Chuyen Ngu Ngot Ngao Em Trao Phong Hieu Anh Han
Phòng làm việc yên lặng như tờ.Giám sát kế hoạch bật dậy, phá vỡ sự yên lặng này: "Giang Tầm, lời này của cô là có ý gì?"Hai tay chị ta chống lên bàn làm việc, cao giọng nói: "Cô đang đùa với tôi sao?"Giang Tầm đối mắt với chị ta: "Giám sát, tôi không đùa, tôi nghiêm túc."Giám sát kế hoạch nặn ra một nụ cười cứng ngắc, hít sâu một hơi, chầm chậm nói: "Giang Tầm, có phải cô hiểu lầm gì tôi không, chúng ta ngồi xuống nói chuyện..."Giang Tầm cắt lời: "Không, không cần bàn bạc nói chuyện gì nữa, tôi từ chức."Giọng giám sát kế hoạch vang lên the thé: "Giang Tầm, cô quá ngây thơ rồi, đừng tưởng lăn lộn ngoài đời mấy năm là thấy mình giỏi. Không có công ty bồi dưỡng thì cô chẳng là cái thá gì. Huống chi, cô còn đắc tội với người không nên đắc tội. Cái vòng này không có bí mật, tôi quen biết với rất nhiều ông chủ trong ngành truyền thông, chỉ cần tôi lên tiếng, làm gì có ai dám mời cô đến làm việc."Giang Tầm mỉm cười, ung dung đáp trả: "Không sao, không làm truyền thông nữa thì đổi sang ngành khác.""Công việc trên đời này nhiều đến thế, cho dù đi khuân vác ở công trường thì một ngày cũng kiếm được mấy trăm tệ." Nói đến đây, cô dừng lại một chút: "Nói không chừng, một ngày nào đó tôi chuyển đến BRICS* rồi trở về mua lại công ty, giám sát à, chưa biết chừng khi đó cô còn phải gọi tôi một tiếng bà chủ."*"BRICS" là tên gọi của một khối bao gồm các nền kinh tế lớn mới nổi gồm Brasil, Nga, Ấn Độ, Trung Quốc và Nam Phi. Bởi vì họ cảm thấy không được đại diện cho mình đúng vị thế mới trong các cơ quan quốc tế, cho nên đã lập ra một diễn đàn mới để bày tỏ lợi ích cùng hoạch định những hoạt động chung trong khối.Cô thích thú nhìn ngắm biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt giám sát kế hoạch, híp mắt cười hỏi: "Giám sát, chị nói xem có đúng không?"Giám sát kế hoạch nghẹn lời.Chị ta trừng mắt, lồng ngực phập phồng, mở miệng nửa ngày mới nói được một câu: "Được, từ chức cũng được, nhưng cô phải để lại tài khoản weibo."Tài khoản weibo?Giang Tầm nhướn mày.Đương nhiên cô biết, cái mà giám sát kế hoạch nói là tài khoản "Tương Tương thích ăn đường""Giám sát, đó là tài khoản của tôi, tại sao phải để lại?" Cô hỏi."Đó là tài sản công ty!"Giám sát kế hoạch bạnh mặt: "Cô làm việc lâu như vậy, tài nguyên công ty đổ vào tài khoản này nhiều đến mức nào? Tài khoản của cô nhờ vào tài nguyên của công ty mới có thể hot như ngày nay, theo lý mà nói, nó phải thuộc về công ty."Giang Tầm bị suy nghĩ vô liêm sỉ của chị ta chọc cười."Tài khoản đó tôi đã lập trước khi vào công ty." Cô bình tĩnh hỏi ngược lại: "Dựa trên suy luận của ngài, tôi lấy tài khoản của mình tuyên truyền cho công ty nhiều như thế, liệu có phải tính cho tôi chút chi phí không?"Giám sát kế hoạch cười lạnh: "Tôi chỉ hỏi một câu, cô có giao hay không?""Tôi từ chối."Giang Tầm để lại ba chữ chắc như đinh đóng cột rồi xoay người rời đi.Giám sát kế hoạch tức phụt khói, hét lên với cô: "Giang Tầm, cô không sợ tôi tố cáo cô chiếm dụng phi pháp tài nguyên công ty sao?"Giang Tầm dừng bước, hời hợt đáp: "Chị tố đi, tôi chờ.""Giang Tầm, cô đứng lại cho tôi! Nếu không giao tài khoản ra đây, đừng mơ tưởng đến tiền lương tháng này nữa!"Cô đi thẳng một mạch không quay đầu, đóng cửa lại, ngăn cản giám sát kế hoạch đang tức đến thở hổn hển bên trong.Rời khỏi phòng làm việc của chị ta, cô đi thẳng đến bộ phận nhân sự làm thủ tục nghỉ việc.Xong hết các thủ tục, Giang Tầm quay về phòng làm việc thu dọn đồ đạc.Đồ cá nhân của cô không nhiều, chẳng mấy chốc đã thu vén xong xuôi.Trương Viên Viên hay tin cô nghỉ việc thì tức tốc chạy đến: "Tổ trưởng, em vừa nghe nói..." Bước chân cô ấy ngừng lại, tầm mắt rơi trên bàn làm việc, giọng nói đứt quãng: "Chị, từ chức thật sao?"Giang Tầm gật đầu: "Ừ, thủ tục nghỉ việc cũng xong xuôi hết rồi, tuần tới tôi bàn giao công việc nữa là xong, sẽ không trở lại nữa." Cô khẽ thở dài: "Xin lỗi, không thể cùng mọi người tiếp tục phấn đấu nữa rồi."Cô cầm túi xách, đứng dậy đi ra ngoài.Trương Viên Viên căng thẳng, đuổi theo cô: "Tổ trưởng, nếu chị từ chức, em cũng không trụ nổi ở công ty này nữa, em đi cùng chị.""Viên Viên."Giang Tầm đứng lại trước thang máy, quay đầu nhìn cô: "Việc tôi từ chức không phải nhất thời xúc động mà là một quyết định được đưa ra sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ. Tôi hi vọng quyết định mà em đưa ra không phải vì bất cứ ai, cũng không phải vì nhất thời kích động, mà là vì chính bản thân em. Vì thế, em hãy suy nghĩ thật kỹ đi."Đinh.Thang máy đến, Giang Tầm mỉm cười: "Tạm biệt."Cô đi vào thang máy.Trương Viên Viên run run đứng yên tại chỗ, nhìn cửa thang máy đóng lại: "Tạm... biệt."***"Vì thế, cậu cứ thế từ chức thôi?"Lương Hiểu Hàm hơi kinh ngạc.Trưa hôm đó, Lương Hiểu Hàm hẹn Giang Tầm đi ăn cơm.Cô ấy phải đi làm vào buổi sáng, có nửa ngày tranh thủ thời gian.Hai người hẹn nhau ở một cửa hàng đồ Nhật Bản, trong phòng treo những tấm rèm trúc che khuất tầm nhìn ra bên ngoài.Trôi qua tia kinh ngạc ngắn ngủi, Lương Hiểu Hàm rót thêm trà cho cả hai người."Đúng vậy." Giang Tầm nâng tách trà: "Từ chức, mâu thuẫn giữa mình và giám sát kế hoạch đã dến mức không thể cứu vãn rồi, tiếp tục ở lại công ty này cũng không có ý nghĩa gì."Mặc dù có một lớp rèm ngăn cách nhưng sau khi nhìn quanh một hồi, Lương Hiểu Hàm mới hạ giọng nói: "Phó tổng biết chuyện này không?"Giang Tầm nói: "Vẫn chưa nói cho anh ấy."Lương Hiểu Hàm không hiểu: "Tại sao?"Giang Tầm nhìn cô bằng ánh nhìn kì quái: "Việc mình từ chức liên quan gì đến anh ấy?"Đăm chiêu nhìn cô một hồi, Lương Hiểu Hàm đổi chủ đề: "Thế sau này cậu có dự định gì chưa?""Nghỉ ngơi vài ngày trước đã, sau đó sẽ gửi CV đến một vài công ty." Giang Tầm ngẫm nghĩ: "Coi như nghỉ phép đi."Lương Hiểu Hàm lại trầm mặc rồi nói sang chuyện khác."Nhưng cái bà giám sát kế hoạch của các cậu đúng là quá đáng, từ chức là tìm cách ngăn cản công việc sau này của cậu, ép cậu đi rồi cũng thôi đi, lại còn làm mấy loại chuyện như vậy, đúng là khiến người khác chán ghét."Giang Tầm khịt mũi: "Mấy lời của chị ta chỉ lừa được mấy cô bé mới bước chân vào xã hội thôi. Nếu thật sự có bản lĩnh lớn đến thế thì cũng không phải chạy đôn chạy đáo nhờ cậy người ta, rồi vẫn còn thất bại đến thế."Nói đến đây, cô lại hơi lo lắng: "Nhưng mà, mình không giao tài khoản cho bọn họ, chị ta thật sự sẽ tố cáo mình chiếm đoạt tài sản công ty sao?"Lương Hiểu Hàm cũng cạn lời: "Sẽ không đâu? Đến việc bị ngăn cản công việc cậu còn không sợ thì sao phải sợ cái này? Sau lưng cậu không phải còn một Phó tổng đó sao?"Giang Tầm nói: "Anh ấy là anh ấy, mình là mình, chúng mình đã nói trước...""Chờ chút." Lương Hiểu Hàm như nhớ ra gì đó, lấy điện thoại, vừa mở khóa vừa nói: "Nói đến đây, mình chợt nhớ ra mình có quen một chị luật sư. Tính tình chị ấy rất tốt, nếu cậu gặp vấn đề liên quan đến pháp lý thì có thể hỏi thẳng chị ấy."Cô ấy mở wechat, gửi thông tin qua cho Giang Tầm.Điện thoại rung lên, Giang Tầm cúi đầu xem tin nhắn, mở tấm danh thiếp ra: "Vị luật sư đó là Phương Tranh sao?"Lương Hiểu Hàm gật đầu: "Ừm, chính là chị ấy, một vị luật sư rất tài giỏi." Cô ấy còn làm gì đó rồi nói tiếp: "Được rồi, mình có nói mấy lời với chị ấy, nhưng bình thường công việc rất bận rộn, không thể trả lời cậu ngay được."Giang Tầm gửi yêu cầu kết bạn, cất điện thoại, tò mò hỏi: "Sao cậu biết vị luật sư này?"Lương Hiểu Hàm nói: "Không phải năm ngoái mình nhảy việc sao, công ty cũ nợ lương 3 tháng không trả nên mình nhờ luật sư tư vấn vấn đề này, quen biết chị ấy vào lúc đó. Chị gái này rất tốt, không nói đến phí tư vấn, còn giúp mình đòi được tiền lương, sau đó, công ty kia còn phải bồi thường cho mình thêm 50%."Cô ấy dừng lại một lát: "Nhưng hình như dạo này chị ấy trở về thành phố S rồi, vì thế nên không thể đưa cậu đi gặp chị ấy được."Giang Tầm đang định nói gì đó thì bức rèm bỗng nhiên bị vén lên.Một bóng đen thoáng qua, người đó nhanh chóng chui vào trong phòng, khiến hai người không kịp phản ứng."Mượn nơi trốn một lát." Người nọ chui luôn xuống bàn, nghe giọng là nam giới.Lương Hiểu Hàm hết hồn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn người đang chui dưới gần bàn. Cô ấy ngẩn ra một hồi rồi nhanh chóng nhận ra cậu ta: "Ơ, anh là...""Suỵt." Đối phương vội làm kí hiệu đừng lên tiếng, giọng nói đè xuống cực thấp: "Đừng nói cho người đại diện của em biết."Giang Tầm đứng lên, vén rèm.Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên chạy từ ngoài vào, thở hổn hển nói: "Cô gái, xin hỏi cô có thấy Giang... Khụ khụ, một chàng trai đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai màu đen không?"Giang Tầm chỉ ra một hướng khác bên ngoài, còn cố ý tỏ ra hơi nghi ngờ: "Hình như vừa chạy sang bên kia.""Xin cảm ơn."Người đại diện vội vàng đuổi theo.Cho đến khi tiếng bước chân biến mất, chàng trai kia mới thò đầu ra. Cậu ấy dè dặt nhìn xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đi rồi."Lương Hiểu Hàm ngạc nhiên đến ngây người, một lúc lâu sau mới kéo suy nghĩ sớm đã bay xa quay trở về: "Cậu là... Giang Nhuy sao?""Đúng vậy." Giang Nhuy bò dậy, ngồi phịch xuống ghế.Giang Nhuy là lưu lượng tiểu sinh đang hot dạo gần đây, bộ phim truyền hình "Người như lửa dại thiêu cháy đồng xanh" mà cậu ấy đóng chính đạt số liệu đại bạo, nổi tiếng trong một đêm, thu về một lượng lớn fan hâm mộ, nhân khí và quốc dân độ cực* cao, chiếm giữ rất nhiều vị trí trên bảng hotsearch.*Nhân khí: Độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ.Quốc dân độ: Độ nhận diện đối với công chúng trong một nước.Lương Hiểu Hàm đè nén sự xúc động: "Chào cậu, tôi là fan hâm mộ của cậu, có thể cho tôi xin chữ ký không?"Giang Nhuy không thấy lạ lẫm gì: "Có thể chứ, ký ở đâu được nhỉ?""Chờ một chút." Lương Hiểu Hàm kích động, xoay sang lục lọi túi mình.Phản ứng của Giang Tầm lại cực kỳ bình tĩnh: "Em lén chạy ra ngoài như vậy ổn chứ? Nhưng sao em biết chị ở đây?""Lúc ở bên ngoài em đã thấy các chị rồi." Giang Nhuy cầm menu nhìn lướt qua: "Chị, các chị gọi gì rồi? Em đói chết mất?"Lương Hiểu Hàm mới lấy được cuốn sổ với bút ra, nghe hai người họ nói chuyện thì như bị trúng thuật định thân, ngồi im ngây người. Ánh mắt cô ấy xoay vòng giữa hai người: "Ai? Ai ai ai? Chị, chị?"Đúng lúc đó, phục vụ đem đồ ăn lên, kém bị kéo ra.Giang Nhuy vội cong người, quay mặt vào vách tường.Người phục vụ mỉm cười: "Xin mời quý khách."Món đầu tiên là một đĩa sushi các loại.Chờ tấm rèm được hạ xuống một lần nữa, Giang Nhuy lập tức cầm đũa lên, ăn như hổ đói."Giang Tầm, Giang Nhuy, Giang..." Ánh mắt Lương Hiểu Hàm vẫn vòng qua vòng lại hai người, cuối cùng cũng phản ứng lại được: "Chờ chút, hình như mình biết rồi.""Chị không biết đâu, em chỉ muốn kiếm chút đồ ăn, vậy mà anh Triệu đã mắng em sôi máu. Quản lý của em không phải là người. Ngày nào anh ấy cũng nhìn chằm chằm vào cơm trong bát của em, không cho em ăn nhiều hơn một hạt gạo."Giọng cậu ấy mơ hồ, vừa ăn vừa mắng người đại diện, cứ như bật chế độ tự động vậy, nói liên tục không ngừng.Cậu ấy ăn quá nhanh, không cẩn thận bị sặc, ho khan.Giang Tầm nhuận khí cho cậu ấy, hơi không biết phải làm sao: "Ăn từ từ thôi, không ai tranh với em."Giang Nhuy dừng lại một chút rồi tiếp tục ăn. Cậu ấy ăn rất nhanh, nhưng động tác cũng rất tao nhac.Lương Hiểu Hàm chìm vào ưu tư, hoàn toàn đắm chìm trong ý nghĩ "Chàng trai nhỏ thật đáng thương", "Người đại diện chết tiệt không cho cậu bé ăn", "Cậu bé không được để đói bụng đâu", không chú ý đến một bàn sushi đã bị quét sạch.Giang Nhuy buông đũa, thở ra một hơi đầy thỏa mãn, rồi lại kéo khẩu trang lên.Cậu ấy đứng lên: "Chị, cảm ơn bữa này nhé, khi nào rảnh rỗi em mời chị ăn cơm.""Em phải về thôi, chiều còn có công việc, em đi trước đây."Cậu ấy kéo rèm chúc, nhìn xung quanh rồi nhanh chóng rời khỏi cửa tiệm.Nửa phút sau, cách một tấm kính vẫn có thể nghe thấy người đại diện của Giang Nhuy đang gào thét: "Mới ăn trưa xong cậu lại chạy đến đây ăn vụng!"Giang Tầm: "..."Lương Hiểu Hàm: "..."Giang Tầm: "Xin lỗi cậu, khiến ấn tượng của cậu về thần tượng tiêu tan rồi."Lương Hiểu Hàm cười gượng hai tiếng: "...Không sao, nhưng không ngờ cậu ấy ăn khỏe như vậy."Giang Nhuy mang hình tượng lạnh lùng, không ngờ thực tế lại tương phản đến vậy.Như nghĩ đến gì đó, cô ấy nhìn Giang Tầm, cực kì tò mò: "Nhưng mà Tương Tương, sao trước kia không nghe cậu nói còn có một người em trai vậy?"Giang Tầm sửa lại: "Là em họ.""Ồ." Giang Tầm không nói nhiều, Lương Hiểu Hàm cũng không tiếp tục truy hỏi.Cô ấy là bạn học trung học của Giang Tầm, từ khi quen biết đến giờ, rất ít khi nghe cô kể về gia đình mình.***Sau khi bị phong tỏa để sửa chữa khẩn cấp, đoạn đường Nam Tầm bị ảnh hưởng bởi mưa lớn cuối cùng cũng sửa xong lúc 3 giờ chiều, thông xe trở lại.Khi Giang Tầm về đến nhà, mặt trời đã sắp ngả về Tây.Điện thoại hết pin, cô cắm sạc rồi lấy đồ đi tắm.Tiếng nước chảy róc rách, nước nóng như gột rửa hết mọi mệt mỏi cùng phiền não.Tắm xong một hồi, Giang Tầm mới phát hiện vị luật sư mà Lương Hiểu Hàm giới thiệu đã xác nhận lời mời kết bạn của cô.Phương Tranh: [Xin chào, tôi là Phương Tranh, luật sư của văn phòng luật Thiên Hoàn.]Thời gian gửi đến là năm phút trước.Giang Tầm vội cầm điện thoại trả lời tin nhắn.Giang Tầm: [Xin chào luật sư Phương, tôi là Giang Tầm, bạn của Hiểu Hàm.]Dường như đối phương còn đang bận gì đó, một phút sau mới trả lời.Phương Tranh: [Tôi mới thấy tin nhắn của Hiểu Hàm, cô có vấn đề gì thì cứ hỏi thẳng, không cần khách khí.]Giang Tầm suy nghĩ rồi nói ra nghi ngờ trong lòng: [Gần đây tôi gặp phải một chuyện như thế này, khi còn học đại học, tôi có đăng ký một tài khoản weibo, có khá nhiều lượt follow. Sau khi đi làm, thi thoảng tôi vẫn dùng tài khoản weibo này để làm tuyên truyền. Bây giờ tôi mới từ chức, lãnh đạo công ty yêu cầu tôi giao tài khoản weibo cho họ, nói đó là tài sản thuộc về công ty, nếu tôi không giao, họ sẽ không trả lương tháng này, đồng thời còn tố cáo tôi.]Giang Tầm: [Tôi muốn biết chuyện này có hợp lý không?]Phương Tranh: [Cách làm của công ty không hợp lý. Đầu tiên, tài khoản weibo của cô đăng ký khi còn học đại học, chứng nhận sử dụng là thuộc về cá nhận, vì thế nó là tài sản tư hữu, được pháp luật bảo vệ, mọi người và tổ chức khác đều không có quyền xâm phạm.]Phương Tranh: [Thứ hai, hành động cưỡng ép cô giao lại tài khoản weibo của công ty xâm phạm vào quyền sở hữu cá nhân của cô. Nếu tài khoản weibo của cô có khách hàng của công ty, dữ liệu và thông tin khác cần bàn giao, cô chỉ cần nêu rõ trong mục hồ sơ bàn giao là được.]Phương Tranh: [Trừ phi trong khoảng thời gian cô làm việc tại công ty đã ký kết hợp đồng, quy định quyền sở hữu tài khoản weibo của cô là dùng cho việc chung hay cho cá nhân, cộng với quyền sử dụng và thời gian sử dụng.]Phương Tranh: [Cuối cùng, chỉ vì không giao tài khoản weibo mà không trả tiền lương là hành động trái pháp luật. Cô có thể khiếu nại đến bộ phận bảo vệ người lao động, nếu như không thể hòa giải thì có thể kiện lên bộ phận bên trên.]Tốc độ trả lời của chị ấy không nhanh, nhưng giải thích rất tường tận chi tiết.Phương Tranh: [Tôi nói vậy cô hiểu chứ?]Giang Tâm nhanh chóng trả lời lại: [Ừm, tôi đã hiểu, cảm ơn luật sư Phương.]Phương Tranh gửi đến một icon cười vui vẻ: [Không cần khách khí. ^-^]Phương Tranh: [Nếu còn thắc mắc gì về pháp luật có thể tìm tôi.]Giang Tầm: [Liên quan đến thủ tục ly dị cũng có thể hỏi chị sao?]Phương Tranh: [Ồ? O.O]Phương Tranh: [Dĩ nhiên có thể. *cười*]Giang Tầm cảm ơn luật sư Phương một lần nữa rồi thoát khỏi wechat.Có được đáp án chính xác, cô mới yên lòng.Giám sát kế hoạch đúng là chỉ giỏi giả phô trương thanh thế.***Hai ngày sau, Giang Tầm đều ở nhà, lên danh sách những công việc cần phải bàn giao.Hôm sau nữa, cô tranh thủ đến công ty, trực tiếp chuyển giao công việc.Nhan Phương Phỉ đi đến, giả bộ như đang tìm tài liệu: "Giang Tầm, cô từ chức thật sao?"Giang Tầm nhìn chị ta, bình tĩnh đáp: "Đúng vậy.""Ôi, cô từ chức, đúng là một tổn thất lớn của công ty." Nhan Phương Phỉ cười giả lả: "Nhưng vẫn chúc cô sau này tiền đồ như gấm nhé."Có câu nói, không ai lại ra tay đánh một kẻ đang cười.Giang Tầm chỉ thờ ơ đáp: "Cảm ơn.""Còn nữa, chúc cô may mắn."Nhan Phương Phỉ xoay người rời đi, trước khi đi còn cười với cô, nụ cười với ý tứ sâu sa.Bàn giao công việc xong, Giang Tầm đi vào thang máy, rời khỏi văn phòng."Đinh!"Tháng máy xuống đến tầng một, cửa mở.Giang Tầm ngẩng đầu, trước mặt là giám sát kế hoạch đang lạnh mặt đi vào, đi cùng chị ta còn có Tô Khả Lam.Giang Tầm tỉnh bơ, gật đầu với hai người bọn họ rồi đi ra khỏi thang máy.Ngoài dự liệu, giám sát kế hoạch cũng không làm khó cô, chỉ lạnh mặt đi vào thang máy với Tô Khả Lam.Giang Tầm đi một đoạn xa vẫn cảm nhận được một ánh mắt nghiền ngẫm không hề kiêng kị sau lưng mình, mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, ánh mắt đó mới biến mất.Cô không để ý nữa, tiếp tục cất bước đi ra ngoài.Hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ với công ty, Giang Tầm chỉ thấy vô cùng sảng khoái.Tối hôm đó, cô ngủ một giấc thật ngon lành, cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vào ngày hôm sau.Cô bất đắc dĩ bò dậy, lục tìm điện thoại trên tủ đầu giường, đến lúc tìm thấy thì tiếng chuông đã tắt.Giang Tầm mở khóa, phát hiện còn có cả hơn chục tin nhắn wechat.Đều là từ Lương Hiểu Hàm.Cô mở wechat.Lương Hiểu Hàm: [Tương Tương, mau vào weibo, cậu bị bôi đen rồi!!!]Cô ấy gửi liên tiếp ba dấu chấm than, sau đó còn đính kèm một link weibo.Giang Tầm hoàn hồn, trong lòng có dự cảm không lành, lập tức lấy máy tính mở weibo.Cô vào mục hotsearch, mấy dòng chữ quen thuộc bất ngờ đập vào mắt...#Khi pháo hoa nở rộ##Phó Dĩ Hành Tương Tương thích ăn đường##Khi pháo hoa nở rộ Tương Tương thích ăn đường#Giang Tầm không ngờ, có ngày bản thân còn lên hotsearch.Hơn nữa còn là kiểu bị bôi đen.Nhưng tại sao lại còn gắn cùng với Phó Dĩ Hành?Giang Tầm cảm thấy không tưởng tượng nổi.Trừ đồng nghiệp công ty, người biết Tương Tương thích ăn đường là cô cũng không nhiều, mà cô cũng đâu có tương tác với Phó Dĩ Hành trên mạng đâu, hay là từ sự việc "Khi pháo hoa nở rộ" lên hotsearch lần trước?Nhưng lần đó cô cũng không được nhắc đến nhiều, chỉ dính một chút da lông thôi.Mang theo nghi vẫn, Giang Tầm click vào một hashtag, cuối cùng cũng tìm được câu trả lời.Đại đại đại vương giới giải trí V: Ồ, một blogger manga nào đó đúng là đỉnh thật, vừa ăn chia tiền thưởng do IP nổi tiếng mang lại, vừa kéo dẫm cả phim lẫn nhân vật chính. Mặc dù cái gọi là IP nổi tiếng đó thực sự không ra làm sao, diễn viên lại cay mắt, nhưng tôi thực sự không thể nhìn nổi. Hi vọng vị nào đó tự thu xếp ổn thỏa.Sáng sớm hôm nay, một blogger giải trí đột nhiên đăng một bài viết như vậy, lôi kéo sự tò mò của cư dân mạng.[Đồng Đồng: Ồ? IP nổi tiếng gần đây, là "Khi pháo hoa nở rộ" sao?][Nấm Bạc: Vậy blogger manga kia là ai?][wuli Anh Vũ: Chẳng lẽ là người mà tôi đang nghĩ đến?][Chi Chi: Có thể nói thẳng không? Cứ bắt người ta đoán tới đoán lui, ăn dưa thôi cũng mệt quá mà.][Kẹo Que: Chắc là người vẽ poster cho "Khi pháo hoa nở rộ" rồi.][Tweet bay bay: Ồ ồ, là cô ấy sao.][Người qua đường Giáp: Mấy người có thể nói rõ là ai không? Tôi không đoán được *khuôn mặt mơ hồ*.][Mộ Sương Sắc: Dẫn đường @Tương Tương thích ăn đường.]Nhiệt độ đề tài không ngừng tăng lên, lại thêm một blogger giải trí nữa đứng ra lên tiếng, lần này câu từ còn thắng thắn hơn.Vương giả điện ảnh V: Weibo @Poster vẽ tay điện ảnh Khi pháo hoa nở rộ @Tương Tương thích ăn đường nhấn like ông chồng quốc dân @Phó Dĩ Hành phê bình #Khi pháo hoa nở rộ# đỉnh nhất luôn? #Phó Dĩ Hành Tương Tương thích ăn đường# #Khi pháo hoa nở rộ Tương Tương thích ăn đường#Xem đến đây, Giang Tầm vẫn hơi mơ hồ.Cô nhấn like weibo của Phó Dĩ Hành khi nào vậy?Nghĩ vậy, Giang Tầm lập tức mở danh sách like trên weibo mình.Cô nhanh chóng phát hiện, đúng là trong đó có một bài đăng liên quan đến weibo Phó Dĩ Hành.Đó là bài đăng của một blogger giải trí, nội dung đại khái là Phó Dĩ Hành phê bình "Khi pháo hoa nở rộ" không đáng giá đầu tư.Thời gian đúng vào hôm cô tăng ca ở công ty Phó Dĩ Hành.Buổi tối hôm đó...Có lẽ là trượt tay rồi.Giang Tầm hơi nhức đầu.Cô không ngờ chỉ tiện tay like thôi cũng có thể bị người ta lợi dụng để lên án. Càng không ngờ hơn nữa, phương thức giám sát kế hoạch đối phó cô chính là mua thủy quân bôi đen cô.Đám blogger không ngừng chia sẻ, nhiệt độ đề tài cứ thế tăng lên.Thậm chí fan nam chính Lâm Lạc Châu cũng bị dẫn dắt đến weibo cô buông lời mắng chửi.[Yêu Châu Châu Yêu Cuộc Sống: Antifan mau cút đi!][Tìm Châu Trong Giấc Mơ: Haha, muốn lên hotsearch?][Bún Chua Cay Không Cay: Một blogger tuyến 18 ở đâu ra đấy, muốn hot đến điên rồi à, còn dám lợi dụng Châu Châu của chúng ta?][Cc Bạch Dư Lạc: Vẫn luôn thích nét vẽ của bạn, nhưng không ngờ bạn lại là người như vậy, khiến tôi thất vọng rồi! Fan biến thành antifan.][Tâm Châu Có Bạn: Nếu đã cảm thấy đó là một bộ phim nát, tại sao còn muốnn đưa nó phổ biến với công chúng?''[Bạn gái của Lạc Châu: Có đó không? Một bên thu tiền vẽ quảng bá cho phim và Châu Châu, một bên like bài kéo dẫm, xin cô hãy làm một con người đi! *chắp tay*][Summer Lâm Lạc Châu: *mỉm cười* *mỉm cười* *mỉm cười* anh trai thảm quá, bị một người vô danh tiểu tốt tuyến 18 dựa hơn, chớ cue anh tôi, ôm anh.][Xuống núi trêu mèo nhỏ: Fan nhà Lâm Lạc Châu cũng hay nhỉ, cô gái này không phải người của công chúng, chỉ like một bài đăng mà thôi, bây giờ còn không thể biểu đạt suy nghĩ của mình sao?][Không ưa: Tôi thấy chị gái còn không follow anh nhà mấy người, chỉ vẽ tranh đồng nhân thôi, xem lại fan tịch* xem thế nào.]*Fan tịch: là tài khoản mang thuộc tính là fan của một nghệ sĩ nào đó.[Ăn dưa: Tôi làm việc cho ông chủ, ông chủ trả lương cho tôi, nhưng tôi không thể được cho rằng ông chủ ngu đần à? Fan nhà nào đó quản rộng thật đấy, ói ở sân nhà còn chưa đủ sao?][Ánh sao rơi: Người qua đường xin phép cười phát, fan của cô họa sĩ này cũng tấu hề thật đó, vẽ như thế này mà gọi là đại đại, thế thì tôi còn là Picasso lận.][Rung chuông rung chuông: Còn là ký sinh trùng hút máu người ta để lên trời nữa!][Chị của Lâm bảo bối: Các Mễ Châu* đừng cấp nhiệt độ cho người ta nữa, mong chờ bộ phim điện ảnh "Em của quãng thời gian ngọt ngào tươi đẹp", ngày 10 tháng 10, không gặp không về.]*Mễ Châu là tên fandom Lâm Lạc Châu.[Thần Phiền: Nhân vật tuyến 18 đừng có bám nhiệt độ anh tôi, anh ấy bận lắm, ôm anh về nhà!!][Tiểu thiên sứ Châu Châu: @Tương Tương thích ăn đường @Tương Tương thích ăn đường @Tương Tương thích ăn đường mau xin lỗi anh tôi!]Bình luận và tin nhắn riêng cứ tăng không ngừng, còn có những lời lẽ khiến người ta gai mắt.Trong chớp mắt, weibo của Giang Tầm hoàn toàn bị chiếm đóng.Nhưng cô biết, đối mặt với việc bị bôi đen như vậy, biện pháp tốt nhất là - không lên tiếng.Giang Tầm tắt phần tin nhắn riêng, out khỏi weibo.Cô mới thoát weibo, Lương Hiểu Hàm lại gọi điện đến.Giang Tầm nhận điện thoại, phía bên kia, Lương Hiểu Hàm vội nói: "Tương Tương, cậu thấy chuyện trên weibo chưa?"Giang Tầm tỉnh táo đến lạ thường: "Mình thấy rồi."Lương Hiểu Hàm hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là ai làm? Đúng là quá đáng, không phải chỉ nhấn like một cái sao? Đúng rồi, cậu có nghi ngờ ai không?"Giang Tầm: "Có, mình đoán được rồi.""Là ai?" Lương Hiểu Hàm tò mò."Giám sát kế hoạch.""Giám sát kế hoạch?" Lương Hiểu Hàm lớn tiếng, ngừng lại một chút rồi hỏi: "Nhưng sao chị ta phải làm vậy?"Giang Tầm cười khẩy: "Chắc là muốn mình buông bỏ cái tài khoản weibo này."Cô không chịu giao tài khoản weibo cho giám sát kế hoạch, đối phương quyết định dùng chiêu cá chết lưới rách, mua thủy quân bôi đen cô, khiến cô phải chủ động giao tài khoản.Lương Hiểu Hàm ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu: "Cmn! Cái bà giám sát kế hoạch này ác độc vừa!""Vì để bôi đen mình mà chị ta đúng là dám bỏ vốn liếng ra.""Vậy cậu định làm sao?" Cô ấy lo lắng hỏi.Giang Tầm nói: "Không cần phải để ý. Yên tâm, mình cũng không phải người nổi tiếng gì, mấy ngày sau chuyện này cũng sẽ bị quên đi thôi."Mấy ngày qua đi, Giang Tầm vẫn luôn im lặng.Đã qua thời kì nhiệt độ cao nhất, đúng như cô đoán, nhiệt độ của đề tài dần giảm bớt, không đến hai ngày liền biến mất khỏi bảng hotsearch.Tối hôm đó, cô nhận được điện thoại của Trương Viên Viên: "Tổ trưởng, chị không sao chứ? Em nghe nói giám sát kế hoạch mua thủy quân bôi đen chị..."Giang Tầm sửa lại: "Viên Viên, bây giờ chị không phải tổ trưởng của em nữa. Còn chuyện thủy quân chị cũng đoán được rồi, cũng cảm ơn em quan tâm đến chị." Trương Viên Viên nói: "Em quen gọi chị là tổ trưởng rồi. À còn nữa, em suy nghĩ kĩ rồi, em cũng từ chức, tổ trưởng, cảm ơn chị.""Không cần cảm ơn, em nghĩ thông là được rồi.""Đúng rồi, còn một việc, hôm nay khi em đi qua phòng giám sát kế hoạch, vô tình nghe thấy chị ta và Nhan Phương Phỉ nói chuyện, bọn họ đã mua hotsearch rồi, tối nay sẽ đẩy hotsearch meme của tên biến thái kia."Đề tài về meme?Giang Tầm ngẩn ra.Cô vẫn luôn không chịu tiếp nhận hạng mục Chu Tuấn Húc, giám sát kế hoạch quyết định đi theo kế hoạch làm meme mà cô viết trước kia.Nòng cốt của bản kế hoạch này còn có một câu nói - "Hot thành meme".Kế hoạch này đề cập đến Tiểu Đông, một cậu bé vô tình trở nên nổi tiếng vì cạo lông mày của mình vào năm ngoái.Giám sát kế hoạch một lòng muốn nâng đỡ Chu Tuấn Húc, bỏ khuyết điểm của hắn ta đi thì không nói, tướng mạo bình thường, không có gì đặc sắc, ném vào giữa dòng người cũng khó tìm.Biến người như thế trở thành meme người thật, đúng là rất phù hợp.Vì thế kế hoạch của bọn họ là đi lên từ meme, khiến meme Chu Tuấn Húc phổ biến rộng rãi trên internet, lấy được danh tiếng nhất định rồi sẽ thiết lập hình tượng hài hước, đưa anh ta lên truyền hình.Giang Tầm vốn cho rằng sau khi cô nghỉ việc, kế hoạch này sẽ bị trì hoãn khoảng hai ba tuần, nhưng không ngờ giám sát kế hoạch lại gấp đến vậy.Cơ mà cô cũng hiểu tính cách giám sát kế hoạch cũng như các đồng nghiệp như lòng bàn tay, có sẵn kế hoạch, bọn họ sẽ làm theo mà không xảy ra sai sót gì.Nhưng nếu thực sự biến Chu Tuấn Húc trở thành người nổi tiếng thì chuyện này đúng là quá buồn nôn.Giang Tầm quyết định ngăn cản kế hoạch này.Chờ sau khi kết thúc cuộc điện thoại, cô mở máy tính, đăng nhập vào weibo, lướt xem các chủ đề đang hot.Quả nhiên, theo bài đăng của các blogger, có một chủ đề là #Meme Tiểu Chu# đang lặng lẽ xuất hiện trên bảng chủ đề.Giang Tầm nhìn chủ đề mà thủy quân tạo lên, suy nghĩ xoay chuyển, trong lòng đã có cách đối phó.Muốn đè nhiệt độ của một chủ đề, cách tốt nhất chính là tạo nên một chủ đề tương tự càng hấp dẫn hơn.Làm meme mới thì không kịp, nhưng cô nhớ, trong email còn có một bộ meme rất thích hợp.Chỉ là, bộ meme kia...Giang Tầm do dự một hồi, cuối cùng vẫn vào hòm thư tải ảnh xuống, sắp xếp 9 bức ảnh rồi đăng lên weibo.Tương Tương thích ăn đường V: Meme mới làm #Meme Phó Dĩ Hành# #Phó Dĩ Hành#[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh][Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh][Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]Sau khi đăng weibo, cô không để ý nữa mà đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.Chờ cô xong xuôi mới ngó thử weibo, nhất hời bị lượng chia sẻ làm sợ đến ngây người.Chuyện gì vậy?Chưa đầy 15 phút, lượng chia sẻ và bình luận đã lên đến ơn 10 nghìn.Mặc dù bản thân Phó Dĩ Hành có sẵn đề tài, nhưng lượng chia sẻ và bình luận tăng nhanh như thế đúng là khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà.Cô mở khung bình luận, bình luận hàng đầu không có gì, nhưng càng về sau càng thay đổi.[LILI: Aa, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.][Châu Châu yêu bạn: @Tương Tương thích ăn đường @Tương Tương thích ăn đường @Tương Tương thích ăn đường mau xin lỗi anh chúng tôi!][Xin chào, Đoàn Tử: ??? Không phải xin lỗi sao?][Tương Tương mau xin lỗi: Tôi vác đại đao 40 thước đến rồi, mau tránh ra.][Người kì quái: Chờ đã, tôi thấy gì đây? Meme của chồng yêu ư?][Lạc Tử: Chuyện gì xảy ra đây? Mê muội? Chẳng lẽ chủ thớt là antifan của Phó Dĩ Hành sao? Vậy nên cô ấy mới like bài viết đó?][SKY: Tôi đột nhiên phát hiện meme của chồng yêu đầy tính mê hoặc QAQ lưu trong vô thức.][Guguji: Lầu trên, tôi +1]Cô lại tiếp tục phát hiện những bình luận kì quái.[Mưa nhỏ của Nhuy Nhuy: Từ chỗ em trai sang đây.][Giang Giang: Chủ thớt mau làm meme cho em trai chúng tôi đi!][Chuyện gây cười: Hahahaha, tôi phát hiện một chủ thớt rất ma quái!][MIMI: Chờ meme của em trai.]Em trai?Giang Tầm lướt xuống dưới, nhanh chóng tìm được một bài chia sẻ.Giang Nhuy V: Em cũng muốn có meme như thế // Tương Tương thích ăn đường V: Meme mới làm [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]...Cô nhấn vào weibo Giang Nhuy.[Cô gái nhỏ của Giang Nhuy: Em trai??][Bà xã của Nhuy: Em trai bị trộm tài khoản sao? Nếu là thật thì nói một câu đi!][Sắc tím tuần hoàn: Em trai, nếu em bị bắt cóc thì nháy mắt đi![ADD: Ý của em trai là sao, muốn có meme sao??][Khinh Nhuy Hiệu Giác: Em trai, vẫn ổn chứ? Sao đột nhiên muốn làm meme? Có phải người đại diện đang dùng weibo của em không?]...Con chuột trong tay Giang Tầm dừng lại, mệt mỏi giơ tay xoa xoa mi tâm.Cái cậu Giang Nhuy này chạy đến làm loạn gì đây?Cô nhức đầu vô cùng.Vốn định lợi dụng meme của Phó Dĩ Hành để chia nhiệt độ đề tài của Chu Tuấn Húc.Nhưng...Mọi chuyện dần mất khống chế.Thủy quân tạo đề tài #meme Tiểu Chu# cố gắng cọ nhiệt, nhưng sao có thể sánh bằng một lưu lượng như Giang Nhuy.Vì thế, không có thu hoạch gì.Không bao lâu, bài đăng của cô liên tục được chia sẻ, thậm chí có người còn bắt chước lại.Meme của Phó Dĩ Hành hot rồi.Đề tài #Meme Tiểu Chu# chìm dưới đáy biển.Mọi chuyện thực sự được đẩy lên cao trào sau khi một vị đại V khác chia sẻ weibo của cô.Phó Dĩ Hành V: Meme không tệ //Tương Tương thích ăn đường V: Meme mới làm [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]...Giang Tầm: ???Cô nhấn vào weibo này, có chứng nhận V, chứng nhận nói rõ: Tổng giám đốc tập đoàn Quân Trạch, CEO đầu tư Quân Trạch, người sáng lập Seeking Capital.Ừm, không phải giả mạo, là người thật.Giang Tầm nhớ lại, khi cô dùng máy tính của Phó Dĩ Hành, không biết có phải cô đã quên đăng xuất không.Hình như, chắc là... có nhỉ?Khoảng ba mươi giây sau, cô cuối cùng cũng nhớ ra...Ha, không, cô đã quên rồi.:)
Lời trans: Chương dài ơi là dài, hơn 8000 chữ, và mình không hi vọng thấy một nơi nào đó na ná giống mình, nói sao thì mỗi người có một cách dùng từ khác nhau mà đúng hong, chẳng lẽ lại tâm linh tương thông đến thế hihi. Dù là người mới lần đầu solo, nhưng trước đó mình có 4 năm làm với nhóm dịch có lợi nhuận rồi, mình biết hết. Lần này chỉ là vì làm cho vui, tính mình cũng thoải mái, nhưng công sức đổ vào cũng không nhỏ. Mong ai đó đọc được thì tự trọng giùm. Cảm ơn ạ. ^^
Lời trans: Chương dài ơi là dài, hơn 8000 chữ, và mình không hi vọng thấy một nơi nào đó na ná giống mình, nói sao thì mỗi người có một cách dùng từ khác nhau mà đúng hong, chẳng lẽ lại tâm linh tương thông đến thế hihi. Dù là người mới lần đầu solo, nhưng trước đó mình có 4 năm làm với nhóm dịch có lợi nhuận rồi, mình biết hết. Lần này chỉ là vì làm cho vui, tính mình cũng thoải mái, nhưng công sức đổ vào cũng không nhỏ. Mong ai đó đọc được thì tự trọng giùm. Cảm ơn ạ. ^^
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz