[CHUYỂN VER] [Taelice] OAN GIA! ANH LÀ TỔNG TÀI SAO?!
Chap 4: Bị đuổi (phần 4)
Không đáp lời, tên đàn ông lại tiếp tục dùng ánh mặt đó nhìn cô, tay không quên chỉ vào chiếc áo vest đắt tiền sang trọng giờ trông vô cùng thê thảm . Theo phản xạ tự nhiên, Lisa liền nhăn mặt thốt lên .
"Ôi... Gớm quá..."
Nghe xong câu đó, gương mặt tuấn tú của tên đàn ông như đen đi vài phần. Hơi chột dạ, cô nhìn một lượt chiếc áo vest, lòng thẩm nhủ có cái gì không đúng ở đây thì phải.
Ban nãy, bụng cô tự dưng quặn đau, buồn nôn. Thế là cô chạy vào đây, sau đó lại bị ai đó chặn đường, rồi sau đó cô nôn thốc nôn tháo.
Bây giờ, trước mặt cô là tên đàn ông với gương mặt đen thui, nhìn cô đầy bực dọc.
Khoan đã!
Không phải chứ! Đừng nói cô là tác giả của "tác phẩm" gớm ghiết kia nhé! Nhưng ở đây đâu còn ai ngoài cô và hắn?
Cười gượng gạo, Lisa nhìn tên đàn ông, rụt rè hỏi.
"Do...do tôi sao?"
Như núi lửa phun trào, Taehyung vô cùng tức giận quát cô gái trước mặt, hệt như một bậc gia trưởng nghiêm khắc.
"Cô rốt cuộc có phải là con gái không? Ăn chơi đến tận giờ này, đã thế còn say xỉn, nôn như chết đi sống lại. Nếu cô gặp người khác, e là không còn đứng ở đây cười được nữa đâu..." Một lời răn dạy vô cùng chuẩn mực nhưng khi vào tai Lalisa, thật chẳng khác gì nước đổ đầu vịt. Vốn tính ương ngạnh, lại còn bị tên lạ mặt quát một trận, cô bực dọc đáp.
"Không mượn anh dạy bảo. Tôi đền là được chứ gì?"
Nói xong, cô liền nhanh chóng rút trong túi xách ra một xấp tiền, ném thẳng vào người tên đàn ông, rồi bỏ đi, mặc kệ kẻ vừa bị ném tiền vào người đang hóa đá!
Nghĩ gì đó, đi được vài bước, cô liền quay đầu lại, đứng trước mặt tên đàn ông, kênh kiệu cảnh cáo.
"Lần sau đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, sẽ không khá hôm nay là bao đâu!"
Cảnh cáo xong, Lisa ngúng nguẩy bó đi, để mặc Taehyung chỉ biết lắc đầu bó tay! Xem như anh xui xẻo, gặp phải khắc tinh vậy!
Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong, vốn định đến trường liền bị ông chặn lại. Theo sau ông là quản gia, vẻ mặt khó xử đưa đến trước mặt cô ba chiếc vali cỡ lớn.
"Gì vậy ông?" Khó chịu vì sắp trễ giờ học, cô lên tiếng hỏi. Cô không muốn leo rào tiếp đâu nha!
"Đừng lo. Bây giờ cháu không phải đến trường! Cháu muốn đi đâu, cứ thoải mái mà đi!"
"Là ... Là sao ông?" Lisa nghi hoặc, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không đáp, ông của cô đưa mắt nhìn quản gia như ngầm ra lệnh. Quản gia bước đến bên màn hình tivi siêu mỏng đời mới nhất, nhấn nút mở, chưa đầy hai giây sau, hình ảnh một cô gái đang mải mê, loay hoay với cái hàng rào giữa một khu vườn. Hình ảnh trên màn hình quen thuộc đến mức khiến cô cứng đờ người, im bặt không dám nói gì.
"Ông đã giúp cháu rút hồ sơ, nộp qua một trường đại học Kinh tế ở Hàn Quốc. Qua đó học, cháu sẽ ở kí túc xá, hằng tuần sẽ có tiền gửi. Còn nếu cháu không đi, thì muốn đi đâu thì đi, đừng xuất hiện trước mặt ta." Ông của Lisa vừa ung dung thưởng thức tách trà nóng, vừa nói một cách hờ hững, không còn vẻ nóng giận thường ngày khi thấy đứa cháu của mình phạm sai lầm. (Ở đây được hiểu rằng là Lisa đang ở Thái Lan)"Ông, đang đuổi cháu đi sao?"
"Ông không đuổi cháu! Chỉ là cho cháu hai sự lựa chọn, tùy cháu quyết định. Hồ sơ và vé máy bay của cháu cũng ở trong đó cả. Giờ bay là sáng mai chín giờ sáng."
"Được, ông đuổi thì cháu đi!"
"Ôi... Gớm quá..."
Nghe xong câu đó, gương mặt tuấn tú của tên đàn ông như đen đi vài phần. Hơi chột dạ, cô nhìn một lượt chiếc áo vest, lòng thẩm nhủ có cái gì không đúng ở đây thì phải.
Ban nãy, bụng cô tự dưng quặn đau, buồn nôn. Thế là cô chạy vào đây, sau đó lại bị ai đó chặn đường, rồi sau đó cô nôn thốc nôn tháo.
Bây giờ, trước mặt cô là tên đàn ông với gương mặt đen thui, nhìn cô đầy bực dọc.
Khoan đã!
Không phải chứ! Đừng nói cô là tác giả của "tác phẩm" gớm ghiết kia nhé! Nhưng ở đây đâu còn ai ngoài cô và hắn?
Cười gượng gạo, Lisa nhìn tên đàn ông, rụt rè hỏi.
"Do...do tôi sao?"
Như núi lửa phun trào, Taehyung vô cùng tức giận quát cô gái trước mặt, hệt như một bậc gia trưởng nghiêm khắc.
"Cô rốt cuộc có phải là con gái không? Ăn chơi đến tận giờ này, đã thế còn say xỉn, nôn như chết đi sống lại. Nếu cô gặp người khác, e là không còn đứng ở đây cười được nữa đâu..." Một lời răn dạy vô cùng chuẩn mực nhưng khi vào tai Lalisa, thật chẳng khác gì nước đổ đầu vịt. Vốn tính ương ngạnh, lại còn bị tên lạ mặt quát một trận, cô bực dọc đáp.
"Không mượn anh dạy bảo. Tôi đền là được chứ gì?"
Nói xong, cô liền nhanh chóng rút trong túi xách ra một xấp tiền, ném thẳng vào người tên đàn ông, rồi bỏ đi, mặc kệ kẻ vừa bị ném tiền vào người đang hóa đá!
Nghĩ gì đó, đi được vài bước, cô liền quay đầu lại, đứng trước mặt tên đàn ông, kênh kiệu cảnh cáo.
"Lần sau đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, sẽ không khá hôm nay là bao đâu!"
Cảnh cáo xong, Lisa ngúng nguẩy bó đi, để mặc Taehyung chỉ biết lắc đầu bó tay! Xem như anh xui xẻo, gặp phải khắc tinh vậy!
Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong, vốn định đến trường liền bị ông chặn lại. Theo sau ông là quản gia, vẻ mặt khó xử đưa đến trước mặt cô ba chiếc vali cỡ lớn.
"Gì vậy ông?" Khó chịu vì sắp trễ giờ học, cô lên tiếng hỏi. Cô không muốn leo rào tiếp đâu nha!
"Đừng lo. Bây giờ cháu không phải đến trường! Cháu muốn đi đâu, cứ thoải mái mà đi!"
"Là ... Là sao ông?" Lisa nghi hoặc, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không đáp, ông của cô đưa mắt nhìn quản gia như ngầm ra lệnh. Quản gia bước đến bên màn hình tivi siêu mỏng đời mới nhất, nhấn nút mở, chưa đầy hai giây sau, hình ảnh một cô gái đang mải mê, loay hoay với cái hàng rào giữa một khu vườn. Hình ảnh trên màn hình quen thuộc đến mức khiến cô cứng đờ người, im bặt không dám nói gì.
"Ông đã giúp cháu rút hồ sơ, nộp qua một trường đại học Kinh tế ở Hàn Quốc. Qua đó học, cháu sẽ ở kí túc xá, hằng tuần sẽ có tiền gửi. Còn nếu cháu không đi, thì muốn đi đâu thì đi, đừng xuất hiện trước mặt ta." Ông của Lisa vừa ung dung thưởng thức tách trà nóng, vừa nói một cách hờ hững, không còn vẻ nóng giận thường ngày khi thấy đứa cháu của mình phạm sai lầm. (Ở đây được hiểu rằng là Lisa đang ở Thái Lan)"Ông, đang đuổi cháu đi sao?"
"Ông không đuổi cháu! Chỉ là cho cháu hai sự lựa chọn, tùy cháu quyết định. Hồ sơ và vé máy bay của cháu cũng ở trong đó cả. Giờ bay là sáng mai chín giờ sáng."
"Được, ông đuổi thì cháu đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz