ZingTruyen.Xyz

Chuyen Ver So Junghwan Nu Hon Chay Bong

-----------------

------

Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng và mềm mại, như cơn gió thổi qua những ngọn núi cằn cỗi.

Trong bóng đêm, Junghwan không nói chuyện, mà là chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng mà kiên định ôm lấy cô gái vào trong ngực. Sau đó dần dần cuộn tay lại, lực từ nhẹ đến chặt, tựa hồ muốn cùng cô dung hợp.

Cô ôm lấy eo của anh, đầu vùi vào ngực anh, lần đầu tiên cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh rõ ràng như vậy.

Trên người anh có một mùi hương của rừng sau cơn mưa, sảng khoái và lành lạnh, rất dễ ngửi. Loại hơi thở này nhè nhẹ từng đợt quấn lấy giữa hô hấp cô, khiến đầu óc cô đắm chìm.

Eunsim vô thức nhắm mắt lại.

Màn đêm đen kịt, không biết đã qua bao lâu, có một con quạ kêu lên đánh thức tâm tư cô.

Khi mở mắt, muộn màng nhận ra tư thế ôm nhau thân mật giữa hai người họ, thực sự quá mức.....

Trong lòng nhất thời luống cuống, mặt đỏ bừng như lửa đốt. Cô mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào, chỉ hoảng hốt buông lỏng hai cánh tay mảnh khảnh, chuẩn bị thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông.

Không ngờ, kéo khoảng cách còn chưa tới năm centimet, lực đạo trên eo cô siết chặt, anh đột ngột ôm lại kéo cô vào lòng.

"..." cô không ngờ tới, kinh ngạc chớp chớp mắt.

Cứ như vậy lại đập vào ngực anh.

Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, lại dùng sức ôm chặt cô gái trong lòng.

Đối phương quá cao, chênh lệch về chiều cao và hình thể dẫn đến bất lợi cố hữu, Eunsim không thể thoát ra được, ngước mắt lên, phát hiện cằm Junghwan góc cạnh rõ ràng khẽ chạm vào đỉnh đầu cô.

Eo trái phải đều bị bàn tay to lớn của anh bao vây, bầu trời trên đầu cũng bị bao phủ, anh vây cô khắp mọi hướng, không chỗ nào có thể trốn thoát.

Bóng tối vốn đã đáng sợ, huống chi bây giờ còn trong tình huống thế này.

Eunsim bối rối, cố gắng lên tiếng, gọi: "So Junghwan...."

Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp gọi tên đầy đủ của anh.

Ánh mắt Junghwan rất sâu, tựa hồ không nghe thấy. Một lúc sau, cuối cùng anh cũng buông tay, giải phóng gông cùm xiềng xích trên người cô.

Người đàn ông buông cô gái ra, lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt đen láy.

Cái ôm này bắt đầu từ cô và kết thúc từ anh, bắt đầu bằng sự tìm kiếm an ủi thuần túy, lại kết thúc bằng sự đấu tranh giữa linh hồn và trái tim.

Nghiện như vậy, khát như vậy, khát khao như vậy, Junghwan giữ kín như bưng, không thể cho ai biết.

Đôi khi sẽ nảy sinh một loại suy nghĩ kỳ lạ.

Khi anh gặp cô vào lúc này, anh không thể biết, rốt cuộc là món quà ông trời ban cho anh, hay là một sự trừng phạt.

Một cơn gió đêm nữa thổi qua.

Cô cúi đầu, mặt còn đỏ bừng, không dám nhìn anh, thấp giọng ngập ngừng nói:
"Thực xin lỗi, vừa rồi em đột nhiên... ôm anh."

"Không sao."

"Đã nhiều năm em không được nghe thấy giọng nói của bố."

Cô xoa xoa giọt nước mắt còn sót lại trên hàng mi, cười trong nước mắt, giả vờ thoải mái: "Đột nhiên nghe được, thật sự không quen."

Khóe mắt anh cong cong, dường như nhuốm một nụ cười,

"Nghe đoạn ghi âm đó, tôi cảm thấy tính cách của chú khá hài hước."

"Đúng vậy. Mẹ em thường nói đùa bố em là người mau miệng, miệng như bôi mật, biết ăn nói. Đáng tiếc em thừa hưởng tính cách giống mẹ em, không được hưởng miệng lưỡi trơn tru như bố."

Junghwan nán lại trên mặt cô, đột nhiên nói: "Chắc hẳn chú là một người đẹp trai."

Cô khó hiểu nhìn anh: "Sao lại nói như vậy?"

"Người ta nói con gái giống bố." Junghwan lại uống một hớp trà sữa, nhếch môi nhìn cô, ngữ điệu buông thả,
"Em xinh đẹp như vậy, bố em nhất định cũng đẹp trai."

Hơi xấu hổ vì lời khen, ấp úng trả lời: "Anh đừng đùa."

Giọng nói rơi xuống, xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Junghwan cúi đầu không đáp lại, chỉ đưa tay mân mê máy ghi âm, lấy ra cuộn băng trắng đưa cho cô.

Ánh mắt Eunsim nhất thời run lên, thật lâu sau mới chậm rãi vươn tay tiếp nhận cuộn băng. Ôm chặt vào lòng.

Khi bố qua đời, mẹ rất đau lòng, bà gồng cơ thể yếu ớt của mình để lo tang lễ. Sau khi khách khứa rời đi, bố cũng ra đi trong thanh thản, tinh thần của mẹ hoàn toàn suy sụp.

Lại có một trận chua xót xông vào trong mũi, cô nhẹ giọng.

"Cảm ơn anh giúp em tìm được cuộn băng này. Junghwan, anh thật sự giúp em rất nhiều."

Tình cờ gặp nhau, không phải bạn cũ cũng không phải người quen cũ, anh thực sự đã giúp đỡ gia đình họ rất nhiều.

Anh lắc lắc chiếc cốc giữ nhiệt, đứng sững hai giây, thấy cô ủ rũ buồn bã, anh đột ngột chuyển chủ đề, hỏi không đầu không cuối:
"Sao hôm nay em lại nói dối mẹ em bó hoa kia?"

Eunsim sững người một lúc, sự chú ý của cô thực sự đã bị chuyển hướng. Cô thều thào, ngước lên nhìn anh.

Trong đêm tối, khuôn mặt phong lưu của anh ngày càng lạnh lùng, nhưng đôi môi lại thả lỏng, anh vẫn như trước phóng khoáng lưu manh, không giống như đang tâm trạng không tốt.

"Nếu không, chẳng lẽ nói thẳng là anh tặng hoa cho em?" cảm thấy có chút chột dạ, nói lắp bắp, giọng càng lúc càng nhỏ:
"Con trai vô cớ tặng hoa cho con gái sẽ gây ra hiểu lầm. Em không muốn làm phiền anh."

"Hiểu lầm?" Người đàn ông nghiền ngẫm lặp lại.

Còn chưa kịp trả lời, anh đưa mặt sát lại gần cô
"Em không nghĩ, lỡ như không phải hiểu lầm thì sao?"
Anh nhìn cô chằm chằm

Khi lời nói rơi xuống, cô sững sờ nhìn, hoàn toàn chết lặng.

Không phải hiểu lầm...

Vậy là có ý gì?

Lo lắng, hoảng sợ và bối rối ập đến cùng lúc trong vòng một giây. Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, đỏ đến tận mang tai.

Ngay khi cô hoàn toàn choáng váng và không biết làm thế nào để trả lời câu này, Junghwan đột nhiên khẽ phụt một tiếng, một nụ cười rất nhẹ.

Anh nghiêng đầu, giơ chiếc cốc giữ nhiệt trong tay lên, làm động tác chạm cốc cùng cô trong không khí, động tác lưu manh đến cực điểm:
"Tôi đùa em thôi người bạn nhỏ, đừng căng thẳng như vậy."

Eunsim: "..."

Cô phồng má không nói nên lời.

Hai người cứ trò chuyện như vậy.

Một lúc sau, anh uống ngụm trà sữa cuối cùng. Cô chớp mắt hai lần, chỉ thấy anh chậm rãi ngẩng đầu lên, yết hầu của anh lăn hai lần, sau đó hạ tay xuống, chậm rãi vặn nắp cốc.

"Uống xong rồi sao?"

"Ừm."

"Ồ, vậy đưa em. Em lấy về."

Junghwan lắc đầu.

Cô rất khó hiểu: "Hả?" Vì sao không đưa cho cô?

"Hôm nay em lấy lại cốc, ngày mai muốn gặp em, tôi phải nghĩ ra lý do mới."
Người đàn ông lạnh lùng nói, trong con mắt đen nhuốm một tia ấm áp, rất tự nhiên nói:

"Trả lại em sau."

*

Buổi tối, Junghwan đến trường trung học để đợi cô tan học như thường lệ.

Trên đường đưa cô gái về nhà, anh trả lại chiếc cốc giữ nhiệt.

"Ngày mai mẹ em kho sườn."
Khuôn mặt cô gái hiện lên nụ cười dịu dàng, ánh sáng đáy mắt lấp lánh,
"Khi nào anh ở nhà, em gửi cho anh một ít?"

Junghwan ấm áp trả lời cô:
"Ngày mai tôi phải ra ngoài, chờ trở về lại nói nhé?"

"Được." cô hiển nhiên có chút thất vọng, bờ vai nhỏ hơi rũ xuống. Cô vặn mở cốc giữ nhiệt, nhìn một lượt rồi ngạc nhiên nói:
"Anh lại rửa rồi à?"

"Ừm."

Trò chuyện vu vơ, cũng đã tới nhà.

Trong hành lang, cô lấy chìa khóa ra mở cửa.

Sau khi khóa cửa nhẹ vang lên, cô quay đầu nhìn anh, cười vẫy tay:
"Em vào đây, tạm biệt!"

Nói xong cô vào nhà định đóng cửa lại.

Đột nhiên một giọng nói vang lên, ngăn động tác của cô lại, nói:
"Kang Eunsim.."

"..." cô sững người, nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Junghwan.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên thân hình cao gầy kia, khiến khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm lạnh lùng.

Người đàn ông đang đứng ở cầu thang, mặc một bộ quần áo bình thường nhất, một chiếc áo khoác mỏng màu đen, vai rộng chân dài, vẻ mặt điềm tĩnh.

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt vô cùng sâu đậm, giống như muốn ghi nhớ từng li từng tí khuôn mặt cô, từng chi tiết một.

Như muốn ghi nhớ từng chút từng chút.

"Sao thế?"

Junghwan nói, "Không có gì. Tạm biệt."

"Tạm biệt." Cô gái vô thức mỉm cười rồi quay người đóng cửa lại.

Trong nháy mắt, đèn hành lang vụt tắt, thế giới trước mắt anh chìm trong bóng tối.

_________

...

Haruto tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, sau đó anh ta được phân công đến đồn cảnh sát ở một khu, bắt đầu từ cơ sở làm việc ổn định trong ba bốn năm, mới được chuyển đến vào năm nay với tư cách là đội trưởng đội điều tra hình sự.

Anh ta nghiêm túc, ngay thẳng, nghiêm nghị, ít khi nói cười, mọi việc đều tuân theo các quy tắc, cùng Junghwan độc đoán tàn nhẫn và lệch lạc, phong cách hoàn toàn bất đồng.

"Haruto, chuyện này mà không xong, tôi sẽ không thoải mái khi mặc bộ quân phục này."

Không khí chết lặng trong giây lát.

Một lúc, Junghwan quay đầu đi nhắm mắt lại, giơ tay véo mạnh vào thái dương, giọng điệu mơ hồ không kiên nhẫn nói:
"Được rồi. Hôm nay tôi không đến gặp cậu để nghe cậu chửi."

Một bên Haruto cũng ý thức được mình mất khống chế, lúng túng ho khan một tiếng, bình tĩnh lại, nói:

"Được, cậu nói đi, có chuyện gì."

Junghwan: " lão Kim muốn dẫn tôi đi gặp "Thánh lễ đen'."

Bình tĩnh nói một câu, nhưng Haruto, người đã quen với việc nhìn thấy những cơn bão lớn, đồng tử hơi co lại.

"Đã bốn năm rồi. Chỉ cần mọi chuyện suôn sẻ, chuyện này sẽ sớm kết thúc."

Haruto không nói nên lời vài giây. Sau đó, anh ta giơ tay và vỗ mạnh vào vai anh, trầm giọng nói:
"Junghwan, tất cả phải bình an vô sự."

"Ừm." anh nghiêng đầu nhìn Haruto, dừng một chút, nói:
"Tôi có chuyện muốn nhờ cậu."

"Có chuyện gì, cậu nói đi. Tôi nhất định thay cậu giải quyết thỏa đáng."

Junghwan: "Sau này thuận tiện, chỉ cần giúp tôi chăm sóc một cô gái nhỏ, đừng để người ta bắt nạt cô ấy."

"Cô gái? Ai?"

Vào lúc đó, Haruto nhìn thấy các đường nét trên khuôn mặt Junghwan từ trước đến nay luôn sắc bén, dường như đột nhiên dịu đi. Đôi mắt anh thật kiên định và dịu dàng.

"Cô ấy sống ở căn 3208, họ Kang. Kang Eunsim."

...

( nhờ bạn giúp bạn yêu luôn bé con của mình luôn)
*

Eunsim không ngờ buổi tối Junghwan trả lại cốc giữ nhiệt cho cô, câu "tạm biệt" rất bình thường của cô thực sự là câu cuối cùng cô nói với anh.

Những ngày trôi qua như thường lệ.

Ba ngày sau, như thường lệ dậy sớm, chuẩn bị đi học. Trong lúc rửa mặt, cô tình cờ phát hiện ra mình nhận được một tin nhắn trên điện thoại, người gửi là So Junghwan.

Nội dung chỉ có mấy chữ, viết:
[ Bé con, tôi đi đây. ]

"..." Vô cớ, một cơn hoảng loạn quét qua từ đầu đến chân như cơn sóng thần.

Cô vội nhổ bong bóng nước ra, lấy khăn ướt lau mặt, chưa kịp ăn đã chộp lấy cặp sách lao xuống lầu.

Đèn hành lang của 3206 đã được sửa, sáng trưng.

Cửa phòng 3206 đóng im lìm, gõ đều không ai mở.

"Rầm rầm rầm."

"Rầm rầm rầm."

Sau khi gõ cửa lần thứ mười bốn không có kết quả, ánh sáng trong mắt mờ đi. Cô nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng lau mặt, cõng cặp sách xoay người, lặng lẽ đi xuống lầu, đi ra khỏi cổng tòa nhà.

Hôm nay hơi muộn vài phút, màu trắng bụng cá phía chân trời có xu hướng trở nên rực rỡ.

Sáng sớm hôm nay, im lặng, cuốn trôi mọi chuyện đêm qua.

Tay nắm chặt điện thoại của cô, thực hiện một lần thử cuối cùng - cô quay số mà Junghwan để lại trên điện thoại của cô.

Trước sự ngạc nhiên, một tiếng vang phát ra từ ống nghe ngay lập tức.

Nhưng mà, không phải ngữ khí lười biếng lưu manh thường ngày của người kia, mà là một thanh âm máy móc, lạnh lùng nói: "Xin chào, số máy bạn gọi hiện không tồn tại, mời kiểm tra lại trước khi quay số."

Eunsim cúp điện thoại.

Đâu đó trong trái tim, vài vết nứt vỡ ra, lan ra những vết thương nhỏ. Không quá rõ ràng, thậm chí không đáng kể.

Cô dụi mắt, nhìn lại cửa phòng 3206 lần cuối rồi quay người, chậm rãi đi về phía mặt trời mọc.

Mưa cuối cùng sẽ rơi. 3206 đi không một màn chia tay đầy khiêu khích hay một màn rơi nước mắt, cứ như vậy im hơi lặng tiếng biến mất khỏi thế giới của cô.

Eunsim đi trên đường với đôi mắt nhức nhối, cái gai trong lòng khiến cô muốn khóc.

Mặc dù, cô biết ngày này sẽ đến.

Mặc dù, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần...

Không ai biết kể từ đó, trong lòng cô gái có một sự tiếc nuối nhỏ. Cô còn chưa kịp nói với anh, cô cuối cùng đã có một lý tưởng, đó là trở thành người mà anh mong đợi khi lớn lên.

*

Cuộc sống của học sinh cuối cấp vẫn phải tiếp diễn. Có vô số bài tập về nhà để ôn tập, vô số đề kiểm tra thực tế làm không xong, và những suy nghĩ trăn trở của giáo viên trong các môn học khác nhau.

Vào tháng Mười, bố mẹ của Dalia cuối cùng đã liên hệ với trường bên kia cho cô ấy, dự định gửi cô ấy đến một thành phố lớn học IELTS để chuẩn bị cho việc ra nước ngoài trong tương lai.

Thời gian trên vé là vào cuối tuần.

Sau bữa trưa, cô đến cổng tiểu khu của Dalia, tiễn bạn tốt ra ga xe lửa.

Trước khi chia tay, Dalia đã ôm Eunsim và khóc rất nhiều. Cô ấy không muốn chia tay nơi này, trường học và bạn bè, đồng thời cũng đầy lo lắng và sợ hãi về tương lai không xác định.

Tâm lý này khiến Dalia vô cùng lo lắng.

Cô ấy ôm Eunsim, khóc như hoa lê dính hạt mưa, dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Thấy thời gian khởi hành càng ngày càng gần, không thể không vỗ về Dalia, nhẹ giọng thuyết phục:

"Cậu mau đi đi, nếu không thích ứng được thì gọi điện thoại cho mình. Bất cứ lúc nào mình cũng sẽ trò chuyện với cậu, được không?"

"Thật hả?" Dalia ngước đôi mắt đỏ hoe, nức nở không ngừng, "Cậu không được lừa mình."

"Mình không lừa cậu."

Sau đó, Dalia mới miễn cưỡng buông tay cô và lên tàu.

Bước ra khỏi nhà ga, một mình ngước nhìn bầu trời, lúc đó cô chợt hiểu ra, trong sách viết
"Trưởng thành chính là một cuộc chia tay dài vô tận" rốt cuộc có nghĩa là gì.

Thời gian trôi nhanh.

Khi kỳ thi đại học đang dần đến gần, không khí học tập của lớp 12-1 ngày càng mạnh mẽ.

Trong một năm này, cô dốc toàn tâm toàn lực, loại bỏ mọi tạp niệm, không để ý chuyện bên ngoài, chỉ chú tâm đọc sách hiền triết.

Đồng thời, trong việc xem xét và thảo luận hàng ngày, cô đã thiết lập một tình bạn cách mạng tốt đẹp với lớp trưởng Jaehyuk.

Cô ngưỡng mộ tài năng của Jaehyuk, thỉnh thoảng thảo luận về một số chủ đề bí truyền với cậu ta.

Cậu cũng biết gì nói nấy.

Bánh xe thời gian khổng lồ nặng nề lăn bánh, vào mùa hè năm thứ hai, kỳ thi đại học như đã định diễn ra.

Một ngày trước kỳ thi, cô đã nghe lại đoạn ghi âm lời chúc phúc mà bố Hứa để lại, sau đó mở điện thoại và gửi một tin nhắn đến số đã trống.

[ Ngày mai em thi đại học, anh chúc em kì khai đắc thắng* đi. ]

Cũng như bao lần trước, tin nhắn như tảng đá chìm xuống biển, không có hồi âm.

Cô mỉm cười lắc đầu, tắt màn hình và tắt điện thoại.

Ngày hôm sau, bình tĩnh đi thi.

Như giáo viên chủ nhiệm đã nói, các câu hỏi trong kỳ thi đại học thực sự giống nhau, mọi câu hỏi lớn đều là sự cải tiến của các câu cũ. Chỉ cần nắm vững kiến thức cốt lõi và kỹ năng cơ bản vững chắc, có thể làm chủ mọi thứ.

Chiều ngày mùng 8, khi kỳ thi kết thúc, chuông reo, nam nữ sinh chạy như điên ra khỏi phòng thi, trong tích tắc cặp sách, giấy bút vứt đầy trời.

Mọi người hò reo ăn mừng kỳ thi đại học chết tiệt này cuối cùng cũng đã qua.

Trái ngược với sự xao động của đám đông, cô chỉ đi vòng qua đám đông, lặng lẽ rời khỏi tòa nhà giảng dạy của phòng thi.

Ngoài cổng đông nghịt người, vô số phụ huynh và thầy cô háo hức chờ đợi.

Eunsim nhìn thấy mẹ trong nháy mắt.

Mẹ đứng ngượng nghịu bên căng tin, mặc bộ sườn xám màu xanh đã cũ, tóc búi cao, trang điểm nhẹ, ánh mắt đầy lo lắng và chờ đợi.

Cảm giác nhẹ nhõm khi kết thúc kỳ thi đại học, cuối cùng chậm rãi đến khi cô nhìn thấy mẹ.

"Thi xong là tốt, thi xong là tốt!"
bà ôm con gái. Không hỏi con gái về độ khó của các câu hỏi trong kỳ thi, cũng không dò hỏi đáp án của các câu hỏi.

Bà vừa nhớ lại những năm này, cô gái nhỏ đã chăm chỉ và khó khăn thế nào, nhiều lần nghẹn ngào, "Đi, về nhà, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con."

"Vâng."

Hai mẹ con nắm tay nhau thân mật, chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, gọi: "Bạn học Eunsim ."

Cô sững sờ. Giọng nam, trầm thấp từ tính, rất lạ. Nhưng có một chút... Giống như đã từng quen biết.

Cô quay lại.

Đứng sau lưng là một người đàn ông cao lớn, mặc áo ngắn tay màu đen cùng với quần dài, quần áo rất đơn giản nhưng vẫn không che giấu được vẻ anh tuấn, giỏi giang phóng khoáng.

Khẽ cau mày, nghĩ lại, một cái tên từ từ hiện ra từ sâu trong trí nhớ của cô.

"...Cảnh sát Haruto?"

"Cô gái nhỏ." hiển nhiên không ngờ rằng bạn học nhỏ này còn nhớ mình, anh ta hơi sửng sốt,
"Trí nhớ của em thật tốt, em chỉ mới gặp anh một lần, đã nhớ tên của anh."

Ngay khi cô điều chỉnh nụ cười đúng cách, mẹ cô cũng lên tiếng, nghi hoặc nói: "Simsim, đây là..."

"Mẹ, đây là cảnh sát Haruto."Đội trưởng đội điều tra hình sự."

"Đồng chí cảnh sát? Xin hỏi đồng chí cảnh sát, đồng chí tìm chúng tôi có chuyện gì sao?"

Haruto cười xua tay: "Chị, em tìm hai người là chuyện riêng, chị đừng sợ"

"Chuyện riêng?"

"Là như này, một người bạn của anh có chuẩn bị quà cho em, nói với anh, sau khi em thi đại học xong, anh sẽ thay mặt cậu ấy đưa cho em."

Haruto cúi đầu nói, đồng thời lấy ra món quà từ chiếc túi đựng tài liệu mà anh ta mang theo, đưa nó ra.

Cô đưa tay ra nhận lấy, khi nhìn thấy nó, cô sững người tại chỗ giây lát.

"Đây là hai vé máy bay đi Thảo nguyên. Đồ đã giao xong, anh đi đây." Sau đó xoay người rời đi.

Hốc mắt không tự chủ được ươn ướt, Eunsim đưa tay nhẹ nhàng che miệng.

Cô khao khát thảo nguyên từ khi còn nhỏ, từng ước định với bố rằng sau khi thi vào đại học, cô sẽ đến đây, chân thực nhìn ngắm bầu trời xanh mây trắng, đồng cỏ và gia súc, ngựa phi nước đại...

Cô chỉ nói bí mật này cho một người.

Lần đầu tiên trong cả năm, mắt cô đẫm lệ.

Lúc đầu cô chỉ tùy tiện nhắc đến, nhưng thực ra anh đã ghi nhớ nguyện vọng này.

Mặt trời thiêu đốt trên bầu trời, những giọt nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, mặt trời vàng óng không bị cản trở, xuyên thẳng vào mắt Eunsim.

Cô quay đầu sang một bên, giơ tấm vé lên chặn lại, một lúc sau, cô dường như thoáng thấy một người từ khóe mắt.

"..." Đồng tử cô cứng đờ. Vội vàng lau nhanh nước mắt, nhìn thật kỹ.

Bên ngoài phòng thi rất đông người, có người đang cười, có người đầy phiền muộn, có người vui vẻ, có người lại buồn bã. Không có hình ảnh như vậy trong bộ nhớ.

Cô cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay vuốt ve tấm vé, cuối cùng thầm nói một cái tên.

"Simsim, ai cho con cái này?"

Eunsim trầm mặc vài giây, dùng mu bàn tay lau đi khóe mắt, lắc đầu nói: "Con cũng không biết."

"Vừa rồi con đang nhìn gì vậy?"

"Không có gì."
Cô cười nhạt, "Chỉ hoa mắt thôi ạ."

.....

.

.
.

.



_______






_____


Mỏi tay quá các sư huynh ạ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz