Chuyen Ver So Junghwan Nu Hon Chay Bong
.
......Anh khẽ thì thầm, như thế trong nháy mắt biến thành một người khác, trở thành tên khốn ngồi trên bệ cửa sổ cười lười biếng, tâm sự cả đêm với cô."Vậy còn anh?" Cổ họng Eunsim căng thẳng, bởi vì câu hỏi của anh, trong lồng ngực dâng lên một loại cảm giác tủi thân cùng bi thương. Cô cắn môi, kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng hỏi:
"Có phải anh đã quên em không?"Có phải đã quên cô?Junghwan nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của cô gái, không trả lời một lúc lâu.Một năm trước, theo kế hoạch đã định, anh theo đám Lão Kim đến gặp Thánh lễ đen.
Khi thời gian đã định, cả người mua và người bán lần lượt xuất hiện, bắt đầu ngồi xuống và thảo luận về công việc kinh doanh.Mọi thứ dường như diễn ra tốt đẹp.Junghwan đã chuẩn bị cho hoạt động này trong bốn năm, đã sắp xếp mọi thứ từ trước. Bộ đội biên phòng, cảnh sát trong và ngoài nước, tất cả các lực lượng đã sẵn sàng chờ phát động, chỉ cần ra đòn chí mạng cuối cùng, tổ chức gián điệp do Thánh lễ đen cầm đầu có thể bị tiêu diệt hoàn toàn.Nhưng không ai ngờ Thánh lễ đen lại là một tên cáo già xảo quyệt, quỷ kế đa đoan. Lần này đến cuộc hẹn gặp mặt bọn họ hóa ra chỉ là một thế thân, không phải là Thánh lễ đen thực sự.Một trận chiến đẫm máu xảy ra sau đó.Để bắt được những nhân vật cốt cán như Lão Kim này, vô số người đã chiến đấu hết sức trong biển máu, Junghwan cũng bị thương nặng, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt cả tháng mới tỉnh lại...Ký ức bị gián đoạn ở đây."Kang Eunsim."Junghwan gọi tên cô, sau đó nhếch lên khóe môi tự giễu cười:
"Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, tôi đã mơ thấy em tổng cộng ba trăm sáu mươi sáu lần. Em cảm thấy, tôi có quên em không?"Nghe những lời này, Eunsim trong lòng đột nhiên run lên, hai má không tự chủ được đỏ bừng. Mặt cô nóng bừng, tai cũng nóng bừng, cảm thấy khó lý giải."Nếu anh không quên em, tại sao không đi tìm em, tại sao không liên lạc với em"Cô cau mày, trong đầu chất chứa quá nhiều câu hỏi, ngàn vạn chữ đều tuôn ra, "Anh rốt cuộc đã đi đâu, vì sao lại xuất hiện ở đây?"Anh trầm mặc, nhìn cô, hơi nhướng mày: "Thấy tôi mặc bộ đồ này không quen phải không?""?"Không hiểu lời nói của anh có liên quan gì đến câu hỏi của cô.Nửa giây phản ứng, được giáo dục tốt khiến cô theo thói quen lễ phép trả lời:
"Có một chút. Nhưng mà, nhìn lâu nên cũng quen.""Đẹp không?" "Hả?""Hình ảnh tôi mặc quân phục." Anh nói thêm.Ơ không phải.Đây là trọng điểm sao? Đây là trọng điểm mà huấn luyện viên anh quan tâm sao?Eunsim không nói nên lời. Cô im lặng một lúc, trợn mắt nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu. Sau đó thấp giọng nói:
"Đội trưởng So, anh có thể không cần nói gần nói xa, trực tiếp trả lời câu hỏi của em được không?"Một số nam sinh đi tới. Nhìn thấy Junghwan, tất cả đều dừng lại và quay sang bên phải, giơ tay hành lễ chào: "Giáo quan*."*Giáo viên trong quân đội; sĩ quan huấn luyện (sĩ quan làm giáo viên)..Sắc mặt Junghwan phẳng lặng, gật đầu với mấy người họ.Sau đó, các học viên hạ tay xuống, quay lại, đồng loạt di chuyển tiếp tục tiến về phía trước.Sau khi cả nhóm rời đi. Cô liếc nhìn bóng lưng của những học viên năm cuối đó, sau đó quay sang nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Kỳ lạ. Sao họ không gọi anh là So đội trưởng, mà là 'giáo quan'?"Anh nhìn cô chằm chằm, đem biểu cảm nhỏ đáng yêu của cô gái thu vào mắt anh, giọng anh bất giác dịu xuống, đáp:
"Ở trường quân đội, giáo viên dạy học không được gọi là thầy hay cô, đều thống nhất gọi là 'giáo quan'. Chương trình dạy học của tôi là 'bắn súng cơ bản'.""Vậy thiện xạ của anh rất giỏi sao?"Junghwan thuận miệng đáp: "Cũng được."""Nghe vậy, nhấp môi, không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới lúc trước anh đã thốt ra "Súng tiểu liên MP5".Chỉ trong vài giây, trong lồng ngực cô cảm xúc phức tạp, quay đi quay lại.Ngừng một lát, cô khẽ cau mày, hỏi anh:
"Đến giờ em vẫn không phân biệt được, lời nào của anh là thật, lời nào là giả. Rốt cuộc anh là người như thế nào?"Junghwan cũng im lặng, sau đó bình tĩnh nói: "Em chỉ cần biết bất kể quá khứ hay hiện tại, tôi đều thành thật với em."Cô không nói gì.Đúng rồi.Cuối cùng cô đã hiểu tại sao năm đó cô lại có một sự tin tưởng không thể giải thích được đối với anh. Cuối cùng cô đã hiểu tại sao năm đó cô nghĩ anh khác với đám người Kim Daniel...Mây mù nghi hoặc trước mắt có xu hướng tản ra nhàn nhạt. Kết hợp với hoàn cảnh cô đang ở hiện tại, kết hợp với thân phận đặc thù của anh, trong đầu cô hiện lên một suy đoán, muộn màng nhận ra một chuyện, kinh ngạc mở to hai mắt."Lúc đó có phải anh đang thi hành nhiệm vụ gì không? Cho nên, ở Iksan, thân phận chỉ là ngụy trang?""Đừng suy đoán lung tung. Không phải tôi muốn lừa em, chỉ là có một số việc, không thể dùng mấy câu mà giải thích rõ ràng được, cũng không có cách nào giải thích rõ ràng."Ý thức giữ gìn bí mật quân nhân ăn sâu vào máu anh, sau khi hoàn hồn, gật đầu, không hỏi nữa.Một lúc sau, cô lại lên tiếng, mang theo thận trọng cẩn thận:
"Vậy anh có thể cho em biết tại sao một năm nay anh không đến gặp em không?"Khi lời nói rơi xuống, mắt Junghwan hơi chuyển động. Anh im lặng một lúc, nhưng cuối cùng lắc đầu, trả lời: "Không có lý do gì."Khi nghe thấy như vậy, cô có chút thất vọng cụp mắt xuống.Anh không muốn trả lời, đương nhiên cô không thể tiếp tục hỏi. Xét cho cùng, mối quan hệ của cô và anh, về mức độ thân thiết mà nói, miễn cưỡng có thể coi là bạn cũ, nếu thực tế hơn, chỉ là hàng xóm sống cùng nhau ở Iksan.Cô dường như không có tư cách gì để yêu cầu anh trở về tìm mình chứ đừng nói đến việc buộc anh phải đưa ra lý do không về tìm cô.Hơn nữa.Quá khứ đối với cô rất quý giá, nhưng đối với anh, nó có thể là một cơn ác mộng, hoặc một đoạn nhạc đệm kiếp sống nghề nghiệp.
Thật vất vả khôi phục thân phận, trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường, có lẽ anh không có lý do gì quay về tìm một người nhỏ bé tầm thường là cô.Nghĩ như vậy, hơi khép mười ngón tay lại, cảm giác như bị một cây gậy cùn đâm vào tim mình, hụt hẫng.Trách không được, không thể uất ức, điều duy nhất cô có thể làm dường như cũng chỉ có thể âm thầm tiêu hóa khổ sở trong thâm tâm.Hai người im lặng vài giây.Một lúc sau, cô gái lặng lẽ bước sang bên cạnh hai bước, đổi tay phải kéo vali sang tay trái. Chỉ một loáng, chiếc vali màu trắng nằm xuống đất, chắn ngay giữa cô và người đàn ông bên cạnh.Junghwan: "."Anh liếc sang một bên, giữa mày đăm chiêu, có chút lo lắng: "Em giận à?"Cô gái nhỏ hiển nhiên không nói nên lời, lập tức ngước mắt nhìn anh, ánh mắt có chút khó hiểu:
"Không có.""Vậy sao em đột nhiên cách xa tôi như vậy?""Báo cáo So đội." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ được bao phủ bởi vầng hào quang của mặt trời lặn, cô nghiêm túc trả lời:
"Là do anh nghĩ nhiều.""Tôi nghĩ nhiều gì?"Cô gái nhỏ giải thích: "Trường rộng quá, em kéo hành lý suốt, tay đau nên đổi tay khác thôi."Sau khi nghe lý do thoái thác này, nghẹn lời.Anh im lặng hai giây rồi nói:
"Hồi đó tôi được điểm gần như tuyệt đối môn tâm lý học biểu hiện vi mô."Bị lời nói của anh làm cho không thể hiểu được đến sửng sốt,nghi hoặc hỏi:
"Ý anh là sao?""Nghĩa là ánh mắt của tôi rất độc, tất cả biến hóa tâm tình của em tôi đều biết. Hiện tại em không vui, còn không phải là giận tôi một năm nay không tới tìm em sao." "Giận thì cứ nói thẳng, muốn mắng muốn đánh tôi thì cứ làm, cái gì tôi cũng nhận, chỉ cần đừng để tôi đoán không được suy nghĩ của em.""Em không giận, cùng lắm chỉ là có chút buồn bực thôi. Nhưng cũng không có gì, hoà hoãn một chút là tốt rồi." Tóm lại, có thể được gặp lại anh, em còn rất vui."Junghwan cau mày.Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ở Iksan, anh đã có dự cảm, cô gái nhỏ mềm mại này sinh ra là khắc tinh của anh.Nhiều năm qua, không biết bao nhiêu lần đối mặt sinh tử, có thể bình tĩnh thản nhiên, mặt không chút thay đổi, nhưng khi gặp khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nhu nhược, trong sáng và ngây thơ này, anh liền bị ăn tươi nuốt sống, giống như mẹ nó phế vật, bất lực, không thể làm gì, cũng không có cách nào phản bác.Giống như tại thời điểm này.Mặc dù bé con này liên tục nhấn mạnh rằng cô không giận hay không có không hài lòng với anh, nhưng vẫn vô cớ hoảng loạn từ tận đáy lòng.Một lúc sau, anh nhắm mắt và quay đầu lại, hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra.Lại nói chuyện, thanh âm người đàn ông lại trở nên nhu hòa, dịu dàng dỗ dành nói:
"Lâu như vậy mới gặp lại. Bé con, ngoan, mọi chuyện đều là tôi sai, tôi xin lỗi em, xin lỗi. Em đừng buồn."Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của anh, nhanh chóng nhấn mạnh lại:
"Anh không làm gì sai, sao phải xin lỗi. Em thực sự không trách anh.""Làm em buồn là tôi sai."Cô bất lực đỡ trán.Trong khi trò chuyện, cả hai đã vào khu ký túc xá nữ.Junghwan ngẩng đầu, hắng giọng một cái rồi dừng lại, thần sắc trở lại bình thường, thản nhiên nói: "Phía trước là tòa ký túc xá nữ sinh, tôi chỉ có thể đưa em tới đây."Dừng một chút, anh nhìn về phía chiếc vali to trước mặt cô, mày hơi cau lại, trầm giọng nói:
"Có thể tự mình xách vali được không?""Báo cáo đội trưởng." Eunsim gật đầu, "Xách được.""Quân đội không bằng trong nhà, từ nay về sau, tự mình làm hết là điều cơ bản nhất."Junghwan cúi đầu nhìn cô,
"Mặc dù tôi là huấn luyện viên của em, nhưng cũng không tiện chăm sóc em quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến em."Nghe như vậy, trên mặt có chút nóng lên, cô ngước mắt lên, đôi mắt trong veo, trừng lớn mắt nhìn anh:
"Em hẳn là không cần chăm sóc đâu."Junghwan hơi bất ngờ."Huấn luyện viên, xin anh hãy tin tưởng, nếu em có năng lực trúng tuyển vào trường này, liền sẽ có năng lực ở lại nơi này." Cô gái khẽ cười, ngữ khí ôn hòa mà kiên định, đôi mắt cong thành hai hình trăng lưỡi liềm đáng yêu, "Nhưng mà, cảm ơn anh đã có lòng tốt."Junghwan chưa kịp trả lời, cô đã cúi xuống, dùng hai tay nhấc chiếc vali lên, bước từng bước một, quay người đi về phía cổng ký túc xá.Anh nhìn bóng dáng mảnh khảnh đi mất..Sau đó, cô rẽ vào một góc, biến mất khỏi tầm nhìn.Lúc này, một giọng nói nồng nhiệt từ phía sau vang lên, hét lớn:
"Anh Hwan."Anh thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nhìn, thấy đó là Park Jihoon."Tiểu nha đầu kia lên rồi à?""Ừm." Junghwan gật đầu."Em vừa mới đi hỏi thăm một chút, hoá ra không chỉ có đội của chúng ta, năm nay các chuyên ngành đều có rất ít nữ sinh."
"Ký túc xá của tiểu nha đầu ấy là ký túc xá hỗn hợp, ngoại trừ cô ấy, bạn cùng phòng đều là chuyên ngành ngoài, cho nên sẽ có một chút rắc rối cho cô ấy khi nhận thông báo từ đội.""Ừm.""Nhưng may mắn, những người bạn cùng phòng khác của cô ấy đều đến từ đại đội chỉ huy.
Cán bộ đội chỉ huy năm nay là Mina, là nữ đồng chí.
Sau này nếu có chuyện gì, Mina có thể giúp chúng ta nói với tiểu nha đầu đó.""Ừm.""Mà này thần tượng "Anh giải thích chuyện này cho Kang Eunsim chưa?"Junghwan nói: "Chưa.""Không phải chứ, thần tượng. Anh quá tàn nhẫn đi. Anh đưa nha đầu đi một chặng, hoá ra trên đường không nói gì với Eunsim?
Người ta là một cô gái nhỏ rời quê hương nhập ngũ, anh cũng phải dịu dàng chút đi chứ, nhắc vài câu cho người ta."Junghwan vẫn đang tự hỏi có phải bé con đó có đang giận mình không, có chút cáu kỉnh đáp:
"Ai nói tôi mặc kệ cô ấy, tôi có nói chuyện với cô ấy. Là cô ấy không vui, không muốn nói chuyện với tôi."Jihoon: "?"
"Hả? Tại sao cô ấy không vui? Sao lại không muốn nói chuyện với anh?"Junghwan mím đôi môi mỏng thành một đường, không nói."Vậy hai người nói chuyện một hồi, nói gì thế?"Anh liếc nhìn cậu ta: "Nhà cậu sống ở ven biển à?""Hả? Anh Hwan, sao anh biết? Quê em ở biển! "Anh ăn cơm chưa? Cùng nhau đi?""."Junghwan không nói nên lời, lười nói chuyện với anh ta, mặt vô cảm bỏ đi.*Cuối cùng, đi lên tầng ba, đến phòng 307.Cánh cửa đóng chặt.Cộc cộc.Chẳng mấy chốc đã có tiếng bước chân trong phòng, từ xa đến gần. Sau đó, cánh cửa được mở ra từ bên trong.Cô nhìn kỹ hơn. Thấy cô gái mở cửa có mái tóc ngắn ngang tai, cao khoảng 1m65, khung xương to, đôi mắt tròn, sống mũi cao, trên má có hai bông hoa màu đỏ cao nguyên xinh xắn đáng yêu.Nhìn thấy cô, cô gái mỉm cười, quay người vào phòng, nói:
"Tới rồi! Bạn cùng phòng của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi!"Ký túc xá đều là phòng sáu người, phải đối mặt với năm cô gái lạ cùng một lúc, trời sinh không giỏi giao tiếp xã hội, Eunsim khá lo lắng.
Cô thận trọng siết chặt tay cầm vali, gượng cười nói:
"Xin chào mọi người, mình tên là Kang Eunsim.""Xin chào, mình tên là Karina." Sau khi vào cửa, cô ngước mắt nhìn quanh toàn bộ ký túc xá. ngoại trừ cô, năm cô gái khác trong phòng đều đã mặc đồng phục huấn luyện trong rừng, rất khí phách.Eunsim lặng lẽ nhìn vài người bạn cùng phòng với ánh mắt vừa hâm mộ vừa tò mò."Tất cả quần áo và giày đã được phát, của cậu ở dưới gầm giường ấy.""Cảm ơn cậu." cô cảm kích gật đầu, cúi người xuống, quả nhiên nhìn thấy dưới gầm giường mấy cái hộp các tông lớn.Cô gái đeo kính lại cười: "Còn có giày và mũ nữa, tất cả đều ở đó."Eunsim vui vẻ cười, lôi những chiếc hộp đó ra, mở nắp ra thì thấy mấy bộ quân phục mới toanh.Tất cả đều là kiểu mới, đồng phục huấn luyện mùa hè, đồng phục huấn luyện mùa đông, đồng phục mùa hè, đồng phục mùa thu, đồng phục mùa đông, đồng phục thể dục ngắn tay, đồng phục thể dục dài tay... Có đủ loại kiểu dáng.Dựa theo những người khác, đi vào phòng tắm thay quần áo huấn luyện mùa hè.Ra ngoài thu dọn hành lý, nhưng vừa mở vali ra thì có tiếng phụt cười bên tai.Cô chớp mắt, mờ mịt quay đầu lại."Thực xin lỗi." Cô gái nói chuyện tên là Lia, nước da ngăm đen, cử chỉ đều giống con trai, nhiệt tình phóng khoáng thoải mái. Cô ấy xấu hổ vẫy tay
"Nguyên nhân chính là do cậu có quá nhiều hành lý.""Đúng vậy, cậu không cảm thấy mang nhiều đồ như vậy nặng lắm sao?""Mình không mang theo thứ gì cả. Chỉ là quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân thôi...""Đến trường đại học công nghiệp quân sự còn mang theo đồ vệ sinh cá nhân làm gì "Kìa, xem đi."Cô nhìn theo hướng ngón tay của Karina. Nhìn thấy một dãy ngay ngắn những chậu rửa mặt màu vàng, cốc rửa mặt màu lam và bàn chải đánh răng màu xanh lá cây trên giá rửa."Trường chúng ta không chỉ phát chậu rửa mặt, cốc, bàn chải đánh răng, quần áo giày dép." Mà còn phát nội y và vớ cho cậu.""..." Nhìn trong lòng một đống quần áo con, xấu hổ.Mặt cô nóng như lửa đốt, xấu hổ nói: "Mình, trước đây không hiểu rõ lắm.""Dù sao cũng xa nhà như vậy, mang nhiều đồ cũng không có hại gì, người ta gọi là chuẩn bị chu đáo, các cậu thì biết cái gì?"Nói chuyện là cô gái cao nhất trong ký túc xá. Cô gái này tên là Taeri, khuôn mặt cân xứng, gò má hơi cao, giọng nói sang sảng, vô tư lự, khá ra dáng chị cả.Cô ấy vươn tay ôm vai Eunsim nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, kinh ngạc nói:
"Này, đồng chí Eunsim, cậu xinh thật đấy.""Cảm ơn..." Cảm ơn cậu đã khen."" Eunsim, mình nghe nói năm nay trong lữ đoàn chuyên ngành của cậu, có hơn 60 người, cậu là cô gái duy nhất, có đúng không?"Sau khi nghe điều này, đồng tử run lên.Cô giật mình, nói: "Mình cũng không rõ lắm. Mình vậy mà là cô gái duy nhất?""Ừm" Trải càng nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp này càng thích, nhịn không được vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói:
"Học chuyên ngành thông tin vậy cũng quá tiện nghi cho đám tiểu tử thúi kia."Các cô gái đều trong sáng, thẳng thắn, tính tình ôn hòa, chỉ sau một thời gian ngắn đã làm quen nhau.Đang trò chuyện thì lại có tiếng gõ cửa.Lia tiến lên mở cửa.Đang quan sát, nữ sĩ quan lại lên tiếng.Cô ấy gọi: "Kang Eunsim.""..."
Bị gọi đột ngột, giật mình, lập tức dán tay vào ống quần đứng thẳng lên, nói: "Có!"Mina cũng đưa cho cô một tấm thẻ trống, nhàn nhạt nói: "Huấn luyện viên của em không tiện vào, nhờ tôi đưa thẻ trường của em cho em.""Cảm ơn ạ."Lee Mina liếc nhìn môi trường ký túc xá, sau đó bắt đầu quan tâm đến việc liệu các cô gái có quen không, có gặp khó khăn gì không.Ai cũng xua tay bảo không.Các cô gái hiển nhiên cũng không sợ cho lắm, đang tán gẫu, Lia đột nhiên lên tiếng, tò mò hỏi:
"Đội trưởng Lee, nghe nói huấn luyện viên của đại đội thông tin là từ Busan đến đây ạ?"Nghe được mấy chữ "huấn luyện viên đại đội thông tin", cô hơi giật mình, trong lòng thắt lại, lỗ tai không tự chủ được vểnh lên.Mina liếc mắt nhìn Lia, lạnh lùng nói:
"Ở đây quá tò mò cũng không phải chuyện tốt."Lia ngượng ngùng ho khan hai tiếng, không hỏi nữa.Một lúc sau, Mina rời đi."Lia, cậu nói huấn luyện viên của tụi mình là từ Busan đến, là gì?""Tin này mình chỉ nghe nói, không chắc là sự thật."Lia đóng cửa lại, thấp giọng nói với mấy người họ:
"Busan là bộ đội đặc chủng, được thành lập dưới sự lãnh đạo của chính quyền trung ương và tập hợp tất cả các ngành quân sự hiện có như hải, lục và không quân. Nhân tài thì nhiều, nhưng ngưỡng cửa rất cao, cán bộ chiến sĩ không có gì mà muốn vào, căn bản không thể.Nghe nói họ là một đội ngũ thông tin hóa và hiện đại hóa thực sự, trực tiếp tuân theo mệnh lệnh của chính quyền trung ương, chỉ chấp hành các nhiệm vụ có cấp độ bí mật từ "Vân đại hoa vô khuyết" trở lên, tóm lại chỉ một từ, tuyệt!""Lợi hại vậy à.""Hơn nữa trước đây mình đã từng gặp huấn luyện viên của đội thông tin rồi, không chỉ lập được nhiều thành tích lớn trong chiến đấu."
Taeri lắc chiếc chìa khóa trong tay, nhướng mày,
"Lại còn rất đẹp trai, các tiền bối đặt biệt danh cho anh ấy là "Vân đại hoa vô khuyết", hoàn mỹ.""Nếu lợi hại như vậy, làm thế nào có thể đến trường chúng ta làm huấn luyện viên được?" Karina hỏi."Hình như trước đó chấp hành nhiệm vụ bị thương." "Oa. Chấp hành nhiệm vụ bị thương là có thể được điều tạm đến đơn vị nhàn nhã tĩnh dưỡng?"
"Đãi ngộ của Busan tốt như vậy sao?""Thôi đi, được sự đãi ngộ tốt nhất bởi vì họ thực hiện các nhiệm vụ có hệ số rủi ro cao nhất.
"Thông thường mà nói, loại tĩnh dưỡng này là lấy nửa cuộc đời ra đánh đổi. Nếu phúc lợi này được trao cho người khác, cũng không dám nhận."Mọi người nghe xong lời này, sắc mặt có chút nặng nề, không nói nữa.Cô rũ mắt xuống, khẽ cau mày, cảm giác như trái tim mình đang bị một bàn tay vô hình nào đó nhéo.Junghwan là một thành viên của bộ đội đặc chủng.Đó thực sự không phải là trọng tâm cô chú ý. Trọng tâm cô chú ý là, anh có bị thương trong nhiệm vụ trước không?Chỉ trong vài giây, đột nhiên nhận ra lần cuối cùng anh thực hiện nhiệm vụ, rất có thể là lần đó ở Iksan chỗ cô ở.*Lúc sáu giờ, đang sắp xếp các loại quân phục thì một hồi còi đột nhiên vang lên. Cô hoang mang nhìn lên."Là tiếng còi tập hợp! Mau! Đi đến sân thể dục tập hợp!"Cô chạy đến hụt hơi, chào năm người bạn cùng phòng, nhanh chóng tập hợp lại trước, vèo một cái lao vào ở cuối hàng đội thông tin.Không ngờ, đà quá dữ dội, phanh không kịp.Cô kêu lên, dưới ảnh hưởng của quán tính, cơ thể cô lao sang một bên và đâm sầm vào nam sinh ở hàng đầu."...Xin lỗi, xin lỗi!" Eunsim đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ muốn bốc khói, vội vàng hướng đối phương xin lỗi,
"Va phải cậu, xin lỗi nhé.""Không sao đâu."Nam sinh bị va trúng, quay đầu lại, khuôn mặt khôi ngô, quân phục thẳng thớm, dáng người gầy, tỏ thái độ hiền hòa mỉm cười nhẹ với cô, thậm chí giọng điệu nói chuyện cũng bình tĩnh.Bốn mắt gặp nhau.Eunsim lớn lên thanh thuần xinh đẹp, khoảng cách gần như thế, chàng trai liếc nhìn cô một cái, hai má lập tức đỏ bừng.Nam sinh: "Bạn học, cậu tên là Kang Eunsim đúng không?"Cô gật đầu, cười với cậu ta: "Ừm.""Mình cũng họ Kang, hai chúng ta tính là 'người nhà' rồi.""Thật trùng hợp."Đột nhiên, một đám mây đen kéo đến trên đầu, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Nói xong chưa?"Nam sinh lấy lại tinh thần, quay người lại.Cô gái xuất thần cũng nhanh chóng định thần lại, hắng giọng, thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn thẳng về phía trước, eo nhỏ thẳng tắp.Tầm mắt rũ xuống đập vào một đôi bốt quân đội.Không khí xung quanh thay đổi, cảm giác áp bức tràn ngập. Eunsim đã nhận ra người đang đứng trước mặt mình, bối rối và sợ hãi, cô khẽ nuốt nước bọt.Cách hai bước chân.Junghwan rũ mi mắt, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mặt, bình tĩnh hỏi:"Vừa rồi em nhìn chằm chằm hàng trước làm gì, còn nói chuyện vui vẻ như vậy."( máu ghen của anh ta sùng sục ròi)Giọng nói rơi xuống.Cả đội đứng trong tư thế quân đội: "...?"Jihoon mặt lạnh: "...?"Ôi thần linh, anh đang làm gì vậy thần tượng. Sao cái giọng chua ngoa này giống một người phụ nữ ai oán bị bỏ rơi thế?تBên này, cũng sửng sốt trước câu hỏi này. Hai giây sau, cô xấu hổ trả lời: "Báo cáo So đội, vừa rồi tôi vô tình va vào hàng phía trước, nên xin lỗi cậu ấy. Tôi không nhìn chằm chằm vào hàng trước, cũng không nói chuyện vui vẻ."Anh lại nhìn về phía cậu thanh niên hàng trước, trong con mắt đen tràn đầy lạnh lùng:
"Còn cậu, cậu nhìn chằm chằm cô gái hàng sau làm gì?"Cậu ta im lặng, rồi lớn tiếng trả lời: "Báo cáo So đội! Tôi cũng không có nhìn chằm chằm vào hàng sau!"Không khí xung quanh lập tức yên tĩnh như chết.Sau một lúc, Junghwan liếc nhìn toàn đội, giọng điệu của anh rất bình thường, lạnh lùng nghiền ngẫm nói:"Đội trưởng Park của các bạn nói với tôi, huấn luyện viên chịu trách nhiệm chính trong việc giáo dục tư tưởng cho học viên."Toàn đội bị khí thế của anh dọa sợ, im lặng như ve sầu mùa đông, bầu không khí yên lặng."Bây giờ, tôi sẽ dạy các bạn bài học giáo dục tư tưởng đầu tiên.""Nội quy của trường quy định rõ ràng, các sinh viên quân sự không được phép yêu đương khi còn ở trường."Junghwan thẳng thừng nói:
"Nam sinh không được luôn tìm mọi cách thu hút sự chú ý của các nữ sinh, dụ dỗ các cô gái ngây thơ đơn thuần. Tôi đã nói đủ rõ ràng chưa?"Mọi người: "?"Nữ sinh Eunsim bị "dụ dỗ": "??"Nam sinh kia "dụ dỗ nữ sinh": "???"Tất cả mọi người thực sự chấn động, nhưng dưới áp lực, chỉ có thể đồng thanh đáp: "Rõ!"Sau khi tiếng vang chói tai tiêu tan, Junghwan lại đưa mắt về phía cô.Cô gái nhỏ trong trẻo đã thay một bộ đồng phục huấn luyện, dưới vành mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn mềm mại và trắng trẻo như trước, nhưng biểu cảm giữa lông mày và đôi mắt của cô lại lộ ra một chút kiên quyết.Phần tóc đen dày và dài như rong biển của cô được cuộn lại và giấu trong một chiếc mũ.Thoạt nhìn, thực sự có vài phần bóng dáng quân hoa hiên ngang.Sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này khoảng năm giây, đột nhiên mở miệng và gọi: "Kang Eunsim."Cô gái lập tức lên tinh thần, lớn tiếng đáp lại: "Có!""Sau khi ăn cơm xong thì đi theo tôi."Là một người lính, chấp hành mệnh lệnh là nghĩa vụ bắt buộc, chỉ thị của cấp trên chỉ có thể tuân theo mà không thể hoài nghi.Cô trầm mặc, mặc dù rất khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu một cái, "Rõ."Trong doanh trại, ăn cơm cũng có nội quy. Lúc này, tất cả các tân sinh viên đã đến sân thể dục, tập hợp lại với nhau, sau đó xếp hàng theo yêu cầu của đại đội tương ứng, hát quân ca, tiến vào nhà ăn một cách trật tự.Cô im lặng đi theo đại đội.Nhìn các học viên lần lượt đi về phía cửa sổ có món ăn yêu thích của họ. Eunsim cũng lấy thẻ ăn của mình ra, đi vòng quanh các ô cửa sổ khác nhau, cuối cùng gọi một suất mì bò hầm.Cô quay lại khu vực dùng cơm của đại đội với bát mì trên tay, ngồi xuống ăn.Trong suốt bữa ăn, có chút bồn chồn.Huấn luyện viên yêu cầu cô đi cùng anh sau bữa tối. Đi đâu? Phải làm gì?Cứ như vậy, cô có chút lo lắng cùng bất an, mơ màng ăn xong cơm, mơ màng xếp hàng ra khỏi nhà ăn, cuối cùng mơ màng quay lại sân thể dục.Dưới ánh hoàng hôn, tất cả các tân binh đều đứng thẳng trong tư thế quân nhân.Cô cũng cố gắng hết sức để duỗi thẳng eo đứng bất động. Không lâu sau, thấy đồng chí huấn luyện viên đang ngoắc tay với cô.Cô bước ra, vung tay lon ton chạy chậm đến bên anh, đứng im thả tay xuống."Đi thôi." Nói xong, anh xoay người bước đi.Cái đầu hiện lên dấu chấm hỏi lớn, nhớ lại những gì anh đã nói "hai người phải đi song song", cô lon ton đuổi kịp, đi đến bên cạnh Junghwan.Đi được mấy bước, cô rốt cục nhịn không được thấp giọng hỏi:
"Huấn luyện viên, anh dẫn em đi đâu thế?""Đến chỗ cắt tóc tự phục vụ."Cô lúng túng: "Đến đó làm gì?""Em nên chuẩn bị tâm lý tương ứng trước khi nhập học. Nữ quân nhân không thể để tóc dài quá.""Kiểu tóc của em không hợp yêu cầu." Junghwan nói xong, tựa hồ có chút do dự. Anh dừng một chút, sau đó vô thức mềm giọng xuống, trầm giọng nói:
"Theo quy định, nữ sinh tóc dài đều phải cắt ngắn."
( tóc phải ngang vai hoặc có thể dài hơn vai xíu á cho tiện sinh hoạt nè)Eunsim nhìn xung quanh, hỏi: "Trong trường có thợ cắt tóc không?""Có chiến sĩ biết cắt tóc, thông thường mà nói, công việc của họ là cắt tóc cho học viên.""Vậy làm thế nào liên lạc với chiến sĩ đó?""Nghĩ gì vậy cô nương."Eunsim: "?"Anh nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nói tiếp: "Tóc của em, đương nhiên chỉ có tôi có thể cắt."......
.
.._________________
Huấn luyện viên này khum được òi..
Sao chap này nó dàiiiiiiii
......Anh khẽ thì thầm, như thế trong nháy mắt biến thành một người khác, trở thành tên khốn ngồi trên bệ cửa sổ cười lười biếng, tâm sự cả đêm với cô."Vậy còn anh?" Cổ họng Eunsim căng thẳng, bởi vì câu hỏi của anh, trong lồng ngực dâng lên một loại cảm giác tủi thân cùng bi thương. Cô cắn môi, kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng hỏi:
"Có phải anh đã quên em không?"Có phải đã quên cô?Junghwan nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của cô gái, không trả lời một lúc lâu.Một năm trước, theo kế hoạch đã định, anh theo đám Lão Kim đến gặp Thánh lễ đen.
Khi thời gian đã định, cả người mua và người bán lần lượt xuất hiện, bắt đầu ngồi xuống và thảo luận về công việc kinh doanh.Mọi thứ dường như diễn ra tốt đẹp.Junghwan đã chuẩn bị cho hoạt động này trong bốn năm, đã sắp xếp mọi thứ từ trước. Bộ đội biên phòng, cảnh sát trong và ngoài nước, tất cả các lực lượng đã sẵn sàng chờ phát động, chỉ cần ra đòn chí mạng cuối cùng, tổ chức gián điệp do Thánh lễ đen cầm đầu có thể bị tiêu diệt hoàn toàn.Nhưng không ai ngờ Thánh lễ đen lại là một tên cáo già xảo quyệt, quỷ kế đa đoan. Lần này đến cuộc hẹn gặp mặt bọn họ hóa ra chỉ là một thế thân, không phải là Thánh lễ đen thực sự.Một trận chiến đẫm máu xảy ra sau đó.Để bắt được những nhân vật cốt cán như Lão Kim này, vô số người đã chiến đấu hết sức trong biển máu, Junghwan cũng bị thương nặng, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt cả tháng mới tỉnh lại...Ký ức bị gián đoạn ở đây."Kang Eunsim."Junghwan gọi tên cô, sau đó nhếch lên khóe môi tự giễu cười:
"Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, tôi đã mơ thấy em tổng cộng ba trăm sáu mươi sáu lần. Em cảm thấy, tôi có quên em không?"Nghe những lời này, Eunsim trong lòng đột nhiên run lên, hai má không tự chủ được đỏ bừng. Mặt cô nóng bừng, tai cũng nóng bừng, cảm thấy khó lý giải."Nếu anh không quên em, tại sao không đi tìm em, tại sao không liên lạc với em"Cô cau mày, trong đầu chất chứa quá nhiều câu hỏi, ngàn vạn chữ đều tuôn ra, "Anh rốt cuộc đã đi đâu, vì sao lại xuất hiện ở đây?"Anh trầm mặc, nhìn cô, hơi nhướng mày: "Thấy tôi mặc bộ đồ này không quen phải không?""?"Không hiểu lời nói của anh có liên quan gì đến câu hỏi của cô.Nửa giây phản ứng, được giáo dục tốt khiến cô theo thói quen lễ phép trả lời:
"Có một chút. Nhưng mà, nhìn lâu nên cũng quen.""Đẹp không?" "Hả?""Hình ảnh tôi mặc quân phục." Anh nói thêm.Ơ không phải.Đây là trọng điểm sao? Đây là trọng điểm mà huấn luyện viên anh quan tâm sao?Eunsim không nói nên lời. Cô im lặng một lúc, trợn mắt nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu. Sau đó thấp giọng nói:
"Đội trưởng So, anh có thể không cần nói gần nói xa, trực tiếp trả lời câu hỏi của em được không?"Một số nam sinh đi tới. Nhìn thấy Junghwan, tất cả đều dừng lại và quay sang bên phải, giơ tay hành lễ chào: "Giáo quan*."*Giáo viên trong quân đội; sĩ quan huấn luyện (sĩ quan làm giáo viên)..Sắc mặt Junghwan phẳng lặng, gật đầu với mấy người họ.Sau đó, các học viên hạ tay xuống, quay lại, đồng loạt di chuyển tiếp tục tiến về phía trước.Sau khi cả nhóm rời đi. Cô liếc nhìn bóng lưng của những học viên năm cuối đó, sau đó quay sang nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Kỳ lạ. Sao họ không gọi anh là So đội trưởng, mà là 'giáo quan'?"Anh nhìn cô chằm chằm, đem biểu cảm nhỏ đáng yêu của cô gái thu vào mắt anh, giọng anh bất giác dịu xuống, đáp:
"Ở trường quân đội, giáo viên dạy học không được gọi là thầy hay cô, đều thống nhất gọi là 'giáo quan'. Chương trình dạy học của tôi là 'bắn súng cơ bản'.""Vậy thiện xạ của anh rất giỏi sao?"Junghwan thuận miệng đáp: "Cũng được."""Nghe vậy, nhấp môi, không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới lúc trước anh đã thốt ra "Súng tiểu liên MP5".Chỉ trong vài giây, trong lồng ngực cô cảm xúc phức tạp, quay đi quay lại.Ngừng một lát, cô khẽ cau mày, hỏi anh:
"Đến giờ em vẫn không phân biệt được, lời nào của anh là thật, lời nào là giả. Rốt cuộc anh là người như thế nào?"Junghwan cũng im lặng, sau đó bình tĩnh nói: "Em chỉ cần biết bất kể quá khứ hay hiện tại, tôi đều thành thật với em."Cô không nói gì.Đúng rồi.Cuối cùng cô đã hiểu tại sao năm đó cô lại có một sự tin tưởng không thể giải thích được đối với anh. Cuối cùng cô đã hiểu tại sao năm đó cô nghĩ anh khác với đám người Kim Daniel...Mây mù nghi hoặc trước mắt có xu hướng tản ra nhàn nhạt. Kết hợp với hoàn cảnh cô đang ở hiện tại, kết hợp với thân phận đặc thù của anh, trong đầu cô hiện lên một suy đoán, muộn màng nhận ra một chuyện, kinh ngạc mở to hai mắt."Lúc đó có phải anh đang thi hành nhiệm vụ gì không? Cho nên, ở Iksan, thân phận chỉ là ngụy trang?""Đừng suy đoán lung tung. Không phải tôi muốn lừa em, chỉ là có một số việc, không thể dùng mấy câu mà giải thích rõ ràng được, cũng không có cách nào giải thích rõ ràng."Ý thức giữ gìn bí mật quân nhân ăn sâu vào máu anh, sau khi hoàn hồn, gật đầu, không hỏi nữa.Một lúc sau, cô lại lên tiếng, mang theo thận trọng cẩn thận:
"Vậy anh có thể cho em biết tại sao một năm nay anh không đến gặp em không?"Khi lời nói rơi xuống, mắt Junghwan hơi chuyển động. Anh im lặng một lúc, nhưng cuối cùng lắc đầu, trả lời: "Không có lý do gì."Khi nghe thấy như vậy, cô có chút thất vọng cụp mắt xuống.Anh không muốn trả lời, đương nhiên cô không thể tiếp tục hỏi. Xét cho cùng, mối quan hệ của cô và anh, về mức độ thân thiết mà nói, miễn cưỡng có thể coi là bạn cũ, nếu thực tế hơn, chỉ là hàng xóm sống cùng nhau ở Iksan.Cô dường như không có tư cách gì để yêu cầu anh trở về tìm mình chứ đừng nói đến việc buộc anh phải đưa ra lý do không về tìm cô.Hơn nữa.Quá khứ đối với cô rất quý giá, nhưng đối với anh, nó có thể là một cơn ác mộng, hoặc một đoạn nhạc đệm kiếp sống nghề nghiệp.
Thật vất vả khôi phục thân phận, trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường, có lẽ anh không có lý do gì quay về tìm một người nhỏ bé tầm thường là cô.Nghĩ như vậy, hơi khép mười ngón tay lại, cảm giác như bị một cây gậy cùn đâm vào tim mình, hụt hẫng.Trách không được, không thể uất ức, điều duy nhất cô có thể làm dường như cũng chỉ có thể âm thầm tiêu hóa khổ sở trong thâm tâm.Hai người im lặng vài giây.Một lúc sau, cô gái lặng lẽ bước sang bên cạnh hai bước, đổi tay phải kéo vali sang tay trái. Chỉ một loáng, chiếc vali màu trắng nằm xuống đất, chắn ngay giữa cô và người đàn ông bên cạnh.Junghwan: "."Anh liếc sang một bên, giữa mày đăm chiêu, có chút lo lắng: "Em giận à?"Cô gái nhỏ hiển nhiên không nói nên lời, lập tức ngước mắt nhìn anh, ánh mắt có chút khó hiểu:
"Không có.""Vậy sao em đột nhiên cách xa tôi như vậy?""Báo cáo So đội." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ được bao phủ bởi vầng hào quang của mặt trời lặn, cô nghiêm túc trả lời:
"Là do anh nghĩ nhiều.""Tôi nghĩ nhiều gì?"Cô gái nhỏ giải thích: "Trường rộng quá, em kéo hành lý suốt, tay đau nên đổi tay khác thôi."Sau khi nghe lý do thoái thác này, nghẹn lời.Anh im lặng hai giây rồi nói:
"Hồi đó tôi được điểm gần như tuyệt đối môn tâm lý học biểu hiện vi mô."Bị lời nói của anh làm cho không thể hiểu được đến sửng sốt,nghi hoặc hỏi:
"Ý anh là sao?""Nghĩa là ánh mắt của tôi rất độc, tất cả biến hóa tâm tình của em tôi đều biết. Hiện tại em không vui, còn không phải là giận tôi một năm nay không tới tìm em sao." "Giận thì cứ nói thẳng, muốn mắng muốn đánh tôi thì cứ làm, cái gì tôi cũng nhận, chỉ cần đừng để tôi đoán không được suy nghĩ của em.""Em không giận, cùng lắm chỉ là có chút buồn bực thôi. Nhưng cũng không có gì, hoà hoãn một chút là tốt rồi." Tóm lại, có thể được gặp lại anh, em còn rất vui."Junghwan cau mày.Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ở Iksan, anh đã có dự cảm, cô gái nhỏ mềm mại này sinh ra là khắc tinh của anh.Nhiều năm qua, không biết bao nhiêu lần đối mặt sinh tử, có thể bình tĩnh thản nhiên, mặt không chút thay đổi, nhưng khi gặp khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nhu nhược, trong sáng và ngây thơ này, anh liền bị ăn tươi nuốt sống, giống như mẹ nó phế vật, bất lực, không thể làm gì, cũng không có cách nào phản bác.Giống như tại thời điểm này.Mặc dù bé con này liên tục nhấn mạnh rằng cô không giận hay không có không hài lòng với anh, nhưng vẫn vô cớ hoảng loạn từ tận đáy lòng.Một lúc sau, anh nhắm mắt và quay đầu lại, hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra.Lại nói chuyện, thanh âm người đàn ông lại trở nên nhu hòa, dịu dàng dỗ dành nói:
"Lâu như vậy mới gặp lại. Bé con, ngoan, mọi chuyện đều là tôi sai, tôi xin lỗi em, xin lỗi. Em đừng buồn."Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của anh, nhanh chóng nhấn mạnh lại:
"Anh không làm gì sai, sao phải xin lỗi. Em thực sự không trách anh.""Làm em buồn là tôi sai."Cô bất lực đỡ trán.Trong khi trò chuyện, cả hai đã vào khu ký túc xá nữ.Junghwan ngẩng đầu, hắng giọng một cái rồi dừng lại, thần sắc trở lại bình thường, thản nhiên nói: "Phía trước là tòa ký túc xá nữ sinh, tôi chỉ có thể đưa em tới đây."Dừng một chút, anh nhìn về phía chiếc vali to trước mặt cô, mày hơi cau lại, trầm giọng nói:
"Có thể tự mình xách vali được không?""Báo cáo đội trưởng." Eunsim gật đầu, "Xách được.""Quân đội không bằng trong nhà, từ nay về sau, tự mình làm hết là điều cơ bản nhất."Junghwan cúi đầu nhìn cô,
"Mặc dù tôi là huấn luyện viên của em, nhưng cũng không tiện chăm sóc em quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến em."Nghe như vậy, trên mặt có chút nóng lên, cô ngước mắt lên, đôi mắt trong veo, trừng lớn mắt nhìn anh:
"Em hẳn là không cần chăm sóc đâu."Junghwan hơi bất ngờ."Huấn luyện viên, xin anh hãy tin tưởng, nếu em có năng lực trúng tuyển vào trường này, liền sẽ có năng lực ở lại nơi này." Cô gái khẽ cười, ngữ khí ôn hòa mà kiên định, đôi mắt cong thành hai hình trăng lưỡi liềm đáng yêu, "Nhưng mà, cảm ơn anh đã có lòng tốt."Junghwan chưa kịp trả lời, cô đã cúi xuống, dùng hai tay nhấc chiếc vali lên, bước từng bước một, quay người đi về phía cổng ký túc xá.Anh nhìn bóng dáng mảnh khảnh đi mất..Sau đó, cô rẽ vào một góc, biến mất khỏi tầm nhìn.Lúc này, một giọng nói nồng nhiệt từ phía sau vang lên, hét lớn:
"Anh Hwan."Anh thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nhìn, thấy đó là Park Jihoon."Tiểu nha đầu kia lên rồi à?""Ừm." Junghwan gật đầu."Em vừa mới đi hỏi thăm một chút, hoá ra không chỉ có đội của chúng ta, năm nay các chuyên ngành đều có rất ít nữ sinh."
"Ký túc xá của tiểu nha đầu ấy là ký túc xá hỗn hợp, ngoại trừ cô ấy, bạn cùng phòng đều là chuyên ngành ngoài, cho nên sẽ có một chút rắc rối cho cô ấy khi nhận thông báo từ đội.""Ừm.""Nhưng may mắn, những người bạn cùng phòng khác của cô ấy đều đến từ đại đội chỉ huy.
Cán bộ đội chỉ huy năm nay là Mina, là nữ đồng chí.
Sau này nếu có chuyện gì, Mina có thể giúp chúng ta nói với tiểu nha đầu đó.""Ừm.""Mà này thần tượng "Anh giải thích chuyện này cho Kang Eunsim chưa?"Junghwan nói: "Chưa.""Không phải chứ, thần tượng. Anh quá tàn nhẫn đi. Anh đưa nha đầu đi một chặng, hoá ra trên đường không nói gì với Eunsim?
Người ta là một cô gái nhỏ rời quê hương nhập ngũ, anh cũng phải dịu dàng chút đi chứ, nhắc vài câu cho người ta."Junghwan vẫn đang tự hỏi có phải bé con đó có đang giận mình không, có chút cáu kỉnh đáp:
"Ai nói tôi mặc kệ cô ấy, tôi có nói chuyện với cô ấy. Là cô ấy không vui, không muốn nói chuyện với tôi."Jihoon: "?"
"Hả? Tại sao cô ấy không vui? Sao lại không muốn nói chuyện với anh?"Junghwan mím đôi môi mỏng thành một đường, không nói."Vậy hai người nói chuyện một hồi, nói gì thế?"Anh liếc nhìn cậu ta: "Nhà cậu sống ở ven biển à?""Hả? Anh Hwan, sao anh biết? Quê em ở biển! "Anh ăn cơm chưa? Cùng nhau đi?""."Junghwan không nói nên lời, lười nói chuyện với anh ta, mặt vô cảm bỏ đi.*Cuối cùng, đi lên tầng ba, đến phòng 307.Cánh cửa đóng chặt.Cộc cộc.Chẳng mấy chốc đã có tiếng bước chân trong phòng, từ xa đến gần. Sau đó, cánh cửa được mở ra từ bên trong.Cô nhìn kỹ hơn. Thấy cô gái mở cửa có mái tóc ngắn ngang tai, cao khoảng 1m65, khung xương to, đôi mắt tròn, sống mũi cao, trên má có hai bông hoa màu đỏ cao nguyên xinh xắn đáng yêu.Nhìn thấy cô, cô gái mỉm cười, quay người vào phòng, nói:
"Tới rồi! Bạn cùng phòng của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi!"Ký túc xá đều là phòng sáu người, phải đối mặt với năm cô gái lạ cùng một lúc, trời sinh không giỏi giao tiếp xã hội, Eunsim khá lo lắng.
Cô thận trọng siết chặt tay cầm vali, gượng cười nói:
"Xin chào mọi người, mình tên là Kang Eunsim.""Xin chào, mình tên là Karina." Sau khi vào cửa, cô ngước mắt nhìn quanh toàn bộ ký túc xá. ngoại trừ cô, năm cô gái khác trong phòng đều đã mặc đồng phục huấn luyện trong rừng, rất khí phách.Eunsim lặng lẽ nhìn vài người bạn cùng phòng với ánh mắt vừa hâm mộ vừa tò mò."Tất cả quần áo và giày đã được phát, của cậu ở dưới gầm giường ấy.""Cảm ơn cậu." cô cảm kích gật đầu, cúi người xuống, quả nhiên nhìn thấy dưới gầm giường mấy cái hộp các tông lớn.Cô gái đeo kính lại cười: "Còn có giày và mũ nữa, tất cả đều ở đó."Eunsim vui vẻ cười, lôi những chiếc hộp đó ra, mở nắp ra thì thấy mấy bộ quân phục mới toanh.Tất cả đều là kiểu mới, đồng phục huấn luyện mùa hè, đồng phục huấn luyện mùa đông, đồng phục mùa hè, đồng phục mùa thu, đồng phục mùa đông, đồng phục thể dục ngắn tay, đồng phục thể dục dài tay... Có đủ loại kiểu dáng.Dựa theo những người khác, đi vào phòng tắm thay quần áo huấn luyện mùa hè.Ra ngoài thu dọn hành lý, nhưng vừa mở vali ra thì có tiếng phụt cười bên tai.Cô chớp mắt, mờ mịt quay đầu lại."Thực xin lỗi." Cô gái nói chuyện tên là Lia, nước da ngăm đen, cử chỉ đều giống con trai, nhiệt tình phóng khoáng thoải mái. Cô ấy xấu hổ vẫy tay
"Nguyên nhân chính là do cậu có quá nhiều hành lý.""Đúng vậy, cậu không cảm thấy mang nhiều đồ như vậy nặng lắm sao?""Mình không mang theo thứ gì cả. Chỉ là quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân thôi...""Đến trường đại học công nghiệp quân sự còn mang theo đồ vệ sinh cá nhân làm gì "Kìa, xem đi."Cô nhìn theo hướng ngón tay của Karina. Nhìn thấy một dãy ngay ngắn những chậu rửa mặt màu vàng, cốc rửa mặt màu lam và bàn chải đánh răng màu xanh lá cây trên giá rửa."Trường chúng ta không chỉ phát chậu rửa mặt, cốc, bàn chải đánh răng, quần áo giày dép." Mà còn phát nội y và vớ cho cậu.""..." Nhìn trong lòng một đống quần áo con, xấu hổ.Mặt cô nóng như lửa đốt, xấu hổ nói: "Mình, trước đây không hiểu rõ lắm.""Dù sao cũng xa nhà như vậy, mang nhiều đồ cũng không có hại gì, người ta gọi là chuẩn bị chu đáo, các cậu thì biết cái gì?"Nói chuyện là cô gái cao nhất trong ký túc xá. Cô gái này tên là Taeri, khuôn mặt cân xứng, gò má hơi cao, giọng nói sang sảng, vô tư lự, khá ra dáng chị cả.Cô ấy vươn tay ôm vai Eunsim nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, kinh ngạc nói:
"Này, đồng chí Eunsim, cậu xinh thật đấy.""Cảm ơn..." Cảm ơn cậu đã khen."" Eunsim, mình nghe nói năm nay trong lữ đoàn chuyên ngành của cậu, có hơn 60 người, cậu là cô gái duy nhất, có đúng không?"Sau khi nghe điều này, đồng tử run lên.Cô giật mình, nói: "Mình cũng không rõ lắm. Mình vậy mà là cô gái duy nhất?""Ừm" Trải càng nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp này càng thích, nhịn không được vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói:
"Học chuyên ngành thông tin vậy cũng quá tiện nghi cho đám tiểu tử thúi kia."Các cô gái đều trong sáng, thẳng thắn, tính tình ôn hòa, chỉ sau một thời gian ngắn đã làm quen nhau.Đang trò chuyện thì lại có tiếng gõ cửa.Lia tiến lên mở cửa.Đang quan sát, nữ sĩ quan lại lên tiếng.Cô ấy gọi: "Kang Eunsim.""..."
Bị gọi đột ngột, giật mình, lập tức dán tay vào ống quần đứng thẳng lên, nói: "Có!"Mina cũng đưa cho cô một tấm thẻ trống, nhàn nhạt nói: "Huấn luyện viên của em không tiện vào, nhờ tôi đưa thẻ trường của em cho em.""Cảm ơn ạ."Lee Mina liếc nhìn môi trường ký túc xá, sau đó bắt đầu quan tâm đến việc liệu các cô gái có quen không, có gặp khó khăn gì không.Ai cũng xua tay bảo không.Các cô gái hiển nhiên cũng không sợ cho lắm, đang tán gẫu, Lia đột nhiên lên tiếng, tò mò hỏi:
"Đội trưởng Lee, nghe nói huấn luyện viên của đại đội thông tin là từ Busan đến đây ạ?"Nghe được mấy chữ "huấn luyện viên đại đội thông tin", cô hơi giật mình, trong lòng thắt lại, lỗ tai không tự chủ được vểnh lên.Mina liếc mắt nhìn Lia, lạnh lùng nói:
"Ở đây quá tò mò cũng không phải chuyện tốt."Lia ngượng ngùng ho khan hai tiếng, không hỏi nữa.Một lúc sau, Mina rời đi."Lia, cậu nói huấn luyện viên của tụi mình là từ Busan đến, là gì?""Tin này mình chỉ nghe nói, không chắc là sự thật."Lia đóng cửa lại, thấp giọng nói với mấy người họ:
"Busan là bộ đội đặc chủng, được thành lập dưới sự lãnh đạo của chính quyền trung ương và tập hợp tất cả các ngành quân sự hiện có như hải, lục và không quân. Nhân tài thì nhiều, nhưng ngưỡng cửa rất cao, cán bộ chiến sĩ không có gì mà muốn vào, căn bản không thể.Nghe nói họ là một đội ngũ thông tin hóa và hiện đại hóa thực sự, trực tiếp tuân theo mệnh lệnh của chính quyền trung ương, chỉ chấp hành các nhiệm vụ có cấp độ bí mật từ "Vân đại hoa vô khuyết" trở lên, tóm lại chỉ một từ, tuyệt!""Lợi hại vậy à.""Hơn nữa trước đây mình đã từng gặp huấn luyện viên của đội thông tin rồi, không chỉ lập được nhiều thành tích lớn trong chiến đấu."
Taeri lắc chiếc chìa khóa trong tay, nhướng mày,
"Lại còn rất đẹp trai, các tiền bối đặt biệt danh cho anh ấy là "Vân đại hoa vô khuyết", hoàn mỹ.""Nếu lợi hại như vậy, làm thế nào có thể đến trường chúng ta làm huấn luyện viên được?" Karina hỏi."Hình như trước đó chấp hành nhiệm vụ bị thương." "Oa. Chấp hành nhiệm vụ bị thương là có thể được điều tạm đến đơn vị nhàn nhã tĩnh dưỡng?"
"Đãi ngộ của Busan tốt như vậy sao?""Thôi đi, được sự đãi ngộ tốt nhất bởi vì họ thực hiện các nhiệm vụ có hệ số rủi ro cao nhất.
"Thông thường mà nói, loại tĩnh dưỡng này là lấy nửa cuộc đời ra đánh đổi. Nếu phúc lợi này được trao cho người khác, cũng không dám nhận."Mọi người nghe xong lời này, sắc mặt có chút nặng nề, không nói nữa.Cô rũ mắt xuống, khẽ cau mày, cảm giác như trái tim mình đang bị một bàn tay vô hình nào đó nhéo.Junghwan là một thành viên của bộ đội đặc chủng.Đó thực sự không phải là trọng tâm cô chú ý. Trọng tâm cô chú ý là, anh có bị thương trong nhiệm vụ trước không?Chỉ trong vài giây, đột nhiên nhận ra lần cuối cùng anh thực hiện nhiệm vụ, rất có thể là lần đó ở Iksan chỗ cô ở.*Lúc sáu giờ, đang sắp xếp các loại quân phục thì một hồi còi đột nhiên vang lên. Cô hoang mang nhìn lên."Là tiếng còi tập hợp! Mau! Đi đến sân thể dục tập hợp!"Cô chạy đến hụt hơi, chào năm người bạn cùng phòng, nhanh chóng tập hợp lại trước, vèo một cái lao vào ở cuối hàng đội thông tin.Không ngờ, đà quá dữ dội, phanh không kịp.Cô kêu lên, dưới ảnh hưởng của quán tính, cơ thể cô lao sang một bên và đâm sầm vào nam sinh ở hàng đầu."...Xin lỗi, xin lỗi!" Eunsim đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ muốn bốc khói, vội vàng hướng đối phương xin lỗi,
"Va phải cậu, xin lỗi nhé.""Không sao đâu."Nam sinh bị va trúng, quay đầu lại, khuôn mặt khôi ngô, quân phục thẳng thớm, dáng người gầy, tỏ thái độ hiền hòa mỉm cười nhẹ với cô, thậm chí giọng điệu nói chuyện cũng bình tĩnh.Bốn mắt gặp nhau.Eunsim lớn lên thanh thuần xinh đẹp, khoảng cách gần như thế, chàng trai liếc nhìn cô một cái, hai má lập tức đỏ bừng.Nam sinh: "Bạn học, cậu tên là Kang Eunsim đúng không?"Cô gật đầu, cười với cậu ta: "Ừm.""Mình cũng họ Kang, hai chúng ta tính là 'người nhà' rồi.""Thật trùng hợp."Đột nhiên, một đám mây đen kéo đến trên đầu, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Nói xong chưa?"Nam sinh lấy lại tinh thần, quay người lại.Cô gái xuất thần cũng nhanh chóng định thần lại, hắng giọng, thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn thẳng về phía trước, eo nhỏ thẳng tắp.Tầm mắt rũ xuống đập vào một đôi bốt quân đội.Không khí xung quanh thay đổi, cảm giác áp bức tràn ngập. Eunsim đã nhận ra người đang đứng trước mặt mình, bối rối và sợ hãi, cô khẽ nuốt nước bọt.Cách hai bước chân.Junghwan rũ mi mắt, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mặt, bình tĩnh hỏi:"Vừa rồi em nhìn chằm chằm hàng trước làm gì, còn nói chuyện vui vẻ như vậy."( máu ghen của anh ta sùng sục ròi)Giọng nói rơi xuống.Cả đội đứng trong tư thế quân đội: "...?"Jihoon mặt lạnh: "...?"Ôi thần linh, anh đang làm gì vậy thần tượng. Sao cái giọng chua ngoa này giống một người phụ nữ ai oán bị bỏ rơi thế?تBên này, cũng sửng sốt trước câu hỏi này. Hai giây sau, cô xấu hổ trả lời: "Báo cáo So đội, vừa rồi tôi vô tình va vào hàng phía trước, nên xin lỗi cậu ấy. Tôi không nhìn chằm chằm vào hàng trước, cũng không nói chuyện vui vẻ."Anh lại nhìn về phía cậu thanh niên hàng trước, trong con mắt đen tràn đầy lạnh lùng:
"Còn cậu, cậu nhìn chằm chằm cô gái hàng sau làm gì?"Cậu ta im lặng, rồi lớn tiếng trả lời: "Báo cáo So đội! Tôi cũng không có nhìn chằm chằm vào hàng sau!"Không khí xung quanh lập tức yên tĩnh như chết.Sau một lúc, Junghwan liếc nhìn toàn đội, giọng điệu của anh rất bình thường, lạnh lùng nghiền ngẫm nói:"Đội trưởng Park của các bạn nói với tôi, huấn luyện viên chịu trách nhiệm chính trong việc giáo dục tư tưởng cho học viên."Toàn đội bị khí thế của anh dọa sợ, im lặng như ve sầu mùa đông, bầu không khí yên lặng."Bây giờ, tôi sẽ dạy các bạn bài học giáo dục tư tưởng đầu tiên.""Nội quy của trường quy định rõ ràng, các sinh viên quân sự không được phép yêu đương khi còn ở trường."Junghwan thẳng thừng nói:
"Nam sinh không được luôn tìm mọi cách thu hút sự chú ý của các nữ sinh, dụ dỗ các cô gái ngây thơ đơn thuần. Tôi đã nói đủ rõ ràng chưa?"Mọi người: "?"Nữ sinh Eunsim bị "dụ dỗ": "??"Nam sinh kia "dụ dỗ nữ sinh": "???"Tất cả mọi người thực sự chấn động, nhưng dưới áp lực, chỉ có thể đồng thanh đáp: "Rõ!"Sau khi tiếng vang chói tai tiêu tan, Junghwan lại đưa mắt về phía cô.Cô gái nhỏ trong trẻo đã thay một bộ đồng phục huấn luyện, dưới vành mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn mềm mại và trắng trẻo như trước, nhưng biểu cảm giữa lông mày và đôi mắt của cô lại lộ ra một chút kiên quyết.Phần tóc đen dày và dài như rong biển của cô được cuộn lại và giấu trong một chiếc mũ.Thoạt nhìn, thực sự có vài phần bóng dáng quân hoa hiên ngang.Sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này khoảng năm giây, đột nhiên mở miệng và gọi: "Kang Eunsim."Cô gái lập tức lên tinh thần, lớn tiếng đáp lại: "Có!""Sau khi ăn cơm xong thì đi theo tôi."Là một người lính, chấp hành mệnh lệnh là nghĩa vụ bắt buộc, chỉ thị của cấp trên chỉ có thể tuân theo mà không thể hoài nghi.Cô trầm mặc, mặc dù rất khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu một cái, "Rõ."Trong doanh trại, ăn cơm cũng có nội quy. Lúc này, tất cả các tân sinh viên đã đến sân thể dục, tập hợp lại với nhau, sau đó xếp hàng theo yêu cầu của đại đội tương ứng, hát quân ca, tiến vào nhà ăn một cách trật tự.Cô im lặng đi theo đại đội.Nhìn các học viên lần lượt đi về phía cửa sổ có món ăn yêu thích của họ. Eunsim cũng lấy thẻ ăn của mình ra, đi vòng quanh các ô cửa sổ khác nhau, cuối cùng gọi một suất mì bò hầm.Cô quay lại khu vực dùng cơm của đại đội với bát mì trên tay, ngồi xuống ăn.Trong suốt bữa ăn, có chút bồn chồn.Huấn luyện viên yêu cầu cô đi cùng anh sau bữa tối. Đi đâu? Phải làm gì?Cứ như vậy, cô có chút lo lắng cùng bất an, mơ màng ăn xong cơm, mơ màng xếp hàng ra khỏi nhà ăn, cuối cùng mơ màng quay lại sân thể dục.Dưới ánh hoàng hôn, tất cả các tân binh đều đứng thẳng trong tư thế quân nhân.Cô cũng cố gắng hết sức để duỗi thẳng eo đứng bất động. Không lâu sau, thấy đồng chí huấn luyện viên đang ngoắc tay với cô.Cô bước ra, vung tay lon ton chạy chậm đến bên anh, đứng im thả tay xuống."Đi thôi." Nói xong, anh xoay người bước đi.Cái đầu hiện lên dấu chấm hỏi lớn, nhớ lại những gì anh đã nói "hai người phải đi song song", cô lon ton đuổi kịp, đi đến bên cạnh Junghwan.Đi được mấy bước, cô rốt cục nhịn không được thấp giọng hỏi:
"Huấn luyện viên, anh dẫn em đi đâu thế?""Đến chỗ cắt tóc tự phục vụ."Cô lúng túng: "Đến đó làm gì?""Em nên chuẩn bị tâm lý tương ứng trước khi nhập học. Nữ quân nhân không thể để tóc dài quá.""Kiểu tóc của em không hợp yêu cầu." Junghwan nói xong, tựa hồ có chút do dự. Anh dừng một chút, sau đó vô thức mềm giọng xuống, trầm giọng nói:
"Theo quy định, nữ sinh tóc dài đều phải cắt ngắn."
( tóc phải ngang vai hoặc có thể dài hơn vai xíu á cho tiện sinh hoạt nè)Eunsim nhìn xung quanh, hỏi: "Trong trường có thợ cắt tóc không?""Có chiến sĩ biết cắt tóc, thông thường mà nói, công việc của họ là cắt tóc cho học viên.""Vậy làm thế nào liên lạc với chiến sĩ đó?""Nghĩ gì vậy cô nương."Eunsim: "?"Anh nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nói tiếp: "Tóc của em, đương nhiên chỉ có tôi có thể cắt."......
.
.._________________
Huấn luyện viên này khum được òi..
Sao chap này nó dàiiiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz