ZingTruyen.Xyz

CHỨNG BỆNH KHIẾN VẠN NGƯỜI SAY ĐẮM GIỮA CHỐN QUYỀN UY

Chương 62

dabgthuha

Trong sân vườn, bảy vò rượu Trúc Diệp Thanh đã được chôn suốt bảy năm. Khi đào lên, lớp giấy Tuyên Thành và hồ gạo nếp niêm phong miệng vò được bóc ra, hương rượu thơm nồng lan tỏa khắp nơi. Bùn niêm phong được phủi đi, rượu rót xuống như dòng thác chảy tràn trên mảnh đất khô cằn nơi phần mộ. Mặt đất khô ráp, nhánh cỏ khô héo nay đều thấm đẫm, chuyển thành màu nâu đỏ ẩm ướt loang lổ.

Chu Sơn Hằng đặt chiếc vò rỗng xuống bên cạnh.

Chu mẫu đứng lặng lẽ một bên, lau đi những giọt nước mắt. Nỗi đau buồn hiện rõ, hằn sâu thêm những nếp nhăn quanh miệng và khóe mắt. Bà khẽ nói:
"Đây là Trúc Diệp Thanh cha con tự tay ủ khi còn sống. Lúc đó, ta cũng cùng ông ấy làm nên mẻ rượu này."

Khi Chu phụ qua đời, Nhị Lang còn chưa biết nói. Cậu bé chẳng có bao nhiêu ký ức về cha mình, nhưng đã biết nhận ra nỗi buồn của mẫu thân. Cậu nắm lấy tay bà, vỗ nhẹ, an ủi:
"Nương, đừng khóc."

"Nương không khóc nữa." Chu mẫu lau khô nước mắt, mỉm cười an ủi chính mình:
"Năm nay là năm tốt lành. Con cả của ta tranh đua học hành, đỗ đầu bảng kỳ thi quận, giờ sắp sửa lên kinh thành dự thi."

Chu Sơn Hằng đứng trước phần mộ, thắp ba nén hương.
"Cha, con đi đây."

Cậu mặc một chiếc áo kép màu xanh lơ, bên ngoài khoác thêm áo dài sắc xanh đậm đến mức gần như đen. Thân hình cao lớn, rắn rỏi như cây tùng vững chãi mọc trên vách núi, không còn bóng dáng của đứa trẻ nhút nhát, sợ sệt năm nào.

Chu mẫu đắp thêm cho con một chiếc áo lông cừu làm từ da dê. Ở nhà thường dân, khi mùa đông đến, áo kép chủ yếu được làm từ vải đay thô sơ, khó lòng chống lại cái rét khắc nghiệt phương Bắc. Những chiếc áo lông cừu như của Chu Sơn Hằng chỉ xuất hiện trong gia đình khá giả, đặc biệt là loại làm từ lông chồn, dê cừu tốt, hay thậm chí da heo cũng khó mà may được áo dày dặn.

Kinh thành tất nhiên là vùng rét lạnh. Để mua được chiếc áo này, Chu mẫu đã bán hết số vải dệt trong năm, tìm đến người nuôi dê trong làng để mua da về khâu thành áo.

Chu Sơn Hằng dặn dò:
"Nương, người nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhị Lang, đệ hãy chăm sóc tốt cho mẫu thân."

Nhị lang gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy quyết tâm.

Chu mẫu kiểm tra kỹ lại giấy chứng nhận lí lịch một lần nữa , bao gồm giấy khai tình trạng gia đình cùng giấy thông hành-những thứ cần thiết để trình báo khi đến kinh thành dự thi.

Bà dõi theo bóng lưng của con trai cả, nặng trĩu đôi vai với chiếc cặp trúc rời khỏi sân nhà.

Lúc này mới chỉ là canh năm. Trời còn chưa sáng, tiếng gáy đầu tiên của gà trống vừa cất lên, nhưng ở Giang Châu thôn quê giữa mùa đông, cách hừng đông vẫn còn xa. Cảnh vật làng quê yên tĩnh, những cánh đồng trống trải mênh mông chìm trong lớp sương lạnh. Trong không khí, mùi thảo mộc dưới chân và sương đọng trên mái hiên hòa vào nhau, mang theo hơi lạnh buốt giá.

Những cây xoan trong sân đã trút sạch lá, chỉ còn lại trên cành vài quả xoan vàng úa, xẹp lép.

Chu mẫu bỗng nhớ lại buổi sáng sớm ngày trưởng tử còn nằm trong tả lót bị bế rời đi. Cũng là một ngày mùa đông, cảnh vật cũng giống hệt hôm nay.

Bà đã đặt tên cho cậu bé là Chu Giang Quảng.

Dù cả hai anh em sinh đôi, nhưng trưởng tử và nhị tử lại không hoàn toàn giống nhau. Có lẽ vì khi vừa tròn tháng, gương mặt trẻ thơ còn nhăn nheo, khó mà nhận ra nét khác biệt rõ ràng.

Tuy nhiên, vị tăng nhân bế đi trưởng tử từng nói rằng:
"Trong hai đứa trẻ song sinh, trưởng tử sinh ra với hồn phách không trọn vẹn, không có thất tình lục dục. Nó không thể bước vào hồng trần, nếu không sẽ chuốc lấy tai họa, thậm chí mất mạng."

Chu mẫu vốn không tin, nhưng đối phương lại là quốc tăng của Đại Trừng quốc. Bà, chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, trước sự thuyết phục kiên quyết của quốc tăng, đành miễn cưỡng đồng ý. Trước lúc rời xa, bà đành gửi gắm trưởng tử còn nằm trong tã lót tại chùa Huệ Phúc. Quốc tăng căn dặn, từ nay về sau không được phép liên lạc hay gặp lại đứa trẻ, bởi điều đó sẽ mang lại tai họa cho nó. Quốc tăng còn hứa rằng, đợi khi đứa trẻ trưởng thành, nếu ông có dịp du hành đến Giang Châu, sẽ tự mình đến đưa đứa trẻ đi và truyền dạy giáo lý, để nó kế thừa y bát(*) của mình.

(*) Ba bộ áo và cái bát đựng cơm của người xuất gia.

Vì vậy, dù nhớ thương da diết, Chu mẫu chưa bao giờ dám đến thăm trưởng tử ở chùa Huệ Phúc.

Thế nhưng, vào một ngày, một vị tăng nhân đi ngang qua nhà xin nước uống. Từ khung cửa sổ, Chu mẫu nhìn ra bên ngoài và chỉ cần một cái liếc mắt, bà liền nhận ra trưởng tử của mình.

Giang Quảng tuy lớn lên không hoàn toàn giống hệt Sơn Hằng như những cặp song sinh khác, nhưng giữa đôi lông mày vẫn có chút nét tương đồng.

Nhìn bóng dáng Chu Sơn Hằng, Chu mẫu bất giác khẽ gọi một tiếng thật nhỏ:
"Tử Càng."

Nghe tiếng, Chu Sơn Hằng quay đầu lại, định trở về.

Nhưng Chu mẫu lắc đầu:
"Không có gì đâu. Đi đi, trên đường phải cẩn thận, giữ gìn giấy tờ cẩn thận, đừng làm mất."

Chu Sơn Hằng gật đầu, lặng lẽ tiếp tục bước đi.

Trong tay hắn nắm chặt hai sợi tơ hồng. Đây là sợi dây hái từ cây Nguyệt Lão tại chùa Huệ Phúc, khi hắn cùng Tân Hòa Tuyết từng trói chung lại với nhau.

Tân Hòa Tuyết không nhận chiếc vòng ngọc mà hắn tặng, nên tạm thời sợi tơ hồng này được xem như tín vật đính ước.

Kinh thành... Tân thị...

Chu Sơn Hằng lặng lẽ lặp lại trong lòng.

.........

Năm nay, vào tiết Trùng Dương, mưa phùn bao phủ cả thành, không khí u ám, cơn gió se lạnh kèm mưa báo hiệu mùa đông sẽ đến với những trận tuyết dày đặc.

Tháng Mười, rừng phong trên núi Bất Chu chìm trong sương sớm, lá phong đỏ thẫm xen lẫn giữa tán cây tùng xanh ngát, tạo nên khung cảnh rực rỡ như san hô nổi trên biển khơi.

Ngày mùng năm tháng Mười, dân gian gọi là "Ngày tin gió". Từ ngày này trở đi, gió lạnh bắt đầu thổi mạnh. Người dân mặc áo ấm, quây quần bên bếp lò, thưởng thức cảnh tuyết rơi.

Khi những bông tuyết rơi xuống mặt hồ, nhưng nước hồ vẫn chưa đóng băng hoàn toàn. Hai con cá cẩm lý trắng bơi lội hiện lên giữa hồ, cá chép trắng quẫy nước bì bõm, vảy cá ánh lên sắc bạc dưới bầu trời mờ đục, tạo nên khung cảnh mờ ảo nhưng sống động.

Tân Hòa Tuyết hóa thành hình người, tựa mình vào gốc trúc bên bờ hồ.

Trên người y khoác một chiếc áo choàng lông mềm mại, màu trắng tinh khiết như tuyết, bao trùm lấy thân hình mảnh mai. Bên trong áo choàng, y chỉ mặc một lớp áo mỏng, ôm sát lấy tấm lưng gầy guộc.

Đôi bàn tay thanh mảnh, dài và trắng ngần của y vuốt nhẹ thân cây trúc, trông như những viên ngọc quý.

Tân Hòa Tuyết khẽ thả lỏng tâm trí. Y không nhớ đây là ngày thứ mấy của bảy ngày vừa qua. Một bên lắng nghe K thuật lại cốt truyện, một bên y lần theo dấu vết đá đánh dấu giữa đường để tìm đến ngôi miếu đổ nát nằm giữa đường.

Ngôi miếu đổ nát này nằm ở vùng ngoại ô kinh thành, tọa lạc tại lối ra của núi Bất Chu, bao quanh bởi khu rừng rậm ở vùng ngoại ô phía trước. Xung quanh là những hàng cây thông và trúc tạo nên khung cảnh yên tĩnh, thanh bình.

Vào những ngày mưa tuyết, nơi đây cách kinh thành một đoạn đường khá xa, không có làng mạc hay cửa hàng nào gần đó. Chỉ có ngôi miếu đổ này là chỗ dừng chân duy nhất. Các học trò nghèo đi đường thường buộc phải nghỉ tạm ở đây, hoặc thậm chí phải chấp nhận qua đêm trong miếu.

Ngôi miếu này rất nhỏ, không có cổng lớn, không có điện chính hay những công trình khác như ở các ngôi chùa lớn. Khi đẩy cánh cửa gỗ bước vào, trước mặt là gian chính, nơi đặt bức tượng Phật cũ kỹ. Tượng đã bị hư hại nặng nề, lớp vàng dát bên ngoài từ lâu đã bị trộm cướp đi, để lộ phần đất nung phía dưới.

Cũng vì tượng được làm từ đất, nên không có giá trị bằng tượng đồng. Nếu là tượng đồng, chắc chắn cũng đã bị trộm lấy đi từ lâu.

Đi qua gian chính, hai bên trái phải là những căn phòng từng là nơi ở của tăng nhân. Hai gian này dường như đã được y dọn dẹp, trong phòng sạch sẽ và sáng sủa hơn.

Tân Hòa Tuyết đặt tay lên bàn, không thấy một hạt bụi nào.

Y dọn dẹp ở đây quả thực đã rất cẩn thận, sạch sẽ đến mức khó tin.

K trầm ngâm không nói lời nào, quan sát động tác của Tân Hòa Tuyết. Nghĩ tới hình ảnh tôi tớ mèo nhỏ đang bận rộn quét tước căn phòng của vị thư sinh nghèo.

Tân Hòa Tuyết phát hiện trên bức tường cạnh mép giường có một ký hiệu do chính mình để lại.

Do giới hạn của quy luật trời đất, Cẩm Lý yêu khi trở lại nước lại bị tẩy sạch ký ức một lần nữa, bất cứ có ý đồ lưu lại thông tin nào liên quan đến người phàm, như tên tuổi hay ghi chép nhật ký, đều sẽ bị xóa sạch.

Tuy nhiên, ký hiệu trên bức tường đầu giường không phải là nhật ký, không chứa tên tuổi hay thông tin mấu chốt. Nó như một kẽ hở trong quy tắc của trời đất, nhờ đó, ký hiệu này cùng với những dấu hiệu chỉ dẫn bên hồ được giữ lại.

Tân Hòa Tuyết quan sát một lúc. Ở phía bên trái là lịch ngày y vẽ, dường như mỗi ngày trôi qua, y lại gạch đi một con số. Hôm nay là mùng 5 tháng 10.

Còn phía bên phải là...

Chữ "Chính" được viết đến nét thứ ba?

Ý nghĩa là gì?

Y nhìn lại lịch ngày y vẽ và nhớ rằng mình đã đến đây từ ngày 19 tháng 9. Sau đó, vào các ngày 30 tháng 9, mùng 1 tháng 10 và mùng 3 tháng 10, đều có dấu gạch cùng ký hiệu một, hai, ba.

Tân Hòa Tuyết khẽ cụp mắt, trầm ngâm suy tư trong giây lát.

Có vẻ y đã tiễn đi ba người thư sinh nghèo.

Những con số đó không mang ký hiệu đặc biệt, chứng tỏ những người này đều không phải là mục tiêu y đang chờ đợi.

Trên lịch còn đánh dấu các mốc thời gian quan trọng liên quan đến kỳ thi mùa xuân, như thời gian ký tên báo danh, ngày gặp mặt vua, và ngày chính thức diễn ra kỳ thi.

Việc báo danh có thời hạn, nhưng vì khoảng cách xa gần từ các địa phương đến kinh thành khác nhau, nên thời gian báo danh được chia thành từng đợt. Những thí sinh ở xa, đặc biệt là phương Nam, sẽ được ưu tiên thời gian báo danh muộn hơn. Dù vậy, toàn bộ quá trình này phải hoàn tất vào cuối tháng 11, và ngày mùng 1 tháng 12 sẽ diễn ra ngày gặp mặt vua.

Sau đó có thể tập trung toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân vào tháng 1 năm sau.

Xem ra ba thư sinh nghèo đã được tiễn đi đều không phải là mục tiêu vì thời gian báo danh của họ quá gần nhau. Tuy rằng không thể loại trừ khả năng tới kinh thành trước, tạm thời trú lại trong các khách điếm quanh kinh thành vừa nghỉ ngơi và chờ đợi. Nhưng đến cuối tháng 10, thời tiết ngày càng lạnh giá, việc lên đường trong điều kiện như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.

Nhưng vì trên lịch ngày y không có đánh dấu một, hai hay ba nào cho những người này, Tân Hòa Tuyết tạm thời loại họ ra khỏi danh sách mục tiêu.

Giờ đây, điều y cần làm là tiếp tục chờ đợi.

Tân Hòa Tuyết ngồi trên chiếc đệm giường.

Giống như một chú mèo săn mồi đang quấn lấy đuôi, kiên nhẫn ngồi ngay ngắn, chờ đợi con mồi xuất hiện.

Để rồi khi con mồi tới, y sẽ đưa cho họ... một bảng số tình yêu.

K lặng lẽ đứng một bên, vừa nhìn vừa suy nghĩ vẩn vơ.

........

Khi chiều tà buông xuống, gió lạnh nổi lên bốn bề. Bầu trời tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng sấm, không gian u ám. Giữa những cơn gió hỗn loạn dường như phảng phất mùi khói thuốc súng.

Ngay sau đó, mưa lớn trút xuống dữ dội, kèm theo những hạt tuyết nhỏ bay lất phất.

Rừng trúc sau ngôi miếu rung chuyển xào xạc. Mưa hòa với tuyết rơi ào ào phủ xuống.

Mưa tuyết, sấm chớp đan xen... quả là thời tiết lý tưởng để một thư sinh nghèo ghé qua.

Tân Hòa Tuyết nhạy bén ngửi ngửi. Y ngửi thấy mùi máu tươi rất nhỏ len lỏi trong gió.

Cánh cửa gỗ kêu "kẽo kẹt" rồi bật mở, một người đàn ông ngã nhào vào bên trong.

Tân Hòa Tuyết ngập ngừng tiến lại gần.

Bước Cẩm Trình vất vả chạy trốn, vừa thoát khỏi nguy hiểm nơi miệng xà yêu, thần trí đã mơ hồ không rõ ràng. Trước khi đôi mắt khép lại hoàn toàn, hắn chỉ kịp nhìn thấy một thanh niên mặc chiếc áo choàng lông trắng dày như tuyết, da thịt dưới ánh nến chiếu rọi như bạch ngọc ấm áp.

Mái tóc đen mềm mại buông xuống vai, một vài lọn tóc chạm vào mặt Bước Cẩm Trình, khiến hắn cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Thanh niên cúi người, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, giơ tay lên khẽ quơ qua quơ lại.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, Bước Cẩm Trình nhìn rõ dung mạo của thanh niên. Vẻ đẹp thanh thoát như trăng dưới nước như Quan Âm giáng trần, tựa như một giấc mộng ảo diệu.

Có phải đây là Bồ Tát tốt bụng không?

Có lẽ người từ trên đài cao soi sáng mà xuống cứu giúp hắn?

Đầu hắn khẽ nghiêng sang một bên, rồi hoàn toàn ngất lịm.
.........

Bước Cẩm Trình tỉnh lại giữa cơn đau nhức dữ dội. Do thời gian dài chưa uống nước, giọng nói của hắn khàn đặc, khó nghe, vừa đau vừa rên rỉ:

"Á!"

"Đừng lộn xộn."

Giọng nói trong trong trẻo, mềm mại như mặt nước vang lên.

Thanh niên cụp hàng mi dài, giữa chân mày hơi nhíu lại, nghiêm túc nắm lấy cánh tay bị thương nặng của hắn, nói:

"Ngươi bị gãy xương, để ta bôi thuốc trước."

Tầm nhìn của Bước Cẩm Trình vẫn còn mờ mịt. Dựa lưng vào đầu giường, hắn cố gắng chớp mắt vài lần để thích ứng, cuối cùng cũng thấy rõ khung cảnh hiện tại.

Mép giường đặt một chậu than đang cháy, nhờ vậy mà căn phòng không quá lạnh. Chỉ có điều, từ khe cửa sổ thỉnh thoảng lại thổi vào vài đợt gió đêm lạnh buốt. Dù mất máu rất nhiều trong lúc chạy trốn, Bước Cẩm Trình vốn có thể chất tốt, thân nhiệt vẫn giữ được sự ấm áp.

Nhưng đôi tay của thanh niên trước mặt lại lạnh buốt đến rùng mình.

Bước Cẩm Trình ngước mắt nhìn, nói: "Tay ngươi lạnh quá."

Tân Hòa Tuyết liếc mắt nhìn hắn.

Đã giúp hắn trị liệu đã tốt rồi còn dám ghét bỏ tay y lạnh sao?

Tân Hòa Tuyết không đáp, chỉ im lặng đắp thuốc bột lên khu vực cánh tay phải bị gãy xương của hắn.

Bước Cẩm Trình dùng tay trái chỉ bị thương ngoài da để nắm lấy tay của Tân Hòa Tuyết.

"Thật đó, tay ngươi lạnh như băng. Có phải thân thể ngươi không khỏe không?"

Tân Hòa Tuyết cảm thấy người này thật quái dị. Rõ ràng bản thân y vào lúc phát hiện ra người này, hắn rõ ràng mới là kẻ toàn thân bê bết máu, vậy mà hắn lại lo lắng ngược cho thân thể của y có khỏe hay không.

Thái độ của y không mấy thích thú, lạnh lùng trả lời: "Ta rất khỏe."

Bước Cẩm Trình gật gật đầu, nhận ra mình hơi mạo muội, vội buông tay ra.

"Công tử, là ta lỗ mãng."

Hắn nhướng lên đôi mày kiếm sắc nét như vừa được vẽ, mỉm cười nói lời cảm tạ với Tân Hòa Tuyết:

"Tối nay thực sự phải cảm tạ ngươi đã ra tay cứu giúp."

Tân Hòa Tuyết vốn dĩ đang muốn yên tĩnh chờ đợi mục tiêu, vậy mà lại nhặt về một kẻ toàn thân đầy máu đầy phiền phức.

Y đưa một chiếc khăn ướt cho Bước Cẩm Trình.

"Tự mình lau sạch vết máu đi. Trên mặt ngươi cũng có, nhìn rất bẩn."

Từ nhở Tân Hòa Tuyết có chút ưa sạch sẽ, nên nhìn không quen cảnh tượng Bước Cẩm Trình bê bết máu thế này.

Bước Cẩm Trình nhận khăn, chậm rãi lau mặt. Khi làn da sạch sẽ lộ ra, đôi chân mày kiếm đậm và ánh mắt cương nghị đầy khí chất hiện rõ, bên trái đuôi lông mày có một vết sẹo khiến hắn thoạt nhìn không giống thư sinh mà khi giơ tay nhấc chân lại như một hiệp khách phong trần.

Tân Hòa Tuyết nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua, bình thản như không. Sau khi đắp hết thuốc bột lên cánh tay gãy xương của Bước Cẩm Trình, y bắt đầu dùng miếng nẹp tre để cố định lại.

Bước Cẩm Trình có chút đau vì trên tay liên tục truyền đến đau đớn, có chút khẩn trương. Ánh mắt không tự chủ được mà chăm chú dõi theo từng động tác của Tân Hòa Tuyết.

Ánh nến hắt lên gương mặt người thanh niên đang cúi đầu, mái tóc đen mềm mại vốn dĩ vén sau mang tai rủ xuống vài lọn, đôi lông mày như vẽ cùng nét mặt nghiêng tú mỹ. Ngoài cửa, tuyết rơi khẽ đọng trên cành. Trong phòng, ngọn lửa từ chậu than hắt lên ánh sáng dịu dàng, khiến khung cảnh trở nên ấm áp đến lạ.

【Giá trị tình yêu của Bước Cẩm Trình +5】

"Đối tượng mục tiêu sao?"

Tân Hòa Tuyết bất giác dùng lực hơi mạnh, liền nghe thấy Bước Cẩm Trình khẽ rên lên đau đớn.

Y vén những lọn tóc đen rũ xuống, đôi lông mi khẽ rung rồi mới thong thả nhìn thẳng vào Bước Cẩm Trình:

"Xin lỗi."

Đôi tay của Tân Hòa Tuyết đan vào nhau, đặt trên đầu gối. Chiếc áo choàng lông dày càng làm nổi bật dáng người mảnh mai. Y nhấc đôi mắt trong trẻo, bình tĩnh nói:

"Ngươi lớn lên có điểm giống người chồng quá cố của ta.... Vừa rồi nhìn rõ mặt ngươi, ta hơi thất thần nên lỡ tay. Có đau lắm không?"

Bước Cẩm Trình sững người, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tân Hòa Tuyết, cứng họng không biết phải nói gì.

Thanh niên trước mặt trông chỉ chừng tuổi đôi mươi, vậy mà đã từng kết hôn, thậm chí còn là quả phụ?!

Trời ơi, hắn... đang ở chung một phòng với một quả phụ?

Bước Cẩm Trình lúng túng, lắp bắp nói:

"Thật sao? Ta giống người chồng đã khuất của ngươi? Nhưng... nhưng ta chưa từng kết hôn! Ta... ta vẫn còn là trai tân!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz