Chung Ta Mot Thoi
Seoul tối, ánh đèn vàng trải dài trên các con phố nhỏ, phản chiếu những vệt nước mưa còn sót lại từ buổi chiều.
Jade bước đi bên anh, hai người không nắm tay nhưng khoảng cách giờ chỉ còn vài centimet.
Mỗi bước chân, mỗi hơi thở, đều nhắc nhở cô: trái tim đang rung động, và lần này không thể chối từ.
---Họ dừng trước một quán cà phê nhỏ, nơi ánh đèn nhạt hắt ra ngoài cửa kính.
Anh kéo ghế cho cô, ánh mắt dịu dàng, nụ cười thoáng qua — không hoa mỹ, chỉ đủ để cô nhói nhói trong lồng ngực. “Em biết không… anh sợ lắm nếu em rút lui lần nữa.”
Cô lặng im, ánh mắt dừng lại trên tay anh khi anh đặt ly cacao trước mặt cô. “Em… em không sợ nữa.”
Giọng cô thấp, hơi run, nhưng đầy quyết tâm.
Một rung động ngọt ngào len qua tim, nhưng đồng thời cũng day dứt — như thể trái tim vừa được chạm đến, nhưng lại sợ vỡ.
---Họ ra khỏi quán, đi trên con phố vắng.
Anh tiến sát hơn, chỉ đủ để cô cảm nhận hơi ấm anh lan sang cơ thể.
Chạm nhẹ vào tay cô khi lấy khăn quàng từ túi, chạm nhẹ vào vai khi cô bước chậm.
Mỗi lần chạm, tim cô nhói, rung lên mạnh, nhưng cô không né tránh. “Anh không ép em. Anh chỉ muốn… gần em, lần này thật sự.”
Giọng anh trầm, ấm, khiến cô khẽ thở dài, vừa ngọt, vừa day dứt.
Cô nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Em… em cũng muốn…”
Cô dừng lời, không dám nói trọn, nhưng ánh mắt đã nói hết trái tim cô.
---Một khoảnh khắc ngắn, họ đứng giữa phố vắng, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt, ánh mắt giao nhau.
Anh khẽ cầm tay cô, không gấp gáp, không áp lực, chỉ chạm nhẹ, nhưng đủ để cả hai cảm nhận: một sự gần gũi trọn vẹn đã bắt đầu.Cô nhắm mắt, tim rung lên từng nhịp, ngọt nhưng cũng day dứt.
Một cảm giác vừa mong chờ, vừa sợ hãi, nhưng lần đầu sau nhiều tháng, cô không rút lui.
---Đêm đó, Jade về nhà, nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim vẫn còn dồn dập.
Ngọt, rung động, và day dứt — tất cả hòa vào nhau, chuẩn bị cho khoảnh khắc cuối cùng: khi mọi dè dặt tan biến, trái tim sẽ hoàn toàn mở ra, cho lần yêu lại trọn vẹn.
---
Jade bước đi bên anh, hai người không nắm tay nhưng khoảng cách giờ chỉ còn vài centimet.
Mỗi bước chân, mỗi hơi thở, đều nhắc nhở cô: trái tim đang rung động, và lần này không thể chối từ.
---Họ dừng trước một quán cà phê nhỏ, nơi ánh đèn nhạt hắt ra ngoài cửa kính.
Anh kéo ghế cho cô, ánh mắt dịu dàng, nụ cười thoáng qua — không hoa mỹ, chỉ đủ để cô nhói nhói trong lồng ngực. “Em biết không… anh sợ lắm nếu em rút lui lần nữa.”
Cô lặng im, ánh mắt dừng lại trên tay anh khi anh đặt ly cacao trước mặt cô. “Em… em không sợ nữa.”
Giọng cô thấp, hơi run, nhưng đầy quyết tâm.
Một rung động ngọt ngào len qua tim, nhưng đồng thời cũng day dứt — như thể trái tim vừa được chạm đến, nhưng lại sợ vỡ.
---Họ ra khỏi quán, đi trên con phố vắng.
Anh tiến sát hơn, chỉ đủ để cô cảm nhận hơi ấm anh lan sang cơ thể.
Chạm nhẹ vào tay cô khi lấy khăn quàng từ túi, chạm nhẹ vào vai khi cô bước chậm.
Mỗi lần chạm, tim cô nhói, rung lên mạnh, nhưng cô không né tránh. “Anh không ép em. Anh chỉ muốn… gần em, lần này thật sự.”
Giọng anh trầm, ấm, khiến cô khẽ thở dài, vừa ngọt, vừa day dứt.
Cô nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Em… em cũng muốn…”
Cô dừng lời, không dám nói trọn, nhưng ánh mắt đã nói hết trái tim cô.
---Một khoảnh khắc ngắn, họ đứng giữa phố vắng, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt, ánh mắt giao nhau.
Anh khẽ cầm tay cô, không gấp gáp, không áp lực, chỉ chạm nhẹ, nhưng đủ để cả hai cảm nhận: một sự gần gũi trọn vẹn đã bắt đầu.Cô nhắm mắt, tim rung lên từng nhịp, ngọt nhưng cũng day dứt.
Một cảm giác vừa mong chờ, vừa sợ hãi, nhưng lần đầu sau nhiều tháng, cô không rút lui.
---Đêm đó, Jade về nhà, nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim vẫn còn dồn dập.
Ngọt, rung động, và day dứt — tất cả hòa vào nhau, chuẩn bị cho khoảnh khắc cuối cùng: khi mọi dè dặt tan biến, trái tim sẽ hoàn toàn mở ra, cho lần yêu lại trọn vẹn.
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz