ZingTruyen.Xyz

Chung Ta Mot Thoi


Seoul đêm ấy mưa.
Không lớn, không dữ dội, chỉ đủ để khiến con phố Itaewon loang loáng ánh đèn vàng trên mặt nước.
Jade ngồi bên khung kính, nhìn ra ngoài. Những chiếc ô đen di chuyển thành dòng người đều đặn, chậm rãi và lạnh.

Tin nhắn của anh vẫn nằm trên màn hình, vỏn vẹn vài chữ:

“Anh đang ở đây. Nếu em vẫn còn muốn nói chuyện.”

Cô đọc lại đến lần thứ tư, rồi đặt điện thoại xuống.
Bên ngoài, gió thổi làm rèm lay nhẹ. Tiếng nhạc trong quán cà phê cũ rích, vang mờ trong không gian ấm áp — thứ ấm áp không chạm được vào lòng người.

Cô không trả lời.
Không phải vì giận, mà vì sợ.
Sợ rằng, chỉ cần một bước chân ra ngoài, tất cả những gì cô dày công giấu suốt sáu tháng qua sẽ vỡ tan như chưa từng được kìm lại.

---

Scoups đứng dưới mái hiên bên kia đường.
Tay anh cầm ô, áo hoodie ướt phần vai.
Anh nhìn qua tấm kính, thấy cô — dáng ngồi ấy, mái tóc ấy, đôi tay đang ôm cốc cà phê để lấy chút hơi ấm.
Vẫn là Jade của anh, chỉ khác là giờ cô không còn ngồi trong thế giới của anh nữa.

Anh chờ.
Không nhắn thêm.
Không bước vào.
Cứ thế đứng đó, giữa cơn mưa, giữa hàng ngàn suy nghĩ trôi ngang.

---

Jade ngẩng lên, vô tình bắt gặp ánh nhìn quen thuộc xuyên qua lớp kính mờ.
Cô khựng lại.
Khoảnh khắc ấy, thế giới như ngừng chuyển động — chỉ còn tiếng tim đập và tiếng mưa rơi ngoài hiên.

Cô bước ra ngoài.
Không mang ô.
Mưa lạnh quấn lấy vai áo, gió lùa qua tóc, nước mưa chảy trên gò má mà cô không biết đó là nước hay nước mắt.

Scoups tiến lại, hơi thở anh hòa vào hơi lạnh của đêm.
Không ai nói gì.
Chỉ có đôi mắt tìm nhau – vụng về, lạc lõng, và thương.

---

“Em vẫn ổn chứ?”
Anh hỏi, giọng nhỏ, trầm như tiếng mưa rơi xuống mái hiên.

Jade gật nhẹ.

“Ừ. Còn anh?”

“Anh vẫn thế.”
Anh cười nhạt. “Vẫn hát, vẫn làm việc, vẫn nhớ em.”

Cô cúi xuống, đôi môi mím lại.
Không phải vì ngượng, mà vì trái tim đang run.
Cô từng nghĩ mình đủ mạnh để đứng trước anh như người xa lạ.
Nhưng hóa ra, chỉ cần nghe lại giọng anh, tất cả những điều cô giấu kỹ nhất đều ùa về.

---

Họ cùng đi dọc con phố, không ai mở ô.
Mưa rơi ướt áo, lạnh thấu vai, nhưng chẳng ai buồn che.
Người ta đi lướt qua họ, không biết rằng có hai người đang cố bước chậm lại để níu giữ một khoảnh khắc có thể chẳng bao giờ lặp lại.

> “Anh từng đến đây nhiều lần,” anh nói.
“Chỉ để xem em có còn ngồi ở chỗ cũ không.”

Cô cười.

“Em tưởng anh quên rồi.”

“Có những thứ anh cố quên, nhưng không thể.”
Anh dừng lại, quay sang nhìn cô.
“Như cách em khuấy cà phê ba lần trước khi uống.
Hoặc mỗi khi em buồn, em không khóc – em chỉ im.”

Câu nói làm Jade lặng đi.
Cô nhìn anh, đôi mắt dày hơi nước.
Thật ra, cô cũng chẳng quên gì cả.
Chỉ là, người ta thường giả vờ quên để có thể tiếp tục sống.

---

Cả hai dừng lại ở góc hẻm nhỏ, nơi ánh đèn đường hắt lên từ vũng nước.
Mưa vẫn rơi, ánh sáng hắt vào khiến mọi thứ trông như mờ ảo.
Không ai nói gì thêm.
Chỉ có sự im lặng – thứ ngôn ngữ duy nhất của những người từng yêu nhau.

Jade lên tiếng trước, giọng khẽ đến mức gần như tan trong gió:

“Lẽ ra chúng ta không nên gặp lại.”

Scoups nhìn cô.
Ánh mắt anh có một nỗi buồn không tên, thứ buồn của người hiểu rằng đã mất, nhưng vẫn muốn cố giữ lại một chút gì.

> “Anh biết. Nhưng nếu không gặp lại, anh sẽ không thể ngừng nghĩ rằng… có khi nào em vẫn còn ở đây.”

Cô ngẩng lên, nhìn anh.
Mưa đọng trên mi, ánh đèn đường phản chiếu trong đôi mắt – sáng nhưng đầy giằng xé.

“Em ở đây thật,” cô nói, “chỉ là không còn ở trong tim anh nữa.”

Anh cười. Một nụ cười chậm, đau và đẹp đến mức khiến cô thấy mình như sắp khóc.

> “Em sai rồi. Vấn đề là… anh chưa bao giờ để em ra khỏi đó.”


---

Mưa nặng hạt hơn.
Jade lùi lại nửa bước, như sợ rằng chỉ cần đứng gần hơn, mọi thứ sẽ đổ vỡ thêm lần nữa.

“Đừng như trước nữa, Seungcheol. Mình đã quá mệt rồi.”

Anh gật.
Nhưng trong ánh nhìn ấy, cô biết – anh sẽ không dừng lại.
Có những người, khi đã yêu, họ không biết cách buông.
Họ chỉ biết yêu đến khi nào chẳng còn gì để mất.

---

Đêm ấy, họ rời đi theo hai hướng khác nhau.
Không ôm, không nói tạm biệt.
Chỉ có một cơn mưa dài – và một nỗi đau chưa kịp đặt tên.

Trên đường về, Scoups bật điện thoại, mở ghi chú cũ.
Một dòng chữ anh viết từ rất lâu, giờ đọc lại vẫn khiến ngực mình nghẹn:

“Nếu một ngày chúng ta lạc mất nhau, anh hy vọng mưa sẽ giúp anh tìm thấy em.”

Và đêm đó, Seoul vẫn mưa.
Nhưng giữa hàng ngàn giọt rơi xuống mặt đường, có một giọt mang hình trái tim anh – đang tan ra, lặng lẽ, và thật.

---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz