ZingTruyen.Xyz

Chuyen Ver Edit Sinkook Tong Giam Doc Tha Toi Di


"Mẹ." Yewon, Sinb đồng thời ngẩng đầu lên.

Nhìn con gái trong bộ váy cưới, hốc mắt bà Jeon đỏ ửng lên. Bao nhiêu năm qua, bà chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày như hôm nay, được nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình xuất giá...

"Nào, Yewon, ăn cái này đi con." Bà Jeon khẽ mỉm cười, múc một viên bánh trôi đưa đến tận miệng Yewon, "Bánh trôi này tượng trưng cho sự tròn đầy viên mãn. Sau này, con và Yoongi ở bên nhau sẽ ngày càng hạnh phúc, hai vợ chồng mãi thương yêu nhau."

"Dạ, nhất định sẽ như thế mẹ." Yewon ngoan ngoãn ăn viên bánh trôi. Viên bánh trôi ngon ngọt, thấm vào tận đáy lòng cô.

Bà Jeon đặt chén bánh trôi xuống, xúc động ôm lấy hai đứa con gái thương yêu của mình, "Nhiều năm qua thật cực khổ cho hai chị em con... Hôm nay có thể nhìn các con hạnh phúc, mẹ cảm thấy không chân thật cứ như nằm mơ vậy..."

"Mẹ, hôm nay là ngày vui, mẹ đừng khóc." Hốc mắt Sinb cũng đỏ, đưa tay lau nước mắt cho mẹ, cười nói, "Mẹ khóc, Yewon cũng muốn khóc theo rồi kìa."

"Mẹ thật sự rất vui." Bà Jeon cầm tay Sinb, "Bây giờ em gái con đã yên ổn tấm thân, giờ đã đến lượt con rồi đó."

Sinb mím môi không nói. Khóe môi có cảm giác đắng chát, "Con chưa vội, chờ thêm thời gian nữa cũng không sao mà."

....
Hôn lễ được tiến hành trong bầu không khí sôi nổi rình rang. Trong giáo đường được kết đầy hoa hồng và hoa bách hợp.

Chú rể anh tuấn đứng cuối sân khấu chờ cô dâu đi ra.

Dưới sự mong chờ của tất cả mọi người, cô dâu chậm rãi được cha mình dìu ra.

Váy cưới trắng tinh khiết lả lướt trên nền đất, cô dâu y hệt như một tiên nữ đang cưỡi mây, hình ảnh làm bao nhiêu trái tim phải lay động thổn thức.

Yoongi từ xa nhìn lại, trong lòng không kìm nén được sự xúc động.

Đây chính là cô dâu của anh...

Sau này chỉ là của riêng mình anh...

Nhìn cô được cha dắt tay đi tới, anh cảm nhận được rõ ràng cô cũng khẩn trương giống như mình.

Cách lớp màn, hai người nhìn nhau mỉm cười. Trang nghiêm tuyên thệ, không có bất kỳ sự do dự nào.

Trong tiếng chúc phúc của mọi người, hai câu 'Con đồng ý' khiến mọi người đều cảm động lệ nóng quang tròng.

"Tiếp theo, chú rể có thể hôn cô dâu rồi!" Chủ lễ tuyên bố.

Yoongi chậm rãi bước tới trước mặt cô, xúc động vén tấm màn trước mặt cô lên. Nhìn mắt cô đã ngấn lệ ươn ướt, anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và đáp môi mình lên môi cô.

Dưới sân khấu...Tiếng vỗ tay vang như sấm.

Giữa những tiếng chúc phúc ồn ào huyên náo, anh ghé vào tai cô yêu thương thì thầm nói: "Anh yêu em..."

Nước mắt hạnh phúc như đê vỡ lăn dài xuống hai má, Yewon kiễng chân ôm cổ anh, "Em cũng vậy... Rất yêu... Rất yêu anh..."

Anh ôm chặt cô vợ bé bỏng của mình, "Bắt đầu từ giây phút này, em sẽ mãi là của anh nhé!"

"Còn có con của chúng ta nữa, nó cũng mãi là của anh..." Cô vùi mặt đầy nước mắt hạnh phúc lên bờ vai anh.

Nhìn hai vợ chồng hạnh phúc, Sinb cũng không nhịn được mà đỏ vành mắt. Lơ đãng nhìn quanh chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người đối diện.

Jeon Jungkook...

Tính từ hôm đó đến nay đã là năm ngày. Năm ngày qua, vì mới làm phẫu thuật xong nên sức khỏe cô rất yếu. Nhưng cô chưa từng thể hiện ra trước mặt bất cứ ai. Năm ngày này cô cũng không gặp được anh, dù chỉ một lần. Lúc đó cô gọi điện thoại cho anh, nhưng sau đó...Không gọi được nữa.

Cho nên dần dần Sinb cũng bỏ qua chuyện này...Thật ra dù có gọi được thì sao chứ? Anh sẽ không tha thứ cho cô...

Tầm mắt của cô từ đầu đến cuối đều rơi trên người Jungkook. Dường như cũng cảm nhận được, anh phía bên kia hơi nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt của cô.

Thầm giật mình, Sinb theo bản năng cuộc chặt tay. Trong thâm tâm rất muốn chuyển lời xin lỗi đến anh, thế nhưng...cô còn chưa kịp bày tỏ sự áy náy của mình thì anh đã lạnh lùng quay mặt đi, như chưa từng nhìn thấy cô.

Ánh mắt kia, ngay cả chút dậy sóng cũng không có...Tim Sinb như se thắt lại...

"Chị Sinb, đừng thẫn thờ nữa." Tư Noãn đứng bên cạnh kéo tay cô, "Yewon chuẩn bị ném hoa rồi kìa, chúng ta cũng mau đến tham gia đi."

Sinb lúc này mới hoàn hồn lại, mỉm cười với Tư Noãn, cũng nén lại sự lo lắng nơi đáy lòng, để mặc con bé kéo cô bước nhanh ra trước giáo đường.

Cô dâu đứng trên bãi cỏ, đang bị mọi người vây kín. Chú rể không ngừng nhắc nhở cô phải cẩn thận.

"Yewon, ném sang đây đi!" Tư Noãn vẫy tay với Yewon.

Yewon cười, gật đầu. Quay ngược người lại, rồi sau đó tung bó hoa về phía sau.

"Oa..." Mọi người hô vang, bó hoa không rơi vào tay Tư Noãn, mà khéo vững vàng nằm gọn trong ngực Sinb.

"Chị, chị bắt được hoa rồi! Người tiếp theo kết hôn có thể sẽ là chị đấy!" Yewon quay đầu lại cười đùa.

Sinb lúc này mới tỉnh tỉnh mê mê hồi phục lại tinh thần, cúi đầu mới phát hiện bó hoa đang nằm trong ngực mình. Nhếch môi mỉm cười...

Bắt được bó hoa cưới, có phải hạnh phúc của mình thực sự sẽ đến? Ngẩng đầu lên đang định nói gì đó, thì đột nhiên trước mắt cô như có ngàn sao...mọi thứ trước mắt cũng trở nên mơ hồ...Ngay cả Tư Noãn đang đứng gần cô như vậy, cô cũng cảm thấy thật xa xôi.

"Chị Sinb, chị có bạn trai chưa? Yewon kết hôn rồi, người tiếp theo có phải nên là chị không?"

Bên tai là tiếng của Tư Noãn. Cô rất muốn trả lời con bé, nhưng ngay cả sức để mấp máy môi cũng không có...

Tiếp theo đó...

Chỉ nghe tiếng của Yewon và Tư Noãn đồng loạt hét ầm lên, "Chị! Chị sao thế?"

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, một giây cuối cùng trước khi ngã xuống, cô dường như thấy được vẻ mặt lo lắng của Jungkook...

"Chị! Chị!" Yewon hoảng hốt gọi Sinb.

Yoongi tiến lại xem xét tình trạng của Sinb, Jungkook cũng vội vã từ đằng xa xông tới, "Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện! Cậu ở lại lo tiếp khách đi." Sắc mặt căng thẳng rõ rệt, anh quả quyết bế Sinb ra từ tay Tư Noãn.

Mặt mũi Sinb trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dường như cô bị sốt, mặt đỏ bừng rất không bình thường.

"Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy." Yoongi trấn an Yewon.

"Dì đi cùng con." Bà Jeon bước nhanh tới, nói với Jungkook.

"Dạ." Jungkook gật đầu, bế Sinb chạy một mạch tới xe đỗ ven đường.

***

Nhìn theo bóng dáng mọi người vội vàng biến mất, trong lòng Yewon vô cùng lo lắng, "Có phải bệnh của chị lại chuyển biến xấu nữa không anh?" Cô níu lấy tay Yoongi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

"Em đừng tự dọa mình. Lúc trước không phải bác sĩ đã nói rất rõ bệnh của chị ấy đã khôi phục hoàn toàn rồi à, chỉ cần nghỉ ngơi tốt sẽ không có vấn đề gì nữa." Yoongi không đành lòng thấy vợ mình lo lắng như vậy nên an ủi cô.

"Nhưng... lỡ như...?" Yewon ngước mặt nhìn anh.

Yoongi xoa nhẹ khuôn mặt xinh xắn của cô, nhẹ giọng trấn an: "Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung. Đợi mọi người đến bệnh viện rồi, Jungkook chắc chắn sẽ gọi điện về nói rõ tình hình cho chúng ta biết."

Giọng nói của anh như có sức mạnh trấn an được nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng cô.

***

Bệnh viện.

"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?" Jungkook ngồi bên giường bệnh, vừa nắm chặt tay Sinb vừa hỏi bác sĩ. Bàn tay cô rất lạnh, tình trạng hình như rất tệ, hai hàng lông mày luôn nhíu lại, dáng vẻ vô cùng khổ sở.

"Chỉ bị sốt thôi." Bác sĩ bình thản nhìn anh, "Bệnh nhân vừa mới phá thai, vết thương bị nhiễm trùng, cho nên mới bị sốt."

Jeon Jungkook giật mình chết điếng.

Bà Jeon cũng sửng sốt.

"Bác sĩ... Ông vừa nói gì?" Giống như không tin được những lời mình vừa nghe, Jungkook hỏi lại.

Bác sĩ vừa kiểm tra, vừa nhìn hai người bọn họ, "Hai người không phải người nhà bệnh nhân sao? Chẳng lẽ không biết cô ấy mới làm phẫu thuật phá thai?"

Phá thai? Đúng thật là phá thai! Anh không nghe nhầm. Tay Jungkook siết đến nổi gân xanh, theo bản năng siết chặt tay Sinb, thậm chí còn nghe thấy tiếng cô đau đớn rên lên, anh cũng không có phản ứng.

Trong lòng bà Jeon vô cùng kinh hãi. Sao có thể như vậy? Sao Sinb có thể âm thầm đi phá thai một mình?

Đứa bé... là của Jungkook sao?

"Bác sĩ, ông có nhầm lẫm gì không?"

"Tôi khám qua không ít bệnh nhân rồi, không thể nào nhầm được."

Lời của bác sĩ vừa dứt, Jungkook chợt đứng bật dậy, bước chân nặng nề đi ra ngoài, sắc mặt như bao phủ từng lớp sương lạnh khiến người ta không rét mà run. Bàn tay cuộn lại, móng tay gần như khảm vào trong da thịt. Trên cánh tay gân xanh cũng hằn lên rõ rệt, cho thấy giờ phút này anh đang cố kìm nén tâm trạng như thế nào.

Cửa phòng bệnh bị mở ra rồi đóng sầm lại. Bóng của anh biến mất trong phòng bệnh....Nhưng hơi thở còn sót lại nặng nề đến làm người ta không sao thở nổi.

*

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Jungkook liền nện mạnh một đấm lên tường. Máu tươi trên mu bàn tay rỉ ra nhưng anh không hề thấy đau, chỉ có bàn tay đang cuộn lại run lên từng chập. Anh phải dùng hết sức mới có thể đè nén xúc động muốn xông vào bóp chết người phụ nữ tàn nhẫn kia!

Được lắm! Hwang Sinb...Không ngờ cô dám âm thầm đi phá bỏ con tôi như thế! Tôi thật sự muốn biết rốt cuộc trái tim cô được làm bằng gì! Sao có thể tàn độc và nhẫn tâm đến vậy!

***
Bà Jeon ngồi phía đầu giường chờ con gái tỉnh lại. Ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn ra phía cửa. Dựa theo dáng vẻ vừa rồi của Jungkook, bà có thể xác nhận đứa bé chính là con của nó. Thở dài một hơi, bà Jeon cầm tay con gái, yên lặng chờ cô tỉnh dậy...

Khi Sinb từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bà Jeon, "Mẹ."

Cô định ngồi dậy, bà Jeon vội đẩy vai cô nằm xuống, "Đừng vội. Con mới tỉnh lại nằm thêm chút nữa đi con."

"Con không sao. Giờ thấy đỡ nhiều rồi ạ." Sinb bất giác nhìn quanh một vòng nhưng không thấy Jungkook đâu cả. Trong mắt xẹt qua tia thất vọng. Nhưng ngay sau đó lập tức giấu đi cảm xúc nơi đáy lòng.

Là cô nghĩ quá nhiều rồi. Vốn dĩ Jungkook đã lạnh lùng với mình như thế, sao anh có thể đến bệnh viện được cơ chứ?

Cho nên, hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy trước lúc ngã xuống chỉ là ảo giác mà thôi.

"Tìm Jungkook à?" Bà Jeon nhìn thấu được suy nghĩ của con gái.

Sinb sửng sốt, mấp máy môi, nhưng không nói gì.

"Là nó đưa con tới bệnh viện đó. Giờ chắc đang ở ngoài cửa."

Sinb kinh ngạc, trong mắt chợt lóe sáng.

"Sinb, bác sĩ nói con đột nhiên té xỉu như thế là bởi vì... con vừa mới làm phẫu thuật phá thai, vết thương bị nhiễm trùng."

Lời bà Jeon nói khiến Sinb sửng sốt, sắc mặt lập tức trắng bệch, bàn tay dưới lớp chăn cũng run rẩy.

"Anh ấy... có biết không ạ?"

Bà Jeon thở dài, "Nghe bác sĩ nói xong nó liền bỏ đi ra ngoài, nãy giờ không thấy quay vào."

Sinb rũ mắt, hàng mi hơi run run.

Không cần nghĩ cô cũng có thể tưởng tượng được lúc này Jungkook giận đến mức nào.

Nhìn vẻ mặt đau thương của con gái, bà Jeon định nói gì đó để an ủi, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Jeon Jungkook đứng phía ngoài cửa.

Bầu trời bên ngoài rõ ràng đang rất sáng, ánh mặt trời từ sau lưng anh chiếu vào căn phòng, nhưng không khí chung quanh anh lại chẳng có chút độ ấm nào.

Ánh mắt của anh như tảng băng quét tới Sinb. Nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt bình tĩnh nhưng mang theo đầy nỗi hận chất ngất.

Sinb đột nhiên rùng mình, trong lòng căng thẳng như dây cung bị kéo căng, bất cứ lúc nào cũng có thể phụt đứt.

Anh thể hiện hận ý với mình rõ ràng như thế...Rõ đến nỗi không cần phải che giấu. Không khí xung quanh như được bao phủ bởi lớp băng, nặng nề đến mức khiến người ta không thở được.

Bà Jeon đứng dậy, nhìn con gái rồi nhìn sang Jungkook, "Hai đứa từ từ nói chuyện, mẹ ra ngoài chờ." Buông nhẹ một câu, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.

Rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại...

*

Trong nháy mắt trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Thể trạng của Sinb còn rất yếu, nhưng cô vẫn cố ngồi dậy.

Mấy lần suýt ngã xuống nhưng Jungkook chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không hề có ý bước sang đỡ cô.

Đợi đến khi cô vất vả ngồi dậy xong Jungkook mới nện bước tới gần. Ánh mắt lạnh lùng như muốn chọc thủng ngàn lỗ trên người cô. Từ đầu đến cuối chỉ im lặng mím môi không nói gì.

Sinb bị không khí này bức bách không thở nổi, liếm liếm bờ môi tái nhợt, mở miệng nói: "Xin lỗi, tôi..."

Nhưng lời còn chưa nói hết, cằm đã bị Jungkook bóp vặn. Xuống tay không chút lưu tình, như thể muốn bóp vỡ vụn cằm cô ra mới thỏa được cơn giận, ánh mắt hung tợn của anh khiến cô sợ hãi không thôi, những lời nói kế tiếp đều bị nghẽn lại trong cổ họng không thốt nên lời.

"Hwang Sinb, cô có biết mình rất đáng chết không?" Lời nói ra như từng tảng đá rít ra từ kẽ răng. Chỉ có sự lạnh lẽo không tình cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz