ZingTruyen.Xyz

Chuyen Cua Tui


Chương 1

Trong một nông trường ở nước Pháp, có một nhà thờ không lớn lắm. Hôm nay bên ngoài nhà thờ rất náo nhiệt, bởi vì có một đôi tình nhân nước ngoài cử hành hôn lễ. Chẳng qua trước khi buổi lễ diễn ra nửa tiếng, chú rể — Mất tích!

Chúng ta quay về trước đó một chút.

Sau khi vụ án về hiệp hội kết thúc, Đường cảnh giam cho người của tổ chuyên án nghỉ ba tháng! Điều này khiến mọi người mừng như điên! Vết thương của Tư Đồ hồi phục được bảy tám phần, Lâm Diêu liền thu dọn đồ đạc cùng đi thăm Tả Khôn và Y Thiếu An, dĩ nhiên quan trọng hơn là chuẩn bị hôn lễ.

Hôn lễ được tổ chức trong một nhà thở nhỏ ở miền nam nước Pháp, nơi này cũng là chỗ Tả Khôn và Y Thiếu An kết hôn. Đứng ra chịu trách nhiệm chính là Lưu Văn Đình và Y Thiếu An, có Tả Khôn và Hoắc Lượng giúp đỡ, hôn lễ náo nhiệt đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa tháng trước.

Trong khoảng thời gian này, Tư Đồ ở biệt thự của Tả Khôn làm đại gia, Lâm Diêu cả ngày bận bịu đi mua sắm lẫn thử lễ phục, mỗi ngày còn phải dành thời gian ra sân bay đón người. Bọn họ tuy bận rộn nhưng vui vẻ, mọi người cũng lục tục đến đông đủ.

Sớm nhất là Liêu Giang Vũ và Địch Tử Hi. Tử Hi là lần đầu tiên xuất ngoại, Liêu Giang Vũ đưa hắn đi thăm thú một vòng, hoàn toàn quên mất hôn lễ của Tư Đồ. Sau đó là Cát Đông Minh và Đàm Ninh tới, vì để chăm sóc Đàm Ninh vừa xuất viện không lâu, Cát Đông Minh đã trở thành bảo mẫu, khi tới Pháp cũng không cho Đàm Ninh ra ngoài, giống như Tư Đồ, nuôi cho mập thây!

Mấy ngày sau, Diệp Từ và Đường Sóc, còn có Hồ Miêu và Thương Liên tới, người cuối cùng tới là Lâm Lam. Vì đón chị, Lâm Diêu hưng phấn lại căng thẳng cả đêm, Tư Đồ hiếm khi ra ngoài lần này cũng đi, dẫn theo một nhóm thuộc hạ của Tả Khôn, gióng trống khua chiêng ra sân bay, làm mấy băng đảng còn tưởng gia tộc này có hành động gì lớn.

Lâm Lam vừa xuống máy bay bị cảnh này dọa sợ hết hồn, Lâm Diêu cười nói đây là thuộc hạ của bạn thân, đi cùng là chức trách thôi, bảo chị đừng để ý. So với sự an ủi nghiêm túc của Lâm Diêu, Tư Đồ thì không hề đứng đắn, kéo Lâm Lam qua hỏi, "Ai cũng tốt hết nha, chị có chọn được ai hông?"

Nghe vậy Lâm Lam đỏ mặt, Lâm Diêu dùng sức đánh Tư Đồ một cái, "Cút!"

Mọi người đã đến đầy đủ, Lưu Văn Đình và đầu quỷ nói chuyện điện thoại, hy vọng hắn có thể đại diện cho Văn Đào đến tham dự hôn lễ. Đầu quỷ vốn muốn tới ngay, nhưng nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng, liền bảo gần tới ngày cử hành hôn lễ sẽ đến.

Để điện thoại xuống, Lưu Văn Đình quay về phòng ăn, đi thẳng tới chỗ Lâm Lam ngồi xuống bên cạnh, hai người trông như rất hận vì gặp nhau quá trễ, nói chuyện mãi không dừng. Bên kia thì có Liêu Giang Vũ và Tả Khôn, một người cầm rượu vang, một người cầm bia, cụng ly tám chuyện; Đường Sóc kéo Lâm Diêu đi xem album lễ phục; Hoắc Lượng và Tử Hi học chung trường, cũng nói chuyện rất vui vẻ. Không biết lúc nào thì Diệp Từ đã mất dạng, Đường Sóc kéo vạt áo Tư Đồ hỏi, "Đại Binh ca đâu anh?"

Tư Đồ cười hì hì, nói với hắn, "Xuống tầng hầm xem kho vũ khí của Tả Khôn rồi."

Đường Sóc chớp mắt, "Em cũng đi."

Dưới tầng hầm, Y Thiếu An đang đưa súng cho Diệp Từ chơi, Đường Sóc xuống thấy mà trợn tròn mắt, hứng thú không muốn quay lên ăn cơm. Y Thiếu An hỏi hắn, "Lâm Diêu sao rồi? Vẫn còn chưa chọn được lễ phục?"

"Dạ chưa." Đường Sóc cầm lên một con súng bỏ túi, yêu thích không muốn bỏ xuống, "Lâm ca không có kén chọn, chủ yếu là anh Tư Đồ yêu cầu nhiều quá. Em thấy ảnh bất mãn lắm, chắc muốn Lâm ca mặc váy cưới luôn." Nói tới đây, Đường Sóc thần bí hỏi Y Thiếu An, "An ca, lúc anh và Khôn ca kết hôn, hai người mặc gì?"

"Cậu ấy mặc lễ phục màu xám, còn anh mặc màu trắng."

"Vậy lúc đó anh có căng thẳng không?"

"Căng thẳng chứ, sao mà không căng thẳng được, lúc bước tới bục làm lễ, chân anh run muốn chết."

Đường Sóc sờ ngực mình, thầm nói: May là mình và Đại Binh ca đã quyết định lược bỏ chi tiết này, nếu không chắc mình cũng căng thẳng muốn chết.

"Căng thẳng? Anh căng thẳng cái gì?" Lúc Tử Hi hỏi, Lâm Diêu kinh ngạc hỏi ngược lại hắn.

Tử Hi chớp mắt, "Em nghĩ ai cũng sẽ thấy căng thẳng mà, sao anh lại không?" jongwookislove.wordpress.com

"Có gì đâu để căng thẳng?" Lâm Diêu nhìn mọi người, "Đều là người quen, tại sao phải căng thẳng?"

Tử Hi lén sùng bái nhìn Lâm Diêu, cảm thấy thần kinh của người này cũng quá mạnh đi!

Mọi người tám chuyện chơi đùa tới khuya, Lưu Văn Đình giục mọi người về phòng nghỉ ngơi. Lúc này ánh mắt uất ức của Tư Đồ lại xuất hiện! Nguyên nhân là vì Lưu Văn Đình ra lệnh, trước khi kết hôn hai người không được ở chung phòng!

"Nhìn cái gì mà nhìn? Về phòng ngủ đi!" Dùng một câu đuổi con trai đi, Lưu Văn Đình kéo tay Lâm Diêu, tự mình đưa về phòng. Lâm Diêu cười nhìn Tư Đồ xua tay, trông như là nói — Chồng, ráng nhịn chút nha.

Đàm Ninh đi tới vỗ vai Tư Đồ, tỏ vẻ an ủi. Sau đó mọi người cũng tới vỗ vai hắn, đều tỏ ra thông cảm. Chờ phòng ăn chỉ còn lại một mình hắn, hắn liền tru lên như sói, "Mai cưới điii!"

Tắm xong nằm xuống giường, Lâm Diêu cũng cảm thấy mệt, rất nhanh thì buồn ngủ. Điện thoại để ở đầu giường reo lên, hắn mơ màng bắt máy, "Anh lại làm sao?"

"Nhớ em, mở cửa đi, anh muốn ôm em ngủ."

Lâm Diêu không biết làm sao, từ lúc tách phòng tới giờ, tối nào cũng bị gọi điện quấy rầy. Lâm Diêu kéo chăn, kẹp điện thoại bên vai, nói, "Chịu chút đi, đi ngủ sớm."

"Em không nhớ anh? Không muốn ôm anh ngủ?"

"Không có anh tôi ngủ ngon hơn. Mệt lắm rồi, anh mau ngủ đi."

Trong phòng, Tư Đồ nhìn Lâm Diêu cúp máy mà giận tới nghiến răng! Trước khi kết hôn không được ở chung phòng, đây là sao chứ? Không biết hắn vừa hồi phục, nghẹn sắp chết rồi ư? Coi như không thể làm thì cũng cho người ta ôm cái chứ, cái giường to thế này mà phải ngủ một mình — Rầu thúi ruột!

Tư Đồ buồn bực rất nhanh liền ngủ, chẳng qua Lâm Diêu bị hắn quấy rầy thì có chút chuyện.

Nhìn Cát Đông Minh muốn nói lại thôi cùng Đàm Ninh cười híp mắt, Lâm Diêu ngáp một cái, hỏi bọn họ, "Hai người không ngủ, chạy tới phòng tôi làm gì?"

Cát Đông Minh đỏ mặt, dùng cùi chỏ đụng Đàm Ninh, đối phương liền nghiêm túc nhìn Lâm Diêu, hỏi, "Lâm Diêu, cậu có gì thì cứ nói."

Hả? jongwookislove.wordpress.com

"Bây giờ chúng tôi cũng tới đây rồi, coi như là nhà mẹ đẻ. Cậu có gì cứ nói, đừng giấu trong lòng."

"Nói gì? Tôi có gì nói đâu?"

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Diêu, Cát Đông Minh không nhịn được! Chà tay lên mông, bước về trước, "Tiểu Lâm, chuyện này tôi từng trải qua rồi, cho nên rất hiểu cảm nhận của cậu. Ban ngày nhiều người, cậu ngại nói, bây giờ chỉ có ba chúng ta, cứ nói đi, đừng nhịn trong lòng."

"Hai người bị rút gân não hả? Tôi nói gì giờ trời?" Lâm Diêu bị làm cho không hiểu nổi, hai người này rốt cuộc tới đây làm gì?

Cát Đông Minh cảm thấy cách hàm súc này không xài được, da mặt Lâm Diêu mỏng, hắn đành thẳng thắn nói với đối phương, "Tụi tôi biết cậu rất căng thẳng, đừng giả vờ trước mặt chúng tôi, đều là người nhà cả, cậu giả vờ làm gì. Nói ra đi, năm đó tôi kết hôn cũng nói rất nhiều với gia đình đó thôi."

Mẹ nó! Hai tên này có phải thích bị đánh không? Lâm Diêu ném ánh mắt hình con dao qua, mắng chửi một trận đuổi hai người đi. Quay đầu vào còn càu nhàu, "Căng thẳng? Mình có cái mẹ gì để căng thẳng? Ai cũng giống như muốn mình căng thẳng vậy trời, còn dám quấy rầy giấc ngủ của tôi, tôi bắn từng người một!"

Đêm nay ngược lại ngủ cũng an ổn. Sáng hôm sau, Lâm Diêu đi chạy bộ trong vườn, Tả Khôn dậy sớm đi làm gọi hắn cùng qua ăn sáng, Lâm Diêu không thấy đói, càng không muốn làm bóng đèn, liền từ chối. Nhưng mà Tả Khôn lại không đi, nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới, làm Lâm Diêu sợ hãi, "Anh nhìn cái gì?"

Tả Khôn lắc đầu, có chút cảm thông vỗ vai hắn, "Lâm Diêu, có thời gian thì tìm An nhi nói chuyện đi, đừng giữ trong lòng, căng thẳng tới điên."

...

Tả Khôn đi mất, Lâm Diêu vẫn đứng đó ngẩn ra. Tại sao Tả Khôn lại nói như vậy? Chẳng lẽ mình căng thẳng mà mình cũng không nhận ra? Xớ! Lâm Diêu khinh thường tặc lưỡi, người như bố mắc gì phải căng thẳng?

Trở vào nhà, bị Lưu Văn Đình bắt ăn no bụng, sau đó ra ngoài tiếp tục thử lễ phục. Lưu Văn Đình hình như bị nghiện mua sắm, mấy tiếng trôi qua mà đã mua được quá trời đồ cho Lâm Diêu và Tư Đồ. Từ quần áo tới đồ dùng, tiêu tiền như nước. May là Lâm Diêu còn chút lý trí, khi Lưu Văn Đình thấy chiếc xe thể thao kiểu mới, não bị rút gân, hắn liền quả quyết kéo bà chạy xa!

Đi hơn nửa ngày, hai người cũng mệt, trên đường về biệt thự, Lưu Văn Đình nắm tay Lâm Diêu, cười híp mắt nhìn hắn, cũng nói, "Tiểu Diêu, muốn mua gì cứ nói, mẹ mua cho con."

"Nhiều lắm rồi. Mấy thứ mẹ mua có nhiều cái còn không dùng tới, đủ để tụi con xài tận hai năm."

"Cái này có là bao. Chờ hai đứa cưới rồi, mẹ còn quà đặc biệt hơn tặng con."

Thôi! Lâm Diêu nghĩ trong đầu, tật xấu xài tiền của Tư Đồ chắc chắn là di truyền từ mẹ! Tiền tiêu quá trời nhiều, vị mẫu thân đại nhân này một năm kiếm được bao nhiêu tiền?

Chuyện tiền tài Lưu Văn Đình chưa từng lo lắng tới. Bà có công ty người mẫu riêng, chồng cũng là tổng giám đốc công ty tài chính lớn, nhà bọn họ chính là không thiếu tiền. Vốn định làm thẻ ngân hàng bỏ ba chục triệu vào đưa cho Lâm Diêu làm sính lễ, kết quả bị con trai ngăn lại! Có tiền mà không xài được, Lưu Văn Đình liền đổi sang mua đồ cho hai người, đặc biệt là Lâm Diêu, nội quần áo thôi cũng đã tốn không ít, toàn là hàng hiệu sang chảnh. Trong đó còn có mấy nhà thiết kế nổi tiếng, may riêng cho Lâm Diêu. Đối với một người ít để ý ăn mặc như Lâm Diêu, thật sự có chút mệt mỏi.

Lưu Văn Đình quan sát sắc mặt Lâm Diêu, thấy hắn thật lâu cũng không trả lời, liền cẩn thận nói, "Tiểu Diêu, tối nay mẹ mời Tiểu Lam ăn cơm, nếu con thấy mệt thì cứ ở nhà nghỉ ngơi."

"Con không mệt." jongwookislove.wordpress.com

"Đừng cậy mạnh." Lưu Văn Đình vỗ lên tay Lâm Diêu, "Làm mẹ chẳng lẽ không nhìn ra tâm trạng của con?"

Lâm Diêu cũng muốn hỏi, mình có tâm trạng gì?

"Tiểu Diêu, con và Thiên Dạ cũng không còn nhỏ, thằng kia thì nó cứ như mãi không chịu lớn vậy, nếu nó chọc con giận, con cứ nói với mẹ, mẹ mắng nó cho."

Lâm Diêu lại muốn hỏi, tại sao phải nói những lời này? Hắn và Tư Đồ chẳng phải vẫn rất tốt sao?

"Còn nữa, chính là, chính là chuyện của ba mẹ con, tới thời cơ chín mùi mẹ sẽ đi gặp nói chuyện. Dĩ nhiên, trước khi đi mẹ sẽ trưng cầu ý kiến của hai đứa."

Xe dừng trong biệt thự, Lâm Diêu chớp mắt vô tội hỏi, "Mẹ, mẹ có phải có gì muốn nói không?"

"Đứa bé này, rất thông minh!" Lưu Văn Đình vui vẻ, ôm vai Lâm Diêu cười hòa ái. Sau đó lại đổi sang nét hiền lành, lời nói thành khẩn, "Có tâm sự thì nói với mẹ, đừng suy nghĩ bậy bạ. Mẹ là người từng trải, biết lúc này như thế nào. Người càng cậy mạnh sẽ càng căng thẳng."

Hả? Lâm Diêu bị Lưu Văn Đình kéo xuống xe, trở về biệt thự.


Chương 2

Lâm Diêu nhìn lịch, ngày mai là làm lễ, hắn vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ, hỏi, "Mấy người khác đâu?"

Tư Đồ theo thói quen nắm tay Lâm Diêu, "Đông Minh làm tiểu đội trưởng, dẫn Đàm tử và Tử Hi bọn họ đi ra ngoài chơi. Diệp Từ và Tiểu Đường thì không biết đi đâu, chắc tối mới về. Thiếu An đưa chị em đi Le Louvre chơi. Trong nhà còn có mình anh à."

"Sau đó?" Lâm Diêu cười híp mắt nhìn Tư Đồ.

Tư Đồ ghé vào tai hắn nói nhỏ, "Nếu em có thể giữa chừng bỏ rơi mẹ anh thì chúng ta có thể lên phòng làm mấy lần."

Tinh trùng thượng não! Lâm Diêu liếc một cái, chuẩn bị mấy ly nước trái cây, một ly cho Lưu Văn Đình, còn lại là của hắn và Tư Đồ. Ba người nhàn rỗi ngồi nói chuyện về hôn lễ. Tư Đồ vẫn là dáng vẻ đó, rất vui vẻ nhưng không mấy hứng khởi, Lâm Diêu cũng như hắn, trên mặt luôn treo nụ cười khẽ.

Buổi tối trước hôn lễ mọi người đều đi nghỉ rất sớm, chỉ có Lưu Văn Đình và Lâm Lam là còn bận rộn chuyện ngày mai. Y Thiếu An muốn ở lại giúp, kết quả có một người luôn cần có người làm ấm giường mới ngủ được, bắt về phòng. Có điều Tả Khôn cũng là người biết chăm sóc người khác, để lại hai thuộc hạ giúp hai người. Trong phòng khách, Lưu Văn Đình vừa kiểm tra hoa cài áo cho mọi người ngày mai, vừa nói chuyện với Lâm Lam. Thời gian bất giác trôi tới mười một giờ, Lâm Lam nhìn cửa phòng của em trai trên lầu, nói với Lưu Văn Đình có chuyện cần đi một lát, rồi đi lên.

Lâm Diêu đang ngủ say thì bị tiếng gõ cửa đánh thức, mơ màng xuống giường mở cửa, vừa thấy chị liền hỏi, "Trễ rồi sao chị còn chưa ngủ?"

Lâm Lam cười, đưa tay lau nước miếng dính bên khóe miệng Lâm Diêu, thấy em trai đỏ mặt, liền đẩy hắn vào phòng, ngồi trên giường nói chuyện.

Thật ra thì giữa hai chị em vẫn còn có chút không tự nhiên, nhưng hắn có thể nhận ra chị mình nửa đêm tới tìm nhất định có chuyện muốn nói, liền hỏi, "Chị muốn nói gì với em hả?"

Lâm Lam xấu hổ cười cười, gật đầu, "Thật ra thì ba mẹ cũng biết ngày mai em kết hôn. Mặc dù lúc đi chị nói dối, nhưng chị nghĩ ba mẹ đều biết chuyện. Chị thấy bác Lưu cũng là một người thấu tình đạt lý, sau này có cơ hội thì em về thăm nhà với Tư Đồ. Dù sao cũng là người nhà, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được. Chuyện này em đừng nghĩ nhiều, chị sẽ để ý thái độ của ba mẹ, nếu cảm thấy có cơ hội, nhất định sẽ nói với tụi em."

Nói đến ba mẹ, trong lòng Lâm Diêu cũng không thấy buồn, có lẽ vì đã quen rồi. Nhưng hắn biết, chuyện mình bị đuổi ra khỏi nhà làm Tư Đồ rất đau lòng, đau lòng vì mình không được người thân yêu thương, thứ tình cảm này Tư Đồ không thể nào thay thế được, cho dù có làm đến cỡ nào đi nữa, cũng không thể bù đắp được tình thân. Chính vì điều đó Tư Đồ mới tới nhà mình kể mọi thứ. Cho dù ba mẹ có chấp nhận hay không, cũng phải cho bọn họ biết, bây giờ mình sống rất hạnh phúc. Con trai bọn họ là đồng tính nhưng không hề bôi nhọ thanh danh gia đình, còn mang về vinh dự, làm như vậy Tư Đồ cũng là muốn cho mình biết là: "Không phải buồn, em không làm phụ lòng ai cả."

Đã thế thì mình còn lo lắng đến ý kiến của ba mẹ làm gì? Huống chi chị cũng đã đến, coi như là một khởi đầu tốt. Nghĩ tới đây, Lâm Diêu cười nói, "Chuyện của ba mẹ, chị cũng đừng quan tâm, bọn họ lớn tuổi rồi, một ngày nào đó sẽ tìm được cách chấp nhận thôi, em không gấp, nên chị cũng đừng gấp. Em không muốn biến chuyện này thành áp lực của chị, chị chỉ cần nghĩ em giờ sống rất tốt, là được rồi."

Lâm Lam gật đầu, thầm nghĩ: Em mình giờ còn trưởng thành hơn mình nữa.

"Rồi, cũng trễ rồi, chị đi ngủ đi." Lâm Diêu kéo tay chị đi ra cửa, "Đừng làm nữa, ngủ đi."

Lâm Lam ra tới cửa thì dừng lại, xoay người kéo tay Lâm Diêu, "Tiểu Diêu, chúng ta là chị em ruột, có chuyện gì với Tư Đồ thì cứ nói với chị."

"Em không có sao."

"Em đó, đừng tự làm khó mình. Nhớ nha, nếu mà căng thẳng thì hít sâu một hơi, giống vầy nè!" Lâm Lam làm mẫu vô cùng chuẩn cho Lâm Diêu xem, Lâm Diêu buồn rầu, đang định thanh minh mình không có căng thẳng, chị đã lập tức nắm tay hắn, nghiêm túc nói, "Nếu hít sâu cũng không có tác dụng thì tìm chị nói chuyện, đừng có nghẹn một mình rồi làm chuyện người ta cười nhạo. Thôi, chị không dài dòng nữa, đi ngủ đây."

Chị đi rồi, Lâm Diêu lại bực dọc, hắn rất bực! Tại sao ai cũng cảm thấy hắn đang căng thẳng? Cho nên, hắn nằm suy nghĩ về vấn đề mình có căng thẳng hay không, tới mức không ngủ tiếp nổi! Sáng hôm sau, đầu óc nặng nề, chưa tới sáu giờ đã dậy.

Trong vườn, chỉ có mấy người gác đêm đi qua đi lại. Lâm Diêu tận hưởng không khí trong lành, đi bộ trong vườn. Lúc vòng ra sau thì thấy Diệp Từ đang luyện võ, người này dậy sớm ghê, tám chín phần đã luyện từ lâu, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Lâm Diêu đột nhiên thấy ngứa, bước nhanh tới, thét lên, "Diệp Từ, so chiêu chút đi!"

Người bị Lâm Diêu cắt ngang xoay lại nhìn, khó hiểu suy nghĩ, chẳng phải chín giờ phải ra nhà thờ làm lễ sao, sao dậy sớm vậy? Chẳng lẽ giống như Tiểu Đường nói với mình, Lâm Diêu — căng thẳng?

Thấy Diệp Từ không lên tiếng, Lâm Diêu cho là hắn chờ mình xuất chiêu, liền tiến lên đấm một quyền qua, Diệp Từ né đòn, xoay người tấn công vào xương sườn Lâm Diêu! Lâm Diêu liền mượn lúc Diệp Từ xoay người, bước ngang qua, lợi dụng góc chết công kích bằng cùi chỏ, đánh về phía tai. Diệp Từ cũng không phải người dễ xơi, nhận một quyền kéo nắm tay hắn ra ngoài, hóa giải chiêu thức của Lâm Diêu.

Lúc này, thuộc hạ của Tả Khôn nghe thấy tiếng đánh nhau nên qua xem, nhìn mấy chiêu của hai người chẳng có tính công kích mà mất hứng. Vừa lúc không biết Liêu Giang Vũ từ đâu chạy tới, chân không phát ra tiếng động, đột nhiên lù lù xuất hiện bên cạnh Lâm Diêu làm ai cũng hết hồn.

Liêu hòa thượng từ sớm đã không chịu nổi, kéo Lâm Diêu ra, bày tư thế, "Diệp Từ giấu chiêu kia, hai ta chơi với nhau đi."

Đây đúng là khó gặp. Lâm Diêu đánh ra một tầng mồ hôi mỏng, quyết định đứng bên cạnh làm khô mồ hôi, tranh thủ học lóm. Cấp bậc của hai người này không giống nhau, hòa thượng xuất thân luyện khí công chánh tông, Diệp Từ cũng không phải tay mơ, từng chiêu xuất ra đều rất độc, hai người quyền đánh cước né, làm cho mấy thằng nhóc thuộc hạ của Tả Khôn đứng khen ngợi không ngớt!

Chỉ là tiếng đánh nhau cùng la hét đánh thức mấy người còn đang ngủ, Tả Khôn mở cửa sổ phòng ra, mắng to, "Muốn chết à! Mới sáng sớm la hét cái gì!" Lời còn chưa nói xong, liếc mắt thấy Diệp Từ và Liêu Giang Vũ đánh nhau, hắn lập tức lên tinh thần, "Cản đường lui của hắn! Con mẹ nó! Hòa thượng, cậu biết bay không? Diệp Từ, kéo chân hắn, kéo chân! Cái đm! Diệp Từ, quyền đó của cậu định phế đầu gối hắn hay gì? Ông trời ơi, ngó xuống mà coi, đúng là cú đá tử kim quan(1), ngầu!"

"Đồ tay ngang, cái này gọi là bò cạp vẫy đuôi." Y Thiếu An tới tham gia náo nhiệt cũng kịp thời uốn nắn lại chồng mình, không để hắn làm mất mặt trước người trong nghề.

Có boss ra trợ oai, nhóm thuộc hạ càng kêu hăng say, cuối cùng đánh thức Cát Đông Minh đang ngủ! Người này thức dậy rất quạo, mặc áo khoác, cầm cây gậy vọt ra vườn, làm Liêu Giang Vũ và Diệp Từ phải vội vàng ngừng lại. Cát lão đại cười toét miệng, "Sung quá ha, tối hôm qua Tử Hi với Tiểu Đường có phải ép khô hai người rồi không?" Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn lên, "Thiếu An, kéo Tả Khôn vào trong! Mọi người đi về ngủ!"

Lâm Diêu che miệng cười, phất tay bảo nhóm thuộc hạ giải tán. Nhóm thuộc hạ khá sùng bái Diệp Từ và Liêu Giang Vũ, chia ra kéo bọn họ tìm một chỗ yên tĩnh để học hỏi. Diệp Từ cũng không nói không được, chẳng qua lúc đi qua chỗ Lâm Diêu, bỗng nhiên nhỏ giọng nói, "Cậu cũng đi đi, hoạt động một chút, có thể giải tỏa căng thẳng."

Tiếng thúc giục Diệp Từ che mất tiếng phản bác của Lâm Diêu, Liêu Giang Vũ xoay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt rõ ràng cảm thấy hắn đáng thương. Lâm Diêu — Nổi giận!

Chỉ tiếc, hắn chưa kịp nổi giận đã bị Lưu Văn Đình bắt đi, đầu tiên là nhét đồ ăn đầy bụng hắn, sau đó đẩy hắn vào phòng, Lâm Diêu dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch sẽ. Hai mươi phút sau, Lâm Diêu rất bi thảm bị đặt lên xe, hắn còn băn khoăn về chồng hắn, chưa từ bỏ ý định, hỏi, "Giờ mới tám rưỡi, chẳng phải nói chín giờ mới đi sao mẹ, Tư Đồ đâu? Đi cùng tiện hơn."

"Chúng ta đi trước, con còn nhiều chuyện phải làm, Thiên Dạ qua trễ cũng được."

Không biết làm sao, Lâm Diêu bị Lưu Văn Đình và Lâm Lam kẹp ở giữa, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, bị đưa tới nhà thờ bên kia.

Nhà thờ cách biệt thự chừng một tiếng chạy xe, bọn họ đến nơi là tầm chín rưỡi. Vừa xuống xe thì thấy Hoắc Lượng, Lâm Diêu khó hiểu, thằng nhóc này ra ngoài lúc nào?

"Hôm qua tôi không có về nhà, ở đây lo bố trí." Hoắc Lượng ngáp một cái, đưa bọn họ vào phòng chuẩn bị.

Vào phòng, Lưu Văn Đình lại bắt đầu bận rộn, Lâm Diêu thấy chuyện đầu tiên bà làm là lấy lễ phục ra, hắn nhất thời có chút im lặng. Chị ngồi bên cạnh cầm tay hắn, "Tiểu Diêu, thả lỏng, hít sâu."

Hít sâu? Tại sao?

"Lâm Diêu, sắc mặt anh không tốt, căng thẳng hả?" Hoắc Lượng đi tới, vô cùng nghiêm túc hỏi, hơn nữa hắn còn nắm cổ tay Lâm Diêu, "Ông ơiiii, mạch đập nhanh quá nè!! Dì ơi, để hắn bình tĩnh chút rồi thay quần áo sau."

"Chờ đã, tôi không có căng..."

"Vậy sao được! Thay đồ trước rồi từ từ ổn định tâm trạng sau. Con nói xem đúng không, Tiểu Lam?"

"Mẹ, không cần gấp, con cũng không..."

"Dì, dì nhìn Lâm Diêu đi, sắc mặt nhợt nhạt, tim đập nhanh, nhìn lễ phục đã vậy rồi, có khi nào mặc vào hôn mê luôn không?"

"Lượng tử, cậu nói gì vậy? Tôi không..."

"Tiểu Diêu, hít sâu, hít sâu!"

Cái đm mình đắc tội với ai? Sao ai cũng đối xử với mình như vậy? Lúc Lâm Diêu khóc không ra nước mắt không thể giải bày, bị Lưu Văn Đình cưỡng ép đổi lễ phục. Ngồi trong phòng thay đồ, Lâm Diêu sống chết cũng không chịu ra ngoài, hắn cũng không muốn đối mặt với hai người phụ nữ kích động, cộng thêm một thằng chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. Thà ngồi trong này, tận hưởng sự yên tĩnh còn hơn.

Nhưng ba vị ở bên ngoài rất gấp gáp. Lưu Văn Đình căng thẳng, hỏi Hoắc Lượng bên cạnh, "Tiểu Diêu có khi nào căng thẳng tới mức xỉu luôn rồi không?"

"Không đâu, nếu mà xỉu thì chúng ta cũng nghe thấy tiếng động rồi dì, nhất định là căng thẳng không chịu ra ngoài. Chị thấy sao?"

Lâm Lam nhíu mày. Cô rất lo cho Lâm Diêu, sợ hắn gặp chuyện không may nhưng lại không thể xông vào, chỉ có thể dò xét hỏi, "Bác gái, nếu không thì để Tư Đồ vào đây đi. Để hai đứa nói chuyện có khi nào nó ổn hơn không?"

"Không được." Lưu Văn Đình lắc đầu, "Tiểu Diêu căng thẳng chắc chắn là vì Thiên Dạ. Năm đó bác kết hôn với ba nó cũng vậy, lúc ra làm lễ, bác còn không dám nhìn ba nó. Không thể để Thiên Dạ tới đây."

"Vậy tìm Thiếu An đi." Hoắc Lượng đề nghị, "Thiếu An với Lâm Diêu cũng thân, người này còn ôn hòa lẫn có kinh nghiệm, chắc chắn giúp được."

Hai người phụ nữ nghe thấy, rối rít đồng ý với ý kiến của hắn.

Phải nói Y Thiếu An là một người kì diệu. Lúc này hắn đang ngồi trong phòng Tư Đồ, giúp đối phương mặc lễ phục, cười hỏi, "Cậu trông rất hưng phấn."

"Lúc Tả Khôn cưới anh, anh có hưng phấn không?"

"Cái gì mà cưới! Chúng tôi là kết hợp, không biết ăn nói thì im đi!"

Tư Đồ cười haha, hỏi mấy giờ rồi. Y Thiếu An nhìn đồng hồ, cảm thấy giờ không đi sẽ trễ, vội vàng gọi mấy người khác cùng lên đường. Lúc đi vội quá để quên điện thoại ở nhà. Làm Hoắc Lượng gọi tìm người mà không thấy bắt máy.

Trước khi đi, Tả Khôn triệu tập một đại đội một trăm người đi hộ tống, bản thân hắn thì phải ra sân bay đón Trương Ny và đầu quỷ. Hai nhóm chia nhau ra đi, cùng chờ mười hai giờ tụ tập ở nhà thờ.


Chương 3

Hoắc Lượng không tìm thấy Y Thiếu An cũng không nổi nóng, bởi vì Lâm Diêu chịu đi ra rồi! Lưu Văn Đình lập tức chạy tới đón, Lâm Lam cầm ly trà nóng hổi tới, "Chị mang từ nhà tới, em uống từ từ thôi."

Lâm Diêu không muốn nói gì nữa, nhận lấy ly trà thổi thổi, uống một ngụm nhỏ. Uống cạn ly thứ nhất thì Lâm Lam rót tiếp ly thứ hai, uống xong ly thứ hai thì lại rót ly thứ ba, cuối cùng làm Lâm Diêu phải đi vệ sinh.

Giải quyết xong vấn đề tế nhị, hắn tới bồn rửa tay mở vòi nước, trước tiên rửa tay, vô thức ngẩng đầu nhìn mình trong gương, hơi sửng sốt. Đây, đây là mình sao? Áo đuôi tôm đơn giản kéo dài, rõ ràng làm tôn lên dáng người hắn. Áo sơmi trắng, cà vạt màu xám, từ cổ dài đến eo, chợt thấy không giống mình. Có lẽ cà vạt thắt hơi chặt, có lẽ không quen mặc kiểu quần áo này, Lâm Diêu không được tự nhiên kéo kéo cà vạt, người trong gương nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên. Suy nghĩ một chút, sắp kết hôn rồi, không nói tới giấy hôn thú không có tác dụng ở trong nước, nhưng ít nhất hắn cùng Tư Đồ bước vào nhà thờ, trao nhau lời thề, đời này danh chính ngôn thuận ở bên nhau.

Ở bên nhau thì thế nào? Cuộc sống ngày trước vẫn luôn thế mà, chỉ thêm một ký ức tốt đẹp mà thôi; mỗi năm lại có thêm ngày để kỉ niệm mà thôi; có thêm một phần trách nhiệm với nhau mà thôi.

Suy nghĩ một hồi, trên gương mặt không gợn sóng của Lâm Diêu đột nhiên cứng lại.

Hôn lễ sẽ cử hành vào mười hai giờ trưa. Tư Đồ đến phòng nghỉ của mình lúc mười một giờ, Liêu Giang Vũ rõ ràng muốn làm khó hắn, sống chết không cho hắn đi gặp Lâm Diêu, nhất định phải chờ tới lúc làm lễ, cùng Lâm Diêu bước vào nhà thờ. Tư Đồ bất mãn, hắn muốn mình là người đầu tiên thấy Lâm Diêu mặc lễ phục, nhưng trước mặt là Liêu Giang Vũ và Tả Khôn cầm đầu, còn thêm mấy anh em đứng chặn cửa làm phụ, hắn muốn xông ra là điều không thể. Không biết làm sao, đành phải ngồi yên ngoan ngoãn chờ đợi.

Đã mười một giờ rưỡi. Diệp Từ ở trong phòng Tư Đồ ngột ngạt khó chịu, lén chạy ra ngoài tìm Đường Sóc nói chuyện. Nhưng khi gõ cửa phòng nghỉ của Lâm Diêu, cửa đột nhiên mở ra làm xém nữa ngã nhào vào trong. Người bên trong cũng kinh hoảng, Hoắc Lượng không có ở đây, Tử Hi cũng không, Tiểu Đường nhà hắn cũng không! Rốt cuộc là sao?

Lưu Văn Đình vừa thấy Diệp Từ tới, vội vàng kéo hắn vào trong đóng cửa lại! Diệp Từ nghi ngờ hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Lưu Văn Đình và Lâm Lam nhìn nhau, suýt nữa thì khóc, "Không thấy Tiểu Diêu đâu!"

Hả? jongwookislove.wordpress.com

Còn nửa tiếng nữa là cử hành hôn lễ, kết quả một chú rể chạy mất tiêu! Diệp Từ cũng ngẩn ra. Hắn hỏi Lâm Diêu mất tích từ lúc nào, trước khi không thấy nữa có chỗ nào kì lạ không?

Lâm Lam và Lưu Văn Đình tổng kết lại, "Khoảng hai mươi phút trước là không thấy nữa. Lúc đi vệ sinh ra vẫn ngồi trong phòng nghỉ, sau đó nói lễ phục không thoải mái, tự vào phòng thay đồ sửa lại, vào rồi thì không thấy ra nữa. Chúng tôi bảo Tiểu Lượng vào xem, kết quả chẳng thấy người đâu!"

"Đều ra ngoài tìm rồi?"

"Nam đều đi cả. Còn bác với Tiểu Lam ở lại."

Diệp Từ luôn chững chạc cũng đứng ngồi không yên, bảo Lưu Văn Đình và Lâm Lam tiếp tục chờ, vội vàng trở về bên Tư Đồ. Hé cửa ra, ngoắc ngón tay gọi Y Thiếu An.

"Sao vậy? Thần thần bí bí?" Y Thiếu An hỏi.

"Không thấy Lâm Diêu đâu."

"Hả?" jongwookislove.wordpress.com

Diệp Từ vội vàng tỏ ý bảo hắn nhỏ giọng, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của Tả Khôn. Ba người suy nghĩ, vẫn là Y Thiếu An tương đối đáng tin, hắn nói, "Được rồi, đừng gấp. Hai người khoan nói với Tư Đồ, hắn chỉ thêm lo lắng thôi, hôn lễ cứ cử hành đúng hạn, tôi nhất định đưa được Lâm Diêu về."

Tả Khôn và Diệp Từ trố mắt nhìn nhau, không hiểu Y Thiếu An lấy đâu ra tự tin như vậy? Y Thiếu An cũng không muốn giải thích nhiều, bảo Tả Khôn không được cho ai đi theo mình, rồi nhanh nhẹn chạy khỏi nhà thờ.

Phía sau nhà thờ là một ngọn núi, đứng ở sườn núi nhìn xuống là sân cỏ xanh biếc, gió thổi vi vu. Y Thiếu An đi tới sườn núi nhìn xuống, bên dưới có gò đá nhỏ mọc rêu xanh, hắn cẩn thận tuột xuống, vừa vặn đứng trước gò đá, quay đầu lại, người nào đó mặc lễ phục đang ngồi hút thuốc. Nhìn thấy hắn thì kinh ngạc vô cùng.

"Tôi đoán là cậu ở đây." Y Thiếu An cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Diêu, "Sao lại hút thuốc?"

"Khó chịu." Lâm Diêu nói.

"Hối hận thì nói với Tư Đồ đi, có làm hôn lễ hay không thì cũng thế mà."

"Không được!" Lâm Diêu nói có chút gấp, bị khói thuốc làm sặc. Y Thiếu An vỗ vỗ lưng hắn, nhận lấy ánh mắt oán trách. Hắn hỏi, "Sao anh tìm được tôi?"

"Phía trước lẫn phía sau nhà thờ chỉ có chỗ này là núp được, năm đó tôi cũng giống như cậu, núp ở đây không chịu ra ngoài."

Bị lời nói của Y Thiếu An làm ngẩn ra, Lâm Diêu không hiểu, hắn rất không hiểu, cho nên không ngại hỏi, "Anh, anh cũng trốn ra?"

"Không phải trốn." Y Thiếu An cười, "Vừa nghĩ tới tôi may mắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lại còn có thể bước cùng cậu ấy vào nhà thờ, trong lòng cảm thấy bất an, giống như hạnh phúc không chân thật vậy. Sợ đây chỉ là giấc mơ, tìm một chỗ để tỉnh táo. Cho nên liền chạy tới đây."

Dập đi điếu thuốc lá, Lâm Diêu nhìn xung quanh khá là xoắn quẩy. Hắn xoa xoa mái tóc đã được tạo kiểu, nóng nảy nói, "Tôi không có tâm trạng giống như anh, nhưng không bình tĩnh được, trong lòng cứ rối bời. Mới vừa rồi nghĩ mình làm được, nhưng thấy trong nhà thờ có quá nhiều người ngồi, anh nói đi, tự nhiên chân tôi cứ run lên."

Y Thiếu An bật cười một tiếng không phúc hậu, nắm bả vai Lâm Diêu, "Cái này gọi là căng thẳng."

"Tôi biết!" Lâm Diêu đau khổ, "Mấy ngày nay ai cũng bảo tôi căng thẳng, vừa rồi tôi thật sự không có, nhưng vừa thấy lễ đường, đông người như thế, tôi lại không chịu nổi. Sao mà nhiều người vậy? Tôi không nhớ là mình mời nhiều như thế."

Y Thiếu An liên tục gật đầu tính giúp hắn, "Cậu tính đi, từ Trung qua là mười một người, cái này còn chưa tính Tiểu Ny tử với đầu quỷ; tình báo quốc tế dẫn theo tám thuộc hạ; bên cảnh sát quốc tế phái ba đại diện tới; trong gia tộc của Tả Khôn có hơn hai mươi cán bộ. Nhà thờ đó không lớn, đương nhiên là ngồi kín hết rồi."

Con mẹ nó tới chi mà đông vậy? Chuyện hai chúng tôi kết hôn xem làm cái mẹ gì? Lâm Diêu chửi tục trong lòng, nhưng mắt thấy thời gian sắp đến, hắn không thể cứ ngồi mãi ở đây. Y Thiếu An đề nghị trì hoãn thời gian làm lễ, Lâm Diêu chớp mắt hỏi, "Làm bằng cách nào?"

"Thì nói cậu căng thẳng." jongwookislove.wordpress.com

"Không được! Rất mất mặt."

"Nếu không thì nói sao?" Y Thiếu An cười vô tâm vô phế, "Lâm Diêu, cậu mất bình tĩnh vậy cũng không được. Tư thế mạnh mẽ không sợ trời đất lúc phá án đâu rồi?"

"Đó là hai chuyện khác nhau!"

Y Thiếu An không nói gì kéo Lâm Diêu, giờ không đi nữa thì coi như xong. Lâm Diêu luôn không sợ trời không sợ đất này dùng sức đi, càng đi về trước tim càng đập mạnh, hai chân giống như đeo chì, đạp một bước thì bước kia không thể nhấc lên. Y Thiếu An vừa kéo hắn vừa nói, "Tôi có cách, lúc tới cửa nhà thờ, tôi đi cùng cậu tới trước lễ đài, sau đó để Tư Đồ đón cậu."

"Không muốn! Đó là cách làm lễ của trai gái." Hắn không muốn đi vào như đàng gái. Nhưng mà! Y Thiếu An mặc kệ, cũng hỏi hắn tự mình đi tới lễ đài nổi à? Lâm Diêu á khẩu không trả lời được.

Mấy người ở bên này biết Lâm Diêu chạy trốn mà gấp như kiến ở trên chảo nóng. Tư Đồ vẫn là dáng vẻ vững vàng, đứng bên phải lễ đài chuẩn bị đi lên. Không nhìn thấy cục cưng ở đối diện, hắn cũng không gấp. Tả Khôn đứng sau lưng hết nhìn trái lại nhìn phải, một vệ sĩ chạy tới nói nhỏ vào tai hắn, đôi mắt của hắn liền phát sáng! Tả Khôn bấu vào vai Tư Đồ, nói nhỏ, "Đổi kế hoạch, An nhi đưa Lâm Diêu từ cửa chính đi vào. Cậu lên trước đi."

Thời gian đến, Tư Đồ chậm rãi bước lên, bên cạnh hắn là cha xứ làm chủ trì hôn lễ, ánh mắt mọi người tập trung ở bên kia, chờ Lâm Diêu bước lên. Ngay lúc này, cửa nhà thờ từ từ mở ra, mọi người cùng xoay đầu lại.

Mẹ nó, nhìn cái gì? Nhìn đi chỗ khác đi! Lâm Diêu không ngừng kêu khổ, sắc mặt trắng bệch, cả người cứng ngắc, tầm nhìn cũng mờ đi. Cha xứ ở trên lễ đài không biết nói gì, mấy cô bé đứng hai bên lễ đường bắt đầu rải hoa, Y Thiếu An lén nhéo sao lưng Lâm Diêu, nói với hắn, "Thả lỏng, phải đi vào rồi."

Đi vào? À, đúng, đi vào. Lâm Diêu bước chân.

"Chờ đã!" Y Thiếu An vội kéo hắn lại, "Cậu thả lỏng cho tôi, cùng tay cùng chân."

Mất mặt quá! Lâm Diêu vừa nghe Y Thiếu An nói, mặt đang trắng bệnh liền chuyển đỏ! Không dám bước đi.

Lúc này, Tư Đồ ở trên lễ đài mỉm cười đi xuống, kéo sự chú ý của mọi người về mình. Bước chân cũng không nhanh, từng bước đi tới trước mặt Lâm Diêu, nhìn dáng vẻ căng thẳng sắp ngất xỉu của hắn, cũng không tỏ ra trêu chọc. Tư Đồ gật đầu với Y Thiếu An, đưa tay kéo Lâm Diêu, nhẹ nhàng nói bên tai hắn, "Đừng để người ta ảnh hưởng em, đi thôi, có anh đây rồi."

Lâm Diêu kinh ngạc chớp mắt nhìn, trong lòng nghĩ, "Thì ra hắn cái gì cũng biết.", trái tim nghẹn ở cổ họng cũng rơi xuống. Trong mắt Lâm Diêu chỉ có Tư Đồ, bàn tay lạnh buốt được nắm cho ấm lại, sau đó đến vai, bước chân đi theo hắn, tựa như chớp mắt đã tới lễ đài.

Trong nhóm khách mời, có người không quan tâm phép tắc, hô to, "Tư Đồ, cậu gấp cái gì?!" Làm mọi người bật cười. Tiếng cười cũng truyền vào tai Lâm Diêu, hắn tựa vào Tư Đồ, cùng bước tới chỗ cha xứ.

Hôn lễ bắt đầu. Từng bước tiến hành, chẳng qua buổi hôn lễ này không có chồng cũng không có vợ, bọn họ nắm chặt tay nhau, nghe lời cuối cùng của cha xứ rồi trao nhẫn cưới.

Dưới lễ đài là hai bạn nhỏ xinh xắn, đi tới đưa nhẫn cho hai người, Lâm Diêu cầm một chiếc đeo vào tay Tư Đồ. Khi tới lượt Tư Đồ, Trương Ny ngồi ở chỗ khách mời bỗng đứng lên, chỉ Tư Đồ, "Đẹp chết anh! Lại là Lâm Diêu cầu hôn anh! Không được, anh phải quỳ xuống đeo nhẫn cho người ta!"

Đề nghị này lấy được toàn bộ sự đồng ý của mọi người, ai cũng muốn Tư Đồ quỳ xuống. Mặt Lâm Diêu đỏ au, Tư Đồ lại chẳng để ý, hắn mặc bộ vest đuôi tôm màu vàng nhạt, ôm sát người trông đẹp trai chết người! Lâm Diêu không muốn để Tư Đồ, một người hoàn mỹ như vậy quỳ xuống, hắn muốn nhìn Tư Đồ đứng đối diện đeo nhẫn cho mình.

Nhưng Tư Đồ thật sự quỳ xuống. Cầm tay Lâm Diêu, quỳ một chân, trong mắt mang dịu dàng, nghiêm trang nói, "Từ giờ về sau, em không đi, anh cũng không bỏ, trăm năm sau, mộ của chúng ta lại nằm cạnh nhau, đến kiếp sau anh lại quỳ trao nhẫn cho em."

Tư Đồ khẽ run đeo nhẫn vào ngón áp út của Lâm Diêu, trong nhà thờ im lặng như tờ, Lưu Văn Đình lặng lẽ lau nước mắt, đầu quỷ ngồi bên cạnh siết chặt hình Tư Đồ Văn Đào để trên đùi. Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Diêu cúi người xuống, hai tay nâng mặt Tư Đồ, hôn lên môi đối phương.

Chương 4

Cha xứ mỉm cười nói, "Hai người có thể trao nụ hôn cho nhau."

Tư Đồ rốt cuộc vẫn tùy tiện, đứng dậy hôn sâu Lâm Diêu. Chọc cho khách mời huýt sáo vỗ tay khen ngợi, gì cũng có. Tử Hi cảm động tới khóc, Liêu Giang Vũ vội vàng dỗ hắn; Đường Sóc tựa vào vai Diệp Từ, tưởng tượng về hôn lễ của mình; Y Thiếu An nắm tay Tả Khôn, truyền sự hạnh phúc không cần nói. Hoắc Lượng đứng bên cạnh sát phong cảnh la lên, "Thôi đủ rồi, muốn hôn tiếp thì chờ tối động phòng rồi hôn. Đi ăn cơm đi, chúng tôi chờ lâu quá rồi nè!"

Nụ cười của Tư Đồ còn chói hơn cả ánh mặt trời, cảm giác căng thẳng của Lâm Diêu đã biến đâu mất, nắm tay Tư Đồ đi ra ngoài. Mọi người nối đuôi nhau đi, Lưu Văn Đình ngăn lại cặp đôi mới cưới, chìa ra hai tấm vé, "Phòng cao cấp trên tàu thủy sang trọng ở São Paulo, một tháng đi vòng quanh châu Âu. Đây là quà cưới mẹ tặng hai đứa. Thời gian khởi hành là chín giờ sáng mai, đừng tới trễ nha."

"Cái gì? Một tháng? Không được, Tiểu Lâm tuần tới còn phải về đi làm, một tháng không được đâu!" Cát Đông Minh chạy tới ngăn cản, bị đầu quỷ bắt lại, "Tiểu Cát, tổ chuyên án có tôi tới, một tháng cũng không lâu lắm. Để bọn họ đi đi."

"Nhưng mà..." Cát Đông Minh còn muốn tiếp tục giữ quan điểm, Đàm Ninh đi tới bên cạnh nhìn khinh bỉ, còn nói, "Thất đức, tôi muốn đổi việc, anh không đáng để đi theo!"

"Hả? Không phải chứ, chờ chút, Đàm Ninh, cậu nói rõ đi, không đáng để đi theo là sao? Đàm Ninh, cậu đứng lại!"

Nhóm người lục tục qua phòng ăn, nơi này đã có Tả Khôn bao trọn. Mọi người đều tự tìm chỗ ngồi, đôi mới cưới lại bị đẩy ra — Mời rượu!

Lâm Diêu vui vẻ trong lòng, cũng không biết kiểu kết hợp Trung Âu này là do tên khốn kiếp này nghĩ ra, cùng Tư Đồ đi từng bàn mời rượu. Chưa được một nửa đã cảm thấy nguy hiểm, tối nay có thể say tới không động phòng nổi nha.

Lúc này, Tư Đồ bị Tả Khôn và Liêu Giang Vũ bóp cổ ép rượu, Lâm Diêu muốn ngăn cản thì bị Đường Sóc và Hoắc Lượng bắt được! Bên này không bỏ được, bên kia thì nguy cấp, trong thời khắc căng thẳng, Trương Ny chạy tới, đẩy Đường Sóc và Hoắc Lượng ra, ôm Lâm Diêu kể khổ.

Tiểu Ny tử tám phần là uống say rồi, Lâm Diêu không dám đẩy ra, đành để cô ôm mình. Tiểu Ny tử lại nói bậy bạ, "Anh rốt cuộc vẫn là bị gả đi, em hết hy vọng rồi. Em mặc kệ, em phải tìm một Lâm Diêu số hai, giống như anh vậy!"

Lâm Diêu dở khóc dở cười. Đang định đỡ cô đi thì thấy Trương Ny đưa cho hắn một cái thẻ, nói bên tai, "Phòng khách trên lầu, lát nữa kéo Tư Đồ lên đó."

"Em đặt?" Lâm Diêu kinh ngạc.

"Em mới tới sao mà đặt được, là anh của em đặt đó."

"Không được, em nhìn đi, tụi anh căn bản không đi được."

Tiểu Ny tử cười haha, chợt đẩy Lâm Diêu ra, vén váy leo lên ghế đứng, hô to, "Em chúc Tư Đồ và Lâm Diêu trăm năm hạnh phúc! Cũng chúc Diệp Từ và Đường Sóc sắp kết hôn vĩnh kết đồng tâm!" jongwookislove.wordpress.com

Mọi người sững sốt, giây kế tiếp toàn bộ sự chú ý đặt lên Đường Sóc và Diệp Từ. Hoắc Lượng đã sớm thương lượng xong cũng nói, "Chọn ngày chi bằng hôm nay, Diệp Từ, anh với Đường Sóc uống rượu giao bôi đi!"

Bị hắn quậy như vậy, mục tiêu của mọi người cũng dời đi. Lúc này, Tử Hi ôm cổ Liêu Giang Vũ, yếu ớt nói, "Giang Vũ ca, em nhức đầu." Thành ra Liêu Giang Vũ cũng mặc kệ Tư Đồ, Diệp Từ và Đường Sóc bị mọi người oanh tạc, Lâm Diêu nhân cơ hội kéo Tư Đồ ra cửa sau.

Ở đó Y Thiếu An đã chờ sẵn mở cửa cho, nói với hai người, "Sáng mai còn phải lên thuyền, đừng chơi ác quá."

Lâm Diêu nháy mắt với Y Thiếu An, cười nói, "Tôi chỉ muốn ép khô hắn thôi."

Úi trời! Y Thiếu An há hốc nhìn Lâm Diêu ôm cổ Tư Đồ, thầm nghĩ, "Hiếm thấy thật, người này cũng có lúc bướng bỉnh nữa."

Hai người nhanh nhẹn chạy một đường từ hành lang đến phòng, mở cửa, bị cảnh sắc lung linh bên trong làm lóa mắt. Trong phòng được rải đầy hoa hồng, chỉ để lại một đường nhỏ từ cửa đi tới giường. Lâm Diêu nhìn một cái đã biết đây là ý của Hoắc Lượng, tiểu đồ đệ càng ngày càng biết lấy lòng sư phụ, vẻ mặt của Tư Đồ lúc này rõ ràng là thấy thích vô cùng! Lâm Diêu xoay người đối mặt với hắn, cởi nút áo cho hắn. Đôi mắt muốn phun lửa của Tư Đồ nhìn chằm chằm Lâm Diêu, trong lòng cảm khái vạn phần.

Đã từng có bao nhiêu lúc, cả hai mắt lạnh nhìn nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn đi tới ngày hôm nay, chua ngọt đắng cay gì cũng đã trải qua, cuối cùng cũng không ai buông bỏ ai. Gương mặt anh tuấn này vào thời khắc tân hôn, vui sướng đỏ ửng, trên chóp mũi đọng chút mồ hôi, càng thêm đáng yêu. Nhưng trái tim của Tư Đồ cũng không vì gương mặt này mà ở lại, mà là vì linh hồn thuần túy của đối phương, trong linh hồn đó có sự kiên cường và một chút yếu ớt, còn có cả sự dịu dàng vụng về. Đây chính là người bầu bạn cả đời với hắn, đây chính là Lâm Diêu hắn yêu, mãi không thay đổi. Tuy không hoàn mỹ, nhưng là một nửa linh hồn không thể dứt bỏ.

Tư Đồ nhìn Lâm Diêu tới xuất thần, đối phương mỉm cười đưa tay ra, "Ôm tôi đi."

Cục cưng ít khi nào nũng nịu với hắn làm Tư Đồ ngứa ngáy trong lòng, cúi xuống bế đối phương lên, đi qua con đường trải hoa hồng tới chiếc giường lớn. Bước chân của Tư Đồ vững vàng, Lâm Diêu ở trong lòng không muốn dời mắt đi, hắn nhìn, nhìn người đàn ông đã thay đổi cuộc đời mình, trong thoáng chốc, hắn nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Buổi sáng hôm đó, trong hầm gửi xe oi bức, hắn cầm ly cà phê đã uống sạch nhìn chiếc xe thể thao màu đen chạy tới. Hắn xoay người, đi về phía khác, người phía sau đuổi theo.

"Xin chờ chút... Này, chờ một chút!"

"Có chuyện gì?" jongwookislove.wordpress.com

"Không có chuyện gì chẳng lẽ tôi lại muốn mời người lạ uống trà nói chuyện à?"

"Có chuyện thì nói."

"Tôi chỉ là muốn tìm cậu hỏi đường, có cần hung dữ vậy không? Thấy cậu xinh đẹp như vậy, tôi sẽ không so đo đâu."

Sau đó hắn nhìn gương mặt vui vẻ tà tứ kia, có lẽ từ ánh mắt đó đã quyết định số mạng cuộc đời này là của nhau.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz