
Lãnh Chấn Nghiệp lấy đi trứng của cô, ông ta muốn làm cái gì, Đoan Mộc Mộc quá rõ ràng, mặc dù những ngày qua cô đã điều tra tài liệu, nói là tỷ lệ thụ thai nhân tạo cực thấp, nhưng cô sợ thật thành công.
Đến lúc đó, cô nên lấy thân phận như thế nào đối mặt với người đàn ông này?
Thay vì như vậy, chẳng bằng hiện tại thẳng thắn một chút!
"Đến tột cùng muốn anh làm thế nào? Em mới có thể tin tưởng anh?" Lãnh An Thần có chút cuồng loạn, anh cảm giác mình sắp bị cô ép điên rồi, "Cái cô gái lòng dạ độc ác này, em rất tàn nhẫn... Tàn nhẫn, có biết hay không?" Lãnh An Thần nói tới chỗ này, giọng nói giống như mất lực, yếu đi.
Anh nói, cô rất tàn nhẫn...
Cô tàn nhẫn sao?
Thật ra thì tàn nhẫn là anh, là anh đem cô cuốn vào trong phân tranh, đem cô lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy.
"Thật không chịu cho anh cơ hội sao?" Lãnh An Thần mở miệng lần nữa, trong giọng nói tràn đầy đau đớn.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, liều mạng lắc đầu.
Chợt, đầu của cô bị cố định, tiếp theo đó là trước mặt bỗng tối sầm, cả khuôn mặt Lãnh An Thần đè lại, môi mỏng hơi lạnh đặt lên cô, bá đạo vê nghiền...
Đoan Mộc Mộc trợn to đôi mắt, nhưng cũng không có phản kháng, nếu như đây là anh muốn, như vậy cô có thể cho anh... Cô thẫn thờ bất động, thừa nhận anh chiếm đoạt, nhìn như khéo léo thuận theo, nhưng Lãnh An Thần biết cô đang kháng cự không tiếng động.
Chuyện đã giải thích rõ ràng, cô còn chưa chịu tha thứ cho anh sao?
Cô đến tột cùng muốn anh làm thế nào đây?
Cái loại cảm giác không cách nào nắm trong tay khiến Lãnh An Thần phát điên, cũng làm cho anh sợ, anh hôn tăng thêm sức lực, cánh môi như hoa của cô cơ hồ bị anh vò nát, nhưng chân chính bể chính là lòng của cô.
Tất cả không cam lòng cuối cùng chỉ có thể hóa thành bất đắc dĩ, anh buông cô ra, thô thở gấp rơi vào chóp mũi cô, âm thanh đục ngầu, lộ ra khổ sở đè nén, "Đến tột cùng em muốn thế nào đây hả?"
Đoan Mộc Mộc chậm rãi nâng con mắt lên, đáy mắt đen nhánh đều tối, không nhìn ra gợn sóng, hoàn toàn không nhìn ra là mới bị người hôn qua.
"Hôn xong chưa? Hôn xong rồi liền thả tay." Âm thanh của cô lạnh như vậy, lạnh tựa như mùa đông khắc nghiệt, không có một chút nhiệt độ.
Anh chỉ cảm thấy tất cả lời muốn nói nhất thời đều cắm ở trong cổ họng, như ăn phải xương cá, Đoan Mộc Mộc thấy anh không hề cử động, giơ tay lên đẩy anh, thân thể từ bên cạnh anh sát qua, cuối cùng anh không muốn buông ra như vậy, một tay bắt được cô.
Cô trừng, đáy mắt u ám lập tức lóe ra tức giận, "Buông tay!"
Anh không thể thả tay, nếu như thả, chỉ sợ cũng không có cơ hội cầm nữa.
Cô gái này giống như là cát chảy trong tay, luôn để cho anh cầm, lần này loại cảm giác này càng sâu, Lãnh An Thần thật sợ.
Đoan Mộc Mộc bị anh túm đến lảo đảo, cô cho rằng anh chỉ muốn túm vào trong xe mang đi, "Buông tôi ra, tôi chính là có chết cũng sẽ không trở về với anh..."
Bịch!
Thân thể cô bị anh quăng vào trong xe, Đoan Mộc Mộc cảm giác cái đầu đụng phải kính xe, đau đến trong mắt cô có kim tinh náo loạn, lúc cô giùng giằng muốn đứng dậy, cũng cảm giác trên người nặng hơn, mà cửa xe sau lưng đã đóng thật chặt.
"Anh... anh muốn làm gì? Lãnh An Thần, anh, không cần cầm thú, không cần... Ưmh..."
Lời của cô còn chưa nói hết liền bị nụ hôn rơi xuống cắt đứt, không có chút dịu dàng, chỉ có kinh hãi.
Bàn tay to của anh bắt đầu xé rách y phục của cô, cô có thể cảm thấy nơi bụng giống như có chày sắt cứng, cô hiểu anh muốn làm gì.
Anh muốn ở trong xe muốn cô sao?
Đây chính là ban ngày ban mặt, hơn nữa còn ở ven đường thỉnh thoảng có người qua lại, tại sao anh có thể?
Cho dù Đoan Mộc Mộc bình tĩnh nữa, giờ phút này cũng bình tĩnh không được, cô liều mạng giãy giụa, dùng hết toàn lực đánh anh, nhưng anh tựa như tảng đá lù lù bất động từ trên trời giáng xuống.
Lãnh An Thần cũng điên rồi, bị cô ép điên, anh oai phong trên thương trường cho tới bây giờ đều là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng đang đối mặt với cô gái nhỏ này, anh luôn chịu bó tay.
Anh điên cuồng hôn, đi tới ngực của cô, Đoan Mộc Mộc muốn tách khỏi, nhưng cũng không có hơi sức, anh là đàn ông, cô thế nào cũng không chống cự lại anh, chỉ có thể buông tha.
"Lãnh An Thần, anh lấy đi, tốt nhất một lần muốn xong." Thời khắc tuyệt vọng, cô nhắm mắt lại mở miệng.
Người hôn cô ngẩn ra, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt của cô, màng che xe ở phía ngoài ánh mặt trời, mặt của cô ở trong tối vẫn là trắng bệch sầm người, một đôi mắt không biết nhìn về phía nào, cũng không có một chút tiêu cự, cô như vậy thuộc về lạnh nhạt.
Tại sao cô có nét mặt này?
Anh thích gương mặt giương nanh múa vuốt của cô, thích cô quật cường lại khả ái, duy chỉ có không thích như vậy...
Anh không phải là không hiểu câu nói này của cô là tuyệt vọng, nhưng chính sự tuyệt vọng của cô cũng để cho anh tuyệt vọng theo.
Lần này cô thật muốn cùng anh cầu thuộc về cầu đường thuộc về đường sao?
Anh không muốn!
"Lời này là em nói, một hồi không cần cầu xin tha." Anh đau cực kỳ ngược lại còn cười, tay nhè nhẹ vuốt ve gương mặt mềm nhẵn như tơ, trong mắt cũng là dâng lên ánh lệ, "Em vẫn còn là vợ của anh, nên có nghĩa vụ thỏa mãn anh."
Lời anh vừa dứt, liền hung hăng hôn cô, ngậm chặt môi cô, mút lại hút, mùi vị đó chính là hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Hôm nay Đoan Mộc Mộc mặc áo T–shirt cùng quần dài cao bồi, anh tốn ít sức lực liền đem quần của cô tuột đến chỗ đầu gối, thân thể mềm mại nhất thời nhất lộ ra trong không khí, mềm mại mà khô khốc, cũng cực kỳ mê người.
Lãnh An Thần cấm dục đã lâu rồi, chỉ một cái liếc mắt đánh vào thị giác đã khiến cho dục vọng của anh dâng lên, ngón tay chợt thẳng xâu mà vào ––
Thân thể của cô quá khô sáp, bị đâm như thế, đau làm cho Đoan Mộc Mộc cong người lên, miệng mới mở ra hô hào, nhưng lại bị nụ hôn của anh nuốt vào, chỉ có âm thanh nức nở nghẹn ngào chợt cao chợt thấp.
Có lẽ là cô quá bài xích anh, ngón tay Lãnh An Thần bị cô khít khao xoắn tê dại da đầu, cũng kích thích thần kinh của anh tốt hơn, có dòng điện theo đầu ngón tay tràn khắp tứ chi anh, cuối cùng cùng nhau tuôn hướng bụng của anh.
Nếu như nói lúc trước anh còn có lý trí, thế nhưng một khắc, anh cái gì cũng đều quên, chỉ có một ý niệm bồi hồi trong lòng, đó chính là muốn cô, cô là của anh, đời này đều là như thế.
Lãnh An Thần buông thả mình, động phát tiến vào ––
Đau quá!
Ngón tay của cô siết chặt ghế ngồi, ghế da thật sửng sốt vì bị móng tay cô lôi kéo, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, "Lãnh An Thần, anh khốn kiếp!"
Câu nói lỗ mãng xông vào lỗ tai anh, trong không gian này, để cho cô có loại bị cưỡng bức, cảm giác sỉ nhục dữ dội...
Cô nức nở nghẹn ngào chửi nhỏ, còn có nước mắt rơi xuống khiến Lãnh An Thần điên cuồng lạnh một giây, nhìn bộ dáng chịu hình của cô, anh mới biết mình thô bạo, nhưng quá muốn, căn bản không nhịn được.
Anh đang ở bên trong thân thể cô đụng hai cái, sau đó dừng lại, nâng mặt của cô lên, lần nữa chiếm lấy môi cô, tỉ mỉ hôn, giống như quỳ lạy, không còn hung ác lúc trước.
Bàn tay to của anh cầm tiểu bạch thỏ trước ngực cô vuốt ve, môi của anh ngậm dái tai cô, thân thể cô thuộc về anh, anh quen thuộc điểm nhạy cảm của cô, cho nên giờ phút này anh sẽ dạy cô buông lỏng.
Đoan Mộc Mộc kiệt lực bài xích anh làm cho mình rung động, nhưng chống cự mới biết, phát hiện căn bản không được, thân thể cô phản bội lòng cô dưới sự vuốt ve của anh, nếu như cô không phải gắt gao cắn môi, những âm thanh ngượng ngùng kia thiếu chút nữa liền bật thốt lên.
Anh nhìn thấy cô ẩn nhẫn, cảm thấy cô đè nén, Lãnh An Thần ghé bên tai cô thì thầm, "Bà xã, rõ ràng em rất muốn, thân thể của em rất thành thực, đừng rời khỏi anh..."
"Không thể nào!" Cô thở dồn dập quăng cho anh ba chữ, quật cường lại tùy hứng.
Lãnh An Thần thấy cô còn mạnh miệng, vì vậy cúi đầu, môi mềm mại ngậm hạt đào đã cứng rắn như đá trước ngực cô, nặng nề mút, nhất thời cô không ức chế được ngâm ra tiếng, "Ừ..."
Thân thể của cô rõ ràng động tình, nhưng trong lòng lại bài xích, cho nên càng khiến thân thể căng thẳng, thẳng xoắn đứt chính anh.
"Bà xã, em buông lỏng một chút, quá chặt, anh... anh không chịu nổi..." Lãnh An Thần không chịu nổi thì thầm.
"Vậy anh cút ra ngoài, đi ra ngoài..." Đoan Mộc Mộc đánh anh lần nữa, nhưng giờ phút này quả đấm như mưa rơi của cô lại như thuốc kích tình, làm cho anh càng muốn đụng chạm cô.
Mặc dù trên miệng nói cô không muốn, muốn anh đi ra ngoài, nhưng nơi thân thể kết hợp lại thấm ra mật dịch, càng ngày càng nhiều, như thủy triều không thể khống chế.
Lãnh An Thần biết cô thích ứng mình, vì vậy liền không hề đè nén nữa, anh siết chặt lấy eo của cô, ở trong không gian có hạn yêu cầu cô gái phía dưới, mỗi một cái đều giống như một lần cuối cùng, anh hận không thể đem chính mình dung nhập vào sâu trong cô.
"Mộc Mộc đừng rời khỏi anh..."
"Bà xã, cho anh thêm một cơ hội!"
...
Cho dù thân thể kết hợp thật chặt, nhưng anh vẫn không ngừng cầu xin cô, chỉ là đến cuối cùng cô đều đóng chặt đôi môi, không chịu cho câu trả lời.
Cao triều rất nhanh lại tới, hai người cùng nhau leo lên đám mây, anh đem nhiệt dịch của chính mình buông thả thật sâu, tựa hồ đang mong đợi cái gì.
Tất cả ngưng xuống, Đoan Mộc Mộc như con nít bị một lột sạch da, không có một chút hơi sức, chân khó khăn lắm rũ xuống xe ngồi xuống, biết rõ tư thế như vậy rất mắc cỡ, nhưng cô lại không có sức thu hồi.
Chân tâm nóng hừng hực, nhưng anh vẫn dừng ở bên trong thân thể của cô không chịu thối lui khỏi, Đoan Mộc Mộc nghe bên ngoài cửa xe tiếng cười người đi đường truyền tới, cũng không cầm được rơi nước mắt, để cho mắt đen cực kỳ sáng trong như thủy tinh.
Lãnh An Thần thở gấp, thật lâu mới thở bình thường, chỉ có điều không đợi anh mở miệng, đã nghe thấy trong không khí bộp một tiếng, trên mặt anh bị một cái tát nặng nề.
"Bây giờ có thể thả tôi đi chứ?" Cô nhìn anh, cặp mắt trống rỗng giống như hai hố đen, Lãnh An Thần chỉ có cảm giác mình sẽ luân hãm vào bên trong, anh làm động tác nuốt, chẳng qua là còn chưa có giải thích, Đoan Mộc Mộc đã lấy một tay đẩy anh ra, sau đó sửa sang lại y phục của mình.
Anh như mất hồn trí, chỉ nhìn cô, muốn đưa tay ngăn cản hoặc là giữ lại cái gì, nhưng tay lại không thể nâng lên nổi, anh biết lần này cưỡng bức không thể nghi ngờ gì nữa quan hệ vốn đang cứng ngắc của bọn họ trở thành hoạ vô đơn chí, nhưng anh thật bị cô ép điên rồi.
"Mộc Mộc..."
"Lần này trở về anh có thể ký thỏa thuận li hôn chưa?" Đoan Mộc Mộc đã cài tốt một viên nút áo cuối cùng, thời điểm nhìn anh, khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc.
Miệng Lãnh An Thần giống như bị dán giấy niêm phong, nói không ra một chữ, hình như mới vừa rồi lúc hoan ái, anh đã đem lời muốn nói đều nói hết.
Thấy anh chậm chạp không mở miệng, Đoan Mộc Mộc mở cửa xe, đi xuống đón gió.
Cửa xe nháy mắt "ầm" đóng lại, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy tim chợt đau nhói, giống như cửa xe kia đẩy trái tim của anh ra, phát điên không chống cự được.
Trong xe là không gian thu hẹp phiêu đãng hơi thở tình dục nồng nặc, trên ghế ngồi bên cạnh thậm chí còn giữ lại nhiệt độ của cô, vậy mà anh thế nhưng lại cảm giác cô cách xa anh, xa đến mức cho dù có nhiệt độ cùng hơi thở của cô làm bạn, anh vẫn không thể chạm tới cô.
Lãnh An Thần cũng không biết ngồi bao lâu ở trong xe, cho đến khi tất cả hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo, lạnh giống như dao găm cắt người, anh mới phản ứng kịp, sửa sang lại mình.
Trên ghế da thật ra còn có một dịch thể ẩm ướt, anh tự tay nhón, dịch thể trong suốt, cũng phân không rõ là của anh hay là của cô?
Nghĩ đến mình mới vừa rồi cố gắng như vậy, có phải lần này cô sẽ có bầu đứa bé của anh hay không?
Muốn đứa bé đã không liên quan đến cổ phần, chỉ muốn đây có lẽ là lý do cuối cùng có thể giữ cô lại bên người.
Lãnh An Thần suy tư, tiếng chuông điện thoại vang lên, mắt anh nhìn mã số, hai mắt chợt thu lại... "Đỗ Vấn, chuyện gì?" Lãnh An Thần trầm giọng mở miệng.
Anh biết Đỗ Vấn không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không tìm mình, có phải chuyện bảo cậu ta điều tra đã có kết quả rồi hay không?
"Tôi tra được một chút tình hình của tiểu Lãnh tiên sinh..." Đỗ Vấn hồi báo, lại không biết tay Lãnh An Thần bên kia cầm điện thoại di động càng ngày càng gấp.
"Ý của cậu là bệnh của Tiểu Đằng đã sớm tốt rồi?" Mặt của Lãnh An Thần như hàn băng, không khí quanh thân cơ hồ đều bị đóng kết.
"Đúng" Đỗ Vấn cho ra đáp án khẳng định.
Nếu như theo cách nói Đỗ Vấn cung cấp, Lãnh An Đằng đã sớm khôi phục lại bình thường, hình như tất cả có thể giải thích thông, anh đi Nam Thủy, tra được chuyện tình yêu năm đó của Hạ Minh Lan cùng Lý Hương Đào, hơn nữa anh phát hiện lúc ấy Hạ Minh Lan từng là tay vẽ rất nổi danh, chỉ là ở Nhà họ Lãnh bà vẫn che giấu. Lúc ấy Lãnh An Thần suy đoán người vẽ cho Đoan Mộc Mộc chính là Hạ Minh Lan, hiện tại nếu như nói thần trí của Lãnh An Đằng đã bình thường, như vậy bức vẽ có thể là Lãnh An Đằng âm thầm giở trò quỷ.
Nếu như là vậy, đã nói rõ tâm cơ mẹ con này quá nặng, nặng đáng sợ.
Đỗ Vấn không nghe được đáp lại, chỉ có hô hấp người đàn ông lúc nhanh lúc chậm truyền đến, vì vậy lại nói câu, "Còn có một việc, tôi mới vừa nhận được điện thoại bệnh viện sản, nói là bệnh viện của bọn họ bị trộm..."
"Có liên quan đến tôi sao?" Lãnh An Thần trầm giọng cắt đứt, sau đó cúp điện thoại.
Hiện tại anh không nghe vào chuyện khác, hiện tại trong đầu anh đều bị tin tức đột nhiên tới làm cho khiếp sợ, về sau là tràn đầy tức giận, lại không biết một câu nói này để cho anh lại bỏ lỡ cái gì!
"A lô..." Đỗ Vấn còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng đầu kia đã truyền đến giọng nói tút tút cúp máy.
Lãnh An Thần nổ máy xe, trực tiếp hướng Nhà họ Lãnh đi tới ––
Trong phòng khách, Hạ Minh Lan ngồi ở chỗ đó xem ti vi, nghe được tiếng bước chân, vội vàng đứng lên từ trên ghế salon, sắc mặt mang theo cẩn thận cùng lo lắng, "Tiểu Thần, con trở lại?"
Lãnh An Thần nhìn chằm chằm bà, ánh mắt bén nhọn khiến Hạ Minh Lan đổ mồ hôi lạnh, "Tiểu Thần..."
"Lãnh An Đằng đâu?" Giờ phút này Lãnh An Thần chỉ muốn tự mình đâm xuyên diện mạo người kia.
"Ở, ở trên lầu..." Hạ Minh Lan còn chưa nói hết, Lãnh An Thần liền chạy thẳng tới trên lầu, Hạ Minh Lan hình như cảm thấy cái gì, cũng nhanh chóng đi theo.
Ầm!
Cửa phòng bị người một cước đá văng ra, Lãnh An Đằng bị chấn động đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Lãnh An Thần tức giận đằng đằng đi vào.
"Anh..." Lãnh An Đằng thân mật kêu.
Ai ngờ, một giây kế tiếp, tay Lãnh An Đằng liền bị nắm được, Lãnh An Thần dùng đủ mười lực, bóp chính xương cậu ta cơ hồ cũng bể, đau đến mặt cũng thay đổi màu sắc.
"Tiểu Thần, con làm sao vậy? Con buông ra!" Hạ Minh Lan theo kịp, muốn đi kéo tay Lãnh An Thần, một bộ bảo vệ con trai.
Chỉ là, bà còn chưa có đến gần liền bị Lãnh An Thần một thanh hất ra, bà lập tức té xuống đất, cái trán đụng vào góc ghế sa lon, nhất thời có máu chảy ra ngoài.
Lãnh An Thần cũng không còn ngờ tới sẽ là tình huống như thế, vẻ mặt vừa nhìn, cũng cảm giác một luồng gió lạnh tới bên tai, sau đó khóe môi giống bị đánh.
Anh bị một quyền, một quyền rất bền chắc, mà sức lực là thuộc về người đàn ông có lực.
Quay đầu lại, Lãnh An Thần nhìn Lãnh An Đằng, chỉ thấy trong vẻ mặt của anh đã không có ngu dốt lúc trước, chỉ có tức giận.
"Mẹ..." Lãnh An Đằng đi tới đỡ mẹ.
Lãnh An Thần lau khóe môi, nhìn một màn trước mắt, cười lạnh một tiếng, "Sao không giả bộ?"
Lời vừa nói ra, Hạ Minh Lan vội vàng nhìn về phía con trai, chỉ thấy anh đã không còn ngụy trang như thường ngày, bà khẩn trương vội vàng bấm Lãnh An Đằng, hình như muốn nhắc nhở anh, nhưng không ngờ lúc này Lãnh An Đằng lại nói, "Mẹ, con không cần phải giả bộ nữa, mẹ không phát hiện sao? Anh ấy đã biết toàn bộ."
Lời này của Lãnh An Đằng khiến thân thể Hạ Minh Lan mới đứng vững lại lảo đảo, sau đó cực kỳ cẩn thận nhìn hướng Lãnh An Thần, chỉ thấy Lãnh An Thần đã ưu nhã ngồi vào trên ghế sa lon, hai chân vén ở chung một chỗ, "Tại sao phải làm như vậy?"
Anh hỏi Lãnh An Đằng tại sao muốn giả dạng làm kẻ ngu? Cũng đang hỏi mục đích đưa gì đó cho Đoan Mộc Mộc sao?
Lãnh An Đằng đỡ mẹ, sau đó nhấn điện thoại nhà, một hồi liền có người làm nữ đi lên, đem Hạ Minh Lan mang đi xử lý vết thương, trong phòng ngủ to như vậy chỉ còn lại hai anh em bọn họ.
Lãnh An Thần lấy ra một điếu thuốc, mới vừa châm, liền nghe Lãnh An Đằng lên tiếng, "Bởi vì em cũng muốn như anh quang minh chính đại đứng ở dưới ánh mặt trời, không cần làm bóng dáng người khác."
giọng nói cái bật lửa bật lên lại dập tắt "tách tách" vang dội ở trong không khí, hai người đàn ông này giống như hai con báo nhìn nhau, hồi lâu, chỉ thấy từ trong miệng Lãnh An Thần khạc ra một vòng khói màu trắng, khói mù che vẻ mặt của anh, nhìn không rõ, "Cậu mơ ước bà xã tôi, cũng chỉ vì không muốn làm bóng dáng người khác sao?"
Lời như vậy cũng không có để cho vẻ mặt Lãnh An Đằng có bất kỳ thay đổi, chỉ thấy anh trầm ngâm một lát, khóe môi nâng lên cười nói, "Em thích cô ấy, cái này thì có cái gì không thể được sao?"
Một câu nói, nhưng lại như là vũ khí bén nhọn, trong nháy mắt chọc trúng điểm trí mạng của Lãnh An Thần, đầu ngón tay anh khẽ động, thuốc lá đốt nửa đoạn tro chợt rơi xuống đất, "Nhưng cô ấy là bà xã của tôi!"
"Ha ha!" Lãnh An Đằng phát ra cười lạnh, "Bà xã của anh thì như thế nào? Anh còn tưởng là cổ đại sao? Anh cưới cô ấy, cả đời là của anh ư?"
Môi Lãnh An Thần mím chặt thành một đường thẳng, giống như mũi nhon sắc bén, "Ai không thể đánh chủ ý của cô ấy."
Nhìn bộ dạng Lãnh An Thần dần dần mất khống chế, Lãnh An Đằng cũng là vẻ mặt lạnh nhạt, hai chân thản nhiên ngồi vào trên ghế sa lon, "Nếu như mà em liền đánh, anh có thể thế nào?"
"..."
Lãnh An Thần vọt đứng lên, chỉ là không đợi anh mở miệng, Lãnh An Đằng lại nói câu, "Anh cảm thấy cõi đời này chỉ có mình em mơ ước cô ấy sao? Nếu như anh thật không yên lòng, anh nên xem chừng một chút, bằng không cô ấy cũng không đến nỗi..."
Giống như là cố ý, Lãnh An Đằng ngừng lại, không hề nói tiếp nữa, khẩu vị của Lãnh An Thần giống như bị treo lên, tiến lên, một thanh níu lấy cổ áo của Lãnh An Đằng, "Cậu có ý gì, nói rõ hơn một chút!"
Lãnh An Đằng hình như rất không thích phương thức anh đối đãi mình như vậy, dùng sức xé ra, Lãnh An Thần bị ngăn, anh ưu nhã sửa y phục của mình một chút, "Em lại nhắc nhở anh một chút, anh vẫn cẩn thận với cha của mình một chút!"
Lãnh Chấn Nghiệp?
Mặc dù Lạnh An Thần biết cha mình vẫn không thế nào an phận, nhưng dù sao Đoan Mộc Mộc cũng là con dâu của ông, nhưng không ngờ...
"Cậu không cần nói bậy!" Lãnh An Thần cuối cùng không muốn tin tưởng.
"Nói bậy?" Lãnh An Đằng thất vọng lắc đầu một cái, "Không phải anh một mực tra chuyện đêm hôm đó sao? Bây giờ em có thể nói cho anh biết..."
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy tay chân bắt đầu trở nên lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng duy trì trấn định, "Cái gì?"
Hai chữ này giống như là bị gỉ, từ trong cổ họng anh tràn ra thì lại từng trận phát đau!
"Thật ra thì em cũng không rõ lắm" Lãnh An Đằng giống như là cố ý bán đến chỗ mấu chốt, "Em chỉ biết bà xã anh bị cha chồng mang tới khách sạn cả đêm."
Rầm...
Đầu óc Lãnh An Thần trống rỗng, bên tai giống như là bị thả pháo, ông ông tác hưởng.
Anh giống như là bị đông lại, ngơ ngác, nỗ lực tìm kiếm lý do có thể cãi lại, nhưng giống như tất cả suy nghĩ cũng bị đứt đường.
"Anh có thể không tin, em cũng không có chứng cớ chứng minh, dù sao đêm đó toàn bộ máy theo dõi khách sạn bị ông ấy hủy rồi, nhưng anh có thể đi hỏi Tô Hoa Nam, hình như chú ta đem bà xã anh từ khách sạn mang đi" Lãnh An Đằng hài lòng nhìn phản ứng của Lãnh An Thần, cái loại cảm giác đem người giẫm ở dưới chân, lại không thể để cho anh lật người thật tốt như vậy.
Lãnh An Thần cũng không biết làm thế nào đi ra khỏi gian phòng, đi ra Nhà họ Lãnh? Bên lỗ tai anh tất cả đều là câu nói kia...
Anh gọi điện thoại cho Lãnh Chấn Nghiệp, chỉ là gần đây ông giống như mất tích, căn bản liên lạc không được, anh gọi điện thoại cho Tô Hoa Nam, nhưng chú ta quyết tâm không nói, như vậy, anh chỉ có thể đi tìm Đoan Mộc Mộc, chỉ có chính miệng cô nói, anh mới tin tưởng.
Những năm qua, anh và Lãnh Chấn Nghiệp mặc dù như nước với lửa, dù sao cũng là cha con máu mủ tình thâm, anh vẫn nỗ lực duy trì quan hệ cha con, nhưng nếu như ông thật làm ra chuyện như vậy, anh nhất định không thể tha thứ.
Xe lái đến cửa hàng của Quan Tiểu Ưu, chỉ thấy cửa phòng khóa chặt, anh cho là Đoan Mộc Mộc lại đem mình khóa ở trên lầu, liền không ngừng đập cửa, nhưng thế nào cũng không có động tĩnh.
Cô không muốn gặp anh sao?
Nghĩ đến dáng vẻ cô lung la lung lay từ trong xe đi ra, tâm Lãnh An Thần khẩn níu lên, thì ra là cô bị nhiều uất ức như vậy, bị nhiều tổn thương như vậy, nhưng cô đều chưa nói cho anh biết!
Nhưng cái này không thể trách cô!
Chuyện như vậy, muốn cô nói như thế nào đây?
Bị cha chồng chính mình đối xử như vậy, chuyện như vậy đặt ở cổ đại, đây chính là vô cùng nhục nhã, thế mà anh lại không đầy đủ quan tâm cô, mà lần nữa tổn thương cô.
Anh rốt cuộc hiểu rõ tại sao cô nói chết cũng sẽ không về Nhà họ Lãnh rồi, tại sao cô khóc nói cầu xin anh ly hôn, những vấn đề thế nào cũng không muốn rõ kia, giờ phút này đều đã có đáp án.
Ở Nhà họ Lãnh, Lãnh An Đằng dùng mặt nạ ma quỷ, Lãnh Chấn Nghiệp là lang sói khoác da người, một ổ sói hang hùm như vậy, muốn cô thiện lương đơn thuần ứng đối ra sao?
Hiện tại anh thậm chí đã hiểu tại sao cô ngay cả anh cũng không chịu tin tưởng!
Di chúc đáng chết đó! Đều là di chúc làm hại cô như vậy!
Lãnh An Thần hối hận, anh muốn giải thích rõ với cô, muốn nói cho cô biết về sau không cần sợ, có anh ở bên người, nhưng bây giờ lại không tìm được cô.
Không được, anh nhất định phải tìm được cô.
Lãnh An Thần nghĩ đến công việc của Quan Tiểu Ưu, vì vậy lái xe thẳng đến đó, nhưng vạn vạn không ngờ nghe được đáp án chính là giống như sét đánh ngang tai.
"Cô nói cái gì?" Lãnh An Thần không tin lỗ tai của mình.
Quan Tiểu Ưu nhìn người đàn ông anh tuấn tiêu sái trước mặt, kéo ra nụ cười bất đắc dĩ cho anh, "Tôi nói cô ấy đi rồi, rời khỏi cái thành phố này rồi."
Đoan Mộc Mộc quyết định thật bất ngờ, ngay cả Quan Tiểu Ưu cũng thông qua tin nhắn điện thoại di động mới biết được.
"Không thể nào!" Lãnh An Thần lẩm bẩm.
"Vậy chính anh xem đi" Quan Tiểu Ưu móc điện thoại di động ra, mở tin nhắn đưa cho Lãnh An Thần, chỉ thấy trên đó viết ––
"Ưu Ưu, tớ đi, không nên hỏi tớ đi nơi nào? Thật ra thì bản thân tớ cũng không biết, nhưng cái thành phố này từng giây từng phút tớ cũng không muốn, không cần nhớ tớ...tớ sẽ thật tốt, cậu cũng giống vậy!"
Chỉ có một câu nói như vậy, Lãnh An Thần nhìn không biết bao nhiêu lần, cảm giác một chữ cũng không nhớ được, một chữ cũng không đập vào mắt, nhưng tim của anh cũng đang vì những chữ này mà giống như bị chiên xào.
Cô đi?
Tại sao cô có thể đi như vậy?
Hôm nay anh hành động cầm thú với cô, chỉ sợ là ép vỡ một cọng rơm cuối cùng của cô rồi?
Là anh ép cô đi...
"Mộc Mộc..." Từ chỗ đó ra ngoài, Lãnh An Thần ngửa mặt lên trời, nhưng anh biết có kêu cô cũng không trở về. Bốn năm sau.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, trên giường rộng lớn, một người đàn ông mở to mắt, thẫn thờ nhìn một bên giường, đây là bốn năm sau khi Đoan Mộc Mộc rời khỏi, chuyện anh làm mỗi sáng sớm chính là anh lẳng lặng nhìn như vậy là có thể thấy cô.
Ngủ thì đôi môi khẽ mở, hình như không như vậy sẽ không thở nổi, chóp mũi mượt mà lại khéo léo, giống như quả nhỏ, lông mi dài đen nhánh giống như chân đi xiêu vẹo...
Tay của anh không nhịn được vươn ra, muốn đi chạm tới cô một chút, nhưng lòng bàn tay truyền tới lạnh lẽo khiến ảo tưởng này trong nháy mắt lại thất bại, tim của anh trống không cũng sinh đau.
Lãnh An Thần khổ sở cuộn thành một đoàn, hình như làm thế anh sẽ bớt đau hơn chút.
"Anh, anh..." Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của cô gái, Lãnh An Thần chau chặt chân mày, cũng không có trả lời.
"Anh..." Lãnh Ngọc Thù xông vào, liếc cái liền thấy người đàn ông trên giường lớn, nhìn bộ dáng của anh, dường như cô đoán ra cái gì, "Có phải anh lại đau bụng rồi không?"
Kể từ khi Đoan Mộc Mộc rời đi, anh liền say rượu, hơn nữa ăn uống cũng không quy luật, hiện tại bệnh dạ dày nghiêm trọng, nửa đêm ngày hôm qua anh mới trở lại, không cần phải nói khẳng định lại uống rượu.
"Chuyện gì?" Lãnh An Thần không có trả lời cô, mà hỏi ngược lại.
Lãnh Ngọc Thù đi tới cạnh ti vi, phụt một cái mở ti vi, "Chính anh nhìn."
Lãnh An Thần đứng dậy, nửa tựa trên đầu giường, nhưng bị hình ảnh thấy được làm cho kinh sợ ––
"Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh, xin hỏi lần này ông mang theo đứa bé xuất hiện, có phải muốn tranh đoạt 60% cổ quyền hay không?"
"Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh, mẹ của đứa nhỏ này là tiểu thư Đoan Mộc Mộc sao? Sao cô ấy không xuất hiện cùng ngài?"
"Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh..."
Còn dư lại lời nói, Lãnh An Thần cũng nghe không lọt, ánh mắt của anh rơi vào trên mặt đứa bé trong ngực Lãnh Chấn Nghiệp, khuôn mặt nhỏ nhắn có lúm đồng tiền mềm mại như hoa, cơ hồ cùng cô gái mất tích kia, giống nhau như đúc.
Lãnh An Thần như bị sét đánh, trước mắt lúc thì trắng lúc thì đen, dạ dày càng thêm đau đớn mãnh liệt.
"Anh, anh..." Lãnh Ngọc Thù cũng nhìn thấy, đi tới đỡ Lãnh An Thần, "Anh làm sao vậy, anh đừng làm em sợ."
Nhưng giờ phút này Lãnh An Thần căn bản không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ có âm thanh đáy lòng đang kêu gào, làm sao có thể? Điều này sao có thể?
"Anh, bây giờ anh thấy rõ người phụ nữ kia rồi chứ? Cô ta là vợ anh mà cư nhiên cùng cha chồng mình cấu kết, em còn tưởng rằng bốn năm qua chết ở đâu rồi, thì ra là tìm một chỗ sinh tiểu nghiệt chủng..." Lãnh Ngọc Thù liến thoắng không ngừng, chỉ tăng thêm đau đớn cho Lãnh An Thần.
Anh khiếp sợ, nhưng nhiều hơn vẫn là không tin.
"Đưa di động cho anh!" Anh mở miệng, mới phát hiện hơi thở mỏng manh.
"Anh..." Lãnh Ngọc Thù có cảm giác anh mình thật là ngu.
"Đưa di động cho anh." Anh hít sâu, mới hô lên thanh.
Lãnh Ngọc Thù cũng bị bộ dáng của anh hù dọa, đưa điện thoại di động cho anh, đúng lúc này, điện thoại di động tự động vang lên, Lãnh Ngọc Thù cúi đầu nhìn sang, chỉ thấy phía trên chớp động hình một cô gái, không cần hỏi cũng biết là ai?
Lãnh An Thần đoạt lấy điện thoại di động, nghe, nhưng ánh mắt Lãnh Ngọc Thù vẫn khóa ở trên mặt Lãnh An Thần, anh đến tột cùng yêu người phụ nữ kia nhiều bao nhiêu mới có thể đem hình cô làm hình nền trên điện thoại di động, cho dù năm đó anh và Tần Quỳnh mến nhau cũng chưa từng thấy anh làm như vậy.
Đoan Mộc Mộc đến tột cô là người hay là con cáo, thế nhưng khiến Lãnh An Thần tung hoành tình trường nhiều năm, phiến lá không dính thân cư nhiên đối nhớ mãi không quên với cô như vậy?
Nhưng rồi cô hướng anh làm cái gì?
Lãnh Ngọc Thù nhìn cha trên màn hình ti vi, nhìn đứa bé trong ngực ông, trong trí nhớ mặt cùng đứa bé kia trùng điệp ở chung một chỗ, cô rũ tay từ từ nắm quả đấm, móng tay thật dài bấm vào trong thịt.
"Cậu xác định đứa nhỏ này hai tuổi hai tháng?" Lãnh An Thần tựa như không xác định lại hỏi hướng Đỗ Vấn ở đầu kia điện thoại.
Điện thoại là Đỗ Vấn gọi tới, anh biết tin tức này trước tiên, cũng tiến hành điều tra, bao gồm thời gian đứa bé ra đời, nhưng bây giờ tất cả chứng cớ cũng tỏ rõ đứa bé này chính xác là của Lãnh Chấn Nghiệp.
Mẹ của đứa bé hầu như không cần hỏi, bởi vì khuôn mặt giống nhau như đúc chính là minh chứng có lực nhất, tay Lãnh An Thần vô lực, điện thoại di động tróc ra từ trong lòng bàn tay của anh, anh chỉ cảm thấy cổ họng bị người giữ lại, cũng đã không thể hô hấp.
Cô né tránh bốn năm, anh cho rằng cô cực kỳ hận mình, nhưng không ngờ rời đi cùng người đàn ông khác sinh con, mà người đàn ông kia lại còn là cha chồng của cô...
Cô đến tột cùng làm sao làm được?
Lãnh Chấn Nghiệp lấy biện pháp gì khiến cô quật cường khuất phục?
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trong đầu giống như là bị nhét vào một mớ bòng bong, càng nghĩ càng loạn, cuối cùng đầu của anh cơ hồ muốn nổ tung.
"Cốc cốc..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, âm thanh người làm nữ vang lên, có chút ấp a ấp úng, "Thiếu gia, nhà, trong nhà có người đến..." Sáng sớm đã đến.
Lãnh Ngọc Thù giống như cảm thấy cái gì, xông tới mở cửa phòng ra, lớn tiếng rống, "Nếu như là ông ta, đem ông ta đuổi ra ngoài, để cho ông ta cút đi!"
Lãnh An Thần cũng không động, cũng không nói, nhưng Lãnh Ngọc Thù bệnh thần kinh lại gọi suy nghĩ bay xa của anh về.
"Nhưng..." Người làm nữ nơm nớp lo sợ, trên mặt đều là vẻ khó xử.
"Tôi bảo làm ông ta biến, cô không nghe thấy sao? Thật không nghe được, cô cút ngay" Lãnh Ngọc Thù thật nổi giận.
"Tiểu Thù" Lãnh An Thần mở miệng ngăn lại, anh đã xuống giường, trên mặt nhìn không ra chút tâm tình nào, giống như những thứ trước đó khiếp sợ anh, đau đớn chính anh đều không tồn tại.
"Tôi lập tức đi xuống" Lãnh An Thần mở miệng với người làm nữ, nói xong đi về phía phòng tắm.
Lãnh Ngọc Thù nhìn bóng lưng của anh, hình như có chút không muốn tin tưởng, lúc này Lãnh An Thần lại có thể bình tĩnh như thế, lại còn có thể đối mặt với người kia?
Nếu như là cô, cô nhất định cầm dao đi xuống, đem chặt người kia.
Phòng khách lầu dưới, đầy người ngồi, giống như là đã hẹn sẵn, đều đông đủ.
Lãnh Ngọc Thù liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Lãnh Chấn Nghiệp ngồi ở trên ghế sa lon, bốn năm không thấy, dung mạo của ông cũng không có thay đổi bao nhiêu, bất đồng là bên cạnh ông có thêm một đứa bé.
Đứa bé bị người làm nữ ôm, mắt to trò vo, đang tò mò nhìn mọi nơi, cũng không có cảm giác lạ lẫm, giống như nó đã sớm công nhận cái nhà này.
Lãnh An Thần xuống lầu, ánh mắt cũng nhìn đứa bé, anh thật rất muốn nhìn ra một chút xíu bất đồng từ đứa bé kia cùng Đoan Mộc Mộc, nhưng không có, quá giống, giống để cho anh cảm thấy đó chính là một phiên bản thu nhỏ của cô ở trước mặt mình. Hoài niệm dành dụm bốn năm ở trong lòng cùng đọc lại một lần, để cho anh đau nói không ra lời.
"Ở đâu ra đứa con hoang này?" Khi tất cả người đều trầm mặc, ngay cả hô hấp cũng không dám thu, Lãnh Ngọc Thù lại nói một câu như vậy.
Giống như sét đánh ngang tai, để cho ánh mắt mọi người gom lại trên mặt đứa bé giống Đoan Mộc Mộc. Trong nháy mắt mặt Lãnh Chấn Nghiệp trắng bệch, nhưng tiếp theo liền nở nụ cười, cười như vậy làm cho người ta ghê tởm, "Tiểu thù, con càng lớn càng không biết nói chuyện, đây là em trai của con."
"Nó không phải, căn bản là con hoang không biết tên!" Lãnh Ngọc Thù giận dữ, giờ phút này hận không thể tiến lên đem đứa bé bóp chết.
"Ngọc Thù" Lãnh An Thần cắt đứt, sau đó nhấc chân đi về phía đứa bé kia.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc đứa bé thấy Lãnh An Thần lại đưa đôi tay ra, trong miệng phát ra âm thanh mềm nhu, "Ôm ôm!"
Trái tim Lãnh An Thần bị hai chữ này đánh trúng, cũng nói không rõ là đau hay là hận?
Anh rất muốn đưa tay ra, nhưng tay căn bản không nâng nổi, một hồi lâu, anh mới quay đầu nhìn về phía Lãnh Chấn Nghiệp, âm thanh tối nghĩa từ trong cổ họng khạc ra, "Đứa nhỏ này là chuyện gì?"
Dáng vẻ của Lãnh Chấn Nghiệp cũng rất bình tĩnh, "Đứa bé của cha, em trai con, chuyện chính là như thế!"
Ông nói như y gió nhẹ nước chảy, tựa như quá khứ mỗi lần ông đưa một người phụ nữ về.
Tay Lãnh An Thần buông thõng không khỏi nắm chặt, gân xanh nhô ra trên mu bàn tay, chỉ là không đợi anh có bất kỳ động tác gì, Lãnh Ngọc Thù đã vọt tới, "Mẹ của nó là ai? Đó là kẻ tiện nhân có đúng hay không?"
Lãnh Chấn Nghiệp không trả lời mà nhận lấy đứa bé từ trong tay người làm nữ, sau đó mới từ từ mở miệng, "Cha nói các con nhất định không tin, không bằng để cho Huân Huân nói cho con biết."
Huân Huân?
Đứa bé này tên Huân Huân sao?
Chẳng biết tại sao? Lãnh An Thần rõ ràng nên ghét đứa bé này, hận đứa bé này vô cùng, nhưng khi anh nhìn dáng vẻ dễ thương, chính anh không hận nổi.
Có phải ánh mắt đứa bé quá mềm mại nên đã tàn phá đố kị cùng hận của anh hay không?
"Huân Huân tới nói cho bọn anh biết, mẹ là ai?" Lãnh Chấn Nghiệp hướng dẫn đứa bé.
Đứa bé nháy nháy mắt, sau đó chỉ hướng một bên vách tường, "Mẹ... Mẹ..."
Tất cả mọi người nhìn sang, trên vách tường là tấm hình kết hôn kếch sù của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần, lúc kết hôn treo lên tường, dù bốn năm qua Đoan Mộc Mộc rời đi, nhưng cũng không có ai dám động, thậm chí bao gồm cả phòng ngủ hiện tại của Lãnh An Thần, cũng còn duy trì dáng dấp ban đầu.
Đây là Lãnh An Thần dặn dò, anh không để cho người của cô biến mất, kể cả cô lưu lại trong trí nhớ cũng biến mất!
Nhưng giờ phút này, khi tất cả mọi người nghe đứa bé gọi cô là mẹ thì Lãnh An Thần mới phát giác được châm chọc thế nào.
"Tên cô ấy là gì? Kêu một lần nữa" Một tay anh chợt đoạt lấy đứa bé, gầm nhẹ.
Oa ––
Đứa bé bị động tác đột nhiên của anh hù dọa, than vãn khóc.
"Nói, tên cô ấy là gì? Gọi cô ấy là cái gì?" Lãnh An Thần cố gắng duy trì trấn định trong khi đứa bé kêu một tiếng 'mẹ'.
Huân Huân sợ run rẩy, hướng về phía Lãnh Chấn Nghiệp kêu gào, "Cha, cha..."
Anh không gọi cũng may, vừa gọi như vậy quả thực là hoạ vô đơn chí.
Đứa bé này gọi Đoan Mộc Mộc là mẹ, gọi Lãnh Chấn Nghiệp là cha, nhưng Lãnh An Thần mới là chồng của Đoan Mộc Mộc...
Đây là một loại châm chọc như thế nào?
Bà xã của anh cùng cha anh có đứa bé, mà anh được coi là cái gì?
"Cẩn thận ––" Không biết người nào hô một tiếng, lúc này Lãnh An Thần mới phát hiện ra mình tay ôm đứa bé căn bản không làm được gì, thiếu chút nữa đem đứa bé ngã xuống trên mặt đất.
Lãnh Chấn Nghiệp nhanh chóng nhận lấy đứa bé, sau đó giao cho người làm nữ dụ dỗ, mới một lần nữa ngồi vào trên ghế sa lon, "Mặc kệ các con có chấp nhận hay không, đây đều là sự thật, phía luật sư cha đã liên lạc qua rồi, hơn nữa truyền thông cũng công bố, mấy ngày nay cha chỉ muốn xác định chuyện cổ quyền."
"Không thể nào!" Lãnh Ngọc Thù mở miệng.
Một ánh mắt lạnh lẽo đã bắn giết qua, Lãnh Chấn Nghiệp hừ một tiếng, "Con không cần hếch mũi lên mặt, ở trong nhà này con không có tư cách nói chuyện nhất."
"Tôi..." Lãnh Ngọc Thù còn muốn nói điều gì, lại bị Lãnh An Thần cắt đứt.
"Tôi muốn gặp cô ấy!"
Lãnh Chấn Nghiệp thông minh, tròng mắt đen chợt tối sầm lại, tiếp liền khôi phục tự nhiên, "Không được!"
"Tại sao?" Lãnh An Thần nhìn về phía ông, trên mặt còn mang theo tức giận mất khống chế.
"Con cũng biết chuyện này rất lúng túng, để cho cô ấy ra mặt chỉ khó chịu... Nếu như các con có nghi vấn đối với thân phận đứa bé, có thể đi làm giám định, nhưng mà cha tuyệt đối không đồng ý để cô ấy xuất đầu lộ diện" Nói đường hoàng như vậy, vì Đoan Mộc Mộc suy nghĩ, làm cho người ta có một loại ảo giác duy trì thương yêu.
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trong lòng có vẻ phấn khích, trong lời nói của Lãnh Chấn Nghiệp giống như cẩn thận thăm dò, một chút xíu cũng đã tiêu hao hết.
"Chuyện cô ta không biết xấu hổ cũng đã làm, còn sợ người khác chỉ trích?" Lãnh Ngọc Thù cay nghiệt như cũ.
Phòng khách lầu dưới, đầy người ngồi, giống như là đã hẹn sẵn, đều đông đủ.
Lãnh Ngọc Thù liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Lãnh Chấn Nghiệp ngồi ở trên ghế sa lon, bốn năm không thấy, dung mạo của ông cũng không có thay đổi bao nhiêu, bất đồng là bên cạnh ông có thêm một đứa bé.
Đứa bé bị người làm nữ ôm, mắt to trò vo, đang tò mò nhìn mọi nơi, cũng không có cảm giác lạ lẫm, giống như nó đã sớm công nhận cái nhà này.
Lãnh An Thần xuống lầu, ánh mắt cũng nhìn đứa bé, anh thật rất muốn nhìn ra một chút xíu bất đồng từ đứa bé kia cùng Đoan Mộc Mộc, nhưng không có, quá giống, giống để cho anh cảm thấy đó chính là một phiên bản thu nhỏ của cô ở trước mặt mình.
Hoài niệm dành dụm bốn năm ở trong lòng cùng đọc lại một lần, để cho anh đau nói không ra lời.
"Ở đâu ra đứa con hoang này?" Khi tất cả người đều trầm mặc, ngay cả hô hấp cũng không dám thu, Lãnh Ngọc Thù lại nói một câu như vậy.
Giống như sét đánh ngang tai, để cho ánh mắt mọi người gom lại trên mặt đứa bé giống Đoan Mộc Mộc. Trong nháy mắt mặt Lãnh Chấn Nghiệp trắng bệch, nhưng tiếp theo liền nở nụ cười, cười như vậy làm cho người ta ghê tởm, "Tiểu thù, con càng lớn càng không biết nói chuyện, đây là em trai của con."
"Nó không phải, căn bản là con hoang không biết tên!" Lãnh Ngọc Thù giận dữ, giờ phút này hận không thể tiến lên đem đứa bé bóp chết.
"Ngọc Thù" Lãnh An Thần cắt đứt, sau đó nhấc chân đi về phía đứa bé kia.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc đứa bé thấy Lãnh An Thần lại đưa đôi tay ra, trong miệng phát ra âm thanh mềm nhu, "Ôm ôm!"
Trái tim Lãnh An Thần bị hai chữ này đánh trúng, cũng nói không rõ là đau hay là hận?
Anh rất muốn đưa tay ra, nhưng tay căn bản không nâng nổi, một hồi lâu, anh mới quay đầu nhìn về phía Lãnh Chấn Nghiệp, âm thanh tối nghĩa từ trong cổ họng khạc ra, "Đứa nhỏ này là chuyện gì?"
Dáng vẻ của Lãnh Chấn Nghiệp cũng rất bình tĩnh, "Đứa bé của cha, em trai con, chuyện chính là như thế!"
Ông nói như y gió nhẹ nước chảy, tựa như quá khứ mỗi lần ông đưa một người phụ nữ về.
Tay Lãnh An Thần buông thõng không khỏi nắm chặt, gân xanh nhô ra trên mu bàn tay, chỉ là không đợi anh có bất kỳ động tác gì, Lãnh Ngọc Thù đã vọt tới, "Mẹ của nó là ai? Đó là kẻ tiện nhân có đúng hay không?"
Lãnh Chấn Nghiệp không trả lời mà nhận lấy đứa bé từ trong tay người làm nữ, sau đó mới từ từ mở miệng, "Cha nói các con nhất định không tin, không bằng để cho Huân Huân nói cho con biết."
Huân Huân?
Đứa bé này tên Huân Huân sao?
Chẳng biết tại sao? Lãnh An Thần rõ ràng nên ghét đứa bé này, hận đứa bé này vô cùng, nhưng khi anh nhìn dáng vẻ dễ thương, chính anh không hận nổi.
Có phải ánh mắt đứa bé quá mềm mại nên đã tàn phá đố kị cùng hận của anh hay không?
"Huân Huân tới nói cho bọn anh biết, mẹ là ai?" Lãnh Chấn Nghiệp hướng dẫn đứa bé.
Đứa bé nháy nháy mắt, sau đó chỉ hướng một bên vách tường, "Mẹ... Mẹ..."
Tất cả mọi người nhìn sang, trên vách tường là tấm hình kết hôn kếch sù của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần, lúc kết hôn treo lên tường, dù bốn năm qua Đoan Mộc Mộc rời đi, nhưng cũng không có ai dám động, thậm chí bao gồm cả phòng ngủ hiện tại của Lãnh An Thần, cũng còn duy trì dáng dấp ban đầu.
Đây là Lãnh An Thần dặn dò, anh không để cho người của cô biến mất, kể cả cô lưu lại trong trí nhớ cũng biến mất!
Nhưng giờ phút này, khi tất cả mọi người nghe đứa bé gọi cô là mẹ thì Lãnh An Thần mới phát giác được châm chọc thế nào.
"Tên cô ấy là gì? Kêu một lần nữa" Một tay anh chợt đoạt lấy đứa bé, gầm nhẹ.
Oa ––
Đứa bé bị động tác đột nhiên của anh hù dọa, than vãn khóc.
"Nói, tên cô ấy là gì? Gọi cô ấy là cái gì?" Lãnh An Thần cố gắng duy trì trấn định trong khi đứa bé kêu một tiếng 'mẹ'.
Huân Huân sợ run rẩy, hướng về phía Lãnh Chấn Nghiệp kêu gào, "Cha, cha..."
Anh không gọi cũng may, vừa gọi như vậy quả thực là hoạ vô đơn chí.
Đứa bé này gọi Đoan Mộc Mộc là mẹ, gọi Lãnh Chấn Nghiệp là cha, nhưng Lãnh An Thần mới là chồng của Đoan Mộc Mộc...
Đây là một loại châm chọc như thế nào?
Bà xã của anh cùng cha anh có đứa bé, mà anh được coi là cái gì?
"Cẩn thận ––" Không biết người nào hô một tiếng, lúc này Lãnh An Thần mới phát hiện ra mình tay ôm đứa bé căn bản không làm được gì, thiếu chút nữa đem đứa bé ngã xuống trên mặt đất.
Lãnh Chấn Nghiệp nhanh chóng nhận lấy đứa bé, sau đó giao cho người làm nữ dụ dỗ, mới một lần nữa ngồi vào trên ghế sa lon, "Mặc kệ các con có chấp nhận hay không, đây đều là sự thật, phía luật sư cha đã liên lạc qua rồi, hơn nữa truyền thông cũng công bố, mấy ngày nay cha chỉ muốn xác định chuyện cổ quyền."
"Không thể nào!" Lãnh Ngọc Thù mở miệng.
Một ánh mắt lạnh lẽo đã bắn giết qua, Lãnh Chấn Nghiệp hừ một tiếng, "Con không cần hếch mũi lên mặt, ở trong nhà này con không có tư cách nói chuyện nhất."
"Tôi..." Lãnh Ngọc Thù còn muốn nói điều gì, lại bị Lãnh An Thần cắt đứt.
"Tôi muốn gặp cô ấy!"
Lãnh Chấn Nghiệp thông minh, tròng mắt đen chợt tối sầm lại, tiếp liền khôi phục tự nhiên, "Không được!"
"Tại sao?" Lãnh An Thần nhìn về phía ông, trên mặt còn mang theo tức giận mất khống chế.
"Con cũng biết chuyện này rất lúng túng, để cho cô ấy ra mặt chỉ khó chịu... Nếu như các con có nghi vấn đối với thân phận đứa bé, có thể đi làm giám định, nhưng mà cha tuyệt đối không đồng ý để cô ấy xuất đầu lộ diện" Nói đường hoàng như vậy, vì Đoan Mộc Mộc suy nghĩ, làm cho người ta có một loại ảo giác duy trì thương yêu.
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trong lòng có vẻ phấn khích, trong lời nói của Lãnh Chấn Nghiệp giống như cẩn thận thăm dò, một chút xíu cũng đã tiêu hao hết.
"Chuyện cô ta không biết xấu hổ cũng đã làm, còn sợ người khác chỉ trích?" Lãnh Ngọc Thù cay nghiệt như cũ. Phi trường, mỹ nữ một lớn một nhỏ nhất thời thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Lớn mặc áo da giày bó màu đen, da trắng noãn giống như trứng gà mới vừa bóc vỏ, hết lần này tới lần khác đeo một mắt kính đen vượt quá mức bình thường, bộc phát da trắng nõn nà.
Nhỏ mặc một cái váy công chúa màu trắng đài sen, một đầu tóc quăn màu vàng cực kỳ giống con nít Jimmy, mắt đen thật to trở mình loạn chuyển, mang theo một loại sức lực thiên sứ cơ trí.
"Dì ơi, tại sao tất cả mọi người nhìn chúng ta?" Tiểu Đường Tâm cũng cảm thấy ánh mắt của mọi người.
Milan nhìn bốn phía, sau đó hếch bộ ngực kiêu ngạo của mình, hả hê nói, "Đương nhiên là chúng ta quá đẹp!"
Phốc ––
Tiểu Đường Tâm làm ra bộ dáng ghê tởm, "Thôi đi, con thấy ánh mắt người khác rõ ràng là coi chúng ta như hắc bạch vô thường rồi!"
Lần này đến phiên Milan giơ chân, nha đầu này đừng xem nhỏ, miệng đặc biệt ác độc, điểm này tuyệt đối phải là chân truyền của mẹ bé, thậm chí có hơn chứ không kém.
"Đúng rồi dì, đừng quên gọi điện thoại cho mẹ Mộc Mộc của con" Tiểu Đường Tâm là nha đầu hiếu thuận, thời điểm tới, bé không dám đánh điện thoại nói cho Đoan Mộc Mộc, là sợ cô sẽ ngăn cản, hiện tại họ đã thuận lợi tới, phải báo bình an, cô sợ mẹ Mộc Mộc sẽ lo lắng đến khóc nhè.
Đoan Mộc Mộc ở chỗ này cơ hồ tìm khắp tất cả các nơi, đều không tìm được người, thật nhanh muốn khóc, đúng lúc này điện thoại vang lên, thấy là điện thoại của Milan, cô cơ hồ không có nhảy dựng lên, lời kia càng thêm bắn liên hồi, "Cậu chết đâu rồi hả? Đường Tâm của tớ đâu? Tại sao lại tắt máy, tớ..."
Tiếng hô hơi lớn, tiểu Đường Tâm cũng đã nghe được, hơn nữa còn le lưỡi hướng về phía Milan, Milan nhăn mặt, cũng sắp như khổ qua, cô biết mình không mở miệng thì thôi, vừa nói chính xác bị mắng, vì vậy kín đáo đưa di động cho tiểu Đường Tâm.
"Mẹ ơi là con... Thật ra thì con cùng dì không có chuyện gì, chỉ là đi xa nhà một chuyến..." Nghe được âm thanh của con gái, Đoan Mộc Mộc chợt rơi nước mắt, nhưng lòng thấp thỏm cũng rơi xuống đất.
"Các người đi đâu? Tại sao không nói cho mẹ?"
Tiểu Đường Tâm le le đầu lưỡi mềm mại, nhầy nhụa nói: "Dì nói không thể nói cho mẹ biết!"
"Cái gì? Tiểu Đường Tâm con nói thật cho mẹ!" Bên kia Đoan Mộc Mộc muốn rống lên.
May mắn đẹp mắt. Tiểu Đường Tâm cũng cảm thấy tình huống không ổn, vội vàng đem điện thoại ném cho Milan, nâng một bộ má lên bộ dạng xem kịch vui.
Milan dứ dứ quả đấm hướng về phía tiểu Đường Tâm, sau đó nịnh hót giải thích...
Cách đó không xa, một bóng người cao lớn từ từ mà đến, áo khoác màu tro thuốc lá theo bước tiến của anh giương lên, giày da màu đen, mỗi một bước cũng cực kỳ có lực, ngũ quan tuấn mỹ giống như đao khắc, chỉ là vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
"Oa! Rất đẹp trai!" Miệng Tiểu Đường Tâm há lớn, nước miếng đã đến khóe miệng, một điểm này của bé tuyệt đối di truyền từ Đoan Mộc Mộc, đừng xem tuổi còn nhỏ, bé cũng đã là hoa si.
Cái chú này rất đẹp trai, không riêng đẹp trai, đẹp trai giống như còn muốn làm cho người ta thân cận, tựa hồ đang trong mộng bé liền nằm mơ thấy chú ấy.
Tiểu Đường Tâm nhìn thấy bóng dáng của Lãnh An Thần sẽ phải biến mất ở cửa ra phi trường thì cũng nhịn không được nữa chạy tới.
Milan ôm điện thoại vừa giải thích thông suốt, nhưng tiếng nói còn chưa có rơi, màng nhĩ thiếu chút nữa liền bị đánh vỡ rồi, Đoan Mộc Mộc nghe Milan nói là đi tìm đứa bé trai trên tạp chí, nhất thời rống lên, "Cậu điên rồi? Ai cho cậu đi? Mau trở lại cho tớ, nếu không, nếu không... Tớ chặt cậu, có tin hay không?"
Đoan Mộc Mộc điên thật rồi, cô thế nào cũng không nghĩ đến Milan luôn luôn nhiều chuyện lại bát quái, lần này lại sẽ làm ra hành động như vậy.
Nếu như họ thật tìm được đứa bé kia, thì đồng nghĩa với việc gặp được Lãnh An Thần, nếu như Lãnh An Thần gặp được tiểu Đường Tâm, nhất định sẽ dựa vào khuôn mặt như mẫu phát hiện ra cô, đến lúc đó, cuộc sống yên ả mấy năm qua của cô chính là hoàn toàn xong đời.
"Cậu đừng rống, nếu như bảo bối nhà cậu đồng ý trở về, tớ lập tức trở về, có được hay không?" Thật ra thì Milan thật đúng là sợ Đoan Mộc Mộc tính tình nóng nảy, cô nói xong, vừa muốn đem điện thoại cho tiểu Đường Tâm, nhưng chỉ chớp mắt, lại không thấy bóng người nhỏ bé đâu cả.
"Cẩn thận... Đường Tâm... Tiểu Đường Tâm..." Mặt Milan sợ đến hoàn toàn trắng bệch, lấy kính mát trên sống mũi xuống nhìn loạn khắp nơi, trong miệng không ngừng kêu gọi.
Người ở đầu kia điện thoại hình như cũng nghe xảy ra điều gì, "Milan, tiểu Đường Tâm đây? Milan..."
Đâu còn tâm tư nghe điện thoại, Milan cơ hồ muốn khóc.
Tiểu Đường Tâm một đường đuổi theo trai đẹp tới bãi đậu xe, mắt thấy chú muốn lên xe, bé rốt cuộc không nhịn được nhào tới, ôm chặt lấy hai chân của chú, "Chú trai đẹp..."
Đây là gọi là cái gì?
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trên đùi căng thẳng, cúi đầu liền nhìn thấy một thân thể nhỏ bé trắng xoá, còn có khuôn mặt khả ái giống như búp bê, anh nhíu mày lại, cũng không buồn, "Người bạn nhỏ, con đang gọi chú phải không?"
Tiểu Đường Tâm nghiêm túc gật đầu một cái, "Con không gọi là người bạn nhỏ, con tên là tiểu Đường Tâm, chú có thể gọi con là tiểu Tâm Tâm..."
Âm thanh kia ngọt nhu giống như bánh dẻo thượng hạng, còn có câu tiểu Tâm Tâm cuối cùng kia, rõ ràng có tư vị câu dẫn.
Được rồi, tiểu Đường Tâm thừa nhận mình rất ưa thích chú đẹp trai này, chú không chỉ có lớn lên đẹp trai, hơn nữa âm thanh cũng rất dễ nghe, giống như mẹ thường nghe nhạc.
Lãnh An Thần cũng bị tiểu Đường Tâm đáng yêu trêu chọc đến, anh ngồi xổm người xuống, bàn tay vuốt đỉnh đầu của bé, "Tiểu, tiểu..."
"Tâm Tâm" Tiểu Đường Tâm nhắc nhở anh.
"Tâm Tâm, ba mẹ của con đâu?" Lãnh An Thần coi bé như đứa bé không cẩn thận lạc đường.
"Con không có ba" Khóe môi tiểu Đường Tâm khom thành hình trăng lưỡi liềm, trên mặt che một tầng ưu thương.
Chẳng biết tại sao, nghe được câu này, tim Lãnh An Thần lại đau tựa như kim châm, "Vậy mẹ con đâu?"
"Con... mẹ con không có ở đây" Tiểu Đường Tâm nói xong, mở trừng hai mắt, "Chú đẹp trai chú làm ba con có được hay không?"
Lời vừa nói ra này, lôi đến không chỉ là Lãnh An Thần, ngay cả Đỗ Vấn một bên cũng ngây dại, ánh mắt không khỏi rơi trên mặt tiểu Đường Tâm, nhưng anh nhìn kỹ không cần gấp gáp, nhất thời mắt càng mở càng lớn.
"Tổng tài..." Đỗ Vấn nhẹ kêu.
Lãnh An Thần cũng không có phát hiện Đỗ Vấn khác thường, một tay ôm lấy tiểu Đường Tâm, "Con lạc đường có đúng hay không? Chú đưa con đi tìm mẹ."
"Tổng tài" Đỗ Vấn lần nữa tiến lên, sau đó chỉ chỉ tiểu Đường Tâm lại chỉ chỉ Lãnh An Thần.
Nếu như nói Lãnh Chấn Nghiệp mang đứa bé Huân Huân về chính là phiên bản của Đoan Mộc Mộc, như vậy cô bé trước mắt này quả thật chính là phiên bản của Lãnh An Thần.
Lãnh An Thần chưa từng gặp qua Đỗ Vấn như vậy, chân mày nhăn nhăn, "Cậu làm sao vậy?"
"Chính anh xem đi!" Đỗ Vấn cả gan đem Lãnh An Thần kéo đến trước xe, trong kính xe chiếu ra mặt một lớn một nhỏ, trừ lớn nhỏ, quả thật giống nhau như đúc.
Lần này Lãnh An Thần cũng ngây người, anh nhìn hướng cô gái nhỏ trong ngực, lúc này mới phát hiện mặt bé thật rất giống nhau mình, ngay cả anh cũng khiếp sợ.
Nhất thời, Lãnh An Thần giống như là bị thứ gì mãnh liệt đụng tới, tất cả máu sở hữu tựa như động cơ mô tô bắt đầu chạy như điên, thẳng tắp tuôn hướng đại não, trước mắt một mảnh trống không, ngay sau đó suy nghĩ như hải triều xông lên...
"Tiểu, Tâm Tâm... Con... mẹ con tên gì?" Lãnh An Thần nói không có mạch lạc, nói chuyện cũng cà lăm. Tiểu Đường Tâm cũng cảm giác được Lãnh An Thần khác thường, tay nhỏ bé vỗ trên mặt anh, "Chú đẹp trai, chú làm sao vậy?"
"Mẹ con tên gì?" Lãnh An Thần kích động, âm thanh cũng thay đổi, khô khốc lại duy trì, giống như là cọ xát sắc lẹm.
"Mẹ tên là..." Tiểu Đường Tâm vừa muốn nói, cũng đúng lúc này bị một tiếng hô gấp cắt đứt.
"Đứa nhỏ đáng chết này tại sao chạy tới nơi này? Con làm mẹ sợ muốn chết, có biết hay không? Con..." Milan đã chạy tới, một tay đoạt tiểu Đường Tâm trở về.
Đồng nhất biết, cô sợ bảy hồn sáu phách cũng bị mất, còn tưởng rằng bé bị người buôn lậu bắt cóc rồi!
Bọn buôn người?
Milan nhất thời cảnh giác nhìn về phía hai người đàn ông trước mặt, chỉ thấy đẹp trai rối tinh rối mù, đẹp trai để cho hô hấp của cô thay đổi tần số.
"Cô là mẹ của bé?" Lãnh An Thần chứng kiến Milan thì vui sướng trong lòng đã bay lên đến cực điểm trong nháy mắt lại ngã vào vực sâu không đáy.
Cô gái này, anh dám khẳng định mình cũng không nhận ra, nếu như đứa bé này là của cô, vậy thì sẽ không có liên quan với anh, thế nhưng đứa nhỏ quá tương tự với anh.
Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Giờ phút này, ngay cả Lãnh An Thần cũng hồ đồ.
Milan sững sờ mất mấy giây, rốt cuộc tỉnh táo lại, cô là paparazzi, gương mặt Lãnh An Thần cô nhận ra được, "Anh...anh là..."
Cô sững sờ kinh hãi cũng không có để cho Lãnh An Thần ngoài ý muốn, hoàn toàn khiến Lãnh An Thần từ trong cơn chấn kinh khôi phục yên tĩnh, mặc kệ cô gái này là ai? Anh không tin vô duyên vô cớ trên cõi đời này thực sẽ có người có dáng dấp giống nhau như đúc, nếu đứa nhỏ này giống anh như thế, anh có lý do điều tra tìm hiểu rõ.
"Đỗ Vấn, mang hai người đi!" Sau một câu nói, Lãnh An Thần xoay người lên xe, mà Milan cùng tiểu Đường Tâm cũng bị mang lên trên xe.
"Này, các người muốn làm gì? Các người bắt cóc sao?" Lúc xe chạy Milan hình như mới phản ứng được.
So sánh với Milan hốt hoảng, tiểu Đường Tâm cực kỳ hiến kỳ về chiếc xe sang trọng, bé quan sát bốn phía, cuối cùng bò đến xe ngồi, lấy cola, "Chú đẹp trai, con có thể uống cái này sao?"
Phải biết bé yêu chết thức uống cola này, chỉ là mẹ Mộc Mộc chưa bao giờ cho bé uống... nói là uống sẽ vĩnh viễn trở thành thấp lùn.
Mặc dù Lãnh An Thần một bụng nghi ngờ, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt trong suốt của tiểu Đường Tâm, anh giống như là bị làm xương sụn, cũng không cứng nổi nữa.
"Dĩ nhiên có thể" Anh nói qua sẽ phải giúp tiểu Đường Tâm mở cola ra, kết quả Milan mau hơn anh một bước, đoạt mất.
"Tiểu Đường Tâm không thể uống" Milan lắc đầu, sau đó còn nói, "Bọn họ là người xấu, khả năng là thuốc, sau khi uống chúng ta sẽ..." Milan làm động tác cái cổ xiêu vẹo.
Nhìn cola trong tay Milan, tiểu Đường Tâm đưa cái lưỡi mềm mại ra liếm liếm khóe môi, nhìn bộ dáng thèm nhỏ dãi kia Lãnh An Thần không đành lòng, ánh mắt anh lạnh lẽo quét Milan một cái, "Nếu như tôi là người xấu, bây giờ cô đã sớm không có cơ hội nói lời này."
"Anh..." Milan bị ánh mắt lạnh lùng của anh hù dọa.
"Tới đây, chú lấy cho con lon mới" Nói xong, cánh tay Lãnh An Thần duỗi một cái, đem thân thể tiểu Đường Tâm xinh xắn xách tới bên cạnh mình, sau đó mở cola cho bé.
"Haizz, không thể uống... Tiểu Đường Tâm, không thể uống..." Milan muốn ngăn lại, nhưng khi cô ngẩng đầu, rơi vào ánh mắt là khuôn mặt một lớn một nhỏ thì nhất thời không nhịn được thét chói tai, "A ––"
Một buổi sáng tách ra, Lãnh An Thần cũng không yên lòng, điện thoại đánh tới bệnh viện, bên kia nói Đoan Mộc Mộc đã xuất viện.
Cô lại muốn trở về cái nhà rách nát đó sao? Lại muốn một mình ngã bệnh sao? Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lãnh An Thần như có vô số cái tay nhỏ bé bẻ cong.
Nhanh chóng rút ra một điếu thuốc, châm mấy cái mới được, anh mãnh liệt hút vài hơi, mới cảm giác khó chịu bị đè nén thoải mái hơn một chút.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng gõ cửa có tiết tấu, anh cũng không muốn để ý tới, nhưng có thể là Đỗ Vấn, nửa ngày, anh mới cho một chữ, "Vào!"
Đỗ Vấn đẩy cửa phòng ra, sặc mùi thuốc lá làm anh nhăn đầu lông mày, "Tổng tài, ngài hút thuốc lá chút."
Nghe được giọng Đỗ Vấn, Lãnh An Thần quay đầu lại, một đôi tròng mắt đen thẳng tắp nhìn vào túi văn kiện trong tay của anh, "Kết quả ra sao?"
Có lẽ là hút quá nhiều thuốc, giọng nói của anh hơi khàn khàn, nhưng cũng không mất lực.
Đỗ Vấn gật đầu một cái, đi tới đẩy cửa sổ ra, không khí trong sạch tiến vào, xua tan không sạch sẽ bên trong phòng.
"Nói!" Lãnh An Thần nhìn, như không chút để ý hút một hơi thuốc, nhưng một chữ, vẫn bán đứng Lãnh An Thần khẩn trương.
"Lam tiểu thư không có mang thai, mang thai chính là em gái của cô ta – Lam Thiên Nhiên, ngày đó cô ta chỉ cùng đi khám thai..." Đỗ Vấn còn nói cái gì, Lãnh An Thần đã không nghe được, bên tai chỉ có câu Lam Y Nhiên không có mang thai.
Cô ta không có mang thai, hiện tại anh có thể nói rõ ràng rồi.
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy tảng đá đè ở bộ ngực anh mấy ngày nay lập tức rơi xuống đất, anh cơ hồ không kịp chờ đợi muốn đi ra ngoài, muốn đem tin tức này nói cho Đoan Mộc Mộc, cũng nghe được Đỗ Vấn lại nói câu, "Thiếu phu nhân đem thỏa thuận li hôn gửi đến đây rồi."
"Cái gì?" Anh không ngờ tới cô lại nhanh như vậy, tròng mắt Lãnh An Thần trong nháy mắt híp lại thành một đường thẳng, "Cô ấy đừng mơ tưởng."
Ba chữ cuối cùng rống tựa như khạc ra, Đỗ Vấn cũng bị sợ hết hồn, "Tổng tài..."
"Hẹn Lam Y Nhiên, hẹn Đoan Mộc Mộc..." Lãnh An Thần trầm giọng ra lệnh, "Chuyện này tôi muốn chính miệng Lam Y Nhiên nói rõ ràng."
Đỗ Vấn há lớn miệng, hình như không thể lý giải cách làm của Lãnh An Thần, "Tổng tài như vậy không tốt đâu!"
"Không có gì không được, không phải cô ấy không tin sao? Vậy giải quyết một lần trước mặt cô ấy" Lãnh An Thần nói lời này có chút ý vị đập nồi dìm thuyền.
Đoan Mộc Mộc nhận được điện thoại của Đỗ Vấn, cho là Lãnh An Thần hẹn mình nói thỏa thuận li hôn, không hề nghĩ ngợi liền đi, tuy nhiên cô không ngờ tới người chờ hẳn là Lam Y Nhiên.
Trên ghế ngồi màu đỏ, Lam Y Nhiên một thân váy dài màu xanh dương giống như yêu quái màu lam nở rộ, bắt mắt như vậy, ngay cả phục vụ cũng vụng trộm cắn lỗ tai mà nhìn hướng Lam Y Nhiên, đáy mắt đều là thần thái kinh ngạc.
Cô ta thật rất đẹp, mặt mày như vẽ, ngũ quan tinh sảo như mài dũa, tóc dài sóng lớn xõa xuống, dù là ngồi bất động, cũng làm cho người ta cảm thấy sống động mười phần, đôi con ngươi càng nhìn càng tốt, có loại cảm giác ngay cả kim cương ở trước mắt cô cũng mất sáng rỡ.
Đoan Mộc Mộc không có chút nào ngoài ý muốn Lãnh An Thần sẽ thích cùng cô gái như vậy ở chung một chỗ, nếu như cô là đàn ông, chắc hẳn cũng sẽ thích Lam Y Nhiên.
"Ngồi đi!" Lam Y Nhiên cũng không ngoài ý muốn đối với sự xuất hiện của Đoan Mộc Mộc, thậm chí còn hơi hào phóng kêu cô, Đoan Mộc Mộc ngược lại có vẻ không lưu loát, giống như thằng hề chưa từng thấy qua cảnh đời.
"Hôm nay khí sắc của cô xem ra không quá tốt" Lam Y Nhiên lại mở miệng, Đoan Mộc Mộc cơ hồ muốn đưa tay sờ mặt của mình, cô gái xinh đẹp trước mặt, coi như cô khí sắc tốt thì có ích lợi gì?
Giờ phút này, Đoan Mộc Mộc thậm chí cảm thấy lời này của Lam Y Nhiên mang theo ý vị châm chọc.
"Uống sữa tươi hay cà phê?" Lam Y Nhiên nhìn cô, vừa hỏi thăm, giống như là nữ chủ nhân.
Đoan Mộc Mộc hít một hơi, lãnh đạm khạc ra hai chữ, "Cà phê."
Rất lâu không có uống cà phê rồi, nhưng hôm nay cô muốn uống một ly, muốn dùng cà phê đắng để che giấu khổ sở trong lòng mình.
Cà phê bưng lên, mùi thơm ngào ngạt quanh quẩn chóp mũi, chẳng biết tại sao, mùi thơm này lại làm lòng cô chua xót, thiếu chút nữa không nhịn được rơi nước mắt.
"Thêm đường sao?" Lam Y Nhiên lại hỏi.
Đoan Mộc Mộc đã nói không ra lời, lắc đầu một cái, bưng cà phê lên thổi mạnh một hớp, quá nhanh, cà phê nóng đến cô, lần này thật nóng ra nước mắt.
Lam Y Nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô, giống như là muốn nhìn ra tâm tư của cô.
Cà phê thật rất đắng, từ cổ họng đắng đến đáy lòng, một hồi lâu Đoan Mộc Mộc mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào Lam Y Nhiên trước mặt, chỉ thấy là cùng cà phê giống như mình, đáy lòng bật thốt lên, "Cô có con, tại sao lại uống cà phê?"
Cà phê không tốt với thai nhi, Đoan Mộc Mộc quyết định sau này sinh em bé, đều phải rất chú ý.
Lời nói vừa dứt, liền nghe phía đối diện cười khanh khách lên, giọng nói kia động lòng người, thanh thúy giống như chuông gió ở cửa phòng cà phê.
Đoan Mộc Mộc không hiểu ra sao, ánh mắt ngây ngốc nhìn Lam Y Nhiên, cho đến khi cô ta rốt cuộc dừng lại tiếng cười, sau đó nghe cô ta nói, "Cô thật là khờ, đáng yêu."
Đây là khen cô sao? Hay đang giễu cợt cô?
Ngón tay Lam Y Nhiên như ngọc cầm muỗng bạc lên, nhẹ nhàng khuấy động cà phê trước mặt, sau đó ưu nhã uống một hớp, "Tôi không có mang thai."
Đùng!
Những lời này giống như cục đá hướng trong đầu Đoan Mộc Mộc Tâm, thẳng tắp trầm xuống, cô nhìn Lam Y Nhiên, trong tròng mắt hiện lên nghi ngờ, lại nghe cô còn nói, "Ngày đó kiểm tra thai không phải của tôi."
Đoan Mộc Mộc sững sờ, rốt cuộc hiểu rõ.
Thì ra là, cô và Lãnh An Thần cũng bị cô gái này đùa bỡn!
"Thật bất ngờ hay rất thất vọng?" Lam Y Nhiên hỏi cô.
Đoan Mộc Mộc không nói được cảm giác của mình, dù sao không có một chút vui mừng hoặc vui vẻ.
"Nghe nói hai người vì vậy lại ầm ĩ, không vui?" Lam Y Nhiên thủy chung phong độ cực tốt, Đoan Mộc Mộc lúng túng khắp nơi có vẻ nghèo rớt mồng tơi.
"Ha ha" Lam Y Nhiên cười, "Tôi còn tưởng rằng tình cảm của hai người thật rất tốt, xem ra ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được."
Hàm răng như ngọc của Đoan Mộc Mộc cắn môi, cũng nói không ra một chữ, cô cảm giác mình giống như khỉ ở đoàn xiếc, bị người đùa bỡn.
"Lam Y Nhiên, cô cười giỡn rất đáng ghét" Giọng nam đột ngột vang ở đỉnh đầu, chẳng biết lúc nào, Lãnh An Thần đã tới.
Thật ra thì anh đã sớm tới, nhưng không có nói trước đi vào, chính là hi vọng Đoan Mộc Mộc cùng Lam Y Nhiên có thể đơn độc nói chuyện một chút, Lãnh An Thần hiểu rõ Lam Y Nhiên, anh biết cô ta nhất định sẽ chính miệng nói ra.
Khóe môi Lam Y Nhiên còn mang theo nụ cười nháy mắt thấy Lãnh An Thần, nụ cười rõ ràng cứng đờ, giống như là hoa mùa hè mở đang tươi đẹp đột nhiên gặp phải không khí lạnh lẽo.
Cô để ý người đàn ông này, bằng không sẽ không luống cuống.
Lãnh An Thần ngồi bên cạnh Đoan Mộc Mộc, hai chân vén ở chung một chỗ, ánh mắt thẳng tắp lạnh lùng nhìn Lam Y Nhiên, "Nói đi, cô đến tột cùng nghĩ muốn cái gì?"
Anh rất trực tiếp, đây cũng là mục đích hôm nay của anh, hi vọng lần này giải quyết ngay trước mặt Đoan Mộc Mộc, cười giỡn hoặc là hiểu lầm, anh không muốn xảy ra nữa.
Trì hoãn một lúc. Lam Y Nhiên vẫn duyên dáng sang trọng nghe được câu nói vô tình của Lãnh An Thần, cả người cứng đờ, một đôi tròng mắt đen có chất lỏng óng ánh tràn ra ngoài, cuối cùng là một mảnh dồn dập, cô hình như không ngờ tới anh sẽ nói như vậy?
"An Thần..."
"Muốn bao nhiêu? Ra cái giá!" Lãnh An Thần cắt đứt cô, lại ném ra một câu lạnh lẽo như vậy, tác động qua lại giống như là ở chợ mua bán thức ăn, có hai bên thoả thuận xong giao dịch.
Một hồi lâu, tròng mắt Lam Y Nhiên như bị cố định mới giật giật, nhưng bên trong không còn lệ, chỉ có một loại bị thương sau là đau đớn, "Nếu như mà em nói em muốn anh yêu em!"
Trả lời như vậy cũng làm cho Lãnh An Thần ngoài ý muốn, anh sững sờ mất mấy giây, khóe môi liền cong, "Cô chết cái ý niệm này đi!"
"Tại sao muốn em chết tâm?" Đột nhiên, Lam Y Nhiên lớn tiếng, thậm chí kinh động những khách hàng trong quán cà phê, nhưng giờ phút này cô tựa như không ngoảnh lại nhìn, "Em theo anh nhiều năm như vậy, tất cả thanh xuân của em đều cho anh, bây giờ anh lại nói muốn em chết tâm? Lãnh An Thần, anh có một chút lương tâm hay không? Anh cho em tiền, tốt, vậy anh có thể đem tất cả thanh xuân của em cũng mua về giá..."
Căn bản là không thể làm được, có chút cố tình gây sự, nhưng Đoan Mộc Mộc lại cảm thấy Lam Y Nhiên nói rất có đạo lý.
Tại sao anh tiêu xài thanh xuân của Đoan Mộc Mộc, lại chiếm đoạt thân thể của cô xong, cũng là muốn dùng tiền kết thúc quan hệ như thế?
Anh có biết trên đời này tiền là thứ băng lãnh nhất hay không?
"Lãnh An Thần, anh cho rằng phủi sạch quan hệ với em, cô ta có thể cùng anh thiên trường địa cửu sao? Anh không cần tiếp tục nằm mơ, tình cảm của các người căn bản là yếu ớt không chịu nổi một kích, thậm chí ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được, như vậy thì làm sao chống lại những người nhà tính toán với các người chứ?" Lúc Lam Y Nhiên nói lời này nhìn Đoan Mộc Mộc, lại làm cô không khỏi hoảng hốt, khiến Đoan Mộc Mộc nhớ lại Lãnh An Đằng, còn có Lãnh Chấn Nghiệp.
Chẳng lẽ Lam Y Nhiên cũng biết?
Nhưng muốn suy đoán lại không thể...
"Đây là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm" Giọng Lãnh An Thần lạnh lùng như cũ, nói xong từ trong túi móc ra một tờ chi phiếu, cư nhiên thật không viết.
"Muốn bao nhiêu tự cô điền" Lãnh An Thần còn nói.
Lam Y Nhiên liếc mắt nhìn, chân tình trong ánh mắt dần dần phai nhạt đi, cuối cùng giống như chi phiếu trống không, "Lãnh An Thần, một ngày nào đó anh cũng sẽ mất toàn bộ, sớm muộn cũng có."
Nói xong, cô đứng dậy, lần này lại mang chi phiếu đi, cô không có lý do gì mà không cầm, đó là dùng tuổi thanh xuân của cô, dùng thân thể của cô, còn có tình yêu không thể thu về để đổi về.
Vị trí đối diện trống không, nhưng ánh mắt Đoan Mộc Mộc vẫn không thu hồi, cho đến khi tay của cô bị một bàn tay nắm lấy, "Bà xã, chúng ta về nhà đi!"
Ấm áp nóng bỏng khiến cô như bị đốt, Đoan Mộc Mộc nhanh chóng rút tay, đôi tay bưng lấy ly cà phê truớc mặt, "Thỏa thuận li hôn anh đã được chưa?"
"Không thể nào" Anh lạnh lùng cắt đứt.
Đoan Mộc Mộc cười lạnh, "Nếu như anh cảm thấy có hứng thú dây dưa, cứ dây dưa tiếp tục như vậy đi, tôi đã mời luật sư nghĩ thỏa thuận, tôi sẽ không mang đi 60% cổ phần, hơn nữa tôi cũng được tư vấn, thừa kế hạn chế chỉ cần tôi không đồng ý, cũng là vô hiệu..."
"Em đến tột cùng còn muốn cái gì?" giọng nói của anh đột nhiên trở nên to lớn.
"Tôi muốn rời đi" Đoan Mộc Mộc thở dài, "Anh biết không? Kể từ lúc cùng anh kết hôn, tôi vô cùng mệt mỏi, mệt chết đi, hiện tại tôi chống đỡ không nổi nữa rồi."
Bả vai Đoan Mộc Mộc lập tức bị nắm, "Bây giờ em muốn rời khỏi rồi hả? Làm sao em có thể..."
Lời của anh chưa nói xong, tựa hồ đang đè nén...
Anh cách cô gần, gần đến mức toàn bộ hô hấp của anh cũng phun vào chóp mũi cô, cô ngay cả cự tuyệt cũng không thể.
Đoan Mộc Mộc không chịu nổi mập mờ như vậy, tay gạt anh, nhưng anh cũng chưa buông ra, "Bà xã..."
"Buông tay!" giọng nói của cô cũng đè nén, không muốn lớn tiếng ầm ĩ với anh, không muốn lại trở thành tiêu điểm chú ý của khách hàng khác.
"Em đồng ý cùng anh về nhà, anh liền buông tay" Anh hình như có chút chơi xỏ lá.
"Tôi không, tôi không..." Đời này, Đoan Mộc Mộc cũng sẽ không bước vào nơi đó nữa, cô không cần phải nhìn Lãnh An Đằng nữa, không cần đối mặt với Lãnh Chấn Nghiệp.
Tâm tình của cô lập tức kích động, Lãnh An Thần bất ngờ, chỉ có thể vội vàng buông tay, Đoan Mộc Mộc đẩy anh ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Lãnh An Thần sợ run mấy giây, móc ra hai tờ giấy lớn vung hướng trên bàn, sau đó cấp tốc cùng đi ra ngoài, cửa quán cà phê, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy thiên địa bỗng nhiên xoay tròn 360 độ, ngẩng đầu, cô đã bị anh đè ép ở cạnh tường...
Hô hấp anh mang theo mùi thuốc lá dâng lên trên mặt cô, lúc nhanh lúc chậm.
"Buông tay!" Đoan Mộc Mộc đẩy anh, ngực bởi vì kích động mà phập phồng.
"Tại sao không cùng anh trở về? Tại sao?" Lãnh An Thần ép hỏi, ngón tay thon dài vuốt ve mặt cô, mới mấy ngày mà thôi, cô lại gầy, gầy đến chính anh đau lòng.
Đoan Mộc Mộc cắn môi lắc đầu, muốn tách khỏi đụng chạm của anh, nhưng anh căn bản không cho phép, cuối cùng cô buông tha, mở miệng nói, "Anh không nghe thấy Lam Y Nhiên nói sao? Giữa chúng ta quá yếu đuối, yếu ớt ngay cả đùa giỡn cũng không chịu nổi, chúng ta như vậy thì có thể ở chung một chỗ như thế nào?"
"Em không cần nghe cô ta nói bậy, anh tin em, nhưng em vẫn không tin anh" Lãnh An Thần cầm lấy tay cô đặt trên lồng ngực mình, như muốn sờ tới trái tim của anh.
Nhịp tim đập thình thịch chạm vào lòng bàn tay cô, một nháy mắt kia, Đoan Mộc Mộc thật rất muốn cho anh thêm một cơ hội, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó, cô lại không dám.
Lãnh Chấn Nghiệp lấy đi trứng của cô, ông ta muốn làm cái gì, Đoan Mộc Mộc quá rõ ràng, mặc dù những ngày qua cô đã điều tra tài liệu, nói là tỷ lệ thụ thai nhân tạo cực thấp, nhưng cô sợ thật thành công.
Đến lúc đó, cô nên lấy thân phận như thế nào đối mặt với người đàn ông này?
Thay vì như vậy, chẳng bằng hiện tại thẳng thắn một chút!
"Đến tột cùng muốn anh làm thế nào? Em mới có thể tin tưởng anh?" Lãnh An Thần có chút cuồng loạn, anh cảm giác mình sắp bị cô ép điên rồi, "Cái cô gái lòng dạ độc ác này, em rất tàn nhẫn... Tàn nhẫn, có biết hay không?" Lãnh An Thần nói tới chỗ này, giọng nói giống như mất lực, yếu đi.
Anh nói, cô rất tàn nhẫn...
Cô tàn nhẫn sao?
Thật ra thì tàn nhẫn là anh, là anh đem cô cuốn vào trong phân tranh, đem cô lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy.
"Thật không chịu cho anh cơ hội sao?" Lãnh An Thần mở miệng lần nữa, trong giọng nói tràn đầy đau đớn.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, liều mạng lắc đầu.
Chợt, đầu của cô bị cố định, tiếp theo đó là trước mặt bỗng tối sầm, cả khuôn mặt Lãnh An Thần đè lại, môi mỏng hơi lạnh đặt lên cô, bá đạo vê nghiền...
Đoan Mộc Mộc trợn to đôi mắt, nhưng cũng không có phản kháng, nếu như đây là anh muốn, như vậy cô có thể cho anh... Cô thẫn thờ bất động, thừa nhận anh chiếm đoạt, nhìn như khéo léo thuận theo, nhưng Lãnh An Thần biết cô đang kháng cự không tiếng động.
Chuyện đã giải thích rõ ràng, cô còn chưa chịu tha thứ cho anh sao?
Cô đến tột cùng muốn anh làm thế nào đây?
Cái loại cảm giác không cách nào nắm trong tay khiến Lãnh An Thần phát điên, cũng làm cho anh sợ, anh hôn tăng thêm sức lực, cánh môi như hoa của cô cơ hồ bị anh vò nát, nhưng chân chính bể chính là lòng của cô.
Tất cả không cam lòng cuối cùng chỉ có thể hóa thành bất đắc dĩ, anh buông cô ra, thô thở gấp rơi vào chóp mũi cô, âm thanh đục ngầu, lộ ra khổ sở đè nén, "Đến tột cùng em muốn thế nào đây hả?"
Đoan Mộc Mộc chậm rãi nâng con mắt lên, đáy mắt đen nhánh đều tối, không nhìn ra gợn sóng, hoàn toàn không nhìn ra là mới bị người hôn qua.
"Hôn xong chưa? Hôn xong rồi liền thả tay." Âm thanh của cô lạnh như vậy, lạnh tựa như mùa đông khắc nghiệt, không có một chút nhiệt độ.
Anh chỉ cảm thấy tất cả lời muốn nói nhất thời đều cắm ở trong cổ họng, như ăn phải xương cá, Đoan Mộc Mộc thấy anh không hề cử động, giơ tay lên đẩy anh, thân thể từ bên cạnh anh sát qua, cuối cùng anh không muốn buông ra như vậy, một tay bắt được cô.
Cô trừng, đáy mắt u ám lập tức lóe ra tức giận, "Buông tay!"
Anh không thể thả tay, nếu như thả, chỉ sợ cũng không có cơ hội cầm nữa.
Cô gái này giống như là cát chảy trong tay, luôn để cho anh cầm, lần này loại cảm giác này càng sâu, Lãnh An Thần thật sợ.
Đoan Mộc Mộc bị anh túm đến lảo đảo, cô cho rằng anh chỉ muốn túm vào trong xe mang đi, "Buông tôi ra, tôi chính là có chết cũng sẽ không trở về với anh..."
Bịch!
Thân thể cô bị anh quăng vào trong xe, Đoan Mộc Mộc cảm giác cái đầu đụng phải kính xe, đau đến trong mắt cô có kim tinh náo loạn, lúc cô giùng giằng muốn đứng dậy, cũng cảm giác trên người nặng hơn, mà cửa xe sau lưng đã đóng thật chặt.
"Anh... anh muốn làm gì? Lãnh An Thần, anh, không cần cầm thú, không cần... Ưmh..."
Lời của cô còn chưa nói hết liền bị nụ hôn rơi xuống cắt đứt, không có chút dịu dàng, chỉ có kinh hãi.
Bàn tay to của anh bắt đầu xé rách y phục của cô, cô có thể cảm thấy nơi bụng giống như có chày sắt cứng, cô hiểu anh muốn làm gì.
Anh muốn ở trong xe muốn cô sao?
Đây chính là ban ngày ban mặt, hơn nữa còn ở ven đường thỉnh thoảng có người qua lại, tại sao anh có thể?
Cho dù Đoan Mộc Mộc bình tĩnh nữa, giờ phút này cũng bình tĩnh không được, cô liều mạng giãy giụa, dùng hết toàn lực đánh anh, nhưng anh tựa như tảng đá lù lù bất động từ trên trời giáng xuống.
Lãnh An Thần cũng điên rồi, bị cô ép điên, anh oai phong trên thương trường cho tới bây giờ đều là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng đang đối mặt với cô gái nhỏ này, anh luôn chịu bó tay.
Anh điên cuồng hôn, đi tới ngực của cô, Đoan Mộc Mộc muốn tách khỏi, nhưng cũng không có hơi sức, anh là đàn ông, cô thế nào cũng không chống cự lại anh, chỉ có thể buông tha.
"Lãnh An Thần, anh lấy đi, tốt nhất một lần muốn xong." Thời khắc tuyệt vọng, cô nhắm mắt lại mở miệng.
Người hôn cô ngẩn ra, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt của cô, màng che xe ở phía ngoài ánh mặt trời, mặt của cô ở trong tối vẫn là trắng bệch sầm người, một đôi mắt không biết nhìn về phía nào, cũng không có một chút tiêu cự, cô như vậy thuộc về lạnh nhạt.
Tại sao cô có nét mặt này?
Anh thích gương mặt giương nanh múa vuốt của cô, thích cô quật cường lại khả ái, duy chỉ có không thích như vậy...
Anh không phải là không hiểu câu nói này của cô là tuyệt vọng, nhưng chính sự tuyệt vọng của cô cũng để cho anh tuyệt vọng theo.
Lần này cô thật muốn cùng anh cầu thuộc về cầu đường thuộc về đường sao?
Anh không muốn!
"Lời này là em nói, một hồi không cần cầu xin tha." Anh đau cực kỳ ngược lại còn cười, tay nhè nhẹ vuốt ve gương mặt mềm nhẵn như tơ, trong mắt cũng là dâng lên ánh lệ, "Em vẫn còn là vợ của anh, nên có nghĩa vụ thỏa mãn anh."
Lời anh vừa dứt, liền hung hăng hôn cô, ngậm chặt môi cô, mút lại hút, mùi vị đó chính là hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Hôm nay Đoan Mộc Mộc mặc áo T–shirt cùng quần dài cao bồi, anh tốn ít sức lực liền đem quần của cô tuột đến chỗ đầu gối, thân thể mềm mại nhất thời nhất lộ ra trong không khí, mềm mại mà khô khốc, cũng cực kỳ mê người.
Lãnh An Thần cấm dục đã lâu rồi, chỉ một cái liếc mắt đánh vào thị giác đã khiến cho dục vọng của anh dâng lên, ngón tay chợt thẳng xâu mà vào ––
Thân thể của cô quá khô sáp, bị đâm như thế, đau làm cho Đoan Mộc Mộc cong người lên, miệng mới mở ra hô hào, nhưng lại bị nụ hôn của anh nuốt vào, chỉ có âm thanh nức nở nghẹn ngào chợt cao chợt thấp.
Có lẽ là cô quá bài xích anh, ngón tay Lãnh An Thần bị cô khít khao xoắn tê dại da đầu, cũng kích thích thần kinh của anh tốt hơn, có dòng điện theo đầu ngón tay tràn khắp tứ chi anh, cuối cùng cùng nhau tuôn hướng bụng của anh.
Nếu như nói lúc trước anh còn có lý trí, thế nhưng một khắc, anh cái gì cũng đều quên, chỉ có một ý niệm bồi hồi trong lòng, đó chính là muốn cô, cô là của anh, đời này đều là như thế.
Lãnh An Thần buông thả mình, động phát tiến vào ––
Đau quá!
Ngón tay của cô siết chặt ghế ngồi, ghế da thật sửng sốt vì bị móng tay cô lôi kéo, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, "Lãnh An Thần, anh khốn kiếp!"
Câu nói lỗ mãng xông vào lỗ tai anh, trong không gian này, để cho cô có loại bị cưỡng bức, cảm giác sỉ nhục dữ dội...
Cô nức nở nghẹn ngào chửi nhỏ, còn có nước mắt rơi xuống khiến Lãnh An Thần điên cuồng lạnh một giây, nhìn bộ dáng chịu hình của cô, anh mới biết mình thô bạo, nhưng quá muốn, căn bản không nhịn được.
Anh đang ở bên trong thân thể cô đụng hai cái, sau đó dừng lại, nâng mặt của cô lên, lần nữa chiếm lấy môi cô, tỉ mỉ hôn, giống như quỳ lạy, không còn hung ác lúc trước.
Bàn tay to của anh cầm tiểu bạch thỏ trước ngực cô vuốt ve, môi của anh ngậm dái tai cô, thân thể cô thuộc về anh, anh quen thuộc điểm nhạy cảm của cô, cho nên giờ phút này anh sẽ dạy cô buông lỏng.
Đoan Mộc Mộc kiệt lực bài xích anh làm cho mình rung động, nhưng chống cự mới biết, phát hiện căn bản không được, thân thể cô phản bội lòng cô dưới sự vuốt ve của anh, nếu như cô không phải gắt gao cắn môi, những âm thanh ngượng ngùng kia thiếu chút nữa liền bật thốt lên.
Anh nhìn thấy cô ẩn nhẫn, cảm thấy cô đè nén, Lãnh An Thần ghé bên tai cô thì thầm, "Bà xã, rõ ràng em rất muốn, thân thể của em rất thành thực, đừng rời khỏi anh..."
"Không thể nào!" Cô thở dồn dập quăng cho anh ba chữ, quật cường lại tùy hứng.
Lãnh An Thần thấy cô còn mạnh miệng, vì vậy cúi đầu, môi mềm mại ngậm hạt đào đã cứng rắn như đá trước ngực cô, nặng nề mút, nhất thời cô không ức chế được ngâm ra tiếng, "Ừ..."
Thân thể của cô rõ ràng động tình, nhưng trong lòng lại bài xích, cho nên càng khiến thân thể căng thẳng, thẳng xoắn đứt chính anh.
"Bà xã, em buông lỏng một chút, quá chặt, anh... anh không chịu nổi..." Lãnh An Thần không chịu nổi thì thầm.
"Vậy anh cút ra ngoài, đi ra ngoài..." Đoan Mộc Mộc đánh anh lần nữa, nhưng giờ phút này quả đấm như mưa rơi của cô lại như thuốc kích tình, làm cho anh càng muốn đụng chạm cô.
Mặc dù trên miệng nói cô không muốn, muốn anh đi ra ngoài, nhưng nơi thân thể kết hợp lại thấm ra mật dịch, càng ngày càng nhiều, như thủy triều không thể khống chế.
Lãnh An Thần biết cô thích ứng mình, vì vậy liền không hề đè nén nữa, anh siết chặt lấy eo của cô, ở trong không gian có hạn yêu cầu cô gái phía dưới, mỗi một cái đều giống như một lần cuối cùng, anh hận không thể đem chính mình dung nhập vào sâu trong cô.
"Mộc Mộc đừng rời khỏi anh..."
"Bà xã, cho anh thêm một cơ hội!"
...
Cho dù thân thể kết hợp thật chặt, nhưng anh vẫn không ngừng cầu xin cô, chỉ là đến cuối cùng cô đều đóng chặt đôi môi, không chịu cho câu trả lời.
Cao triều rất nhanh lại tới, hai người cùng nhau leo lên đám mây, anh đem nhiệt dịch của chính mình buông thả thật sâu, tựa hồ đang mong đợi cái gì.
Tất cả ngưng xuống, Đoan Mộc Mộc như con nít bị một lột sạch da, không có một chút hơi sức, chân khó khăn lắm rũ xuống xe ngồi xuống, biết rõ tư thế như vậy rất mắc cỡ, nhưng cô lại không có sức thu hồi.
Chân tâm nóng hừng hực, nhưng anh vẫn dừng ở bên trong thân thể của cô không chịu thối lui khỏi, Đoan Mộc Mộc nghe bên ngoài cửa xe tiếng cười người đi đường truyền tới, cũng không cầm được rơi nước mắt, để cho mắt đen cực kỳ sáng trong như thủy tinh.
Lãnh An Thần thở gấp, thật lâu mới thở bình thường, chỉ có điều không đợi anh mở miệng, đã nghe thấy trong không khí bộp một tiếng, trên mặt anh bị một cái tát nặng nề.
"Bây giờ có thể thả tôi đi chứ?" Cô nhìn anh, cặp mắt trống rỗng giống như hai hố đen, Lãnh An Thần chỉ có cảm giác mình sẽ luân hãm vào bên trong, anh làm động tác nuốt, chẳng qua là còn chưa có giải thích, Đoan Mộc Mộc đã lấy một tay đẩy anh ra, sau đó sửa sang lại y phục của mình.
Anh như mất hồn trí, chỉ nhìn cô, muốn đưa tay ngăn cản hoặc là giữ lại cái gì, nhưng tay lại không thể nâng lên nổi, anh biết lần này cưỡng bức không thể nghi ngờ gì nữa quan hệ vốn đang cứng ngắc của bọn họ trở thành hoạ vô đơn chí, nhưng anh thật bị cô ép điên rồi.
"Mộc Mộc..."
"Lần này trở về anh có thể ký thỏa thuận li hôn chưa?" Đoan Mộc Mộc đã cài tốt một viên nút áo cuối cùng, thời điểm nhìn anh, khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc.
Miệng Lãnh An Thần giống như bị dán giấy niêm phong, nói không ra một chữ, hình như mới vừa rồi lúc hoan ái, anh đã đem lời muốn nói đều nói hết.
Thấy anh chậm chạp không mở miệng, Đoan Mộc Mộc mở cửa xe, đi xuống đón gió.
Cửa xe nháy mắt "ầm" đóng lại, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy tim chợt đau nhói, giống như cửa xe kia đẩy trái tim của anh ra, phát điên không chống cự được.
Trong xe là không gian thu hẹp phiêu đãng hơi thở tình dục nồng nặc, trên ghế ngồi bên cạnh thậm chí còn giữ lại nhiệt độ của cô, vậy mà anh thế nhưng lại cảm giác cô cách xa anh, xa đến mức cho dù có nhiệt độ cùng hơi thở của cô làm bạn, anh vẫn không thể chạm tới cô.
Lãnh An Thần cũng không biết ngồi bao lâu ở trong xe, cho đến khi tất cả hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo, lạnh giống như dao găm cắt người, anh mới phản ứng kịp, sửa sang lại mình.
Trên ghế da thật ra còn có một dịch thể ẩm ướt, anh tự tay nhón, dịch thể trong suốt, cũng phân không rõ là của anh hay là của cô?
Nghĩ đến mình mới vừa rồi cố gắng như vậy, có phải lần này cô sẽ có bầu đứa bé của anh hay không?
Muốn đứa bé đã không liên quan đến cổ phần, chỉ muốn đây có lẽ là lý do cuối cùng có thể giữ cô lại bên người.
Lãnh An Thần suy tư, tiếng chuông điện thoại vang lên, mắt anh nhìn mã số, hai mắt chợt thu lại... "Đỗ Vấn, chuyện gì?" Lãnh An Thần trầm giọng mở miệng.
Anh biết Đỗ Vấn không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không tìm mình, có phải chuyện bảo cậu ta điều tra đã có kết quả rồi hay không?
"Tôi tra được một chút tình hình của tiểu Lãnh tiên sinh..." Đỗ Vấn hồi báo, lại không biết tay Lãnh An Thần bên kia cầm điện thoại di động càng ngày càng gấp.
"Ý của cậu là bệnh của Tiểu Đằng đã sớm tốt rồi?" Mặt của Lãnh An Thần như hàn băng, không khí quanh thân cơ hồ đều bị đóng kết.
"Đúng" Đỗ Vấn cho ra đáp án khẳng định.
Nếu như theo cách nói Đỗ Vấn cung cấp, Lãnh An Đằng đã sớm khôi phục lại bình thường, hình như tất cả có thể giải thích thông, anh đi Nam Thủy, tra được chuyện tình yêu năm đó của Hạ Minh Lan cùng Lý Hương Đào, hơn nữa anh phát hiện lúc ấy Hạ Minh Lan từng là tay vẽ rất nổi danh, chỉ là ở Nhà họ Lãnh bà vẫn che giấu. Lúc ấy Lãnh An Thần suy đoán người vẽ cho Đoan Mộc Mộc chính là Hạ Minh Lan, hiện tại nếu như nói thần trí của Lãnh An Đằng đã bình thường, như vậy bức vẽ có thể là Lãnh An Đằng âm thầm giở trò quỷ.
Nếu như là vậy, đã nói rõ tâm cơ mẹ con này quá nặng, nặng đáng sợ.
Đỗ Vấn không nghe được đáp lại, chỉ có hô hấp người đàn ông lúc nhanh lúc chậm truyền đến, vì vậy lại nói câu, "Còn có một việc, tôi mới vừa nhận được điện thoại bệnh viện sản, nói là bệnh viện của bọn họ bị trộm..."
"Có liên quan đến tôi sao?" Lãnh An Thần trầm giọng cắt đứt, sau đó cúp điện thoại.
Hiện tại anh không nghe vào chuyện khác, hiện tại trong đầu anh đều bị tin tức đột nhiên tới làm cho khiếp sợ, về sau là tràn đầy tức giận, lại không biết một câu nói này để cho anh lại bỏ lỡ cái gì!
"A lô..." Đỗ Vấn còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng đầu kia đã truyền đến giọng nói tút tút cúp máy.
Lãnh An Thần nổ máy xe, trực tiếp hướng Nhà họ Lãnh đi tới ––
Trong phòng khách, Hạ Minh Lan ngồi ở chỗ đó xem ti vi, nghe được tiếng bước chân, vội vàng đứng lên từ trên ghế salon, sắc mặt mang theo cẩn thận cùng lo lắng, "Tiểu Thần, con trở lại?"
Lãnh An Thần nhìn chằm chằm bà, ánh mắt bén nhọn khiến Hạ Minh Lan đổ mồ hôi lạnh, "Tiểu Thần..."
"Lãnh An Đằng đâu?" Giờ phút này Lãnh An Thần chỉ muốn tự mình đâm xuyên diện mạo người kia.
"Ở, ở trên lầu..." Hạ Minh Lan còn chưa nói hết, Lãnh An Thần liền chạy thẳng tới trên lầu, Hạ Minh Lan hình như cảm thấy cái gì, cũng nhanh chóng đi theo.
Ầm!
Cửa phòng bị người một cước đá văng ra, Lãnh An Đằng bị chấn động đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Lãnh An Thần tức giận đằng đằng đi vào.
"Anh..." Lãnh An Đằng thân mật kêu.
Ai ngờ, một giây kế tiếp, tay Lãnh An Đằng liền bị nắm được, Lãnh An Thần dùng đủ mười lực, bóp chính xương cậu ta cơ hồ cũng bể, đau đến mặt cũng thay đổi màu sắc.
"Tiểu Thần, con làm sao vậy? Con buông ra!" Hạ Minh Lan theo kịp, muốn đi kéo tay Lãnh An Thần, một bộ bảo vệ con trai.
Chỉ là, bà còn chưa có đến gần liền bị Lãnh An Thần một thanh hất ra, bà lập tức té xuống đất, cái trán đụng vào góc ghế sa lon, nhất thời có máu chảy ra ngoài.
Lãnh An Thần cũng không còn ngờ tới sẽ là tình huống như thế, vẻ mặt vừa nhìn, cũng cảm giác một luồng gió lạnh tới bên tai, sau đó khóe môi giống bị đánh.
Anh bị một quyền, một quyền rất bền chắc, mà sức lực là thuộc về người đàn ông có lực.
Quay đầu lại, Lãnh An Thần nhìn Lãnh An Đằng, chỉ thấy trong vẻ mặt của anh đã không có ngu dốt lúc trước, chỉ có tức giận.
"Mẹ..." Lãnh An Đằng đi tới đỡ mẹ.
Lãnh An Thần lau khóe môi, nhìn một màn trước mắt, cười lạnh một tiếng, "Sao không giả bộ?"
Lời vừa nói ra, Hạ Minh Lan vội vàng nhìn về phía con trai, chỉ thấy anh đã không còn ngụy trang như thường ngày, bà khẩn trương vội vàng bấm Lãnh An Đằng, hình như muốn nhắc nhở anh, nhưng không ngờ lúc này Lãnh An Đằng lại nói, "Mẹ, con không cần phải giả bộ nữa, mẹ không phát hiện sao? Anh ấy đã biết toàn bộ."
Lời này của Lãnh An Đằng khiến thân thể Hạ Minh Lan mới đứng vững lại lảo đảo, sau đó cực kỳ cẩn thận nhìn hướng Lãnh An Thần, chỉ thấy Lãnh An Thần đã ưu nhã ngồi vào trên ghế sa lon, hai chân vén ở chung một chỗ, "Tại sao phải làm như vậy?"
Anh hỏi Lãnh An Đằng tại sao muốn giả dạng làm kẻ ngu? Cũng đang hỏi mục đích đưa gì đó cho Đoan Mộc Mộc sao?
Lãnh An Đằng đỡ mẹ, sau đó nhấn điện thoại nhà, một hồi liền có người làm nữ đi lên, đem Hạ Minh Lan mang đi xử lý vết thương, trong phòng ngủ to như vậy chỉ còn lại hai anh em bọn họ.
Lãnh An Thần lấy ra một điếu thuốc, mới vừa châm, liền nghe Lãnh An Đằng lên tiếng, "Bởi vì em cũng muốn như anh quang minh chính đại đứng ở dưới ánh mặt trời, không cần làm bóng dáng người khác."
giọng nói cái bật lửa bật lên lại dập tắt "tách tách" vang dội ở trong không khí, hai người đàn ông này giống như hai con báo nhìn nhau, hồi lâu, chỉ thấy từ trong miệng Lãnh An Thần khạc ra một vòng khói màu trắng, khói mù che vẻ mặt của anh, nhìn không rõ, "Cậu mơ ước bà xã tôi, cũng chỉ vì không muốn làm bóng dáng người khác sao?"
Lời như vậy cũng không có để cho vẻ mặt Lãnh An Đằng có bất kỳ thay đổi, chỉ thấy anh trầm ngâm một lát, khóe môi nâng lên cười nói, "Em thích cô ấy, cái này thì có cái gì không thể được sao?"
Một câu nói, nhưng lại như là vũ khí bén nhọn, trong nháy mắt chọc trúng điểm trí mạng của Lãnh An Thần, đầu ngón tay anh khẽ động, thuốc lá đốt nửa đoạn tro chợt rơi xuống đất, "Nhưng cô ấy là bà xã của tôi!"
"Ha ha!" Lãnh An Đằng phát ra cười lạnh, "Bà xã của anh thì như thế nào? Anh còn tưởng là cổ đại sao? Anh cưới cô ấy, cả đời là của anh ư?"
Môi Lãnh An Thần mím chặt thành một đường thẳng, giống như mũi nhon sắc bén, "Ai không thể đánh chủ ý của cô ấy."
Nhìn bộ dạng Lãnh An Thần dần dần mất khống chế, Lãnh An Đằng cũng là vẻ mặt lạnh nhạt, hai chân thản nhiên ngồi vào trên ghế sa lon, "Nếu như mà em liền đánh, anh có thể thế nào?"
"..."
Lãnh An Thần vọt đứng lên, chỉ là không đợi anh mở miệng, Lãnh An Đằng lại nói câu, "Anh cảm thấy cõi đời này chỉ có mình em mơ ước cô ấy sao? Nếu như anh thật không yên lòng, anh nên xem chừng một chút, bằng không cô ấy cũng không đến nỗi..."
Giống như là cố ý, Lãnh An Đằng ngừng lại, không hề nói tiếp nữa, khẩu vị của Lãnh An Thần giống như bị treo lên, tiến lên, một thanh níu lấy cổ áo của Lãnh An Đằng, "Cậu có ý gì, nói rõ hơn một chút!"
Lãnh An Đằng hình như rất không thích phương thức anh đối đãi mình như vậy, dùng sức xé ra, Lãnh An Thần bị ngăn, anh ưu nhã sửa y phục của mình một chút, "Em lại nhắc nhở anh một chút, anh vẫn cẩn thận với cha của mình một chút!"
Lãnh Chấn Nghiệp?
Mặc dù Lạnh An Thần biết cha mình vẫn không thế nào an phận, nhưng dù sao Đoan Mộc Mộc cũng là con dâu của ông, nhưng không ngờ...
"Cậu không cần nói bậy!" Lãnh An Thần cuối cùng không muốn tin tưởng.
"Nói bậy?" Lãnh An Đằng thất vọng lắc đầu một cái, "Không phải anh một mực tra chuyện đêm hôm đó sao? Bây giờ em có thể nói cho anh biết..."
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy tay chân bắt đầu trở nên lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng duy trì trấn định, "Cái gì?"
Hai chữ này giống như là bị gỉ, từ trong cổ họng anh tràn ra thì lại từng trận phát đau!
"Thật ra thì em cũng không rõ lắm" Lãnh An Đằng giống như là cố ý bán đến chỗ mấu chốt, "Em chỉ biết bà xã anh bị cha chồng mang tới khách sạn cả đêm."
Rầm...
Đầu óc Lãnh An Thần trống rỗng, bên tai giống như là bị thả pháo, ông ông tác hưởng.
Anh giống như là bị đông lại, ngơ ngác, nỗ lực tìm kiếm lý do có thể cãi lại, nhưng giống như tất cả suy nghĩ cũng bị đứt đường.
"Anh có thể không tin, em cũng không có chứng cớ chứng minh, dù sao đêm đó toàn bộ máy theo dõi khách sạn bị ông ấy hủy rồi, nhưng anh có thể đi hỏi Tô Hoa Nam, hình như chú ta đem bà xã anh từ khách sạn mang đi" Lãnh An Đằng hài lòng nhìn phản ứng của Lãnh An Thần, cái loại cảm giác đem người giẫm ở dưới chân, lại không thể để cho anh lật người thật tốt như vậy.
Lãnh An Thần cũng không biết làm thế nào đi ra khỏi gian phòng, đi ra Nhà họ Lãnh? Bên lỗ tai anh tất cả đều là câu nói kia...
Anh gọi điện thoại cho Lãnh Chấn Nghiệp, chỉ là gần đây ông giống như mất tích, căn bản liên lạc không được, anh gọi điện thoại cho Tô Hoa Nam, nhưng chú ta quyết tâm không nói, như vậy, anh chỉ có thể đi tìm Đoan Mộc Mộc, chỉ có chính miệng cô nói, anh mới tin tưởng.
Những năm qua, anh và Lãnh Chấn Nghiệp mặc dù như nước với lửa, dù sao cũng là cha con máu mủ tình thâm, anh vẫn nỗ lực duy trì quan hệ cha con, nhưng nếu như ông thật làm ra chuyện như vậy, anh nhất định không thể tha thứ.
Xe lái đến cửa hàng của Quan Tiểu Ưu, chỉ thấy cửa phòng khóa chặt, anh cho là Đoan Mộc Mộc lại đem mình khóa ở trên lầu, liền không ngừng đập cửa, nhưng thế nào cũng không có động tĩnh.
Cô không muốn gặp anh sao?
Nghĩ đến dáng vẻ cô lung la lung lay từ trong xe đi ra, tâm Lãnh An Thần khẩn níu lên, thì ra là cô bị nhiều uất ức như vậy, bị nhiều tổn thương như vậy, nhưng cô đều chưa nói cho anh biết!
Nhưng cái này không thể trách cô!
Chuyện như vậy, muốn cô nói như thế nào đây?
Bị cha chồng chính mình đối xử như vậy, chuyện như vậy đặt ở cổ đại, đây chính là vô cùng nhục nhã, thế mà anh lại không đầy đủ quan tâm cô, mà lần nữa tổn thương cô.
Anh rốt cuộc hiểu rõ tại sao cô nói chết cũng sẽ không về Nhà họ Lãnh rồi, tại sao cô khóc nói cầu xin anh ly hôn, những vấn đề thế nào cũng không muốn rõ kia, giờ phút này đều đã có đáp án.
Ở Nhà họ Lãnh, Lãnh An Đằng dùng mặt nạ ma quỷ, Lãnh Chấn Nghiệp là lang sói khoác da người, một ổ sói hang hùm như vậy, muốn cô thiện lương đơn thuần ứng đối ra sao?
Hiện tại anh thậm chí đã hiểu tại sao cô ngay cả anh cũng không chịu tin tưởng!
Di chúc đáng chết đó! Đều là di chúc làm hại cô như vậy!
Lãnh An Thần hối hận, anh muốn giải thích rõ với cô, muốn nói cho cô biết về sau không cần sợ, có anh ở bên người, nhưng bây giờ lại không tìm được cô.
Không được, anh nhất định phải tìm được cô.
Lãnh An Thần nghĩ đến công việc của Quan Tiểu Ưu, vì vậy lái xe thẳng đến đó, nhưng vạn vạn không ngờ nghe được đáp án chính là giống như sét đánh ngang tai.
"Cô nói cái gì?" Lãnh An Thần không tin lỗ tai của mình.
Quan Tiểu Ưu nhìn người đàn ông anh tuấn tiêu sái trước mặt, kéo ra nụ cười bất đắc dĩ cho anh, "Tôi nói cô ấy đi rồi, rời khỏi cái thành phố này rồi."
Đoan Mộc Mộc quyết định thật bất ngờ, ngay cả Quan Tiểu Ưu cũng thông qua tin nhắn điện thoại di động mới biết được.
"Không thể nào!" Lãnh An Thần lẩm bẩm.
"Vậy chính anh xem đi" Quan Tiểu Ưu móc điện thoại di động ra, mở tin nhắn đưa cho Lãnh An Thần, chỉ thấy trên đó viết ––
"Ưu Ưu, tớ đi, không nên hỏi tớ đi nơi nào? Thật ra thì bản thân tớ cũng không biết, nhưng cái thành phố này từng giây từng phút tớ cũng không muốn, không cần nhớ tớ...tớ sẽ thật tốt, cậu cũng giống vậy!"
Chỉ có một câu nói như vậy, Lãnh An Thần nhìn không biết bao nhiêu lần, cảm giác một chữ cũng không nhớ được, một chữ cũng không đập vào mắt, nhưng tim của anh cũng đang vì những chữ này mà giống như bị chiên xào.
Cô đi?
Tại sao cô có thể đi như vậy?
Hôm nay anh hành động cầm thú với cô, chỉ sợ là ép vỡ một cọng rơm cuối cùng của cô rồi?
Là anh ép cô đi...
"Mộc Mộc..." Từ chỗ đó ra ngoài, Lãnh An Thần ngửa mặt lên trời, nhưng anh biết có kêu cô cũng không trở về. Bốn năm sau.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, trên giường rộng lớn, một người đàn ông mở to mắt, thẫn thờ nhìn một bên giường, đây là bốn năm sau khi Đoan Mộc Mộc rời khỏi, chuyện anh làm mỗi sáng sớm chính là anh lẳng lặng nhìn như vậy là có thể thấy cô.
Ngủ thì đôi môi khẽ mở, hình như không như vậy sẽ không thở nổi, chóp mũi mượt mà lại khéo léo, giống như quả nhỏ, lông mi dài đen nhánh giống như chân đi xiêu vẹo...
Tay của anh không nhịn được vươn ra, muốn đi chạm tới cô một chút, nhưng lòng bàn tay truyền tới lạnh lẽo khiến ảo tưởng này trong nháy mắt lại thất bại, tim của anh trống không cũng sinh đau.
Lãnh An Thần khổ sở cuộn thành một đoàn, hình như làm thế anh sẽ bớt đau hơn chút.
"Anh, anh..." Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của cô gái, Lãnh An Thần chau chặt chân mày, cũng không có trả lời.
"Anh..." Lãnh Ngọc Thù xông vào, liếc cái liền thấy người đàn ông trên giường lớn, nhìn bộ dáng của anh, dường như cô đoán ra cái gì, "Có phải anh lại đau bụng rồi không?"
Kể từ khi Đoan Mộc Mộc rời đi, anh liền say rượu, hơn nữa ăn uống cũng không quy luật, hiện tại bệnh dạ dày nghiêm trọng, nửa đêm ngày hôm qua anh mới trở lại, không cần phải nói khẳng định lại uống rượu.
"Chuyện gì?" Lãnh An Thần không có trả lời cô, mà hỏi ngược lại.
Lãnh Ngọc Thù đi tới cạnh ti vi, phụt một cái mở ti vi, "Chính anh nhìn."
Lãnh An Thần đứng dậy, nửa tựa trên đầu giường, nhưng bị hình ảnh thấy được làm cho kinh sợ ––
"Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh, xin hỏi lần này ông mang theo đứa bé xuất hiện, có phải muốn tranh đoạt 60% cổ quyền hay không?"
"Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh, mẹ của đứa nhỏ này là tiểu thư Đoan Mộc Mộc sao? Sao cô ấy không xuất hiện cùng ngài?"
"Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh..."
Còn dư lại lời nói, Lãnh An Thần cũng nghe không lọt, ánh mắt của anh rơi vào trên mặt đứa bé trong ngực Lãnh Chấn Nghiệp, khuôn mặt nhỏ nhắn có lúm đồng tiền mềm mại như hoa, cơ hồ cùng cô gái mất tích kia, giống nhau như đúc.
Lãnh An Thần như bị sét đánh, trước mắt lúc thì trắng lúc thì đen, dạ dày càng thêm đau đớn mãnh liệt.
"Anh, anh..." Lãnh Ngọc Thù cũng nhìn thấy, đi tới đỡ Lãnh An Thần, "Anh làm sao vậy, anh đừng làm em sợ."
Nhưng giờ phút này Lãnh An Thần căn bản không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ có âm thanh đáy lòng đang kêu gào, làm sao có thể? Điều này sao có thể?
"Anh, bây giờ anh thấy rõ người phụ nữ kia rồi chứ? Cô ta là vợ anh mà cư nhiên cùng cha chồng mình cấu kết, em còn tưởng rằng bốn năm qua chết ở đâu rồi, thì ra là tìm một chỗ sinh tiểu nghiệt chủng..." Lãnh Ngọc Thù liến thoắng không ngừng, chỉ tăng thêm đau đớn cho Lãnh An Thần.
Anh khiếp sợ, nhưng nhiều hơn vẫn là không tin.
"Đưa di động cho anh!" Anh mở miệng, mới phát hiện hơi thở mỏng manh.
"Anh..." Lãnh Ngọc Thù có cảm giác anh mình thật là ngu.
"Đưa di động cho anh." Anh hít sâu, mới hô lên thanh.
Lãnh Ngọc Thù cũng bị bộ dáng của anh hù dọa, đưa điện thoại di động cho anh, đúng lúc này, điện thoại di động tự động vang lên, Lãnh Ngọc Thù cúi đầu nhìn sang, chỉ thấy phía trên chớp động hình một cô gái, không cần hỏi cũng biết là ai?
Lãnh An Thần đoạt lấy điện thoại di động, nghe, nhưng ánh mắt Lãnh Ngọc Thù vẫn khóa ở trên mặt Lãnh An Thần, anh đến tột cùng yêu người phụ nữ kia nhiều bao nhiêu mới có thể đem hình cô làm hình nền trên điện thoại di động, cho dù năm đó anh và Tần Quỳnh mến nhau cũng chưa từng thấy anh làm như vậy.
Đoan Mộc Mộc đến tột cô là người hay là con cáo, thế nhưng khiến Lãnh An Thần tung hoành tình trường nhiều năm, phiến lá không dính thân cư nhiên đối nhớ mãi không quên với cô như vậy?
Nhưng rồi cô hướng anh làm cái gì?
Lãnh Ngọc Thù nhìn cha trên màn hình ti vi, nhìn đứa bé trong ngực ông, trong trí nhớ mặt cùng đứa bé kia trùng điệp ở chung một chỗ, cô rũ tay từ từ nắm quả đấm, móng tay thật dài bấm vào trong thịt.
"Cậu xác định đứa nhỏ này hai tuổi hai tháng?" Lãnh An Thần tựa như không xác định lại hỏi hướng Đỗ Vấn ở đầu kia điện thoại.
Điện thoại là Đỗ Vấn gọi tới, anh biết tin tức này trước tiên, cũng tiến hành điều tra, bao gồm thời gian đứa bé ra đời, nhưng bây giờ tất cả chứng cớ cũng tỏ rõ đứa bé này chính xác là của Lãnh Chấn Nghiệp.
Mẹ của đứa bé hầu như không cần hỏi, bởi vì khuôn mặt giống nhau như đúc chính là minh chứng có lực nhất, tay Lãnh An Thần vô lực, điện thoại di động tróc ra từ trong lòng bàn tay của anh, anh chỉ cảm thấy cổ họng bị người giữ lại, cũng đã không thể hô hấp.
Cô né tránh bốn năm, anh cho rằng cô cực kỳ hận mình, nhưng không ngờ rời đi cùng người đàn ông khác sinh con, mà người đàn ông kia lại còn là cha chồng của cô...
Cô đến tột cùng làm sao làm được?
Lãnh Chấn Nghiệp lấy biện pháp gì khiến cô quật cường khuất phục?
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trong đầu giống như là bị nhét vào một mớ bòng bong, càng nghĩ càng loạn, cuối cùng đầu của anh cơ hồ muốn nổ tung.
"Cốc cốc..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, âm thanh người làm nữ vang lên, có chút ấp a ấp úng, "Thiếu gia, nhà, trong nhà có người đến..." Sáng sớm đã đến.
Lãnh Ngọc Thù giống như cảm thấy cái gì, xông tới mở cửa phòng ra, lớn tiếng rống, "Nếu như là ông ta, đem ông ta đuổi ra ngoài, để cho ông ta cút đi!"
Lãnh An Thần cũng không động, cũng không nói, nhưng Lãnh Ngọc Thù bệnh thần kinh lại gọi suy nghĩ bay xa của anh về.
"Nhưng..." Người làm nữ nơm nớp lo sợ, trên mặt đều là vẻ khó xử.
"Tôi bảo làm ông ta biến, cô không nghe thấy sao? Thật không nghe được, cô cút ngay" Lãnh Ngọc Thù thật nổi giận.
"Tiểu Thù" Lãnh An Thần mở miệng ngăn lại, anh đã xuống giường, trên mặt nhìn không ra chút tâm tình nào, giống như những thứ trước đó khiếp sợ anh, đau đớn chính anh đều không tồn tại.
"Tôi lập tức đi xuống" Lãnh An Thần mở miệng với người làm nữ, nói xong đi về phía phòng tắm.
Lãnh Ngọc Thù nhìn bóng lưng của anh, hình như có chút không muốn tin tưởng, lúc này Lãnh An Thần lại có thể bình tĩnh như thế, lại còn có thể đối mặt với người kia?
Nếu như là cô, cô nhất định cầm dao đi xuống, đem chặt người kia.
Phòng khách lầu dưới, đầy người ngồi, giống như là đã hẹn sẵn, đều đông đủ.
Lãnh Ngọc Thù liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Lãnh Chấn Nghiệp ngồi ở trên ghế sa lon, bốn năm không thấy, dung mạo của ông cũng không có thay đổi bao nhiêu, bất đồng là bên cạnh ông có thêm một đứa bé.
Đứa bé bị người làm nữ ôm, mắt to trò vo, đang tò mò nhìn mọi nơi, cũng không có cảm giác lạ lẫm, giống như nó đã sớm công nhận cái nhà này.
Lãnh An Thần xuống lầu, ánh mắt cũng nhìn đứa bé, anh thật rất muốn nhìn ra một chút xíu bất đồng từ đứa bé kia cùng Đoan Mộc Mộc, nhưng không có, quá giống, giống để cho anh cảm thấy đó chính là một phiên bản thu nhỏ của cô ở trước mặt mình. Hoài niệm dành dụm bốn năm ở trong lòng cùng đọc lại một lần, để cho anh đau nói không ra lời.
"Ở đâu ra đứa con hoang này?" Khi tất cả người đều trầm mặc, ngay cả hô hấp cũng không dám thu, Lãnh Ngọc Thù lại nói một câu như vậy.
Giống như sét đánh ngang tai, để cho ánh mắt mọi người gom lại trên mặt đứa bé giống Đoan Mộc Mộc. Trong nháy mắt mặt Lãnh Chấn Nghiệp trắng bệch, nhưng tiếp theo liền nở nụ cười, cười như vậy làm cho người ta ghê tởm, "Tiểu thù, con càng lớn càng không biết nói chuyện, đây là em trai của con."
"Nó không phải, căn bản là con hoang không biết tên!" Lãnh Ngọc Thù giận dữ, giờ phút này hận không thể tiến lên đem đứa bé bóp chết.
"Ngọc Thù" Lãnh An Thần cắt đứt, sau đó nhấc chân đi về phía đứa bé kia.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc đứa bé thấy Lãnh An Thần lại đưa đôi tay ra, trong miệng phát ra âm thanh mềm nhu, "Ôm ôm!"
Trái tim Lãnh An Thần bị hai chữ này đánh trúng, cũng nói không rõ là đau hay là hận?
Anh rất muốn đưa tay ra, nhưng tay căn bản không nâng nổi, một hồi lâu, anh mới quay đầu nhìn về phía Lãnh Chấn Nghiệp, âm thanh tối nghĩa từ trong cổ họng khạc ra, "Đứa nhỏ này là chuyện gì?"
Dáng vẻ của Lãnh Chấn Nghiệp cũng rất bình tĩnh, "Đứa bé của cha, em trai con, chuyện chính là như thế!"
Ông nói như y gió nhẹ nước chảy, tựa như quá khứ mỗi lần ông đưa một người phụ nữ về.
Tay Lãnh An Thần buông thõng không khỏi nắm chặt, gân xanh nhô ra trên mu bàn tay, chỉ là không đợi anh có bất kỳ động tác gì, Lãnh Ngọc Thù đã vọt tới, "Mẹ của nó là ai? Đó là kẻ tiện nhân có đúng hay không?"
Lãnh Chấn Nghiệp không trả lời mà nhận lấy đứa bé từ trong tay người làm nữ, sau đó mới từ từ mở miệng, "Cha nói các con nhất định không tin, không bằng để cho Huân Huân nói cho con biết."
Huân Huân?
Đứa bé này tên Huân Huân sao?
Chẳng biết tại sao? Lãnh An Thần rõ ràng nên ghét đứa bé này, hận đứa bé này vô cùng, nhưng khi anh nhìn dáng vẻ dễ thương, chính anh không hận nổi.
Có phải ánh mắt đứa bé quá mềm mại nên đã tàn phá đố kị cùng hận của anh hay không?
"Huân Huân tới nói cho bọn anh biết, mẹ là ai?" Lãnh Chấn Nghiệp hướng dẫn đứa bé.
Đứa bé nháy nháy mắt, sau đó chỉ hướng một bên vách tường, "Mẹ... Mẹ..."
Tất cả mọi người nhìn sang, trên vách tường là tấm hình kết hôn kếch sù của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần, lúc kết hôn treo lên tường, dù bốn năm qua Đoan Mộc Mộc rời đi, nhưng cũng không có ai dám động, thậm chí bao gồm cả phòng ngủ hiện tại của Lãnh An Thần, cũng còn duy trì dáng dấp ban đầu.
Đây là Lãnh An Thần dặn dò, anh không để cho người của cô biến mất, kể cả cô lưu lại trong trí nhớ cũng biến mất!
Nhưng giờ phút này, khi tất cả mọi người nghe đứa bé gọi cô là mẹ thì Lãnh An Thần mới phát giác được châm chọc thế nào.
"Tên cô ấy là gì? Kêu một lần nữa" Một tay anh chợt đoạt lấy đứa bé, gầm nhẹ.
Oa ––
Đứa bé bị động tác đột nhiên của anh hù dọa, than vãn khóc.
"Nói, tên cô ấy là gì? Gọi cô ấy là cái gì?" Lãnh An Thần cố gắng duy trì trấn định trong khi đứa bé kêu một tiếng 'mẹ'.
Huân Huân sợ run rẩy, hướng về phía Lãnh Chấn Nghiệp kêu gào, "Cha, cha..."
Anh không gọi cũng may, vừa gọi như vậy quả thực là hoạ vô đơn chí.
Đứa bé này gọi Đoan Mộc Mộc là mẹ, gọi Lãnh Chấn Nghiệp là cha, nhưng Lãnh An Thần mới là chồng của Đoan Mộc Mộc...
Đây là một loại châm chọc như thế nào?
Bà xã của anh cùng cha anh có đứa bé, mà anh được coi là cái gì?
"Cẩn thận ––" Không biết người nào hô một tiếng, lúc này Lãnh An Thần mới phát hiện ra mình tay ôm đứa bé căn bản không làm được gì, thiếu chút nữa đem đứa bé ngã xuống trên mặt đất.
Lãnh Chấn Nghiệp nhanh chóng nhận lấy đứa bé, sau đó giao cho người làm nữ dụ dỗ, mới một lần nữa ngồi vào trên ghế sa lon, "Mặc kệ các con có chấp nhận hay không, đây đều là sự thật, phía luật sư cha đã liên lạc qua rồi, hơn nữa truyền thông cũng công bố, mấy ngày nay cha chỉ muốn xác định chuyện cổ quyền."
"Không thể nào!" Lãnh Ngọc Thù mở miệng.
Một ánh mắt lạnh lẽo đã bắn giết qua, Lãnh Chấn Nghiệp hừ một tiếng, "Con không cần hếch mũi lên mặt, ở trong nhà này con không có tư cách nói chuyện nhất."
"Tôi..." Lãnh Ngọc Thù còn muốn nói điều gì, lại bị Lãnh An Thần cắt đứt.
"Tôi muốn gặp cô ấy!"
Lãnh Chấn Nghiệp thông minh, tròng mắt đen chợt tối sầm lại, tiếp liền khôi phục tự nhiên, "Không được!"
"Tại sao?" Lãnh An Thần nhìn về phía ông, trên mặt còn mang theo tức giận mất khống chế.
"Con cũng biết chuyện này rất lúng túng, để cho cô ấy ra mặt chỉ khó chịu... Nếu như các con có nghi vấn đối với thân phận đứa bé, có thể đi làm giám định, nhưng mà cha tuyệt đối không đồng ý để cô ấy xuất đầu lộ diện" Nói đường hoàng như vậy, vì Đoan Mộc Mộc suy nghĩ, làm cho người ta có một loại ảo giác duy trì thương yêu.
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trong lòng có vẻ phấn khích, trong lời nói của Lãnh Chấn Nghiệp giống như cẩn thận thăm dò, một chút xíu cũng đã tiêu hao hết.
"Chuyện cô ta không biết xấu hổ cũng đã làm, còn sợ người khác chỉ trích?" Lãnh Ngọc Thù cay nghiệt như cũ.
Phòng khách lầu dưới, đầy người ngồi, giống như là đã hẹn sẵn, đều đông đủ.
Lãnh Ngọc Thù liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Lãnh Chấn Nghiệp ngồi ở trên ghế sa lon, bốn năm không thấy, dung mạo của ông cũng không có thay đổi bao nhiêu, bất đồng là bên cạnh ông có thêm một đứa bé.
Đứa bé bị người làm nữ ôm, mắt to trò vo, đang tò mò nhìn mọi nơi, cũng không có cảm giác lạ lẫm, giống như nó đã sớm công nhận cái nhà này.
Lãnh An Thần xuống lầu, ánh mắt cũng nhìn đứa bé, anh thật rất muốn nhìn ra một chút xíu bất đồng từ đứa bé kia cùng Đoan Mộc Mộc, nhưng không có, quá giống, giống để cho anh cảm thấy đó chính là một phiên bản thu nhỏ của cô ở trước mặt mình.
Hoài niệm dành dụm bốn năm ở trong lòng cùng đọc lại một lần, để cho anh đau nói không ra lời.
"Ở đâu ra đứa con hoang này?" Khi tất cả người đều trầm mặc, ngay cả hô hấp cũng không dám thu, Lãnh Ngọc Thù lại nói một câu như vậy.
Giống như sét đánh ngang tai, để cho ánh mắt mọi người gom lại trên mặt đứa bé giống Đoan Mộc Mộc. Trong nháy mắt mặt Lãnh Chấn Nghiệp trắng bệch, nhưng tiếp theo liền nở nụ cười, cười như vậy làm cho người ta ghê tởm, "Tiểu thù, con càng lớn càng không biết nói chuyện, đây là em trai của con."
"Nó không phải, căn bản là con hoang không biết tên!" Lãnh Ngọc Thù giận dữ, giờ phút này hận không thể tiến lên đem đứa bé bóp chết.
"Ngọc Thù" Lãnh An Thần cắt đứt, sau đó nhấc chân đi về phía đứa bé kia.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc đứa bé thấy Lãnh An Thần lại đưa đôi tay ra, trong miệng phát ra âm thanh mềm nhu, "Ôm ôm!"
Trái tim Lãnh An Thần bị hai chữ này đánh trúng, cũng nói không rõ là đau hay là hận?
Anh rất muốn đưa tay ra, nhưng tay căn bản không nâng nổi, một hồi lâu, anh mới quay đầu nhìn về phía Lãnh Chấn Nghiệp, âm thanh tối nghĩa từ trong cổ họng khạc ra, "Đứa nhỏ này là chuyện gì?"
Dáng vẻ của Lãnh Chấn Nghiệp cũng rất bình tĩnh, "Đứa bé của cha, em trai con, chuyện chính là như thế!"
Ông nói như y gió nhẹ nước chảy, tựa như quá khứ mỗi lần ông đưa một người phụ nữ về.
Tay Lãnh An Thần buông thõng không khỏi nắm chặt, gân xanh nhô ra trên mu bàn tay, chỉ là không đợi anh có bất kỳ động tác gì, Lãnh Ngọc Thù đã vọt tới, "Mẹ của nó là ai? Đó là kẻ tiện nhân có đúng hay không?"
Lãnh Chấn Nghiệp không trả lời mà nhận lấy đứa bé từ trong tay người làm nữ, sau đó mới từ từ mở miệng, "Cha nói các con nhất định không tin, không bằng để cho Huân Huân nói cho con biết."
Huân Huân?
Đứa bé này tên Huân Huân sao?
Chẳng biết tại sao? Lãnh An Thần rõ ràng nên ghét đứa bé này, hận đứa bé này vô cùng, nhưng khi anh nhìn dáng vẻ dễ thương, chính anh không hận nổi.
Có phải ánh mắt đứa bé quá mềm mại nên đã tàn phá đố kị cùng hận của anh hay không?
"Huân Huân tới nói cho bọn anh biết, mẹ là ai?" Lãnh Chấn Nghiệp hướng dẫn đứa bé.
Đứa bé nháy nháy mắt, sau đó chỉ hướng một bên vách tường, "Mẹ... Mẹ..."
Tất cả mọi người nhìn sang, trên vách tường là tấm hình kết hôn kếch sù của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần, lúc kết hôn treo lên tường, dù bốn năm qua Đoan Mộc Mộc rời đi, nhưng cũng không có ai dám động, thậm chí bao gồm cả phòng ngủ hiện tại của Lãnh An Thần, cũng còn duy trì dáng dấp ban đầu.
Đây là Lãnh An Thần dặn dò, anh không để cho người của cô biến mất, kể cả cô lưu lại trong trí nhớ cũng biến mất!
Nhưng giờ phút này, khi tất cả mọi người nghe đứa bé gọi cô là mẹ thì Lãnh An Thần mới phát giác được châm chọc thế nào.
"Tên cô ấy là gì? Kêu một lần nữa" Một tay anh chợt đoạt lấy đứa bé, gầm nhẹ.
Oa ––
Đứa bé bị động tác đột nhiên của anh hù dọa, than vãn khóc.
"Nói, tên cô ấy là gì? Gọi cô ấy là cái gì?" Lãnh An Thần cố gắng duy trì trấn định trong khi đứa bé kêu một tiếng 'mẹ'.
Huân Huân sợ run rẩy, hướng về phía Lãnh Chấn Nghiệp kêu gào, "Cha, cha..."
Anh không gọi cũng may, vừa gọi như vậy quả thực là hoạ vô đơn chí.
Đứa bé này gọi Đoan Mộc Mộc là mẹ, gọi Lãnh Chấn Nghiệp là cha, nhưng Lãnh An Thần mới là chồng của Đoan Mộc Mộc...
Đây là một loại châm chọc như thế nào?
Bà xã của anh cùng cha anh có đứa bé, mà anh được coi là cái gì?
"Cẩn thận ––" Không biết người nào hô một tiếng, lúc này Lãnh An Thần mới phát hiện ra mình tay ôm đứa bé căn bản không làm được gì, thiếu chút nữa đem đứa bé ngã xuống trên mặt đất.
Lãnh Chấn Nghiệp nhanh chóng nhận lấy đứa bé, sau đó giao cho người làm nữ dụ dỗ, mới một lần nữa ngồi vào trên ghế sa lon, "Mặc kệ các con có chấp nhận hay không, đây đều là sự thật, phía luật sư cha đã liên lạc qua rồi, hơn nữa truyền thông cũng công bố, mấy ngày nay cha chỉ muốn xác định chuyện cổ quyền."
"Không thể nào!" Lãnh Ngọc Thù mở miệng.
Một ánh mắt lạnh lẽo đã bắn giết qua, Lãnh Chấn Nghiệp hừ một tiếng, "Con không cần hếch mũi lên mặt, ở trong nhà này con không có tư cách nói chuyện nhất."
"Tôi..." Lãnh Ngọc Thù còn muốn nói điều gì, lại bị Lãnh An Thần cắt đứt.
"Tôi muốn gặp cô ấy!"
Lãnh Chấn Nghiệp thông minh, tròng mắt đen chợt tối sầm lại, tiếp liền khôi phục tự nhiên, "Không được!"
"Tại sao?" Lãnh An Thần nhìn về phía ông, trên mặt còn mang theo tức giận mất khống chế.
"Con cũng biết chuyện này rất lúng túng, để cho cô ấy ra mặt chỉ khó chịu... Nếu như các con có nghi vấn đối với thân phận đứa bé, có thể đi làm giám định, nhưng mà cha tuyệt đối không đồng ý để cô ấy xuất đầu lộ diện" Nói đường hoàng như vậy, vì Đoan Mộc Mộc suy nghĩ, làm cho người ta có một loại ảo giác duy trì thương yêu.
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trong lòng có vẻ phấn khích, trong lời nói của Lãnh Chấn Nghiệp giống như cẩn thận thăm dò, một chút xíu cũng đã tiêu hao hết.
"Chuyện cô ta không biết xấu hổ cũng đã làm, còn sợ người khác chỉ trích?" Lãnh Ngọc Thù cay nghiệt như cũ. Phi trường, mỹ nữ một lớn một nhỏ nhất thời thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Lớn mặc áo da giày bó màu đen, da trắng noãn giống như trứng gà mới vừa bóc vỏ, hết lần này tới lần khác đeo một mắt kính đen vượt quá mức bình thường, bộc phát da trắng nõn nà.
Nhỏ mặc một cái váy công chúa màu trắng đài sen, một đầu tóc quăn màu vàng cực kỳ giống con nít Jimmy, mắt đen thật to trở mình loạn chuyển, mang theo một loại sức lực thiên sứ cơ trí.
"Dì ơi, tại sao tất cả mọi người nhìn chúng ta?" Tiểu Đường Tâm cũng cảm thấy ánh mắt của mọi người.
Milan nhìn bốn phía, sau đó hếch bộ ngực kiêu ngạo của mình, hả hê nói, "Đương nhiên là chúng ta quá đẹp!"
Phốc ––
Tiểu Đường Tâm làm ra bộ dáng ghê tởm, "Thôi đi, con thấy ánh mắt người khác rõ ràng là coi chúng ta như hắc bạch vô thường rồi!"
Lần này đến phiên Milan giơ chân, nha đầu này đừng xem nhỏ, miệng đặc biệt ác độc, điểm này tuyệt đối phải là chân truyền của mẹ bé, thậm chí có hơn chứ không kém.
"Đúng rồi dì, đừng quên gọi điện thoại cho mẹ Mộc Mộc của con" Tiểu Đường Tâm là nha đầu hiếu thuận, thời điểm tới, bé không dám đánh điện thoại nói cho Đoan Mộc Mộc, là sợ cô sẽ ngăn cản, hiện tại họ đã thuận lợi tới, phải báo bình an, cô sợ mẹ Mộc Mộc sẽ lo lắng đến khóc nhè.
Đoan Mộc Mộc ở chỗ này cơ hồ tìm khắp tất cả các nơi, đều không tìm được người, thật nhanh muốn khóc, đúng lúc này điện thoại vang lên, thấy là điện thoại của Milan, cô cơ hồ không có nhảy dựng lên, lời kia càng thêm bắn liên hồi, "Cậu chết đâu rồi hả? Đường Tâm của tớ đâu? Tại sao lại tắt máy, tớ..."
Tiếng hô hơi lớn, tiểu Đường Tâm cũng đã nghe được, hơn nữa còn le lưỡi hướng về phía Milan, Milan nhăn mặt, cũng sắp như khổ qua, cô biết mình không mở miệng thì thôi, vừa nói chính xác bị mắng, vì vậy kín đáo đưa di động cho tiểu Đường Tâm.
"Mẹ ơi là con... Thật ra thì con cùng dì không có chuyện gì, chỉ là đi xa nhà một chuyến..." Nghe được âm thanh của con gái, Đoan Mộc Mộc chợt rơi nước mắt, nhưng lòng thấp thỏm cũng rơi xuống đất.
"Các người đi đâu? Tại sao không nói cho mẹ?"
Tiểu Đường Tâm le le đầu lưỡi mềm mại, nhầy nhụa nói: "Dì nói không thể nói cho mẹ biết!"
"Cái gì? Tiểu Đường Tâm con nói thật cho mẹ!" Bên kia Đoan Mộc Mộc muốn rống lên.
May mắn đẹp mắt. Tiểu Đường Tâm cũng cảm thấy tình huống không ổn, vội vàng đem điện thoại ném cho Milan, nâng một bộ má lên bộ dạng xem kịch vui.
Milan dứ dứ quả đấm hướng về phía tiểu Đường Tâm, sau đó nịnh hót giải thích...
Cách đó không xa, một bóng người cao lớn từ từ mà đến, áo khoác màu tro thuốc lá theo bước tiến của anh giương lên, giày da màu đen, mỗi một bước cũng cực kỳ có lực, ngũ quan tuấn mỹ giống như đao khắc, chỉ là vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
"Oa! Rất đẹp trai!" Miệng Tiểu Đường Tâm há lớn, nước miếng đã đến khóe miệng, một điểm này của bé tuyệt đối di truyền từ Đoan Mộc Mộc, đừng xem tuổi còn nhỏ, bé cũng đã là hoa si.
Cái chú này rất đẹp trai, không riêng đẹp trai, đẹp trai giống như còn muốn làm cho người ta thân cận, tựa hồ đang trong mộng bé liền nằm mơ thấy chú ấy.
Tiểu Đường Tâm nhìn thấy bóng dáng của Lãnh An Thần sẽ phải biến mất ở cửa ra phi trường thì cũng nhịn không được nữa chạy tới.
Milan ôm điện thoại vừa giải thích thông suốt, nhưng tiếng nói còn chưa có rơi, màng nhĩ thiếu chút nữa liền bị đánh vỡ rồi, Đoan Mộc Mộc nghe Milan nói là đi tìm đứa bé trai trên tạp chí, nhất thời rống lên, "Cậu điên rồi? Ai cho cậu đi? Mau trở lại cho tớ, nếu không, nếu không... Tớ chặt cậu, có tin hay không?"
Đoan Mộc Mộc điên thật rồi, cô thế nào cũng không nghĩ đến Milan luôn luôn nhiều chuyện lại bát quái, lần này lại sẽ làm ra hành động như vậy.
Nếu như họ thật tìm được đứa bé kia, thì đồng nghĩa với việc gặp được Lãnh An Thần, nếu như Lãnh An Thần gặp được tiểu Đường Tâm, nhất định sẽ dựa vào khuôn mặt như mẫu phát hiện ra cô, đến lúc đó, cuộc sống yên ả mấy năm qua của cô chính là hoàn toàn xong đời.
"Cậu đừng rống, nếu như bảo bối nhà cậu đồng ý trở về, tớ lập tức trở về, có được hay không?" Thật ra thì Milan thật đúng là sợ Đoan Mộc Mộc tính tình nóng nảy, cô nói xong, vừa muốn đem điện thoại cho tiểu Đường Tâm, nhưng chỉ chớp mắt, lại không thấy bóng người nhỏ bé đâu cả.
"Cẩn thận... Đường Tâm... Tiểu Đường Tâm..." Mặt Milan sợ đến hoàn toàn trắng bệch, lấy kính mát trên sống mũi xuống nhìn loạn khắp nơi, trong miệng không ngừng kêu gọi.
Người ở đầu kia điện thoại hình như cũng nghe xảy ra điều gì, "Milan, tiểu Đường Tâm đây? Milan..."
Đâu còn tâm tư nghe điện thoại, Milan cơ hồ muốn khóc.
Tiểu Đường Tâm một đường đuổi theo trai đẹp tới bãi đậu xe, mắt thấy chú muốn lên xe, bé rốt cuộc không nhịn được nhào tới, ôm chặt lấy hai chân của chú, "Chú trai đẹp..."
Đây là gọi là cái gì?
Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trên đùi căng thẳng, cúi đầu liền nhìn thấy một thân thể nhỏ bé trắng xoá, còn có khuôn mặt khả ái giống như búp bê, anh nhíu mày lại, cũng không buồn, "Người bạn nhỏ, con đang gọi chú phải không?"
Tiểu Đường Tâm nghiêm túc gật đầu một cái, "Con không gọi là người bạn nhỏ, con tên là tiểu Đường Tâm, chú có thể gọi con là tiểu Tâm Tâm..."
Âm thanh kia ngọt nhu giống như bánh dẻo thượng hạng, còn có câu tiểu Tâm Tâm cuối cùng kia, rõ ràng có tư vị câu dẫn.
Được rồi, tiểu Đường Tâm thừa nhận mình rất ưa thích chú đẹp trai này, chú không chỉ có lớn lên đẹp trai, hơn nữa âm thanh cũng rất dễ nghe, giống như mẹ thường nghe nhạc.
Lãnh An Thần cũng bị tiểu Đường Tâm đáng yêu trêu chọc đến, anh ngồi xổm người xuống, bàn tay vuốt đỉnh đầu của bé, "Tiểu, tiểu..."
"Tâm Tâm" Tiểu Đường Tâm nhắc nhở anh.
"Tâm Tâm, ba mẹ của con đâu?" Lãnh An Thần coi bé như đứa bé không cẩn thận lạc đường.
"Con không có ba" Khóe môi tiểu Đường Tâm khom thành hình trăng lưỡi liềm, trên mặt che một tầng ưu thương.
Chẳng biết tại sao, nghe được câu này, tim Lãnh An Thần lại đau tựa như kim châm, "Vậy mẹ con đâu?"
"Con... mẹ con không có ở đây" Tiểu Đường Tâm nói xong, mở trừng hai mắt, "Chú đẹp trai chú làm ba con có được hay không?"
Lời vừa nói ra này, lôi đến không chỉ là Lãnh An Thần, ngay cả Đỗ Vấn một bên cũng ngây dại, ánh mắt không khỏi rơi trên mặt tiểu Đường Tâm, nhưng anh nhìn kỹ không cần gấp gáp, nhất thời mắt càng mở càng lớn.
"Tổng tài..." Đỗ Vấn nhẹ kêu.
Lãnh An Thần cũng không có phát hiện Đỗ Vấn khác thường, một tay ôm lấy tiểu Đường Tâm, "Con lạc đường có đúng hay không? Chú đưa con đi tìm mẹ."
"Tổng tài" Đỗ Vấn lần nữa tiến lên, sau đó chỉ chỉ tiểu Đường Tâm lại chỉ chỉ Lãnh An Thần.
Nếu như nói Lãnh Chấn Nghiệp mang đứa bé Huân Huân về chính là phiên bản của Đoan Mộc Mộc, như vậy cô bé trước mắt này quả thật chính là phiên bản của Lãnh An Thần.
Lãnh An Thần chưa từng gặp qua Đỗ Vấn như vậy, chân mày nhăn nhăn, "Cậu làm sao vậy?"
"Chính anh xem đi!" Đỗ Vấn cả gan đem Lãnh An Thần kéo đến trước xe, trong kính xe chiếu ra mặt một lớn một nhỏ, trừ lớn nhỏ, quả thật giống nhau như đúc.
Lần này Lãnh An Thần cũng ngây người, anh nhìn hướng cô gái nhỏ trong ngực, lúc này mới phát hiện mặt bé thật rất giống nhau mình, ngay cả anh cũng khiếp sợ.
Nhất thời, Lãnh An Thần giống như là bị thứ gì mãnh liệt đụng tới, tất cả máu sở hữu tựa như động cơ mô tô bắt đầu chạy như điên, thẳng tắp tuôn hướng đại não, trước mắt một mảnh trống không, ngay sau đó suy nghĩ như hải triều xông lên...
"Tiểu, Tâm Tâm... Con... mẹ con tên gì?" Lãnh An Thần nói không có mạch lạc, nói chuyện cũng cà lăm. Tiểu Đường Tâm cũng cảm giác được Lãnh An Thần khác thường, tay nhỏ bé vỗ trên mặt anh, "Chú đẹp trai, chú làm sao vậy?"
"Mẹ con tên gì?" Lãnh An Thần kích động, âm thanh cũng thay đổi, khô khốc lại duy trì, giống như là cọ xát sắc lẹm.
"Mẹ tên là..." Tiểu Đường Tâm vừa muốn nói, cũng đúng lúc này bị một tiếng hô gấp cắt đứt.
"Đứa nhỏ đáng chết này tại sao chạy tới nơi này? Con làm mẹ sợ muốn chết, có biết hay không? Con..." Milan đã chạy tới, một tay đoạt tiểu Đường Tâm trở về.
Đồng nhất biết, cô sợ bảy hồn sáu phách cũng bị mất, còn tưởng rằng bé bị người buôn lậu bắt cóc rồi!
Bọn buôn người?
Milan nhất thời cảnh giác nhìn về phía hai người đàn ông trước mặt, chỉ thấy đẹp trai rối tinh rối mù, đẹp trai để cho hô hấp của cô thay đổi tần số.
"Cô là mẹ của bé?" Lãnh An Thần chứng kiến Milan thì vui sướng trong lòng đã bay lên đến cực điểm trong nháy mắt lại ngã vào vực sâu không đáy.
Cô gái này, anh dám khẳng định mình cũng không nhận ra, nếu như đứa bé này là của cô, vậy thì sẽ không có liên quan với anh, thế nhưng đứa nhỏ quá tương tự với anh.
Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Giờ phút này, ngay cả Lãnh An Thần cũng hồ đồ.
Milan sững sờ mất mấy giây, rốt cuộc tỉnh táo lại, cô là paparazzi, gương mặt Lãnh An Thần cô nhận ra được, "Anh...anh là..."
Cô sững sờ kinh hãi cũng không có để cho Lãnh An Thần ngoài ý muốn, hoàn toàn khiến Lãnh An Thần từ trong cơn chấn kinh khôi phục yên tĩnh, mặc kệ cô gái này là ai? Anh không tin vô duyên vô cớ trên cõi đời này thực sẽ có người có dáng dấp giống nhau như đúc, nếu đứa nhỏ này giống anh như thế, anh có lý do điều tra tìm hiểu rõ.
"Đỗ Vấn, mang hai người đi!" Sau một câu nói, Lãnh An Thần xoay người lên xe, mà Milan cùng tiểu Đường Tâm cũng bị mang lên trên xe.
"Này, các người muốn làm gì? Các người bắt cóc sao?" Lúc xe chạy Milan hình như mới phản ứng được.
So sánh với Milan hốt hoảng, tiểu Đường Tâm cực kỳ hiến kỳ về chiếc xe sang trọng, bé quan sát bốn phía, cuối cùng bò đến xe ngồi, lấy cola, "Chú đẹp trai, con có thể uống cái này sao?"
Phải biết bé yêu chết thức uống cola này, chỉ là mẹ Mộc Mộc chưa bao giờ cho bé uống... nói là uống sẽ vĩnh viễn trở thành thấp lùn.
Mặc dù Lãnh An Thần một bụng nghi ngờ, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt trong suốt của tiểu Đường Tâm, anh giống như là bị làm xương sụn, cũng không cứng nổi nữa.
"Dĩ nhiên có thể" Anh nói qua sẽ phải giúp tiểu Đường Tâm mở cola ra, kết quả Milan mau hơn anh một bước, đoạt mất.
"Tiểu Đường Tâm không thể uống" Milan lắc đầu, sau đó còn nói, "Bọn họ là người xấu, khả năng là thuốc, sau khi uống chúng ta sẽ..." Milan làm động tác cái cổ xiêu vẹo.
Nhìn cola trong tay Milan, tiểu Đường Tâm đưa cái lưỡi mềm mại ra liếm liếm khóe môi, nhìn bộ dáng thèm nhỏ dãi kia Lãnh An Thần không đành lòng, ánh mắt anh lạnh lẽo quét Milan một cái, "Nếu như tôi là người xấu, bây giờ cô đã sớm không có cơ hội nói lời này."
"Anh..." Milan bị ánh mắt lạnh lùng của anh hù dọa.
"Tới đây, chú lấy cho con lon mới" Nói xong, cánh tay Lãnh An Thần duỗi một cái, đem thân thể tiểu Đường Tâm xinh xắn xách tới bên cạnh mình, sau đó mở cola cho bé.
"Haizz, không thể uống... Tiểu Đường Tâm, không thể uống..." Milan muốn ngăn lại, nhưng khi cô ngẩng đầu, rơi vào ánh mắt là khuôn mặt một lớn một nhỏ thì nhất thời không nhịn được thét chói tai, "A ––"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz