ZingTruyen.Xyz

Chuyen Ver Hinh Nhu Em Yeu Anh

Dần dà tôi biết, chọn hẹn hò với Min Yoongi cũng tức là tôi chọn một cuộc sống bình thường theo cách rất không bình thường.

Mẹ tôi thích em rất nhiều. Gia đình tôi trước đây chưa bao giờ có thời gian ngồi cùng nhau đông đủ, mỗi bữa ăn đều là không được nói chuyện, im lặng ăn uống rồi ai đi đường nấy. Cho đến bây giờ, khi có thời gian để ngồi cùng nhau, chẳng ai còn khả năng tìm ra được chủ đề nào để nói chuyện. Tôi là bác sĩ Nhi, bố là quản lý, mẹ dạy bộ môn chấn thương chỉnh hình và phẫu thuật tạo hình, chị gái làm bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ, nếu nói chuyện bệnh viện thì có lẽ cũng sẽ nói được lâu, chỉ có điều quy ước của nhà tôi là không bao giờ đem bệnh viện về nhà. Nói chuyện công việc với nhau thì sẽ không phải là gia đình mà là đồng nghiệp.

Min Yoongi đến, nói chuyện Yoongi xây tòa Empire như thế nào, chuyện mua dưa hấu ngoài chợ, chuyện chơi game mobile. Chuyện quái gì em cũng nói được, không những thế, em còn nói rất hăng. Mẹ tôi thích những đứa trẻ vui tươi, nhưng bà lại thích chúng tôi phải nghiêm túc đàng hoàng. Từ bé tôi đã sống theo quy trình, lớp mẫu giáo cho đến trung học đều là trường điểm, lên đại học vào trường Y, sau đó đi du học, còn sự vui vẻ hồn nhiên thì tìm người khác bù đắp. Thế nên trước đây khi Nayoung cùng tôi lớn lên, bà quý Nayoung nhưng chưa từng gán ghép tôi cùng cô ấy. Mẹ tôi nói rằng những người như tôi và Nayoung, vui vẻ là phản xạ có điều kiện. Gặp bệnh nhân thì buộc phải cười, gặp bệnh nhi càng phải cười, lâu dần thành thói quen. Chúng tôi là những con người vui vẻ theo thói quen.

"Thằng bé bẩm sinh vui vẻ không có nghĩa là không biết buồn", mẹ tôi nói như vậy trong lần đầu tiên Yoongi về nhà tôi. Trước đây tôi cho bệnh viện là ưu tiên hàng đầu, đem em đi xem phim, đi hẹn hò, nửa buổi có cuộc gọi là chạy trước mà không hề thấy hối lỗi. Hôm đó tôi đưa em về nhà, bỏ em lại rồi đưa Nayoung đi mổ cấp cứu. Bệnh nhân là người miền núi, khi mang thai không khám sàng lọc, kíp mổ đưa ra hai đứa bé dính lưng nhau.

Ngày nào cũng tiếp xúc với cái chết và những hình ảnh dọa người, tôi mặc nhiên cho rằng cảm xúc của mình cần được nuông chiều trước tiên. Ngày hôm đó, mẹ dội vào tôi một gáo nước lạnh ngắt.

"Không kể là trai hay gái, nếu con đưa về nhà lần đầu rồi bỏ nó lại vì công việc, chỉ có người điên mới không chia tay con. Chưa nói đến việc người yêu nhau với nhau, đến làm người cũng không có thứ đạo lý nào dạy con như thế."

Tôi gặp may. Min Yoongi đúng là đồ điên nhất mà tôi từng biết. Tôi lái xe tới nhà em trong đêm, lại được em an ủi như thể tôi không hề sai. Yoongi là bạn tôi trước khi là người yêu tôi, em hiểu tôi hơn nhiều người khác. Yoongi là người rạch ròi, em có thể vỗ thẳng mặt Nayoung vì ghen, nhưng không bao giờ chì chiết tôi vì công việc.

--

Trầy trật một thời gian, tôi mới đến được nhà Yoongi. Khi đó tôi đã là bác sĩ nổi tiếng, mỗi năm đều trả lời hàng chục cuộc phỏng vấn và luôn phải nghĩ cách cho ý kiến y khoa một cách thỏa đáng và an toàn, thỉnh thoảng lại về giảng bài cho sinh viên đại học Y. Thế nhưng ngày về nhà Yoongi, tôi run đến nỗi đem chiếc áo sơ mi trắng ra là năm bảy lượt. Tôi chỉ mặc sơ mi trắng trong những dịp trọng đại. Hôm đó tôi run đến nỗi cầm máy đo huyết áp ra định khám cho cháu gái của em, dù cháu chỉ bị dị ứng thời tiết rất bình thường.

Gia đình Yoongi không muốn tôi hẹn hò với em, điều này tôi thú thật rằng mình không lường trước được. Thời buổi lúc này không còn quá khắt khe, huống hồ tôi trên nhiều phương diện cũng là người tốt so với mặt bằng chung của xã hội. Thế nhưng vừa mới bắt đầu nắm tay em đã gặp ánh mắt vô cùng bài xích của ông nội, tôi đành phải sử dụng một chút ưu thế của bác sĩ để tư lợi cá nhân.

Biến Yoongi đang mạnh khỏe thành một thanh niên mắc bệnh thần kinh, tôi đương nhiên không vui vẻ gì lắm. Dù sao cũng không còn cách nào khác, tôi sợ rằng nếu phải chọn giữa tôi và gia đình, Yoongi chưa cần đến hai giây đã vứt tôi sang một bên.

Còn tôi thì đã chọn em rồi.

--

Ngày ông nội và bố của Yoongi sang nhà tôi "xin dâu", cả nhà tôi đều cố gắng nín cười đến nghẹn. Bố tôi bình thường tính tình không quá khắt khe nhưng ít nói, vậy mà hôm đó tôi nhìn thấy hàng ria mép của ông run run không biết bao nhiêu lần. Ông nội mở đầu bằng một lời xin lỗi, rằng Yoongi từ nhỏ đến lớn suy nghĩ một mình một lối, tự nhiên lại đi yêu đàn ông. Chúng tôi chưa kịp nói gì, ông nội nhìn quanh nhà một vòng rồi thở dài:

"Thà là yêu ai kém cỏi một chút."

Tôi hiểu, trong suy nghĩ của ông, với cơ ngơi như thế này, sự nghiệp của gia đình tôi, tôi không nên để bị người như Yoongi "dụ dỗ". Đổi lại nếu như gia đình của Yoongi cũng có điều kiện như gia đình tôi, có chết ông cũng sẽ can ngăn em không yêu một người đã cùng giới lại còn không cùng mức sống.

Bố mẹ tôi khen Yoongi hết lời. Tôi biết bố tôi nói quá, dù bố thích Yoongi nhưng tôi chưa bao giờ nghe bố khen ai nhiều như thế, huống gì em cũng khiếm khuyết đầy mình. Tôi biết họ đang đẩy Yoongi lên vị trí ngang bằng thậm chí là cao hơn tôi.

Bố em nói:

"Nếu ông bà đã nói vậy... nhưng ông bà đã biết Yoongi bị rối loạn thần kinh tim hay chưa? Bệnh đó nghe nói là khó chữa."

Bố mẹ tôi nhìn nhau rồi nhìn tôi, sau đó bố tôi liền trả lời:

"Không sao, chỉ cần hạnh phúc thì cơ bản là không phải lo đến bệnh này nữa. Bệnh khó chữa nhưng cũng dễ chữa, để Taehyung chữa không phải tốt hơn sao?"

Mẹ tôi nín cười, gia đình tôi giả tạo đóng kịch số hai thì không ai là số một.

Sau này tôi hỏi, vì sao bố mẹ lại hạ mình để cho ông và bố của Yoongi coi tôi là "con dâu" như thế. Bố tôi nói rằng người lớn không phải ai cũng tiến bộ, họ chấp nhận ở một mức độ nào đó đã là quý lắm rồi. Những thứ vặt vãnh không nên sân si nhiều, bản chất mối quan hệ giữa hai người thì hai người hiểu nhau là được.

Nhưng bố tôi vẫn dặn, sau này có con phải giành lấy được ít nhất một đứa họ Kim. Tốt nhất là đứa bé đầu tiên phải mang họ Kim, còn trong trường hợp Yoongi không đồng ý, lúc đó lại tính tiếp.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là chúng tôi cùng chung một nhà.

--

Tôi không cầu hôn, không phải vì tôi không muốn cầu hôn. Nhưng tôi biết, con người Min Yoongi từ trong ra ngoài đều mâu thuẫn, em sẽ bỏ chạy khi tôi bắt đầu quỳ xuống. Yoongi sợ những thay đổi lớn, việc này không liên quan đến việc em yêu ít hay nhiều.

Còn tôi, tôi đã sẵn sàng từ lâu rồi. Từ ngày tôi đưa em về rồi bỏ em lại để đi lên bệnh viện, mà em vẫn còn có thể hớn hở khoe với tôi rằng dưa hấu em mua ở chợ đầu mối vừa rẻ vừa ngon.

Con người ai sinh ra cũng mong có được một chuyện tình khắc cốt ghi tâm. Khắc cốt ghi tâm chính mình chưa đủ, họ còn muốn người khác biết đến, trầm trồ khen ngợi rằng ồ, đẹp đôi quá, kia thì bi kịch quá.

Tôi cũng từng mong lắm, bản thân mình như thế này, mình phải tìm được một chuyện tình hoàn hảo đem ra giữa chợ đời cho người ta ngắm nghía. Rồi cuối cùng, mỗi ngày tôi đều thấy thỏa mãn khi Min Yoongi mua được một mớ chân gà được nướng vừa lửa. Đi làm về ghé HOME ăn một bữa cơm, nghe Hoseok và Yoongi và Namjoon tán hươu tán vượn, uống một ít rượu, duỗi lưng lên giường để khớp xương kêu răng rắc rồi chờ Yoongi bắt đầu bò tới bám chặt như mấy cành cây leo, ôm em ngủ đến sáng, mỗi khi buồn đều có em ở bên cạnh cười nói hỉ hả, ngày hôm sau lên bệnh viện đối mặt với bệnh tật và chết chóc, đến chiều về lại được gặp em.

Nghe thì bình thường, nhưng tưởng tượng ra một chiều đi làm về không còn được gặp em và từ đó về sau cũng không phải là em mà thay bằng người khác, tôi không cách nào chấp nhận được.

--

Min Yoongi tháo tung bình lọc nước, hí hửng đưa cho tôi một chiếc vòng bi bằng inox.

Tôi từng sắp sẵn một lời chê bai chiếc nhẫn Yoongi tặng – dù khi đó tôi chưa biết em tặng nhẫn gì – để cả hai đỡ bối rối nếu như em cầu hôn ngắc ngứ. Thế nhưng khi thấy em lúi húi tháo bình với vẻ thành thạo mà chỉ dân kĩ thuật mới có, tôi đã tự nhủ sau này sẽ mua cho em hai mươi cái máy lọc nước để em tháo cho vui.

Chúng ta kết hôn thôi.

Tôi đem con người bình thường nhất của tôi, con người với đầy đủ yếu đuối và thiếu sót, mỗi ngày la mắng học sinh hai mươi lần, cả người không phải khi nào cũng có mùi nước hoa mà đa số thời gian là mùi xà phòng sát trùng, cơ thể có ngày tắm hai tiếng đồng hồ vẫn cảm thấy bẩn thỉu, đem tất cả ra giao cho em mà không cần phải giấu diếm bất cứ điều gì. Tôi không tìm kiếm một người như em, nhưng khi em va phải tôi và cự nự rằng em sẽ không nhảy bổ vào tôi vì em không sợ gián, khi em đi tìm nắp cống tới khoa tâm thần, khi em đem tặng tôi một thùng nước rửa tay nhân Giáng Sinh, khi em hù dọa bọn trẻ con trong rạp chiếu phim vì bọn chúng làm loạn, khi em lén nắm tay tôi ở trong thang máy rồi em mắng tôi một tràng để khẳng định rằng em yêu tôi nhiều hơn, tất cả đều hoàn hảo trùng khớp với con người tôi.

Từ tôi không yêu em đến hình như tôi yêu em, đến chắc chắn tôi yêu em và rồi nhất định tôi phải yêu em không có sự góp mặt của định mệnh. Mỗi người một cách yêu một cách sống, tôi với Yoongi không phải là khắc cốt ghi tâm như họa sĩ và kiến trúc sư nào đó, không phải kiên trì quyết liệt như cô bé học trò kém thầy giáo trường kiến trúc mười tuổi nào đó, không phải dở dang tiếc nuối như kĩ sư và nhà thiết kế nội thất nào đó, đơn giản là yêu đương cãi cọ, làm hòa rồi lại tiếp tục yêu đương. Bình thường như hàng tỉ người ngoài kia, thế nhưng không phải là em thì không được. Kim Seokjin nói, một khi nhận ra thì chính là thời điểm đúng.

Chúng ta về nhà mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz