ZingTruyen.Xyz

Clearwill Em Be

     " ơ, anh hyeonmin về rồi ạ "

     " ừ, anh về rồi đây. jeonghyeon ngủ có ngon không, có thấy lạnh không, xin lỗi em lúc nãy ra khỏi phòng anh chưa kiểm tra lại nhiệt độ phòng "

     " không sao ạ, em quấn chăn kĩ lắm, anh đừng lo "

     " jeonghyeon còn muốn ngủ nữa không hay là muốn dậy, anh chưa mua đồ ăn sáng đâu, nay em với anh ra ngoài ăn nhá "

     " dạ, anh đợi em tí, em đánh răng rửa mặt thay quần áo đã "

     " cứ từ từ thôi, anh không vội đâu "

     " jeonghyeon xong rồi đây ạ "

     " anh đã nói là từ từ thôi mà, không cần phải vội. em nhìn em xem, trời lạnh như này mà đến một cái khăn quàng cổ không có "

     " hì, chẳng phải anh hyeonmin cầm cho em sao ạ "

     " chịu em luôn đấy, không có anh thì em tính để bản thân mình như vậy à "

     " dạ, anh hyeonmin đi đâu ạ, anh không ở với em nữa sao "

     " anh nói thế thôi, anh thì làm sao mà bỏ được jeonghyeon chứ. nhắc cho em nhớ thời gian sắp tới anh không rảnh như bây giờ đâu, anh đi học nhiều lắm đấy nên là em phải học cách chăm sóc mình trong thời gian anh bận đi "

     " dù có bận như thế nào thì anh hyeonmin vẫn luôn quan tâm em mà "

     " không biết cãi sao luôn đó "

    đi bộ một lúc vẫn không biết ăn gì, kim jeonghyeon đành dẫn anh vào một cửa hàng tiện lợi. đối với kim jeonghyeon, nếu như không biết ăn gì thì cứ vào cửa hàng tiện lợi vì trong đó có cực kì nhiều đồ và jeonghyeon sẽ dễ bị thu hút bởi những món đồ ăn mới lạ, cứ vào đấy kiểu gì cũng có cái để ăn mà còn có hứng ăn nữa.

     jeonghyeon cảm thấy mình được cưng chiều lắm rồi, song hyeonmin vậy mà cứ chiều theo ý em, em thích gì hắn đều bỏ vào giỏ để mua cho em. mặc cho bên hắn là một kim jeonghyeon khuyên hắn đừng mua nữa nhưng hyeonmin vẫn cứ đưa tay lên kệ lấy đồ ăn bỏ vào trong giỏ. trái tim nhỏ của kim jeonghyeon thật sự đang rung rinh lắm í, song hyeonmin mà cứ dịu dàng như thế là kiểu gì em cũng muốn yêu hắn cho coi.

     đến lúc thanh toán, hyeonmin thể hiện mình là người có tiền và đang trong công cuộc bế một bạn nhỏ bằng cách thanh toán hết, dù jeonghyeon nói là hắn và em nên chia bill nhưng hyeonmin không chịu. mắc gì phải chia, hắn đang bế em mà, với lại hắn đâu nghèo đến mức không trả nổi mấy món đồ này.

     " lâu rồi không gặp hóa ra kim jeonghyeon mà mọi người đem lòng thích vẫn giữ thói quen bám vào trai để sống à " - giọng nói chua chát nhưng quen thuộc khiến jeonghyeon giật mình quay lại, đối diện với em là người con trai đã để lại cho em một nỗi sợ hãi lớn, lớn đến mức đã có thời gian em ám ảnh đến nỗi ăn không được mà ngủ cũng không xong. nỗi sợ hãi ngày nào bủa vây lấy em, jeonghyeon vô thức siết chặt bàn tay của hyeonmin hơn, ánh mắt mang vẻ sợ hãi, bản thân em theo bản năng lui về núp vào sau lưng hyeonmin.

     hyeonmin cảm thấy bạn nhỏ nhà hắn đang rất sợ người con trai đối diện, tuy không biết giữa em và người này có mối quan hệ và khúc mắc gì nhưng hắn cũng không thể chấp nhận được những lời lẽ mà người kia nói ra. thấy em chẳng phản bác lại gì mà còn mang vẻ sợ hãi, hyeonmin chắc chắn đây là một người không tốt và thâm tâm hắn dặn phải bảo vệ em và để em tránh xa người này càng xa càng tốt.

     " tôi không biết cậu là ai nhưng cậu đang xúc phạm đến jeonghyeon và tôi không thích như thế. xin lỗi em ấy đi, trước khi tôi không nhịn được mà hành động thô lỗ "

     " jeonghyeon à, không ngờ mày kiếm được một người vừa đẹp trai vừa bảo vệ được mày đấy, nhưng anh ta bảo vệ mày khỏi tao được hay không thì còn chưa biết. jeonghyeon à, bé không nhớ anh sao, anh về với bé rồi này "

     " tôi không biết, không biết anh là ai hết, anh..anh mau tránh ra để bọn tôi còn đi. anh hyeonmin ơi, em muốn về nhà, không muốn ở đây nữa đâu "

     " anh đưa jeonghyeon về nhé, lại đây nào, anh dẫn jeonghyeon về "

     jeonghyeon tưởng mình đã thoát khỏi nơi ngột ngạt này nhưng chợt một bàn tay lạnh nắm lấy cổ tay em mà kéo về hướng ngược lại. jeonghyeon sợ, bàn tay của anh hyeonmin không lạnh như thế. trong vô thức, kim jeonghyeon bật khóc, bật khóc trong sự sợ hãi, em không muốn chuyện đó lại xảy ra một lần nữa, em chỉ muốn và cần một hyeonmin cưng chiều em thôi.

     " nào, nào, jeonghyeon đừng khóc, park wonshik anh không thích một em bé hay khóc chút nào, chẳng phải jeonghyeon là bé ngoan của anh sao "

     " tôi không biết anh là ai hết, thích như nào thì mặc xác anh chứ, liên quan gì đến tôi, thả tôi ra, tôi muốn đi về nhà "

     " jeonghyeon không nhớ anh à, anh nhớ jeonghyeon lắm đó "

     " nhớ thì mặc xác anh, tôi chẳng quan tâm. cút ra, loại người như anh làm gì có tư cách mà chạm vào người tôi, thứ loại người vô giáo dục "

     " mày học cái thói cãi tao từ bao giờ đấy " - trước khi bàn tay park wonshik chạm được vào mặt của jeonghyeon thì đã bị chặn lại bởi bàn tay của hyeonmin. hyeonmin chẳng nói gì, mặt mày không biến sắc kéo tay jeonghyeon về phía hắn. hắn không biết tên này là ai và có ý gì với em nhưng làm cho jeonghyeon khóc thì chẳng phải loại người tốt đẹp gì và hắn sẽ không để yên đâu.

     " nói một lần không hiểu à, hay là não tật đến mức không tiếp thu được tiếng người "

     " mày đừng xen vào chuyện của tao với jeonghyeon, biết điều đi "

     " chưa biết ai mới phải biết điều đâu. lặng lẽ câm và cút trước khi bố mẹ mày nhận được giấy báo con trai họ đang ở viện "

     " đừng bảo vệ kim jeonghyeon, nó không tốt lành như mày nghĩ đâu. jeonghyeon à, nhớ ngày hôm đó anh với em.. "

     " đừng có nói, đừng có nói mà, tôi không muốn nghe, im đi mà, huhuhu "

     " mẹ, đến cả tiếng người mà cũng không hiểu thì đúng là súc vật rồi "

     " anh hyeonmin đừng đánh nhau mà, huhuhu, anh ơi, jeonghyeon muốn về nhà cơ, anh đưa jeonghyeon về đi, jeonghyeon không muốn ở đâu nữa đâu mà, huhuhu "

     " nào, ngoan, jeonghyeon ngoan, đừng khóc nữa, anh đưa jeonghyeon về nhé. cút đi trước khi tao không kiềm chế được mà cho mày một trận, điều đó chẳng tốt đẹp gì đâu, nhưng nếu mày muốn thử thì cứ nói thêm một câu nữa xem "

     " hẹn gặp lại vào một ngày không xa kim jeonghyeon. chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi jeonghyeon à. park wonshik này sẽ không để em thoát đâu "

     " huhuhu, không mà, không muốn đâu mà, mẹ ơi cứu em với, bố ơi bố làm gì đi, anh hai ơi jeonghyeon không muốn bị như vậy đâu mà, park changho đừng bỏ em mà, anh hyeonmin đừng bỏ em một mình, jeonghyeon sợ lắm, không muốn một mình đâu mà, huhuhu " - mắt của jeonghyeon nhòe dần, em chẳng nhìn thấy gì hết, trước mắt em bây giờ hoàn toàn mờ mịt, tâm trí em cũng chẳng giữ được bình tĩnh nữa. những kí ức không tốt đẹp ngày nào lại ùa về khiến jeonghyeon cứ thế mà khóc to hơn.

     " jeonghyeon bình tĩnh nào, không ai bỏ em bé một mình đâu, hyeonmin anh cũng vậy. anh đưa cún yêu về nhé, không sợ nữa nhé. anh ở đây bảo vệ cún yêu rồi, không sao đâu mà, không ai bắt nạt em được đâu " - jeonghyeon ôm chặt lấy hyeonmin, úp mặt xinh vào hõm cổ hắn. em không muốn hắn lo nhưng em không kiềm chế được bản thân mình, jeonghyeon sợ lắm.

     lần đầu tiên thấy jeonghyeon khóc cũng là lần cuối cùng hyeonmin không muốn em phải rơi nước mắt thêm bất kì một lần nào nữa.



mai geng với dk lượn từ từ nhẹ nhàng thôi nha để em còn thở. nay willer chăm chỉ up story thì em bé này cũng chăm chỉ lấp hố cho hai bạn nhỏ nhé. mng buổi tối tốt lành

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz