ZingTruyen.Xyz

Cô ấy kết hôn rồi(Englot)

Thích thì sao? Không thích thì thế nào?

LinnPhngg4

"Thích thì sao? Không thích thì thế nào?" Engfa hỏi đầy ẩn ý.

"Tôi là phụ nữ đã có chồng, lại không muốn vi phạm giới hạn đạo đức, tôi không phải con người đùa giỡn với tình cảm. Tôi tin rằng có rất nhiều người thích cô, cô không cần phải mạo hiểm thế." Charlotte nghiêm túc trả lời.

Engfa nhìn cô thật kỹ, đôi mắt đen thẳm nhìn như bình tĩnh nhưng lại đang cuồn cuộn sóng ngầm. "Mạo hiểm? Thú vị." Engfa lập lờ nước đôi, nàng nhếch mép.

"Hơn nữa, tôi chỉ mới quen cô, gặp nhau có vài lần, có lẽ cô có ấn tượng tốt về tôi, nhưng cũng chỉ thế mà thôi." Charlotte giải thích rất rõ ràng, rất thẳng thắn. Cô tin Engfa là người thông minh, có thể hiểu được ẩn ý trong những lời cô nói, Engfa liếc nhìn bát đũa của cô, "Ăn cơm đi."

Charlotte cúi đầu ăn cơm, đột nhiên cánh cửa bật mở.

Cố Thanh Hùng đứng ngoài cửa, nghiêm khắc đánh giá Charlotte. "Bố, sao bố lại đến đây?"

Engfa thoáng cau mày. Cố Thanh Hùng đi đến quăng tập tài liệu lên bàn. "Những việc con làm dạo này hoang đường quá rồi, quân y của lính đặc chủng phải được điều đến từ trong quân khu, bác sĩ bình thường làm sao đủ tư cách?"

"Đây là chuyện của con, hình như bố đang vượt quá thẩm quyền của mình rồi đấy." Engfa đặt đũa xuống bàn, dựa lưng vào ghế. Cố Thanh Hùng liếc nhìn Charlotte, nghiêm khắc hỏi Engfa: "Cô ta là ai? Ai cho phép con đưa phụ nữ vớ vẩn vào trong quân khu?"

Ánh mắt Engfa đột nhiên trở nên sắc bén. Nàng đứng dậy, dáng vẻ lạnh lùng, đè giọng xuống thấp nói, "Báo cáo phó tổng thống, đây là quân khu đặc chủng của tôi, không phải là cuộc họp của ngài, càng không phải là cục tình báo trung ương. Nếu như ngài cảm thấy tôi thất trách thì có thể báo cáo lên trên, đừng đến đây xía mũi vào cuộc sống riêng của tôi, nếu như không còn chuyện gì khác, mời ngài về cho."

"Con ăn nói kiểu gì đấy? Nếu như cô ta là gián điệp hoặc do phe đối đầu phái đến thì con sẽ bị hủy hoại tiền đồ đấy." Cố Thanh Hùng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu như cô ấy là người như thế thì ngài cứ đưa tôi ra tòa án quân sự quốc gia để trừng trị, không cần phải nể tình cha con đâu, nhưng trước khi xác nhận cô ấy đúng như thế hay không, ngài không có quyền can thiệp vào chuyện tôi qua lại với ai." Engfa thản nhiên nói.

"Con làm thế là đang tự hủy hoại bản thân đấy."

"Đó là việc của con." Cố Thanh Hùng bất lực, ngang ngược ra lệnh, "Buổi tiệc ngày mai con nhất định phải tham gia, bằng không thì buổi họp tối thứ ba, bố sẽ sẽ công bố với truyền thông, Tô Tiểu Linh là vị hôn thê của con, là con dâu được nhà họ Lục thừa nhận."

"Bố cảm thấy làm thế có ý nghĩa?" Engfa kiêu ngạo không chịu cúi đầu. Nàng cực kỳ ghét việc bị người khác sắp xếp cuộc sống của mình.

"Đương nhiên, bố chỉ muốn tốt cho con thôi." Cố Thanh Hùng độc đoán nói. Ông ta nhìn về phía Charlotte, nói bằng giọng khắc nghiệt, "Sau này đừng có bước chân vào quân khu nữa, đây không phải là nơi cô có thể đến, có muốn trèo cao thì cũng phải biết thân biết phận."

Charlotte đứng dậy, bị người ta mắng cho như thế đương nhiên cô rất khó chịu. Cô đi thẳng ra cửa. Engfa túm lấy cánh tay cô, lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Cố Thanh Hùng: "Cô ấy là bạn do con mời đến, bố không hiểu cũng được, nhưng xin bố hãy tôn trọng bạn con."

"Tôn trọng!" Cố Thanh Hùng rút khẩu súng từ trong áo ra chĩa thẳng vào đầu Engfa, "Chỉ dựa vào việc mày chống đối bố mày thì tao đã có thể đập chết mày rồi."

Engfa bước lên phía trước, dí trán mình vào họng súng của ông ta, chẳng hề sợ sệt, xem thường cái chết. Súng đã lên nòng, chỉ cần bóp cò là bắn. Cố Thanh Hùng không có mặt mũi đâu để xuống nước thu súng. Engfa cố chấp không biết sợ là gì. Bầu không khí đáng sợ một cách kỳ lạ. Tim Charlotte gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

"Quả thật tôi không nên đến đây, chồng tôi còn đang chờ tôi ở nhà." Charlotte gỡ tay Engfa ra, cúi đầu chào nàng, "Cảm ơn sếp đã giúp đỡ quên mình, là do tôi đường đột."

Cô lại quay sang nhìn Cố Thanh Hùng, khom lưng giải thích, "Xin ngài đừng hiểu nhầm cô ấy. Tôi nghĩ vốn nghĩ quân dân một nhà, lần trước trong vụ án bắt cóc con tin, cô ấy đã cứu tôi, tôi muốn tự tay nấu bữa cơm cảm ơn cô ấy mà thôi. Nếu như ngài không thích, tôi sẽ không bước chân vào đây dù chỉ một bước, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi xin đi trước." Cô gần như chạy trối chết, không quay lại nhìn.

"Cô ta đến cám ơn con, phụ nữ đã có chồng?" Cố Thanh Hùng nghe Charlotte giải thích xong thì thở phào một hơi, nhân cơ hội đó thu súng về, mình cũng có cớ để xuống nước.

Engfa không đáp, hét gọi: "Trung tá Thượng."

Trung tá Thượng bước vào, nơm nớp cúi đầu. "Đưa cô ấy về." Engfa ra lệnh.

"Vâng." Charlotte vừa ra đến cửa, trung tá Thượng đã chạy ra. "Cô Charlotte đợi đã, sếp bảo tôi đưa cô về."

"Không cần đâu, tôi tự bắt xe về được." Charlotte từ chối.

"Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với cô." Trung tá Thượng bất giác lên tiếng giải thích.

"Cái gì?"

"Lên xe rồi nói." Trung tá Thượng mở cửa xe. Charlotte chỉ đành theo trung tá Thượng lên xe. Cậu ta nhìn Charlotte qua kính chiếu hậu với vẻ ôn hòa. "Tôi nghĩ sếp thích cô." Trung tá Thượng nói thẳng.

Charlotte đỏ mặt, "Tôi với cô ấy không hợp."

"Cô gái khác mà hôn sếp, chị ấy chắc chắn sẽ đẩy ra ngay, nhưng đêm cô say rượu hôn chị ấy, sếp cũng không đẩy cô ra." Charlotte kinh ngạc nhìn trung tá Thượng. Đêm hôm đó cô say rượu, sau khi tỉnh lại thì chẳng nhớ gì nữa. Cô hỏi nàng rằng cô có nói gì không, làm gì không, nàng lại bảo không. Hóa ra cô đã hôn nàng.

Charlotte cực kì mất tự nhiên, cô thở mạnh, "Nhưng tôi đã kết hôn rồi, có chồng rồi."

"Kết hôn rồi?" Hiển nhiên là trung tá Thượng có hơi bất ngờ, cậu ta cười gượng. Ngọai tình sẽ khiến sếp cậu ta có vết nhơ trên con đường chính trị tươi sáng phía trước. Lần này đúng là cậu ta nhiều chuyện rồi, cảm giác như mình làm sai ấy.

"Ha ha, tôi nói linh tinh thôi, sếp chúng tôi có người yêu rồi, đêm hôm đó chắc chị ấy thấy cô say nên không so đo với cô. Có những lúc sếp chúng tôi không tiện từ chối những cô gái đang trong trạng thái không biết gì. Tôi nhiều chuyện rồi, ha ha ha." Trung tá Thượng lập tức chữa cháy.

Charlotte khựng lại, hóa ra nàng đã có người yêu. Vậy thì tình cảm nàng đối với cô có thể là sự kích thích giữa phụ nữ trưởng thành thôi. Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Trái tim đang đập thình thịch của cô dần dần bình tĩnh lại. Nàng với cô một người trên trời, một người dưới đất, cho dù là bạn bè cũng không thể.

Trung tá Thượng thấy cô dựa vào cửa sổ, hắng giọng rồi hỏi, "Cô đi đâu?"

Điện thoại của cô đổ chuông, Charlotte thấy số lạ liền nghe. "Vừa nãy cám ơn em."

Giọng của Engfa vang lên ở đầu dây bên kia. Charlotte nghe điện thoại của nàng, cảm thấy hơi bứt rứt, "Tôi chỉ nói thật mà thôi, quả thật cô đã cứu tôi, tôi mời cô ăn coi như là cảm ơn."

"Một bữa cơm đủ để trả ơn cứu mạng sao?" Engfa cười khẽ, ngữ điệu có vẻ mờ ám.

Charlotte: "..."

Cô cảm thấy cái tên Engfa này đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Cô chỉ khách sáo thế thôi. "Không phải vì giúp các cô nên tôi mới gặp nguy hiểm sao?" Charlotte khẽ hỏi.

Engfa cười khẽ, giọng nàng dịu dàng hơn nhiều: "Tôi không ép em, nghỉ ngơi cho khỏe đi." Charlotte tự dưng có cảm giác kỳ quái, cảm giác nàng trong điện thoại giống như một phụ nữ ấm áp, khác hoàn toàn với lúc gặp mặt. "Cô cũng nghỉ đi, tôi cúp máy đây." Charlotte nói rồi cúp luôn.

Trung tá Thượng liếc cô một cái, không nói gì. Cậu ta đưa Charlotte về bệnh viện, lúc lái xe về quân khu thì nhận được điện thoại của sếp. "Cô ấy về nhà chưa?" Engfa hỏi.

"Chưa ạ, cô ấy bảo đưa cô ấy về bệnh viện." Trung tá Thượng thành thật trả lời.

"Ừ, tôi biết rồi." Engfa cúp máy. Cô về bệnh viện dù sao cũng tốt hơn là về nhà.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lưu San vội vàng chạy đến phòng làm việc của Charlotte. "Charlotte, con khốn đó kiện cậu rồi, bệnh viện phải xử lý cậu, nghe nói nó đang muốn cậu bị đuổi việc." Lưu San lo lắng nói.

"Con khốn cậu nói là người hôm nọ đưa vào khoa sản ấy à?" Charlotte nghi ngờ hỏi.

"Đúng thế, sao cậu không rạch vài nhát lên mặt nó ý."

"Con cô ta bị dây rốn quấn vài vòng quanh cổ, tớ mà không cắt thì đứa bé tắt thở, tớ không sai, sao bệnh viện phải xử lý tớ?" Cô nói rất hùng hồn.

"Nghe nói người ở trên gây áp lực xuống, lát nữa tớ đi hỏi thăm xem, rốt cuộc là ai tạo áp lực, chẳng lẽ là Tô Khánh Nam? Hắn ta đâu có lý do gì để làm thế."

Trong mắt Charlotte thoáng lóe sáng, "Chắc là hắn ta đấy."

Cô gọi điện cho Tô Khánh Nam. "Lúc này mới gọi điện cho tôi có phải là muộn rồi không?" Tô Khánh Nam nói bằng giọng điệu kỳ quái.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì!" Charlotte mất bình tĩnh chất vấn.

"Tôi đã nói rồi, chọc điên tôi thì cô không được lợi lộc gì đâu, bây giờ tôi cho cô một tiếng để về nhà, quá một tiếng cô tự chịu hậu quả." Tô Khánh Nam không cho cô nói thêm câu nào đã cúp máy.

"Anh ta bảo gì?" Lưu San quan tâm hỏi.

"Bảo tớ về nhà, tớ đi xin nghỉ đã." Charlotte bất lực nói.

"Quan tâm đến anh ta làm gì, mặc kệ anh ta đi." Lưu San tức giận nói.

"Anh ta là người trên Cục Y tế, phía bệnh viện sẽ không đắc tội với anh ta đâu, tớ đi thì chuyện này mới giải quyết được, tối liên lạc nhé.' Charlotte thu dọn đồ đạc quay về. Cô về đến nhà đã thấy Tô Khánh Nam lười biếng vắt chân ngồi trên sô pha.

Hắn đểu cáng nhếch mép, nhìn đồng hồ, "48 phút, rất đúng giờ, ngoan lắm." Hắn cầm một túi giấy quăng lên bàn trà như đang bố thí, "Phần thưởng cho cô đấy, xem xem có thích không?"

"Tô Khánh Nam, rốt cuộc anh muốn làm gì, anh đã tự do rồi, sao còn phải so đo với tôi? Một khi tôi hối hận không ly hôn nữa thì anh chỉ có vô số rắc rối mà thôi." Charlotte nói lý với hắn.

"Đợi tôi chán rồi đương nhiên sẽ ly hôn. Nhưng người có tư cách nhắc đến chuyện ly hôn là tôi chứ không phải là cô." Hắn kiêu căng nói rồi cầm một cái hộp trang sức đưa cho cô, "Đeo lên."

Cô đứng im bất động, nhìn niềm hứng thú hiện lên trong mắt Tô Khánh Nam, bực bội cầm lấy cái hộp. Tô Khánh Nam là một gã thợ săn. Hắn thích nhất là nhìn con mồi của mình vùng vẫy, sau đó hưởng thụ cảm giác đuổi bắt và giết chết con mồi. Gã thợ săn ra tay rất tàn độc, tập trung mà điên cuồng. Nhưng hắn cũng sẽ không cảm thấy hứng thú vì một con mồi. Charlotte mở ra, liếc nhìn đôi bông tai kim cương bằng vàng trắng trong hộp. Cô đóng lại quăng lên bàn.

"Không thích à?" Tô Khánh Nam nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt ma mị thoáng nét giận dữ.

"Anh biết tôi không thích đeo những thứ này, hơn nữa làm bác sĩ lại càng không đeo được, có điều tôi cũng cám ơn tấm lòng của anh." Cô lạnh lùng bình tĩnh nói.

Hắn cầm đôi khuyên tai lên, ngang ngược túm lấy tai cô chọc vào, không cho phép cô từ chối. Từ sau khi trở thành bác sĩ, cô không đeo những thứ này nữa. Tai cô nhói lên đau đau, cô sờ lên liền thấy máu ướt tay. Cô bực tức lườm Tô Khánh Nam. Nếu như trước kia cô còn chút tình cảm với hắn thì giờ đã sớm hết sạch rồi. Tô Khánh Nam nhếch mép, trong con mắt ma mị thoáng hiện ý cười. Hắn chẳng chút thương hương tiếc ngọc, thô bạo ép cô quay sang bên khác chọc nốt chiếc khuyên tai còn lại lên vành tai. Charlotte siết chặt nắm đấm, dằn cơn giận đang bùng lên trong lòng xuống.

"Đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, đeo vàng đeo bạc vẫn quê một cục." Tô Khánh Nam bất mãn nói.

"Chỉ cần anh ký tên vào thỏa thuận ly hôn, đứa nhà quê tôi đây sẽ cút ngay lập tức." Charlotte lạnh lùng nói.

Tô Khánh Nam lại càng không vui, hất cằm về một cái túi khác để bên cạnh sô pha, "Trong này còn có một đôi giày, thay bộ quần áo trên bàn vào, đừng có để tôi mất mặt, tôi đợi cô dưới xe, mười phút nữa phải có mặt đấy." Hắn ta đứng dậy đi ra ngoài. Charlotte vẫn còn đang trong trạng thái tức tối. Cô rút một tờ giấy ăn lau máu trên vành tai. Mở nắp hộp quà ra nhìn thì thấy một cái váy ngắn không tay màu hổng, cùng với đôi giày cao gót màu đỏ trong túi. Cô tháo đôi khuyên tai ra vứt vào trong hộp, đóng lại, xách hộp quà đi ra ngoài. Xe của Tô Khánh Nam đang đỗ dưới nhà, hắn ta đang nhắn tin, nhếch mép cười. Charlotte vô cùng quen thuộc với nụ cười đó. Chắc chắn hắn ta lại có một con mồi sắp sập bẫy.

Charlotte mở cửa xe ra quăng đống đồ vào trong. "Tô Khánh Nam, nếu như anh cảm thấy tôi làm mất mặt anh thì đừng có lôi tôi đi." Charlotte sập cửa xe lại cái rầm.

Tô Khánh Nam nheo mắt, "Cô đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi đó à." Trong mắt Tô Khánh Nam hiện lên sát khí. Hắn ta xuống xe, lôi cô xềnh xệch, ấn cô vào trong xe. Hắn ta ngồi cạnh cô, lạnh lùng nhìn về phía trước, ra lệnh cho tài xế: "Lái xe đi, đến sân bay."

"Tôi không muốn đến sân bay, rốt cuộc là anh đang chơi cái trò gì thế?" Charlotte đề phòng.

Tô Khánh Nam túm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn thằng vào mặt hắn. "Tốt nhất giờ cô ngoan ngoãn cho tôi, bằng không tôi mà không vui sẽ làm thịt cô đấy." Tô Khánh Nam lạnh lùng cảnh cáo. Charlotte nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt hắn, Tô Khánh Nam là một con thú hoang, cô tin hắn làm được loại chuyện đó. Charlotte cụp mắt xuống, Tô Khánh Nam nhìn thấy cô ngoan ngoãn nghe theo liền thả ra. Charlotte nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thật sự không hiểu nổi Tô Khánh Nam. Thực ra cô biết Tô Khánh Nam không yêu cô, nhưng tại sao hắn không chịu ly hôn? Hắn là người chưa bao giờ chịu làm ăn lỗ vốn, chẳng lẽ hắn còn có âm mưu nào khác?

Điện thoại của Tô Khánh Nam réo vang. "Anh Tô, thống đốc Hình không đến đón máy bay mà phái vợ anh ta là bà Hình đến thay." Đầu dây bên kia điện thoại đang báo cáo với Tô Khánh Nam. "Ừ, đã sắp xếp xong hết toàn bộ chưa?" Tô Khánh Nam nhếch mép hỏi. Ánh mắt hắn nham hiểm, tràn đầy tự tin rồi lóe lên vẻ ma mị.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz