Choran Chi Con Lai Ky Uc Nhung Lai Khong Con Anh
Ngày hôm sau, Doran thức dậy sớm, mắt chưa kịp mở ra hết đã cảm nhận được sự mệt mỏi trong cơ thể. Nhưng lần này, anh không để cho nó chi phối. Từ hôm qua, anh đã quyết tâm sẽ thay đổi. Không thể để sự yếu đuối chiến thắng. Anh cần phải lấy lại phong độ, không chỉ cho bản thân mà còn cho đội và Chovy.Từ sáng sớm, anh đã ngồi vào bàn máy tính, mở trò chơi lên và bắt đầu luyện tập một cách miệt mài. Những động tác cũ, những chiến thuật đã từng quen thuộc, bây giờ lại trở nên xa lạ. Doran không ngừng luyện tập, không cho phép bản thân dừng lại. Anh dành hàng giờ để luyện những kỹ năng cơ bản, tập lại từ đầu, không để sai sót nào xảy ra.Trong suốt buổi sáng, Chovy chỉ đứng nhìn Doran, đôi mắt cậu tràn đầy sự lo lắng. Cậu không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy bất an. Doran đang làm quá sức. Nhưng cậu hiểu, Doran không thể dừng lại, anh sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi anh lấy lại được những gì đã mất.____________________________Đến buổi chiều, khi cả đội bắt đầu chuẩn bị cho trận đấu sắp tới, Doran vẫn kiên trì luyện tập. Anh dường như không cảm thấy mệt mỏi, nhưng mỗi lần thua, mỗi lần sai sót trong trò chơi, một cảm giác thất vọng lại dâng lên trong anh. Anh gồng mình lên để sửa chữa lỗi lầm, không chịu thừa nhận rằng có thể mình đã quá mệt mỏi.Khi trận đấu chính thức bắt đầu, mọi thứ dường như không như ý. Doran không thể phối hợp ăn ý với các đồng đội, những quyết định của anh luôn chậm hơn đối thủ, khiến cả đội mất lợi thế. Mỗi lần bị sai, Doran lại cảm thấy như mình càng trượt dài vào thất bại. Anh bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, nhưng vẫn không dám dừng lại.Cuối cùng, sau một chuỗi những sai lầm liên tiếp, trận đấu kết thúc. Cả đội thất bại. Doran cảm thấy mình như bị sụp đổ, đôi tay run rẩy, đầu óc quay cuồng.Chovy không thể im lặng nữa. Cậu tiến lại gần, đôi mắt đầy sự tức giận lẫn lo lắng. "Hyeon-jun, em đã nói rồi, anh không cần phải ép mình như vậy. Đừng làm quá sức!""Em không hiểu đâu, Chovy," Doran thở dốc, giọng đầy thất vọng. "Anh phải làm lại. Anh không thể tiếp tục như thế này. Đội không thể dựa vào anh nếu anh không làm được gì cả."Chovy nhìn Doran, ánh mắt cậu đầy sự xót xa. "Anh đang làm tổn thương chính mình đấy, Hyeon-jun. Anh không thể đánh bại mọi thứ một mình. Đừng ép bản thân đến mức này."Doran quay lại nhìn Chovy, đôi mắt đầy sự kiên quyết nhưng cũng lộ rõ sự mệt mỏi. "Em không hiểu đâu. Anh phải làm được. Anh không thể để mọi người thất vọng. Anh không thể để đội và em phải chịu đựng."Chovy đứng im lặng một lúc, nhưng rồi bất ngờ, những lời của Doran như một tiếng nổ lớn trong cậu. "Anh không thể tiếp tục thế này, Hyeon-jun! Anh đang tự hủy hoại mình đấy! Chúng ta phải đối mặt với thực tế, anh không thể tiếp tục giả vờ như vậy!"Mắt Doran chợt trừng lớn, sự kiên cường của anh bỗng sụp đổ. "Em... em không hiểu! Em không hiểu gì cả!" Anh hét lên, giọng run rẩy đầy tức giận, nỗi đau dồn nén bấy lâu như vỡ òa. "Em luôn nghĩ anh mạnh mẽ, nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường thôi! Anh không thể làm được nữa, Chovy!"Chovy bị sốc bởi những lời của Doran. Cậu không thể tin vào những gì vừa nghe. Cậu tiến gần hơn, muốn ôm lấy Doran, nhưng anh đã đẩy cậu ra. Cảm giác tuyệt vọng trong ánh mắt của Doran khiến cậu không thể nói gì thêm.Doran đứng thở dốc, đôi chân như không còn trụ vững. Một cơn chóng mặt ập đến, và trong một giây ngắn ngủi, anh ngã xuống đất, mặt trắng bệch."Hyeon-jun! Hyeon-jun!" Chovy hét lên, lao vội đến bên anh.Cậu cố gắng lay Doran dậy, nhưng anh không phản ứng. Mặt Doran không có chút màu sắc, và mồ hôi trên trán anh đổ thành những giọt nhỏ, trong khi nhịp thở của anh trở nên hổn hển."Cấp cứu! Cứu anh ấy!" Chovy hoảng loạn, hét lên. Cậu bế Doran lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống, giọng cậu nghẹn ngào. "Hyeon-jun, đừng bỏ em... em xin anh... đừng đi..."Cậu vội vã chạy ra ngoài, đưa Doran lên xe cấp cứu, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cảm giác lo lắng, sợ hãi bao trùm lấy Chovy. Cậu không biết điều gì đang xảy ra với Doran, nhưng cậu không thể để anh đi như vậy.Trong xe cấp cứu, Doran vẫn bất tỉnh, cơ thể anh trở nên lạnh lẽo. Chovy ôm chặt anh, một tay nắm chặt tay anh, không thể buông ra dù chỉ một giây. "Hyeon-jun, em sẽ không để anh đi đâu cả. Em sẽ ở bên anh, luôn luôn."________________________Bệnh viện hiện lên mờ mịt qua cửa sổ của chiếc xe cấp cứu, và Chovy chỉ có thể tập trung vào Doran, giữ hy vọng rằng anh sẽ tỉnh lại. Khi xe dừng lại, các bác sĩ vội vã đưa Doran vào phòng cấp cứu. Chovy đứng ngoài, nước mắt vẫn không ngừng rơi.Cậu không thể chịu đựng được nếu mất đi Doran, người đã là tất cả đối với cậu. Cậu chỉ mong rằng Doran có thể vượt qua, rằng anh sẽ ổn, và rằng không gì có thể chia rẽ họ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz