Chương trình tạp kỹ《Papa đương gia》- Sa Đầu Lên Sóng
17. Ngoại truyện 3: Tuế Tuế bình an
*Thiết lập thế hệ thứ hai
*Dòng thời gian: Năm 2052 Mùa đông lạnh giá cuối tháng 12 ở Bắc Kinh.Hứa Tuế An vừa mới thức dậy, bạn cùng phòng đã ra ngoài chơi với bạn trai, mấy ngày nay chỉ có một mình cô ở lại ký túc xá.Vốn định mở cửa sổ một lát cho thoáng khí, vừa đẩy cánh cửa ra, một cơn gió lạnh mang theo bông tuyết ập vào mặt. Không khí lạnh lẽo đột ngột xông vào mũi, một cảm giác lạnh buốt khiến cô không khỏi rùng mình, điều chỉnh khe hở cửa sổ nhỏ lại, vội vàng tránh ra rồi quay đi rửa mặt.Thời tiết quá lạnh, Hứa Tuế An cũng không muốn đến nhà ăn của trường mua bữa sáng, dứt khoát lấy một gói bánh quy gặm tạm. Ngậm miếng bánh quy, cô tiện tay cầm bút gạch một đường lên lịch.Hứa Tuế An luôn có thói quen dùng lịch để ghi chép sự việc, ngày 29 đã bị gạch bỏ, hôm nay là ngày 30. Ô ngày 30 bị chiếm bởi ghi chú từ ngày trước đó, nhưng cũng may, hôm nay không có sắp xếp gì đặc biệt quan trọng."Năm nay chỉ còn... hai ngày nữa thôi."Ngày mai là đêm giao thừa rồi, nhưng Hứa Tuế An vẫn chưa có kế hoạch gì cho đêm giao thừa. Phải nói là, tất cả các chàng trai mời cô đều bị cô từ chối. Đêm giao thừa, là ngày cùng nhau mang theo những khát vọng và mong đợi về tương lai để chào đón năm mới đến, trong lòng Hứa Tuế An, ngày này rất đặc biệt, chỉ nên trải qua cùng với người đặc biệt.Cộc cộc cộc——"Tuế Tuế! Mở cửa!"Nuốt miếng bánh quy cuối cùng, phủi vụn bánh dính trên miệng, Hứa Tuế An mở cửa: "Vương Miên Miên, cậu đập muốn thủng cả cửa luôn rồi đấy!"Vẫy vẫy chiếc túi giấy kraft trong tay, Vương Uyển Chi tươi cười rạng rỡ: "Tuế Tuế tốt bụng của tớ, mau cho tớ vào, bạn yêu của cậu lạnh chết mất thôi~" Thân hình mảnh khảnh nhanh nhẹn lách vào phòng, "Không được trách tớ đâu đấy, tớ mang đồ tốt đến cho cậu nè!""Hạt cà phê?" Túi đựng trong tay Vương Uyển Chi là loại hạt cà phê của một nhãn hiệu rất ít người biết mà cô thích nhất, trong nước không mua được, chỉ có cửa hàng chuyên bán ở Đức, "Cậu thật sự nhờ anh cậu mua cho tớ rồi?!""Đúng vậy, tuần trước anh ấy không phải đang thi đấu ở Đức sao~ gần khách sạn của anh ấy có cửa hàng này, tiện tay mua luôn thôi~" Vương Uyển Chi không hề bận tâm, đưa túi cho Hứa Tuế An, dù sao thì việc nhờ vả anh trai cũng là sở trường của cô.Số hạt cà phê mà bạn bè mua hộ Hứa Tuế An quả thật đã gần hết rồi. Cô còn đang nghĩ xem có thể dùng loại hạt nào thay thế, đây chẳng phải là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đến sao! Nhưng nghĩ đến hạt cà phê là do Vương Diễm Chi giúp cô mua, cầm trên tay cảm giác dường như cũng khác.Đối với Hứa Tuế An, người đặc biệt chính là Vương Diễm Chi. Chuyện này Hứa Tuế An chưa từng nói với bất kỳ ai, kể cả Vương Uyển Chi.Hứa Tuế An và Vương Uyển Chi quen nhau ở một phòng tự học. Lúc đó cả hai đều là học sinh lớp 12 đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Hai cô gái tâm đầu ý hợp, nói chuyện hợp nhau, thậm chí cả trường đại học mong muốn cũng giống nhau, qua lại một thời gian thì trở thành bạn thân không gì không thể nói.Có thể trở thành bạn thân, Vương Uyển Chi đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của Hứa Tuế An, thành thật nói cho cô nghe tình hình gia đình. Hứa Tuế An chỉ gật đầu rất nghiêm túc, nói với cô: "Mẹ tớ là fan couple của bố mẹ cậu, trong nhà còn có rất nhiều pin được thiết kế theo hình ảnh bố mẹ cậu mà mẹ tớ sưu tầm được, mẹ tớ quý như vàng ấy." Khiến Vương Uyển Chi cười phá lên.Sau này gần đến tháng sáu, kỳ thi đại học ngay trước mắt, hai người từ khi khai giảng đến giờ vẫn luôn giải đề ôn thi, chưa từng nghỉ ngơi một ngày, áp lực cũng ngày càng lớn. Thấy rõ hiệu suất học tập ngày càng giảm sút do mệt mỏi, Vương Uyển Chi chủ động đề nghị muốn đưa Hứa Tuế An đi giải tỏa tâm lý, thay đổi không khí.Hai người đạt được đồng thuận, tự cho mình nghỉ nửa ngày. Vương Uyển Chi quyết định đưa Hứa Tuế An đến Tổng cục Thể thao, "vận động là liều thuốc bổ não tốt nhất" mà. Đối với Vương Uyển Chi, địa điểm vận động quen thuộc nhất không nghi ngờ gì chính là Tổng cục."Miên Miên, tớ đến đây không tiện lắm đâu..." Hứa Tuế An chưa từng đến Tổng cục cũng biết đây không phải là nơi tùy tiện có thể vào. Thế nhưng Vương Uyển Chi dễ dàng nở nụ cười rạng rỡ với bác bảo vệ ở cổng, quẹt thẻ là vào được, "Ai mà không biết tớ chứ~", cô gái nhỏ kiêu hãnh nói như vậy."Yên tâm đi Tuế Tuế, tớ lớn lên ở đây từ nhỏ rồi, không sao đâu, giờ này chúng ta cũng không làm ảnh hưởng đến họ tập luyện." Cho dù có chuyện gì thì cũng có anh trai cô che chở, Vương Uyển Chi lè lưỡi, hơn nữa, cô cũng có một chút ý đồ riêng.Đây là lần đầu tiên Hứa Tuế An bước vào một sân tập chuyên nghiệp như vậy. Không gian rộng rãi sáng sủa, tràn ngập tiếng đế giày và sàn cao su ma sát chói tai, tiếng bóng đập lên bàn kêu ping pang, tiếng hô "Troy" vang lên liên tục, còn có... một vài tiếng quát mắng có chút đáng sợ.Nhìn từng vận động viên trước mắt đang chìm đắm trong tập luyện, mồ hôi nhễ nhại trước mặt, Hứa Tuế An bỗng thấy hơi xúc động. Vì có một người mẹ là fan hâm mộ, cô ít nhiều cũng xem một vài trận đấu bóng bàn, ít nhất bây giờ cô đã nhớ được tên các thành viên đội chủ lực chỉ qua lời mẹ kể, đặc biệt là con trai của couple mà mẹ cô yêu thích, anh trai của Miên Miên – Vương Diễm Chi.Còn hầu hết các vận động viên bóng bàn khác trước mắt, cô hoàn toàn không thể gọi tên. Nhưng họ ngày qua ngày, dùng tuổi trẻ vung vãi mồ hôi và nước mắt trên cái bàn bóng này, hoặc thắng hoặc thua, hoặc được người người biết đến hoặc vô danh, thậm chí có thể sau khi kiên trì mới phát hiện ra, mình mang theo tài năng mà mình tự hào đến đội tuyển quốc gia, chẳng qua chỉ là nhận được tấm vé gặp gỡ những thiên tài thực sự.Thế còn cô, con đường cuối cùng mà cô kiên trì theo đuổi là gì? Hứa Tuế An có chút mờ mịt."Miên Miên, sao em đến mà không nói trước với anh, để anh ra cổng đón em chứ!" Một giọng nói mang theo sự ngạc nhiên và vui mừng.Hứa Tuế An nhìn người đến, ánh mắt chứa đựng nụ cười không thể che giấu, dáng người cao ráo, thẳng tắp mang theo hơi thở tươi trẻ tràn đầy, cô nhớ lại, người này hẳn là một trong những chủ lực của đội nam – Giang Thần Hữu."Em sợ làm phiền anh tập luyện mà, em đâu còn là con nít cần anh đón nữa!" Vương Uyển Chi chu miệng, rõ ràng là đang làm nũng.Hứa Tuế An kín đáo đánh giá hai người, một người mặt đỏ, một người vành tai đỏ, cô hiểu ý gật đầu: Mẹ ơi, con hình như có chút hiểu cảm giác đu couple rồi."Ái daa!"Vương Uyển Chi đột nhiên kêu lên một tiếng, khiến Hứa Tuế An giật mình, phía sau có người đang véo má Miên Miên! Cô vội vàng quay lại nhìn, chàng trai phía sau cao gầy, da thậm chí còn trắng hơn so với trên TV, mặc một chiếc áo thun thể thao màu trắng đơn giản, giữa những sợi tóc trên trán vẫn có thể nhìn thấy những tia sáng lấp lánh.Là Vương Diễm Chi!"Vương Miên Miên, em không ở nhà đọc sách mà đến đây làm gì?" Vương Diễm Chi vừa tập luyện xong, giọng còn hơi khàn, nói chuyện với giọng trầm, nghe có chút uy nghiêm mà không cần phải nổi giận."Ui da... đau chết em... bỏ ra!" Vương Uyển Chi lắc đầu, cuối cùng cũng thoát khỏi tay anh trai mình, "Bọn em học hành rất nghiêm túc được không! Đồ Khoai thối!""Gọi anh trai, vô phép tắc." Vươn ngón trỏ chọc chọc vào trán Vương Uyển Chi, Vương Diễm Chi liếc mắt nhìn bên cạnh còn có một cô gái nhỏ đeo ba lô đang nhìn hai anh em họ, "Đây là?""Đây là bạn tốt của em, tên là Hứa Tuế An, cứ gọi là Tuế Tuế là được rồi!"Vương Diễm Chi thu tay về đút vào túi, lịch sự gật đầu với Hứa Tuế An, lại nhìn Vương Uyển Chi, "Nói nhanh, đến đây làm gì, không nói anh gọi bố đến bắt em về nhà đấy.""Anh coi em là trẻ con ba tuổi à, còn bắt em..." Vương Uyển Chi lẩm bẩm, vẫn thành thật nói, "Hai bọn em ôn tập mệt quá rồi, em dẫn Tuế Tuế đến vận động một chút, vận động vừa phải có thể giúp não bộ suy nghĩ tốt hơn, vận động bổ não! Hiểu không?""Được, muốn vận động đúng không, đi đánh hai thùng bóng với anh." Vừa nói, Vương Diễm Chi định kéo cô đi. Vương Uyển Chi tuy không theo bóng bàn chuyên nghiệp, nhưng hồi nhỏ cũng có một thời gian tập luyện.Vương Uyển Chi tránh sang một bên: "Em không chơi với anh đâu, em nhờ anh Hữu dẫn em đi, hứ~" Cô kéo tay Giang Thần Hữu bỏ chạy, còn không quên nói thêm một câu, "Tuế Tuế giao cho anh đó anh trai!""Ôi... Miên Miên..." Hứa Tuế An muốn lên tiếng cũng đã muộn.Vận động bổ não cái con khỉ nhà cậu, bổ não yêu đương thì có!Hứa Tuế An nắm chặt quai cặp sách, có chút ngại ngùng, có chút xấu hổ nhìn Vương Diễm Chi. Anh đang nhíu mày nhìn hướng Miên Miên và Giang Thần Hữu chạy đi.Lời nói của Vương Diễm Chi nghe có vẻ hơi hung dữ với Miên Miên, nhưng Miên Miên vừa kêu đau là anh đã buông tay, trên mặt Miên Miên cũng không có vết tích gì, ngay cả lời đe dọa cũng giống như trêu chọc trẻ con. Người anh này đối với em gái khá tốt, Hứa Tuế An nghĩ, tiếc là cô là con một, không cảm nhận được cảm giác có anh trai."Ờ... bạn Hứa?" Vương Diễm Chi cuối cùng cũng nhìn về phía cô."Anh trai... Miên Miên?"Hai người nhìn nhau mỉm cười."Vậy anh gọi em là Tuế Tuế nhé, em không phiền chứ? Em có thể gọi anh là Vương Diễm Chi, Tiểu Vương, hoặc giống như Miên Miên gọi anh là anh trai đều được."Hứa Tuế An không ngờ Vương Diễm Chi cười lên lại đẹp như vậy, còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, rất giống với viên kẹo bạc hà mà cô thích ăn mỗi khi làm bài tập đến hoa mắt chóng mặt, thanh mát, còn có chút ngọt ngào."Không phiền ạ, anh trai."Gần như là buột miệng nói ra tiếng "anh trai", gọi xong Hứa Tuế An có chút đỏ mặt, cô trở nên mê trai từ lúc nào vậy?Vương Diễm Chi lại rất tự nhiên, Hứa Tuế An và Miên Miên đều là học sinh lớp 12, vậy cũng xấp xỉ tuổi nhau, trong mắt anh đều là các cô em gái nhỏ. Hơn nữa so với tính cách tiểu ma vương của em gái mình, Hứa Tuế An nhìn hiền lành ngoan ngoãn hơn, chơi cùng cũng có thể trông nom Miên Miên.Không ngờ Vương Diễm Chi thật sự chuẩn bị dẫn cô đi học đánh bóng. Hứa Tuế An vừa nhìn đã biết anh vừa tập luyện xong, sao có thể để người ta tiếp tục chơi đùa với mình, cô liên tục xua tay thì vừa hay bị một chàng trai bên cạnh nghe được trêu chọc một câu: "Yên tâm đi em gái, mới thế này đã là gì, anh Khoai thể lực tốt lắm.""Cút đi." Vương Diễm Chi ném một quả bóng qua, chàng trai cũng không giận, cười nham nhở nhận lấy bóng rồi chạy đi."Ừm... Tuế Tuế, anh dạy em cầm vợt nhé?" Vương Diễm Chi từ trong túi lấy ra một cây vợt dự phòng đưa cho Hứa Tuế An."Không cần đâu..." Hứa Tuế An cầm vợt, ngẩng đầu, "Như vậy đúng không anh?""Đúng rồi, em biết cầm à?""Mẹ em là..." Xưng hô này của Hứa Tuế An đột nhiên có chút gượng gạo, "là fan của bố mẹ anh, hồi nhỏ cũng cho em đi học bóng bàn một thời gian, nhưng em không có năng khiếu, cũng chỉ biết chút ít thôi."Nhìn Vương Diễm Chi, Hứa Tuế An lại nói thêm: "Mẹ em bây giờ rất thích anh!" Dường như sợ lời nói của mình gây hiểu lầm, cô đính chính thêm, "Thích xem anh đánh bóng!"Vương Diễm Chi mím môi cười một lần nữa, thoải mái ôm một một thùng bóng: "Vậy cảm ơn dì giúp anh."Vì những điều cơ bản đều biết, Vương Diễm Chi dứt khoát dẫn em gái chơi đùa tùy ý, tay thả lỏng hết mức có thể, cùng Hứa Tuế An đánh qua đánh lại.Sau này Vương Diễm Chi còn tự châm biếm mình, rằng cả cuộc đời đánh bóng này của anh chưa bao giờ thả lỏng như vậy, quả thực là thả cả Thái Bình Dương.Đánh một lúc, Hứa Tuế An nghĩ mình đến đây còn chưa được thấy vị chủ lực này đánh thật sự, khá tiếc, thế là cô mở lời thăm dò: "Anh trai, anh có thể đánh một quả nghiêm túc không? Em muốn xem thử."Vương Diễm Chi gật đầu: "Vậy em đưa bóng cho anh."Quả nào của em đối với anh mà chẳng là đưa bóng chứ... Hứa Tuế An có chút tự biết mình, thả một quả bóng nửa cao qua."Vèo——" một tiếng, quả bóng trắng đã bị Vương Diễm Chi đánh trả lại với một cú đánh bùng nổ, khi Hứa Tuế An còn chưa kịp phản ứng.Vương Diễm Chi xoa xoa vợt, buồn cười nhìn cô bé kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía quả bóng chạm góc bàn bay lên, đôi mắt to tròn giống như một chú nai con.Có chút đáng yêu."Có thể thêm một quả nữa không! Em muốn đỡ thử!"Nai con đã đưa ra yêu cầu, vậy phải đáp ứng thôi."Anh sẽ đánh sang bên phải của em." Thái Bình Dương cũng đã thả, điểm rơi cũng đã chỉ, lại thả thêm cả một Đại Tây Dương.Hứa Tuế An hăm hở muốn thử, hồi nhỏ sao cô không thấy bóng bàn thú vị và kích thích như thế này nhỉ!Vẫn là đưa một quả nửa cao, Hứa Tuế An biết anh đánh sang bên phải, vội vàng điều chỉnh bước chân về phía bên phải, nhưng lực và tốc độ bóng của Vương Diễm Chi thật sự quá nhanh, cô đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn vung vợt hụt, cánh tay còn va vào cạnh bàn."Tuế Tuế? Em không sao chứ?" Vương Diễm Chi vội vàng ném vợt sang một bên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Hứa Tuế An xem xét, chỗ bị va vào có chút đỏ, "Có thể sẽ bị bầm tím."Hơi ấm từ cổ tay truyền đến, Vương Diễm Chi lo lắng nhìn cánh tay cô, khoảng cách còn gần như vậy, mặt Hứa Tuế An lập tức nóng lên, gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch."Không... không sao đâu ạ!" Hứa Tuế An rút tay về, giả vờ thoải mái lắc lắc.Vương Diễm Chi chợt nhận ra, nắm cổ tay người ta quả thật có chút đường đột, gãi gãi đầu: "Em qua bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi."Hứa Tuế An gật đầu, tìm một chỗ trống bên sân ngồi xuống, xoa xoa chỗ bị đỏ, vẫn còn hơi đau âm ỉ. Nghĩ mình thật là chỉ biết cắm đầu vào giải đề, năng lực vận động kém như vậy, kỳ nghỉ hè phải đi rèn luyện cho tốt mới được.Vương Diễm Chi lấy một chai nước đưa cho cô, ngồi xuống bên cạnh. Anh cũng không biết nên nói chuyện gì với cô bé, nhưng cũng không tiện bỏ mặc người ta ở đây."Anh trai, em có thể hỏi anh một câu hỏi được không?" Hứa Tuế An nhìn những vận động viên vẫn đang kiên trì tập luyện mà cô không gọi được tên."Em hỏi đi.""Anh có lúc nào cảm thấy không kiên trì được hoặc mờ mịt không biết tương lai sẽ đi về đâu không?" Hứa Tuế An cảm thấy câu hỏi này có chút đầu voi đuôi chuột, vội vàng giải thích thêm, "Em là gần đây sắp thi đại học rồi, có chút căng thẳng."Đan tay vào nhau, Hứa Tuế An do dự nói tiếp, dù sao cô và Vương Diễm Chi sau này cũng chưa chắc có cơ hội gặp lại, coi như là một lần trút bầu tâm sự cũng tốt: "Mấy lần thi trước em đều không được tốt lắm, cảm giác dù cố gắng làm bài tập, đọc sách cũng vô ích, có lẽ trình độ của em cũng chỉ đến đó thôi. Em cũng không biết nên kiên trì hay là..."Vương Diễm Chi không biết cô bé vì sao đột nhiên hỏi anh điều này, nhưng biết đâu Miên Miên cũng sẽ có những khó khăn như vậy. Anh suy nghĩ một lát, hỏi lại: "Miên Miên nói muốn học tâm lý học, còn em, em muốn học chuyên ngành gì? Muốn làm gì?""Em sao? Em muốn làm phóng viên." Hứa Tuế An cười, bố cô cũng là một phóng viên."Chuyện học hành thì anh còn chưa giỏi bằng hai đứa đâu, nhưng nếu nói về đánh bóng, thì," Vương Diễm Chi xoa xoa vết chai trong lòng bàn tay, thô ráp và dày cộm "thật ra cũng giống nhau cả thôi, không có chuyện gì có thể nhìn thấy kết quả ngay lập tức. Nếu không nỗ lực, không kiên trì, em sẽ không biết giới hạn của mình ở đâu. Vì em có việc muốn làm, có mục tiêu, vậy thì cứ tiếp tục tiến lên vì mục tiêu của mình, đừng luôn nghĩ về kết quả tốt đẹp trong thời gian ngắn. Sự kiên trì này, mỗi ngày đều phải không ngừng tự nhìn nhận, tổng kết, và tiến bộ. Thi cử chỉ là một trong những con đường giúp em đạt được mục tiêu, không cần phải lo lắng, nhớ kỹ mục tiêu của mình, em sẽ luôn có động lực.""Tuế Tuế," Vương Diễm Chi cong môi nhìn cô, "Hơn nữa thật sự cố gắng đến mức đó rồi, ông trời cũng sẽ giúp em, mẹ anh nói vậy."Sau này mỗi khi Hứa Tuế An cảm thấy lo lắng, cô sẽ nhớ đến lời của Vương Diễm Chi, nhai hai viên kẹo bạc hà, để tâm trạng trở lại bình tĩnh. Hứa Tuế An quy việc Vương Diễm Chi ảnh hưởng đến cô là "sức mạnh của thần tượng". Khi rảnh rỗi, cô cũng cùng mẹ xem các trận đấu và phỏng vấn của anh, xem chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, xem chàng trai trẻ hăng hái tiến lên, xem chàng trai trẻ không bao giờ chịu khuất phục."Tuế Tuế, ngẩn người gì vậy?" Vương Uyển Chi huơ hươ tay trước mắt cô, "Tớ nói chuyện với cậu mà cậu không nghe thấy gì à?"Hứa Tuế An hoàn hồn, cẩn thận cất gói hạt cà phê vào tủ: "Cậu nói gì đấy? Tớ vừa nãy bị phân tâm. Đúng rồi, giúp tớ cảm ơn anh cậu nhé."Vương Uyển Chi hừ nhẹ một tiếng: "Tự đi cảm ơn đi, cậu không phải có WeChat của anh ấy sao!"Có lần điện thoại của Vương Uyển Chi hết pin, Hứa Tuế An vốn định đi giúp cô ấy thuê sạc dự phòng, nhưng Vương Uyển Chi không cho, trực tiếp dùng WeChat của cô kết bạn với anh trai mình, nhờ anh ấy liên hệ người đến đón. Sau này trước kỳ thi đại học, Vương Diễm Chi có trận đấu ở nước ngoài không thể đến tiễn em gái mình đi thi nên anh đã gửi tin nhắn thoại "Cố lên" cho cô trên WeChat. Miên Miên còn giục anh gửi lời cổ vũ cho Hứa Tuế An nhưng đối phương không trả lời. Còn chưa kịp thất vọng, điện thoại của cô đã reo lên, và cho đến bây giờ cô vẫn luôn giữ tin nhắn thoại đó.Anh ấy nói: "Cố lên nhé, Tuế Tuế.""Thế để lát nữa đi. Mà cậu vừa nói gì? Chuyện giao thừa gì cơ?"Nhắc đến đêm giao thừa, Vương Uyển Chi lấy lòng kéo tay Hứa Tuế An: "Tớ muốn cùng anh Hữu đi đón giao thừa mà, nhưng bị anh trai tớ biết rồi. Anh ấy cũng muốn đi theo, nhưng thế thì còn gì mà riêng tư nữa chứ, đúng không ha ha ha ~""Cho nên, cậu muốn tớ cùng đi? Tốt nhất là giúp cậu giữ chân anh trai cậu đúng không? Vương Miên Miên cậu tính toán cũng giỏi thật đấy!" Hứa Tuế An nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, trêu chọc."Vậy cậu có đi không!"Có thể gặp Vương Diễm Chi, cô muốn đi.Tiễn Vương Miên Miên đi, Hứa Tuế An tựa lưng vào ghế nhìn điện thoại, màn hình vẫn dừng ở giao diện trò chuyện với Vương Diễm Chi. Giống như cô nghĩ lúc trước, Hứa Tuế An quả thực chưa gặp lại Vương Diễm Chi lần nào nữa. Tin nhắn cuối cùng là lời cảm ơn của cô khi trả lời tin nhắn động viên của anh, còn lại nhiều nhất cũng chỉ là hai người thỉnh thoảng tương tác bằng cách thích bài đăng của nhau...Xóa xóa gõ gõ mấy dòng, vẫn chỉ là một câu khô khan "Cảm ơn anh đã mang cà phê cho em", có phải quá cứng nhắc rồi không... Nhưng quá nhiệt tình thì cô cũng không biết phải làm sao, khiến Hứa Tuế An lo lắng đến mức muốn vò đầu bứt tai.Thôi vậy, dù sao đêm giao thừa cũng sẽ gặp nhau. Gặp mặt rồi nói cảm ơn cũng được, còn có thành ý hơn, Hứa Tuế An tự an ủi mình, vẫn là xóa đoạn tin nhắn đi không gửi nữa.Đêm giao thừa—Đợi Vương Diễm Chi và Giang Thần Hữu tập luyện xong, họ mới lái xe đến đón Vương Uyển Chi và Hứa Tuế An đi công viên giải trí."Thế này không được, hai người họ trầm lặng quá." Vương Uyển Chi kéo Giang Thần Hữu nhỏ giọng bàn bạc. Xem ra hành động bốn người vẫn không ổn, có cô ở đó, đều là cô khuấy động không khí, vẫn là ở riêng mới có cơ hội."Anh trai, Tuế Tuế, chúng ta đi ngồi vòng đu quay đi! Giờ này ngắm cảnh đêm chắc chắn rất đẹp!"Kéo họ đi xếp hàng vòng đu quay, gần đến lượt, Vương Uyển Chi đột nhiên nói muốn đi vệ sinh, kéo Giang Thần Hữu mở lối đi riêng rồi chạy mất.Vương Diễm Chi bất lực lắc đầu: "May mà con bé không nói muốn đi học diễn xuất, giả quá."Hứa Tuế An phì cười, trong lòng nghĩ không phải hai cái bóng đèn này có công suất lớn quá sao, Miên Miên không tìm cơ hội chuồn đi mới lạ. "Vậy chúng ta vẫn ngồi vòng đu quay chứ?""Ngồi đi, cũng sắp đến lượt rồi." Vương Diễm Chi nhìn vẻ mặt rõ ràng vui vẻ hơn của cô bé, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.Bước vòng đu quay, nhân viên thấy chỉ có hai người họ đi cùng nhau, mặc định họ là một cặp, rất tinh ý sắp xếp cho họ một khoang riêng. Khi cánh cửa cabin đóng lại, không gian kín và chật hẹp chỉ còn lại hai người đối diện nhau.Quá mức vi diệu quá mức ngại ngùng, Hứa Tuế An nghĩ."Cà phê, Miên Miên đưa cho em rồi chứ?" Vương Diễm Chi nhìn Hứa Tuế An hỏi."Vâng, đưa rồi." Hứa Tuế An nhớ ra, hôm nay còn chưa có cơ hội nói cảm ơn với người ta, "Cảm ơn... anh trai. Anh đang thi đấu mà còn nhờ anh giúp mua đồ, em không ngờ Miên Miên lại nói với anh, ngại quá."Vương Diễm Chi ngẩn người: "Miên Miên không nhờ anh mua." Anh có chút không tự nhiên xoa xoa ngón tay, "Anh chỉ là nghe Miên Miên nói em thích, nên đi mua thôi."Hứa Tuế An nín thở, có chút không hiểu hết ý tứ trong lời nói của Vương Diễm Chi, vậy Vương Diễm Chi là vì cô thích nên đặc biệt đi mua? Trái tim thiếu nữ nhỏ bé không kìm được bị khuấy động, rồi lại bị lý trí của bản thân đè xuống, cô và Vương Diễm Chi mới chỉ gặp nhau một lần, nghĩ gì lung tung thế!Còn chưa đợi Hứa Tuế An nghĩ xong, Vương Diễm Chi lại nói: "Anh thấy bài đăng trên vòng bạn bè của em rồi, thi đỗ vào chuyên ngành mình thích. Tuy muộn một chút, coi như chúc mừng em thuận lợi đạt được mục tiêu giai đoạn?""Mục tiêu giai đoạn?" Hứa Tuế An nghĩ nghĩ, thật sự là vậy, "Anh còn nhớ sao?""Nhớ chứ, em muốn làm phóng viên, đúng không?"Hứa Tuế An đột nhiên cảm thấy, cô hình như không chỉ có chút ngưỡng mộ Vương Diễm Chi."Không hoàn toàn là vậy." Hứa Tuế An nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Vương Diễm Chi, cười vui vẻ.Vào khoảnh khắc nào đó mà ngay cả chính cô cũng không biết, lý do khiến cô kiên định phương hướng trong biển đề thi mênh mông lại có thêm một điều, cô từ Vương Diễm Chi cũng hấp thụ được động lực tiến lên cho chính mình. Bởi vì từng được ánh sáng soi rọi, nên cô nỗ lực theo đuổi ánh sáng, muốn giống như anh, trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.Vương Diễm Chi là ánh sáng của cô, nhưng anh cũng có núi của anh, có biển của anh, anh nên kiêu ngạo theo đuổi lý tưởng của mình, hiên ngang nghênh đón thời đại và tiếng reo hò thuộc về mình. Có lẽ cô cũng có thể theo đuổi anh, chứng kiến sự trưởng thành của anh."Em muốn trở thành phóng viên thể thao!" Hứa Tuế An ngại ngùng cười, "Nói không chừng sau này sẽ là em phỏng vấn anh đó!""Được thôi," Vương Diễm Chi sau một thoáng ngẩn người, cong khóe miệng, trong mắt tràn đầy ý cười, "Phóng viên Hứa tương lai, ngàn vạn lần đừng hỏi anh những câu hỏi khó trả lời quá nhé."Hứa Tuế An nhớ đến lần phỏng vấn sau trận đấu lần trước anh bị phóng viên hỏi đến mặt mày bất lực, không khỏi cong môi cười, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết đáng yêu, giống như ánh mặt trời ấm áp của mùa đông chiếu lên người, mềm mại, ấm áp. Trong lòng Vương Diễm Chi rung động, cô ấy cười lên vẫn rất đáng yêu."Oa, đã cao như vậy rồi." Hứa Tuế An ghé sát cửa sổ, "Đẹp quá."Vương Diễm Chi nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn Hứa Tuế An. Ánh đèn rực rỡ bên ngoài hắt lên khuôn mặt cô, đôi má trắng nõn nhuộm một tầng màu sắc tươi sáng, đôi mắt long lanh, sáng như sao trời."Tuế Tuế." Hứa Tuế An quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy, sáng trong của anh.Cabin từ từ lên đến điểm cao nhất."Chúc mừng năm mới.".....Ngày hôm sau, đội sắp xếp cho Vương Diễm Chi nhận phỏng vấn đầu năm."Được rồi, cảm ơn Diễm Chi đã nhận lời phỏng vấn của chúng tôi. Hôm nay cũng là ngày đầu năm mới, vậy cuối cùng hỏi Diễm Chi, nếu như ngoài bóng bàn ra, có nguyện vọng năm mới nào hoặc lời chúc nào muốn chia sẻ với mọi người không?"Vương Diễm Chi cúi mắt suy nghĩ một lát, khóe miệng khẽ cong lên không thể nhận ra: "Có. Tôi hy vọng...""Tuế Tuế bình an."—*Tuế Tuế bình an, bên cạnh ý nghĩa là một câu chúc bình an qua năm mới thì mọi người đều rõ ý nghĩa còn lại rồi nhỉ =))
*Dòng thời gian: Năm 2052 Mùa đông lạnh giá cuối tháng 12 ở Bắc Kinh.Hứa Tuế An vừa mới thức dậy, bạn cùng phòng đã ra ngoài chơi với bạn trai, mấy ngày nay chỉ có một mình cô ở lại ký túc xá.Vốn định mở cửa sổ một lát cho thoáng khí, vừa đẩy cánh cửa ra, một cơn gió lạnh mang theo bông tuyết ập vào mặt. Không khí lạnh lẽo đột ngột xông vào mũi, một cảm giác lạnh buốt khiến cô không khỏi rùng mình, điều chỉnh khe hở cửa sổ nhỏ lại, vội vàng tránh ra rồi quay đi rửa mặt.Thời tiết quá lạnh, Hứa Tuế An cũng không muốn đến nhà ăn của trường mua bữa sáng, dứt khoát lấy một gói bánh quy gặm tạm. Ngậm miếng bánh quy, cô tiện tay cầm bút gạch một đường lên lịch.Hứa Tuế An luôn có thói quen dùng lịch để ghi chép sự việc, ngày 29 đã bị gạch bỏ, hôm nay là ngày 30. Ô ngày 30 bị chiếm bởi ghi chú từ ngày trước đó, nhưng cũng may, hôm nay không có sắp xếp gì đặc biệt quan trọng."Năm nay chỉ còn... hai ngày nữa thôi."Ngày mai là đêm giao thừa rồi, nhưng Hứa Tuế An vẫn chưa có kế hoạch gì cho đêm giao thừa. Phải nói là, tất cả các chàng trai mời cô đều bị cô từ chối. Đêm giao thừa, là ngày cùng nhau mang theo những khát vọng và mong đợi về tương lai để chào đón năm mới đến, trong lòng Hứa Tuế An, ngày này rất đặc biệt, chỉ nên trải qua cùng với người đặc biệt.Cộc cộc cộc——"Tuế Tuế! Mở cửa!"Nuốt miếng bánh quy cuối cùng, phủi vụn bánh dính trên miệng, Hứa Tuế An mở cửa: "Vương Miên Miên, cậu đập muốn thủng cả cửa luôn rồi đấy!"Vẫy vẫy chiếc túi giấy kraft trong tay, Vương Uyển Chi tươi cười rạng rỡ: "Tuế Tuế tốt bụng của tớ, mau cho tớ vào, bạn yêu của cậu lạnh chết mất thôi~" Thân hình mảnh khảnh nhanh nhẹn lách vào phòng, "Không được trách tớ đâu đấy, tớ mang đồ tốt đến cho cậu nè!""Hạt cà phê?" Túi đựng trong tay Vương Uyển Chi là loại hạt cà phê của một nhãn hiệu rất ít người biết mà cô thích nhất, trong nước không mua được, chỉ có cửa hàng chuyên bán ở Đức, "Cậu thật sự nhờ anh cậu mua cho tớ rồi?!""Đúng vậy, tuần trước anh ấy không phải đang thi đấu ở Đức sao~ gần khách sạn của anh ấy có cửa hàng này, tiện tay mua luôn thôi~" Vương Uyển Chi không hề bận tâm, đưa túi cho Hứa Tuế An, dù sao thì việc nhờ vả anh trai cũng là sở trường của cô.Số hạt cà phê mà bạn bè mua hộ Hứa Tuế An quả thật đã gần hết rồi. Cô còn đang nghĩ xem có thể dùng loại hạt nào thay thế, đây chẳng phải là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đến sao! Nhưng nghĩ đến hạt cà phê là do Vương Diễm Chi giúp cô mua, cầm trên tay cảm giác dường như cũng khác.Đối với Hứa Tuế An, người đặc biệt chính là Vương Diễm Chi. Chuyện này Hứa Tuế An chưa từng nói với bất kỳ ai, kể cả Vương Uyển Chi.Hứa Tuế An và Vương Uyển Chi quen nhau ở một phòng tự học. Lúc đó cả hai đều là học sinh lớp 12 đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Hai cô gái tâm đầu ý hợp, nói chuyện hợp nhau, thậm chí cả trường đại học mong muốn cũng giống nhau, qua lại một thời gian thì trở thành bạn thân không gì không thể nói.Có thể trở thành bạn thân, Vương Uyển Chi đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của Hứa Tuế An, thành thật nói cho cô nghe tình hình gia đình. Hứa Tuế An chỉ gật đầu rất nghiêm túc, nói với cô: "Mẹ tớ là fan couple của bố mẹ cậu, trong nhà còn có rất nhiều pin được thiết kế theo hình ảnh bố mẹ cậu mà mẹ tớ sưu tầm được, mẹ tớ quý như vàng ấy." Khiến Vương Uyển Chi cười phá lên.Sau này gần đến tháng sáu, kỳ thi đại học ngay trước mắt, hai người từ khi khai giảng đến giờ vẫn luôn giải đề ôn thi, chưa từng nghỉ ngơi một ngày, áp lực cũng ngày càng lớn. Thấy rõ hiệu suất học tập ngày càng giảm sút do mệt mỏi, Vương Uyển Chi chủ động đề nghị muốn đưa Hứa Tuế An đi giải tỏa tâm lý, thay đổi không khí.Hai người đạt được đồng thuận, tự cho mình nghỉ nửa ngày. Vương Uyển Chi quyết định đưa Hứa Tuế An đến Tổng cục Thể thao, "vận động là liều thuốc bổ não tốt nhất" mà. Đối với Vương Uyển Chi, địa điểm vận động quen thuộc nhất không nghi ngờ gì chính là Tổng cục."Miên Miên, tớ đến đây không tiện lắm đâu..." Hứa Tuế An chưa từng đến Tổng cục cũng biết đây không phải là nơi tùy tiện có thể vào. Thế nhưng Vương Uyển Chi dễ dàng nở nụ cười rạng rỡ với bác bảo vệ ở cổng, quẹt thẻ là vào được, "Ai mà không biết tớ chứ~", cô gái nhỏ kiêu hãnh nói như vậy."Yên tâm đi Tuế Tuế, tớ lớn lên ở đây từ nhỏ rồi, không sao đâu, giờ này chúng ta cũng không làm ảnh hưởng đến họ tập luyện." Cho dù có chuyện gì thì cũng có anh trai cô che chở, Vương Uyển Chi lè lưỡi, hơn nữa, cô cũng có một chút ý đồ riêng.Đây là lần đầu tiên Hứa Tuế An bước vào một sân tập chuyên nghiệp như vậy. Không gian rộng rãi sáng sủa, tràn ngập tiếng đế giày và sàn cao su ma sát chói tai, tiếng bóng đập lên bàn kêu ping pang, tiếng hô "Troy" vang lên liên tục, còn có... một vài tiếng quát mắng có chút đáng sợ.Nhìn từng vận động viên trước mắt đang chìm đắm trong tập luyện, mồ hôi nhễ nhại trước mặt, Hứa Tuế An bỗng thấy hơi xúc động. Vì có một người mẹ là fan hâm mộ, cô ít nhiều cũng xem một vài trận đấu bóng bàn, ít nhất bây giờ cô đã nhớ được tên các thành viên đội chủ lực chỉ qua lời mẹ kể, đặc biệt là con trai của couple mà mẹ cô yêu thích, anh trai của Miên Miên – Vương Diễm Chi.Còn hầu hết các vận động viên bóng bàn khác trước mắt, cô hoàn toàn không thể gọi tên. Nhưng họ ngày qua ngày, dùng tuổi trẻ vung vãi mồ hôi và nước mắt trên cái bàn bóng này, hoặc thắng hoặc thua, hoặc được người người biết đến hoặc vô danh, thậm chí có thể sau khi kiên trì mới phát hiện ra, mình mang theo tài năng mà mình tự hào đến đội tuyển quốc gia, chẳng qua chỉ là nhận được tấm vé gặp gỡ những thiên tài thực sự.Thế còn cô, con đường cuối cùng mà cô kiên trì theo đuổi là gì? Hứa Tuế An có chút mờ mịt."Miên Miên, sao em đến mà không nói trước với anh, để anh ra cổng đón em chứ!" Một giọng nói mang theo sự ngạc nhiên và vui mừng.Hứa Tuế An nhìn người đến, ánh mắt chứa đựng nụ cười không thể che giấu, dáng người cao ráo, thẳng tắp mang theo hơi thở tươi trẻ tràn đầy, cô nhớ lại, người này hẳn là một trong những chủ lực của đội nam – Giang Thần Hữu."Em sợ làm phiền anh tập luyện mà, em đâu còn là con nít cần anh đón nữa!" Vương Uyển Chi chu miệng, rõ ràng là đang làm nũng.Hứa Tuế An kín đáo đánh giá hai người, một người mặt đỏ, một người vành tai đỏ, cô hiểu ý gật đầu: Mẹ ơi, con hình như có chút hiểu cảm giác đu couple rồi."Ái daa!"Vương Uyển Chi đột nhiên kêu lên một tiếng, khiến Hứa Tuế An giật mình, phía sau có người đang véo má Miên Miên! Cô vội vàng quay lại nhìn, chàng trai phía sau cao gầy, da thậm chí còn trắng hơn so với trên TV, mặc một chiếc áo thun thể thao màu trắng đơn giản, giữa những sợi tóc trên trán vẫn có thể nhìn thấy những tia sáng lấp lánh.Là Vương Diễm Chi!"Vương Miên Miên, em không ở nhà đọc sách mà đến đây làm gì?" Vương Diễm Chi vừa tập luyện xong, giọng còn hơi khàn, nói chuyện với giọng trầm, nghe có chút uy nghiêm mà không cần phải nổi giận."Ui da... đau chết em... bỏ ra!" Vương Uyển Chi lắc đầu, cuối cùng cũng thoát khỏi tay anh trai mình, "Bọn em học hành rất nghiêm túc được không! Đồ Khoai thối!""Gọi anh trai, vô phép tắc." Vươn ngón trỏ chọc chọc vào trán Vương Uyển Chi, Vương Diễm Chi liếc mắt nhìn bên cạnh còn có một cô gái nhỏ đeo ba lô đang nhìn hai anh em họ, "Đây là?""Đây là bạn tốt của em, tên là Hứa Tuế An, cứ gọi là Tuế Tuế là được rồi!"Vương Diễm Chi thu tay về đút vào túi, lịch sự gật đầu với Hứa Tuế An, lại nhìn Vương Uyển Chi, "Nói nhanh, đến đây làm gì, không nói anh gọi bố đến bắt em về nhà đấy.""Anh coi em là trẻ con ba tuổi à, còn bắt em..." Vương Uyển Chi lẩm bẩm, vẫn thành thật nói, "Hai bọn em ôn tập mệt quá rồi, em dẫn Tuế Tuế đến vận động một chút, vận động vừa phải có thể giúp não bộ suy nghĩ tốt hơn, vận động bổ não! Hiểu không?""Được, muốn vận động đúng không, đi đánh hai thùng bóng với anh." Vừa nói, Vương Diễm Chi định kéo cô đi. Vương Uyển Chi tuy không theo bóng bàn chuyên nghiệp, nhưng hồi nhỏ cũng có một thời gian tập luyện.Vương Uyển Chi tránh sang một bên: "Em không chơi với anh đâu, em nhờ anh Hữu dẫn em đi, hứ~" Cô kéo tay Giang Thần Hữu bỏ chạy, còn không quên nói thêm một câu, "Tuế Tuế giao cho anh đó anh trai!""Ôi... Miên Miên..." Hứa Tuế An muốn lên tiếng cũng đã muộn.Vận động bổ não cái con khỉ nhà cậu, bổ não yêu đương thì có!Hứa Tuế An nắm chặt quai cặp sách, có chút ngại ngùng, có chút xấu hổ nhìn Vương Diễm Chi. Anh đang nhíu mày nhìn hướng Miên Miên và Giang Thần Hữu chạy đi.Lời nói của Vương Diễm Chi nghe có vẻ hơi hung dữ với Miên Miên, nhưng Miên Miên vừa kêu đau là anh đã buông tay, trên mặt Miên Miên cũng không có vết tích gì, ngay cả lời đe dọa cũng giống như trêu chọc trẻ con. Người anh này đối với em gái khá tốt, Hứa Tuế An nghĩ, tiếc là cô là con một, không cảm nhận được cảm giác có anh trai."Ờ... bạn Hứa?" Vương Diễm Chi cuối cùng cũng nhìn về phía cô."Anh trai... Miên Miên?"Hai người nhìn nhau mỉm cười."Vậy anh gọi em là Tuế Tuế nhé, em không phiền chứ? Em có thể gọi anh là Vương Diễm Chi, Tiểu Vương, hoặc giống như Miên Miên gọi anh là anh trai đều được."Hứa Tuế An không ngờ Vương Diễm Chi cười lên lại đẹp như vậy, còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, rất giống với viên kẹo bạc hà mà cô thích ăn mỗi khi làm bài tập đến hoa mắt chóng mặt, thanh mát, còn có chút ngọt ngào."Không phiền ạ, anh trai."Gần như là buột miệng nói ra tiếng "anh trai", gọi xong Hứa Tuế An có chút đỏ mặt, cô trở nên mê trai từ lúc nào vậy?Vương Diễm Chi lại rất tự nhiên, Hứa Tuế An và Miên Miên đều là học sinh lớp 12, vậy cũng xấp xỉ tuổi nhau, trong mắt anh đều là các cô em gái nhỏ. Hơn nữa so với tính cách tiểu ma vương của em gái mình, Hứa Tuế An nhìn hiền lành ngoan ngoãn hơn, chơi cùng cũng có thể trông nom Miên Miên.Không ngờ Vương Diễm Chi thật sự chuẩn bị dẫn cô đi học đánh bóng. Hứa Tuế An vừa nhìn đã biết anh vừa tập luyện xong, sao có thể để người ta tiếp tục chơi đùa với mình, cô liên tục xua tay thì vừa hay bị một chàng trai bên cạnh nghe được trêu chọc một câu: "Yên tâm đi em gái, mới thế này đã là gì, anh Khoai thể lực tốt lắm.""Cút đi." Vương Diễm Chi ném một quả bóng qua, chàng trai cũng không giận, cười nham nhở nhận lấy bóng rồi chạy đi."Ừm... Tuế Tuế, anh dạy em cầm vợt nhé?" Vương Diễm Chi từ trong túi lấy ra một cây vợt dự phòng đưa cho Hứa Tuế An."Không cần đâu..." Hứa Tuế An cầm vợt, ngẩng đầu, "Như vậy đúng không anh?""Đúng rồi, em biết cầm à?""Mẹ em là..." Xưng hô này của Hứa Tuế An đột nhiên có chút gượng gạo, "là fan của bố mẹ anh, hồi nhỏ cũng cho em đi học bóng bàn một thời gian, nhưng em không có năng khiếu, cũng chỉ biết chút ít thôi."Nhìn Vương Diễm Chi, Hứa Tuế An lại nói thêm: "Mẹ em bây giờ rất thích anh!" Dường như sợ lời nói của mình gây hiểu lầm, cô đính chính thêm, "Thích xem anh đánh bóng!"Vương Diễm Chi mím môi cười một lần nữa, thoải mái ôm một một thùng bóng: "Vậy cảm ơn dì giúp anh."Vì những điều cơ bản đều biết, Vương Diễm Chi dứt khoát dẫn em gái chơi đùa tùy ý, tay thả lỏng hết mức có thể, cùng Hứa Tuế An đánh qua đánh lại.Sau này Vương Diễm Chi còn tự châm biếm mình, rằng cả cuộc đời đánh bóng này của anh chưa bao giờ thả lỏng như vậy, quả thực là thả cả Thái Bình Dương.Đánh một lúc, Hứa Tuế An nghĩ mình đến đây còn chưa được thấy vị chủ lực này đánh thật sự, khá tiếc, thế là cô mở lời thăm dò: "Anh trai, anh có thể đánh một quả nghiêm túc không? Em muốn xem thử."Vương Diễm Chi gật đầu: "Vậy em đưa bóng cho anh."Quả nào của em đối với anh mà chẳng là đưa bóng chứ... Hứa Tuế An có chút tự biết mình, thả một quả bóng nửa cao qua."Vèo——" một tiếng, quả bóng trắng đã bị Vương Diễm Chi đánh trả lại với một cú đánh bùng nổ, khi Hứa Tuế An còn chưa kịp phản ứng.Vương Diễm Chi xoa xoa vợt, buồn cười nhìn cô bé kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía quả bóng chạm góc bàn bay lên, đôi mắt to tròn giống như một chú nai con.Có chút đáng yêu."Có thể thêm một quả nữa không! Em muốn đỡ thử!"Nai con đã đưa ra yêu cầu, vậy phải đáp ứng thôi."Anh sẽ đánh sang bên phải của em." Thái Bình Dương cũng đã thả, điểm rơi cũng đã chỉ, lại thả thêm cả một Đại Tây Dương.Hứa Tuế An hăm hở muốn thử, hồi nhỏ sao cô không thấy bóng bàn thú vị và kích thích như thế này nhỉ!Vẫn là đưa một quả nửa cao, Hứa Tuế An biết anh đánh sang bên phải, vội vàng điều chỉnh bước chân về phía bên phải, nhưng lực và tốc độ bóng của Vương Diễm Chi thật sự quá nhanh, cô đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn vung vợt hụt, cánh tay còn va vào cạnh bàn."Tuế Tuế? Em không sao chứ?" Vương Diễm Chi vội vàng ném vợt sang một bên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Hứa Tuế An xem xét, chỗ bị va vào có chút đỏ, "Có thể sẽ bị bầm tím."Hơi ấm từ cổ tay truyền đến, Vương Diễm Chi lo lắng nhìn cánh tay cô, khoảng cách còn gần như vậy, mặt Hứa Tuế An lập tức nóng lên, gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch."Không... không sao đâu ạ!" Hứa Tuế An rút tay về, giả vờ thoải mái lắc lắc.Vương Diễm Chi chợt nhận ra, nắm cổ tay người ta quả thật có chút đường đột, gãi gãi đầu: "Em qua bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi."Hứa Tuế An gật đầu, tìm một chỗ trống bên sân ngồi xuống, xoa xoa chỗ bị đỏ, vẫn còn hơi đau âm ỉ. Nghĩ mình thật là chỉ biết cắm đầu vào giải đề, năng lực vận động kém như vậy, kỳ nghỉ hè phải đi rèn luyện cho tốt mới được.Vương Diễm Chi lấy một chai nước đưa cho cô, ngồi xuống bên cạnh. Anh cũng không biết nên nói chuyện gì với cô bé, nhưng cũng không tiện bỏ mặc người ta ở đây."Anh trai, em có thể hỏi anh một câu hỏi được không?" Hứa Tuế An nhìn những vận động viên vẫn đang kiên trì tập luyện mà cô không gọi được tên."Em hỏi đi.""Anh có lúc nào cảm thấy không kiên trì được hoặc mờ mịt không biết tương lai sẽ đi về đâu không?" Hứa Tuế An cảm thấy câu hỏi này có chút đầu voi đuôi chuột, vội vàng giải thích thêm, "Em là gần đây sắp thi đại học rồi, có chút căng thẳng."Đan tay vào nhau, Hứa Tuế An do dự nói tiếp, dù sao cô và Vương Diễm Chi sau này cũng chưa chắc có cơ hội gặp lại, coi như là một lần trút bầu tâm sự cũng tốt: "Mấy lần thi trước em đều không được tốt lắm, cảm giác dù cố gắng làm bài tập, đọc sách cũng vô ích, có lẽ trình độ của em cũng chỉ đến đó thôi. Em cũng không biết nên kiên trì hay là..."Vương Diễm Chi không biết cô bé vì sao đột nhiên hỏi anh điều này, nhưng biết đâu Miên Miên cũng sẽ có những khó khăn như vậy. Anh suy nghĩ một lát, hỏi lại: "Miên Miên nói muốn học tâm lý học, còn em, em muốn học chuyên ngành gì? Muốn làm gì?""Em sao? Em muốn làm phóng viên." Hứa Tuế An cười, bố cô cũng là một phóng viên."Chuyện học hành thì anh còn chưa giỏi bằng hai đứa đâu, nhưng nếu nói về đánh bóng, thì," Vương Diễm Chi xoa xoa vết chai trong lòng bàn tay, thô ráp và dày cộm "thật ra cũng giống nhau cả thôi, không có chuyện gì có thể nhìn thấy kết quả ngay lập tức. Nếu không nỗ lực, không kiên trì, em sẽ không biết giới hạn của mình ở đâu. Vì em có việc muốn làm, có mục tiêu, vậy thì cứ tiếp tục tiến lên vì mục tiêu của mình, đừng luôn nghĩ về kết quả tốt đẹp trong thời gian ngắn. Sự kiên trì này, mỗi ngày đều phải không ngừng tự nhìn nhận, tổng kết, và tiến bộ. Thi cử chỉ là một trong những con đường giúp em đạt được mục tiêu, không cần phải lo lắng, nhớ kỹ mục tiêu của mình, em sẽ luôn có động lực.""Tuế Tuế," Vương Diễm Chi cong môi nhìn cô, "Hơn nữa thật sự cố gắng đến mức đó rồi, ông trời cũng sẽ giúp em, mẹ anh nói vậy."Sau này mỗi khi Hứa Tuế An cảm thấy lo lắng, cô sẽ nhớ đến lời của Vương Diễm Chi, nhai hai viên kẹo bạc hà, để tâm trạng trở lại bình tĩnh. Hứa Tuế An quy việc Vương Diễm Chi ảnh hưởng đến cô là "sức mạnh của thần tượng". Khi rảnh rỗi, cô cũng cùng mẹ xem các trận đấu và phỏng vấn của anh, xem chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, xem chàng trai trẻ hăng hái tiến lên, xem chàng trai trẻ không bao giờ chịu khuất phục."Tuế Tuế, ngẩn người gì vậy?" Vương Uyển Chi huơ hươ tay trước mắt cô, "Tớ nói chuyện với cậu mà cậu không nghe thấy gì à?"Hứa Tuế An hoàn hồn, cẩn thận cất gói hạt cà phê vào tủ: "Cậu nói gì đấy? Tớ vừa nãy bị phân tâm. Đúng rồi, giúp tớ cảm ơn anh cậu nhé."Vương Uyển Chi hừ nhẹ một tiếng: "Tự đi cảm ơn đi, cậu không phải có WeChat của anh ấy sao!"Có lần điện thoại của Vương Uyển Chi hết pin, Hứa Tuế An vốn định đi giúp cô ấy thuê sạc dự phòng, nhưng Vương Uyển Chi không cho, trực tiếp dùng WeChat của cô kết bạn với anh trai mình, nhờ anh ấy liên hệ người đến đón. Sau này trước kỳ thi đại học, Vương Diễm Chi có trận đấu ở nước ngoài không thể đến tiễn em gái mình đi thi nên anh đã gửi tin nhắn thoại "Cố lên" cho cô trên WeChat. Miên Miên còn giục anh gửi lời cổ vũ cho Hứa Tuế An nhưng đối phương không trả lời. Còn chưa kịp thất vọng, điện thoại của cô đã reo lên, và cho đến bây giờ cô vẫn luôn giữ tin nhắn thoại đó.Anh ấy nói: "Cố lên nhé, Tuế Tuế.""Thế để lát nữa đi. Mà cậu vừa nói gì? Chuyện giao thừa gì cơ?"Nhắc đến đêm giao thừa, Vương Uyển Chi lấy lòng kéo tay Hứa Tuế An: "Tớ muốn cùng anh Hữu đi đón giao thừa mà, nhưng bị anh trai tớ biết rồi. Anh ấy cũng muốn đi theo, nhưng thế thì còn gì mà riêng tư nữa chứ, đúng không ha ha ha ~""Cho nên, cậu muốn tớ cùng đi? Tốt nhất là giúp cậu giữ chân anh trai cậu đúng không? Vương Miên Miên cậu tính toán cũng giỏi thật đấy!" Hứa Tuế An nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, trêu chọc."Vậy cậu có đi không!"Có thể gặp Vương Diễm Chi, cô muốn đi.Tiễn Vương Miên Miên đi, Hứa Tuế An tựa lưng vào ghế nhìn điện thoại, màn hình vẫn dừng ở giao diện trò chuyện với Vương Diễm Chi. Giống như cô nghĩ lúc trước, Hứa Tuế An quả thực chưa gặp lại Vương Diễm Chi lần nào nữa. Tin nhắn cuối cùng là lời cảm ơn của cô khi trả lời tin nhắn động viên của anh, còn lại nhiều nhất cũng chỉ là hai người thỉnh thoảng tương tác bằng cách thích bài đăng của nhau...Xóa xóa gõ gõ mấy dòng, vẫn chỉ là một câu khô khan "Cảm ơn anh đã mang cà phê cho em", có phải quá cứng nhắc rồi không... Nhưng quá nhiệt tình thì cô cũng không biết phải làm sao, khiến Hứa Tuế An lo lắng đến mức muốn vò đầu bứt tai.Thôi vậy, dù sao đêm giao thừa cũng sẽ gặp nhau. Gặp mặt rồi nói cảm ơn cũng được, còn có thành ý hơn, Hứa Tuế An tự an ủi mình, vẫn là xóa đoạn tin nhắn đi không gửi nữa.Đêm giao thừa—Đợi Vương Diễm Chi và Giang Thần Hữu tập luyện xong, họ mới lái xe đến đón Vương Uyển Chi và Hứa Tuế An đi công viên giải trí."Thế này không được, hai người họ trầm lặng quá." Vương Uyển Chi kéo Giang Thần Hữu nhỏ giọng bàn bạc. Xem ra hành động bốn người vẫn không ổn, có cô ở đó, đều là cô khuấy động không khí, vẫn là ở riêng mới có cơ hội."Anh trai, Tuế Tuế, chúng ta đi ngồi vòng đu quay đi! Giờ này ngắm cảnh đêm chắc chắn rất đẹp!"Kéo họ đi xếp hàng vòng đu quay, gần đến lượt, Vương Uyển Chi đột nhiên nói muốn đi vệ sinh, kéo Giang Thần Hữu mở lối đi riêng rồi chạy mất.Vương Diễm Chi bất lực lắc đầu: "May mà con bé không nói muốn đi học diễn xuất, giả quá."Hứa Tuế An phì cười, trong lòng nghĩ không phải hai cái bóng đèn này có công suất lớn quá sao, Miên Miên không tìm cơ hội chuồn đi mới lạ. "Vậy chúng ta vẫn ngồi vòng đu quay chứ?""Ngồi đi, cũng sắp đến lượt rồi." Vương Diễm Chi nhìn vẻ mặt rõ ràng vui vẻ hơn của cô bé, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.Bước vòng đu quay, nhân viên thấy chỉ có hai người họ đi cùng nhau, mặc định họ là một cặp, rất tinh ý sắp xếp cho họ một khoang riêng. Khi cánh cửa cabin đóng lại, không gian kín và chật hẹp chỉ còn lại hai người đối diện nhau.Quá mức vi diệu quá mức ngại ngùng, Hứa Tuế An nghĩ."Cà phê, Miên Miên đưa cho em rồi chứ?" Vương Diễm Chi nhìn Hứa Tuế An hỏi."Vâng, đưa rồi." Hứa Tuế An nhớ ra, hôm nay còn chưa có cơ hội nói cảm ơn với người ta, "Cảm ơn... anh trai. Anh đang thi đấu mà còn nhờ anh giúp mua đồ, em không ngờ Miên Miên lại nói với anh, ngại quá."Vương Diễm Chi ngẩn người: "Miên Miên không nhờ anh mua." Anh có chút không tự nhiên xoa xoa ngón tay, "Anh chỉ là nghe Miên Miên nói em thích, nên đi mua thôi."Hứa Tuế An nín thở, có chút không hiểu hết ý tứ trong lời nói của Vương Diễm Chi, vậy Vương Diễm Chi là vì cô thích nên đặc biệt đi mua? Trái tim thiếu nữ nhỏ bé không kìm được bị khuấy động, rồi lại bị lý trí của bản thân đè xuống, cô và Vương Diễm Chi mới chỉ gặp nhau một lần, nghĩ gì lung tung thế!Còn chưa đợi Hứa Tuế An nghĩ xong, Vương Diễm Chi lại nói: "Anh thấy bài đăng trên vòng bạn bè của em rồi, thi đỗ vào chuyên ngành mình thích. Tuy muộn một chút, coi như chúc mừng em thuận lợi đạt được mục tiêu giai đoạn?""Mục tiêu giai đoạn?" Hứa Tuế An nghĩ nghĩ, thật sự là vậy, "Anh còn nhớ sao?""Nhớ chứ, em muốn làm phóng viên, đúng không?"Hứa Tuế An đột nhiên cảm thấy, cô hình như không chỉ có chút ngưỡng mộ Vương Diễm Chi."Không hoàn toàn là vậy." Hứa Tuế An nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Vương Diễm Chi, cười vui vẻ.Vào khoảnh khắc nào đó mà ngay cả chính cô cũng không biết, lý do khiến cô kiên định phương hướng trong biển đề thi mênh mông lại có thêm một điều, cô từ Vương Diễm Chi cũng hấp thụ được động lực tiến lên cho chính mình. Bởi vì từng được ánh sáng soi rọi, nên cô nỗ lực theo đuổi ánh sáng, muốn giống như anh, trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.Vương Diễm Chi là ánh sáng của cô, nhưng anh cũng có núi của anh, có biển của anh, anh nên kiêu ngạo theo đuổi lý tưởng của mình, hiên ngang nghênh đón thời đại và tiếng reo hò thuộc về mình. Có lẽ cô cũng có thể theo đuổi anh, chứng kiến sự trưởng thành của anh."Em muốn trở thành phóng viên thể thao!" Hứa Tuế An ngại ngùng cười, "Nói không chừng sau này sẽ là em phỏng vấn anh đó!""Được thôi," Vương Diễm Chi sau một thoáng ngẩn người, cong khóe miệng, trong mắt tràn đầy ý cười, "Phóng viên Hứa tương lai, ngàn vạn lần đừng hỏi anh những câu hỏi khó trả lời quá nhé."Hứa Tuế An nhớ đến lần phỏng vấn sau trận đấu lần trước anh bị phóng viên hỏi đến mặt mày bất lực, không khỏi cong môi cười, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết đáng yêu, giống như ánh mặt trời ấm áp của mùa đông chiếu lên người, mềm mại, ấm áp. Trong lòng Vương Diễm Chi rung động, cô ấy cười lên vẫn rất đáng yêu."Oa, đã cao như vậy rồi." Hứa Tuế An ghé sát cửa sổ, "Đẹp quá."Vương Diễm Chi nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn Hứa Tuế An. Ánh đèn rực rỡ bên ngoài hắt lên khuôn mặt cô, đôi má trắng nõn nhuộm một tầng màu sắc tươi sáng, đôi mắt long lanh, sáng như sao trời."Tuế Tuế." Hứa Tuế An quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy, sáng trong của anh.Cabin từ từ lên đến điểm cao nhất."Chúc mừng năm mới.".....Ngày hôm sau, đội sắp xếp cho Vương Diễm Chi nhận phỏng vấn đầu năm."Được rồi, cảm ơn Diễm Chi đã nhận lời phỏng vấn của chúng tôi. Hôm nay cũng là ngày đầu năm mới, vậy cuối cùng hỏi Diễm Chi, nếu như ngoài bóng bàn ra, có nguyện vọng năm mới nào hoặc lời chúc nào muốn chia sẻ với mọi người không?"Vương Diễm Chi cúi mắt suy nghĩ một lát, khóe miệng khẽ cong lên không thể nhận ra: "Có. Tôi hy vọng...""Tuế Tuế bình an."—*Tuế Tuế bình an, bên cạnh ý nghĩa là một câu chúc bình an qua năm mới thì mọi người đều rõ ý nghĩa còn lại rồi nhỉ =))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz