Chuyện tình của đồ ngốc và cáo hôi
Chap 4: Sống chung
Hanamichi thu dọn hành lý và bắt xe buýt đến nhà Rukawa.Rukawa vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, và hắn không nói nhiều khi nhìn thấy Hanamichi, hắn chỉ để cậu vào."Tao cần đi tắm." Hanamichi nói.Rukawa gật đầu.Hanamichi đặt hành lý ở cửa, lấy khăn tắm và quần áo ra, đi thẳng vào phòng tắm để tắm.Sau khi tắm xong, cậu dùng khăn lau nước trên tóc rồi đi ra. Rukawa đang xem một trận bóng rổ trong nhà, khi Hanamichi bước tới, hắn vô tình ngẩng đầu lên, sau đó không thể rời mắt.Hanamichi cúi đầu nhìn quần áo của mình cũng không có mặc ngược, không khỏi nhíu mày hỏi "Mày nhìn cái gì?""Không có gì." Rukawa lại hướng ánh mắt về phía TV, nhưng trận đấu bóng rổ khốc liệt đã hoàn toàn biến mất khỏi đầu hắn. Hanamichi hiện đang mặc một chiếc áo thun không tay màu be nhạt có in chữ màu cam trên ngực, và bắp tay to lớn, hồng hào và khỏe khoắn của cậu lộ ra. Nếu phải nói thì đồng phục bóng rổ cũng là áo cộc tay, Rukawa thậm chí đã thấy ngực trần của cậu. Nhưng tình huống không giống nhau, lúc này Hanamichi từ trong phòng tắm nhà hắn đi ra, có chút uể oải lướt qua ánh mắt của hắn, đi tới tủ lạnh, lấy ra một bình sữa uống một hơi, quả táo adam của cậu lay động.Hanamichi đứng xem bóng rổ một hồi, mới chú ý tới ánh mắt của Rukawa, quay đầu tức giận nói "Có gì thú vị, cáo hôi, mày nhìn thật kỳ quái!""..." Rukawa tim đập loạn xạ, trong lòng hét lên 'Nói cái gì nói cái gì nói cái gì, lỡ như đồ ngốc biết hắn đối với cậu biến thái thì làm sao bây giờ!'"Chắc chắn rồi, kiểu tóc thật lạ." Cuối cùng, Rukawa đã chọn nói điều này."Tao không muốn bị khỉ hoang trêu!" Hanamichi mạnh mẽ quay mặt đi, nhưng cậu cũng không có nghi ngờ hắn.Rukawa thả lỏng một chút sau khi biết cậu đã bị lừa, nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy xuống sau gáy, hắn xấu hổ khi nhìn vào dáng mông của cậu được hiện rõ bởi chiếc quần đùi của Hanamichi, hoặc ngửi thấy mùi cơ thể của Hanamichi... mùa hè thật kinh khủng.Hanamichi ngồi trên sàn trước TV và xem cuộc thi trong nước với Rukawa, đánh giá của cậu là "Không có nhiều người giỏi trong quận.""Mày dường như không có tư cách để nói về người khác.""Mày đùa tao sao? Ngoại trừ đội tuyển quốc gia, ai có thể là đối thủ của tao?"Rukawa thở dài, dùng nĩa hoa quả đâm một miếng dưa, lắc đầu nói "Đúng là bọn họ không bằng mày về thể chất cùng năng lực thể thao, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có thực lực. Mày nên luyện tập chăm chỉ trong hai năm đầu tiên."Hanamichi biết mình kỹ thuật xác thực không đủ, mặc dù không vui nhưng cũng không có phản bác, bĩu môi bất đắc dĩ nói "Còn mày, đạt tới trình độ như thế nào so với bọn họ?""Hầu hết bọn họ đều thua tao," Rukawa bỏ miếng dưa ngọt vào miệng và nuốt xuống, "Ở Nhật Bản, tao tự tin mình là người giỏi nhất... Nhưng chơi bóng rổ ở Nhật Bản quá nhàm chán, và không có đối thủ lớn.""Được, được, trong nước không có chỗ cho mày, mày định đi Mỹ, chuyện này tao biết."Hanamichi chiếu lệ trợn tròn mắt trả lời, lại không biết Rukawa ở phía sau nghe được lời này lâm vào trầm tư.Hanamichi nhìn đồng hồ "Đã đến giờ làm bữa trưa rồi. Bữa trưa hôm nay tao muốn ăn cơm lươn... Chà, tao rất muốn ăn cơm lươn.""Tao không muốn ăn.""Người không biết nấu ăn, không có tư cách lựa chọn."Hanamichi vừa nãy nhìn thấy lươn trong tủ lạnh, lần này lấy ra, cho vào lò vi sóng rã đông, sau đó bắt đầu nêm gia vị, gọi Rukawa "Lại đây, bóc tỏi gừng."Rukawa đi tới, bắt lấy củ tỏi Hanamichi ném cho hắn và nhìn xuống nó."Mau lột ra đi." Hanamichi thúc giục."Tỏi trông như thế này," Rukawa nói, "Tao tưởng nó là một bông hoa.""Chậc..." Hanamichi cười to, "Làm sao mày có thể phiền phức như vậy." Cậu cầm lấy tỏi, nhanh chóng bóc một nhánh cho Rukawa xem.Rukawa ngoan ngoãn lột vỏ, sau đó Hanamichi yêu cầu hắn gọt gừng, nấu cơm, v.v. Rukawa, người cảm thấy mệt mỏi hơn là chống đẩy năm mươi lần, đã thầm hạ quyết tâm rằng mình phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình, bởi vì hắn thực sự quá ghét làm việc nhà.Hanamichi thích nó, các loại nguyên liệu cao cấp trong tủ lạnh của Rukawa và tất cả các loại gia vị hoàn toàn được sử dụng làm đồ trang trí, mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho cậu. Cậu có thể nấu mọi thứ mà cậu muốn làm trước đây nhưng không thể. Sau khi nấu ăn, cậu cảm thán, có vẻ như sống trong nhà của Rukawa không phải là một ý tưởng tồi.Sau khi Hanamichi chiên lươn xong, cậu đặt nó lên hai bát cơm được trang trí đẹp mắt, rưới nước sốt, rắc hành lá xắt nhỏ, bên cạnh bày rau xanh, sau đó tự hào chống nạnh "Dangdangdang!!!Cơm lươn áp chảo, xong rồi!"Rukawa vẫn không ăn một hạt cơm nào trong bữa ăn này, hắn không thích ăn lươn, miếng lươn này thực ra là quà tặng kèm từ siêu thị. Chà, người đàn ông này thực sự rất kén ăn.Sau bữa trưa, Rukawa ngủ trưa trong phòng ngủ như thường lệ, Hanamichi ôm hành lý bước vào phòng đọc, vừa vào cửa cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn với bản năng của mình "Rukawa hình như thường xuyên ở đây , tên khốn đó chăm học đến vậy sao?"Khi Hanamichi đang sắp xếp đồ đạc của mình, cậu mở một ngăn kéo trên bàn và tìm thấy một vài sợi tóc đỏ, với đôi mắt sắc bén cậu lập tức nhận ra nó chắc chắn là của cậu."Lúc trước ở đây mình đâu có mở ngăn kéo nào?"Hanamichi mơ hồ nghĩ đến một khả năng, nhưng nếu là như vậy, tại sao hắn lại làm điều đó? Cậu vân vê những sợi tóc, không khỏi nghĩ đến khuôn mặt của Rukawa. Rukawa luôn lầm lì khi nói chuyện với cậu, Hanamichi luôn cho rằng hắn đang chèn ép cậu, một thiên tài bẩm sinh — nhưng trong trận đấu với Shoyo , hắn bày tỏ sự tiếc nuối vì cú slam dunk của cậu không được tính. Trong trận đấu với Kainan, hắn nói tất cả là lỗi của hắn. Trước trận đấu với Ryonan, hắn là một người luôn ít nói lại đứng xem cú ném bóng của cậu và đưa ra lời khuyên... Điều đó cũng là ác ý sao?Không đời nào? Chắc là cậu nghĩ nhiều rồi, Hanamichi nằm xuống sàn, úp khuôn mặt nóng bừng xuống sàn để hạ nhiệt. Sau khi chạy qua chạy lại một hồi lâu, Hanamichi thực sự mệt mỏi và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Khi Hanamichi tỉnh dậy, những đám mây ở bầu trời phía tây đã nhuộm đỏ, và đã đến lúc ăn tối.Hanamichi nghĩ rằng tối nay sẽ đơn giản hơn, hay là làm mì udon cà ri rồi nằm dài ra. Vốn tưởng rằng thần buồn ngủ Rukawa vẫn còn đang ngủ, nhưng khi cậu bước ra khỏi phòng, cậu đã thấy Rukawa đeo tạp dề, đang bận rộn với công việc gì đó ở quầy bếp, Hanamichi dụi dụi con mắt "Tao không nhìn lầm, cáo hôi, mày đang nấu ăn?"Rukawa nói "Tao muốn ăn lẩu.""Mày còn có thể làm như vậy... Đúng vậy, ăn lẩu chính là ném nguyên liệu vào trong nước, không biết làm thì cười chết." nhìn bàn ăn đầy đủ món, nấm, thịt và hải sản, cậu tròn mắt ngạc nhiên, "Đây là cho tối nay?"Rukawa quay sang liếc nhìn Hanamichi và nói "Không thể ăn hết sao?""Ha! Mày thật đúng là không nói lời chọc tức người ta thì không chịu được, cáo hôi, mày quên thiên tài này cao hơn mày 2,2cm sao? Tao từ nhỏ chưa từng sợ hãi ai.""Thùng rỗng.""Mày có muốn chết không?"Hanamichi cúi người cẩn thận xem xét các loại nguyên liệu, khịt mũi "Thằng ngu này, thịt bò ăn lẩu mà to như vậy sao? Này... đậu phụ cũng vậy."Hanamichi chọn một số nguyên liệu đã cắt thô, rửa sạch tay và cắt chúng thành những lát mỏng trên thớt, loại kỹ thuật dùng dao điêu luyện này không thể thành thạo nếu không luyện tập.Sau sự hợp tác hoàn hảo giữa Hanamichi và Rukawa, món lẩu sukiyaki truyền thống của Nhật Bản đã hoàn thành.Chỉ ăn lẩu thôi thì cảm thấy thiếu thiếu gì đó nên Rukawa gợi ý xem NBA."Đương nhiên." Hanamichi lập tức cao hứng, không ngừng nói NBA lợi hại cỡ nào, nhất định phải xem mới được.Tháng 9 trùng với mùa giải NBA, Rukawa tìm thấy các trận đấu NBA đã được ghi lại trước đây của mình. Một cảnh tượng mới lạ mà Hanamichi chưa từng thấy trước đây xuất hiện trên màn hình TV. Phần bình luận bằng tiếng Anh xuất hiện dường như là một thế giới khác. Cậu mở to mắt chờ đợi "Wow""Đây là trận playoff năm 1986, trong đó Jordan ghi được 63 điểm. Bulls đấu với Celtics. Jordan thuộc đội Bulls."Hanamichi không hiểu vòng loại trực tiếp là gì, vì vậy Rukawa đã nói với cậu. Hai người nhìn nhau vừa ăn vừa nói chuyện, cùng nhau nhớ lại những trận đấu. Rukawa chưa bao giờ cùng bạn cùng lứa trò chuyện vui vẻ như vậy, cũng chưa từng có người có thể ồn ào đi ăn lẩu cùng hắn như vậy, và nói chuyện với hắn về môn bóng rổ mà hắn yêu thích.Sau khi trận đấu kết thúc, Hanamichi vẫn chưa hài lòng "Điều đó thực sự tuyệt vời. Nó có thật không? Tao ngày càng muốn đến Mỹ hơn.""Nhân tiện, tao luôn muốn hỏi mày một câu... Mày đã bao giờ nghĩ về việc làm thế nào để đến Mỹ chưa? Vì mày nghèo mà."Ngay khi Rukawa nói điều này, không khí chìm vào im lặng.Hanamichi nhìn chằm chằm Rukawa, cậu nhìn Rukawa là bởi vì cậu đang nghiêm túc suy nghĩ kiếp trước mình đã phạm tội gì, tại sao phải nghe thấy câu hỏi nhục nhã như vậy?Hanamichi mỉm cười và đưa hai tay ra, ôm lấy má Rukawa... rồi húc vào đầu hắn một cái "Cút đi, con cáo điên!"Rukawa cảm thấy bộ não treo lủng lẳng trong hộp sọ của hắn rất lâu, rất lâu trước khi trở lại hình dạng ban đầu.Sau khi tỉnh lại, Rukawa phát hiện TV sau khi phát video sẽ tự động chuyển sang kênh mặc định, kênh này đang phát một chương trình trò chuyện, khách mời chính là Yoko Rukawa.Rukawa theo bản năng muốn chuyển kênh, lại bị Hanamichi ngăn lại "Mày đổi kênh nào?"Rukawa đành phải đứng nhìn, hắn mơ hồ nhớ rằng người phụ nữ đó không thích những dịp như thế này, vậy tại sao lần này bà lại đồng ý? Sau khi quan sát Rukawa một lúc, hắn hiểu rằng bà mới bắt đầu quay một bộ phim và đang tạo đà cho nó. Bà đã dồn hết công sức và tiền bạc vào bộ phim này, nhất định bà sẽ hoàn thành tác phẩm một cách hoàn hảo nhất và trở thành ngôi sao số một Nhật Bản.Rukawa nhìn đi chỗ khác và hỏi Hanamichi, "Tại sao mày biết bà ấy?""Yoko Rukawa, mày sao có thể không biết, xinh đẹp, tài giỏi, mọi người đều..." Hanamichi vô cùng hứng thú nói, rốt cuộc phát hiện Rukawa sắc mặt cực kỳ âm trầm. Cậu xem TV, sau đó nhìn Rukawa, nghĩ tới điều gì đó, hít một hơi, đứng dậy nói "Cô... cô ấy... Rukawa... Rukawa Yoko là mẹ của mày sao?""Mối quan hệ huyết thống thì có." Rukawa lạnh lùng nói.Hanamichi chậm rãi ngồi xuống, vẫn còn sốc, cậu muốn nói rằng nếu cậu có một người mẹ như vậy, cậu sẽ rất tự hào, nhưng cậu cũng nghĩ rằng chính vì có một người mẹ như vậy mà Rukawa đã trải qua một tuổi thơ cô độc ra sao."Nhưng... lúc nào cũng có nhiều tiền đúng không?"Rukawa lắc đầu "Tất cả đều bị mất mát hoặc phung phí, hiện tại tài sản thừa kế của ông ngoại tao cũng đã đầu tư vào bộ phim này. Nhưng đây không phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là bà ấy có thể đã liên lụy đến gia tộc.""..." Hanamichi vẫn im lặng, mỗi lần nghe Rukawa bình tĩnh nói về chuyện gia đình éo le của mình, cậu chỉ có thể im lặng."Vì vậy, tao muốn biết kế hoạch của mày... Mày là một người nghèo. Nếu là một người nghèo, thì mày đến Mỹ như thế nào?""Con cáo hôi!" Hanamichi rốt cục nhịn không được.Cuối cùng, ghế ăn bị lật úp, hai người nằm trên sàn thở hổn hển. Đơn giản là cậu không nghĩ đến. Cậu muốn đi, thật sự muốn đi. Chỉ cần giữ ý nghĩ này và làm việc chăm chỉ, một ngày nào đó cậu sẽ thấy lối thoát, nếu cậu có thời gian để chán nản về những thứ mình không có một manh mối nào, tốt hơn là nên ném thêm một vài quả bóng nữa.Chắc chắn rồi... đó là điều mà Hanamichi có thể nói một cách đơn giản, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng của Rukawa."Vậy thì mày phải nghiêm túc đi, đồ ngốc, để tao không quá buồn chán trước khi sang Mỹ.""Ha! Thật là... sao mày có thể kiêu ngạo như vậy!" Hanamichi giận dữ cười, và ngay cả Rukawa cũng cười theo."Mày vẫn còn video NBA này chứ? Tao vẫn muốn xem.""Ừ."Rukawa tìm thấy chiếc video quý giá của mình và bật nó cho Hanamichi xem, cả hai ngồi trên sàn trước ghế sô pha cho đến tận đêm khuya rồi chìm vào giấc ngủ trong vô thức———Ngày hôm sau, Hanamichi thức dậy đúng sáu giờ, cậu chớp mắt nhìn trần nhà suy nghĩ điều gì đó. Trước đây, Hanamichi không có lý do để dậy sớm nên luôn đến muộn, cậu sống một cuộc sống không theo quy luật và không cảm thấy có bất kỳ sự chậm trễ nào. Nhưng kể từ khi trở thành một cầu thủ bóng rổ, cậu tự nhiên học được tính kỷ luật tự giác, đi ngủ và thức dậy đúng giờ, ăn thức ăn bổ dưỡng và học cách bảo vệ cơ thể vì bóng rổ.Bây giờ chỉ còn hai tháng nữa là đến Cúp mùa đông, Shohoku với năm tuyển thủ chủ lực đều không đoạt được giải quốc gia, chưa kể Akagi Takenori và Kogure Kiminobu đã giải nghệ, tình hình thực sự không lạc quan.Nghĩ đến đây, Hanamichi không nằm được nữa, lật người ngồi dậy. Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Hanamichi nhìn lên và thấy mình đang ở trong phòng khách.Cậu nhớ tới tối hôm qua hình như là xem bóng rổ, sau đó liền buồn ngủ, sau đó mất đi trí nhớ.Vậy là ngủ trên sàn phòng khách cả đêm, Rukawa, con cáo hôi thối vô tâm, không biết để cậu vào phòng.Khi Hanamichi nghĩ về điều đó, cậu nhận ra rằng chân mình dường như đang chạm vào thứ gì đó ấm áp và mềm mại. Cậu nhìn xuống và nhận ra là Rukawa, hắn đang ngủ ở đây, bên cạnh cậu, cuộn tròn, nước dãi chảy ra từ khóe miệng.Vậy là cậu và Rukawa thực sự đã ngủ với nhau đêm qua? Hanamichi tỏ vẻ đau khổ, và mọi thứ thực sự đi theo hướng ngày càng kinh tởm. Cậu trực tiếp đá Rukawa một cước "Dậy đi, đồ cáo hôi, nước miếng của mày thấm xuống thảm rồi."Rukawa khẽ nhíu mày than thở, trở mình nằm ngửa, hai tay gác lên mắt tiếp tục ngủ. Nhưng khi hắn đổi tư thế, chỗ giữa hai chân lộ ra...Hanamichi mở to mắt, bởi vì Rukawa có khuôn mặt thanh tú, thân hình hoàn hảo, gia đình có học thức nhưng lại không có biểu cảm hay hứng thú với con gái, cho nên trong mắt Hanamichi, cậu luôn cảm thấy hắn như một bức tượng sống (chắc chắn không phải theo ý nghĩa tốt đẹp), hoặc một sinh vật được tạo ra bởi một nhà khoa học điên.Rukawa cũng có vấn đề sinh lý buổi sáng? Có phải hắn ban đầu là con người? Trời ạ, không thể tưởng tượng Rukawa sẽ động lòng vì cái gì, nhất định là nữ người máy, nhất định là nữ người máy, hơn nữa chết cùng nữ người máy hiển nhiên là vận mệnh của hắn.Hanamichi chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, nhìn mình trong gương.Được rồi, hiện tại sự kiện Rukawa hóa thành người đã kết thúc, sự cố mới là... cậu háo hức như vậy làm gì? Hanamichi buộc mình phải suy nghĩ về những thứ khác, nhưng đầu cậu không thể ngừng nghĩ về khuôn mặt trắng trẻo và chỗ nổi lên giữa hai chân Rukawa. Một người bình thường lạnh lùng và vô cảm đột nhiên lộ ra khía cạnh như vậy, nó thực sự khiến mọi người tự hỏi... Rukawa sẽ thủ dâm sao? Trên tấm ga trải giường màu đen trong phòng ngủ của hắn, chiếc áo sơ mi trắng được cởi cúc để lộ bộ ngực và cơ bụng hoàn mỹ, những ngón tay mảnh khảnh đầy vết chai sần... Hắn thở hổn hển một cách nhẹ nhàng, và trước mặt hắn là một tạp chí người máy nữ..."Khụ khụ..." Hanamichi nghẹn ngào, vặn vòi nước, vùi cả đầu vào chậu nước... mấy ngày nay cậu thật sự chưa có làm cái kia rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz