Chuyen Ver So Junghwan Nu Hon Chay Bong
...........Đối mặt với sự nghi ngờ này, cảm thấy khóc không ra nước mắt. Cô thề có ông trời, cô thực sự không ngờ rằng bạn nam kia đưa sẽ là một bức thư tình.Dưới tình thế cấp bách, xua tay buột miệng nói:"Em không biết đó là thư tình, nếu biết em sẽ không bao giờ nhận."Junghwan đang cầm thư tình, ung dung cụp mắt nhìn cô gái phía trước. Sau khi nghe cô giải thích, vẻ mặt không thay đổi, chỉ đáp lại hai chữ:
"Thật sao.""Thật mà!"Thấy anh vẫn không tin, cô lại lo lắng nói:
"Nếu em biết, em nhận thì nhận, nhất định sẽ lặng lẽ nhận, sao có thể ngu ngốc như vậy để cho anh phát hiện."Anh nhìn thẳng vào cô, nhướng mày, đột nhiên nói:
"Bức thư tình này, em không muốn bị 'huấn luyện viên' phát hiện,
hay em không muốn bị 'So Junghwan' phát hiện?""Huấn luyện viên hay So Junghwan đều không phải là anh sao? Có gì khác nhau?"Anh bình tĩnh nói: "Em không muốn bị huấn luyện viên phát hiện vì em sợ vi phạm quy tắc 'không được yêu đương' của trường.
Em sợ bị So Junghwan phát hiện vì em sợ tôi hiểu lầm em."Ánh mắt cô khẽ lóe lên.Anh nhìn chằm chằm cô, nói:
"Trả lời tôi."Ba chữ này nói ra nhẹ nhàng, nhưng mỗi một nốt đều rõ ràng xâm nhập vào lỗ tai.Mặt cô lại trở nên khô khốc, gốc tai cũng đang bỏng rát.
Cô đoán chắc đầu mình đã đỏ như quả cà chua. Sợ bị phát hiện, cô chỉ có thể giả vờ không quan tâm quay đầu nhìn chỗ khác.Eunsim hắng giọng, nói:
"Em sợ bị phạt vì vi phạm nội quy của trường."Junghwan nghe như vậy liền cau mày.Anh chưa kịp xụ mặt, định mở miệng thì cô gái nhỏ trước mặt anh lại lên tiếng. Lần này, cô vô thức cúi đầu xuống, như thể đang chột dạ lại như ngại ngùng, âm lượng cũng thấp hơn nhiều so với lần trước.Cô nhỏ giọng nói: "Đương nhiên cũng sợ anh hiểu lầm."Lúc này, bóng đêm lặng lẽ lan tràn giữa hai người. Sau khi nói xong, cô xấu hổ đến mức không dám nhìn biểu cảm của anh.Cô cúi đầu đỏ mặt, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn trong bóng tối, mười ngón tay nắm chặt kẹo trong túi bị bóp đến biến dạng.Cũng chính vào lúc đó, đôi mắt của Junghwan đột nhiên tối sầm lại, trong đầu anh hiện lên vô số suy nghĩ.Những thứ cuồng nhiệt, cực đoan, điên cuồng, rất nhiều tâm tư đều là bởi vì cô mà sinh ra, như măng mọc sau mưa, bén rễ đâm chồi trong cơ thể anh, hấp thu sự si mê của anh làm chất dinh dưỡng, chỉ trong chốc lát mọc ra vô số dây leo, quấn quanh anh, xúi giục anh, lôi kéo anh vào con đường xấu xa.Cô nói, sợ anh hiểu lầm.Điều đó có nghĩa là, trong trái tim cô, anh cũng đặc biệt.Trong quá khứ, không biết bao nhiêu ngày đêm, khao khát hết thảy thuộc về cô gái này như vậy.Trong quá khứ, không biết bao nhiêu ngày đêm, anh thậm chí còn hoang tưởng tin rằng mình có thể sống sót từ miền nam Myanmar là do ông trời từ bi rủ lòng thương đã cho anh một cơ hội.
Trở lại bên cạnh Kang Eunsim, có được cơ hội đến bên cô gái này.Và giờ phút này, điều anh mong muốn nhất, cô gái đang đứng trước mặt anh.Lý trí và khao khát đang ở trong tâm trí kéo tới kéo lui.Một lúc sau, anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày lại xuất hiện.Cô không có kỹ năng đọc suy nghĩ, cũng không tham gia các lớp tâm lý biểu hiện vi mô, tất nhiên cô không biết anh đang nghĩ cái gì hay đang nghĩ tới gì.Khoảnh khắc cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng lạnh lùng như ngọc, khi cùng anh nhìn bầu trời đêm xa xăm, khóe miệng khẽ nhếch lên.Đối với cô, nụ cười của người đàn ông này luôn có sức hút kỳ diệu, khiến cô dễ dàng cảm nhận được niềm vui.Cô chớp chớp mắt, nhân lúc tâm tình anh đang tốt, vội vàng thử thấp giọng nói:
"Huấn luyện viên, anh hỏi gì em đều đã trả lời hết, anh có thể trả lại bức thư này cho em được không?"Trong mắt anh hiện lên ý cười, môi mỏng phun ra ngữ khí khá lạnh lùng:"Không thể. Tịch thu."Eunsim: "?"
"Người khác viết thư cho em, anh cầm làm gì?"Junghwan hỏi ngược lại, "Vậy em giữ làm gì?"Eunsim sững sờ trước câu hỏi của anh.Ngữ khí anh lạnh lùng:
"Nghiêm túc đọc? Hay là bây giờ tôi mở ra đọc diễn cảm mấy đoạn, em đánh giá thử, sau đó viết tám trăm chữ bình luận?"Khuôn mặt này của Junghwan, khi không cảm xúc lạnh lùng và đẹp trai giống hoa Vô Khuyết trong quân đội nói, thỉnh thoảng nói gì đó có chút âm dương quái khí, rất thiếu đánh. Vẻ cà lơ lưu manh không đàng hoàng này, khiến người ta muốn đấm anh lên cây bằng hai nắm tay.Làm sao có thể nói lại anh. Cô gái nhỏ chỉ có thể đỏ mặt nhìn anh, lo lắng:"Vậy sau khi anh tịch thu, sẽ có biện pháp trừng phạt gì không?"Nếu vì một bức thư tình không giải thích được mà bị trừng phạt. Cũng oan quá rồi!Anh lạnh lùng nói: "Viết thư tình, tôi sẽ tùy theo tình hình mà xử lý."Cô căng thẳng đến tim treo lơ lửng: "Vậy nhận thư tình thì thế nào?"Junghwan nghe vậy thì dừng lại, nhìn cô gái, tầm mắt đánh giá cô gái nhỏ một vòng, hất cằm lên:
"Có muốn tôi bảo vệ em không?""Chuyện này không ai khác biết cả. Huấn luyện viên, xin anh."Anh nhìn cô: "Vậy sao em không mua chuộc tôi đi?"Eunsim sửng sốt vài giây, sau đó mới sực tỉnh, vội vàng bóp túi kẹo nhỏ trong tay, nói:
"Ừm. Cái này, đây là em đặc biệt mua cho anh. Tặng anh ăn này."Junghwan nhận lấy, liếc nhìn lớp giấy gói màu hồng, xanh lá cây, thấy một vài ký tự lớn: Kẹo dẻo vị đào.Anh nhướng mày.Tiểu nha đầu lại giơ ngón trỏ mảnh khảnh lên chọc vào không khí, nói:
"Đây là vị em thích nhất, rất ngon. Anh thử đi."Sự thoải mái trong lòng khiến anh muốn bật cười thành tiếng. Nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm mặt, cố ý nghiêm túc. Anh rũ mắt nhìn cô, nói:"Chỉ một túi kẹo trái cây thôi?""Túi kẹo này vốn là để cảm ơn anh hướng dẫn em hát."Do dự suy nghĩ một chút, đề nghị: "Vậy ngày mai em lại mua cho anh một túi nữa nhé?"Junghwan không nói nên lời. Cô gái nhỏ của anh ngây thơ đến không rành thế sự. Trong suy nghĩ đơn giản của cô, một túi kẹo không đủ thì hai túi. Thực sự hợp lý, không thể tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.Logic này đáng yêu đến mức Junghwan không có chút nóng nảy nào.Hai giây sau, chỉ nghe thấy trong mũi huấn luyện viên phát ra một tiếng, giống như là hừ nhẹ, không tỏ ý kiến, hẳn là có thể hiểu thành ngầm đồng ý.Sau đó, cô thấy anh cầm viên kẹo dẻo nhìn ngắm, đặt nó phẳng lì trong lòng bàn tay, lấy điện thoại di động ra và "tách" chụp ảnh.Thấy vậy, lại gần tò mò hỏi:
"Anh chụp ảnh làm gì?"Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên màn hình thao tác gì đó. Nhìn thấy cái đầu nhỏ tiến lại gần, anh ngay lập tức tắt màn hình điện thoại với một tiếng "tách".Anh bình tĩnh nói: "Đây là bằng chứng em mua chuộc tôi. Để lại bằng chứng sau này tôi uy hiếp em.""..."Một giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu từ trên trán rơi xuống."Đi thôi, sắp đến giờ tắt đèn canh gác rồi."
Junghwan liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Tôi đưa em về ký túc xá."Sau đó, cả hai đi về phía khu ký túc xá nữ.Khi sắp đến nơi, một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía sau, gọi: "So Junghwan!"Ánh mắt khẽ động, nhận ra là giọng Tami, dừng lại xoay người.Anh cũng quay đầu nhìn lại."Đã muộn như vậy còn quấy rầy sinh viên nghỉ ngơi. Có huấn luyện viên nào quá mức như cậu không?" Ánh mắt anh bình tĩnh, lướt qua mặt Tami, quay đầu nhìn về phía cô bên cạnh. Anh nhẹ nhàng nói:
"Em lên đi, ngủ sớm một chút."Eunsim gật đầu. Không khỏi lặng lẽ liếc nhìn Tami lần nữa, sau đó xoay người chậm rãi đi về phía ký túc xá.Đằng sau, huấn luyện viên và người hoạ sĩ xinh đẹp, âm thanh của cuộc trò chuyện rõ ràng lọt vào tai cô."Kẹo của cậu đâu? Mau cho mình một viên." Junghwan: "Kẹo gì?""Cậu vừa mới đăng lên vòng bạn bè ba phút trước ấy, kẹo dẻo vị đào. Không thể nào ăn hết rồi chứ?"Eunsim sững sờ.Hóa ra anh chụp bức ảnh vừa rồi đăng lên vòng bạn bè.Trong phút chốc, một tầng ấm áp mơ hồ nhẹ nhàng bao lấy trái tim thiếu nữ. Sau khi không còn tò mò cuộc nói chuyện nữa, cô cong môi bước nhanh lên cầu thang.Nhìn bóng dáng mảnh khảnh xoay người đi vào cửa ký túc xá ở một góc, anh mới quay đầu lại.Tami và Junghwan lớn lên trong cùng một sân, rất hiểu nhau. Cô ấy cũng rất thích kẹo trái cây nên rất tự nhiên xòe tay giục:
"Lâu lắm rồi mình chưa ăn, cho mình một viên đi."Junghwan thờ ơ nói: "Siêu thị ở ngay đó, muốn ăn thì tự mua đi.""Keo kiệt."
"Bố mình nhờ mình nói cho cậu, chuyện bệnh viện của bạn ông ấy bên kia đã liên lạc xong rồi, chú So có thể đến đó bất cứ lúc nào."Sắc mặt hơi ngưng trọng, nói: "Cảm ơn.""Ngày mai mình muốn đi thăm chú So." Tami đề nghị, "Chúng ta đi cùng nhau, tiện thể làm thủ tục chuyển viện luôn."Anh gật đầu.*Sáng hôm sau, anh và Tami cùng nhau đến Bệnh viện."Bố cậu đã nằm ở chỗ này của chúng tôi nhiều năm như vậy, đúng là không có tiến triển gì. Nếu có bác sĩ thần kinh giỏi hơn có thể cải thiện tình hình, tất nhiên tôi cũng muốn như vậy."Vụ tai nạn xe hơi khiến dây thần kinh não bộ của Ba anh bị tổn thương nghiêm trọng, rơi vào trạng thái thực vật.
Bên cạnh chiếc tủ, nằm trên giường bệnh là một người đàn ông trạc năm mươi.Người đàn ông nhắm mắt lại và bất động, như thể đang ngủ, lại như đã chết. Chỉ có đường cong dao động trên màn hình điện tâm đồ cho thấy linh hồn của ông vẫn còn tồn tại trên thế giới này.Giống như nhiều lần trước đây, Junghwan bước vào phòng bệnh, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống và lặng lẽ nghe thím y tá, tóm tắt tình hình gần đây."Vẫn như vậy"
"Vẫn luôn ngủ như vậy. Gọi ông ấy, ông ấy không trả lời, nói chuyện với ông ấy cũng không có phản ứng. Theo bác sĩ nói, bộ não của ông ấy vẫn có tri giác.
Thật đáng thương, có thể nghe thấy được, nhưng không thể cử động hay phát ra âm thanh, không biết là tư vị gì, tưởng tượng không được."Sắc mặt anh bình tĩnh, không trả lời những lời này.Anh lấy con chim bồ câu trắng.Thím tỏ vẻ khó hiểu.Junghwan cười nhẹ với bà ấy, nói: "Đây là đồ của mẹ cháu, cháu giữ là được.""Ồ, đây là đồ của mẹ cậu sao?
Nghe nói, mẹ cậu rất lợi hại, là nữ phi công lái máy bay chiến đấu! Nhưng ngần ấy năm, tôi chưa từng thấy mẹ cậu đến bệnh viện, chẳng lẽ còn bận rộn hơn cậu..."Bên cạnh biểu cảm của Tami thay đổi ngay lập tức khi nghe như vậy. Cô ấy ra sức ho khan cắt ngang lời thím Vương, kéo thím sang một bên."Làm sao vậy tiểu thư, tôi nói bậy gì sao?"Tami cau mày định nói gì đó.Junghwan đã nói trước. Anh bình thản nói: "Mẹ cháu không còn nữa."Thím biết mình đã nói sai, hối hận đến mức tự tát mình hai cái.Anh hạ mắt xuống, nhìn bức tượng điêu khắc chim bồ câu màu trắng, tiếp tục bình tĩnh nói:
"Mười hai năm trước, khi đang thực hiện một nhiệm vụ đã xảy ra tai nạn, rơi máy bay."Mười hai năm trước, ở tuổi mười bốn, vĩnh viễn mất đi người mẹ đáng tự hào của mình.Phi công chiến đấu ưu tú nhất của đại đội, nữ trung tá không quân với mật danh "Bồ câu trắng", cho đến nay, vĩnh viễn ở lại vùng đất bà yêu, giữa bầu trời xanh và những đám mây trắng.Ra khỏi bệnh viện, trời quang mây tạnh, đối diện là trung tâm thương mại vừa khai trương, trước cửa có hai con rối khí cầu khổng lồ màu đỏ, theo gió đung đưa một cách thần kỳ.Tami đứng ở khoảng đất trống trước bệnh viện đợi một lúc, một chiếc xe việt dã màu đen từ bãi đậu xe chậm rãi lái ra.Dừng lại trước mặt cô ấy.Tami giơ tay gõ cửa kính xe, cộp cộp hai lần. Tấm kính tối đen như mực từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm."Mẹ mình bảo cậu đến nhà mình ăn cơm, có đi không?"Junghwan lắc đầu, lịch sự trả lời: "Cám ơn dì giúp mình. Hôm nay không đi, mình còn phải quay lại trường để lãnh đạo đội.""Bỏ đi." Có chút thất vọng nhún vai, vẫy vẫy tay với anh,
"Cậu đi đi, mình còn có chuyện khác, không cần tiễn mình."Nghe vậy, vẫy tay tạm biệt cô ấy, tùy ý nhấn nút nâng cửa sổ.Lúc này, Tami đột nhiên nói: "Này chờ một chút!"Junghwan dừng cửa sổ xe.Do dự hai giây, hít một hơi rồi thở ra, nói:
"Nữ tân binh xinh đẹp kia của đội cậu là người Iksan, trước đó cậu cũng ở Iksan một thời gian.
Cậu và cô ấy... có phải đã sớm quen biết nhau không?"Sắc mặt không thay đổi: "Cậu hỏi cái này làm gì?""Không có chuyện gì, tùy tiện hỏi một chút thôi."Anh trầm mặc một lúc rồi nói: "Có quen."Tami:"..."Junghwan: "Rất quen thuộc."Tami mím môi, trong lòng không hiểu có cảm giác tắc nghẽn, chỉ có thể yên lặng gật đầu: "Ồ."Không lưu lại trên mặt cô ấy lâu, mà là quay đầu nhìn con đường phía trước, nói: "Còn có chuyện gì không?""Không có, tạm biệt."Anh cũng khẽ gật đầu, không nhiều lời cũng không nhìn cô ấy, tự mình lái xe đi.Tami đứng tại chỗ, vẻ mặt phức tạp nhìn chiếc xe màu đen lái đi. Do dự một lúc, cô ấy lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.Sau khi kết nối, Haruto trầm giọng nói:
"Sao vậy Tami?""Trước kia ở Iksan, cậu và Junghwan có nhiều tiếp xúc không?""Không nhiều lắm, lúc ấy nhiệm vụ của cậu ấy tính chất đặc thù, tụi mình căn bản không có liên lạc.""Ồ."Haruto có chút buồn cười: "Cậu gọi điện thoại cho mình chỉ hỏi cái này?"Tami mím môi.Haruto mặt lạnh nhưng trái tim ấm áp, ngay thẳng và tốt bụng, Tami luôn coi anh ta là anh cả có thể dựa vào."Vậy cậu có biết, có một cô gái tên Kang Eunsim không?"Haruto trầm mặc vài giây, đáp: "Biết.""Cô ấy và Junghwan có quan hệ gì?""Là hàng xóm trong một tiểu khu, lầu trên lầu dưới, tiếp xúc cũng không ít, có chuyện gì sao?"Cô ấy khẽ cau mày, do dự một lúc rồi nói:
"Không biết có phải là mình nghĩ nhiều không, mình luôn cảm thấy Junghwan đối với cô gái nhỏ này có chút không bình thường."Haruto: "Bố của cô gái nhỏ đó mất sớm, điều kiện gia đình rất kém, một mình người mẹ nuôi cô ấy, loại khổ sở này chúng ta không thể tưởng tượng được.
Với trình độ ở trường trung học, cô ấy có thể vượt qua bài kiểm tra và được nhận vào Công nghiệp Quân sự, cậu nên biết cô ấy không đơn giản...Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, tiểu nha đầu đó rất dễ thương, không chừng Junghwan xem cô ấy như anh trai đối với em gái, chẳng có gì lạ cả."Tami hừ một tiếng:
"Mình chỉ hỏi một câu, cậu liền giúp tiểu cô nương kia giải thích mấy chục câu.
Nghe cậu nói rất nhiều điều tốt về Eunsim, sao mình cảm thấy cậu đối với tiểu cô nương kia rất có tình cảm, có phải cậu..."Haruto trầm mặc, sau đó thanh âm có chút lạnh lùng: "Tami.""Được rồi được rồi, làm gì mà tức giận như vậy, mình đùa cậu thôi."Tami nói, "Mình còn phải đi thăm thầy cô. Cúp máy đây."*
Sáng hôm sau, lúc năm giờ năm mươi, còi đánh thức đổ chuông đúng giờ, tòa nhà ký túc xá sinh viên được thắp sáng rực rỡ trong nháy mắt.Các cô gái 307 cố gắng dậy nhanh nhất có thể, đánh răng rửa mặt thay quân phục, đem chăn trên giường theo nếp gấp lúc trước gấp thành từng miếng đậu hũ, rồi đứng ngay ngắn thành một hàng, yên lặng chờ đợi cán bộ đội đến.Sáu giờ, chuông báo hiệu vang lên, Mina của đại đội chỉ huy chắp tay sau lưng bước vào phòng 307.Sau khi kiểm tra một chút, cô ấy cau mày, tùy tiện ném chiếc chăn bông của Lia gần nhất xuống đất, lạnh lùng ra lệnh"Năm người các bạn, ôm chăn theo tôi xuống lầu!"Các nữ sinh đại đội chỉ huy ảo não thở dài, nhìn nhau, bất đắc dĩ nhấc chăn, yên lặng đi ra khỏi cửa ký túc xá.Nhìn thấy tất cả bạn cùng phòng của mình đều bị quét sạch, vốn đã bất an, Eunsim trong nháy mắt càng thêm lo lắng.Cô một mình đứng giữa ký túc xá, nín thở chờ đội trưởng Jihoon đến.Không lâu sau, lại một tiếng giày quân đội vang lên, âm thanh phát ra từ hành lang Cô ngước mắt lên, một dáng người thẳng tắp đẹp như tranh vẽ đẩy cửa bước vào.Cô mở to mắt, kinh ngạc nói: "... Đội trưởng So, sao lại là anh? Không phải nói đội trưởng Park tới kiểm tra sao?""Đội trưởng Park các em kiểm tra phía nam, tôi kiểm tra phía nữ." Junghwan nhướng mi nói, nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Em có ý kiến gì sao?"Cô xấu hổ lắc đầu: "Không có."Eunsim ngủ ở giường trên, Junghwan đi ngang qua cô với đôi chân dài, lợi thế về chiều cao quá rõ ràng, anh hơi quay đầu lại, liếc mắt một cái là thấy rõ khối đậu hủ quân bị nhỏ.Sau khi đánh giá hai giây, Junghwan thấp giọng ra lệnh: "Gỡ xuống.""Rõ..."Biết mình không qua được vòng kiểm tra, đôi vai nhỏ nhắn rũ xuống, lẳng lặng đi tới bên giường, kiễng chân ôm khối đậu hủ đặt xuống giường dưới.Thấy đậu hủ nhỏ của mình ngăn nắp, cô bối rối nghiêng đầu.Rõ ràng trông không tệ lắm.Cô gấp rất cẩn thận.Từ đó có thể thấy huấn luyện viên và cán bộ đội có yêu cầu rất cao đối với khối chăn đậu hủ... Cô xấu hổ nghĩ.Junghwan đi tới trước mặt khối đậu hủ, hơi cúi đầu, lại vươn cánh tay dài đem khối đậu hủ duỗi ra, cũng không nhìn cô, bình tĩnh nói: "Em lại đây."Cô bước tới, đứng yên.Anh thân hình cao lớn, không gian giường dưới chật chội, không gian thậm chí còn chật chội hơn vì sự hiện diện của anh. Anh cụp mắt xuống, ánh mắt bình tĩnh và tập trung, vừa xếp lại chăn vừa giải thích cho cô điểm mấu chốt cách gấp khối đậu hủ:
"Đường này phải phẳng và thẳng, nếu không thẳng thì lúc gấp sẽ không đứng được. Đây là một mẹo nhỏ..."Eunsim cẩn thận lắng nghe.Đột nhiên, anh không ngước mắt lên, nói: "Sao lại thơm như vậy?"Cô không có phản ứng, quay đầu nhìn anh: "Cái gì... Thơm?""Chăn của em." Anh cũng nghiêng đầu nhìn cô.Cúi đầu dùng sức ngửi ngửi chăn bông, càng thêm mê mang, sau đó nhìn anh:
"Không có mùi gì."Ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt nhận ra khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài thước.Rất gần....Rất gần.Gần như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi rất nhỏ của anh cong cong hình cung, có thể nhìn thấy bóng tối thâm thúy trong con ngươi của anh, nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng và có chút bối rối...Nhịp tim bỗng trở nên dồn dập.Cô hơi đỏ mặt, nhận ra khoảng cách không ổn, muốn tránh ra. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, thế mà thấy anh nghiêng người về phía cô."..." Không biết anh định làm gì, cô sững sờ, thậm chí quên trốn.Trong nháy mắt, sống mũi cao thẳng của Junghwan kề sát lỗ tai nhỏ hồng hào đáng yêu của cô, dừng lại nửa giây. Anh nhướng mày, tùy ý nói:"Hương thơm ngọt như vậy."Eunsim:" ? !""Nhưng mùi hương của chính mình sẽ không tự mình ngửi thấy một thời gian dài. Hương thơm có sẵn trên người em, cho nên em không thể ngửi thấy nó."Eunsim thậm chí còn khó hiểu hơn.Cô cúi đầu, vùi chóp mũi nhỏ hít một hơi thật sâu vào hõm vai mình, nói:
"Bạn cùng phòng ở cùng em mỗi ngày, em chưa từng nghe họ nói trên người em có mùi thơm." Cô thì thầm:
"Là mũi anh có vấn đề."Anh liếc cô một cái, lười biếng nói: "Phải. Mũi của tôi có vấn đề.""Mũi của tôi ngửi được mùi hương của em, không sao cả."
......
............---------
_______
Gì thế mắt xem nhiều nhưng lại tuột lượt thích vậy huhuh
Nản lòng úa ikkk
"Thật sao.""Thật mà!"Thấy anh vẫn không tin, cô lại lo lắng nói:
"Nếu em biết, em nhận thì nhận, nhất định sẽ lặng lẽ nhận, sao có thể ngu ngốc như vậy để cho anh phát hiện."Anh nhìn thẳng vào cô, nhướng mày, đột nhiên nói:
"Bức thư tình này, em không muốn bị 'huấn luyện viên' phát hiện,
hay em không muốn bị 'So Junghwan' phát hiện?""Huấn luyện viên hay So Junghwan đều không phải là anh sao? Có gì khác nhau?"Anh bình tĩnh nói: "Em không muốn bị huấn luyện viên phát hiện vì em sợ vi phạm quy tắc 'không được yêu đương' của trường.
Em sợ bị So Junghwan phát hiện vì em sợ tôi hiểu lầm em."Ánh mắt cô khẽ lóe lên.Anh nhìn chằm chằm cô, nói:
"Trả lời tôi."Ba chữ này nói ra nhẹ nhàng, nhưng mỗi một nốt đều rõ ràng xâm nhập vào lỗ tai.Mặt cô lại trở nên khô khốc, gốc tai cũng đang bỏng rát.
Cô đoán chắc đầu mình đã đỏ như quả cà chua. Sợ bị phát hiện, cô chỉ có thể giả vờ không quan tâm quay đầu nhìn chỗ khác.Eunsim hắng giọng, nói:
"Em sợ bị phạt vì vi phạm nội quy của trường."Junghwan nghe như vậy liền cau mày.Anh chưa kịp xụ mặt, định mở miệng thì cô gái nhỏ trước mặt anh lại lên tiếng. Lần này, cô vô thức cúi đầu xuống, như thể đang chột dạ lại như ngại ngùng, âm lượng cũng thấp hơn nhiều so với lần trước.Cô nhỏ giọng nói: "Đương nhiên cũng sợ anh hiểu lầm."Lúc này, bóng đêm lặng lẽ lan tràn giữa hai người. Sau khi nói xong, cô xấu hổ đến mức không dám nhìn biểu cảm của anh.Cô cúi đầu đỏ mặt, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn trong bóng tối, mười ngón tay nắm chặt kẹo trong túi bị bóp đến biến dạng.Cũng chính vào lúc đó, đôi mắt của Junghwan đột nhiên tối sầm lại, trong đầu anh hiện lên vô số suy nghĩ.Những thứ cuồng nhiệt, cực đoan, điên cuồng, rất nhiều tâm tư đều là bởi vì cô mà sinh ra, như măng mọc sau mưa, bén rễ đâm chồi trong cơ thể anh, hấp thu sự si mê của anh làm chất dinh dưỡng, chỉ trong chốc lát mọc ra vô số dây leo, quấn quanh anh, xúi giục anh, lôi kéo anh vào con đường xấu xa.Cô nói, sợ anh hiểu lầm.Điều đó có nghĩa là, trong trái tim cô, anh cũng đặc biệt.Trong quá khứ, không biết bao nhiêu ngày đêm, khao khát hết thảy thuộc về cô gái này như vậy.Trong quá khứ, không biết bao nhiêu ngày đêm, anh thậm chí còn hoang tưởng tin rằng mình có thể sống sót từ miền nam Myanmar là do ông trời từ bi rủ lòng thương đã cho anh một cơ hội.
Trở lại bên cạnh Kang Eunsim, có được cơ hội đến bên cô gái này.Và giờ phút này, điều anh mong muốn nhất, cô gái đang đứng trước mặt anh.Lý trí và khao khát đang ở trong tâm trí kéo tới kéo lui.Một lúc sau, anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày lại xuất hiện.Cô không có kỹ năng đọc suy nghĩ, cũng không tham gia các lớp tâm lý biểu hiện vi mô, tất nhiên cô không biết anh đang nghĩ cái gì hay đang nghĩ tới gì.Khoảnh khắc cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng lạnh lùng như ngọc, khi cùng anh nhìn bầu trời đêm xa xăm, khóe miệng khẽ nhếch lên.Đối với cô, nụ cười của người đàn ông này luôn có sức hút kỳ diệu, khiến cô dễ dàng cảm nhận được niềm vui.Cô chớp chớp mắt, nhân lúc tâm tình anh đang tốt, vội vàng thử thấp giọng nói:
"Huấn luyện viên, anh hỏi gì em đều đã trả lời hết, anh có thể trả lại bức thư này cho em được không?"Trong mắt anh hiện lên ý cười, môi mỏng phun ra ngữ khí khá lạnh lùng:"Không thể. Tịch thu."Eunsim: "?"
"Người khác viết thư cho em, anh cầm làm gì?"Junghwan hỏi ngược lại, "Vậy em giữ làm gì?"Eunsim sững sờ trước câu hỏi của anh.Ngữ khí anh lạnh lùng:
"Nghiêm túc đọc? Hay là bây giờ tôi mở ra đọc diễn cảm mấy đoạn, em đánh giá thử, sau đó viết tám trăm chữ bình luận?"Khuôn mặt này của Junghwan, khi không cảm xúc lạnh lùng và đẹp trai giống hoa Vô Khuyết trong quân đội nói, thỉnh thoảng nói gì đó có chút âm dương quái khí, rất thiếu đánh. Vẻ cà lơ lưu manh không đàng hoàng này, khiến người ta muốn đấm anh lên cây bằng hai nắm tay.Làm sao có thể nói lại anh. Cô gái nhỏ chỉ có thể đỏ mặt nhìn anh, lo lắng:"Vậy sau khi anh tịch thu, sẽ có biện pháp trừng phạt gì không?"Nếu vì một bức thư tình không giải thích được mà bị trừng phạt. Cũng oan quá rồi!Anh lạnh lùng nói: "Viết thư tình, tôi sẽ tùy theo tình hình mà xử lý."Cô căng thẳng đến tim treo lơ lửng: "Vậy nhận thư tình thì thế nào?"Junghwan nghe vậy thì dừng lại, nhìn cô gái, tầm mắt đánh giá cô gái nhỏ một vòng, hất cằm lên:
"Có muốn tôi bảo vệ em không?""Chuyện này không ai khác biết cả. Huấn luyện viên, xin anh."Anh nhìn cô: "Vậy sao em không mua chuộc tôi đi?"Eunsim sửng sốt vài giây, sau đó mới sực tỉnh, vội vàng bóp túi kẹo nhỏ trong tay, nói:
"Ừm. Cái này, đây là em đặc biệt mua cho anh. Tặng anh ăn này."Junghwan nhận lấy, liếc nhìn lớp giấy gói màu hồng, xanh lá cây, thấy một vài ký tự lớn: Kẹo dẻo vị đào.Anh nhướng mày.Tiểu nha đầu lại giơ ngón trỏ mảnh khảnh lên chọc vào không khí, nói:
"Đây là vị em thích nhất, rất ngon. Anh thử đi."Sự thoải mái trong lòng khiến anh muốn bật cười thành tiếng. Nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm mặt, cố ý nghiêm túc. Anh rũ mắt nhìn cô, nói:"Chỉ một túi kẹo trái cây thôi?""Túi kẹo này vốn là để cảm ơn anh hướng dẫn em hát."Do dự suy nghĩ một chút, đề nghị: "Vậy ngày mai em lại mua cho anh một túi nữa nhé?"Junghwan không nói nên lời. Cô gái nhỏ của anh ngây thơ đến không rành thế sự. Trong suy nghĩ đơn giản của cô, một túi kẹo không đủ thì hai túi. Thực sự hợp lý, không thể tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.Logic này đáng yêu đến mức Junghwan không có chút nóng nảy nào.Hai giây sau, chỉ nghe thấy trong mũi huấn luyện viên phát ra một tiếng, giống như là hừ nhẹ, không tỏ ý kiến, hẳn là có thể hiểu thành ngầm đồng ý.Sau đó, cô thấy anh cầm viên kẹo dẻo nhìn ngắm, đặt nó phẳng lì trong lòng bàn tay, lấy điện thoại di động ra và "tách" chụp ảnh.Thấy vậy, lại gần tò mò hỏi:
"Anh chụp ảnh làm gì?"Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên màn hình thao tác gì đó. Nhìn thấy cái đầu nhỏ tiến lại gần, anh ngay lập tức tắt màn hình điện thoại với một tiếng "tách".Anh bình tĩnh nói: "Đây là bằng chứng em mua chuộc tôi. Để lại bằng chứng sau này tôi uy hiếp em.""..."Một giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu từ trên trán rơi xuống."Đi thôi, sắp đến giờ tắt đèn canh gác rồi."
Junghwan liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Tôi đưa em về ký túc xá."Sau đó, cả hai đi về phía khu ký túc xá nữ.Khi sắp đến nơi, một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía sau, gọi: "So Junghwan!"Ánh mắt khẽ động, nhận ra là giọng Tami, dừng lại xoay người.Anh cũng quay đầu nhìn lại."Đã muộn như vậy còn quấy rầy sinh viên nghỉ ngơi. Có huấn luyện viên nào quá mức như cậu không?" Ánh mắt anh bình tĩnh, lướt qua mặt Tami, quay đầu nhìn về phía cô bên cạnh. Anh nhẹ nhàng nói:
"Em lên đi, ngủ sớm một chút."Eunsim gật đầu. Không khỏi lặng lẽ liếc nhìn Tami lần nữa, sau đó xoay người chậm rãi đi về phía ký túc xá.Đằng sau, huấn luyện viên và người hoạ sĩ xinh đẹp, âm thanh của cuộc trò chuyện rõ ràng lọt vào tai cô."Kẹo của cậu đâu? Mau cho mình một viên." Junghwan: "Kẹo gì?""Cậu vừa mới đăng lên vòng bạn bè ba phút trước ấy, kẹo dẻo vị đào. Không thể nào ăn hết rồi chứ?"Eunsim sững sờ.Hóa ra anh chụp bức ảnh vừa rồi đăng lên vòng bạn bè.Trong phút chốc, một tầng ấm áp mơ hồ nhẹ nhàng bao lấy trái tim thiếu nữ. Sau khi không còn tò mò cuộc nói chuyện nữa, cô cong môi bước nhanh lên cầu thang.Nhìn bóng dáng mảnh khảnh xoay người đi vào cửa ký túc xá ở một góc, anh mới quay đầu lại.Tami và Junghwan lớn lên trong cùng một sân, rất hiểu nhau. Cô ấy cũng rất thích kẹo trái cây nên rất tự nhiên xòe tay giục:
"Lâu lắm rồi mình chưa ăn, cho mình một viên đi."Junghwan thờ ơ nói: "Siêu thị ở ngay đó, muốn ăn thì tự mua đi.""Keo kiệt."
"Bố mình nhờ mình nói cho cậu, chuyện bệnh viện của bạn ông ấy bên kia đã liên lạc xong rồi, chú So có thể đến đó bất cứ lúc nào."Sắc mặt hơi ngưng trọng, nói: "Cảm ơn.""Ngày mai mình muốn đi thăm chú So." Tami đề nghị, "Chúng ta đi cùng nhau, tiện thể làm thủ tục chuyển viện luôn."Anh gật đầu.*Sáng hôm sau, anh và Tami cùng nhau đến Bệnh viện."Bố cậu đã nằm ở chỗ này của chúng tôi nhiều năm như vậy, đúng là không có tiến triển gì. Nếu có bác sĩ thần kinh giỏi hơn có thể cải thiện tình hình, tất nhiên tôi cũng muốn như vậy."Vụ tai nạn xe hơi khiến dây thần kinh não bộ của Ba anh bị tổn thương nghiêm trọng, rơi vào trạng thái thực vật.
Bên cạnh chiếc tủ, nằm trên giường bệnh là một người đàn ông trạc năm mươi.Người đàn ông nhắm mắt lại và bất động, như thể đang ngủ, lại như đã chết. Chỉ có đường cong dao động trên màn hình điện tâm đồ cho thấy linh hồn của ông vẫn còn tồn tại trên thế giới này.Giống như nhiều lần trước đây, Junghwan bước vào phòng bệnh, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống và lặng lẽ nghe thím y tá, tóm tắt tình hình gần đây."Vẫn như vậy"
"Vẫn luôn ngủ như vậy. Gọi ông ấy, ông ấy không trả lời, nói chuyện với ông ấy cũng không có phản ứng. Theo bác sĩ nói, bộ não của ông ấy vẫn có tri giác.
Thật đáng thương, có thể nghe thấy được, nhưng không thể cử động hay phát ra âm thanh, không biết là tư vị gì, tưởng tượng không được."Sắc mặt anh bình tĩnh, không trả lời những lời này.Anh lấy con chim bồ câu trắng.Thím tỏ vẻ khó hiểu.Junghwan cười nhẹ với bà ấy, nói: "Đây là đồ của mẹ cháu, cháu giữ là được.""Ồ, đây là đồ của mẹ cậu sao?
Nghe nói, mẹ cậu rất lợi hại, là nữ phi công lái máy bay chiến đấu! Nhưng ngần ấy năm, tôi chưa từng thấy mẹ cậu đến bệnh viện, chẳng lẽ còn bận rộn hơn cậu..."Bên cạnh biểu cảm của Tami thay đổi ngay lập tức khi nghe như vậy. Cô ấy ra sức ho khan cắt ngang lời thím Vương, kéo thím sang một bên."Làm sao vậy tiểu thư, tôi nói bậy gì sao?"Tami cau mày định nói gì đó.Junghwan đã nói trước. Anh bình thản nói: "Mẹ cháu không còn nữa."Thím biết mình đã nói sai, hối hận đến mức tự tát mình hai cái.Anh hạ mắt xuống, nhìn bức tượng điêu khắc chim bồ câu màu trắng, tiếp tục bình tĩnh nói:
"Mười hai năm trước, khi đang thực hiện một nhiệm vụ đã xảy ra tai nạn, rơi máy bay."Mười hai năm trước, ở tuổi mười bốn, vĩnh viễn mất đi người mẹ đáng tự hào của mình.Phi công chiến đấu ưu tú nhất của đại đội, nữ trung tá không quân với mật danh "Bồ câu trắng", cho đến nay, vĩnh viễn ở lại vùng đất bà yêu, giữa bầu trời xanh và những đám mây trắng.Ra khỏi bệnh viện, trời quang mây tạnh, đối diện là trung tâm thương mại vừa khai trương, trước cửa có hai con rối khí cầu khổng lồ màu đỏ, theo gió đung đưa một cách thần kỳ.Tami đứng ở khoảng đất trống trước bệnh viện đợi một lúc, một chiếc xe việt dã màu đen từ bãi đậu xe chậm rãi lái ra.Dừng lại trước mặt cô ấy.Tami giơ tay gõ cửa kính xe, cộp cộp hai lần. Tấm kính tối đen như mực từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm."Mẹ mình bảo cậu đến nhà mình ăn cơm, có đi không?"Junghwan lắc đầu, lịch sự trả lời: "Cám ơn dì giúp mình. Hôm nay không đi, mình còn phải quay lại trường để lãnh đạo đội.""Bỏ đi." Có chút thất vọng nhún vai, vẫy vẫy tay với anh,
"Cậu đi đi, mình còn có chuyện khác, không cần tiễn mình."Nghe vậy, vẫy tay tạm biệt cô ấy, tùy ý nhấn nút nâng cửa sổ.Lúc này, Tami đột nhiên nói: "Này chờ một chút!"Junghwan dừng cửa sổ xe.Do dự hai giây, hít một hơi rồi thở ra, nói:
"Nữ tân binh xinh đẹp kia của đội cậu là người Iksan, trước đó cậu cũng ở Iksan một thời gian.
Cậu và cô ấy... có phải đã sớm quen biết nhau không?"Sắc mặt không thay đổi: "Cậu hỏi cái này làm gì?""Không có chuyện gì, tùy tiện hỏi một chút thôi."Anh trầm mặc một lúc rồi nói: "Có quen."Tami:"..."Junghwan: "Rất quen thuộc."Tami mím môi, trong lòng không hiểu có cảm giác tắc nghẽn, chỉ có thể yên lặng gật đầu: "Ồ."Không lưu lại trên mặt cô ấy lâu, mà là quay đầu nhìn con đường phía trước, nói: "Còn có chuyện gì không?""Không có, tạm biệt."Anh cũng khẽ gật đầu, không nhiều lời cũng không nhìn cô ấy, tự mình lái xe đi.Tami đứng tại chỗ, vẻ mặt phức tạp nhìn chiếc xe màu đen lái đi. Do dự một lúc, cô ấy lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.Sau khi kết nối, Haruto trầm giọng nói:
"Sao vậy Tami?""Trước kia ở Iksan, cậu và Junghwan có nhiều tiếp xúc không?""Không nhiều lắm, lúc ấy nhiệm vụ của cậu ấy tính chất đặc thù, tụi mình căn bản không có liên lạc.""Ồ."Haruto có chút buồn cười: "Cậu gọi điện thoại cho mình chỉ hỏi cái này?"Tami mím môi.Haruto mặt lạnh nhưng trái tim ấm áp, ngay thẳng và tốt bụng, Tami luôn coi anh ta là anh cả có thể dựa vào."Vậy cậu có biết, có một cô gái tên Kang Eunsim không?"Haruto trầm mặc vài giây, đáp: "Biết.""Cô ấy và Junghwan có quan hệ gì?""Là hàng xóm trong một tiểu khu, lầu trên lầu dưới, tiếp xúc cũng không ít, có chuyện gì sao?"Cô ấy khẽ cau mày, do dự một lúc rồi nói:
"Không biết có phải là mình nghĩ nhiều không, mình luôn cảm thấy Junghwan đối với cô gái nhỏ này có chút không bình thường."Haruto: "Bố của cô gái nhỏ đó mất sớm, điều kiện gia đình rất kém, một mình người mẹ nuôi cô ấy, loại khổ sở này chúng ta không thể tưởng tượng được.
Với trình độ ở trường trung học, cô ấy có thể vượt qua bài kiểm tra và được nhận vào Công nghiệp Quân sự, cậu nên biết cô ấy không đơn giản...Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, tiểu nha đầu đó rất dễ thương, không chừng Junghwan xem cô ấy như anh trai đối với em gái, chẳng có gì lạ cả."Tami hừ một tiếng:
"Mình chỉ hỏi một câu, cậu liền giúp tiểu cô nương kia giải thích mấy chục câu.
Nghe cậu nói rất nhiều điều tốt về Eunsim, sao mình cảm thấy cậu đối với tiểu cô nương kia rất có tình cảm, có phải cậu..."Haruto trầm mặc, sau đó thanh âm có chút lạnh lùng: "Tami.""Được rồi được rồi, làm gì mà tức giận như vậy, mình đùa cậu thôi."Tami nói, "Mình còn phải đi thăm thầy cô. Cúp máy đây."*
Sáng hôm sau, lúc năm giờ năm mươi, còi đánh thức đổ chuông đúng giờ, tòa nhà ký túc xá sinh viên được thắp sáng rực rỡ trong nháy mắt.Các cô gái 307 cố gắng dậy nhanh nhất có thể, đánh răng rửa mặt thay quân phục, đem chăn trên giường theo nếp gấp lúc trước gấp thành từng miếng đậu hũ, rồi đứng ngay ngắn thành một hàng, yên lặng chờ đợi cán bộ đội đến.Sáu giờ, chuông báo hiệu vang lên, Mina của đại đội chỉ huy chắp tay sau lưng bước vào phòng 307.Sau khi kiểm tra một chút, cô ấy cau mày, tùy tiện ném chiếc chăn bông của Lia gần nhất xuống đất, lạnh lùng ra lệnh"Năm người các bạn, ôm chăn theo tôi xuống lầu!"Các nữ sinh đại đội chỉ huy ảo não thở dài, nhìn nhau, bất đắc dĩ nhấc chăn, yên lặng đi ra khỏi cửa ký túc xá.Nhìn thấy tất cả bạn cùng phòng của mình đều bị quét sạch, vốn đã bất an, Eunsim trong nháy mắt càng thêm lo lắng.Cô một mình đứng giữa ký túc xá, nín thở chờ đội trưởng Jihoon đến.Không lâu sau, lại một tiếng giày quân đội vang lên, âm thanh phát ra từ hành lang Cô ngước mắt lên, một dáng người thẳng tắp đẹp như tranh vẽ đẩy cửa bước vào.Cô mở to mắt, kinh ngạc nói: "... Đội trưởng So, sao lại là anh? Không phải nói đội trưởng Park tới kiểm tra sao?""Đội trưởng Park các em kiểm tra phía nam, tôi kiểm tra phía nữ." Junghwan nhướng mi nói, nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Em có ý kiến gì sao?"Cô xấu hổ lắc đầu: "Không có."Eunsim ngủ ở giường trên, Junghwan đi ngang qua cô với đôi chân dài, lợi thế về chiều cao quá rõ ràng, anh hơi quay đầu lại, liếc mắt một cái là thấy rõ khối đậu hủ quân bị nhỏ.Sau khi đánh giá hai giây, Junghwan thấp giọng ra lệnh: "Gỡ xuống.""Rõ..."Biết mình không qua được vòng kiểm tra, đôi vai nhỏ nhắn rũ xuống, lẳng lặng đi tới bên giường, kiễng chân ôm khối đậu hủ đặt xuống giường dưới.Thấy đậu hủ nhỏ của mình ngăn nắp, cô bối rối nghiêng đầu.Rõ ràng trông không tệ lắm.Cô gấp rất cẩn thận.Từ đó có thể thấy huấn luyện viên và cán bộ đội có yêu cầu rất cao đối với khối chăn đậu hủ... Cô xấu hổ nghĩ.Junghwan đi tới trước mặt khối đậu hủ, hơi cúi đầu, lại vươn cánh tay dài đem khối đậu hủ duỗi ra, cũng không nhìn cô, bình tĩnh nói: "Em lại đây."Cô bước tới, đứng yên.Anh thân hình cao lớn, không gian giường dưới chật chội, không gian thậm chí còn chật chội hơn vì sự hiện diện của anh. Anh cụp mắt xuống, ánh mắt bình tĩnh và tập trung, vừa xếp lại chăn vừa giải thích cho cô điểm mấu chốt cách gấp khối đậu hủ:
"Đường này phải phẳng và thẳng, nếu không thẳng thì lúc gấp sẽ không đứng được. Đây là một mẹo nhỏ..."Eunsim cẩn thận lắng nghe.Đột nhiên, anh không ngước mắt lên, nói: "Sao lại thơm như vậy?"Cô không có phản ứng, quay đầu nhìn anh: "Cái gì... Thơm?""Chăn của em." Anh cũng nghiêng đầu nhìn cô.Cúi đầu dùng sức ngửi ngửi chăn bông, càng thêm mê mang, sau đó nhìn anh:
"Không có mùi gì."Ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt nhận ra khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài thước.Rất gần....Rất gần.Gần như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi rất nhỏ của anh cong cong hình cung, có thể nhìn thấy bóng tối thâm thúy trong con ngươi của anh, nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng và có chút bối rối...Nhịp tim bỗng trở nên dồn dập.Cô hơi đỏ mặt, nhận ra khoảng cách không ổn, muốn tránh ra. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, thế mà thấy anh nghiêng người về phía cô."..." Không biết anh định làm gì, cô sững sờ, thậm chí quên trốn.Trong nháy mắt, sống mũi cao thẳng của Junghwan kề sát lỗ tai nhỏ hồng hào đáng yêu của cô, dừng lại nửa giây. Anh nhướng mày, tùy ý nói:"Hương thơm ngọt như vậy."Eunsim:" ? !""Nhưng mùi hương của chính mình sẽ không tự mình ngửi thấy một thời gian dài. Hương thơm có sẵn trên người em, cho nên em không thể ngửi thấy nó."Eunsim thậm chí còn khó hiểu hơn.Cô cúi đầu, vùi chóp mũi nhỏ hít một hơi thật sâu vào hõm vai mình, nói:
"Bạn cùng phòng ở cùng em mỗi ngày, em chưa từng nghe họ nói trên người em có mùi thơm." Cô thì thầm:
"Là mũi anh có vấn đề."Anh liếc cô một cái, lười biếng nói: "Phải. Mũi của tôi có vấn đề.""Mũi của tôi ngửi được mùi hương của em, không sao cả."
......
............---------
_______
Gì thế mắt xem nhiều nhưng lại tuột lượt thích vậy huhuh
Nản lòng úa ikkk
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz