Chuyen Ver H Red Velvet
Một cái tát như trời giáng xuống má trái nàng, Irene hai mắt đỏ ửng... má nàng đau... đau còn hơn mỗi lần bị cô ta và anh ta đánh... gấp hai lần...
Irene run rẩy nhìn Wendy, con ngươi cô đỏ ngầu, nhìn nàng như con mồi...
Nàng mấp máy môi muốn nói, nhưng nàng không nói thành lời được, chính là Wendy nhìn nàng, môi cô câu lên nguy hiểm nói.
"Ai cho cô cãi lời tôi?"
Như là một con thú hoang, Wendy bóp mạnh cằm của Irene, nói tiếp.
"Cô biết không, tôi ghét nhất là phụ nữ không ngoan... nên... "
Dừng một chút, kề sát tai nàng nói.
"Tôi nhất định dạy cô biết NGOAN NGOÃN viết như thế nào... "
Irene cả người run rẩy, không nhanh không chậm cầu xin.
" Xin em.. chúng ta về nhà... à không về Shon gia... về đến đó... em muốn làm gì tôi cũng được... "Wendy nhìn nàng chân thành cầu xin, nàng... nàng không muốn ai cũng sẽ nhìn thấy cảnh này... phòng chưa khóa... nếu người khác vào thì... thì...
Cô càng nghe càng tức giận, nắm mạnh cổ tay Irene, hai mắt cô đỏ ngầu trừng to nhìn sâu trong con ngươi nàng như thể muốn nuốt nàng vào bụng, âm thanh trầm thấp nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đến nước này mà cô còn sợ bị một đám đàn ông khen cô, đòi đem cô giấu đi mà không cho tôi làm tròn nghĩa vụ của người chồng... Tốt lắm Irene Bae, haha thì ra cô cũng không khác gì một đám gái điếm rẻ tiền kia, chỉ cần cho tiền là cô đồng ý lên giường ngay phải không Irene Bae.."
Dừng một chút, cô hung hăng cắn lấy môi nàng đến bật máu nói tiếp.
"Được lắm... haha. Tôi sẽ cho cô biết cái cảm giác bị người ta nhìn thấy hết là như thế nào để vĩnh viễn cả cuộc đời này... cô tuyệt đối sẽ không bao giờ quên cái ngày này... cái ngày mà cô đi câu dẫn đàn ông bị chồng mình bắt gặp haha."
Dứt câu, Wendy hung hăng hôn lấy hôn để đôi môi nàng mặc cho nàng cực liệt phản đối.
"Không ưm... kh..."
Lời nói chưa dứt lại bị nụ hôn cắn xé cướp lấy hơi thở của nàng.
Nàng nước mắt nước mũi giầy giụa rơi xuống, Wendy thì như không quan tâm đến tiếng la hét của nàng mà hung hăng gặm lấy da thịt của nàng... những dấu vết xanh xanh tím tím chi chít nổi lên khắp cổ Irene, lại chuyển dần xuống ngực nàng.
Wendy không nghĩ nhiều, hung hăng xé rách áo trên người Irene, lại cúi xuống cắn mạnh vào thịt trên ngực nàng, những dấu vết xanh tím nổi lên ngày một nhiều hơn, cô giựt mạnh chiếc áo che chắn ngực đầy đặn của nàng, lại cắn mạnh lên nhũ hoa bị dày vò bởi những lần mơn trớn liếm láp kia mà đang hưng phấn cứng lên.
Cứ như thích thú... Cô cố ý mút máp lên nhũ hoa thật nhẹ nhàng, lại nhẹ nhàng kích thích Irene, nàng cắn môi mím chặt kiềm nén tiếng rên rỉ của chính mình đến bật máu...
Wendy mút ngày một sâu hơn, lại dùng đầu lưỡi chính mình đánh vài vòng nhũ hoa, hết bên trái lại bên phải thay đổi liên tục mãi Irene không kiềm chế được mà bật ra tiếng rên.
"Ưm..."
Cô vừa nghe tiếng rên rỉ của Irene càng thích thú thêm, múp như là một đứa trẻ khát sữa mà tham lam hút lấy những giọt sữa đấy.
Hai tay nàng bị giữ chặt lại, nàng muốn đẩy người phụ nữ trước mặt nàng ra nhưng không được...
"Xin em.. đừng mà... "
Những cái mút máp truyền đến khoái cảm lạ thường làm Irene khó chịu, Wendy nghe thanh âm tràn ngập lửa dục của nàng mà không dừng lại, quay lại sang cổ của nàng.. mút mạnh xuống, không... cô cắn mạnh xuống, bàn tay phía dưới không an phận mà ở phía dưới không ngừng xoa xoa nơi thầm kín kia... bàn tay khẽ luồn vào trong quần mà đâm nhẹ vào...
"A..."
Nhận ra có vật lạ đang vào... Irene rên khẽ một tiếng, gương mặt đỏ ửng tràn ngập lửa dục của nàng thật kiều mị... Wendy nhìn một lúc ngẩn người, chính là còn chưa dừng lại được bao lâu cô lại hung hăng lấy môi nàng, lưỡi cô nhẹ nhàng luồn vào trong chính là còn chưa hưởng thụ được mị vị thì lại ăn đau.
Irene không nhanh không chậm cắn mạnh vào môi của Wendy, máu từ môi cô chảy xuống, cô buông môi Irene ra, tay bên dưới cũng dừng ngay động tác mà nhìn chằm chằm nàng.
Không suy nghĩ nhiều.Chát chát chát.
"Ai cho cô cái quyền cắn tôi..."
Bóp mạnh cổ nàng, Irene ngộp thở, hai tay nhỏ bé vô lực mà nắm lấy cánh tay đang bóp cổ nàng mà kéo ra, do lực yếu không đủ, khi nàng đang cố kéo cánh tay Wendy ra thì... hai mắt cô nheo lại, cười như không cười...
"Cô thích chơi cảm giác mạnh... mà không thích dịu dàng... vậy thì tôi chiều cô..."
Lời nói vừa dứt, Wendy kéo cà vạt của cô ra buộc chặt tay Irene cùng với cửa sổ bên cạnh, môi cô khẽ câu lên, không do dự lấy khăn tay trong túi áo cô nhét vào miệng nàng.
Irene cảm giác sợ hãi mà lắc đầu, môi cố gắng phát ra âm thanh.
"Khô... ng... Khô ô... ng... xin em... đừng mà... hức hức."
Thanh âm run rẩy của Irene vừa nghe thôi cũng biết bản thân nàng sợ hãi như thế nào.
Sự phản kháng của nàng giống như liều thuốc kích dục càng khiến bản tính thú hoang của Wendy trỗi dậy, không có thứ gì ngăn cản Wendy, cô liền chen vào đứng giữa chân nàng, ma sát cự vật đang trướng to của mình với Irene...
Nàng chỉ biết sợ và sợ làm sao cảm giác được kích thích gì, chiếc quần cũng dần bị xé rách, Irene hai mắt đỏ ửng, từng giọt từng giọt đắng cay sợ hãi rơi xuống, Wendy một chút cũng không nhìn cái đầu đang không ngừng lắc của Irene mà hung hăng đem thứ đã sớm trướng lớn đâm mạnh vào cơ thể nàng mà không chờ nàng thích ứng.Irene "A" lên một tiếng đau đớn, nơi đó tuy mới sử dụng không bao lâu nhưng... kích cỡ của vật nam tính Wendy không nhỏ, nàng chỉ cảm giác như hang động bị xé rách, từng lần ra vào liên tục mạnh dần và mạnh dần, khiến nàng đau đớn dữ dội thay vì là khoái cảm...
Nàng không muốn, Irene cố la lên.
"Đừng mà... đừng mà..."
Nhưng miệng bị nhét kín vải nàng có la hét ra cũng không thành tiếng gì ngoài "ƯM ƯM". Nước mắt cứ thế mà tuôn...
Tại sao... Tại sao cuộc sống của nàng thành thế này... nàng muốn cuộc sống bình thường như bao người không được sao? Tại sao ông trời không thương xót cho nàng... hay ông trời cũng nghĩ nàng là một sao chổi nên muốn nàng sống một cuộc sống người không ra người này.
Tiếng va đập da thịt vang lên "BẠCH BẠCH" và "BẠCH BẠCH" liên tục không dừng lại.
Wendy cúi xuống gặm cắn đôi môi mím chặt của Irene, lại liếm từng giọt nước mắt nàng rơi xuống dính trên khuôn mặt hoa lệ của nàng, môi cô khẽ câu lên, càng kịch liệt ra vào, Wendy thích gương mặt này của nàng, thích Irene vì cô mà khóc, thích nàng khóc lóc van xin cô...
Wendt không thương xót gì nàng, sự tức giận trộn lẫn ham muốn, cô cứ thế mà dày vò thân xác nhỏ bé của nàng, không để ý.
Irene mới đầu còn kịch liệt phản đối lắc đầu nhưng... đau đớn này... dày vò này không dừng lại... nàng cũng hết sức la lên hết sức giãy giụa... cứ dựa vào tường mặt cho Wendy giày vò, mãi một lúc lâu... à không bốn tiếng sau tiếng va đập mới dừng lại... Wendy một chút cũng không quan tâm nàng tự mình lau chùi dấu vết ân ái, xong lại gỡ cà vạt trói tay Irene ra sau đó để lại cái áo tây trang cho nàng sau đó đi ra.
Nàng ngồi đó một lúc lâu, hai mắt đờ đẫn khóc không ra nước mắt nước, Irene khóc đến cạn... cạn rồi...
Môi mím chặt không nói gì, lấy cái áo của Wendy mặc vào che chắn thân thể trần truồng xanh xanh tím tím của mình lại, lấy mấy vải vụn của nàng bị xé rách mà lau sạch cái nền dính đầy tinh dịch của Wendy và lau hai bên bắp đùi của nàng, dọn xong... chính là còn chưa kịp đứng dậy Irene liền ngất.
Hiện tại nếu có người đặt tay lên trán nàng nhất định phải thốt lên, vì Irene phát sốt... nhưng phòng này hiện tại đã bị treo bảng đang sửa chữa thì có ai mà vào. Nàng nằm dưới nền gạch lạnh giá...
----
Trong phòng làm việc.
Wendy thay một bộ đồ mới ngồi ung dung nhìn chằm chằm máy tính, xử lí công việc.
Đúng lúc Mino vào, trên tay có vài giấy tờ cần ký, anh nhìn quanh một vòng không thấy Irene đâu mày hơi hơi nhíu, trong lòng thầm nói.
"Lâu như vậy một lát nhất định chọc giận Boss..."
Wendy mặt không cảm xúc nhìn Mino, nhẹ giọng hỏi.
"Cậu thấy Irene Bae không?"
Mino để giấy tờ cần ký lên bàn cô, lắc đầu nói.
"Có khi nào cô ấy xỉu ở dưới rồi không?"
Dừng một chút lại nói.
"Boss cần gặp Bae tiểu thư sao? Để một lát nữa tôi thử xuống dưới tìm."
Wendy nhíu mày, nhưng rồi cũng nói.
"Không cần tìm đâu, cứ kệ cô ta đi."
Chết tiệt, con đàn bà đáng chết, lại đi câu dẫn đàn ông hay gì mà không vào làm việc... chiều về... tôi nhất định dạy dỗ cô cho ra trò.
Mino nhìn Wendy không nghĩ nhiều, gật đầu nhận lại giấy cần ký rồi ra ngoài.
Irene run rẩy nhìn Wendy, con ngươi cô đỏ ngầu, nhìn nàng như con mồi...
Nàng mấp máy môi muốn nói, nhưng nàng không nói thành lời được, chính là Wendy nhìn nàng, môi cô câu lên nguy hiểm nói.
"Ai cho cô cãi lời tôi?"
Như là một con thú hoang, Wendy bóp mạnh cằm của Irene, nói tiếp.
"Cô biết không, tôi ghét nhất là phụ nữ không ngoan... nên... "
Dừng một chút, kề sát tai nàng nói.
"Tôi nhất định dạy cô biết NGOAN NGOÃN viết như thế nào... "
Irene cả người run rẩy, không nhanh không chậm cầu xin.
" Xin em.. chúng ta về nhà... à không về Shon gia... về đến đó... em muốn làm gì tôi cũng được... "Wendy nhìn nàng chân thành cầu xin, nàng... nàng không muốn ai cũng sẽ nhìn thấy cảnh này... phòng chưa khóa... nếu người khác vào thì... thì...
Cô càng nghe càng tức giận, nắm mạnh cổ tay Irene, hai mắt cô đỏ ngầu trừng to nhìn sâu trong con ngươi nàng như thể muốn nuốt nàng vào bụng, âm thanh trầm thấp nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đến nước này mà cô còn sợ bị một đám đàn ông khen cô, đòi đem cô giấu đi mà không cho tôi làm tròn nghĩa vụ của người chồng... Tốt lắm Irene Bae, haha thì ra cô cũng không khác gì một đám gái điếm rẻ tiền kia, chỉ cần cho tiền là cô đồng ý lên giường ngay phải không Irene Bae.."
Dừng một chút, cô hung hăng cắn lấy môi nàng đến bật máu nói tiếp.
"Được lắm... haha. Tôi sẽ cho cô biết cái cảm giác bị người ta nhìn thấy hết là như thế nào để vĩnh viễn cả cuộc đời này... cô tuyệt đối sẽ không bao giờ quên cái ngày này... cái ngày mà cô đi câu dẫn đàn ông bị chồng mình bắt gặp haha."
Dứt câu, Wendy hung hăng hôn lấy hôn để đôi môi nàng mặc cho nàng cực liệt phản đối.
"Không ưm... kh..."
Lời nói chưa dứt lại bị nụ hôn cắn xé cướp lấy hơi thở của nàng.
Nàng nước mắt nước mũi giầy giụa rơi xuống, Wendy thì như không quan tâm đến tiếng la hét của nàng mà hung hăng gặm lấy da thịt của nàng... những dấu vết xanh xanh tím tím chi chít nổi lên khắp cổ Irene, lại chuyển dần xuống ngực nàng.
Wendy không nghĩ nhiều, hung hăng xé rách áo trên người Irene, lại cúi xuống cắn mạnh vào thịt trên ngực nàng, những dấu vết xanh tím nổi lên ngày một nhiều hơn, cô giựt mạnh chiếc áo che chắn ngực đầy đặn của nàng, lại cắn mạnh lên nhũ hoa bị dày vò bởi những lần mơn trớn liếm láp kia mà đang hưng phấn cứng lên.
Cứ như thích thú... Cô cố ý mút máp lên nhũ hoa thật nhẹ nhàng, lại nhẹ nhàng kích thích Irene, nàng cắn môi mím chặt kiềm nén tiếng rên rỉ của chính mình đến bật máu...
Wendy mút ngày một sâu hơn, lại dùng đầu lưỡi chính mình đánh vài vòng nhũ hoa, hết bên trái lại bên phải thay đổi liên tục mãi Irene không kiềm chế được mà bật ra tiếng rên.
"Ưm..."
Cô vừa nghe tiếng rên rỉ của Irene càng thích thú thêm, múp như là một đứa trẻ khát sữa mà tham lam hút lấy những giọt sữa đấy.
Hai tay nàng bị giữ chặt lại, nàng muốn đẩy người phụ nữ trước mặt nàng ra nhưng không được...
"Xin em.. đừng mà... "
Những cái mút máp truyền đến khoái cảm lạ thường làm Irene khó chịu, Wendy nghe thanh âm tràn ngập lửa dục của nàng mà không dừng lại, quay lại sang cổ của nàng.. mút mạnh xuống, không... cô cắn mạnh xuống, bàn tay phía dưới không an phận mà ở phía dưới không ngừng xoa xoa nơi thầm kín kia... bàn tay khẽ luồn vào trong quần mà đâm nhẹ vào...
"A..."
Nhận ra có vật lạ đang vào... Irene rên khẽ một tiếng, gương mặt đỏ ửng tràn ngập lửa dục của nàng thật kiều mị... Wendy nhìn một lúc ngẩn người, chính là còn chưa dừng lại được bao lâu cô lại hung hăng lấy môi nàng, lưỡi cô nhẹ nhàng luồn vào trong chính là còn chưa hưởng thụ được mị vị thì lại ăn đau.
Irene không nhanh không chậm cắn mạnh vào môi của Wendy, máu từ môi cô chảy xuống, cô buông môi Irene ra, tay bên dưới cũng dừng ngay động tác mà nhìn chằm chằm nàng.
Không suy nghĩ nhiều.Chát chát chát.
"Ai cho cô cái quyền cắn tôi..."
Bóp mạnh cổ nàng, Irene ngộp thở, hai tay nhỏ bé vô lực mà nắm lấy cánh tay đang bóp cổ nàng mà kéo ra, do lực yếu không đủ, khi nàng đang cố kéo cánh tay Wendy ra thì... hai mắt cô nheo lại, cười như không cười...
"Cô thích chơi cảm giác mạnh... mà không thích dịu dàng... vậy thì tôi chiều cô..."
Lời nói vừa dứt, Wendy kéo cà vạt của cô ra buộc chặt tay Irene cùng với cửa sổ bên cạnh, môi cô khẽ câu lên, không do dự lấy khăn tay trong túi áo cô nhét vào miệng nàng.
Irene cảm giác sợ hãi mà lắc đầu, môi cố gắng phát ra âm thanh.
"Khô... ng... Khô ô... ng... xin em... đừng mà... hức hức."
Thanh âm run rẩy của Irene vừa nghe thôi cũng biết bản thân nàng sợ hãi như thế nào.
Sự phản kháng của nàng giống như liều thuốc kích dục càng khiến bản tính thú hoang của Wendy trỗi dậy, không có thứ gì ngăn cản Wendy, cô liền chen vào đứng giữa chân nàng, ma sát cự vật đang trướng to của mình với Irene...
Nàng chỉ biết sợ và sợ làm sao cảm giác được kích thích gì, chiếc quần cũng dần bị xé rách, Irene hai mắt đỏ ửng, từng giọt từng giọt đắng cay sợ hãi rơi xuống, Wendy một chút cũng không nhìn cái đầu đang không ngừng lắc của Irene mà hung hăng đem thứ đã sớm trướng lớn đâm mạnh vào cơ thể nàng mà không chờ nàng thích ứng.Irene "A" lên một tiếng đau đớn, nơi đó tuy mới sử dụng không bao lâu nhưng... kích cỡ của vật nam tính Wendy không nhỏ, nàng chỉ cảm giác như hang động bị xé rách, từng lần ra vào liên tục mạnh dần và mạnh dần, khiến nàng đau đớn dữ dội thay vì là khoái cảm...
Nàng không muốn, Irene cố la lên.
"Đừng mà... đừng mà..."
Nhưng miệng bị nhét kín vải nàng có la hét ra cũng không thành tiếng gì ngoài "ƯM ƯM". Nước mắt cứ thế mà tuôn...
Tại sao... Tại sao cuộc sống của nàng thành thế này... nàng muốn cuộc sống bình thường như bao người không được sao? Tại sao ông trời không thương xót cho nàng... hay ông trời cũng nghĩ nàng là một sao chổi nên muốn nàng sống một cuộc sống người không ra người này.
Tiếng va đập da thịt vang lên "BẠCH BẠCH" và "BẠCH BẠCH" liên tục không dừng lại.
Wendy cúi xuống gặm cắn đôi môi mím chặt của Irene, lại liếm từng giọt nước mắt nàng rơi xuống dính trên khuôn mặt hoa lệ của nàng, môi cô khẽ câu lên, càng kịch liệt ra vào, Wendy thích gương mặt này của nàng, thích Irene vì cô mà khóc, thích nàng khóc lóc van xin cô...
Wendt không thương xót gì nàng, sự tức giận trộn lẫn ham muốn, cô cứ thế mà dày vò thân xác nhỏ bé của nàng, không để ý.
Irene mới đầu còn kịch liệt phản đối lắc đầu nhưng... đau đớn này... dày vò này không dừng lại... nàng cũng hết sức la lên hết sức giãy giụa... cứ dựa vào tường mặt cho Wendy giày vò, mãi một lúc lâu... à không bốn tiếng sau tiếng va đập mới dừng lại... Wendy một chút cũng không quan tâm nàng tự mình lau chùi dấu vết ân ái, xong lại gỡ cà vạt trói tay Irene ra sau đó để lại cái áo tây trang cho nàng sau đó đi ra.
Nàng ngồi đó một lúc lâu, hai mắt đờ đẫn khóc không ra nước mắt nước, Irene khóc đến cạn... cạn rồi...
Môi mím chặt không nói gì, lấy cái áo của Wendy mặc vào che chắn thân thể trần truồng xanh xanh tím tím của mình lại, lấy mấy vải vụn của nàng bị xé rách mà lau sạch cái nền dính đầy tinh dịch của Wendy và lau hai bên bắp đùi của nàng, dọn xong... chính là còn chưa kịp đứng dậy Irene liền ngất.
Hiện tại nếu có người đặt tay lên trán nàng nhất định phải thốt lên, vì Irene phát sốt... nhưng phòng này hiện tại đã bị treo bảng đang sửa chữa thì có ai mà vào. Nàng nằm dưới nền gạch lạnh giá...
----
Trong phòng làm việc.
Wendy thay một bộ đồ mới ngồi ung dung nhìn chằm chằm máy tính, xử lí công việc.
Đúng lúc Mino vào, trên tay có vài giấy tờ cần ký, anh nhìn quanh một vòng không thấy Irene đâu mày hơi hơi nhíu, trong lòng thầm nói.
"Lâu như vậy một lát nhất định chọc giận Boss..."
Wendy mặt không cảm xúc nhìn Mino, nhẹ giọng hỏi.
"Cậu thấy Irene Bae không?"
Mino để giấy tờ cần ký lên bàn cô, lắc đầu nói.
"Có khi nào cô ấy xỉu ở dưới rồi không?"
Dừng một chút lại nói.
"Boss cần gặp Bae tiểu thư sao? Để một lát nữa tôi thử xuống dưới tìm."
Wendy nhíu mày, nhưng rồi cũng nói.
"Không cần tìm đâu, cứ kệ cô ta đi."
Chết tiệt, con đàn bà đáng chết, lại đi câu dẫn đàn ông hay gì mà không vào làm việc... chiều về... tôi nhất định dạy dỗ cô cho ra trò.
Mino nhìn Wendy không nghĩ nhiều, gật đầu nhận lại giấy cần ký rồi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz