Chung Ta Mot Thoi
Seoul hôm nay nắng hanh, nhưng không ấm.
Gió lùa qua con phố nhỏ, thổi bay những chiếc lá vàng rơi.
Jade bước đi chậm rãi, tay cầm túi máy ảnh — vẫn thận trọng, vẫn dè dặt, nhưng tim cô đập mạnh hơn mọi ngày.Seungcheol đứng dưới tán cây gần đó, chiếc áo khoác dài, đôi tay giấu trong túi.
Khi cô nhận ra anh, không nhíu mày, không lo sợ.
Chỉ là, một cảm giác kỳ lạ len qua lồng ngực: anh lại gần, nhưng không chiếm đoạt, không vội vàng, chỉ hiện diện.
---Họ cùng đi dạo, im lặng nhưng không xa cách.
Đôi khi, một tay họ vô tình chạm nhau khi cùng nhặt lá rơi trên vỉa hè.
Cô giật mình, tim nhói.
Nhưng anh chỉ mỉm cười, nhấc tay ra chậm rãi, như thể sợ làm vỡ khoảnh khắc mong manh ấy.“Em ổn chứ?”
Giọng anh nhỏ, gần, ấm.
Cô khẽ gật, chỉ đủ để anh biết: cô đang cảm nhận, đang mở lòng, dù chưa dám nói ra.
---Họ dừng lại trước một cửa hàng sách nhỏ, ánh đèn vàng hắt ra từ khung cửa kính.
Anh bước vào trước, kéo cô lại:“Em muốn xem gì không?”
Cô lắc đầu, mắt lướt qua các giá sách, nhưng trong lòng lại chộn rộn.
Anh đứng cạnh, nhẹ nhàng, không chen vào, chỉ là hiện diện.
Cô nhận ra: mỗi bước anh tiến gần, trái tim cô lại nhạy cảm hơn.
---Một lúc sau, họ ngồi xuống ghế ngoài cửa hàng, ly cà phê còn nóng.
Anh đặt tay lên bàn, gần tay cô, nhưng không chạm vào. “Anh không ép em, Jade à.
Chỉ muốn chúng ta… gần nhau thôi, từ từ.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt gặp anh. “Em… em sợ.”
“Anh biết.”
“Sợ sẽ lại vỡ.”
Anh mỉm cười dịu dàng, giọng trầm: “Anh cũng sợ. Nhưng lần này, chúng ta sẽ chạm nhẹ thôi, để không vỡ.”
Cô không trả lời, chỉ nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim mình rung lên.
Lần đầu sau nhiều tháng, cô cho phép một cảm xúc thật chạm vào mà không chạy trốn.
Ngọt, nhưng vẫn dè dặt. Nhẹ nhàng, nhưng đủ để tim cô nhói.
---Trên đường về, họ đi cạnh nhau, không nắm tay, không nói quá nhiều.
Nhưng Jade biết một điều:
Chỉ cần anh ở cạnh, chỉ cần những chạm nhẹ ấy, cô đã cảm nhận được một niềm tin nhỏ, rằng lần này có thể khác.Cô mỉm cười khẽ trong lòng, không ai nhìn thấy.
Chưa phải yêu lại trọn vẹn.
Chỉ là, lần đầu sau nhiều tháng, cô không còn trốn tránh.
---Đêm đó, Jade mở điện thoại, nhìn tin nhắn anh gửi:“Chúng ta sẽ chạm nhẹ, nhưng anh sẽ không rời đi.”
Cô cười, nhắm mắt.
Một nụ cười vừa sợ vừa vui.
Ngọt, nhưng chưa trọn vẹn.
Và như thế, họ đã bắt đầu hành trình yêu lại, từng bước, từng bước một.
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz