ZingTruyen.Xyz

Chung Ta Mot Thoi


Seoul cuối năm luôn có một cảm giác vừa vội vừa tĩnh lặng.
Jade đi trên phố Hongdae, tay cầm túi đồ, gió thổi làm mái tóc vương lên mặt.
Cô vừa rời khỏi buổi họp báo, đầu đầy suy nghĩ, tim lạc nhịp vài lần vì những ánh mắt tò mò của phóng viên.

Và rồi, như một điều quen thuộc đến mức khó tin, cô bắt gặp bóng người quen thuộc ở góc phố.
Anh đứng đó, áo khoác dài, tay trong túi, nhìn về phía cô.
Không cười, không gọi. Chỉ đứng yên.

Khoảnh khắc ấy, cô lạ lùng im bặt.
Bên trong, tim đập mạnh, nhưng cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Vẫn như cũ — thương nhưng chưa mở lòng.

---

Hôm đó, anh đi theo, nhưng không sát.
Chỉ bước song song, giữ khoảng cách đủ để cô cảm nhận được sự hiện diện mà không bị áp lực.
Thỉnh thoảng, anh nở nụ cười nhẹ khi cô vô tình nhìn về phía anh.
Một nụ cười nhỏ, không lời, nhưng đủ để khiến Jade ngừng thở vài nhịp.

Cô tự nhủ: “Mình chỉ cảm nhận thôi. Không phải là mở lòng.”
Nhưng mỗi bước chân bên nhau, cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang rung lên.

---

Buổi tối, cả hai cùng dừng chân ở một quán cà phê nhỏ trên đường Insadong.
Không ai nói gì.
Anh đặt một ly cacao nóng trước mặt cô, tựa hồ đoán rằng cô sẽ muốn.
Cô nhận lấy, tay hơi run, mắt tránh ánh nhìn anh.

“Anh không muốn ép em nói gì cả.”
Giọng anh khẽ, chỉ đủ để cô nghe.

Cô ngẩng lên, thấy ánh mắt anh dịu dàng.

“Em biết.”
Cô lặng im.
Không trả lời, nhưng lần đầu tiên cảm giác an toàn len vào cô — an toàn mà không làm trái tim cô loạn nhịp, chỉ đủ để cô nhận ra: anh đã thay đổi.


---

Những ngày sau, Seungcheol tiếp tục xuất hiện xung quanh Jade theo cách tinh tế:

Một chiếc bánh nhỏ để trước cửa phòng cô, kèm dòng chữ: “Không cần ăn hết, nhưng nhớ uống cà phê sáng.”

Một cuốn sách cũ được gửi qua bưu điện, bìa có vết mưa, như anh vừa lướt tay qua.

Một tấm hình chụp lén cô đang cười với bạn bè, gửi vào tối hôm trước, kèm lời nhắn: “Cười thế này là em nhất.”

Cô không trả lời.
Nhưng không vứt bỏ.
Cô đọc, cô ngắm, cô cảm nhận.
Vẫn giữ khoảng cách, nhưng tim cô nhói nhói — rung động, dè dặt, và vừa sợ vừa muốn.

---

Một buổi chiều, khi họ gặp nhau trong studio chụp hình, anh không nói gì, chỉ đứng cạnh cô, đưa cho cô áo khoác.

“Lạnh đó. Mặc vào.”

Cô mặc, cảm nhận hơi ấm anh để lại trên vải, ánh mắt chạm nhau thoáng qua — không lời, không cử chỉ quá gần.
Chỉ là, trong khoảnh khắc ấy, Jade nhận ra: mỗi khoảng cách anh rút lại, trái tim cô lại rung lên mạnh hơn một nhịp.

---

Đêm về, Jade ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống đường phố.
Những thứ tưởng như nhỏ nhặt — ly cacao, tấm ảnh, cuốn sách — làm cô nhận ra một điều:
Anh đang ở lại, theo cách vừa đủ để cô cảm nhận mà không buộc cô phải mở lòng.
Và cô hiểu, mình cũng đang bị kéo gần hơn từng chút một.

Nhưng vẫn chưa phải là mở lòng.
Chỉ là rung động — ngọt ngào, nhưng vừa đủ để cô thấy sợ hãi.

---

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi dài, cảm nhận nhịp tim dần chậm lại.
Vẫn chưa ngọt.
Vẫn chưa yêu lại.
Chỉ là, hai trái tim từng rạn nứt, giờ đang nhích gần nhau, bước trên một khoảng cách vừa đủ — để không vỡ, nhưng cũng đủ để cảm nhận nhau.

---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz