Chuyen Cua Ho Suamchan Park Seoham X Park Jaechan
Lựa chọn phiến đá phẳng phiu, Jaechan bày ra bộ dạng thoải mái nhất mà tựa lưng vào vật thể vừa lạnh vừa cứng ngắc. Cậu ngẩn ngơ nhìn từng bông tuyết chạm xuống đường, rơi vãi trên không trung rồi nở rộ trong lòng bàn tay mình.
Cậu nhớ Park Seoham
Jaechan bóp chặt bông tuyết lơ thơ vừa rụng xuống, qua lớp kính cận mơ màng, Jaechan cơ hồ thấy cả hình dạng năm cánh toàn vẹn nguyên thuỷ nhất của bông tuyết. Hoá ra trước khi tan biến, trở thành những mảnh vụn trắng xoá không cảm xúc, chúng cũng đã từng là "chính mình" lộng lẫy đến thế.
14 ngày 18 giờ 29 phút kể từ lần cuối cùng gặp nhau, ngày hôm nay cậu lại nhớ Park Seoham thật nhiều.
————-
1 ngày trước giáng sinh
Jaechan mỉm cười chào tất cả staff trong phòng như điều cậu vẫn thường làm. Tối qua, Jaechan đã uống sạch túi trà táo đỏ hoa cúc Julie Cho lật đật mang sang lúc nửa đêm. Bằng cách thần kì nào đó, chị gái quản lí đã phát hiện về chứng mất ngủ trầm trọng gần đây của cậu. Hiển nhiên, chuyện gì đến cũng phải đến, Jaechan im lặng nghe cô cằn nhằn suốt ba mươi phút đồng hồ trong khi nhấp từng ngụm trà vừa đắng vừa khó nuốt.
Julie Cho í ới Jaechan ngay khi nghe tiếng cậu vọng ngoài cửa. Cô bước hai bước kéo cậu tới gần, xoay trái xoay phải, nhìn trên xuống dưới rồi buông tiếng thở phào nhẹ nhõm. Mắt Jaechan đã bớt sưng, làn da cũng không nhuốm màu nhợt nhạt như những ngày hôm trước.
"Hôm qua em ngủ được phải không?"
Jaechan xoè bàn tay, đúng bốn ngón tay lần lượt hiện ra
"Bốn tiếng ạ, khá hơn hẳn rồi. Nhờ trà của chị đó"
Jaechan khoả lấp lời nói dối bằng điệu cười toe toét. Cậu không thể nói với Julie Cho rằng trà táo hoa cúc của cô không thể hiệu nghiệm bằng nửa viên thuốc ngủ cậu lén lút đi mua ở hiệu thuốc và bốn giờ đồng hồ ấy thật ra chỉ có ba tiếng ba mươi phút. Ba mươi phút còn lại Jaechan dành để đấu tranh tư tưởng xem có nên tống nốt nửa viên thuốc ngủ còn lại cho bao tử nuốt trôi không.
Jaechan hihihaha bàn concept chụp ảnh với Stylist trong khi thầm biết ơn bản thân đã không liều uống cả viên. Nếu uống, cậu chắc chắn chẳng đủ tỉnh táo mà xuất hiện ở studio vào lúc 7h30 sáng.
Buổi chụp hôm nay với concept mang tên "The Lover", lấy ý tưởng từ đêm giáng sinh và nụ hôn dưới cây tầm gửi. Jaechan biết về điều kì diệu của loài cây này với người phương Tây giống như cách người Hàn luôn suy nghĩ về "tuyết đầu mùa" cùng lời tỏ tình sẽ giúp gắn kết hai trái tim mãi mãi.
Thừa hưởng kinh nghiệm theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, cậu không cần mất quá nhiều thời gian để diễn cho hợp bối cảnh concept. Một background tông đỏ trắng, vài ly champaign cùng lác đác những bông tầm gửi ngả bóng xuống dưới, thêm người bạn diễn ăn ý và xinh đẹp, Jaechan hoàn thành buổi chụp hình tạp chí trong vòng vỏn vẹn năm giờ đồng hồ.
Jaechan rạng rỡ cảm ơn nhiếp ảnh gia sau khi được khen nức nở, cậu cùng Julie Cho nhanh chóng chào tạm biệt nhân viên Studio và di chuyển tới địa điểm của lịch trình tiếp theo.
Bận rộn thế này thật tốt, được bận mãi cũng thật tốt
Jaechan nhoẻn miệng cười, nụ cười mà cách một lớp kính chiếu hậu, Julio Cho vẫn biết đó là biểu cảm hạnh phúc thật lòng nhất của Jaechan xuyên suốt nửa ngày vừa qua.
——
11h40 phút đêm, Jaechan mới rời khỏi ô tô chung của công ty, cậu mang theo rất nhiều đồ ăn khuya về nhà.
11h45, Jaechan mệt mỏi nhìn xung quanh căn chung cư 3 phòng ngủ không một tiếng người. Hình như các đồng đội đều đã có lịch trình riêng vào một ngày đặc biệt thế này.
Phải rồi, tiếng chuông nhà thờ sắp vang lên, bên ngoài đường những ngọn thông cũng phủ đầy đèn điện rực rỡ, đến những vì sao trên bầu trời cũng lấp lánh và đẹp đẽ hơn mọi ngày.
Mười lăm phút nữa, Giáng sinh sẽ gõ cửa từng nhà.
Jaechan rót đầy ly rượu bằng màu đỏ vang chát, tự dưng cậu thèm vị gì đó ở giữa vị chua và ngọt
11h50, Jaechan lau vội giọt nước vẫn lấm tấm trên vai. Cậu hướng ra ngoài cổng - Nơi phát ra tiếng bấm chuông ầm ĩ.
11h55, Jaechan cầm hộp quà thắt nơ xanh trắng vào trong phòng, nghi ngờ nhìn tên mình xuất hiện ở phần chữ in nghiêng "người được nhận".
12h, Jaechan lau đầu bước ra phòng tắm lần nữa, cậu nhìn không gian ngập tràn tiếng chuông nhà thờ, lẳng lặng quét mắt tới hộp quà đang nằm lẻ loi trong góc bàn, bên cạnh vẫn là ly champaign đỏ chót.
12h02, Jaechan nhăn mặt khi đầu lưỡi chạm vào vị cồn cay nồng, cậu xé hộp quà, bàn tay chạm vào vật thể tròn tròn lành lạnh, chầm chậm mà rút.
Là một quả cầu pha lê tuyết màu tím
Jaechan lần mò xé tiếp, dưới đáy hộp, một bức thư vuông vức lộ ra.
Men theo nếp gấp lá thư, Jaechan đè nén tiếng tim đập mạnh.
12h03, dòng chữ nắn nót tỉ mẩn dần dần hiện lên trước mặt Jaechan. Mắt cậu mở to, tay chân luống cuống va vào ly champain, vỡ tan tành.
Cậu run lên từng hồi mất kiểm soát, bờ vai nhấp nhô theo nhịp thở. Jaechan hình như ngửi thấy cả mùi nước mắt lăn dài trên má...
Cậu cứ thế oà lên như đứa trẻ chịu ấm ức lâu ngày.
Trong bức thư nhoè nhoẹt chữ và nước trộn lẫn, Jaechan cảm thấy như chính Park Seoham đang đứng ngoài kia, ngay tại căn phòng này, ngay trong không khí noel ấm áp lan toả. Anh dịu dàng từ tốn nhìn vào mắt cậu.
Giống như trước kia, giống như chưa từng vỡ vụn, giống như tua ngược lại thời gian khi anh và cậu chưa rằng buộc nhau bởi thứ tình cảm đơn phương khổ sở.
Anh nói với cậu rằng:
"Thật tốt khi được biết em, Jaechan à"
——-
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz