Chúng ta sắp ly hôn rồi
"Hắn đi rồi, cô ra ngoài đi!" Charlotte bước ra, thấy hóa đơn trong tay nàng: "Bao nhiêu tiền? Đã nói là tôi mua rồi mà!" "Tôi thanh toán rồi, để sau hẵng tính." Engfa nhìn cô. Charlotte bị nhìn đến chột dạ: "Ừm, tôi còn chút việc, tôi đi trước nhé. Tôi biết sở thích của cô rồi, sau này tôi mua rồi gửi tới cho cô." "Tôi đưa cô về." Engfa trầm giọng nói. Không biết vì sao, Charlotte cảm thấy tâm trạng nàng không tốt. Giống như lần đầu gặp nàng vậy. Cô cũng cảm thấy khó chịu, bèn nói: "Không cần đâu, tôi có hẹn với hội chị em." Charlotte gật đầu với nàng, rời đi như chạy trốn vậy. Engfa dõi theo bóng lưng cô, nhíu chặt mày, khuôn mặt càng ngày càng giống khối hình học được tạc khắc. Nàng gọi cho Tô Sỹ Hào: "Tới đây uống rượu với tôi." Tô Sỹ Hào dừng một lát: "Em tới Thủy Vân Gian chơi với bạn rồi, chị có muốn tới không?" "Lát nữa tới." Engfa cúp điện thoại rồi nhanh chóng bước ra. Charlotte đi ra khỏi khu quốc tế Thủy Nguyệt, lang thang một mình trên đường. Có một số việc không thể trốn tránh mãi được. Phải đối mặt thì chung quy vẫn phải đối mặt. Vì thế cô bèn gọi cho Tô Khánh Nam. Bên kia, Tô Khánh Nam nghe điện thoại rồi im lặng. "Anh có rảnh không? Tôi muốn bàn chút chuyện." Charlotte lạnh lùng hỏi. "Tôi đang ở nhà cô." Tô Khánh Nam nói xong liền tắt điện thoại. Charlotte nhớ tới chuyện trước đây, lòng vẫn sợ hãi. Thế là cô vào hiệu thuốc mua một bình xịt hơi cay rồi mới về. Tô Khánh Nam ngồi trên sô pha, ngón trỏ và ngón giữa thon dài kẹp một điếu thuốc, tay còn lại thì nghịch điện thoại, khóe miệng cong lên. Thấy tâm trạng của hắn không tồi, cô bèn tới ngồi đối diện hắn, lại vô tình nhìn thấy màn hình đang trò chuyện của hắn. Kẻ Vô Tình: "Vợ em vốn không đồng ý, vừa nghe anh cũng tới là đồng ý. Anh Nam, đúng là anh có sức hút lớn." Kiệt Ngạo Bất Thuần: "Ngoài nhà cậu ra thì còn ai nữa?" Kẻ Vô Tình: Có lão Lý dẫn bồ mới theo, là một ngôi sao điện ảnh, dáng người nóng bỏng lắm. Anh Nam, vợ anh có tới không?" Tô Khánh Nam nhìn Charlotte. Charlotte quay sang chỗ khác. Cô biết Kiệt Ngạo Bất Thuần là tên tài khoản của Tô Khánh Nam, có lẽ Kẻ Vô Tình là bạn của hắn. "Không biết anh có rảnh không, ngày mai chúng ta đến cục dân chính nhé?" Charlotte hỏi. Tô Khánh Nam giận dữ nắm lấy điện thoại: "Tối nay theo tôi đến một chỗ." "Chỗ nào?" Charlotte đề phòng. "Cô tới rồi biết." "Tôi không muốn đi." Charlotte từ chối thẳng thừng. Khóe miệng Tô Khánh Nam nhếch lên: "Không muốn được như ý nguyện à? Cô biết đấy, chọc giận tôi thì những ngày tháng sau này của cô càng thảm hơn thôi. Công việc bác sĩ của cô, tôi nói có là cô có, nói không có thì cô cũng chẳng có đâu." Charlotte không nhịn được, vô cùng căm ghét hắn. Trước kia đầu cô úng nước mới thích loại đàn ông cặn bã như thế này. "Tối rồi anh còn đưa tôi đi đâu?" Charlotte nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi. Cô phải cân nhắc, xem xét tình hình. "Họp mặt với hội Chương Tùng, tên mạng của Chương Tùng là Kẻ Vô Tình. Bọn họ rất muốn gặp cô." Tô Khánh Nam hời hợt nói. "Chúng ta sắp ly hôn rồi, bạn của anh tôi không cần gặp nữa, sau này tôi và anh gặp bọn họ lại khó xử." Charlotte đứng lên. "Sau này có khó xử hay không tôi không biết, nhưng lần này cô không đi sẽ khiến tôi khó xử, kết quả là đắc tội với tôi. Cô biết điều thì thay đồ đi rồi đi." Tô Khánh Nam không cho cô phản đối. "Nếu tôi đi anh sẽ đồng ý ly hôn đúng không?" Charlotte hỏi. Tô Khánh Nam khinh bỉ nhìn cô: "Cô nghĩ lý do tôi không ly hôn là gì?" "Tôi biết rồi, đợi tôi thay đồ rồi đi." Charlotte vào phòng, tiện tay khóa cửa lại. Cô không thích đám bạn kia của Tô Khánh Nam, bọn họ cũng hám gái giống với hắn, nói toạc ra là ăn chơi đồi trụy khiến cô không thoải mái. Cô cố tình mặc quần bò, đi giày thể thao, sơ mi caro kín cổng cao tường, tóc búi củ tỏi như kiểu người già, đeo thêm gọng kính màu đen, trông vô cùng quê mùa. Nốt hôm nay là cô có thể tạm biệt đám người cặn bã đó rồi. Charlotte bước ra, Tô Khánh Nam khó chịu cau chặt mày lại: "Cô là nhà quê ra tỉnh à? Mặc quê thế?" "Sao nào? Từ trước tới giờ tôi vẫn quê như vậy đấy." Charlotte thản nhiên nói, ánh mắt còn vẻ khiêu khích. Tô Khánh Nam nhún vai, cười đểu như bình thường: "Không sao cả. Mặc như thế này cũng được, rất đặc biệt, nhìn còn có vẻ ngây thơ." Charlotte không thích ánh mắt hiện giờ của hắn. Giống như xem cô là con mồi, rất nguy hiểm. Hắn ném chìa khóa xe cho cô: "Cô lái đi." Charlotte lái xe, liếc nhìn Tô Khánh Nam ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu. Hắn đang cúi đầu nhắn tin. Những lọn tóc xòa xuống một bên, che mất phân nửa tầm mắt, hắt bóng mờ trên sống mũi. Nói một cách công bằng thì bề ngoài của gã đàn ông này cũng không tồi, mỗi một hành vi cử chỉ đều khiến phụ nữ xao xuyến. Cho dù sau lưng hắn không có tiền tài và quyền lực, chỉ cần khí chất và dung mạo thôi, cũng sẽ có rất nhiều cô gái thích hắn. Nhưng trong số những cô gái ấy, sẽ không có cô nữa. Hắn trông có vẻ giống thiên đường, nhưng thực chất lại là địa ngục. Tô Khánh Nam liếc cô một cái, nhếch mép cười, giọng nói ôn hòa hơn một chút: "Nhìn gì, đừng dùng ánh mắt si mê thế, tôi sẽ buồn nôn đấy."Charlotte đưa mắt nhìn thẳng về phía trước. Tô Khánh Nam luôn luôn có cách khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thôi, cô cũng lười không muốn giải thích, ngày mai phải mau chóng làm thủ tục ly hôn mới được. Tâm trạng của Tô Khánh Nam tốt lên được một chút, trả lời tin nhắn. "Cô ấy đang trên đường đến." "Tuyệt vời, nhà em đợi anh Khánh lâu lắm rồi đấy, lát nữa sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ." Chương Tùng hưng phấn nói. Tô Khánh Nam không trả lời, nhìn Charlotte bằng ánh mắt u ám. Cô búi hết tóc lên, để lộ vùng cổ trắng mịn, những đường cong sau gáy vô cùng duyên dáng. Đưa cô ta cho đám Chương Tùng chơi, hắn có hơi tiếc. "Tối nay thể hiện tốt vào đấy." Tô Khánh Nam nói một câu đầy ẩn ý. Thể hiện tốt, hắn ta có thể sẽ bỏ qua cho cô. Vốn dĩ hắn bắt cô tham gia trò đổi vợ chỉ vì muốn dọa dẫm cô mà thôi, ai bảo cô không nghe lời. Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước Thủy Vân Gian. Tô Khánh Nam xuống xe trước, không nhìn cô lấy một cái, chỉ ra lệnh: "Đi theo tôi." Charlotte siết chặt túi trong tay rồi đi theo hắn, bọn họ dừng lại trước cửa phòng 302. Hắn ta gõ cửa, dùng mật mã của Tô thị. Gõ hai tiếng, dừng lại, sau đó lại gõ ba tiếng, dừng lại một lát rồi lại gõ tiếp. Cửa phòng được mở ra, Charlotte nhìn thấy một cô gái trẻ mặc đồ rất kỳ lạ, trông giống như đồ bơi, nhưng lại đội bờm tai thỏ, phía đằng sau còn gắn một cái đuôi thỏ ngắn ngủn. Cô ta đỏ mặt, tươi cười, hai tay nâng một cái roi da, õng ẹo nhìn Tô Khánh Nam nói: "Tiểu Nô đã đợi chủ nhân rất lâu rồi." Charlotte giật thót, có cảm giác rất kỳ lạ. "Anh Khánh, cô ấy là vợ em đó, xinh không?" Chương Tùng hổn hển nói. Charlotte vô thức nhìn về phía Chương Tùng. Hắn ta đang ôm một cô gái ra sức "vận động". Cô gái này trông quen quen, hình như là một diễn viên hạng 3 hạng 4 tên là Tống gì đó. Đằng sau cô gái đó có một người đàn ông đang đứng, hình như cũng là bạn của Tô Khánh Nam, cô không nhớ tên hắn ta. Có ngu mấy đi nữa cùng hiểu bọn họ đang bày trò gì. Charlotte quay đi, muốn rời khỏi đây ngay lập tức... Nhưng Tô Khánh Nam đã túm tay cô lại, đẩy cô vào phòng, sau đó khóa trái cửa. Charlotte thẳng tay giáng một cái tát vào mặt Tô Khánh Nam, cô tức đến nỗi trong mắt vằn những tia máu, "Anh thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm." Trong mắt Tô Khánh Nam lóe lên thứ ánh sáng sắc lạnh, hắn túm chặt cổ tay Charlotte: "Cô đúng là phải học người khác xem làm thế nào để lấy lòng đàn ông đấy." "Buông tôi ra." Charlotte giật tay mình ra khỏi tay hắn ta. Hắn ta đẩy cô ngã dúi dụi lên ghế sô pha rồi túm lấy cằm cô, đắc ý ép cô quay sang nhìn thẳng vào mặt hắn. "Bây giờ cô biết tại sao tôi không thích cô rồi chứ gì?" Tô Khánh Nam nhếch môi cười đểu giả, giọng điệu đậm vẻ khinh bỉ. "Cám ơn vì đã không thích, mau ly hôn đi, tôi không thuộc về thế giới của loại cầm thú như anh." Charlotte lạnh lùng nói. Tô Khánh Nam nghiến răng, lại càng không vui, hắn ta hẩy tay, hất cằm Charlotte ra, lạnh lùng nói: "Chương Tùng, không phải mày vẫn muốn chơi cô ta à? Cho mày đấy." "Vâng, em cảm ơn anh Kiệt." Charlotte nhìn hắn ta... không dằn nổi cơn buồn nôn mà chạy ra khỏi cửa. Tô Khánh Nam nhìn chằm chằm vào Charlotte, ánh mắt hắn sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz