Chuyen Tao Voi May D
~Tại nhà My~Sáng sớm thức dậy, Trà My bật dậy với cơ thể đau nhức. Cô vẫn còn mơ mơ mộng mộng, chưa tỉnh giấc. Nhìn sang khắp nhà thì không thấy 1 bóng người. Mệt mỏi, giờ cô chỉ muốn tâm hồn của cô thanh thán, nhẹ nhàng, không cần phải quan trọng hóa về bất cứ chuyện gì... Muốn được thả hồn đi như cánh hoa bay bay trên bầu trời quang đãng. Từ từ nhớ lại, cô thở dài. Tiếng thở phát ra từ khuôn miệng của cô đầy sự mệt mỏi, lo âu và man mát chút buồn. Cô khao khát sự bình yên trên đời này. Mỗi ngày được gặp, được nói chuyện vui đùa với đám bạn thân thôi cũng khiến cô dám đánh đổi đi 1 nửa quãng đời của mình. Thà để vui vẻ mà tuổi thọ ít còn hơn là sống trong buồn bã, đau khổ trong suốt cuộc đời dài dằng dặc. Cô với lấy điện thoại đang yên chỗ ở đầu giường. Lặng lẽ vuốt số điện thoại của từng người trong danh bạ. Không biết nên gọi cho ai, không biết nên tìm ai để thỏa nỗi lòng nặng trĩu này. không tìm được ai. Cô đành đứng dậy thay quần áo với vscn rồi bắt xe Bus đến bệnh viện thăm 4 người kia.
Hôm nay là cuối tuần nên bến xe khá là đông đúc người qua lại. Người thì cùng gia đình đi về quê, người thì đi du lịch,.v.v... Còn cô thì đứng lặng lẽ đi mua vé. Đi đến bãi xe, cô chợt bắt gặp 1 giọng nói trầm ấm, quen thuộc. - Ah... cô là người ở trong bệnh viện hôm trước đúng không ? Trà My quay đầu lại. Mặt đối mặt với chàng trai kia. - Không phải, anh lầm người rồiNói rồi cô lại đi đến chỗ xe. Nhưng lại bị chàng trai kia cầm cổ tay giữ lại.- Không không! Nhất định là cô mà !- Anh làm cái trò gì thế ? Tôi đã bảo là lầm người rồi ! Giờ bỏ cái tay giơ bẩn đấy ra khỏi người tôi ! * bỏ ra *
- Cô đi đến bệnh viện lần nữa phải không ?- Sáng sớm đã gặp thằng vừa điên vừa vô duyên * nói nhỏ *- Này cô vừa nói cái gì thế hả !?- Tôi nói anh vô duyên đấy ? Không phải à ??? Anh là cái đéo gì chui vào đời sống riêng của tôi thế ??- Này tôi đã giúp đỡ cô lần trước rồi nhé !! Cô cũng phải giữ ý khi nói chuyện với tôi chứ !- Này nhá !! Anh không giúp bọn tôi cũng tự biết đường mà sống ở cái bệnh viện cũ kĩ ấy !! Giờ thì tránh ra để tôi đi đến đấy !- Thế cô đúng là người được tôi giúp đỡ rồi ! Sao nãy còn chối ?!- Này tôi nói chuyện với anh hơi lâu rồi đấy ! Trễ xe của tôi bây giờ !Nói xong cái xe của cô rời khỏi bến xe.- Đấy ! - Có cái xe thôi làm gì mà căng ??- Thế bây giờ tôi giết nguời nhà của anh rồi đập hết xe để anh di chuyển nhá ??- Thế tôi đưa cô đi là được chứ gì ?Nói xong anh nắm lấy tay cô kéo lên chiếc ô tô màu đen- Mở cửa sổ ra đi ! Tôi bị say xe !- ỪRồi cả 2 đến bệnh viện. Trên đường đi anh và cô đã đưa nhau số điện thoại để tiện liên lạc. Thật ra chỉ có anh đưa số điện thoại và địa chỉ nhà.Vào đến phòng bệnh. Trà My thấy Tuệ Nhi đang ôm chầm lấy Lâm Linh đang ngồi dậy mà khóc thút thít. Lâm Linh cũng dỗ dành nhưng mắt cũng không ngừng chảy lệ.~15p trước~Tuệ Nhi đi đến phòng bệnh. Thấy Lâm Linh và 3 người kia vẫn nằm yên. Nhìn mà đau, mà xót. Tự nhiên ngón tay của Lâm Linh di chuyển nhẹ, Tuệ Nhi giật mình, nhìn chằm chằm vào Lâm Linh.Trong giấc mơ. Lâm Linh thấy mình đang chìm vào làn nước trong xanh. Mặt Trời vẫn lẳng lặng phản chiếu xuống. Cảnh thật đẹp. Cô chỉ muốn đắm mình vào nó mãi mãi. Bỗng. Kỉ niệm từ bé đến lớn của cô chợt ùa về theo đúng trình tự ( dấu hiệu khi sắp chết, nhiều người chết từ từ ở bên trong não mà không có dấu hiệu gì bất thường... Tao chém đấy ) Cô nghĩ lại rồi ! Cô không muốn chết ! Cô muốn được sống ! Được vui đùa với mọi người ! * Bật dậy *" LINH !!!!!! " * hét *Tuệ Nhi ôm chầm lấy Lâm Linh khóc nức nở. Miệng không Ngừng nhắc lại nhưng câu như " May quá rồi. Tao cứ tưởng mày sẽ như thế này mãi. Tao sợ lắm.... Tao sợ sẽ không được nghe giọng nói của mày. Không được thấy đôi mắt của mày. Không được thấy nụ cười của mày nữa... Tao sợ lắm !!...". Lâm Linh cũng òa khóc theo. An ủi " Tao cũng sợ lắm ! May mà mày luôn ở bên cạnh tao như thế này ! Để người đầu tiên mà tao thấy là mày ! Cảm ơn mày !!! " 2 cô cứ thế ôm nhau khóc mà không để ý Trà My đứng ngoài cửa cũng nức nở theo. - Thì ra cô có những biểu cảm như thế này nhỉ ? - Bảo Nhi ( trùng tên )- Im đi. - Trà My- * cười phì *
- Tôi có việc đi trước. Cô vào phòng thăm người đi.- Ừ. Trà My bước vào phòng. Chạy lại ôm Tuệ Nhi và Lâm Linh.
Phía ghệ của Minh ChâuAnh ta biết tin Châu bị xe tông thì nhốt mình vào trong phòng, suy nghĩ vẩn vơ. Rồi vài ngày sau gia đình 2 bên cô và anh cũng làm đám tang cho cô. ( có sự góp mặt của Tuệ Nhi với Trà My, Lâm Linh ở trong bênhn viện dưỡng sức. 3 người còn lại chưa tỉnh) Anh cũng đến nhưng ở lại 1 lúc lâu. Đứng trước ngôi mộ của Minh Châu, nói :- Anh xin lỗi....~Vào ngày trước khi Châu bị đâm xe, thảm xát vô số người ~
Buổi chiều anh và cô đi chơi rồi trên đường về. Có 1 cô gái đi đến chỗ 2 người. Dùng giọng điệu bảo anh hãy rời bỏ cô mà đến với nó. Nó sẽ cho anh mọi thứ. Và nó không ngừng bôi nhọ Châu về việc mà Châu không hề làm. Và nó cũng không quen biết cô. Quay sang nhìn mặt anh, cô thấy anh đang nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Giống như ý muốn nói " Em thực sự làm những điều đó hả ? ". Uất ức. Cô liền chạy đi. Chạy liên tục đến đêm khuya không điểm dừng. Và cuối cùng, cô bị đâm.
____________________________________
T thấy con My thành nữ chính cmnr v:
Về sau hết phần tình củm của nó là sang Ka với Nhím :v
( Minh Nguyệt x Bảo Uyên )
Hôm nay là cuối tuần nên bến xe khá là đông đúc người qua lại. Người thì cùng gia đình đi về quê, người thì đi du lịch,.v.v... Còn cô thì đứng lặng lẽ đi mua vé. Đi đến bãi xe, cô chợt bắt gặp 1 giọng nói trầm ấm, quen thuộc. - Ah... cô là người ở trong bệnh viện hôm trước đúng không ? Trà My quay đầu lại. Mặt đối mặt với chàng trai kia. - Không phải, anh lầm người rồiNói rồi cô lại đi đến chỗ xe. Nhưng lại bị chàng trai kia cầm cổ tay giữ lại.- Không không! Nhất định là cô mà !- Anh làm cái trò gì thế ? Tôi đã bảo là lầm người rồi ! Giờ bỏ cái tay giơ bẩn đấy ra khỏi người tôi ! * bỏ ra *
- Cô đi đến bệnh viện lần nữa phải không ?- Sáng sớm đã gặp thằng vừa điên vừa vô duyên * nói nhỏ *- Này cô vừa nói cái gì thế hả !?- Tôi nói anh vô duyên đấy ? Không phải à ??? Anh là cái đéo gì chui vào đời sống riêng của tôi thế ??- Này tôi đã giúp đỡ cô lần trước rồi nhé !! Cô cũng phải giữ ý khi nói chuyện với tôi chứ !- Này nhá !! Anh không giúp bọn tôi cũng tự biết đường mà sống ở cái bệnh viện cũ kĩ ấy !! Giờ thì tránh ra để tôi đi đến đấy !- Thế cô đúng là người được tôi giúp đỡ rồi ! Sao nãy còn chối ?!- Này tôi nói chuyện với anh hơi lâu rồi đấy ! Trễ xe của tôi bây giờ !Nói xong cái xe của cô rời khỏi bến xe.- Đấy ! - Có cái xe thôi làm gì mà căng ??- Thế bây giờ tôi giết nguời nhà của anh rồi đập hết xe để anh di chuyển nhá ??- Thế tôi đưa cô đi là được chứ gì ?Nói xong anh nắm lấy tay cô kéo lên chiếc ô tô màu đen- Mở cửa sổ ra đi ! Tôi bị say xe !- ỪRồi cả 2 đến bệnh viện. Trên đường đi anh và cô đã đưa nhau số điện thoại để tiện liên lạc. Thật ra chỉ có anh đưa số điện thoại và địa chỉ nhà.Vào đến phòng bệnh. Trà My thấy Tuệ Nhi đang ôm chầm lấy Lâm Linh đang ngồi dậy mà khóc thút thít. Lâm Linh cũng dỗ dành nhưng mắt cũng không ngừng chảy lệ.~15p trước~Tuệ Nhi đi đến phòng bệnh. Thấy Lâm Linh và 3 người kia vẫn nằm yên. Nhìn mà đau, mà xót. Tự nhiên ngón tay của Lâm Linh di chuyển nhẹ, Tuệ Nhi giật mình, nhìn chằm chằm vào Lâm Linh.Trong giấc mơ. Lâm Linh thấy mình đang chìm vào làn nước trong xanh. Mặt Trời vẫn lẳng lặng phản chiếu xuống. Cảnh thật đẹp. Cô chỉ muốn đắm mình vào nó mãi mãi. Bỗng. Kỉ niệm từ bé đến lớn của cô chợt ùa về theo đúng trình tự ( dấu hiệu khi sắp chết, nhiều người chết từ từ ở bên trong não mà không có dấu hiệu gì bất thường... Tao chém đấy ) Cô nghĩ lại rồi ! Cô không muốn chết ! Cô muốn được sống ! Được vui đùa với mọi người ! * Bật dậy *" LINH !!!!!! " * hét *Tuệ Nhi ôm chầm lấy Lâm Linh khóc nức nở. Miệng không Ngừng nhắc lại nhưng câu như " May quá rồi. Tao cứ tưởng mày sẽ như thế này mãi. Tao sợ lắm.... Tao sợ sẽ không được nghe giọng nói của mày. Không được thấy đôi mắt của mày. Không được thấy nụ cười của mày nữa... Tao sợ lắm !!...". Lâm Linh cũng òa khóc theo. An ủi " Tao cũng sợ lắm ! May mà mày luôn ở bên cạnh tao như thế này ! Để người đầu tiên mà tao thấy là mày ! Cảm ơn mày !!! " 2 cô cứ thế ôm nhau khóc mà không để ý Trà My đứng ngoài cửa cũng nức nở theo. - Thì ra cô có những biểu cảm như thế này nhỉ ? - Bảo Nhi ( trùng tên )- Im đi. - Trà My- * cười phì *
- Tôi có việc đi trước. Cô vào phòng thăm người đi.- Ừ. Trà My bước vào phòng. Chạy lại ôm Tuệ Nhi và Lâm Linh.
Phía ghệ của Minh ChâuAnh ta biết tin Châu bị xe tông thì nhốt mình vào trong phòng, suy nghĩ vẩn vơ. Rồi vài ngày sau gia đình 2 bên cô và anh cũng làm đám tang cho cô. ( có sự góp mặt của Tuệ Nhi với Trà My, Lâm Linh ở trong bênhn viện dưỡng sức. 3 người còn lại chưa tỉnh) Anh cũng đến nhưng ở lại 1 lúc lâu. Đứng trước ngôi mộ của Minh Châu, nói :- Anh xin lỗi....~Vào ngày trước khi Châu bị đâm xe, thảm xát vô số người ~
Buổi chiều anh và cô đi chơi rồi trên đường về. Có 1 cô gái đi đến chỗ 2 người. Dùng giọng điệu bảo anh hãy rời bỏ cô mà đến với nó. Nó sẽ cho anh mọi thứ. Và nó không ngừng bôi nhọ Châu về việc mà Châu không hề làm. Và nó cũng không quen biết cô. Quay sang nhìn mặt anh, cô thấy anh đang nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Giống như ý muốn nói " Em thực sự làm những điều đó hả ? ". Uất ức. Cô liền chạy đi. Chạy liên tục đến đêm khuya không điểm dừng. Và cuối cùng, cô bị đâm.
____________________________________
T thấy con My thành nữ chính cmnr v:
Về sau hết phần tình củm của nó là sang Ka với Nhím :v
( Minh Nguyệt x Bảo Uyên )
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz